Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 733: Tự do du lịch trên tuyết
Hạ Lăng không hề nghi ngờ chút nào: “Vậy chúng ta ăn trước đi.”
Nói xong, cô cầm bát đũa lên.
Ánh mắt của Hạ Mặc Ngôn rời đi rồi, Tiểu Thiệu Huy mới lặng lẽ thở phào. Phù, bác thật là đáng sợ, ba thật là đáng thương, chịu khổ như vậy mà lại còn không được để cho mẹ biết, hu hu hu hu hu...
Nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, đó đâu phải làm mẫu gì chứ?
Rõ ràng là bác đơn phương hành hạ ba mới đúng chứ? Kêu ba mà làm mẫu cho bác xem sai động tác nào thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế
nào... Một lần chưa đủ mà còn bắt làm đi làm lại, kết quả ba phải trèo núi tuyết đến n lần, bị vùi trong tuyết n lần, bị lọt hồ tuyết n lần, còn điễn chết cóng một lần...
Tiểu Thiệu Huy nghĩ thôi mà đã thấy thật là tàn nhẫn.
Tiếc là cậu nhóc còn nhỏ, bị uy quyền của bác áp bức, giận mà không dám nói gì.
Đã sống cùng bác nhiều năm, cậu nhóc hiểu sâu sắc rằng lúc này mà gây khó dễ cho bác thì chính là gây khó dễ cho bản thân, tiền tiêu vặt, thời gian rảnh rỗi thảnh thơi, đồ ăn vặt và cả những thứ như vận may nữa...
Tất cả sẽ không cánh mà bay!
Cậu nhóc yên lặng cúi đầu bới cơm.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Lăng vốn định đi gặp Lệ Lôi, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng hồi chiều, cô lại không khỏi đỏ mặt run tim, chân vừa mới bước ra khỏi cửa đã lập tức bước lại.
“Mẹ ơi mẹ ơi, lại đây xem tivi với bọn con đi!” Tiểu Thiệu Huy gọi.
Hạ Mặc Ngôn tặng cho cậu ánh mắt khen ngợi, ừm, đứa nhóc này càng ngày càng biết điều, biết ngăn cản mẹ lén lút sang phòng bố, thật là đứa bé ngoan.
Anh ngồi dịch sang bên cạnh, để cho Hạ Lăng một chỗ trống.
Hạ Lăng ngồi xuống, lơ đãng xem tivi cùng bọn họ. Lúc đang buồn ngủ, cô bỗng nhìn thấy một tin tức: Sự kiện trại trẻ mồ côi bị ngộ độc thuốc tẩy giun 4 năm trước được cảnh sát điều tra lại, xác nhận cô Cố Lâm của doanh nghiệp Cố Thị là người đứng sau xúi giục. Hôm nay, tòa tuyên án Cố Lâm tù chung thân, thi hành án từ hôm nay.
Hạ Lăng xem tin tức, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cuối cùng cũng tuyên án rồi.
Cuối cùng cô cũng đã đòi lại được công lý cho hai đứa trẻ mồ côi vô tội chết thẩm 4 năm trước. Nhưng, vậy thì sao chứ? Người chết rồi không thể sống lại, đù có trừng phạt kẻ phạm tội nặng hơn nữa thì cũng không thể nào cứu được tính mạng của bọn trẻ nữa.
Cô cúi đầu xuống, tâm trạng sa sút.
Hạ Mặc Ngôn ở bên cạnh nói: “Ác giả có ác báo.”
Hạ Lăng khẽ hỏi: “Vậy còn thiện báo thì sao? Hai đứa trẻ ấy đã làm sai điều gì?”
Hạ Mặc Ngôn đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô. Cô bé đâu biết rằng, hai đứa trẻ mồ côi bị chết hôm đó được phượng hoàng là cô hát khúc an hồn cho bọn chúng, đủ để bọn chúng kiếp sau bình an giàu có.
Đây chính là thiện báo rất lớn rồi.
“Mau xem xem Cố Lâm ra sao? Xem kết cục của kẻ xấu đi.” Hạ Mặc Ngôn nói.
Hạ Lăng lắc đầu: “Không có hứng thú.” Biết cô ta bị tuyên án là đủ rồi, tuy rằng cô ta chỉ là một cô tiểu thư bị chiều hư, cũng không phải không có ai cho cô ta cơ hội... Nếu sau 4 năm, cô ta không tự tìm phiền phức thì chuyện cũ đã bị phủ bụi này sẽ mãi mãi bị che giấu.
Có lẽ là phúc báo của Cố Lâm đã bị dùng hết rồi chăng?
Tự gây nghiệt thì không thể sống.
Hạ Lăng cúi đầu, dạy bảo Tiểu Thiệu Huy: “Phải làm người tốt, biết chưa nào?”
“Vâng!” Tiểu Thiệu Huy gật đầu thật mạnh, quan sát Cố Lâm trên tivi.
Trên tivi, Cố Lâm mặc bộ đồ tù nhân màu vàng, đầu bị cạo trọc, về mặt vô cùng tiểu tụy, gào khóc: “Tôi bị oan! Tôi bị oan! Cứu tôi, mau cứu tôi! Diệp Tinh Lăng, đồ đê tiện!”
Hạ Lăng nhíu mày, đều lúc này rồi mà cô Cả nhà họ Cố vẫn còn chửi người khác được sao?
Hạ Mặc Ngôn tỏ ra thần nhiên: “Anh có thể sửa thành án tử hình cho cô ta.”
Hạ Lăng giật mình, sau đó nói: “Không cần đâu." Tử hình là sao chứ? Phải để cô ta tiếp tục sống, chịu đựng sự giam cầm và tra tấn vô cùng vô tận, phải để cô ta mặc áo thô làm việc nặng nhọc trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, ở dưới song sắt nhớ lại những năm tháng giàu có sung sướng khi trước... nhưng cuối cùng vẫn không thể quay trở lại, đó mới là chuyện đau khổ nhất.
Hạ Mặc Ngôn nhìn thấu tâm tư của cô, gật đầu khen ngợi, ừm, cuối cùng thì cô em gái này cũng không quá thánh mẫu nữa, anh cũng yên tâm rồi. Hạ Mặc Ngôn nói với về nhẹ tênh: “Bây giờ em nổi tiếng như vậy, có khi trong tù cũng có fan của em đó. Anh sẽ đánh tiếng với quần ngục, để bọn họ nhốt chung phòng với fan của em.”
Hạ Lăng phì cười: “Anh, anh thật là xấu xa.”
Tiểu Thiệu Huy ở bên cạnh rùng mình một cái, mẹ à, bây giờ mẹ mới biết sao?
Bác là người đáng sợ nhất trên thế giới này đó, hu hu hu.
Cậu nhóc thấy hơi thông cảm cho cô Cô Lấm bị còng tay trên tivi rồi.
CẢ gia đình ở lại khu nghỉ dưỡng trên núi mấy hôm, ngày qua ngày chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, Hạ Lăng và Tiểu Thiệu Huy đã nắm được những điều cần thiết để leo núi tuyết, có thể xuất phát đến nơi chôn giấu nút thắt Như Ý rồi
Hạ Mặc Ngôn nói: “ Vậy thì...bọn em đi đường cẩn thận, anh đi đây”
Hạ Lăng bịn rịn tạm biệt anh trai, mà bạn nhỏ Lệ Tiểu Lôi cũng tâm trạng phức tạp đưa tiễn ông anh vợ bản lĩnh vượt trội hơn người, cũng vô cùng ghét ông anh đó.
Cả nhà xuất phát đi về phía bắc trên chiếc máy bay riêng nên chưa đến mấy ngày đã đến dưới chân núi tuyết.
Ngẩng đầu, ngắm nhìn núi tuyết cao sừng sững.
“Đẹp quá..." là Tiểu Thiệu Huy. Cậu nhóc trời sinh đã không biết sợ hãi là gì, không hề cảm thấy núi tuyết nguy nga hiểm trở khó chinh phục đến mức nào, chỉ thấy vui vẻ như đi chơi ở ngoại thành.
Hạ Lăng cũng gật đầu, núi tuyết đúng là rất đẹp, không sai.
Lệ Lôi kiểm tra lại hành lý của ba người lần cuối, phần lớn những thứ quan trọng đều được anh vác, như lều vải, đồ đục băng, xẻng tuyết và các dụng cụ khác, Còn Hạ Lăng và Tiểu Thiệu Huy chỉ đem theo một ít thức ăn cần thiết, thuốc men và đèn pin, để phòng lúc lạc đường xảy ra nguy hiểm.
Ba người cẩn thận xuất phát, đi về phía núi tuyết.
Từ chân núi dần dần đi lên trên, mới đầu sườn núi còn thoải, khí hậu cũng không đến mức tệ lắm, bọn họ còn thường xuyên gặp những đội đi du ngoạn ngắm cảnh. Những người đó tò mò nhìn ba người nhà bọn họ, thỉnh thoảng lại có người tốt bụng nói: “Mấy người đến từ đầu vậy? Có phải là lạc đoàn không? Gia nhập với bọn tôi đi, ít người như vậy mà leo núi tuyết là nguy hiểm lắm đó.”
Hạ Lăng là ngôi sao lớn, cô đội mũ chống rét trùm gần hết gương mặt, cũng không nói chuyện mà đóng vai cao ngạo lạnh lùng.
Lần nào cũng là Lệ Lôi tốt tính tươi cười: “Không cần đâu, bọn tôi là khách lẻ, chỉ có ba người thôi, đi du lịch tự đo.”
“Đi du lịch tự đo?” Đám khách du lịch ai nấy đều kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Tiểu Thiệu Huy, bọn họ cứng họng: “Đứa bé còn nhỏ... nhỏ như vậy mà các người có thể để nó đi du lịch tự đo cùng các người? Chán sống rồi hả?”
Lệ Lôi vẫn chỉ cười, nắm tay Tiểu Thiệu Huy rời di.
Người của đoàn du lịch nhìn bọn họ với về không đồng ý, trong đó còn có một cô gái đi đến cạnh hướng dẫn viên du lịch: “Anh có cảm thấy là hành tung bọn họ rất đáng ngờ hay không? Chắc không phải là vượt biên buôn trẻ con đấy chứ?”
Hướng dẫn viên du lịch lắc đầu cười giễu: “Vượt biên buôn trẻ con? Vậy thì cũng không thể đi đường này được, leo được qua đoạn đường này, e là còn chưa ra được nước ngoài thì đứa bé đã chết từ lâu rồi. Có điều...” Anh ta như có điều suy nghĩ: “Quả thật là rất kỳ lạ, mang theo đứa bé nhỏ như vậy, lại còn không đi theo đoàn, e là có điều khuất tất."
“Chúng ta đi theo thử xem nhé? Cũng là vì tốt cho bọn họ cả thôi, ba người này không biết trời cao đất dày, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Có chúng ta đi theo, bọn họ cũng an toàn hơn.” Có người hiểu chuyện nói.
Nói xong, cô cầm bát đũa lên.
Ánh mắt của Hạ Mặc Ngôn rời đi rồi, Tiểu Thiệu Huy mới lặng lẽ thở phào. Phù, bác thật là đáng sợ, ba thật là đáng thương, chịu khổ như vậy mà lại còn không được để cho mẹ biết, hu hu hu hu hu...
Nhớ lại cảnh tượng hồi chiều, đó đâu phải làm mẫu gì chứ?
Rõ ràng là bác đơn phương hành hạ ba mới đúng chứ? Kêu ba mà làm mẫu cho bác xem sai động tác nào thì sẽ dẫn đến hậu quả như thế
nào... Một lần chưa đủ mà còn bắt làm đi làm lại, kết quả ba phải trèo núi tuyết đến n lần, bị vùi trong tuyết n lần, bị lọt hồ tuyết n lần, còn điễn chết cóng một lần...
Tiểu Thiệu Huy nghĩ thôi mà đã thấy thật là tàn nhẫn.
Tiếc là cậu nhóc còn nhỏ, bị uy quyền của bác áp bức, giận mà không dám nói gì.
Đã sống cùng bác nhiều năm, cậu nhóc hiểu sâu sắc rằng lúc này mà gây khó dễ cho bác thì chính là gây khó dễ cho bản thân, tiền tiêu vặt, thời gian rảnh rỗi thảnh thơi, đồ ăn vặt và cả những thứ như vận may nữa...
Tất cả sẽ không cánh mà bay!
Cậu nhóc yên lặng cúi đầu bới cơm.
Cơm nước xong xuôi, Hạ Lăng vốn định đi gặp Lệ Lôi, nhưng vừa nghĩ tới cảnh tượng hồi chiều, cô lại không khỏi đỏ mặt run tim, chân vừa mới bước ra khỏi cửa đã lập tức bước lại.
“Mẹ ơi mẹ ơi, lại đây xem tivi với bọn con đi!” Tiểu Thiệu Huy gọi.
Hạ Mặc Ngôn tặng cho cậu ánh mắt khen ngợi, ừm, đứa nhóc này càng ngày càng biết điều, biết ngăn cản mẹ lén lút sang phòng bố, thật là đứa bé ngoan.
Anh ngồi dịch sang bên cạnh, để cho Hạ Lăng một chỗ trống.
Hạ Lăng ngồi xuống, lơ đãng xem tivi cùng bọn họ. Lúc đang buồn ngủ, cô bỗng nhìn thấy một tin tức: Sự kiện trại trẻ mồ côi bị ngộ độc thuốc tẩy giun 4 năm trước được cảnh sát điều tra lại, xác nhận cô Cố Lâm của doanh nghiệp Cố Thị là người đứng sau xúi giục. Hôm nay, tòa tuyên án Cố Lâm tù chung thân, thi hành án từ hôm nay.
Hạ Lăng xem tin tức, nhất thời trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cuối cùng cũng tuyên án rồi.
Cuối cùng cô cũng đã đòi lại được công lý cho hai đứa trẻ mồ côi vô tội chết thẩm 4 năm trước. Nhưng, vậy thì sao chứ? Người chết rồi không thể sống lại, đù có trừng phạt kẻ phạm tội nặng hơn nữa thì cũng không thể nào cứu được tính mạng của bọn trẻ nữa.
Cô cúi đầu xuống, tâm trạng sa sút.
Hạ Mặc Ngôn ở bên cạnh nói: “Ác giả có ác báo.”
Hạ Lăng khẽ hỏi: “Vậy còn thiện báo thì sao? Hai đứa trẻ ấy đã làm sai điều gì?”
Hạ Mặc Ngôn đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô. Cô bé đâu biết rằng, hai đứa trẻ mồ côi bị chết hôm đó được phượng hoàng là cô hát khúc an hồn cho bọn chúng, đủ để bọn chúng kiếp sau bình an giàu có.
Đây chính là thiện báo rất lớn rồi.
“Mau xem xem Cố Lâm ra sao? Xem kết cục của kẻ xấu đi.” Hạ Mặc Ngôn nói.
Hạ Lăng lắc đầu: “Không có hứng thú.” Biết cô ta bị tuyên án là đủ rồi, tuy rằng cô ta chỉ là một cô tiểu thư bị chiều hư, cũng không phải không có ai cho cô ta cơ hội... Nếu sau 4 năm, cô ta không tự tìm phiền phức thì chuyện cũ đã bị phủ bụi này sẽ mãi mãi bị che giấu.
Có lẽ là phúc báo của Cố Lâm đã bị dùng hết rồi chăng?
Tự gây nghiệt thì không thể sống.
Hạ Lăng cúi đầu, dạy bảo Tiểu Thiệu Huy: “Phải làm người tốt, biết chưa nào?”
“Vâng!” Tiểu Thiệu Huy gật đầu thật mạnh, quan sát Cố Lâm trên tivi.
Trên tivi, Cố Lâm mặc bộ đồ tù nhân màu vàng, đầu bị cạo trọc, về mặt vô cùng tiểu tụy, gào khóc: “Tôi bị oan! Tôi bị oan! Cứu tôi, mau cứu tôi! Diệp Tinh Lăng, đồ đê tiện!”
Hạ Lăng nhíu mày, đều lúc này rồi mà cô Cả nhà họ Cố vẫn còn chửi người khác được sao?
Hạ Mặc Ngôn tỏ ra thần nhiên: “Anh có thể sửa thành án tử hình cho cô ta.”
Hạ Lăng giật mình, sau đó nói: “Không cần đâu." Tử hình là sao chứ? Phải để cô ta tiếp tục sống, chịu đựng sự giam cầm và tra tấn vô cùng vô tận, phải để cô ta mặc áo thô làm việc nặng nhọc trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, ở dưới song sắt nhớ lại những năm tháng giàu có sung sướng khi trước... nhưng cuối cùng vẫn không thể quay trở lại, đó mới là chuyện đau khổ nhất.
Hạ Mặc Ngôn nhìn thấu tâm tư của cô, gật đầu khen ngợi, ừm, cuối cùng thì cô em gái này cũng không quá thánh mẫu nữa, anh cũng yên tâm rồi. Hạ Mặc Ngôn nói với về nhẹ tênh: “Bây giờ em nổi tiếng như vậy, có khi trong tù cũng có fan của em đó. Anh sẽ đánh tiếng với quần ngục, để bọn họ nhốt chung phòng với fan của em.”
Hạ Lăng phì cười: “Anh, anh thật là xấu xa.”
Tiểu Thiệu Huy ở bên cạnh rùng mình một cái, mẹ à, bây giờ mẹ mới biết sao?
Bác là người đáng sợ nhất trên thế giới này đó, hu hu hu.
Cậu nhóc thấy hơi thông cảm cho cô Cô Lấm bị còng tay trên tivi rồi.
CẢ gia đình ở lại khu nghỉ dưỡng trên núi mấy hôm, ngày qua ngày chịu sự huấn luyện nghiêm khắc, Hạ Lăng và Tiểu Thiệu Huy đã nắm được những điều cần thiết để leo núi tuyết, có thể xuất phát đến nơi chôn giấu nút thắt Như Ý rồi
Hạ Mặc Ngôn nói: “ Vậy thì...bọn em đi đường cẩn thận, anh đi đây”
Hạ Lăng bịn rịn tạm biệt anh trai, mà bạn nhỏ Lệ Tiểu Lôi cũng tâm trạng phức tạp đưa tiễn ông anh vợ bản lĩnh vượt trội hơn người, cũng vô cùng ghét ông anh đó.
Cả nhà xuất phát đi về phía bắc trên chiếc máy bay riêng nên chưa đến mấy ngày đã đến dưới chân núi tuyết.
Ngẩng đầu, ngắm nhìn núi tuyết cao sừng sững.
“Đẹp quá..." là Tiểu Thiệu Huy. Cậu nhóc trời sinh đã không biết sợ hãi là gì, không hề cảm thấy núi tuyết nguy nga hiểm trở khó chinh phục đến mức nào, chỉ thấy vui vẻ như đi chơi ở ngoại thành.
Hạ Lăng cũng gật đầu, núi tuyết đúng là rất đẹp, không sai.
Lệ Lôi kiểm tra lại hành lý của ba người lần cuối, phần lớn những thứ quan trọng đều được anh vác, như lều vải, đồ đục băng, xẻng tuyết và các dụng cụ khác, Còn Hạ Lăng và Tiểu Thiệu Huy chỉ đem theo một ít thức ăn cần thiết, thuốc men và đèn pin, để phòng lúc lạc đường xảy ra nguy hiểm.
Ba người cẩn thận xuất phát, đi về phía núi tuyết.
Từ chân núi dần dần đi lên trên, mới đầu sườn núi còn thoải, khí hậu cũng không đến mức tệ lắm, bọn họ còn thường xuyên gặp những đội đi du ngoạn ngắm cảnh. Những người đó tò mò nhìn ba người nhà bọn họ, thỉnh thoảng lại có người tốt bụng nói: “Mấy người đến từ đầu vậy? Có phải là lạc đoàn không? Gia nhập với bọn tôi đi, ít người như vậy mà leo núi tuyết là nguy hiểm lắm đó.”
Hạ Lăng là ngôi sao lớn, cô đội mũ chống rét trùm gần hết gương mặt, cũng không nói chuyện mà đóng vai cao ngạo lạnh lùng.
Lần nào cũng là Lệ Lôi tốt tính tươi cười: “Không cần đâu, bọn tôi là khách lẻ, chỉ có ba người thôi, đi du lịch tự đo.”
“Đi du lịch tự đo?” Đám khách du lịch ai nấy đều kinh ngạc, nhất là khi nhìn thấy Tiểu Thiệu Huy, bọn họ cứng họng: “Đứa bé còn nhỏ... nhỏ như vậy mà các người có thể để nó đi du lịch tự đo cùng các người? Chán sống rồi hả?”
Lệ Lôi vẫn chỉ cười, nắm tay Tiểu Thiệu Huy rời di.
Người của đoàn du lịch nhìn bọn họ với về không đồng ý, trong đó còn có một cô gái đi đến cạnh hướng dẫn viên du lịch: “Anh có cảm thấy là hành tung bọn họ rất đáng ngờ hay không? Chắc không phải là vượt biên buôn trẻ con đấy chứ?”
Hướng dẫn viên du lịch lắc đầu cười giễu: “Vượt biên buôn trẻ con? Vậy thì cũng không thể đi đường này được, leo được qua đoạn đường này, e là còn chưa ra được nước ngoài thì đứa bé đã chết từ lâu rồi. Có điều...” Anh ta như có điều suy nghĩ: “Quả thật là rất kỳ lạ, mang theo đứa bé nhỏ như vậy, lại còn không đi theo đoàn, e là có điều khuất tất."
“Chúng ta đi theo thử xem nhé? Cũng là vì tốt cho bọn họ cả thôi, ba người này không biết trời cao đất dày, lỡ như xảy ra chuyện gì thì sao? Có chúng ta đi theo, bọn họ cũng an toàn hơn.” Có người hiểu chuyện nói.