Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 738-742
Làm thế nào cũng không ngăn được dòng nước mắt, cứ như muốn xả hết toàn bộ những ấm ức đêm nay.
Cô càng khóc, càng nghĩ thì lại càng sợ, nếu như lúc con sói đói tiến lại gần cô mà cô không tỉnh lại ngay lúc đó, nếu như
trêи người cô không có con dao găm, nếu như không phải con sói đói ấy trở nên do dự nên hành động chần chừ, nếu như Lệ Lôi không về kịp thì...
Lúc này cô mới ý thức được sâu sắc, mình có thể sống sót là vô cùng may mắn.
Cô khóc đến mức đứt từng ruột gan, đó là cảm giác sợ hãi bắt nguồn từ bản năng ẩn sâu trong nội tâm của con người. Cơ thể cô run rẩy, ôm chặt lấy bờ vai rộng của anh, vùi mặt vào trong lòng anh.
"Không sao, không sao rồi..." Lệ Lôi dịu dàng an ủi cô, bàn tay hơi thô ráp vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô. Ánh mắt anh tỉnh táo đánh giá bốn phía, từ chỗ con sói đói bị anh giết nhìn sang, nhanh chóng nhìn hết được toàn cảnh trong động, lại liếc nhìn ra gió thổi bên ngoài, anh khẽ nhíu mày.
"Em bị thương ở đâu rồi?" Anh hồi: "Để anh băng bó cho em."
Hạ Lăng lắc đầu, vừa mới vật lộn kịch liệt giữa sự sống và cái chết, cô quá lo lắng, thậm chí quên cả đau đớn.
Lệ Lôi đỡ cô tách ra khỏi người mình, kiểm tra vết thương cho cô. Hai người vừa mới tách nhau ra, thì đáng vẻ nhếch nhác của cô đã hiện rõ: trước ngực, trêи cánh tay, vùng eo... Bộ đồ leo núi trêи người đã rách tươm không còn ra dáng hình thù gì, đống sung độn trong bộ đồ đã bị rơi ra hết, máu và mùi thối bay khắp hang động.
Lệ Lôi thấy trêи người cô không có vết thương gì lớn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lôi gói thuốc ra, anh nhanh tay cảm máu và băng bó cho cô.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần sau cú chấn động vừa rồi, nên không nhúc nhích cứ để mặc anh băng bó, một lúc lâu sau mới có cảm giác, suy nghĩ cũng dần dần trở lại với bộ não, cô mấp máy môi, câu đầu tiên hỏi anh chính ta: "Anh tìm được Thiệu Huy chưa?"
Giọng nói khàn khàn, mắt nhìn ra sương gió bên ngoài.
Lệ Lôi băng bó cho cô không ngơi tay: "Tìm được rồi, thằng bé rơi xuống một khe hở của hang động, bên dưới là dòng suối nước nóng, rất an toàn nhưng lại bị treo chân, mặc dù không tổn thương đến gân cốt, nhưng cũng không tiện đi lại." Anh xử lý xong vết thương cuối cùng trêи người cô: "Vì trời tối quá, nên dẫn nó về thì quá nguy hiểm, anh tới đón em trước, chờ trời sáng em theo anh qua đó với thằng bé."
"Thật à?" Cô vội vàng nhìn anh: "Anh không lừa em đấy chứ?"
"Anh lừa em làm gì?" Lệ Lôi khẽ mỉm cười: "Con của chúng ta rất thông minh, lúc anh tới đó, thằng bé đã chỉnh lại xương cho mình ngay ngắn rồi, không có bật lửa, nó đã dùng nước nóng dưới suối hòa tan tuyết thành nước, ăn lương khô, sức khỏe và tỉnh thần đang rất ổn. Nó nói, nhắc mẹ đừng quá lo lắng, từ nhỏ nó đã theo bác sống trêи núi rồi, không phải lo gì cả."
Lúc này Hạ Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng ngay sau đó cô lại lo lắng: "Bên ngoài tối đen như thế, thằng bé lại còn nhỏ... Lệ Lôi, sao anh không ở lại với con? Chờ trời sáng rồi quay lại tìm em?"
Lệ Lôi im lặng chớp mắt một cái rồi mới nói: "Anh không thể để em ở đây một mình được."
Anh vốn cũng định trời sáng rồi sẽ đến tìm cô, nhưng cứ như có dự cảm không lành, trong lòng thấp thỏm lo âu, có một cảm xúc không tên khống chế anh, khiến anh không thể kiềm chế được mà muốn quay về.
Có lẽ, đây chính là ẩn ý của gỗ ngô đồng?
Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô.
May mà anh đã trở về.
Thế nhưng Hạ Lăng lại nói: "Ở bên đó liệu có thú dữ không?" Nhìn thi thể sói đói trong hang động, cô không nhịn được mà run hết người, nếu như, chỗ Thiệu Huy cũng có thú dữ thì phải làm sao?
Vừa nhắc tới đó, về mặt Lệ Lôi có vẻ kỳ lạ.
"Không đâu." Ngừng trong chốc lát, rồi anh mới nói: "Thằng bé bên ấy... rất an toàn."
Hạ Lăng vẫn không yên lòng, hận không thể chắp thêm đôi cánh để bay đến bên cạnh Thiệu Huy: "Chúng ta đi thôi."
"Chờ chút đã." Lệ Lôi lại nói: "Bộ đồ leo núi của em hỏng hết rồi, cứ mặc thể này ra ngoài sẽ chết cóng mất. Thế này nhé, em tìm trong ba lô của anh một đoạn vải chống nước ra đây, còn cả kim chỉ nữa, anh sẽ xử lý giúp em." Vừa nói, tự anh đã bắt tay vào tìm kiếm những miếng vải rơi lả tả trêи đất.
Hạ Lăng theo lời anh nói tìm đồ trong balo anh, lúc này cô đã bình tĩnh lại, nên cảm thấy mùi thối trêи người mình đúng là khiến người ta không ngửi được."Trong bộ đồ leo núi rốt cuộc là đệm bởi thứ gì vậy? Thối quá đi mất." Hạ Lăng nói.
"Đó chính là lông ngỗng." Lệ Lôi trả lời.
"Vậy cái mùi này là...?"
"Mùi đó là... chất lỏng bài tiết của Nhị Mao." Lệ Lôi nghĩ xem phải nói khéo thế nào.
Hạ Lăng nghe xong, quả thực muốn nôn ra, trách không khỏi mùi thối trêи người lại nặng như vậy, còn cả mùi khai nữa. Sắc mặt cô còn tệ hơn lúc nhìn thấy con sói đói vừa nãy: "Anh nói gì?!"
Ban đầu, Lệ Lôi nói với giọng vô cùng bạo: "Bộ đỗ leo núi là hàng đặt, anh đã cổ ý để bọn họ dùng lông ngỗng may bộ đồ này. Em biết đấy, đội đi trước đã báo cáo về, trêи núi có dã thú thế nên anh đã nghĩ ra cách dùng mùi của Nhị Mao để đe dọa bọn nó." Nhị Mao là một con báo đốm rất khỏe, nó có thể đấu tay đôi với một con hổ, bình thường những con thú như sói hay báo tuyết nhìn thấy nó toàn phải đi đường vòng, dùng mùi của nó quả thật có thể tránh được rất nhiều đã thú nguy hiểm. Lệ Lôi rất thông minh đã dùng mùi của nó tẩm vào lớp bên trong của bộ đồ leo núi, đối với con người mà nói, sẽ không ngửi được mùi gì cả, nên anh cũng không nói cho Hạ Lăng biết. Nhưng mùi này lại có thể bị lũ đã thú có khứu giác nhạy bén phát hiện ra.
Nếu không phải con sói kia quá đới, cũng không cả gan mạo hiểm tấn công cô.
Hạ Lăng:"..."
Đến lúc này cô mới biết, nhiều ngày qua thứ cô mặc trêи người là cái gì, ngẫm lại cũng khiến lòng người vô cùng... phức tạp.
Nhưng cũng nhờ việc thêm nguyên liệu ấy khiến cho bộ đồ leo núi quả thực đã phát huy tốt tác dụng, cô đoán, trong lúc cô vật lộn với con sói đói đó thì nguyên nhân khiến nó chần chừ, cũng là vì mùi hôi của Nhị Mao.
Trong lòng cô thầm cảm ơn con báo đốm oai vệ kia.
Phối hợp cùng Lệ Lôi, cô lấy đoạn vải chống nước để vá lại những lỗ hổng trêи bộ đồ .
"Xong rồi, chúng ta lên đường thôi." Lệ Lôi vươn tay về phía cô, kéo cô từ dưới đất đứng lên.
Bọn họ không thể ở đây lâu được, trong hang động, khắp nơi đều là vết máu, hướng gió lại rất bất lợi với bọn họ, mùi máu tươi sẽ nhanh chóng bay vào trong núi.
Bọn họ nhất định phải thừa dịp thú dữ chưa đến tìm đến mà mau chóng rời đi.
Ra khỏi hang động, đằng chân trời đã xuất hiện ánh rạng đông mờ mờ, vừa cong vừa mỏng như vắng trăng lưỡi liềm treo trêи bầu trời cao, ánh sáng trắng lạnh chiếu tới băng tuyết, cứ như tiên cảnh tịch mịch.
Mái tóc đài của cô khẽ bay.
Lệ Lôi kéo chiếc mũ trùm đầu vào chặt hơn, ra hiệu cho cô giẫm lên chân mình mà đi.
Từng bước một, anh dẫn cô tới nơi Thiệu Huy đang trú.
Đi chừng khoảng 2 tiếng, sau khi địch một tảng đá lớn đã đóng băng, để lộ một khe hở nhỏ bên trong. Lệ Lôi nói với Hạ Lăng:
"Thiệu Huy đang trốn trong đó, em cẩn thận, để anh đưa em xuống dưới."
Anh đi trước lách mình qua khe hở, rồi nhận hành lý trêи người Hạ Lăng, rồi lại bế cô xuống dưới.
Hạ Lăng ngắm nhìn bốn phía, quả nhiên đây là một dòng suối nước nóng nhỏ, và...
Cảnh tượng trước mặt khiến cô nghẹn họng không nói được lời nào.
Cuối cùng cô cùng biết vì sao lúc cô hồi “Liệu Thiệu Huy có bị thú dữ tấn công không”, biểu cảm của Lệ Lôi lại kỳ lạ như vậy.
Một con rắn khổng lồ hai người ôm đang canh giữ ở dòng suối gần đó, hoa văn màu xanh lục đậm rực rỡ trêи người chứng
minh một điều nó không phải là loài lương thiện. Nhưng một sinh vật đáng sợ như vậy, bây giờ lại như bị rắn kiểng nhập,
để mặc cho đứa bé nho nhỏ ngồi trêи lớp vảy bóng loáng của nó...
Nó còn cẩn thận dùng chóp đuôi làm hàng rào chắn để cậu bé không bị tuột xuống.
Hạ Lăng nhìn tới ngẩn người.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Thiệu Huy thấy cô đi tới thì rất hưng phấn, cậu hào hứng quơ chân tay ngắn ngủn nho nhỏ, nói với con rắn khổng lồ: “Mau đưa tớ tới bên cạnh mẹ!”
Con rắn khổng lồ kia như nghe hiểu cậu nói gì, ngoan ngoãn đưa cậu bé đến trước mặt Hạ Lăng.
Hạ Lăng ôm con qua rồi kiểm tra một lượt từ trêи xuống dưới, khi thấy cậu không bị thương mới vội vàng hỏi: “Như vậy là sao?
Sao con lại ở bên cạnh một con rắn? Nó có làm con bị thương không?!”
Con rắn kia nghe thấy cô nói vậy thì hơi bất mãn lắc đuôi.
Thiệu Huy trấn an nó: “Đừng không vui, tớ sẽ nói với mẹ rằng cậu là một con rắn tốt.”
Hạ Lăng: “...”
Lệ Lôi cũng đến cạn lời. Đây cũng chính là lý do anh yên tâm để Thiệu Huy ở lại một mình, còn mình quay lại tìm Hạ Lăng. Tối qua, khi anh tìm đến hang núi này đã trông thấy con trai đang cưỡi trêи người rắn. Anh cho rằng con bị tấn công nên đã xông lên cứu con trước, nhưng không ngờ Thiệu Huy lại cất giọng vui vẻ: “Ba ơi ba, con rắn khổng lồ này đáng yêu quá.”
Đáng yêu...
Lệ Lôi sạm mặt nhìn con rắn có vằn hoa sặc sỡ kia, con rắn kia cũng đang dùng đôi đồng tử lạnh lùng nhìn anh, đầu rắn hình tam giác đang bày ra thế tấn công.
Anh cảm thấy thế giới quan của mình bị Thiệu Huy lật đổ rồi.
Thiệu Huy còn trượt xuống từ thân rắn như một làn khói, kéo Lệ Lôi tới, đưa tay sờ lên phần thân bóng loáng, dính dấp của con rắn kia: “Rắn khổng lồ, không được tấn công ba tớ, ba tớ là người tốt.”
Con rắn khổng lồ kia nhìn cậu bé một chút rồi chậm rãi thu lại thế tấn công đã bày ra trước đó.
Lệ Lôi cảm thấy không thể dùng bất kỳ kiến thức khoa học hiện có nào để giải thích chuyện này. Khi ấy anh hỏi Thiệu Huy: “Sao con làm được?”
Khuôn mặt của cậu bé đầy ngây thơ: “Con cũng không biết, hình như tất cả động vật nhỏ đều thích con.”
Vấn đề là, đây được xem như “động vật nhỏ” sao?
Lệ Lôi chỉ muốn đập đầu vào tường.
Có điều, chuyện khiến anh vui mừng là con rắn khổng lồ này rất nghe lời Thiệu Huy, lúc cậu bé không cẩn thận trượt chân xuống suối, nó còn dùng cơ thể của mình để vớt cậu lên.
Lệ Lôi nhìn thử xung quanh thì xác định đây là ổ của con rắn khổng lồ này. Theo lẽ thường, nơi có nguồn nước là nơi giao tranh của thú dữ, chỉ có loài thú dữ mạnh nhất mới có thể tùy ý đến gần nguồn nước, thậm chí là chiếm lấy toàn bộ nguồn nước như vậy. Vì thế, con rắn khổng lồ này là con thú mạnh nhất trong khu vực quanh đây.
Nếu đã có nó bảo vệ Thiệu Huy, vậy Thiệu Huy ở lại đây sẽ an toàn.
Lệ Lôi nghĩ vậy nên càng không kìm nén được cảm giác sốt ruột kia, vì thế anh đi ngược trở về, mong sớm tìm thấy Hạ Lăng.
Lúc này Hạ Lăng cũng giật mình như anh lúc trước, khi đối mặt với rắn khổng lồ và con trai.
Lệ Lôi kể đáng về của Thiệu Huy lúc anh tìm đến cho Hạ Lăng nghe, sau đó cô mới dần dần chấp nhận sự thật này.
Dưới sự bảo vệ của rắn khổng lồ, một nhà ba người bọn họ ngồi xuống ven bờ suối nước nóng. Lệ Lôi bóc lương khô ra cho hai người ăn, Hạ Lăng ôm con thật chặt, không chịu để cậu bé rời xa mình nửa bước.
Thiệu Huy lại như không có chuyện gì: “Mẹ, mẹ không phải lo cho con đâu. Bác nói đứa bé của Phượng Hoàng không chết trong núi được.” Dường như cậu bé tin vào bác của mình một cách mù quáng, khi nói đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Hạ Lăng nghĩ nếu không phải vì ông bác khốn kiếp của cậu, một nhà ba người bọn họ sẽ ăn không đủ no mà ngồi đón gió thể này.
Cô cắn mạnh vào miếng lương khô, hỏi Lệ Lôi: “Tiếp theo phải làm thế nào? Chúng ta lên núi sớm một chút, chôn dấu kết Như Ý xong sớm rồi về sớm.”
Lệ Lôi hơi trầm ngâm: “Tiểu Lăng, em nhất định phải lên núi tiếp sao?”
Cô hơi ngẩn ra: “Sao thế?”
“Anh...” Lệ Lôi muốn nói gì đó, nhưng lại như buồn phiền, chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình rồi mới tiếp tục nói: “Chúng ta mới đi được nửa đường đã liên tiếp xảy ra chuyện, mà đây còn chưa phải đoạn đường nguy hiểm nhất. Anh lo hai mẹ con không chịu được, sơ với việc cả nhà nhận nhau, tính mạng của hai mẹ con quan trọng hơn.”
Hạ Lăng hiểu ý của anh.
Anh muốn nói là quay trở về.
Hạ Lăng lập tức lặng thỉnh, một lúc lâu sau mới xoa tóc mềm mại của Thiệu Huy, nhẹ giọng nói: “Em muốn hai mẹ con nhận
nhau, dù phải mạo hiểm thế nào em cũng bằng lòng.”
“Thật ra chỉ là danh phận mà thôi.” Lệ Lôi nói: “Bây giờ em “nhận nuôi rằng bé, cả thế giới đều công nhận em là người giám hộ của thằng bé. Dù một ngày nào đó, thằng bé đổi cách xưng hô, gọi em là mẹ, người ngoài cũng sẽ không nghi ngờ chút nào. Sao phải đương đầu với nguy hiểm lớn như thế, chỉ vì công bố chuyện 'con ruột” này?”
Hạ Lăng lẳng lặng nhìn anh, không rõ tại sao đôi mắt trong trẻo kia lại khiến người ta cảm nhận được chút đáng sợ.
“Mẹ ơi...” Thiệu Huy bất an kéo ống tay áo của cô.
“Lệ Lôi." Cô hồi: “Có phải anh thấy em rườm rà không? Hay là anh không muốn nhận Thiệu Huy?” Đúng là đổi với cô, việc người ngoài có biết Thiệu Huy là con đề của cô hay không, thì vẫn đồng tình và chấp nhận việc cô nuôi nấng Thiệu Huy, thậm chí còn khuyên Thiệu Huy gọi cô là mẹ. Nhưng Lệ Lôi thì sao?
Nếu không hoàn thành nghi thức này, thì không thể tuyên bố con là con ruột của cô, đồng nghĩa với việc không thể xác định mối quan hệ máu mủ của thằng bé với Lệ Lôi.
Có phải Lệ Lôi không muốn nhận Thiệu Huy không? Dù sao Thiệu Huy cũng không phải con hợp pháp, nhưng lại là con trai cả của anh. Nếu tương lai có vấn đề gì, thân phận của cậu trong gia đình quyền quý này quả là nhạy cảm và đáng xấu hổ.
Về mặt của Lệ Lôi thoáng qua tia kinh ngạc: “Đương nhiên là không phải.” Anh lập tức đáp lại. Anh chỉ thấy sợ, sợ rằng mình
không đủ sức để bảo vệ hai mẹ con họ vẹn toàn. Chẳng may trêи núi tuyết xảy ra chuyện gì, cả đời này anh sẽ không tha thứ cho chính mình.
“Vậy thì không phải nói nhiều nữa.” Hạ Lăng khẳng định.
Vì thế, ba người đều rơi vào im lặng.
Sau khi tạm biệt rắn khổng lồ, rời khỏi suối nước nóng, bọn họ tiếp tục đi lên đỉnh của núi tuyết. Lần này Lệ Lôi và Hạ Lăng đều không nói chuyện, ngoài những lúc cần phải nói chuyện ra, thì không hé răng dù chỉ một câu.
Cuối cùng đã đến điểm dừng chân tiếp theo.
Hạ Lăng mệt mỏi, mới ăn xong đã mơ màng thϊế͙p͙ đi, để Lệ Lôi gác đêm. Giữa lúc mơ màng, cô nghe thấy hai cha con nói chuyện...
“Ba ơi, có phải mẹ không vui không?”
“Không có gì, đừng nghĩ lung tung.”
“Ba nói dối, mẹ đang không vui, mẹ nghĩ rằng ba không muốn nhận con.”
Hang núi chợt tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng tí tách phát ra ngẫu nhiên từ đống lửa.
Không rõ Lệ Lôi đang trầm tư chuyện gì, mãi đến khi Thiệu Huy gọi một tiếng “Ba ơi?”, anh mới lấy lại tinh thần.
“Sao ba lại không nhận con được?” Anh cười rồi sờ lên đầu nho nhỏ của con trai như trấn an: “Dù con có thể gợi ba quang minh chính đại hay không, con mãi mãi là con trai yêu quý của ba. Dù có hoàn thành nghỉ lễ chôn giấu nút thắt Như Ý hay không, vị trí của con trong lòng ba cũng sẽ không thay đổi.”
Dường như Thiệu Huy hơi nghi ngờ: “Nhưng nếu không có nghi thức này, ba người chúng ta sẽ không thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau được. Ba và mẹ...”
“Có nghi thức này, ba và mẹ con có thể quang minh chính đại ở bên nhau sao?” Lệ Lôi đang hổi con, cũng như đang hỏi chính mình: “Không sai, có nghi thức này thì có thể tuyên bố với người ngoài rằng con là con ruột của ba mẹ, cũng khiến ba có thể công khai theo đuổi mẹ con... Nhưng đây chỉ là một mánh khóe thôi.”
Thiệu Huy nhìn anh mà không hiểu lắm.
Giọng của Lệ Lôi rất nhẹ: “Trước kia ba từng làm mẹ con tổn thương, mẹ con không tha thứ được cho ba cũng là rất bình thường.
Nếu mẹ con vẫn luôn không tha thứ cho ba... thì dù có dùng nhiều mánh khóe đi nữa, cũng sẽ chỉ làm phiền cô ấy mà thôi. Không cần đánh cược tính mạng của hai mẹ con vì việc như vậy, vì thế ba mới đưa ra đề nghị xuống núi.”
Anh sẽ theo đuổi cô trong phạm vi an toàn, nhưng nếu cô gặp nguy hiểm, anh thà từ bỏ việc theo đuổi đó rồi chỉ bảo vệ từ xa. Đối với anh, sự an toàn của cô mãi mãi là điều quan trọng nhất.
Trong hang núi lại trầm mặc.
Hạ Lăng nằm nghiêng trong một góc của hang núi, làm thế nào cũng không ngủ được. Thì ra đây mới là nguyên nhân Lệ Lôi
không chịu lên núi tiếp sao? Không rõ tại sao, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác chua chát rất khó chịu.
Cô bỗng nhiên không xác định được vì sao mình nhất định phải đưa con lên núi. Cũng giống như Lệ Lôi nói, nếu chỉ vì một danh phận thì có đáng không? Suy nghĩ dân hỗn loạn, như thể có thứ gì đó lơ lửng nhưng cô không bắt được.
Điều duy nhất cô có thể xác định là, mình vẫn muốn lên núi.
Ánh sáng từ đống lửa ấm áp tỏa ra khắp hang núi, hương gỗ từ củi khô cháy ngập tràn trong hơi thở.
Cô nghe thấy Lệ Lôi nói với Thiệu Huy: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Cậu bé ngoan ngoãn vâng lời, nằm xuống bên cạnh cô.
Một loạt âm thanh ồn ào vang lên, có lẽ là Lệ Lôi đang kéo túi ngủ cho con trai.
“Ba ơi.” Trước khi ngủ, cậu bé hỏi một câu cuối cùng: “Vậy ba sẽ bảo vệ con và mẹ cho tới khi lên đỉnh núi chứ?”
Trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, dường như Lệ Lôi còn cười khẽ: “Ừ, chỉ cần là nơi con và mẹ muốn đi, dù có nguy hiểm đi chăng nữa, ba cũng sẽ bảo vệ tới cùng.”
Cậu bé an tâm chìm vào giấc ngủ.
Sống mũi của Hạ Lăng cay cay.
Câu nói này gợi lên nỗi lòng đa sầu đa cảm của cô. Từ lúc mới quen biết, anh đã năm lần bảy lượt cứu cô từ tay Bùi Tử Hành. Về sau quay quảng cáo dù lượn cũng là anh liều chết cứu cô, lúc rơi xuống nước ở buổi diễn tổng hợp ngoài trời cũng là anh cứu cô lên, còn cả chuyện sói hoang xảy ra cách đây không lâu nữa.
Cô không đếm hết được rốt cuộc anh đã cứu mình bao nhiêu lần.
Những năm gần đây, người đàn ông này đã bất giác đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô. Vừa nhìn thấy anh, cô đã có cảm giác bình yên như vậy, tựa như trời có sập xuống cũng không sợ. Vì thể, hôm qua khi anh giết chết con sói đói bằng một nhát dao, cô mới có thể nhào vào thút thít trong lòng anh chỉ trong nháy mắt, bởi cô biết, vòng tay anh là nơi an toàn nhất trêи thế giới này.
Ở nơi đó, cô có thể rũ bỏ toàn bộ những ngụy trang và tàn nhẫn bất đắc đi.
Cô bỗng hiểu ra rằng mình muốn lên đến đỉnh núi, muốn cả nhà nhận nhau, có lẽ không phải vì việc nhận Thiệu Huy cô đã nuôi dưỡng bên cạnh từ trước, mà là muốn thẳng thắn nói với toàn thế giới rằng anh là ba của con cô.
Lệ Lôi.
Cái tên ghim nơi con tim này, không rõ đã thay thế Bùi Tử Hành từ lúc nào.
Lúc Lệ Lôi nói muốn quay về, cô tức giận như vậy cũng không phải vì sợ anh không nhận Thiệu Huy. Điều cô sợ hãi hơn là, anh không còn yêu cô nữa.
Ý thức được điều này khiến cô thoáng hoảng hốt.
Cơ thể hơi nặng hơn, đường như có ai đó che kín thứ gì lên trêи túi ngủ, đoán chừng là áo của anh.
Cô không dám cử động dù chỉ một chút vì sợ anh phát hiện mình vẫn chưa ngủ. Dường như người bên cạnh vẫn luôn không rời đi, mà lại ngồi xuống khoảng đất trống ngay bên cạnh cô. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cách lớp túi ngủ và không khí lạnh lẽo bên ngoài, cô như cảm nhận được sự tồn tại của anh, tản ra nhiệt lượng ấm áp từ cơ thể.
Mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, cô nhìn thoáng qua đồng hồ chống nước, đã 4 giờ sáng rồi.
Cô giật mình, giấc ngủ này kéo dài đã lâu, đã đến lúc cô thay ca gác đêm từ lâu, sao Lệ Lôi không gọi cô dậy? Cô xốc túi ngủ lên nhìn thử, Lệ Lôi đã nằm ngủ, trong hang núi vẫn còn ánh lửa bập bùng, ấm áp. Một bóng đáng nho nhỏ đang ngồi trước đống lửa, hơi nhàm chán nhìn về phía cửa hang tới ngẩn người.
“Thiệu Huy?” Cô đi qua.
Thiệu huy quay đầu nhìn thấy cô, khuôn mặt nhỏ phúng phính của trẻ nhỏ nở nụ cười: “Mẹ đậy rỗi à? Mẹ nhìn ngôi sao bên kia đi, có đẹp không?”
Hạ Lăng không nhìn ngôi sao gì đó mà cau mày hỏi: “Sao lại là con gác đêm?”
Một đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể sống khổ cực được đây.
Thiệu Huy lại khẽ lắc đầu: “Ba nói đàn ông con trai phải học gác đêm.”
Hạ Lăng không còn gì để nói, một đứa bé nhỏ thế này thì là đàn ông con trai cái gì?
“Ba gọi con dậy sao?” Giọng của cô hơi bực bội.
Thiệu Huy chớp mắt rồi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó quả quyết bán đứng ba mình: “Vâng ạ.” Thật ra do ba thương mẹ nên mới gọi cậu dậy, còn nói rằng để mẹ ngủ thêm một lát, tối qua mẹ lo lắng vì cậu lạc đường nên ngủ không ngon.
Thiệu Huy rất muốn cãi lại rằng mình chơi với rắn khổng lồ cả đêm cũng ngủ không ngon, nhưng nhìn vẻ kiên quyết của ba thì đánh tủi thân bò dậy từ trong túi ngủ.
Hu hu hu, ba ngược đãi trẻ con.
Bây giờ mẹ đã hỏi, cậu cũng thêm mắm dặm muối: “Ba còn bảo con đừng nói với mẹ, nói rằng nếu mẹ hỏi thì bảo con đang ngủ thì tỉnh lại, chủ động xin gác đêm.”
Về mặt của Hạ Lăng đen sạm đi.
Chút cảm tình tốt với Lệ Lôi nảy sinh trước khi ngủ đã không cánh mà bay, cô trắm mặt ra lệnh cho Thiệu Huy: “Con đi ngủ đi.”
Còn mình đảm nhiệm nhiệm vụ gác đêm.
“Vâng.” Thiệu Huy vui vẻ đi ngủ, quả nhiên, con đúng là con cưng của mẹ.
Còn ba ư? Hừ, cậu cũng không lo chút nào, mẹ chỉ tức giận một chút rồi thôi, sau đó sẽ nghĩ ba ba bảo vệ mẹ tới mức nào, không nhận cả người thân vì mẹ nữa, hu hu hu.
Thiệu Huy ôm túi ngủ của mình rồi thϊế͙p͙ đi sau giây lát.
Giấc ngủ này cũng không dài, bởi rất nhanh sau đó đã tới hừng đông. Khi tỉnh lại, cậu thấy ba đang cúi đầu làm bữa sáng, dường như vừa bị ai lên lớp một trận. Mà mặt của mẹ vẫn đen thui, nhưng vẫn bóc lương khô, đun nước tuyết với ba.
Vậy là được rồi.
Thiệu Huy tự gật đầu như ông cụ non, bác nói vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường.
Nhìn xem, hòa hợp đến mức nào kìa.
Mấy ngày sau đó không có sóng gió gì.
Dù Hạ Lăng vẫn luôn tổ về không vui, nhưng đã bằng lòng nói chuyện nhiều hơn với Lệ Lôi. Hai người thường nói vài chuyện lặt vặt, cũng là chuyện đời sống thường ngày của gia đình. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lệ Lôi, ba người lên tới đỉnh núi mà không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Đỉnh núi là một khoảng đất trống nho nhỏ, bị băng tuyết bao phủ.
Lệ Lôi cầm la bàn để định vị, sau đó đào một hố sâu mà hẹp ở vị trí chính giữa. Ba người quây quanh hố tuyết, cẩn thận bỏ nút thắt Như Ý vào.
“Chờ sau bảy bảy bốn mươi chín ngày...” Hạ Lăng nói: “Nút thắt Như Ý sẽ hòa tan vào băng tuyết, đến lúc đó thế giới sẽ thừa nhận ba người chúng ta là một, sau đó có thể công khai thân phận thật của Thiệu Huy.”
Đây là lời Hạ Mặc Ngôn đã nói với bọn họ từ trước khi xuất phát.
Hai người còn lại cũng biết rõ, lúc này đều khẽ gật đầu.
Ba người cùng lấp lại hố băng bị đào lên lúc trước, Thiệu Huy vỗ tay nhỏ nói: “Tốt quá rồi, chỉ cần qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, con có thể nhận ba mẹ.”
Hạ Lăng cười mỉm, xoa đầu nho nhỏ của Thiệu Huy.
Đường trở về rất thuận lợi.
Vì đã hoàn thành nhiệm vụ, điều kiện hạn chế “không thể nhờ tác động từ bên ngoài” đã không còn giá trị, Lệ Lôi điều máy bay trực thăng đến, đón bọn họ từ đỉnh núi bay trở về khu nội thành.
Hành trình trêи núi tuyết của cả nhà cuối cùng cũng kết thúc thành công tốt đẹp.
Hạ Lăng gọi điện cho Hạ Mặc Ngôn, bảo bình an cho anh.
Hạ Mặc Ngôn chỉ “ừ” một câu nhàn nhạt trong điện thoại, như thể kết quả như vậy đã nằm trong dự tính của anh từ lâu. Sau khi cúp điện thoại, ở nơi Hạ Lăng không hề hay biết, trêи khuôn mặt trước nay luôn lạnh nhạt anh cuối cùng cũng nở nụ cười, sau đó anh xoay người bước ra ngoài, báo tin mừng này cho cha mẹ mình.
Ở bên kia, cuộc sống của Hạ Lăng vừa nhàn nhã lại vừa bận rộn.
Cô đưa Thiệu Huy theo mọi nơi, liên tiếp xuất hiện trước ống kính, từ các buổi biểu diễn, studio, đài truyền hình, dạo phố... Một lớn một nhỏ luôn mặc quần áo đôi rất thân mật.
Thiệu Huy cũng không lạ lẫm khi đối mặt với ống kính. Dù có flash của paparazzi lóe lên, cậu cũng có thể nở nụ cười ngọt ngào, dễ thương. Vẻ dễ thương của cậu quả là khiến người ta tan chảy, rất nhanh sau đó đã có nhiều fan hâm mộ, độ nổi tiếng còn cao hơn ngôi sao hạng A nhiều.
Những bức ảnh của Thiệu Huy được lan truyền rộng rãi trêи mạng.
Lâm Úc Nam có chút không đồng tình: “Lợi dụng trẻ con để tăng độ nổi tiếng? Đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng khi người nổi tiếng hết thời. Cô còn lâu mới hết thời mà đã dùng chiêu này, không thấy xấu hổ sao?”
Hạ Lăng: “.. Ý anh nói là, chờ đến khi tôi hết thời mới dùng à?”
Lâm Úc Nam nhìn thoáng qua Thiệu Huy phồng má phúng phính, đang tập trung ăn kẹo bông rồi khinh bỉ nhìn cô: “Thôi đi, chờ cô hết thời, không biết thằng bé đã lớn đến mức nào rồi, làm sao để thương được nữa? Nếu không thì cô nhận nuôi một đứa khác, có lẽ sẽ ổn hơn đấy."
Hạ Lăng bật cười.
Thật ra, cô không kéo Thiệu Huy đi cùng mình chỉ vì muốn tăng độ nổi tiếng. Với địa vị của cô lúc này, hoàn toàn không cần dùng thủ đoạn như thể. Cô làm vậy vì sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, người một nhà có thể nhận nhau thuận lợi hơn. Từ lúc mới trở về từ núi tuyết, cô đã bàn bạc một chuyện với Lệ Lôi: Dù Thiệu Huy là con ruột của họ, nhưng cậu được sinh ra lúc nào và như thế nào, quả là khó công khai với công chúng.
Hạ Lăng là người nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết cô chỉ mang thai một lần, mà lần đó sinh ra “con của Bùi Tử Hành”. Bây giờ lại mọc đầu ra một đứa con trai ruột thứ hai?
Ý của Lệ Lôi rất rõ ràng, đó là trực tiếp nói ra chuyện nhầm lẫn lúc trước, công khai với giới báo chí và công chúng rằng đứa con lúc trước cô sinh không phải của Bùi Tử Hành, mà là con của Lệ Lôi, hơn nữa đứa bé cũng không chết.
Nhưng Hạ Lăng lại lắc đầu: “Làm như vậy thì thật thất đức.”
Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, lúc trước Bùi Tử Hành đã dễ dàng tha thứ cho việc cô sinh con, còn đối đầu với áp lực của dòng họ, để cho đứa bé một thân phận danh chính ngôn thuận. Nếu bây giờ vạch trần lời nói dối này vậy thì thể diện của Bùi Tử Hành - người đứng đầu trong gia tộc, là cây cổ thụ trong giới kinh doanh, thậm chí là sĩ điện của một người đàn ông sẽ phải giấu vào đâu đây?
“Cái sừng” này quá lớn, đủ để hắn ta bị người ta chế giễu cả đời.
Ánh mắt của Lệ Lôi thoáng sa sâm xuống: “Tiểu Lăng, đến lúc này rồi mà em còn lo cho hắn ta? Nếu anh ta không ép buộc em ở lại bên cạnh hắn ta, thì sao có thể phát sinh ra nhiều khó khăn, trắc trở như vậy được?”
Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn anh: “Lệ Lôi, anh có khó xử của anh, em cũng có khó xử của em. Em không xen vào việc của Tô Đường, vậy em cũng mong anh tôn trọng quyết định của em trong chuyện của Bùi Tử Hành.”
Vì thế Lệ Lôi im lặng, trong lòng lại như bị những cái gai nhỏ xíu đâm phải, đau nhói.
Có lẽ cuộc sống là như vậy, ngoài tình yêu ngọt ngào, sẽ còn rất nhiều cân nhắc, thỏa hiệp khác. Dù hai người yêu nhau có thể cảm tay ở bên nhau thì cũng không để dàng gì.
Cô gái trước mắt nói đúng, cô đã dễ dàng tha thứ cho việc Tô Đường đặt tên con dưới họ của anh, vậy anh có tư cách gì để phản đối cô không vạch trần lời nói đối của Bùi Tử Hành?
“Vậy chúng ta cùng nghĩ cách khác." Anh nói.
Hạ Lăng thẩm thở dài trong lòng, mềm giọng xuống: “Cảm ơn anh, Lệ Lôi."
“Cảm ơn anh cái gì?” Anh cười khẽ, đôi mắt u tối giấu đi tất thảy những không vui.
Vì thế, cô cũng cười nhẹ.
Hai người bàn bạc một cách hợp lý để giải thích cho thân phận của Thiệu Huy, mà bước đầu tiên của cách này là Hạ Lăng liên tiếp dẫn con xuất hiện trước ống kính của giới báo chí.
Cô đã hoàn thành rất khá bước này.
Tỉnh thời gian ra, bọn họ đã bắt đầu tiến hành bước thứ hai.
Một ngày này, cô đưa Thiệu Huy đến công ty từ sớm, thoái thác tất cả các show và buổi gặp xã giao, chỉ vừa chơi cùng con vừa đợi trong văn phòng.
Quả nhiên, không bao lâu sau Lâm Úc Nam đã đến tìm cô với vẻ mặt kỳ lạ: “Tiểu Lăng, bên ngoài có một người phụ nữ tự xưng là mẹ để của Thiệu Huy, cô ta bám lấy bảo vệ đòi vào, còn bị phóng viên chụp ảnh nữa.”
Chuyện này nằm trong dự tính của Hạ Lăng.
Nhưng cô vẫn phải diễn một chút trước mặt Lâm Úc Nam không rõ tình hình: “Cái gì? Mẹ để của Thiệu Huy?!” Cô tỏ vẻ kinh ngạc, đứng dậy: “Rốt cuộc là thế nào?!”
Vẻ mặt của Lâm Úc Nam càng kỳ lạ hơn: “Tôi đã bảo cô đừng xuất hiện cùng với thằng bé, nhưng cô không nghe. Người phụ nữ kia nói nhìn thấy ảnh trêи mạng nên tìm tới, đây là đứa con đã mất tích một năm của cô ta, trùng khớp với thời gian cô nhận nuôi.”
Hạ Lăng nhìn Lâm Úc Nam như đang tiếp nhận, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của anh ta.
Cô bước ra ngoài: “Dù tình hình thế nào, chúng ta cũng phải đi xem thử, không thể để cô ta làm loạn được.”
Lâm Úc Nam nhanh chân đuổi theo: “Tôi cũng nghĩ vậy, người được đưa vào phòng dành cho khách rồi."
Trong phòng bật điều hòa mát lạnh, bụi cổ mẫu tử xanh rì im lặng rơi từ trêи bàn xuống đất.
Hạ Lăng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một phụ nữ khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc váy đã lỗi mốt nửa mới nửa cũ. Lúc này cô ta
đang bất an ngồi trêи ghế sofa màu trắng ngà, nghe được tiếng mở cửa thì lo lắng đứng lên, ấp úng một lúc lâu mới gọi được một câu: “Cô Diệp.”
Hạ Lăng chú ý tới hai tay nắm siết lại của cô ấy hơi run lên, rất giống người lần đầu nhìn thấy một ngôi sao nổi tiếng, còn định bàn bạc một chuyện quan trọng với ngôi sao nổi tiếng đó.
Hạ Lăng không khỏi cảm thán, người mà Lệ Lôi tìm được diễn quá đạt, khả năng diễn xuất có thể vượt mặt một vài diễn viên chuyên nghiệp. Cô đám cá trăm phần trăm rằng người phụ nữ này không phải diễn viên trong ngành, thậm chí còn không có liên quan gì đến giới giải trí. Tin người phụ nữ và Thiệu Huy nhận nhau sẽ được lan đi, nhiều ít gì những ánh mắt cũng sẽ đổ về phía cô ta, vì vậy thân phận của cô ta không thể có chỗ sơ hở được.
Hạ Lăng đi lên mấy bước, cất giọng rất êm tai: “Ngồi đi.”
Chỉ hai chữ này thôi cũng khiến người phụ nữ kia vội vàng ngồi xuống.
Hạ Lăng cũng ngồi xuống một bên còn lại của ghế sofa, Lâm Úc Nam ngồi xuống bên cạnh cô. Là người đại điện của cô, Lâm Ức Nam có trách nhiệm giúp đỡ cô xử lý êm xuôi những việc này.
Nhưng anh ta không biết rằng từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch, người xem trong phòng họp chỉ có một mình anh ta.
Anh ta đò xét người phụ nữ kia: “Cô tên là gì, đến từ đâu?”
Người phụ nữ kia nắm siết hai tay lại, khó khăn nói: “Tôi tên là Mã Ngọc Phương, đến... từ nông thôn. Tôi, tôi đến tìm con trai mình”
Mặt của Lâm Úc Nam không thể hiện cảm xúc, anh ta lại hỏi cô ta thêm mấy câu nữa, sau đó có thể xác nhận đại khái rằng Thiệu Huy đúng là con của cô ta.
“Tên thật của thằng bé là A Ngưu, cho tôi gặp A Ngưu một chút được không?” Mã Ngọc Phượng nói.
Khóe miệng của Hạ Lăng giật giật, ai lên tên A Ngưu này vậy? Thật đúng là nhập vai quá đấy.
Đúng lúc này trêи mặt cô cũng lộ ra về do dự, tựa như một người mẹ nuôi vất vả nuôi dạy đứa bé đối diện với mẹ để tìm đến cửa.
Mấy giây sau, cô nói với Mã Ngọc Phượng: “Thằng bé không ở đây, hôm nào lại sắp xếp gặp sau.” Sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng tiếp khách.
Cô trở lại văn phòng ở tầng cao nhất của mình, Thiệu Huy đang xếp gỗ một cách vô tư, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của con:
“Vở kịch bắt đầu rồi.”
Rõ ràng là cậu bé không hiểu cô đang nói gì, chỉ chớp mắt, người ngọt ngào: “Yên tâm, khả năng diễn xuất của con giỏi lắm.” Đây chủ yếu là do khả năng diễn xuất của ba cậu bé tốt, trời sinh mang về chân thực, vô hại, có tính lừa gạt cao, không liên quan quá nhiều đến người mẹ trước mặt này.
Hạ Lăng cũng cười, tuy đứa bé này còn nhỏ, nhưng khiến cho người ta rất an tâm.
Không bao lâu sau, Lâm Úc Nam bước ra khởi phòng tiếp khách, gõ cửa văn phòng của Hạ Lăng: “Tôi có việc tìm cô.”
Hạ Lăng biết anh ta muốn nói đến chuyện của Thiệu Huy, vì thế theo anh ta vào một căn phòng khác.
Lâm Úc Nam nói thằng: “Cô định xử lý việc liên quan đến người phụ nữ này thế nào?”
Hạ Lăng đã biết anh ta muốn hỏi như vậy nhưng cố tình trầm tư một chút rồi mới trả lời: “Đi giám định người thân trước để phân biệt thật giả, sau đó... Nếu đó là mẹ đẻ của thằng bé thật, thì cũng không thể ngăn họ nhận nhau.”
Lâm Úc Nam hỏi: “Cô định trả lại con cho người ta sao?”
Mặt của Hạ Lăng hiện ra tia buồn vô cớ, nhẹ giọng nói: “Chờ giám định xong rồi lại nói. Hơn nữa, cũng phải xem ý của Thiệu Huy thế nào.” Vì đã diễn đến mức này, cô tạm thời không định nói nhiều với Lâm Úc Nam, chỉ trấn an anh ta: “Anh yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này thật thỏa đáng, không làm ảnh hưởng đến hình tượng trước công chúng.”
Lâm Úc Nam “chậc” một tiếng nhưng không nói gì.
Dù sao thì cô có nuôi Thiệu Huy hay không, cũng không ảnh hưởng đến một quản lý như anh ta. Chuyện anh ta để ý là cái kết yên ổn của chuyện này, không gây tổn hại đến hình tượng của cô. Nếu có thể thu hoạch được điểm tốt gì từ chuyện này, vậy thì không thể tuyệt hơn được nữa.
Chiều muộn ngày hôm đó, báo chí đưa tin này.
Công chúng lập tức “ồ” lên, thì ra Thiệu Huy bọn họ yêu quý có mẹ ruột? Mà mẹ ruột kia có vẻ như là một người phụ nữ nhút nhát,
Sợ sệt?
“Thiệu Huy đáng yêu như thế, là do người phụ nữ kia sinh ra sao?”
“Đúng vậy, nhìn thế nào cũng thấy không giống nhau.”
“Tôi nghĩ, hay là người phụ nữ kia nghèo quá rồi nên đến nhận bừa người thân.”
“Có thể lắm, bể ngoài của Thiệu Huy và người phụ nữ kia không giống nhau chút nào. Nếu là con đẻ của cô ta thật, thì sao không giống nhau tý nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, có điều nghe mọi người nói, tôi lại thấy thật ra trông Thiệu Huy hơi giống Diệp Tinh Lăng. Mọi người nhìn kỹ mặt cậu bé mà xem, có đúng không?”
“Đúng thật...”
Công chúng như phát hiện ra châu lục mới, chỉ chốc lát sau, trêи mạng đã truyền đi ảnh so sánh mặt mũi giống nhau của hai mẹ con, sau đó có thêm nhiều người nói trông bọn họ giống nhau.
“Mọi người bảo Thiệu Huy có phải con ruột của Diệp Tinh Lăng không?” Có người tò mò hỏi.
Người khác lại nói: “Thôi đi, ai không biết Diệp Thiên hậu chỉ sinh con một lần, cũng chính là đứa con với chủ tịch Bùi của Đế
Hoàng. Đứa bé kia chết yếu, đang được chôn ở nghĩa trang công cộng kìa.
Vì thể, những người khác cũng thi nhau gật đầu. Đúng vậy, Diệp Thiên hậu chỉ sinh con một lần, cô là người của công chúng, mọi người đều biết đã mang thai bao nhiêu lần, dù Thiệu Huy có giống cô, nhưng không thể là con để được.
Suy luận này cũng không đi đến đâu.
Lúc Hạ Lăng bớt chút thời gian xem tin tức lại rất vui vẻ, ừm, mọi chuyện tiến triển còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng. Cô vẫn đưa Thiệu Huy đi dạo phố vui vẻ, vẫn thực hiện theo lịch trình làm việc như không bị ảnh hưởng bởi sóng gió nhận người thân này. Rất nhiều nhà báo hỏi về chuyện này, Hạ Lăng chỉ cười nhạt: “Đang làm giám định quan hệ huyết thống, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Lệ Lôi tới thăm cô.
Trong biệt thự, ánh nắng sáng rõ, cô nằm trêи ghế mây đung đưa ở vườn hoa phía sau, trông Thiệu Huy chơi đùa, trêи khóe miệng chứa ý cười, cả người thảnh thơi mà thoải mái.
Lệ Lôi mang một bó bách hợp tới, khom người khẽ gọi cô: “Tiểu Lăng.”
Lông mi của cô rung lên nhè nhẹ như bươm bướm, chậm rãi chuyển mắt nhìn anh: “Anh đến rồi à?” Giọng rất lười biếng.
Anh “ừ”, đặt bó bách hợp vào trong lòng cô, những đóa hoa phủ khắp cả người cô, cô trở mình trong biển hoa.
Sau khi trở về từ núi tuyết, quan hệ giữa hai người khá tế nhị. Cô không kháng cự lại sự theo đuổi của anh nữa, khi ở trước mặt anh sẽ toát ra về thoải mái, tự nhiên, thật giống như đã buông bỏ một chút phòng bị.
Lệ Lôi cũng cảm giác được việc này nên mừng rỡ vô cùng.
Anh bảng lòng duy trì về yên bình không dễ có này, nhưng hôm nay, có một việc khiến anh hơi khó mở lời. Anh cúi đầu nhìn Hạ Lăng, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Sao thế?” Cô nhạy cảm phát hiện ra anh có gì đó không ổn.
“Là thế này...” Lệ Lôi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật: “Tiểu Lăng, ông của anh sắp về rồi.”
Cô càng khóc, càng nghĩ thì lại càng sợ, nếu như lúc con sói đói tiến lại gần cô mà cô không tỉnh lại ngay lúc đó, nếu như
trêи người cô không có con dao găm, nếu như không phải con sói đói ấy trở nên do dự nên hành động chần chừ, nếu như Lệ Lôi không về kịp thì...
Lúc này cô mới ý thức được sâu sắc, mình có thể sống sót là vô cùng may mắn.
Cô khóc đến mức đứt từng ruột gan, đó là cảm giác sợ hãi bắt nguồn từ bản năng ẩn sâu trong nội tâm của con người. Cơ thể cô run rẩy, ôm chặt lấy bờ vai rộng của anh, vùi mặt vào trong lòng anh.
"Không sao, không sao rồi..." Lệ Lôi dịu dàng an ủi cô, bàn tay hơi thô ráp vuốt ve mái tóc dài mềm mại của cô. Ánh mắt anh tỉnh táo đánh giá bốn phía, từ chỗ con sói đói bị anh giết nhìn sang, nhanh chóng nhìn hết được toàn cảnh trong động, lại liếc nhìn ra gió thổi bên ngoài, anh khẽ nhíu mày.
"Em bị thương ở đâu rồi?" Anh hồi: "Để anh băng bó cho em."
Hạ Lăng lắc đầu, vừa mới vật lộn kịch liệt giữa sự sống và cái chết, cô quá lo lắng, thậm chí quên cả đau đớn.
Lệ Lôi đỡ cô tách ra khỏi người mình, kiểm tra vết thương cho cô. Hai người vừa mới tách nhau ra, thì đáng vẻ nhếch nhác của cô đã hiện rõ: trước ngực, trêи cánh tay, vùng eo... Bộ đồ leo núi trêи người đã rách tươm không còn ra dáng hình thù gì, đống sung độn trong bộ đồ đã bị rơi ra hết, máu và mùi thối bay khắp hang động.
Lệ Lôi thấy trêи người cô không có vết thương gì lớn, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lôi gói thuốc ra, anh nhanh tay cảm máu và băng bó cho cô.
Cô còn chưa lấy lại tinh thần sau cú chấn động vừa rồi, nên không nhúc nhích cứ để mặc anh băng bó, một lúc lâu sau mới có cảm giác, suy nghĩ cũng dần dần trở lại với bộ não, cô mấp máy môi, câu đầu tiên hỏi anh chính ta: "Anh tìm được Thiệu Huy chưa?"
Giọng nói khàn khàn, mắt nhìn ra sương gió bên ngoài.
Lệ Lôi băng bó cho cô không ngơi tay: "Tìm được rồi, thằng bé rơi xuống một khe hở của hang động, bên dưới là dòng suối nước nóng, rất an toàn nhưng lại bị treo chân, mặc dù không tổn thương đến gân cốt, nhưng cũng không tiện đi lại." Anh xử lý xong vết thương cuối cùng trêи người cô: "Vì trời tối quá, nên dẫn nó về thì quá nguy hiểm, anh tới đón em trước, chờ trời sáng em theo anh qua đó với thằng bé."
"Thật à?" Cô vội vàng nhìn anh: "Anh không lừa em đấy chứ?"
"Anh lừa em làm gì?" Lệ Lôi khẽ mỉm cười: "Con của chúng ta rất thông minh, lúc anh tới đó, thằng bé đã chỉnh lại xương cho mình ngay ngắn rồi, không có bật lửa, nó đã dùng nước nóng dưới suối hòa tan tuyết thành nước, ăn lương khô, sức khỏe và tỉnh thần đang rất ổn. Nó nói, nhắc mẹ đừng quá lo lắng, từ nhỏ nó đã theo bác sống trêи núi rồi, không phải lo gì cả."
Lúc này Hạ Lăng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng ngay sau đó cô lại lo lắng: "Bên ngoài tối đen như thế, thằng bé lại còn nhỏ... Lệ Lôi, sao anh không ở lại với con? Chờ trời sáng rồi quay lại tìm em?"
Lệ Lôi im lặng chớp mắt một cái rồi mới nói: "Anh không thể để em ở đây một mình được."
Anh vốn cũng định trời sáng rồi sẽ đến tìm cô, nhưng cứ như có dự cảm không lành, trong lòng thấp thỏm lo âu, có một cảm xúc không tên khống chế anh, khiến anh không thể kiềm chế được mà muốn quay về.
Có lẽ, đây chính là ẩn ý của gỗ ngô đồng?
Mỗi khi cô gặp nguy hiểm, anh sẽ xuất hiện bên cạnh cô.
May mà anh đã trở về.
Thế nhưng Hạ Lăng lại nói: "Ở bên đó liệu có thú dữ không?" Nhìn thi thể sói đói trong hang động, cô không nhịn được mà run hết người, nếu như, chỗ Thiệu Huy cũng có thú dữ thì phải làm sao?
Vừa nhắc tới đó, về mặt Lệ Lôi có vẻ kỳ lạ.
"Không đâu." Ngừng trong chốc lát, rồi anh mới nói: "Thằng bé bên ấy... rất an toàn."
Hạ Lăng vẫn không yên lòng, hận không thể chắp thêm đôi cánh để bay đến bên cạnh Thiệu Huy: "Chúng ta đi thôi."
"Chờ chút đã." Lệ Lôi lại nói: "Bộ đồ leo núi của em hỏng hết rồi, cứ mặc thể này ra ngoài sẽ chết cóng mất. Thế này nhé, em tìm trong ba lô của anh một đoạn vải chống nước ra đây, còn cả kim chỉ nữa, anh sẽ xử lý giúp em." Vừa nói, tự anh đã bắt tay vào tìm kiếm những miếng vải rơi lả tả trêи đất.
Hạ Lăng theo lời anh nói tìm đồ trong balo anh, lúc này cô đã bình tĩnh lại, nên cảm thấy mùi thối trêи người mình đúng là khiến người ta không ngửi được."Trong bộ đồ leo núi rốt cuộc là đệm bởi thứ gì vậy? Thối quá đi mất." Hạ Lăng nói.
"Đó chính là lông ngỗng." Lệ Lôi trả lời.
"Vậy cái mùi này là...?"
"Mùi đó là... chất lỏng bài tiết của Nhị Mao." Lệ Lôi nghĩ xem phải nói khéo thế nào.
Hạ Lăng nghe xong, quả thực muốn nôn ra, trách không khỏi mùi thối trêи người lại nặng như vậy, còn cả mùi khai nữa. Sắc mặt cô còn tệ hơn lúc nhìn thấy con sói đói vừa nãy: "Anh nói gì?!"
Ban đầu, Lệ Lôi nói với giọng vô cùng bạo: "Bộ đỗ leo núi là hàng đặt, anh đã cổ ý để bọn họ dùng lông ngỗng may bộ đồ này. Em biết đấy, đội đi trước đã báo cáo về, trêи núi có dã thú thế nên anh đã nghĩ ra cách dùng mùi của Nhị Mao để đe dọa bọn nó." Nhị Mao là một con báo đốm rất khỏe, nó có thể đấu tay đôi với một con hổ, bình thường những con thú như sói hay báo tuyết nhìn thấy nó toàn phải đi đường vòng, dùng mùi của nó quả thật có thể tránh được rất nhiều đã thú nguy hiểm. Lệ Lôi rất thông minh đã dùng mùi của nó tẩm vào lớp bên trong của bộ đồ leo núi, đối với con người mà nói, sẽ không ngửi được mùi gì cả, nên anh cũng không nói cho Hạ Lăng biết. Nhưng mùi này lại có thể bị lũ đã thú có khứu giác nhạy bén phát hiện ra.
Nếu không phải con sói kia quá đới, cũng không cả gan mạo hiểm tấn công cô.
Hạ Lăng:"..."
Đến lúc này cô mới biết, nhiều ngày qua thứ cô mặc trêи người là cái gì, ngẫm lại cũng khiến lòng người vô cùng... phức tạp.
Nhưng cũng nhờ việc thêm nguyên liệu ấy khiến cho bộ đồ leo núi quả thực đã phát huy tốt tác dụng, cô đoán, trong lúc cô vật lộn với con sói đói đó thì nguyên nhân khiến nó chần chừ, cũng là vì mùi hôi của Nhị Mao.
Trong lòng cô thầm cảm ơn con báo đốm oai vệ kia.
Phối hợp cùng Lệ Lôi, cô lấy đoạn vải chống nước để vá lại những lỗ hổng trêи bộ đồ .
"Xong rồi, chúng ta lên đường thôi." Lệ Lôi vươn tay về phía cô, kéo cô từ dưới đất đứng lên.
Bọn họ không thể ở đây lâu được, trong hang động, khắp nơi đều là vết máu, hướng gió lại rất bất lợi với bọn họ, mùi máu tươi sẽ nhanh chóng bay vào trong núi.
Bọn họ nhất định phải thừa dịp thú dữ chưa đến tìm đến mà mau chóng rời đi.
Ra khỏi hang động, đằng chân trời đã xuất hiện ánh rạng đông mờ mờ, vừa cong vừa mỏng như vắng trăng lưỡi liềm treo trêи bầu trời cao, ánh sáng trắng lạnh chiếu tới băng tuyết, cứ như tiên cảnh tịch mịch.
Mái tóc đài của cô khẽ bay.
Lệ Lôi kéo chiếc mũ trùm đầu vào chặt hơn, ra hiệu cho cô giẫm lên chân mình mà đi.
Từng bước một, anh dẫn cô tới nơi Thiệu Huy đang trú.
Đi chừng khoảng 2 tiếng, sau khi địch một tảng đá lớn đã đóng băng, để lộ một khe hở nhỏ bên trong. Lệ Lôi nói với Hạ Lăng:
"Thiệu Huy đang trốn trong đó, em cẩn thận, để anh đưa em xuống dưới."
Anh đi trước lách mình qua khe hở, rồi nhận hành lý trêи người Hạ Lăng, rồi lại bế cô xuống dưới.
Hạ Lăng ngắm nhìn bốn phía, quả nhiên đây là một dòng suối nước nóng nhỏ, và...
Cảnh tượng trước mặt khiến cô nghẹn họng không nói được lời nào.
Cuối cùng cô cùng biết vì sao lúc cô hồi “Liệu Thiệu Huy có bị thú dữ tấn công không”, biểu cảm của Lệ Lôi lại kỳ lạ như vậy.
Một con rắn khổng lồ hai người ôm đang canh giữ ở dòng suối gần đó, hoa văn màu xanh lục đậm rực rỡ trêи người chứng
minh một điều nó không phải là loài lương thiện. Nhưng một sinh vật đáng sợ như vậy, bây giờ lại như bị rắn kiểng nhập,
để mặc cho đứa bé nho nhỏ ngồi trêи lớp vảy bóng loáng của nó...
Nó còn cẩn thận dùng chóp đuôi làm hàng rào chắn để cậu bé không bị tuột xuống.
Hạ Lăng nhìn tới ngẩn người.
“Mẹ ơi, mẹ ơi!” Thiệu Huy thấy cô đi tới thì rất hưng phấn, cậu hào hứng quơ chân tay ngắn ngủn nho nhỏ, nói với con rắn khổng lồ: “Mau đưa tớ tới bên cạnh mẹ!”
Con rắn khổng lồ kia như nghe hiểu cậu nói gì, ngoan ngoãn đưa cậu bé đến trước mặt Hạ Lăng.
Hạ Lăng ôm con qua rồi kiểm tra một lượt từ trêи xuống dưới, khi thấy cậu không bị thương mới vội vàng hỏi: “Như vậy là sao?
Sao con lại ở bên cạnh một con rắn? Nó có làm con bị thương không?!”
Con rắn kia nghe thấy cô nói vậy thì hơi bất mãn lắc đuôi.
Thiệu Huy trấn an nó: “Đừng không vui, tớ sẽ nói với mẹ rằng cậu là một con rắn tốt.”
Hạ Lăng: “...”
Lệ Lôi cũng đến cạn lời. Đây cũng chính là lý do anh yên tâm để Thiệu Huy ở lại một mình, còn mình quay lại tìm Hạ Lăng. Tối qua, khi anh tìm đến hang núi này đã trông thấy con trai đang cưỡi trêи người rắn. Anh cho rằng con bị tấn công nên đã xông lên cứu con trước, nhưng không ngờ Thiệu Huy lại cất giọng vui vẻ: “Ba ơi ba, con rắn khổng lồ này đáng yêu quá.”
Đáng yêu...
Lệ Lôi sạm mặt nhìn con rắn có vằn hoa sặc sỡ kia, con rắn kia cũng đang dùng đôi đồng tử lạnh lùng nhìn anh, đầu rắn hình tam giác đang bày ra thế tấn công.
Anh cảm thấy thế giới quan của mình bị Thiệu Huy lật đổ rồi.
Thiệu Huy còn trượt xuống từ thân rắn như một làn khói, kéo Lệ Lôi tới, đưa tay sờ lên phần thân bóng loáng, dính dấp của con rắn kia: “Rắn khổng lồ, không được tấn công ba tớ, ba tớ là người tốt.”
Con rắn khổng lồ kia nhìn cậu bé một chút rồi chậm rãi thu lại thế tấn công đã bày ra trước đó.
Lệ Lôi cảm thấy không thể dùng bất kỳ kiến thức khoa học hiện có nào để giải thích chuyện này. Khi ấy anh hỏi Thiệu Huy: “Sao con làm được?”
Khuôn mặt của cậu bé đầy ngây thơ: “Con cũng không biết, hình như tất cả động vật nhỏ đều thích con.”
Vấn đề là, đây được xem như “động vật nhỏ” sao?
Lệ Lôi chỉ muốn đập đầu vào tường.
Có điều, chuyện khiến anh vui mừng là con rắn khổng lồ này rất nghe lời Thiệu Huy, lúc cậu bé không cẩn thận trượt chân xuống suối, nó còn dùng cơ thể của mình để vớt cậu lên.
Lệ Lôi nhìn thử xung quanh thì xác định đây là ổ của con rắn khổng lồ này. Theo lẽ thường, nơi có nguồn nước là nơi giao tranh của thú dữ, chỉ có loài thú dữ mạnh nhất mới có thể tùy ý đến gần nguồn nước, thậm chí là chiếm lấy toàn bộ nguồn nước như vậy. Vì thế, con rắn khổng lồ này là con thú mạnh nhất trong khu vực quanh đây.
Nếu đã có nó bảo vệ Thiệu Huy, vậy Thiệu Huy ở lại đây sẽ an toàn.
Lệ Lôi nghĩ vậy nên càng không kìm nén được cảm giác sốt ruột kia, vì thế anh đi ngược trở về, mong sớm tìm thấy Hạ Lăng.
Lúc này Hạ Lăng cũng giật mình như anh lúc trước, khi đối mặt với rắn khổng lồ và con trai.
Lệ Lôi kể đáng về của Thiệu Huy lúc anh tìm đến cho Hạ Lăng nghe, sau đó cô mới dần dần chấp nhận sự thật này.
Dưới sự bảo vệ của rắn khổng lồ, một nhà ba người bọn họ ngồi xuống ven bờ suối nước nóng. Lệ Lôi bóc lương khô ra cho hai người ăn, Hạ Lăng ôm con thật chặt, không chịu để cậu bé rời xa mình nửa bước.
Thiệu Huy lại như không có chuyện gì: “Mẹ, mẹ không phải lo cho con đâu. Bác nói đứa bé của Phượng Hoàng không chết trong núi được.” Dường như cậu bé tin vào bác của mình một cách mù quáng, khi nói đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
Hạ Lăng nghĩ nếu không phải vì ông bác khốn kiếp của cậu, một nhà ba người bọn họ sẽ ăn không đủ no mà ngồi đón gió thể này.
Cô cắn mạnh vào miếng lương khô, hỏi Lệ Lôi: “Tiếp theo phải làm thế nào? Chúng ta lên núi sớm một chút, chôn dấu kết Như Ý xong sớm rồi về sớm.”
Lệ Lôi hơi trầm ngâm: “Tiểu Lăng, em nhất định phải lên núi tiếp sao?”
Cô hơi ngẩn ra: “Sao thế?”
“Anh...” Lệ Lôi muốn nói gì đó, nhưng lại như buồn phiền, chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình rồi mới tiếp tục nói: “Chúng ta mới đi được nửa đường đã liên tiếp xảy ra chuyện, mà đây còn chưa phải đoạn đường nguy hiểm nhất. Anh lo hai mẹ con không chịu được, sơ với việc cả nhà nhận nhau, tính mạng của hai mẹ con quan trọng hơn.”
Hạ Lăng hiểu ý của anh.
Anh muốn nói là quay trở về.
Hạ Lăng lập tức lặng thỉnh, một lúc lâu sau mới xoa tóc mềm mại của Thiệu Huy, nhẹ giọng nói: “Em muốn hai mẹ con nhận
nhau, dù phải mạo hiểm thế nào em cũng bằng lòng.”
“Thật ra chỉ là danh phận mà thôi.” Lệ Lôi nói: “Bây giờ em “nhận nuôi rằng bé, cả thế giới đều công nhận em là người giám hộ của thằng bé. Dù một ngày nào đó, thằng bé đổi cách xưng hô, gọi em là mẹ, người ngoài cũng sẽ không nghi ngờ chút nào. Sao phải đương đầu với nguy hiểm lớn như thế, chỉ vì công bố chuyện 'con ruột” này?”
Hạ Lăng lẳng lặng nhìn anh, không rõ tại sao đôi mắt trong trẻo kia lại khiến người ta cảm nhận được chút đáng sợ.
“Mẹ ơi...” Thiệu Huy bất an kéo ống tay áo của cô.
“Lệ Lôi." Cô hồi: “Có phải anh thấy em rườm rà không? Hay là anh không muốn nhận Thiệu Huy?” Đúng là đổi với cô, việc người ngoài có biết Thiệu Huy là con đề của cô hay không, thì vẫn đồng tình và chấp nhận việc cô nuôi nấng Thiệu Huy, thậm chí còn khuyên Thiệu Huy gọi cô là mẹ. Nhưng Lệ Lôi thì sao?
Nếu không hoàn thành nghi thức này, thì không thể tuyên bố con là con ruột của cô, đồng nghĩa với việc không thể xác định mối quan hệ máu mủ của thằng bé với Lệ Lôi.
Có phải Lệ Lôi không muốn nhận Thiệu Huy không? Dù sao Thiệu Huy cũng không phải con hợp pháp, nhưng lại là con trai cả của anh. Nếu tương lai có vấn đề gì, thân phận của cậu trong gia đình quyền quý này quả là nhạy cảm và đáng xấu hổ.
Về mặt của Lệ Lôi thoáng qua tia kinh ngạc: “Đương nhiên là không phải.” Anh lập tức đáp lại. Anh chỉ thấy sợ, sợ rằng mình
không đủ sức để bảo vệ hai mẹ con họ vẹn toàn. Chẳng may trêи núi tuyết xảy ra chuyện gì, cả đời này anh sẽ không tha thứ cho chính mình.
“Vậy thì không phải nói nhiều nữa.” Hạ Lăng khẳng định.
Vì thế, ba người đều rơi vào im lặng.
Sau khi tạm biệt rắn khổng lồ, rời khỏi suối nước nóng, bọn họ tiếp tục đi lên đỉnh của núi tuyết. Lần này Lệ Lôi và Hạ Lăng đều không nói chuyện, ngoài những lúc cần phải nói chuyện ra, thì không hé răng dù chỉ một câu.
Cuối cùng đã đến điểm dừng chân tiếp theo.
Hạ Lăng mệt mỏi, mới ăn xong đã mơ màng thϊế͙p͙ đi, để Lệ Lôi gác đêm. Giữa lúc mơ màng, cô nghe thấy hai cha con nói chuyện...
“Ba ơi, có phải mẹ không vui không?”
“Không có gì, đừng nghĩ lung tung.”
“Ba nói dối, mẹ đang không vui, mẹ nghĩ rằng ba không muốn nhận con.”
Hang núi chợt tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ có tiếng tí tách phát ra ngẫu nhiên từ đống lửa.
Không rõ Lệ Lôi đang trầm tư chuyện gì, mãi đến khi Thiệu Huy gọi một tiếng “Ba ơi?”, anh mới lấy lại tinh thần.
“Sao ba lại không nhận con được?” Anh cười rồi sờ lên đầu nho nhỏ của con trai như trấn an: “Dù con có thể gợi ba quang minh chính đại hay không, con mãi mãi là con trai yêu quý của ba. Dù có hoàn thành nghỉ lễ chôn giấu nút thắt Như Ý hay không, vị trí của con trong lòng ba cũng sẽ không thay đổi.”
Dường như Thiệu Huy hơi nghi ngờ: “Nhưng nếu không có nghi thức này, ba người chúng ta sẽ không thể quang minh chính đại ở bên cạnh nhau được. Ba và mẹ...”
“Có nghi thức này, ba và mẹ con có thể quang minh chính đại ở bên nhau sao?” Lệ Lôi đang hổi con, cũng như đang hỏi chính mình: “Không sai, có nghi thức này thì có thể tuyên bố với người ngoài rằng con là con ruột của ba mẹ, cũng khiến ba có thể công khai theo đuổi mẹ con... Nhưng đây chỉ là một mánh khóe thôi.”
Thiệu Huy nhìn anh mà không hiểu lắm.
Giọng của Lệ Lôi rất nhẹ: “Trước kia ba từng làm mẹ con tổn thương, mẹ con không tha thứ được cho ba cũng là rất bình thường.
Nếu mẹ con vẫn luôn không tha thứ cho ba... thì dù có dùng nhiều mánh khóe đi nữa, cũng sẽ chỉ làm phiền cô ấy mà thôi. Không cần đánh cược tính mạng của hai mẹ con vì việc như vậy, vì thế ba mới đưa ra đề nghị xuống núi.”
Anh sẽ theo đuổi cô trong phạm vi an toàn, nhưng nếu cô gặp nguy hiểm, anh thà từ bỏ việc theo đuổi đó rồi chỉ bảo vệ từ xa. Đối với anh, sự an toàn của cô mãi mãi là điều quan trọng nhất.
Trong hang núi lại trầm mặc.
Hạ Lăng nằm nghiêng trong một góc của hang núi, làm thế nào cũng không ngủ được. Thì ra đây mới là nguyên nhân Lệ Lôi
không chịu lên núi tiếp sao? Không rõ tại sao, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác chua chát rất khó chịu.
Cô bỗng nhiên không xác định được vì sao mình nhất định phải đưa con lên núi. Cũng giống như Lệ Lôi nói, nếu chỉ vì một danh phận thì có đáng không? Suy nghĩ dân hỗn loạn, như thể có thứ gì đó lơ lửng nhưng cô không bắt được.
Điều duy nhất cô có thể xác định là, mình vẫn muốn lên núi.
Ánh sáng từ đống lửa ấm áp tỏa ra khắp hang núi, hương gỗ từ củi khô cháy ngập tràn trong hơi thở.
Cô nghe thấy Lệ Lôi nói với Thiệu Huy: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.”
Cậu bé ngoan ngoãn vâng lời, nằm xuống bên cạnh cô.
Một loạt âm thanh ồn ào vang lên, có lẽ là Lệ Lôi đang kéo túi ngủ cho con trai.
“Ba ơi.” Trước khi ngủ, cậu bé hỏi một câu cuối cùng: “Vậy ba sẽ bảo vệ con và mẹ cho tới khi lên đỉnh núi chứ?”
Trong không gian yên tĩnh tuyệt đối, dường như Lệ Lôi còn cười khẽ: “Ừ, chỉ cần là nơi con và mẹ muốn đi, dù có nguy hiểm đi chăng nữa, ba cũng sẽ bảo vệ tới cùng.”
Cậu bé an tâm chìm vào giấc ngủ.
Sống mũi của Hạ Lăng cay cay.
Câu nói này gợi lên nỗi lòng đa sầu đa cảm của cô. Từ lúc mới quen biết, anh đã năm lần bảy lượt cứu cô từ tay Bùi Tử Hành. Về sau quay quảng cáo dù lượn cũng là anh liều chết cứu cô, lúc rơi xuống nước ở buổi diễn tổng hợp ngoài trời cũng là anh cứu cô lên, còn cả chuyện sói hoang xảy ra cách đây không lâu nữa.
Cô không đếm hết được rốt cuộc anh đã cứu mình bao nhiêu lần.
Những năm gần đây, người đàn ông này đã bất giác đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô. Vừa nhìn thấy anh, cô đã có cảm giác bình yên như vậy, tựa như trời có sập xuống cũng không sợ. Vì thể, hôm qua khi anh giết chết con sói đói bằng một nhát dao, cô mới có thể nhào vào thút thít trong lòng anh chỉ trong nháy mắt, bởi cô biết, vòng tay anh là nơi an toàn nhất trêи thế giới này.
Ở nơi đó, cô có thể rũ bỏ toàn bộ những ngụy trang và tàn nhẫn bất đắc đi.
Cô bỗng hiểu ra rằng mình muốn lên đến đỉnh núi, muốn cả nhà nhận nhau, có lẽ không phải vì việc nhận Thiệu Huy cô đã nuôi dưỡng bên cạnh từ trước, mà là muốn thẳng thắn nói với toàn thế giới rằng anh là ba của con cô.
Lệ Lôi.
Cái tên ghim nơi con tim này, không rõ đã thay thế Bùi Tử Hành từ lúc nào.
Lúc Lệ Lôi nói muốn quay về, cô tức giận như vậy cũng không phải vì sợ anh không nhận Thiệu Huy. Điều cô sợ hãi hơn là, anh không còn yêu cô nữa.
Ý thức được điều này khiến cô thoáng hoảng hốt.
Cơ thể hơi nặng hơn, đường như có ai đó che kín thứ gì lên trêи túi ngủ, đoán chừng là áo của anh.
Cô không dám cử động dù chỉ một chút vì sợ anh phát hiện mình vẫn chưa ngủ. Dường như người bên cạnh vẫn luôn không rời đi, mà lại ngồi xuống khoảng đất trống ngay bên cạnh cô. Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cách lớp túi ngủ và không khí lạnh lẽo bên ngoài, cô như cảm nhận được sự tồn tại của anh, tản ra nhiệt lượng ấm áp từ cơ thể.
Mơ màng rồi chìm vào giấc ngủ. Khi tỉnh lại, cô nhìn thoáng qua đồng hồ chống nước, đã 4 giờ sáng rồi.
Cô giật mình, giấc ngủ này kéo dài đã lâu, đã đến lúc cô thay ca gác đêm từ lâu, sao Lệ Lôi không gọi cô dậy? Cô xốc túi ngủ lên nhìn thử, Lệ Lôi đã nằm ngủ, trong hang núi vẫn còn ánh lửa bập bùng, ấm áp. Một bóng đáng nho nhỏ đang ngồi trước đống lửa, hơi nhàm chán nhìn về phía cửa hang tới ngẩn người.
“Thiệu Huy?” Cô đi qua.
Thiệu huy quay đầu nhìn thấy cô, khuôn mặt nhỏ phúng phính của trẻ nhỏ nở nụ cười: “Mẹ đậy rỗi à? Mẹ nhìn ngôi sao bên kia đi, có đẹp không?”
Hạ Lăng không nhìn ngôi sao gì đó mà cau mày hỏi: “Sao lại là con gác đêm?”
Một đứa bé nhỏ như vậy, sao có thể sống khổ cực được đây.
Thiệu Huy lại khẽ lắc đầu: “Ba nói đàn ông con trai phải học gác đêm.”
Hạ Lăng không còn gì để nói, một đứa bé nhỏ thế này thì là đàn ông con trai cái gì?
“Ba gọi con dậy sao?” Giọng của cô hơi bực bội.
Thiệu Huy chớp mắt rồi ngẫm nghĩ một lúc, sau đó quả quyết bán đứng ba mình: “Vâng ạ.” Thật ra do ba thương mẹ nên mới gọi cậu dậy, còn nói rằng để mẹ ngủ thêm một lát, tối qua mẹ lo lắng vì cậu lạc đường nên ngủ không ngon.
Thiệu Huy rất muốn cãi lại rằng mình chơi với rắn khổng lồ cả đêm cũng ngủ không ngon, nhưng nhìn vẻ kiên quyết của ba thì đánh tủi thân bò dậy từ trong túi ngủ.
Hu hu hu, ba ngược đãi trẻ con.
Bây giờ mẹ đã hỏi, cậu cũng thêm mắm dặm muối: “Ba còn bảo con đừng nói với mẹ, nói rằng nếu mẹ hỏi thì bảo con đang ngủ thì tỉnh lại, chủ động xin gác đêm.”
Về mặt của Hạ Lăng đen sạm đi.
Chút cảm tình tốt với Lệ Lôi nảy sinh trước khi ngủ đã không cánh mà bay, cô trắm mặt ra lệnh cho Thiệu Huy: “Con đi ngủ đi.”
Còn mình đảm nhiệm nhiệm vụ gác đêm.
“Vâng.” Thiệu Huy vui vẻ đi ngủ, quả nhiên, con đúng là con cưng của mẹ.
Còn ba ư? Hừ, cậu cũng không lo chút nào, mẹ chỉ tức giận một chút rồi thôi, sau đó sẽ nghĩ ba ba bảo vệ mẹ tới mức nào, không nhận cả người thân vì mẹ nữa, hu hu hu.
Thiệu Huy ôm túi ngủ của mình rồi thϊế͙p͙ đi sau giây lát.
Giấc ngủ này cũng không dài, bởi rất nhanh sau đó đã tới hừng đông. Khi tỉnh lại, cậu thấy ba đang cúi đầu làm bữa sáng, dường như vừa bị ai lên lớp một trận. Mà mặt của mẹ vẫn đen thui, nhưng vẫn bóc lương khô, đun nước tuyết với ba.
Vậy là được rồi.
Thiệu Huy tự gật đầu như ông cụ non, bác nói vợ chồng cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường.
Nhìn xem, hòa hợp đến mức nào kìa.
Mấy ngày sau đó không có sóng gió gì.
Dù Hạ Lăng vẫn luôn tổ về không vui, nhưng đã bằng lòng nói chuyện nhiều hơn với Lệ Lôi. Hai người thường nói vài chuyện lặt vặt, cũng là chuyện đời sống thường ngày của gia đình. Dưới sự chăm sóc cẩn thận của Lệ Lôi, ba người lên tới đỉnh núi mà không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.
Đỉnh núi là một khoảng đất trống nho nhỏ, bị băng tuyết bao phủ.
Lệ Lôi cầm la bàn để định vị, sau đó đào một hố sâu mà hẹp ở vị trí chính giữa. Ba người quây quanh hố tuyết, cẩn thận bỏ nút thắt Như Ý vào.
“Chờ sau bảy bảy bốn mươi chín ngày...” Hạ Lăng nói: “Nút thắt Như Ý sẽ hòa tan vào băng tuyết, đến lúc đó thế giới sẽ thừa nhận ba người chúng ta là một, sau đó có thể công khai thân phận thật của Thiệu Huy.”
Đây là lời Hạ Mặc Ngôn đã nói với bọn họ từ trước khi xuất phát.
Hai người còn lại cũng biết rõ, lúc này đều khẽ gật đầu.
Ba người cùng lấp lại hố băng bị đào lên lúc trước, Thiệu Huy vỗ tay nhỏ nói: “Tốt quá rồi, chỉ cần qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, con có thể nhận ba mẹ.”
Hạ Lăng cười mỉm, xoa đầu nho nhỏ của Thiệu Huy.
Đường trở về rất thuận lợi.
Vì đã hoàn thành nhiệm vụ, điều kiện hạn chế “không thể nhờ tác động từ bên ngoài” đã không còn giá trị, Lệ Lôi điều máy bay trực thăng đến, đón bọn họ từ đỉnh núi bay trở về khu nội thành.
Hành trình trêи núi tuyết của cả nhà cuối cùng cũng kết thúc thành công tốt đẹp.
Hạ Lăng gọi điện cho Hạ Mặc Ngôn, bảo bình an cho anh.
Hạ Mặc Ngôn chỉ “ừ” một câu nhàn nhạt trong điện thoại, như thể kết quả như vậy đã nằm trong dự tính của anh từ lâu. Sau khi cúp điện thoại, ở nơi Hạ Lăng không hề hay biết, trêи khuôn mặt trước nay luôn lạnh nhạt anh cuối cùng cũng nở nụ cười, sau đó anh xoay người bước ra ngoài, báo tin mừng này cho cha mẹ mình.
Ở bên kia, cuộc sống của Hạ Lăng vừa nhàn nhã lại vừa bận rộn.
Cô đưa Thiệu Huy theo mọi nơi, liên tiếp xuất hiện trước ống kính, từ các buổi biểu diễn, studio, đài truyền hình, dạo phố... Một lớn một nhỏ luôn mặc quần áo đôi rất thân mật.
Thiệu Huy cũng không lạ lẫm khi đối mặt với ống kính. Dù có flash của paparazzi lóe lên, cậu cũng có thể nở nụ cười ngọt ngào, dễ thương. Vẻ dễ thương của cậu quả là khiến người ta tan chảy, rất nhanh sau đó đã có nhiều fan hâm mộ, độ nổi tiếng còn cao hơn ngôi sao hạng A nhiều.
Những bức ảnh của Thiệu Huy được lan truyền rộng rãi trêи mạng.
Lâm Úc Nam có chút không đồng tình: “Lợi dụng trẻ con để tăng độ nổi tiếng? Đây là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng khi người nổi tiếng hết thời. Cô còn lâu mới hết thời mà đã dùng chiêu này, không thấy xấu hổ sao?”
Hạ Lăng: “.. Ý anh nói là, chờ đến khi tôi hết thời mới dùng à?”
Lâm Úc Nam nhìn thoáng qua Thiệu Huy phồng má phúng phính, đang tập trung ăn kẹo bông rồi khinh bỉ nhìn cô: “Thôi đi, chờ cô hết thời, không biết thằng bé đã lớn đến mức nào rồi, làm sao để thương được nữa? Nếu không thì cô nhận nuôi một đứa khác, có lẽ sẽ ổn hơn đấy."
Hạ Lăng bật cười.
Thật ra, cô không kéo Thiệu Huy đi cùng mình chỉ vì muốn tăng độ nổi tiếng. Với địa vị của cô lúc này, hoàn toàn không cần dùng thủ đoạn như thể. Cô làm vậy vì sau bảy bảy bốn mươi chín ngày, người một nhà có thể nhận nhau thuận lợi hơn. Từ lúc mới trở về từ núi tuyết, cô đã bàn bạc một chuyện với Lệ Lôi: Dù Thiệu Huy là con ruột của họ, nhưng cậu được sinh ra lúc nào và như thế nào, quả là khó công khai với công chúng.
Hạ Lăng là người nổi tiếng, tất cả mọi người đều biết cô chỉ mang thai một lần, mà lần đó sinh ra “con của Bùi Tử Hành”. Bây giờ lại mọc đầu ra một đứa con trai ruột thứ hai?
Ý của Lệ Lôi rất rõ ràng, đó là trực tiếp nói ra chuyện nhầm lẫn lúc trước, công khai với giới báo chí và công chúng rằng đứa con lúc trước cô sinh không phải của Bùi Tử Hành, mà là con của Lệ Lôi, hơn nữa đứa bé cũng không chết.
Nhưng Hạ Lăng lại lắc đầu: “Làm như vậy thì thật thất đức.”
Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, lúc trước Bùi Tử Hành đã dễ dàng tha thứ cho việc cô sinh con, còn đối đầu với áp lực của dòng họ, để cho đứa bé một thân phận danh chính ngôn thuận. Nếu bây giờ vạch trần lời nói dối này vậy thì thể diện của Bùi Tử Hành - người đứng đầu trong gia tộc, là cây cổ thụ trong giới kinh doanh, thậm chí là sĩ điện của một người đàn ông sẽ phải giấu vào đâu đây?
“Cái sừng” này quá lớn, đủ để hắn ta bị người ta chế giễu cả đời.
Ánh mắt của Lệ Lôi thoáng sa sâm xuống: “Tiểu Lăng, đến lúc này rồi mà em còn lo cho hắn ta? Nếu anh ta không ép buộc em ở lại bên cạnh hắn ta, thì sao có thể phát sinh ra nhiều khó khăn, trắc trở như vậy được?”
Hạ Lăng ngẩng đầu nhìn anh: “Lệ Lôi, anh có khó xử của anh, em cũng có khó xử của em. Em không xen vào việc của Tô Đường, vậy em cũng mong anh tôn trọng quyết định của em trong chuyện của Bùi Tử Hành.”
Vì thế Lệ Lôi im lặng, trong lòng lại như bị những cái gai nhỏ xíu đâm phải, đau nhói.
Có lẽ cuộc sống là như vậy, ngoài tình yêu ngọt ngào, sẽ còn rất nhiều cân nhắc, thỏa hiệp khác. Dù hai người yêu nhau có thể cảm tay ở bên nhau thì cũng không để dàng gì.
Cô gái trước mắt nói đúng, cô đã dễ dàng tha thứ cho việc Tô Đường đặt tên con dưới họ của anh, vậy anh có tư cách gì để phản đối cô không vạch trần lời nói đối của Bùi Tử Hành?
“Vậy chúng ta cùng nghĩ cách khác." Anh nói.
Hạ Lăng thẩm thở dài trong lòng, mềm giọng xuống: “Cảm ơn anh, Lệ Lôi."
“Cảm ơn anh cái gì?” Anh cười khẽ, đôi mắt u tối giấu đi tất thảy những không vui.
Vì thế, cô cũng cười nhẹ.
Hai người bàn bạc một cách hợp lý để giải thích cho thân phận của Thiệu Huy, mà bước đầu tiên của cách này là Hạ Lăng liên tiếp dẫn con xuất hiện trước ống kính của giới báo chí.
Cô đã hoàn thành rất khá bước này.
Tỉnh thời gian ra, bọn họ đã bắt đầu tiến hành bước thứ hai.
Một ngày này, cô đưa Thiệu Huy đến công ty từ sớm, thoái thác tất cả các show và buổi gặp xã giao, chỉ vừa chơi cùng con vừa đợi trong văn phòng.
Quả nhiên, không bao lâu sau Lâm Úc Nam đã đến tìm cô với vẻ mặt kỳ lạ: “Tiểu Lăng, bên ngoài có một người phụ nữ tự xưng là mẹ để của Thiệu Huy, cô ta bám lấy bảo vệ đòi vào, còn bị phóng viên chụp ảnh nữa.”
Chuyện này nằm trong dự tính của Hạ Lăng.
Nhưng cô vẫn phải diễn một chút trước mặt Lâm Úc Nam không rõ tình hình: “Cái gì? Mẹ để của Thiệu Huy?!” Cô tỏ vẻ kinh ngạc, đứng dậy: “Rốt cuộc là thế nào?!”
Vẻ mặt của Lâm Úc Nam càng kỳ lạ hơn: “Tôi đã bảo cô đừng xuất hiện cùng với thằng bé, nhưng cô không nghe. Người phụ nữ kia nói nhìn thấy ảnh trêи mạng nên tìm tới, đây là đứa con đã mất tích một năm của cô ta, trùng khớp với thời gian cô nhận nuôi.”
Hạ Lăng nhìn Lâm Úc Nam như đang tiếp nhận, một lúc lâu sau mới hiểu được ý của anh ta.
Cô bước ra ngoài: “Dù tình hình thế nào, chúng ta cũng phải đi xem thử, không thể để cô ta làm loạn được.”
Lâm Úc Nam nhanh chân đuổi theo: “Tôi cũng nghĩ vậy, người được đưa vào phòng dành cho khách rồi."
Trong phòng bật điều hòa mát lạnh, bụi cổ mẫu tử xanh rì im lặng rơi từ trêи bàn xuống đất.
Hạ Lăng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một phụ nữ khoảng 30 tuổi, mặc một chiếc váy đã lỗi mốt nửa mới nửa cũ. Lúc này cô ta
đang bất an ngồi trêи ghế sofa màu trắng ngà, nghe được tiếng mở cửa thì lo lắng đứng lên, ấp úng một lúc lâu mới gọi được một câu: “Cô Diệp.”
Hạ Lăng chú ý tới hai tay nắm siết lại của cô ấy hơi run lên, rất giống người lần đầu nhìn thấy một ngôi sao nổi tiếng, còn định bàn bạc một chuyện quan trọng với ngôi sao nổi tiếng đó.
Hạ Lăng không khỏi cảm thán, người mà Lệ Lôi tìm được diễn quá đạt, khả năng diễn xuất có thể vượt mặt một vài diễn viên chuyên nghiệp. Cô đám cá trăm phần trăm rằng người phụ nữ này không phải diễn viên trong ngành, thậm chí còn không có liên quan gì đến giới giải trí. Tin người phụ nữ và Thiệu Huy nhận nhau sẽ được lan đi, nhiều ít gì những ánh mắt cũng sẽ đổ về phía cô ta, vì vậy thân phận của cô ta không thể có chỗ sơ hở được.
Hạ Lăng đi lên mấy bước, cất giọng rất êm tai: “Ngồi đi.”
Chỉ hai chữ này thôi cũng khiến người phụ nữ kia vội vàng ngồi xuống.
Hạ Lăng cũng ngồi xuống một bên còn lại của ghế sofa, Lâm Úc Nam ngồi xuống bên cạnh cô. Là người đại điện của cô, Lâm Ức Nam có trách nhiệm giúp đỡ cô xử lý êm xuôi những việc này.
Nhưng anh ta không biết rằng từ đầu đến cuối chỉ là một vở kịch, người xem trong phòng họp chỉ có một mình anh ta.
Anh ta đò xét người phụ nữ kia: “Cô tên là gì, đến từ đâu?”
Người phụ nữ kia nắm siết hai tay lại, khó khăn nói: “Tôi tên là Mã Ngọc Phương, đến... từ nông thôn. Tôi, tôi đến tìm con trai mình”
Mặt của Lâm Úc Nam không thể hiện cảm xúc, anh ta lại hỏi cô ta thêm mấy câu nữa, sau đó có thể xác nhận đại khái rằng Thiệu Huy đúng là con của cô ta.
“Tên thật của thằng bé là A Ngưu, cho tôi gặp A Ngưu một chút được không?” Mã Ngọc Phượng nói.
Khóe miệng của Hạ Lăng giật giật, ai lên tên A Ngưu này vậy? Thật đúng là nhập vai quá đấy.
Đúng lúc này trêи mặt cô cũng lộ ra về do dự, tựa như một người mẹ nuôi vất vả nuôi dạy đứa bé đối diện với mẹ để tìm đến cửa.
Mấy giây sau, cô nói với Mã Ngọc Phượng: “Thằng bé không ở đây, hôm nào lại sắp xếp gặp sau.” Sau đó đứng dậy, rời khỏi phòng tiếp khách.
Cô trở lại văn phòng ở tầng cao nhất của mình, Thiệu Huy đang xếp gỗ một cách vô tư, cô đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ của con:
“Vở kịch bắt đầu rồi.”
Rõ ràng là cậu bé không hiểu cô đang nói gì, chỉ chớp mắt, người ngọt ngào: “Yên tâm, khả năng diễn xuất của con giỏi lắm.” Đây chủ yếu là do khả năng diễn xuất của ba cậu bé tốt, trời sinh mang về chân thực, vô hại, có tính lừa gạt cao, không liên quan quá nhiều đến người mẹ trước mặt này.
Hạ Lăng cũng cười, tuy đứa bé này còn nhỏ, nhưng khiến cho người ta rất an tâm.
Không bao lâu sau, Lâm Úc Nam bước ra khởi phòng tiếp khách, gõ cửa văn phòng của Hạ Lăng: “Tôi có việc tìm cô.”
Hạ Lăng biết anh ta muốn nói đến chuyện của Thiệu Huy, vì thế theo anh ta vào một căn phòng khác.
Lâm Úc Nam nói thằng: “Cô định xử lý việc liên quan đến người phụ nữ này thế nào?”
Hạ Lăng đã biết anh ta muốn hỏi như vậy nhưng cố tình trầm tư một chút rồi mới trả lời: “Đi giám định người thân trước để phân biệt thật giả, sau đó... Nếu đó là mẹ đẻ của thằng bé thật, thì cũng không thể ngăn họ nhận nhau.”
Lâm Úc Nam hỏi: “Cô định trả lại con cho người ta sao?”
Mặt của Hạ Lăng hiện ra tia buồn vô cớ, nhẹ giọng nói: “Chờ giám định xong rồi lại nói. Hơn nữa, cũng phải xem ý của Thiệu Huy thế nào.” Vì đã diễn đến mức này, cô tạm thời không định nói nhiều với Lâm Úc Nam, chỉ trấn an anh ta: “Anh yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này thật thỏa đáng, không làm ảnh hưởng đến hình tượng trước công chúng.”
Lâm Úc Nam “chậc” một tiếng nhưng không nói gì.
Dù sao thì cô có nuôi Thiệu Huy hay không, cũng không ảnh hưởng đến một quản lý như anh ta. Chuyện anh ta để ý là cái kết yên ổn của chuyện này, không gây tổn hại đến hình tượng của cô. Nếu có thể thu hoạch được điểm tốt gì từ chuyện này, vậy thì không thể tuyệt hơn được nữa.
Chiều muộn ngày hôm đó, báo chí đưa tin này.
Công chúng lập tức “ồ” lên, thì ra Thiệu Huy bọn họ yêu quý có mẹ ruột? Mà mẹ ruột kia có vẻ như là một người phụ nữ nhút nhát,
Sợ sệt?
“Thiệu Huy đáng yêu như thế, là do người phụ nữ kia sinh ra sao?”
“Đúng vậy, nhìn thế nào cũng thấy không giống nhau.”
“Tôi nghĩ, hay là người phụ nữ kia nghèo quá rồi nên đến nhận bừa người thân.”
“Có thể lắm, bể ngoài của Thiệu Huy và người phụ nữ kia không giống nhau chút nào. Nếu là con đẻ của cô ta thật, thì sao không giống nhau tý nào?”
“Đúng vậy đúng vậy, có điều nghe mọi người nói, tôi lại thấy thật ra trông Thiệu Huy hơi giống Diệp Tinh Lăng. Mọi người nhìn kỹ mặt cậu bé mà xem, có đúng không?”
“Đúng thật...”
Công chúng như phát hiện ra châu lục mới, chỉ chốc lát sau, trêи mạng đã truyền đi ảnh so sánh mặt mũi giống nhau của hai mẹ con, sau đó có thêm nhiều người nói trông bọn họ giống nhau.
“Mọi người bảo Thiệu Huy có phải con ruột của Diệp Tinh Lăng không?” Có người tò mò hỏi.
Người khác lại nói: “Thôi đi, ai không biết Diệp Thiên hậu chỉ sinh con một lần, cũng chính là đứa con với chủ tịch Bùi của Đế
Hoàng. Đứa bé kia chết yếu, đang được chôn ở nghĩa trang công cộng kìa.
Vì thể, những người khác cũng thi nhau gật đầu. Đúng vậy, Diệp Thiên hậu chỉ sinh con một lần, cô là người của công chúng, mọi người đều biết đã mang thai bao nhiêu lần, dù Thiệu Huy có giống cô, nhưng không thể là con để được.
Suy luận này cũng không đi đến đâu.
Lúc Hạ Lăng bớt chút thời gian xem tin tức lại rất vui vẻ, ừm, mọi chuyện tiến triển còn thuận lợi hơn so với tưởng tượng. Cô vẫn đưa Thiệu Huy đi dạo phố vui vẻ, vẫn thực hiện theo lịch trình làm việc như không bị ảnh hưởng bởi sóng gió nhận người thân này. Rất nhiều nhà báo hỏi về chuyện này, Hạ Lăng chỉ cười nhạt: “Đang làm giám định quan hệ huyết thống, cứ thuận theo tự nhiên đi."
Lệ Lôi tới thăm cô.
Trong biệt thự, ánh nắng sáng rõ, cô nằm trêи ghế mây đung đưa ở vườn hoa phía sau, trông Thiệu Huy chơi đùa, trêи khóe miệng chứa ý cười, cả người thảnh thơi mà thoải mái.
Lệ Lôi mang một bó bách hợp tới, khom người khẽ gọi cô: “Tiểu Lăng.”
Lông mi của cô rung lên nhè nhẹ như bươm bướm, chậm rãi chuyển mắt nhìn anh: “Anh đến rồi à?” Giọng rất lười biếng.
Anh “ừ”, đặt bó bách hợp vào trong lòng cô, những đóa hoa phủ khắp cả người cô, cô trở mình trong biển hoa.
Sau khi trở về từ núi tuyết, quan hệ giữa hai người khá tế nhị. Cô không kháng cự lại sự theo đuổi của anh nữa, khi ở trước mặt anh sẽ toát ra về thoải mái, tự nhiên, thật giống như đã buông bỏ một chút phòng bị.
Lệ Lôi cũng cảm giác được việc này nên mừng rỡ vô cùng.
Anh bảng lòng duy trì về yên bình không dễ có này, nhưng hôm nay, có một việc khiến anh hơi khó mở lời. Anh cúi đầu nhìn Hạ Lăng, ngồi xuống bên cạnh cô.
“Sao thế?” Cô nhạy cảm phát hiện ra anh có gì đó không ổn.
“Là thế này...” Lệ Lôi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn ăn ngay nói thật: “Tiểu Lăng, ông của anh sắp về rồi.”
Last edited: