Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 728: Năm tháng trôi qua
Giữa cuộc sống hỗn loạn, cuộc sống của Hạ Lăng vẫn rất ổn định.
Sau khi đưa Cố Lâm đến đồn cảnh sát, cô đã hợp tác với cảnh sát trong các cuộc thẩm vấn và nhận lời phỏng vấn với một số phương tiện truyền thông. Thời gian còn lại của cô là cùng Thiệu Huy đi chơi nhàn nhã, thỉnh thoảng có chăng là sáng tác một, hai bài hát mới.
Thiệu Huy được cô nuôi dạy rất tốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú rất dễ thương.
Lệ Lôi thường đến thăm hai mẹ con họ và lúc nào anh cũng mang theo đủ thứ đồ ăn ngon.
Và ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, anh lại đến mang theo rất nhiều món ngon.
Thiệu Huy có thể nhận biết rất chính xác tiếng bước chân của anh. Nghe thấy tiếng anh đến, cậu chạy ra ngoài, mở cửa mà không chờ sự đồng ý của Hạ Lăng.
"Ba ơi!"- Cậu chạy đến, ôm Lệ Lôi thật chặt.
Lệ Lôi hôn lên má cậu và hỏi: "Mẹ con đâu rồi?”
Tiểu Thiệu Huy vui vẻ trả lời: "Mẹ đang pha trà ở phòng khách. Hôm nay chú Lâm gửi trà đen mới về nên mẹ rất thích." Chú Lâm ở đây chính là Lâm Úc Nam - người quản lý của Hạ Lăng. Thỉnh thoảng anh ấy sẽ mua gửi thứ gì đó về cho cô.
Nhưng Lệ Lôi không vui lắm: "Ngày mai ba sẽ mang loại trà ngon hơn cho mẹ con.”
"Vâng. Vâng" Thiệu Huy rất háo hức, "Con cũng muốn uống trà sữa, loại ngon nhất nha."
Lệ Lôi đáp lại bằng một nụ cười. Anh hướng tầm nhìn lên thấy Hạ Lăng đang cầm ấm trà, đứng trong phòng khách, nhìn họ với khuôn mặt an tĩnh. Dáng người của cô rất đẹp, tựa như một mảnh vải thướt tha lấp lánh trên ánh sáng bồng bềnh trong buổi chiều tà. Đôi mày thanh tú như một nét vẽ trữ tình nhẹ nhàng mà bay bổng khiến người ta không khỏi trầm trồ.
Nhìn cô như thế này, lòng anh chợt rung động và có chút nguôi ngoai.
Đây chính là cái người ta gọi là "nhà" đó sao? Nếu có người phụ nữ này ở nhà anh, không cần biết ở bên ngoài xã hội có thăng trầm như thế nào thì chắc chắn cuộc sống vẫn rất yên bình, hạnh phúc.
Thật không may, người phụ nữ này lại không nghĩ như vậy.
Hạ Lăng có chút nhoẻn miệng cười nói: "Anh tới rồi."
“Ừm.” Lệ Lôi vẫn ôm Thiệu Huy, đáp lại cô.
Bạn học Tiểu Lăng rất không vui. Bây giờ con trai cô rất dính Lệ Lôi. Cô đặt bộ ấm trà trên tay xuống, ôm lấy Thiệu Huy từ tay anh. Mặc dù đứa bé hơi quá sức số với cô có chút choáng váng.
"Em cẩn thận chút. Đừng để bị ngã..”
Không để Lệ Lôi nói xong, Hạ Lăng đã nhìn chằm chằm vào anh nói: "Biết rồi."
Tiểu Thiệu Huy không thích bầu không khí này sờ sờ mũi rồi nhìn xung quanh với đôi mắt đen to tròn. Cậu vươn đôi tay bụ bẫm ôm lấy cổ mẹ và hôn lên má cô: “Mẹ! Mẹ! Ba mang nhiều hoa đẹp đến. Chúng ta hãy cùng nhau cắm nó vào bình nhé."
Lúc này, Hạ Lăng mới để ý rằng Lệ Lôi vẫn đang cầm trên tay một bó hoa hồng màu hồng nhạt. Những bông hoa vừa chớm nở còn đọng lại trên cánh hoa những giọt sương sớm trong suốt. Vừa rồi một tay anh còn đang ôm Thiệu Huy, một tay cầm bó hoa, vậy mà chưa làm nát một bông hoa nào. Cô nhìn xuống Tiểu Thiệu Huy - đứa nhỏ mũm mĩm mà mình đang bế. Làm thế nào mà Lệ Lôi lại bế được cậu dễ dàng như vậy? Cô lại cảm thấy nặng quá đi mất!
Hạ Lăng buồn bực mà hơi phồng má lên.
Lệ Lôi cẩn trọng nói: "Để anh!"
Cô cầm lấy bó hoa hồng và để anh đón lấy Thiệu Huy. Bé cưng thật sự rất nặng cân, Lệ Lôi không nhịn được nói: “Thiệu Huy, con nên giảm cân đi! Không thì mẹ sẽ không bế nổi con mất.”
Cậu nhóc thoáng giật mình mà chu mỏ giận dữ. Gì vậy chứ?! Cậu đang ở giai đoạn cơ thể chưa phát triển toàn diện. Làm sao có thể giảm cân cho được?
Tiểu Thiệu Huy bất mãn túm lấy tay của mẹ.
Hạ Lăng cũng không vui: "Anh không được nói như vậy. Vậy nếu em đang đói bụng, anh là ba em thì cũng bắt em phải vậy sao?"
Lệ Lôi: “...”
Lệ Lôi bế Thiệu Huy, đi cùng Hạ Lăng đến bàn kính nhỏ gần cửa sở trong góc biệt thự, lấy một chiếc bình pha lê thanh mảnh và trang nhã, cẩn thận cắm những bông hồng vào đó.
“Thật là đẹp.” Ánh nắng chiếu vào những giọt sương long lanh trên những bông hoa kiều diễm, Hạ Lăng một tay chống má, yên lặng nhìn một hồi, trầm giọng cảm thán.
“Rất đẹp.” Anh vô thức đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc dài lòa xòa trên má cô.
Cô không hề động đậy, cũng không để ý, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa hồng phấn: "Không biết sẽ để được bao lâu."
“Nếu em thích, ngày nào anh cũng sẽ mang cho em.” Giọng anh dịu dàng nói.
Cô khẽ lắc đầu: “Anh trai em sắp tới rồi.” Lúc nãy Hạ Mặc Ngôn nói anh sẽ đến thăm cô nên cô đã bàn với Lệ Lôi. Vì anh ấy khá thích thưởng trà nên là sẽ đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố của Lệ Lôi, một nơi rất phù hợp đề thư giãn. Ở đó có trà ngon, có non nước hữu tình. Đây là còn là nơi chứa biết bao kỉ niệm về lần đầu tiên gặp gỡ của cô và Lệ Lôi. Chắc chắn anh trai nhất định sẽ thích.
Lệ Lôi cũng nhớ tới chuyện này: “Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành trong hai ngày tới. Trước tiên hãy đến Thôn Trang rồi chờ anh trai qua đó.” Anh gọi một tiếng anh trai rất tự nhiên, cũng không coi mình là người ngoài. Và sự thực là Lệ Lôi khá lo lắng, bồn chồn, anh đã cho người dọn dẹp biệt thự mấy ngày nay.
Hạ Lăng gật đầu: "Được."
Ngày hôm sau, bọn họ lên đường đến biệt thự.
Bản làng miền núi vào mùa thu đẹp tuyệt vời, có núi, có suối trong vắt, có hoa lá rực rỡ sắc màu. Hạ Lăng về thăm lại chốn cũ, hồi tưởng lúc mới tái sinh làm thực tập sinh, cô đi theo nhóm thực tập Thiên Nghệ đến đây quay MV tưởng nhớ chính mình kiếp trước.
Lúc đó, cô vẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng của Bùi Tử Hoành, đã thề rằng sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Nhưng bây giờ cô không chỉ có Lệ Lôi mà còn có Thiệu Huy, đúng là thật khó lường trước được mọi chuyện.
“Lúc ban đầu, chính là ở cây hoa phượng này.” Lệ Lôi chỉ vào gốc cây nói với cô, “Anh đứng dưới gốc cây này nghe em hát. Đó là lần đầu tiên anh nghe được một bài hát hay như vậy. Lúc đó, anh chợt nghĩ cô gái hát giai điệu êm dịu như vậy sẽ như thế nào nhỉ? "
Hạ Lăng nở nụ cười nhẹ: "Không có gì đặc biệt."
“Không! Em rất đặc biệt.” Lệ Lôi nghiêm túc nhìn cô, “Em đã trải qua bao sóng gió, đi cả một quãng đường dài đầy khó khăn, chông gai nhưng em vẫn thật đẹp.”
Vẻ đẹp của cô mà anh nói đến không phải là vẻ bề ngoài mà là vẻ đẹp quyến rũ từ trong con người từ tận đáy sâu tâm hồn khắc sâu tới tận xương tuỷ. Những năm tháng gian khổ, dày vò này chưa bao giờ làm phai nhạt đi sự ngây thơ, thuần khiết trong ánh mắt của cô. Cho cả đến bây giờ, cô ấy vẫn sống rất tận hưởng. Khi cô cười xung quanh cô như tỏa sáng rực rỡ. Còn khi cô ấy tức giận, cô ấy có thể tuỳ hứng ngang ngược lại tất cả mọi người, kể cả kẻ đó quyền lực hay có vị thế ra sao.
Cô ấy dường như không bao giờ biết sợ hãi thế giới này.
Có lẽ trong mắt một số người, đây có lẽ là một khiếm khuyết nhưng chính điều đó đã thu hút anh sâu sắc và khiến anh sẵn sàng bảo vệ cô đến hết cuộc đời này.
———
Sau khi đưa Cố Lâm đến đồn cảnh sát, cô đã hợp tác với cảnh sát trong các cuộc thẩm vấn và nhận lời phỏng vấn với một số phương tiện truyền thông. Thời gian còn lại của cô là cùng Thiệu Huy đi chơi nhàn nhã, thỉnh thoảng có chăng là sáng tác một, hai bài hát mới.
Thiệu Huy được cô nuôi dạy rất tốt. Khuôn mặt nhỏ nhắn, thanh tú rất dễ thương.
Lệ Lôi thường đến thăm hai mẹ con họ và lúc nào anh cũng mang theo đủ thứ đồ ăn ngon.
Và ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, anh lại đến mang theo rất nhiều món ngon.
Thiệu Huy có thể nhận biết rất chính xác tiếng bước chân của anh. Nghe thấy tiếng anh đến, cậu chạy ra ngoài, mở cửa mà không chờ sự đồng ý của Hạ Lăng.
"Ba ơi!"- Cậu chạy đến, ôm Lệ Lôi thật chặt.
Lệ Lôi hôn lên má cậu và hỏi: "Mẹ con đâu rồi?”
Tiểu Thiệu Huy vui vẻ trả lời: "Mẹ đang pha trà ở phòng khách. Hôm nay chú Lâm gửi trà đen mới về nên mẹ rất thích." Chú Lâm ở đây chính là Lâm Úc Nam - người quản lý của Hạ Lăng. Thỉnh thoảng anh ấy sẽ mua gửi thứ gì đó về cho cô.
Nhưng Lệ Lôi không vui lắm: "Ngày mai ba sẽ mang loại trà ngon hơn cho mẹ con.”
"Vâng. Vâng" Thiệu Huy rất háo hức, "Con cũng muốn uống trà sữa, loại ngon nhất nha."
Lệ Lôi đáp lại bằng một nụ cười. Anh hướng tầm nhìn lên thấy Hạ Lăng đang cầm ấm trà, đứng trong phòng khách, nhìn họ với khuôn mặt an tĩnh. Dáng người của cô rất đẹp, tựa như một mảnh vải thướt tha lấp lánh trên ánh sáng bồng bềnh trong buổi chiều tà. Đôi mày thanh tú như một nét vẽ trữ tình nhẹ nhàng mà bay bổng khiến người ta không khỏi trầm trồ.
Nhìn cô như thế này, lòng anh chợt rung động và có chút nguôi ngoai.
Đây chính là cái người ta gọi là "nhà" đó sao? Nếu có người phụ nữ này ở nhà anh, không cần biết ở bên ngoài xã hội có thăng trầm như thế nào thì chắc chắn cuộc sống vẫn rất yên bình, hạnh phúc.
Thật không may, người phụ nữ này lại không nghĩ như vậy.
Hạ Lăng có chút nhoẻn miệng cười nói: "Anh tới rồi."
“Ừm.” Lệ Lôi vẫn ôm Thiệu Huy, đáp lại cô.
Bạn học Tiểu Lăng rất không vui. Bây giờ con trai cô rất dính Lệ Lôi. Cô đặt bộ ấm trà trên tay xuống, ôm lấy Thiệu Huy từ tay anh. Mặc dù đứa bé hơi quá sức số với cô có chút choáng váng.
"Em cẩn thận chút. Đừng để bị ngã..”
Không để Lệ Lôi nói xong, Hạ Lăng đã nhìn chằm chằm vào anh nói: "Biết rồi."
Tiểu Thiệu Huy không thích bầu không khí này sờ sờ mũi rồi nhìn xung quanh với đôi mắt đen to tròn. Cậu vươn đôi tay bụ bẫm ôm lấy cổ mẹ và hôn lên má cô: “Mẹ! Mẹ! Ba mang nhiều hoa đẹp đến. Chúng ta hãy cùng nhau cắm nó vào bình nhé."
Lúc này, Hạ Lăng mới để ý rằng Lệ Lôi vẫn đang cầm trên tay một bó hoa hồng màu hồng nhạt. Những bông hoa vừa chớm nở còn đọng lại trên cánh hoa những giọt sương sớm trong suốt. Vừa rồi một tay anh còn đang ôm Thiệu Huy, một tay cầm bó hoa, vậy mà chưa làm nát một bông hoa nào. Cô nhìn xuống Tiểu Thiệu Huy - đứa nhỏ mũm mĩm mà mình đang bế. Làm thế nào mà Lệ Lôi lại bế được cậu dễ dàng như vậy? Cô lại cảm thấy nặng quá đi mất!
Hạ Lăng buồn bực mà hơi phồng má lên.
Lệ Lôi cẩn trọng nói: "Để anh!"
Cô cầm lấy bó hoa hồng và để anh đón lấy Thiệu Huy. Bé cưng thật sự rất nặng cân, Lệ Lôi không nhịn được nói: “Thiệu Huy, con nên giảm cân đi! Không thì mẹ sẽ không bế nổi con mất.”
Cậu nhóc thoáng giật mình mà chu mỏ giận dữ. Gì vậy chứ?! Cậu đang ở giai đoạn cơ thể chưa phát triển toàn diện. Làm sao có thể giảm cân cho được?
Tiểu Thiệu Huy bất mãn túm lấy tay của mẹ.
Hạ Lăng cũng không vui: "Anh không được nói như vậy. Vậy nếu em đang đói bụng, anh là ba em thì cũng bắt em phải vậy sao?"
Lệ Lôi: “...”
Lệ Lôi bế Thiệu Huy, đi cùng Hạ Lăng đến bàn kính nhỏ gần cửa sở trong góc biệt thự, lấy một chiếc bình pha lê thanh mảnh và trang nhã, cẩn thận cắm những bông hồng vào đó.
“Thật là đẹp.” Ánh nắng chiếu vào những giọt sương long lanh trên những bông hoa kiều diễm, Hạ Lăng một tay chống má, yên lặng nhìn một hồi, trầm giọng cảm thán.
“Rất đẹp.” Anh vô thức đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc dài lòa xòa trên má cô.
Cô không hề động đậy, cũng không để ý, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa hồng phấn: "Không biết sẽ để được bao lâu."
“Nếu em thích, ngày nào anh cũng sẽ mang cho em.” Giọng anh dịu dàng nói.
Cô khẽ lắc đầu: “Anh trai em sắp tới rồi.” Lúc nãy Hạ Mặc Ngôn nói anh sẽ đến thăm cô nên cô đã bàn với Lệ Lôi. Vì anh ấy khá thích thưởng trà nên là sẽ đến khu biệt thự ở ngoại ô thành phố của Lệ Lôi, một nơi rất phù hợp đề thư giãn. Ở đó có trà ngon, có non nước hữu tình. Đây là còn là nơi chứa biết bao kỉ niệm về lần đầu tiên gặp gỡ của cô và Lệ Lôi. Chắc chắn anh trai nhất định sẽ thích.
Lệ Lôi cũng nhớ tới chuyện này: “Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, có thể khởi hành trong hai ngày tới. Trước tiên hãy đến Thôn Trang rồi chờ anh trai qua đó.” Anh gọi một tiếng anh trai rất tự nhiên, cũng không coi mình là người ngoài. Và sự thực là Lệ Lôi khá lo lắng, bồn chồn, anh đã cho người dọn dẹp biệt thự mấy ngày nay.
Hạ Lăng gật đầu: "Được."
Ngày hôm sau, bọn họ lên đường đến biệt thự.
Bản làng miền núi vào mùa thu đẹp tuyệt vời, có núi, có suối trong vắt, có hoa lá rực rỡ sắc màu. Hạ Lăng về thăm lại chốn cũ, hồi tưởng lúc mới tái sinh làm thực tập sinh, cô đi theo nhóm thực tập Thiên Nghệ đến đây quay MV tưởng nhớ chính mình kiếp trước.
Lúc đó, cô vẫn chưa thoát ra khỏi cái bóng của Bùi Tử Hoành, đã thề rằng sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Nhưng bây giờ cô không chỉ có Lệ Lôi mà còn có Thiệu Huy, đúng là thật khó lường trước được mọi chuyện.
“Lúc ban đầu, chính là ở cây hoa phượng này.” Lệ Lôi chỉ vào gốc cây nói với cô, “Anh đứng dưới gốc cây này nghe em hát. Đó là lần đầu tiên anh nghe được một bài hát hay như vậy. Lúc đó, anh chợt nghĩ cô gái hát giai điệu êm dịu như vậy sẽ như thế nào nhỉ? "
Hạ Lăng nở nụ cười nhẹ: "Không có gì đặc biệt."
“Không! Em rất đặc biệt.” Lệ Lôi nghiêm túc nhìn cô, “Em đã trải qua bao sóng gió, đi cả một quãng đường dài đầy khó khăn, chông gai nhưng em vẫn thật đẹp.”
Vẻ đẹp của cô mà anh nói đến không phải là vẻ bề ngoài mà là vẻ đẹp quyến rũ từ trong con người từ tận đáy sâu tâm hồn khắc sâu tới tận xương tuỷ. Những năm tháng gian khổ, dày vò này chưa bao giờ làm phai nhạt đi sự ngây thơ, thuần khiết trong ánh mắt của cô. Cho cả đến bây giờ, cô ấy vẫn sống rất tận hưởng. Khi cô cười xung quanh cô như tỏa sáng rực rỡ. Còn khi cô ấy tức giận, cô ấy có thể tuỳ hứng ngang ngược lại tất cả mọi người, kể cả kẻ đó quyền lực hay có vị thế ra sao.
Cô ấy dường như không bao giờ biết sợ hãi thế giới này.
Có lẽ trong mắt một số người, đây có lẽ là một khiếm khuyết nhưng chính điều đó đã thu hút anh sâu sắc và khiến anh sẵn sàng bảo vệ cô đến hết cuộc đời này.
———