Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 721: Đột quỵ
Vì vậy hai người ung dung tựa lưng vào phiến đá lớn nghỉ ngơi.
MV của Hạ Lăng hơi dài và có nhiều cảnh quay đòi hỏi yêu cầu cao nên cô đã phải quay lại nhiều lần.
Ông Cố cay đắng chờ đợi ở bên ngoài, hơn một giờ trôi qua, Lâm Úc Nam, người đã nói rằng ông "chờ một chút" đã không xuất hiện. Ông Cố đã rất lo lắng và đã nhiều lần gọi cho Lâm Úc Nam, nhưng không ai trả lời cuộc gọi của ông.
Ông Cố cũng là một nhân vật có tiếng trong thương trường nhiều năm, nên khi gặp phải tình huống như vậy, ông đã sớm đoán ra chuyện gì đang xảy ra. Ông ta đã phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy bao lâu rồi? Và bây giờ ông ta thực sự muốn bỏ đi ngay.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến cảnh con gái mình đang gặp nguy hiểm, ông đành nuốt nước mắt vào trong và tiếp tục chờ đợi.
Bầu trời tối dần.
Hạ Lăng cuối cùng cũng thực hiện xong MV, cùng với sự giúp đỡ của nhân viên, cô đã rời khỏi mặt nước, lấy khăn lau khô tóc, thay quần áo rồi đến nói chuyện với Lâm Úc Nam. “Trở về nhà đi.” Cô nói một cách sảng khoái. Lúc này tâm trạng cô rất vui, cuối cùng MV cũng đã được quay xong, chỉ còn lại phần hậu kỳ.
Lâm Úc Nam cười xấu xa: "Không dễ đi được đâu."
Hạ Lăng từ lâu đã hiểu tính khí của anh, khẽ nhướng mày: "Nói đi, có chuyện gì vậy?"
Lâm Úc Nam nói với cô về việc Cố tổng đã ở bên ngoài đợi cô, cuối cùng, anh nói với cô, "Hãy nói về vấn đề này, cô đã gây ra cái chuyện quái gì vậy? Tại sao ông ta lại ngồi bên ngoài khu phân cách suốt mấy tiếng đồng hồ để đợi cô mà đến giờ vẫn chưa rời đi?"
Hạ Lăng liếc anh ta: "Tôi đã nói chuyện với Cố Lâm."
Sau đó kể lại những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.
Lâm Úc Nam đã từng lờ mờ nghe thấy chuyện này mấy năm trước, nhưng lúc này hắn cũng không quá kinh ngạc, điều ngạc nhiên hơn là sau nhiều năm như vậy, bây giờ Hạ Lăng mới phát hiện ra sự thật này. Anh nói: "Chuyện này có chút phiền phức. Cô phải gây thêm sóng gió mới có thể sống tốt sao. Tiểu Lăng, cô có biết rằng mình đã xúc phạm đến cả nhà họ Cố không? Trong thời gian này, họ sẽ cố gắng hết sức để đảo ngược tình thế, không chỉ dọn dẹp cho Cố Lâm, mà họ sẽ còn trả đũa cô nữa ”.
Hạ Lăng nhẹ nói: "Không thành vấn đề."
Lâm Úc Nam liếc nhìn cô và nhún vai thờ ơ.
Sau nhiều năm quen biết, anh đã biết khả năng gây chuyện của cô gái này, chỉ cần cô quyết tâm làm một việc gì đó thì dù gặp phải trở ngại lớn đến đâu cũng sẽ không chần chừ. Với tư cách là người đại diện, anh từ lâu đã tự thuyết phục chính mình, anh chỉ có thể xử lý mọi việc theo ý muốn của cô trong im lặng.
Anh nói với Hạ Lăng: "Cô trực tiếp lên xe và trở về thành phố đi."
Anh vẫy vẫy tay với cô, sau đó quay người đi về phía vành đai khu phân cách.
Bên bờ cát mênh mông, gió biển thổi lồng lộng, dấu tích cách biệt đỏ rực rất bắt mắt. Lâm Úc Nam lảo đảo đi đến bên cạnh Cố tổng, trên mặt nở nụ cười giả dối: "Thật xin lỗi, Cố tổng, Diệp Tinh Lăng có việc phải làm nên đã đi trước. Có gì thắc mắc cứ nói thẳng với tôi."
Ông Cố tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, người phụ nữ khốn kiếp này đã bỏ mặc ông hàng giờ liền không nói chuyện, thậm chí bây giờ còn rời đi luôn! Điều này thực sự quá đáng! Ông vốn là không phải là người dễ xúc động và hay tức giận, nhưng bây giờ ông ta không kìm được nữa, lộ ra vẻ mặt rất tức giận.
Lâm Úc Nam thản nhiên nói: "Nếu ông Cố không có gì để nói thì tôi cũng phải rời đi rồi."
“Chờ đã!” Chỉ lúc này, ông ta mới nhận ra bây giờ không phải lúc nóng nảy, ông ta mới nhanh chóng gọi Lâm Úc Nam, "Cậu Lâm, đừng đi, chuyện như thế này. Lâm Lâm của tôi thật không biết gì. Lúc trước đã xúc phạm cô Diệp. Tôi đến đây để xin lỗi Cô Diệp. Cô Diệp đã đi đâu vậy? Đưa tôi đến đó có tiện không? Lâm Lâm nhất định sẽ tới để cảm ơn anh một lần nữa. "
Cảm ơn tôi một lần nữa?
Ha ha.
Lâm Úc Nam trong lòng chế nhạo, tuy rằng anh yêu tiền, nhưng hắn chỉ yêu loại tiền do chính tay mình kiếm được, cảm xúc về thành tựu do chính bản thân làm ra khiến anh thỏa mãn. Tuy gia đình họ Cố cũng là một gia đình giàu có, nhưng anh không thiếu tiền đến mức phải đi nhận hối lộ.
Anh ta sốt ruột nói: "Tôi đã nói là Tiểu Lăng không không có thời gian rảnh rỗi. Một thời gian dài sắp tới, Tiểu Lăng sẽ rất bận rộn. Nếu Cố tổng không tiện thương lượng với tôi, xin mời trở về."
Cố tổng hiếm khi nói chuyện với mọi người bằng giọng trầm thấp như vậy mà còn bị đá vào tấm sắt nên ông cảm thấy rất không vui. Lửa giận trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng lại càng chú ý đè nén bản thân, ngập ngừng hỏi: "Cậu Lâm có biết chuyện hiểu lầm nhỏ giữa Lâm Lâm và cô Diệp không?"
“Hử? Chỉ là một có chút hiểu lầm?” Lâm Úc Nam cao giọng, không chút do dự vạch trần ông ta, “ Cố Lâm xúi giục giết người, đây có thể coi là hiểu lầm một chút sao?"
Nhận thấy Lâm Úc Nam đã biết rõ chi tiết, Cố tổng sợ hãi: "Cậu Lâm, chuyện này đừng nói lung tung. Lâm Lâm làm sao có thể giết người được? Con bé vô tội..." Vừa nói, ông ta vừa hứa với Lâm Úc Nam rất nhiều lợi ích, vừa yêu cầu anh kín tiếng và nhờ anh thuyết phục Diệp Tinh Lăng, đừng đẩy Cố Lâm vào tình thế khó xử.
Lâm Úc Nam không trả lời, mà chỉ cười nhạt lấy lệ.
Nhận thấy Lâm Úc Nam không dễ thuyết phục, Cố Tổng tức giận đến mức khó đứng vững, ông vẫn còn muốn cầu xin thêm, nhưng Lâm Úc Nam không còn muốn nói chuyện vớ vẩn với ông ta nữa, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi rời đi.
Trên đường, tôi gọi điện cho Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, cẩn thận một chút, tôi nghĩ lão gia họ Cố đang rất tức giận, tôi lo lắng không biết ông ấy có thể sẽ gây ra chuyện gì nữa."
“Còn có thể có chuyện gì?” Hạ Lăng đang trên đường về nhà, nghe được lời này liền cười, “Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm!". (quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó).”*
MV của Hạ Lăng hơi dài và có nhiều cảnh quay đòi hỏi yêu cầu cao nên cô đã phải quay lại nhiều lần.
Ông Cố cay đắng chờ đợi ở bên ngoài, hơn một giờ trôi qua, Lâm Úc Nam, người đã nói rằng ông "chờ một chút" đã không xuất hiện. Ông Cố đã rất lo lắng và đã nhiều lần gọi cho Lâm Úc Nam, nhưng không ai trả lời cuộc gọi của ông.
Ông Cố cũng là một nhân vật có tiếng trong thương trường nhiều năm, nên khi gặp phải tình huống như vậy, ông đã sớm đoán ra chuyện gì đang xảy ra. Ông ta đã phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy bao lâu rồi? Và bây giờ ông ta thực sự muốn bỏ đi ngay.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến cảnh con gái mình đang gặp nguy hiểm, ông đành nuốt nước mắt vào trong và tiếp tục chờ đợi.
Bầu trời tối dần.
Hạ Lăng cuối cùng cũng thực hiện xong MV, cùng với sự giúp đỡ của nhân viên, cô đã rời khỏi mặt nước, lấy khăn lau khô tóc, thay quần áo rồi đến nói chuyện với Lâm Úc Nam. “Trở về nhà đi.” Cô nói một cách sảng khoái. Lúc này tâm trạng cô rất vui, cuối cùng MV cũng đã được quay xong, chỉ còn lại phần hậu kỳ.
Lâm Úc Nam cười xấu xa: "Không dễ đi được đâu."
Hạ Lăng từ lâu đã hiểu tính khí của anh, khẽ nhướng mày: "Nói đi, có chuyện gì vậy?"
Lâm Úc Nam nói với cô về việc Cố tổng đã ở bên ngoài đợi cô, cuối cùng, anh nói với cô, "Hãy nói về vấn đề này, cô đã gây ra cái chuyện quái gì vậy? Tại sao ông ta lại ngồi bên ngoài khu phân cách suốt mấy tiếng đồng hồ để đợi cô mà đến giờ vẫn chưa rời đi?"
Hạ Lăng liếc anh ta: "Tôi đã nói chuyện với Cố Lâm."
Sau đó kể lại những gì đã xảy ra trong vài ngày qua.
Lâm Úc Nam đã từng lờ mờ nghe thấy chuyện này mấy năm trước, nhưng lúc này hắn cũng không quá kinh ngạc, điều ngạc nhiên hơn là sau nhiều năm như vậy, bây giờ Hạ Lăng mới phát hiện ra sự thật này. Anh nói: "Chuyện này có chút phiền phức. Cô phải gây thêm sóng gió mới có thể sống tốt sao. Tiểu Lăng, cô có biết rằng mình đã xúc phạm đến cả nhà họ Cố không? Trong thời gian này, họ sẽ cố gắng hết sức để đảo ngược tình thế, không chỉ dọn dẹp cho Cố Lâm, mà họ sẽ còn trả đũa cô nữa ”.
Hạ Lăng nhẹ nói: "Không thành vấn đề."
Lâm Úc Nam liếc nhìn cô và nhún vai thờ ơ.
Sau nhiều năm quen biết, anh đã biết khả năng gây chuyện của cô gái này, chỉ cần cô quyết tâm làm một việc gì đó thì dù gặp phải trở ngại lớn đến đâu cũng sẽ không chần chừ. Với tư cách là người đại diện, anh từ lâu đã tự thuyết phục chính mình, anh chỉ có thể xử lý mọi việc theo ý muốn của cô trong im lặng.
Anh nói với Hạ Lăng: "Cô trực tiếp lên xe và trở về thành phố đi."
Anh vẫy vẫy tay với cô, sau đó quay người đi về phía vành đai khu phân cách.
Bên bờ cát mênh mông, gió biển thổi lồng lộng, dấu tích cách biệt đỏ rực rất bắt mắt. Lâm Úc Nam lảo đảo đi đến bên cạnh Cố tổng, trên mặt nở nụ cười giả dối: "Thật xin lỗi, Cố tổng, Diệp Tinh Lăng có việc phải làm nên đã đi trước. Có gì thắc mắc cứ nói thẳng với tôi."
Ông Cố tức giận đến nỗi trán nổi gân xanh, người phụ nữ khốn kiếp này đã bỏ mặc ông hàng giờ liền không nói chuyện, thậm chí bây giờ còn rời đi luôn! Điều này thực sự quá đáng! Ông vốn là không phải là người dễ xúc động và hay tức giận, nhưng bây giờ ông ta không kìm được nữa, lộ ra vẻ mặt rất tức giận.
Lâm Úc Nam thản nhiên nói: "Nếu ông Cố không có gì để nói thì tôi cũng phải rời đi rồi."
“Chờ đã!” Chỉ lúc này, ông ta mới nhận ra bây giờ không phải lúc nóng nảy, ông ta mới nhanh chóng gọi Lâm Úc Nam, "Cậu Lâm, đừng đi, chuyện như thế này. Lâm Lâm của tôi thật không biết gì. Lúc trước đã xúc phạm cô Diệp. Tôi đến đây để xin lỗi Cô Diệp. Cô Diệp đã đi đâu vậy? Đưa tôi đến đó có tiện không? Lâm Lâm nhất định sẽ tới để cảm ơn anh một lần nữa. "
Cảm ơn tôi một lần nữa?
Ha ha.
Lâm Úc Nam trong lòng chế nhạo, tuy rằng anh yêu tiền, nhưng hắn chỉ yêu loại tiền do chính tay mình kiếm được, cảm xúc về thành tựu do chính bản thân làm ra khiến anh thỏa mãn. Tuy gia đình họ Cố cũng là một gia đình giàu có, nhưng anh không thiếu tiền đến mức phải đi nhận hối lộ.
Anh ta sốt ruột nói: "Tôi đã nói là Tiểu Lăng không không có thời gian rảnh rỗi. Một thời gian dài sắp tới, Tiểu Lăng sẽ rất bận rộn. Nếu Cố tổng không tiện thương lượng với tôi, xin mời trở về."
Cố tổng hiếm khi nói chuyện với mọi người bằng giọng trầm thấp như vậy mà còn bị đá vào tấm sắt nên ông cảm thấy rất không vui. Lửa giận trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nhưng lại càng chú ý đè nén bản thân, ngập ngừng hỏi: "Cậu Lâm có biết chuyện hiểu lầm nhỏ giữa Lâm Lâm và cô Diệp không?"
“Hử? Chỉ là một có chút hiểu lầm?” Lâm Úc Nam cao giọng, không chút do dự vạch trần ông ta, “ Cố Lâm xúi giục giết người, đây có thể coi là hiểu lầm một chút sao?"
Nhận thấy Lâm Úc Nam đã biết rõ chi tiết, Cố tổng sợ hãi: "Cậu Lâm, chuyện này đừng nói lung tung. Lâm Lâm làm sao có thể giết người được? Con bé vô tội..." Vừa nói, ông ta vừa hứa với Lâm Úc Nam rất nhiều lợi ích, vừa yêu cầu anh kín tiếng và nhờ anh thuyết phục Diệp Tinh Lăng, đừng đẩy Cố Lâm vào tình thế khó xử.
Lâm Úc Nam không trả lời, mà chỉ cười nhạt lấy lệ.
Nhận thấy Lâm Úc Nam không dễ thuyết phục, Cố Tổng tức giận đến mức khó đứng vững, ông vẫn còn muốn cầu xin thêm, nhưng Lâm Úc Nam không còn muốn nói chuyện vớ vẩn với ông ta nữa, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi rời đi.
Trên đường, tôi gọi điện cho Hạ Lăng: "Tiểu Lăng, cẩn thận một chút, tôi nghĩ lão gia họ Cố đang rất tức giận, tôi lo lắng không biết ông ấy có thể sẽ gây ra chuyện gì nữa."
“Còn có thể có chuyện gì?” Hạ Lăng đang trên đường về nhà, nghe được lời này liền cười, “Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm!". (quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó).”*