Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-692
Chương 692: Nhị Mao thích ai
Phóng viên Tôn rất thất vọng.
Anh vốn cho rằng Thiệu Huy sẽ nói ra tin tức gì đó gây chấn động, không ngờ rằng, chẳng những không có tin tức gì mà ngược lại ngay cả chút ái muội giữa Hạ Lăng và Lệ Lôi cũng đều bị xoá đến sạch sẽ - người ta là vì con cái mới tiếp xúc, còn là hiếm khi nữa, cái gì mà hẹn hò, gì mà tiểu tam chen chân? Đều là nói hươu nói vượn.
Phóng viên Tôn nhìn Thiệu Huy, đứa nhỏ này nhìn mặt ngô nghê, nhìn là biết sẽ không nói dối. Nếu cậu nhóc đều đã nói hai người không hay liên lạc, vậy thật sự là không hay liên lạc rồi.
Như vậy anh làm sao phát tin tức đây? Anh do dự, liếc nhìn Thiệu Huy, rồi lại nhìn Hạ Lăng với Tô Đường, không chết tâm hỏi Thiệu Huy: “Lệ thúc thúc thật sự không thường liên lạc với chị em sao?”
“Con nghe thấy cha gọi điện thoại cho người phụ nữ đó!” Lệ Duệ chen ngang.
Thiệu Huy nhẹ nhàng nói: “Là anh đòi chị ấy gọi điện cho Lệ thúc thúc, hỏi chú ấy khi nào anh có thể qua chơi với Nhị Mao.”
“Nhị Mao nhà tôi, tại sao phải chơi với anh?!” Lệ Duệ rất phẫn nộ.
Phóng viên Tôn nghe thấy, cũng có lý a, Lệ gia có quyền có thế, cũng không phải là gia đình tùy tiện nào, đứa nhỏ nào nói muốn chơi cùng thú cưng nhà bọn họ cũng đều được sao? Vẫn là… có gian tình!
Thiệu Huy lại nói, “Nhị Mao rất cô đơn đó, cậu ấy chơi với anh, anh cũng chơi với cậu ấy.” Cậu phân tích, có chút tự hào nhìn phóng viên Tôn, “Chú ơi, chắc chú không biết, Nhị Mao rất cảnh giác, người bình thường đều không được phép lại gần, nghe nói thậm chí còn không cho phép Tiểu Duệ lại gần nữa cơ.” Lệ thúc thúc nói: "Nhị Mao chỉ thích một mình con". Đương nhiên, con phải thường xuyên đến thăm cậu ấy, chú nói xem có đúng không?”
Một câu nói của cậu bé liền biến tất cả thành hợp tình hợp lý, nhịp nhàng ăn khớp.
Hạ Lăng quả thật muốn vỗ tay hoan hô Thiệu Huy, đứa nhỏ này, cho dù đối phương có dùng bất cứ thủ đoạn gì, cậu cũng đều có thể biến nguy thành an, biến mối quan hệ giữa cô và Lệ Lôi thành một mối quan hệ hoàn toàn trong sáng, chuyển thành mối quan hệ giữa bạn nhỏ và thú cưng.
Lệ Duệ cực kỳ tức giận, hét lớn: “Ngươi đừng tự đắc!”
Nhìn thấy bộ dạng nhớn nhác của Lệ Duệ, phóng viên Tôn hỏi: “Tiểu Duệ, Nhị Mao, Lệ tiên sinh nuôi thực sự không cho con lại gần sao?”
“Sao có thể!” Lệ Duệ muốn giữ thể diện, không chút nghĩ ngợi phản bác: “Nhị Mao nghe lời con nhất!”
Phóng viên Tôn lại nhìn Thiệu Huy, hơi do dự. Không ngờ chuyện đến bây giờ, mối quan hệ mập mờ giữa ba người Hạ Lăng, Lệ Lôi, Tô Đường vậy mà lại rơi đến trên người một con báo.
Nếu như Nhị Mao thực sự là một con báo cô độc, chỉ có một người bạn duy nhất là Thiệu Huy, như vậy Lệ Lôi cho phép Thiệu Huy thường xuyên đến chơi với nó liền không có gì đáng trách; còn ví dụ Nhị Mao có thể chơi với người khác bình thường, như vậy Thiệu Huy liền không cần thiết nữa, Lệ Lôi cho phép cậu nhóc đến thăm Nhị Mao nhất định là có lý do khác rồi…
Tô Đường một bên nhìn vẻ mặt của phóng viên Tôn, vốn dĩ tâm tư nhanh nhạy liền nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Cô ung dung cười nhạt, nói: “Tiểu Duệ và Nhị Mao sống chung với nhau bao nhiêu năm, quan hệ làm sao có thể không tốt chứ? Bọn chúng còn thường hay cùng nhau chơi cơ.”
“Ý cô là, Thiệu Huy nói dối?” Đôi mắt của phóng viên Tôn sáng lên.
“Tôi không nói vậy.” Tô Đường trôi chảy nói, “Mỗi lần Thiệu Huy và cô Diệp đến nhà tôi, Lệ Lôi đều sẽ nói tôi và Tiểu Duệ tránh đi, Thiệu Huy chưa từng nhìn thấy lúc Tiểu Duệ và Nhị Mao chơi đùa nên mới lầm tưởng Nhị Mao chỉ có một người bạn là cậu, đây là chuyện rất bình thường.”
Những lời này tựa như giấu kim bên trong, Lệ Lôi nói cô tránh đi sao?
Đủ để dẫn dắt mọi người suy nghĩ xa hơn.
Lần này, không chỉ có phóng viên Tôn, vẻ mặt của một vài nhân viên và thợ may xung quanh cũng có chút thay đổi, không ngờ tới a, vị Diệp tiểu thư này, người trông xinh đẹp thanh tú, lại còn là thân phận thiên hậu, sau lưng lại dây dưa không rõ ràng với nam chủ, ngang nhiên lấn lướt đi làm tiểu tam.
Đây quả thật là...
Quá vô liêm sỉ rồi.
Cán cân đạo đức trong lòng bọn họ lại nghiêng về phía Tô Đường.
Hạ Lăng nhận thấy tình hình không ổn, nói: “Không phải đâu.”
Tô Đường tao nhã hớp một ngụm trà, thanh âm nhẹ nhàng: “Không phải gì chứ? Cô Diệp, hôm cô và Thiệu Huy đến nhà tôi, Lệ Lôi quả thực đã nói tôi tránh đi. Lúc sau, Tiểu Duệ muốn đi tìm Thiệu Huy chơi, không biết tại sao lại bị Lệ Lôi mắng cho mấy câu, Tiểu Duệ đã tủi thân khóc rất lâu đó.”
Lời này của cô, làm cho tất mọi người liên tưởng càng phong phú hơn…
Thiệu Huy đứng bên kia cực kỳ không vui, hừ, trước khi xuống núi, bác đã đặc biệt dặn dò cậu, mẹ là đồ ngốc, cha cũng là đồ ngốc, chỉ có cô Tô Đường kia là thông minh nhất, bác muốn cậu thay cha mẹ đề phòng cô Tô Đường một chút. Quả nhiên, chuyện đến bây giờ vẫn là phải dựa vào cậu đi giải cứu thế giới.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thiệu Huy liền đứng thẳng người lên: “Nhị Mao thật sự chỉ có một mình con là bạn!” Cậu nghiêm túc nhìn phóng viên Tôn, giống như một đứa nhóc đang cố gắng bảo vệ món đồ chơi yêu thích của mình, “Thật đó ạ! Nếu như không tin, chú ơi, chú có thể cùng bọn con đi gặp Nhị Mao, cậu ấy rất thích con, hoàn toàn không để ý đến người khác.”
Nói xong liền bổ sung thêm một câu: “Tiểu Duệ, em cũng có thể đi cùng.”
Phóng viên Tôn cảm thấy đây là một cách hay, nếu như có thể tận mắt nhìn thấy Nhị Mao, xem thái độ của nó đối với hai đứa nhỏ, như vậy, nó rốt cuộc là chỉ thích một mình Thiệu Huy hay là cũng thích cả Lệ Duệ, vấn đề này liền được giải quyết dễ dàng rồi. Một khi giải quyết xong vấn đề này thì rốt cuộc là Thiệu Huy đi thăm Nhị Mao hay là Hạ Lăng hẹn hò với Lệ Lôi, vấn đề cũng liền được sáng tỏ.
Thế là, phóng viên Tôn hỏi Tô Đường: “Có tiện đưa chúng tôi đi gặp Nhị Mao không?”
Tô Đường trong lòng thầm không vui, không ngờ đứa nhỏ này lại khó đối phó như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Nhị Mao không thích ồn ào, hơn nữa dù sao cũng là mãnh thú, làm bị thương phóng viên Tôn thì cũng không hay.” Nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của phóng viên Tôn, cô nói thêm, “Bây giờ tôi với Lệ Lôi đã ở riêng rồi, dù sao nó cũng là thú cưng của Lệ Lôi, nếu như tôi tự ý quyết định… không thích hợp cho lắm.”
Gương mặt hiện ra vẻ uỷ khuất và ẩn nhẫn.
Giọng điệu ấy làm trái tim của bao nhiêu người có mặt ở đó không khỏi đau xót, một người phụ nữ tốt biết bao a, sao lại có số phận như vậy chứ, không thể sống chung với cha của con mình?
Phóng viên Tôn nghĩ ngợi, cũng là cái lý này.
Thiệu Huy nói, "Không sao cả không sao cả, để con gọi điện cho Lệ thúc thúc, dù sao con cũng nhớ Nhị Mao rồi. Lệ thúc thúc nói, Nhị Mao rất cô đơn, vậy nên cho dù lúc nào muốn con cũng đều có thể đến thăm Nhị Mao.” Cậu sợ Tô Đường mở miệng ngăn cản, nhón chân lên kéo kéo tay áo Hạ Lăng, “Chị ơi chị, cho em mượn điện thoại ạ.”
Hạ Lăng hơi do dự, cuối cùng vẫn là từ trong chiếc túi xách tinh xảo lấy ra một chiếc điện thoại, đưa cho cậu.
Cô cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng đứa nhỏ này đến vậy, có điều, trên người Thiệu Huy dường như có một loại ma lực, có thể xử lý ổn thỏa mọi việc, cực kỳ khiến người khác yên tâm.
Thiệu Huy cầm lấy điện thoại, bấm số của Lệ Lôi.
“Tiểu Lăng?” Đầu dây bên kia, Lệ Lôi rất kinh ngạc, “Sao em lại rảnh rỗi chủ động gọi điện thoại cho anh?”
Lúc Thiệu Huy gọi điện, phóng viên Tôn đã cố tình đến gần, muốn nghe xem bọn họ nói gì. Lúc này, nghe thấy những câu nói ngạc nhiên của Lệ Lôi, trong lòng liền tin Thiệu Huy thêm vài phần – xem ra, Lệ Lôi thực sự không thường hay liên lạc với Hạ Lăng.
Phóng viên Tôn rất thất vọng.
Anh vốn cho rằng Thiệu Huy sẽ nói ra tin tức gì đó gây chấn động, không ngờ rằng, chẳng những không có tin tức gì mà ngược lại ngay cả chút ái muội giữa Hạ Lăng và Lệ Lôi cũng đều bị xoá đến sạch sẽ - người ta là vì con cái mới tiếp xúc, còn là hiếm khi nữa, cái gì mà hẹn hò, gì mà tiểu tam chen chân? Đều là nói hươu nói vượn.
Phóng viên Tôn nhìn Thiệu Huy, đứa nhỏ này nhìn mặt ngô nghê, nhìn là biết sẽ không nói dối. Nếu cậu nhóc đều đã nói hai người không hay liên lạc, vậy thật sự là không hay liên lạc rồi.
Như vậy anh làm sao phát tin tức đây? Anh do dự, liếc nhìn Thiệu Huy, rồi lại nhìn Hạ Lăng với Tô Đường, không chết tâm hỏi Thiệu Huy: “Lệ thúc thúc thật sự không thường liên lạc với chị em sao?”
“Con nghe thấy cha gọi điện thoại cho người phụ nữ đó!” Lệ Duệ chen ngang.
Thiệu Huy nhẹ nhàng nói: “Là anh đòi chị ấy gọi điện cho Lệ thúc thúc, hỏi chú ấy khi nào anh có thể qua chơi với Nhị Mao.”
“Nhị Mao nhà tôi, tại sao phải chơi với anh?!” Lệ Duệ rất phẫn nộ.
Phóng viên Tôn nghe thấy, cũng có lý a, Lệ gia có quyền có thế, cũng không phải là gia đình tùy tiện nào, đứa nhỏ nào nói muốn chơi cùng thú cưng nhà bọn họ cũng đều được sao? Vẫn là… có gian tình!
Thiệu Huy lại nói, “Nhị Mao rất cô đơn đó, cậu ấy chơi với anh, anh cũng chơi với cậu ấy.” Cậu phân tích, có chút tự hào nhìn phóng viên Tôn, “Chú ơi, chắc chú không biết, Nhị Mao rất cảnh giác, người bình thường đều không được phép lại gần, nghe nói thậm chí còn không cho phép Tiểu Duệ lại gần nữa cơ.” Lệ thúc thúc nói: "Nhị Mao chỉ thích một mình con". Đương nhiên, con phải thường xuyên đến thăm cậu ấy, chú nói xem có đúng không?”
Một câu nói của cậu bé liền biến tất cả thành hợp tình hợp lý, nhịp nhàng ăn khớp.
Hạ Lăng quả thật muốn vỗ tay hoan hô Thiệu Huy, đứa nhỏ này, cho dù đối phương có dùng bất cứ thủ đoạn gì, cậu cũng đều có thể biến nguy thành an, biến mối quan hệ giữa cô và Lệ Lôi thành một mối quan hệ hoàn toàn trong sáng, chuyển thành mối quan hệ giữa bạn nhỏ và thú cưng.
Lệ Duệ cực kỳ tức giận, hét lớn: “Ngươi đừng tự đắc!”
Nhìn thấy bộ dạng nhớn nhác của Lệ Duệ, phóng viên Tôn hỏi: “Tiểu Duệ, Nhị Mao, Lệ tiên sinh nuôi thực sự không cho con lại gần sao?”
“Sao có thể!” Lệ Duệ muốn giữ thể diện, không chút nghĩ ngợi phản bác: “Nhị Mao nghe lời con nhất!”
Phóng viên Tôn lại nhìn Thiệu Huy, hơi do dự. Không ngờ chuyện đến bây giờ, mối quan hệ mập mờ giữa ba người Hạ Lăng, Lệ Lôi, Tô Đường vậy mà lại rơi đến trên người một con báo.
Nếu như Nhị Mao thực sự là một con báo cô độc, chỉ có một người bạn duy nhất là Thiệu Huy, như vậy Lệ Lôi cho phép Thiệu Huy thường xuyên đến chơi với nó liền không có gì đáng trách; còn ví dụ Nhị Mao có thể chơi với người khác bình thường, như vậy Thiệu Huy liền không cần thiết nữa, Lệ Lôi cho phép cậu nhóc đến thăm Nhị Mao nhất định là có lý do khác rồi…
Tô Đường một bên nhìn vẻ mặt của phóng viên Tôn, vốn dĩ tâm tư nhanh nhạy liền nhìn ra được suy nghĩ của anh.
Cô ung dung cười nhạt, nói: “Tiểu Duệ và Nhị Mao sống chung với nhau bao nhiêu năm, quan hệ làm sao có thể không tốt chứ? Bọn chúng còn thường hay cùng nhau chơi cơ.”
“Ý cô là, Thiệu Huy nói dối?” Đôi mắt của phóng viên Tôn sáng lên.
“Tôi không nói vậy.” Tô Đường trôi chảy nói, “Mỗi lần Thiệu Huy và cô Diệp đến nhà tôi, Lệ Lôi đều sẽ nói tôi và Tiểu Duệ tránh đi, Thiệu Huy chưa từng nhìn thấy lúc Tiểu Duệ và Nhị Mao chơi đùa nên mới lầm tưởng Nhị Mao chỉ có một người bạn là cậu, đây là chuyện rất bình thường.”
Những lời này tựa như giấu kim bên trong, Lệ Lôi nói cô tránh đi sao?
Đủ để dẫn dắt mọi người suy nghĩ xa hơn.
Lần này, không chỉ có phóng viên Tôn, vẻ mặt của một vài nhân viên và thợ may xung quanh cũng có chút thay đổi, không ngờ tới a, vị Diệp tiểu thư này, người trông xinh đẹp thanh tú, lại còn là thân phận thiên hậu, sau lưng lại dây dưa không rõ ràng với nam chủ, ngang nhiên lấn lướt đi làm tiểu tam.
Đây quả thật là...
Quá vô liêm sỉ rồi.
Cán cân đạo đức trong lòng bọn họ lại nghiêng về phía Tô Đường.
Hạ Lăng nhận thấy tình hình không ổn, nói: “Không phải đâu.”
Tô Đường tao nhã hớp một ngụm trà, thanh âm nhẹ nhàng: “Không phải gì chứ? Cô Diệp, hôm cô và Thiệu Huy đến nhà tôi, Lệ Lôi quả thực đã nói tôi tránh đi. Lúc sau, Tiểu Duệ muốn đi tìm Thiệu Huy chơi, không biết tại sao lại bị Lệ Lôi mắng cho mấy câu, Tiểu Duệ đã tủi thân khóc rất lâu đó.”
Lời này của cô, làm cho tất mọi người liên tưởng càng phong phú hơn…
Thiệu Huy đứng bên kia cực kỳ không vui, hừ, trước khi xuống núi, bác đã đặc biệt dặn dò cậu, mẹ là đồ ngốc, cha cũng là đồ ngốc, chỉ có cô Tô Đường kia là thông minh nhất, bác muốn cậu thay cha mẹ đề phòng cô Tô Đường một chút. Quả nhiên, chuyện đến bây giờ vẫn là phải dựa vào cậu đi giải cứu thế giới.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thiệu Huy liền đứng thẳng người lên: “Nhị Mao thật sự chỉ có một mình con là bạn!” Cậu nghiêm túc nhìn phóng viên Tôn, giống như một đứa nhóc đang cố gắng bảo vệ món đồ chơi yêu thích của mình, “Thật đó ạ! Nếu như không tin, chú ơi, chú có thể cùng bọn con đi gặp Nhị Mao, cậu ấy rất thích con, hoàn toàn không để ý đến người khác.”
Nói xong liền bổ sung thêm một câu: “Tiểu Duệ, em cũng có thể đi cùng.”
Phóng viên Tôn cảm thấy đây là một cách hay, nếu như có thể tận mắt nhìn thấy Nhị Mao, xem thái độ của nó đối với hai đứa nhỏ, như vậy, nó rốt cuộc là chỉ thích một mình Thiệu Huy hay là cũng thích cả Lệ Duệ, vấn đề này liền được giải quyết dễ dàng rồi. Một khi giải quyết xong vấn đề này thì rốt cuộc là Thiệu Huy đi thăm Nhị Mao hay là Hạ Lăng hẹn hò với Lệ Lôi, vấn đề cũng liền được sáng tỏ.
Thế là, phóng viên Tôn hỏi Tô Đường: “Có tiện đưa chúng tôi đi gặp Nhị Mao không?”
Tô Đường trong lòng thầm không vui, không ngờ đứa nhỏ này lại khó đối phó như vậy. Nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười: “Nhị Mao không thích ồn ào, hơn nữa dù sao cũng là mãnh thú, làm bị thương phóng viên Tôn thì cũng không hay.” Nhìn thấy vẻ mặt không đồng ý của phóng viên Tôn, cô nói thêm, “Bây giờ tôi với Lệ Lôi đã ở riêng rồi, dù sao nó cũng là thú cưng của Lệ Lôi, nếu như tôi tự ý quyết định… không thích hợp cho lắm.”
Gương mặt hiện ra vẻ uỷ khuất và ẩn nhẫn.
Giọng điệu ấy làm trái tim của bao nhiêu người có mặt ở đó không khỏi đau xót, một người phụ nữ tốt biết bao a, sao lại có số phận như vậy chứ, không thể sống chung với cha của con mình?
Phóng viên Tôn nghĩ ngợi, cũng là cái lý này.
Thiệu Huy nói, "Không sao cả không sao cả, để con gọi điện cho Lệ thúc thúc, dù sao con cũng nhớ Nhị Mao rồi. Lệ thúc thúc nói, Nhị Mao rất cô đơn, vậy nên cho dù lúc nào muốn con cũng đều có thể đến thăm Nhị Mao.” Cậu sợ Tô Đường mở miệng ngăn cản, nhón chân lên kéo kéo tay áo Hạ Lăng, “Chị ơi chị, cho em mượn điện thoại ạ.”
Hạ Lăng hơi do dự, cuối cùng vẫn là từ trong chiếc túi xách tinh xảo lấy ra một chiếc điện thoại, đưa cho cậu.
Cô cũng không biết tại sao mình lại tin tưởng đứa nhỏ này đến vậy, có điều, trên người Thiệu Huy dường như có một loại ma lực, có thể xử lý ổn thỏa mọi việc, cực kỳ khiến người khác yên tâm.
Thiệu Huy cầm lấy điện thoại, bấm số của Lệ Lôi.
“Tiểu Lăng?” Đầu dây bên kia, Lệ Lôi rất kinh ngạc, “Sao em lại rảnh rỗi chủ động gọi điện thoại cho anh?”
Lúc Thiệu Huy gọi điện, phóng viên Tôn đã cố tình đến gần, muốn nghe xem bọn họ nói gì. Lúc này, nghe thấy những câu nói ngạc nhiên của Lệ Lôi, trong lòng liền tin Thiệu Huy thêm vài phần – xem ra, Lệ Lôi thực sự không thường hay liên lạc với Hạ Lăng.
Bình luận facebook