Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 718: Trả Giá
Làm thế nào "một con chó cái ngu ngốc, cặn bã" như vậy có thể chiếm được trái tim của Anh Lôi?
Cố Lâm run lên: "Anh Lôi, cô ta không xứng với anh!"
Lệ Lôi nhẹ giọng nói: "Cô ấy có xứng hay không, không phải là lời nói quyết định của người ngoài. Lâm Lâm, anh thực sự muốn nói rằng anh không xứng với Tiểu Lăng." Anh cúi đầu nhìn Hạ Lăng dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm.
Hạ Lăng mỉm cười, không nói gì.
Anh ấy nghĩ rằng anh ấy không xứng với cô ta??? Người như anh ấy là độc nhất vô nhị trên đời, anh như vì sao sáng chói nên cô mới không đồng ý với anh. Tuy nhiên, cô không có ý định nói với anh những suy nghĩ này, cô sợ những điều quá dễ dàng sẽ khiến anh không trân trọng, anh trai cô nói rằng chỉ khi một người đàn ông chịu đựng được thử thách thì anh ta mới đủ tư cách có được một người phụ nữ đẹp.
Cô quan tâm anh quá nhiều, quan tâm nhiều đến mức không biết phải làm sao để diễn tả, cô chỉ có thể làm theo sự hướng dẫn của anh trai.
Cố Lâm nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, nỗi tức giận không tên trong lòng cô ta càng được thêu dệt thêm,: <con chó="" cái="" này..=""> Cô ta nghĩ thầm! Nếu nói thua Tô Đường thì cô cũng còn chấp nhận được, dù sao thì cô ta cũng là mẹ của đứa con trai của Anh Lôi, nhưng Hạ Lăng thì có gì để cô thua đâu?
Người phụ nữ này không là gì cả!
Cố Lâm bước về phía trước hai bước, giơ tay lên cao định tát cho Hạ Lăng một cái tát.
Hạ Lăng theo bản năng xoay người sang một bên để tránh, nhưng cú tát đã giáng xuống không trung và bị Lệ Lôi bắt được.
“Anh Lôi, anh!” Cố Lâm tức giận trừng mắt nhìn Lệ Lôi, cô không thể tin được rằng,anh Lôi, người đã rất thương cô khi cô còn nhỏ, lại là người ngăn cản cô, vì vậy cô muốn nói gì đó để thể hiện sự tức giận. Nhưng đột nhiên cô chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” giòn tan.
Cô che mặt, phải mất vài giây mới nhận ra được chính là Anh Lôi đã đánh cô.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho đại não của Cố Lâm trở nên trống rỗng, cô trợn tròn mắt nhìn Lệ Lôi, lồng ngực tràn ngập tức giận. Anh Lôi đã đánh cô... Anh Lôi thực sự đã đánh cô! Từ nhỏ cô đã được gia đình ông Cố nâng niu trong tay, vì sao lớn lên cô lại bị đối xử như thế này?!
Cô ôm đầu và lảo đảo lùi lại hai bước, ấp úng…
"Cái tát này là anh thay Tiểu Lăng trả lại cho em." Lệ Lôi lạnh giọng nhìn Cố Lâm: "Cố Lâm, bốn năm trước em đã làm gì với Tiểu Lăng, trong lòng em biết rõ nhất. Hồi đó anh còn nhìn sắc mặt của ông Cố, nhưng bây giờ em càng làm mọi thứ tồi tệ hơn? Nếu như anh không thể cùng Tiểu Lăng tiến tới nữa, đừng trách anh tính toán cả chuyện cũ mới với em! "
“Em đã làm gì bốn năm trước?!” Cố Lâm tức giận đến mức bật khóc, trong ấn tượng của cô, chỉ có Hạ Lăng có lỗi với cô, thì làm sao cô có thể có lỗi với Hạ Lănh?: "Lệ Lôi, anh hãy nói rõ cho em biết! Tại sao anh lại bảo vệ cô ấy và chấp nhận mất lòng tất cả mọi người chỉ để lấy lòng cô ta......"
Giọng nói của cô lớn đến nỗi đã thu hút một số người gần đó và họ cũng đã nhìn sang.
Vẻ mặt của Lệ Lôi tỏ ra lạnh lùng, chỉ nói bốn chữ: "Nam Cung Thanh Nhã."
Cố Lâm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thân thể cô chấn động dữ dội, giống như bị sét đánh.
Nam Cung Thanh Nhã... Nam Cung Thanh Nhã!
Bốn năm trước, cô đã đổ lỗi cho con khốn của Nam Cung Thanh Nhã, cô ta đã cho cô ý tưởng để khiến cô thực hiện một vụ thuốc tẩy giun nào đó và gieo rắc tai ương cho hai đứa trẻ mồ côi, rồi đổ tội lên Hạ Lăng. Sau đó, khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, Lệ Lôi tức giận và đã khiến cho gia tộc Nam Cung hoàn toàn bị tiêu diệt, nhưng Cố Lâm cô đã thoát được khỏi tai họa đó. Cô nghĩ rằng cô gặp may, có thể anh Lôi không biết chuyện, nhưng cô không ngờ rằng anh đã biết mọi chuyện từ rất lâu rồi nhưng anh vẫn giữ trong lòng vì anh vẫn coi trọng cô!
Cố Lâm run lên vì sợ hãi, đó là một trọng tội giết người, nếu nó được tiết lộ, thì nó sẽ còn hơn một cái tát này.
"Không... Em không làm điều đó..." môi cô run lên, cô lo Hạ Lăng sẽ gây phiền phức cho mình, nên vội vàng nói với Lệ Lôi, "Anh Lôi, anh tin em đi! Cái chết của những đứa trẻ trong cô nhi viện không phải do em!"
Lệ Lôi: "Câm miệng!"
Tuy nhiên, đã quá muộn để dừng lại.
Tai của Hạ Lăng rất tốt, cô hỏi: "Cô nhi viện đã xảy ra chuyện gì? Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
Lệ Lôi thầm mắng mình là con lợn, tại sao anh lại đánh giá thấp chỉ số IQ của Cố Lâm? Anh vốn dĩ muốn dọa cô ta một chút, để sau này cô ta không làm phiền Tiểu Lăng nữa, ai biết được cô ta không nhịn được sợ hãi nên mới tiết lộ chuyện năm đó.
Hạ Lăng không hề biết bất cứ gì về điều đó.
Anh không bao giờ muốn cô biết rằng chính vì Cố Lâm ghen tị với cô nên mới nghe theo sự xúi giục của Nam Cung Thanh Nhã, cô ta đã gửi thuốc tẩy giun kém chất lượng đến trại trẻ mồ côi, dẫn đến cái chết của hai đứa trẻ vô tội.
Anh sợ Tiểu Lăng sẽ tự trách mình.
Nhưng bây giờ, anh đã không thể giấu nó.
Anh quay đầu lại nhìn Hạ Lăng, kể lại chuyện năm xưa.
Hạ Lăng không ngờ mình lại nghe thấy một sự thật kinh khủng như vậy, thật lâu sau mới định thần lại: “Như vậy, Lệ Lôi, anh đã giấu giếm em nhiều năm như vậy sao?” Trong lòng cô có cảm xúc lẫn lộn. Cái tin anh sống với con riêng, để không làm cô buồn, sao anh không giấu?</con>
Cố Lâm run lên: "Anh Lôi, cô ta không xứng với anh!"
Lệ Lôi nhẹ giọng nói: "Cô ấy có xứng hay không, không phải là lời nói quyết định của người ngoài. Lâm Lâm, anh thực sự muốn nói rằng anh không xứng với Tiểu Lăng." Anh cúi đầu nhìn Hạ Lăng dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm.
Hạ Lăng mỉm cười, không nói gì.
Anh ấy nghĩ rằng anh ấy không xứng với cô ta??? Người như anh ấy là độc nhất vô nhị trên đời, anh như vì sao sáng chói nên cô mới không đồng ý với anh. Tuy nhiên, cô không có ý định nói với anh những suy nghĩ này, cô sợ những điều quá dễ dàng sẽ khiến anh không trân trọng, anh trai cô nói rằng chỉ khi một người đàn ông chịu đựng được thử thách thì anh ta mới đủ tư cách có được một người phụ nữ đẹp.
Cô quan tâm anh quá nhiều, quan tâm nhiều đến mức không biết phải làm sao để diễn tả, cô chỉ có thể làm theo sự hướng dẫn của anh trai.
Cố Lâm nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, nỗi tức giận không tên trong lòng cô ta càng được thêu dệt thêm,: <con chó="" cái="" này..=""> Cô ta nghĩ thầm! Nếu nói thua Tô Đường thì cô cũng còn chấp nhận được, dù sao thì cô ta cũng là mẹ của đứa con trai của Anh Lôi, nhưng Hạ Lăng thì có gì để cô thua đâu?
Người phụ nữ này không là gì cả!
Cố Lâm bước về phía trước hai bước, giơ tay lên cao định tát cho Hạ Lăng một cái tát.
Hạ Lăng theo bản năng xoay người sang một bên để tránh, nhưng cú tát đã giáng xuống không trung và bị Lệ Lôi bắt được.
“Anh Lôi, anh!” Cố Lâm tức giận trừng mắt nhìn Lệ Lôi, cô không thể tin được rằng,anh Lôi, người đã rất thương cô khi cô còn nhỏ, lại là người ngăn cản cô, vì vậy cô muốn nói gì đó để thể hiện sự tức giận. Nhưng đột nhiên cô chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” giòn tan.
Cô che mặt, phải mất vài giây mới nhận ra được chính là Anh Lôi đã đánh cô.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến cho đại não của Cố Lâm trở nên trống rỗng, cô trợn tròn mắt nhìn Lệ Lôi, lồng ngực tràn ngập tức giận. Anh Lôi đã đánh cô... Anh Lôi thực sự đã đánh cô! Từ nhỏ cô đã được gia đình ông Cố nâng niu trong tay, vì sao lớn lên cô lại bị đối xử như thế này?!
Cô ôm đầu và lảo đảo lùi lại hai bước, ấp úng…
"Cái tát này là anh thay Tiểu Lăng trả lại cho em." Lệ Lôi lạnh giọng nhìn Cố Lâm: "Cố Lâm, bốn năm trước em đã làm gì với Tiểu Lăng, trong lòng em biết rõ nhất. Hồi đó anh còn nhìn sắc mặt của ông Cố, nhưng bây giờ em càng làm mọi thứ tồi tệ hơn? Nếu như anh không thể cùng Tiểu Lăng tiến tới nữa, đừng trách anh tính toán cả chuyện cũ mới với em! "
“Em đã làm gì bốn năm trước?!” Cố Lâm tức giận đến mức bật khóc, trong ấn tượng của cô, chỉ có Hạ Lăng có lỗi với cô, thì làm sao cô có thể có lỗi với Hạ Lănh?: "Lệ Lôi, anh hãy nói rõ cho em biết! Tại sao anh lại bảo vệ cô ấy và chấp nhận mất lòng tất cả mọi người chỉ để lấy lòng cô ta......"
Giọng nói của cô lớn đến nỗi đã thu hút một số người gần đó và họ cũng đã nhìn sang.
Vẻ mặt của Lệ Lôi tỏ ra lạnh lùng, chỉ nói bốn chữ: "Nam Cung Thanh Nhã."
Cố Lâm đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thân thể cô chấn động dữ dội, giống như bị sét đánh.
Nam Cung Thanh Nhã... Nam Cung Thanh Nhã!
Bốn năm trước, cô đã đổ lỗi cho con khốn của Nam Cung Thanh Nhã, cô ta đã cho cô ý tưởng để khiến cô thực hiện một vụ thuốc tẩy giun nào đó và gieo rắc tai ương cho hai đứa trẻ mồ côi, rồi đổ tội lên Hạ Lăng. Sau đó, khi mọi chuyện được đưa ra ánh sáng, Lệ Lôi tức giận và đã khiến cho gia tộc Nam Cung hoàn toàn bị tiêu diệt, nhưng Cố Lâm cô đã thoát được khỏi tai họa đó. Cô nghĩ rằng cô gặp may, có thể anh Lôi không biết chuyện, nhưng cô không ngờ rằng anh đã biết mọi chuyện từ rất lâu rồi nhưng anh vẫn giữ trong lòng vì anh vẫn coi trọng cô!
Cố Lâm run lên vì sợ hãi, đó là một trọng tội giết người, nếu nó được tiết lộ, thì nó sẽ còn hơn một cái tát này.
"Không... Em không làm điều đó..." môi cô run lên, cô lo Hạ Lăng sẽ gây phiền phức cho mình, nên vội vàng nói với Lệ Lôi, "Anh Lôi, anh tin em đi! Cái chết của những đứa trẻ trong cô nhi viện không phải do em!"
Lệ Lôi: "Câm miệng!"
Tuy nhiên, đã quá muộn để dừng lại.
Tai của Hạ Lăng rất tốt, cô hỏi: "Cô nhi viện đã xảy ra chuyện gì? Bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì?"
Lệ Lôi thầm mắng mình là con lợn, tại sao anh lại đánh giá thấp chỉ số IQ của Cố Lâm? Anh vốn dĩ muốn dọa cô ta một chút, để sau này cô ta không làm phiền Tiểu Lăng nữa, ai biết được cô ta không nhịn được sợ hãi nên mới tiết lộ chuyện năm đó.
Hạ Lăng không hề biết bất cứ gì về điều đó.
Anh không bao giờ muốn cô biết rằng chính vì Cố Lâm ghen tị với cô nên mới nghe theo sự xúi giục của Nam Cung Thanh Nhã, cô ta đã gửi thuốc tẩy giun kém chất lượng đến trại trẻ mồ côi, dẫn đến cái chết của hai đứa trẻ vô tội.
Anh sợ Tiểu Lăng sẽ tự trách mình.
Nhưng bây giờ, anh đã không thể giấu nó.
Anh quay đầu lại nhìn Hạ Lăng, kể lại chuyện năm xưa.
Hạ Lăng không ngờ mình lại nghe thấy một sự thật kinh khủng như vậy, thật lâu sau mới định thần lại: “Như vậy, Lệ Lôi, anh đã giấu giếm em nhiều năm như vậy sao?” Trong lòng cô có cảm xúc lẫn lộn. Cái tin anh sống với con riêng, để không làm cô buồn, sao anh không giấu?</con>