Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 736: Thời gian cứu hộ vàng
Hai người chậm rãi đi từng bước trong nền tuyết một hồi.
Không biết đi được bao xa, Lệ Lôi bỗng giẫm lên thứ gì đó cứng cứng, không phải cảm giác mà băng tuyết nên có. Anh lập
tức dừng bước.
Hạ Lăng hỏi anh: “Sao vậy?”
Lệ Lôi không nói gì, ngồi xổm người xuống, hơi run run bới lớp tuyết đi. Nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, trong lòng anh mơ hồ biết thứ mình giẫm lên là gì - đó là cảm giác của thi thể sau khi bị đông cứng. Anh cầu nguyện, hy vọng thi thể ấy tuyệt đối đừng là con mình, anh dùng hết sức lực mới bới được lớp tuyết ra.
May mà, không phải.
Dưới lớp tuyết là một gương mặt xa lạ, trắng bệch méo mó, về mặt còn đọng lại sự hoảng sợ và không thể tả nổi trong khoảnh khắc cái chết ập đến. Lệ Lôi tỉnh tế nhận ra, thi thể ấy mặc đồ leo núi không chuyên giá rẻ, cổ tay đeo vòng tay huỳnh quang, chính là người thuộc nhóm người đi theo bọn họ, đồng thời đã gây ra lở tuyết.
Anh nói lại phát hiện này với Hạ Lăng,
Tâm trạng của Hạ Lăng hơi phức tạp, nhìn thi thể này chết thảm như vậy, cô rất thương cảm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy chút hả hê và căm hận - nếu không phải tại bọn họ hét ầm lên thì sao lại xảy ra tuyết lở được? Nếu không có tuyết lở thì Thiệu Huy của cô sao lại biến mất được?
Trong lúc cô ngây người, Lệ Lôi đã bới lớp tuyết rộng ra không ít.
Chỉ thấy dưới lớp tuyết ngốn ngang rất nhiều thi thể, tất cả đều là người của đoàn khách du lịch lúc đó.
Hạ Lăng cũng hỗ trợ bới lớp tuyết còn lại, trong lòng cô có nỗi sợ hãi khó nói thành lời. Cô hận không thể lập tức bới hết lớp tuyết xung quanh ra, để cô xác nhận Thiệu Huy không chết ở đây.
Cô thà không thu hoạch được gì ở đây, chứ cũng không muốn nhìn thấy thi thể của cậu nhóc.
Có lẽ là ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của cô nên khi tất cả các thi thể ở gần đó được bới ra, quả nhiên, không có Thiệu Huy.
Lúc này, Hạ Lăng mới thở phào một hơi, cả người mệt nhoài, ngồi sụp xuống đất.
Gió trên núi thổi qua tóc cô, các sợi tóc bết lại với nhau, không biết là mồ hôi lạnh hay là nước tuyết.
Lệ Lôi kiểm tra một lần bọc hành lý trên những thi thể này, thu thập tất cả thực phẩm và thuốc men lại. Bởi vì trận tuyết lở này, thời gian bọn họ ở lại trong núi sẽ dài hơn dự tính, thu thập thêm chút đồ dùng là rất chính xác.
Làm xong tất cả những việc này, anh nói với Hạ Lăng: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tìm Thiệu Huy.”
Cô liếc mắt nhìn những thi thể này lần cuối, cố gắng không tưởng tượng lúc này Thiệu Huy đã biến thành như thế nào? Cô chậm rãi tiếp tục bước từng bước về phía trước. Hai người đi rất xa mà không có phát hiện bóng dáng của Thiệu Huy, lại đổi sang hướng khác tiếp tục tìm kiếm. Lần này, trong một hố tuyết nhỏ, bọn họ phát hiện ra một chiếc găng tay trẻ con bị rơi xuống.
“Đây là găng tay của Thiệu Huy!” Hạ Lăng ba chân bốn cẳng chạy đến, nhặt chiếc găng tay kia lên. Cô không hề nhớ nhằm, đây là kiểu dáng và màu sắc mà cô tự tay chọn cho cậu nhóc. Lúc xuất phát, cô còn tự tay đeo lên bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc.
Cô bỏ chiếc găng tay xuống, tìm kiếm xung quanh, thậm chí cô còn bới lớp tuyết cùng Lệ Lôi...
Nhưng ngoài chiếc găng tay ấy, bọn họ không thu hoạch được gì khác.
Hy vọng đã gần ngay trước mắt lại bị dập tắt một cách tàn nhẫn, chuyện này còn khiển người ta bị đả kích hơn cả việc không có chút hy vọng nào. Hạ Lăng cảm thấy sức lực cả người bị rút hết sạch, ngã khụy xuống tuyết, nước mắt trào ra.
Con của cô còn nhỏ như vậy, trước sức mạnh khủng khiếp của thiên nhiên, làm sao nó có thể chịu đựng nổi. Mất đi sự bảo vệ của người lớn, cậu nhóc làm thế nào để sống sót đây...
Một bàn tay khẽ đặt lên vai cô.
“Thiệu Huy nhất định sẽ không sao đâu.” Giọng nói của Lệ Lôi cất lên.
Nhưng lần này, nó chẳng hề mang để cho cô chút an ủi nào. Cô bỗng quay ngoắt đầu lại, hung dữ trừng mắt với anh qua màn nước mắt mờ mịt: “Tại sao anh lại không đi cứu con? Tại sao lúc tuyết lở lại không cứu con? Con còn nhỏ như vậy, nó chỉ là trẻ con thôi mài! Anh là ba của nó! Anh là ba của nó đó, anh biết không? Tại sao anh lại không cứu nó?”
Từng tiếng, khóc đến đứt từng khúc ruột.
Bàn tay Lệ Lôi đang đặt trên vai cô siết chặt lại, anh không nói gì.
Tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, anh hoàn toàn không thể suy nghĩ mà phản ứng đầu tiên theo bản năng của cơ thể chính là bảo vệ cô. Nếu chỉ có thể chọn một người trong hai mẹ con thì anh sẽ chọn cô, mặc dù như vậy là rất tàn nhẫn với Thiệu Huy,
cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng nếu cho anh một cơ hội nữa, anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Nếu mất cô, thế giới của anh còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng, cô lại không hiểu, cô khóc, hất mạnh tay của anh ra: “Anh không xứng làm ba của nói”
Lệ Lôi yên lặng chịu đựng cơn căm hờn của cô mà không thể cãi lại.
Ngẩng đầu lên, sắc trời đang mỗi lúc một tối, anh khàn giọng nói: “Tiểu Lăng, chúng ta phải tìm chỗ nghỉ ngơi thôi, nếu không sẽ chết cóng trong núi tuyết mất.”
Cô nghẹn ngào: “Em phải đi tìm Thiệu Huy.” Cô giãy giụa đứng lên, lảo đảo đi về phía trước.
Anh kéo cô lại sát vào lòng: “Nghe lời!”
Hạ Lăng ra sức giãy khôi tay của anh, vẫn khóc: “Em phải đi tìm con! Lỡ như nó còn sống thì sao?... Nhất định nó vẫn còn sống!
Nhưng buổi tối lạnh như vậy, nó phải làm sao đây? Lỡ như nó không chống cự được đến sáng mai thì sao?”
Rốt cuộc, Lệ Lôi cũng nổi giận: “Trên núi tối om như vậy, em tìm kiểu gì được? Hạ Lăng, em ngoan ngoãn một chút cho anh, tìm chỗ nghỉ ngơi đã! Muốn tìm con đúng không? Được! Anh đi! Nếu em rơi xuống hố tuyết rồi có chuyện, chờ khi Thiệu Huy quay lại thì anh biết phải ăn nói thế nào với con đây?”
Lúc này, cô mới ngừng khóc mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh đi?” Cô hơi ngập ngừng hỏi.
Lệ Lôi đắt tay cô đi về phía vách núi: “Anh biết cách sinh tồn ở nơi hoang đã, an toàn hơn em. Bây giờ anh sẽ tìm một hang núi cho em, em nghỉ ngơi cho khỏe, chờ đến sáng mai, anh sẽ dẫn con về với em.”
Giọng nói của anh rất chắc chắn, không thể nghi ngờ ở điểm nào,
Hạ Lăng không nói gì nữa, cúi đầu đi theo bước chân của anh.
Bọn họ đi rất lâu mới tới một hang núi.
Anh đi vào, nhóm lửa cho cô xong rồi lại vội vàng đi ra.
Hạ Lăng nhìn bóng dáng của anh từng bước đi về phía gió tuyết. Lúc này, khi đứng trước thiên nhiên gào thét, người đàn ông anh tuấn, mạnh mẽ như vậy cũng thật nhỏ bé, đang bị gió quật lung lay như sắp ngã. Cô bỗng thấy hối hận. Cô không nên nổi giận với anh, con đi lạc không phải lỗi của anh, dưới tình huống tuyết lở, anh có thể bảo vệ được một người đã là không dễ dàng rồi.
" Lệ Lôi!” Cô chạy vọt tới cửa hang núi gọi anh.
Trong gió tuyết của màn đêm giá rét, anh quay đầu lại, ánh sáng đèn pin lóe lên chập chờn.
“Anh...” Cô ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói với vẻ hơi khó khăn: “Anh đừng đi tìm Thiệu Huy nữa, buổi tối nguy hiểm lắm, sáng mai chúng ta cùng đi.” Nếu chỉ là vì trấn an cô đang vô cớ nổi nóng, không biết rằng người đàn ông này sẽ dùng tính mạng để mạo hiểm. Mặc dù lo lắng cho Thiệu Huy, nhưng cô cũng lo lắng cho anh.
Nghe vậy, Lệ Lôi nở nụ cười, ánh mắt vốn hơi tốn thương cũng tan chảy như băng tan, tràn đầy gió xuân. Anh nói: “Anh không sao. 72 tiếng kể từ mất tích là thời gian vàng để cứu hộ, nhất định phải mau chóng tìm được Thiệu Huy. Tiểu Lăng, không phải anh hờn dỗi với em, mà là anh đang quan tâm, mặc dù buổi tối nguy hiểm nhưng cũng không tới mức khiến anh không thể ra ngoài. Khả năng sinh tồn ở nơi hoang dã của anh rất mạnh, em yên tâm.”
Nói xong, anh quay người biến mất trong gió tuyết.
Không biết đi được bao xa, Lệ Lôi bỗng giẫm lên thứ gì đó cứng cứng, không phải cảm giác mà băng tuyết nên có. Anh lập
tức dừng bước.
Hạ Lăng hỏi anh: “Sao vậy?”
Lệ Lôi không nói gì, ngồi xổm người xuống, hơi run run bới lớp tuyết đi. Nhiều năm lăn lộn trên chiến trường, trong lòng anh mơ hồ biết thứ mình giẫm lên là gì - đó là cảm giác của thi thể sau khi bị đông cứng. Anh cầu nguyện, hy vọng thi thể ấy tuyệt đối đừng là con mình, anh dùng hết sức lực mới bới được lớp tuyết ra.
May mà, không phải.
Dưới lớp tuyết là một gương mặt xa lạ, trắng bệch méo mó, về mặt còn đọng lại sự hoảng sợ và không thể tả nổi trong khoảnh khắc cái chết ập đến. Lệ Lôi tỉnh tế nhận ra, thi thể ấy mặc đồ leo núi không chuyên giá rẻ, cổ tay đeo vòng tay huỳnh quang, chính là người thuộc nhóm người đi theo bọn họ, đồng thời đã gây ra lở tuyết.
Anh nói lại phát hiện này với Hạ Lăng,
Tâm trạng của Hạ Lăng hơi phức tạp, nhìn thi thể này chết thảm như vậy, cô rất thương cảm, nhưng trong lòng cũng cảm thấy chút hả hê và căm hận - nếu không phải tại bọn họ hét ầm lên thì sao lại xảy ra tuyết lở được? Nếu không có tuyết lở thì Thiệu Huy của cô sao lại biến mất được?
Trong lúc cô ngây người, Lệ Lôi đã bới lớp tuyết rộng ra không ít.
Chỉ thấy dưới lớp tuyết ngốn ngang rất nhiều thi thể, tất cả đều là người của đoàn khách du lịch lúc đó.
Hạ Lăng cũng hỗ trợ bới lớp tuyết còn lại, trong lòng cô có nỗi sợ hãi khó nói thành lời. Cô hận không thể lập tức bới hết lớp tuyết xung quanh ra, để cô xác nhận Thiệu Huy không chết ở đây.
Cô thà không thu hoạch được gì ở đây, chứ cũng không muốn nhìn thấy thi thể của cậu nhóc.
Có lẽ là ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của cô nên khi tất cả các thi thể ở gần đó được bới ra, quả nhiên, không có Thiệu Huy.
Lúc này, Hạ Lăng mới thở phào một hơi, cả người mệt nhoài, ngồi sụp xuống đất.
Gió trên núi thổi qua tóc cô, các sợi tóc bết lại với nhau, không biết là mồ hôi lạnh hay là nước tuyết.
Lệ Lôi kiểm tra một lần bọc hành lý trên những thi thể này, thu thập tất cả thực phẩm và thuốc men lại. Bởi vì trận tuyết lở này, thời gian bọn họ ở lại trong núi sẽ dài hơn dự tính, thu thập thêm chút đồ dùng là rất chính xác.
Làm xong tất cả những việc này, anh nói với Hạ Lăng: “Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tìm Thiệu Huy.”
Cô liếc mắt nhìn những thi thể này lần cuối, cố gắng không tưởng tượng lúc này Thiệu Huy đã biến thành như thế nào? Cô chậm rãi tiếp tục bước từng bước về phía trước. Hai người đi rất xa mà không có phát hiện bóng dáng của Thiệu Huy, lại đổi sang hướng khác tiếp tục tìm kiếm. Lần này, trong một hố tuyết nhỏ, bọn họ phát hiện ra một chiếc găng tay trẻ con bị rơi xuống.
“Đây là găng tay của Thiệu Huy!” Hạ Lăng ba chân bốn cẳng chạy đến, nhặt chiếc găng tay kia lên. Cô không hề nhớ nhằm, đây là kiểu dáng và màu sắc mà cô tự tay chọn cho cậu nhóc. Lúc xuất phát, cô còn tự tay đeo lên bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc.
Cô bỏ chiếc găng tay xuống, tìm kiếm xung quanh, thậm chí cô còn bới lớp tuyết cùng Lệ Lôi...
Nhưng ngoài chiếc găng tay ấy, bọn họ không thu hoạch được gì khác.
Hy vọng đã gần ngay trước mắt lại bị dập tắt một cách tàn nhẫn, chuyện này còn khiển người ta bị đả kích hơn cả việc không có chút hy vọng nào. Hạ Lăng cảm thấy sức lực cả người bị rút hết sạch, ngã khụy xuống tuyết, nước mắt trào ra.
Con của cô còn nhỏ như vậy, trước sức mạnh khủng khiếp của thiên nhiên, làm sao nó có thể chịu đựng nổi. Mất đi sự bảo vệ của người lớn, cậu nhóc làm thế nào để sống sót đây...
Một bàn tay khẽ đặt lên vai cô.
“Thiệu Huy nhất định sẽ không sao đâu.” Giọng nói của Lệ Lôi cất lên.
Nhưng lần này, nó chẳng hề mang để cho cô chút an ủi nào. Cô bỗng quay ngoắt đầu lại, hung dữ trừng mắt với anh qua màn nước mắt mờ mịt: “Tại sao anh lại không đi cứu con? Tại sao lúc tuyết lở lại không cứu con? Con còn nhỏ như vậy, nó chỉ là trẻ con thôi mài! Anh là ba của nó! Anh là ba của nó đó, anh biết không? Tại sao anh lại không cứu nó?”
Từng tiếng, khóc đến đứt từng khúc ruột.
Bàn tay Lệ Lôi đang đặt trên vai cô siết chặt lại, anh không nói gì.
Tình huống lúc đó nguy hiểm như vậy, anh hoàn toàn không thể suy nghĩ mà phản ứng đầu tiên theo bản năng của cơ thể chính là bảo vệ cô. Nếu chỉ có thể chọn một người trong hai mẹ con thì anh sẽ chọn cô, mặc dù như vậy là rất tàn nhẫn với Thiệu Huy,
cũng không làm tròn trách nhiệm của một người cha. Nhưng nếu cho anh một cơ hội nữa, anh vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Nếu mất cô, thế giới của anh còn ý nghĩa gì nữa?
Nhưng, cô lại không hiểu, cô khóc, hất mạnh tay của anh ra: “Anh không xứng làm ba của nói”
Lệ Lôi yên lặng chịu đựng cơn căm hờn của cô mà không thể cãi lại.
Ngẩng đầu lên, sắc trời đang mỗi lúc một tối, anh khàn giọng nói: “Tiểu Lăng, chúng ta phải tìm chỗ nghỉ ngơi thôi, nếu không sẽ chết cóng trong núi tuyết mất.”
Cô nghẹn ngào: “Em phải đi tìm Thiệu Huy.” Cô giãy giụa đứng lên, lảo đảo đi về phía trước.
Anh kéo cô lại sát vào lòng: “Nghe lời!”
Hạ Lăng ra sức giãy khôi tay của anh, vẫn khóc: “Em phải đi tìm con! Lỡ như nó còn sống thì sao?... Nhất định nó vẫn còn sống!
Nhưng buổi tối lạnh như vậy, nó phải làm sao đây? Lỡ như nó không chống cự được đến sáng mai thì sao?”
Rốt cuộc, Lệ Lôi cũng nổi giận: “Trên núi tối om như vậy, em tìm kiểu gì được? Hạ Lăng, em ngoan ngoãn một chút cho anh, tìm chỗ nghỉ ngơi đã! Muốn tìm con đúng không? Được! Anh đi! Nếu em rơi xuống hố tuyết rồi có chuyện, chờ khi Thiệu Huy quay lại thì anh biết phải ăn nói thế nào với con đây?”
Lúc này, cô mới ngừng khóc mà ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Anh đi?” Cô hơi ngập ngừng hỏi.
Lệ Lôi đắt tay cô đi về phía vách núi: “Anh biết cách sinh tồn ở nơi hoang đã, an toàn hơn em. Bây giờ anh sẽ tìm một hang núi cho em, em nghỉ ngơi cho khỏe, chờ đến sáng mai, anh sẽ dẫn con về với em.”
Giọng nói của anh rất chắc chắn, không thể nghi ngờ ở điểm nào,
Hạ Lăng không nói gì nữa, cúi đầu đi theo bước chân của anh.
Bọn họ đi rất lâu mới tới một hang núi.
Anh đi vào, nhóm lửa cho cô xong rồi lại vội vàng đi ra.
Hạ Lăng nhìn bóng dáng của anh từng bước đi về phía gió tuyết. Lúc này, khi đứng trước thiên nhiên gào thét, người đàn ông anh tuấn, mạnh mẽ như vậy cũng thật nhỏ bé, đang bị gió quật lung lay như sắp ngã. Cô bỗng thấy hối hận. Cô không nên nổi giận với anh, con đi lạc không phải lỗi của anh, dưới tình huống tuyết lở, anh có thể bảo vệ được một người đã là không dễ dàng rồi.
" Lệ Lôi!” Cô chạy vọt tới cửa hang núi gọi anh.
Trong gió tuyết của màn đêm giá rét, anh quay đầu lại, ánh sáng đèn pin lóe lên chập chờn.
“Anh...” Cô ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói với vẻ hơi khó khăn: “Anh đừng đi tìm Thiệu Huy nữa, buổi tối nguy hiểm lắm, sáng mai chúng ta cùng đi.” Nếu chỉ là vì trấn an cô đang vô cớ nổi nóng, không biết rằng người đàn ông này sẽ dùng tính mạng để mạo hiểm. Mặc dù lo lắng cho Thiệu Huy, nhưng cô cũng lo lắng cho anh.
Nghe vậy, Lệ Lôi nở nụ cười, ánh mắt vốn hơi tốn thương cũng tan chảy như băng tan, tràn đầy gió xuân. Anh nói: “Anh không sao. 72 tiếng kể từ mất tích là thời gian vàng để cứu hộ, nhất định phải mau chóng tìm được Thiệu Huy. Tiểu Lăng, không phải anh hờn dỗi với em, mà là anh đang quan tâm, mặc dù buổi tối nguy hiểm nhưng cũng không tới mức khiến anh không thể ra ngoài. Khả năng sinh tồn ở nơi hoang dã của anh rất mạnh, em yên tâm.”
Nói xong, anh quay người biến mất trong gió tuyết.