Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 711: Cho bác một lời giác ngộ
Chu Tổng sợ tới toát mồ hôi: “Lệ thiếu, ngài quen đứa nhỏ này sao?”
Lệ Lôi cười đầy dụng ý: “Không chỉ quen biết mà còn rất quen thuộc. Đúng rồi, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Diệp Thiệu Huy, người giám hộ của cậu là Diệp Tinh Lăng.”
Lần này, không chỉ Chu Tổng mà nhiều người khác đã chế giễu Thiệu Huy cũng toát mồ hôi lạnh. Bọn họ không phải là sợ Diệp Tinh Lăng, nhưng scandal giữa cô và Lệ Lôi sớm đã nổi lên khắp nơi rồi, tuy giới giải trí trước giờ luôn là thật giả lẫn lộn, nhưng không có lửa làm sao có khói, nói giữa cô và Lệ Lôi không có nửa điểm ái muội, bọn họ mới không tin.
Đắc tội con của nữ nhân mà Lệ thiếu quan tâm…
Mối quan hệ này tuy có chút rắc rối, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Chu Tổng vội vàng giải thích: “Lệ thiếu, tôi chỉ nói đùa với cậu nhóc thôi, ngài đừng để tâm.”
“Ồ!? Nói đùa?” Lệ Lôi cười nhạt, vết thương sắc nhọn trên má dưới ánh mặt trời làm anh trông càng đáng sợ. “Tôi cũng đùa với anh nhé? Quỳ xuống, dập đầu 3 cái xin lỗi đi.”
Chu Tổng thần sắc gượng gạo, ông là một người cực kỳ coi trọng thể diện, muốn ông dập đầu quỳ trước đám đông, còn là trước một thằng nhóc nhỏ như vậy, quả thật khó chịu như muốn lấy mạng ông. Ông ngập ngà ngập ngừng: “Cái này, Lệ thiếu… ngài đừng làm khó tôi nữa…”
“Làm khó?” Lệ Lôi vẫn cười nhạt, “Cũng đúng, tôi trước giờ không phải là người thích làm khó người khác. Chuyện dập đầu coi như bỏ qua đi.”
“Cảm ơn Lệ thiếu, cảm ơn Lệ thiếu.” Chu Tổng lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Lệ thiếu lại dễ nói chuyện như vậy, hừ, ông còn tưởng địa vị của tiểu tạp chủng đó trong Lệ thiếu phải cao bao nhiêu, hoá ra cũng chỉ đến vậy, xem ra, Lệ thiếu đối với Diệp Tinh Lăng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Nghĩ vậy, ông liền nhẹ nhõm hơn không ít.
Lệ Lôi không để ý đến ông ta nữa, cúi đầu nhìn Thiệu Huy: “Tiểu Thiệu Huy, con không sao chứ?” Thanh âm rất dịu dàng, so với dáng vẻ u ám tàn nhẫn vừa nãy quả thật cứ như hai người khác nhau.
Ngay khi anh vừa đến, Thiệu Huy liền thò đầu ra quan sát xung quanh phía sau anh, một lòng tìm kiếm bác sĩ thú y để cứu lấy con ngựa nhỏ của mình. Nhìn trước nhìn sau, nửa người cũng tìm không thấy, nhưng khi quay đầu lại, cậu phát hiện bác sĩ thú y ban nãy từ chối khám chữa cho con ngựa nhỏ của cậu, bấy giờ đang quỳ cạnh ngựa nhỏ, hết sức chăm chú chữa trị cho nó.
“Là Lệ thúc thúc gọi điện bảo chú bác sĩ kia khám bệnh cho ngựa nhỏ ạ?” Đứa nhỏ rất thông minh, thoáng cái liền đoán ra.
Lệ Lôi cười, xoa xoa đầu cậu: “Đứa nhỏ ngốc, nếu như chú gọi điện bảo bác sĩ khác qua đây, làm gì có sẵn bác sĩ mà qua nhanh được?” Anh vừa đặt điện thoại xuống liền đi hỏi thăm tình hình bên phía câu lạc bộ, biết được bên này vừa xảy ra một vụ tai nạn, mà hiện trường có sẵn bác sĩ thú y, liền trực tiếp chưng dụng.
Còn về sống chết của những con ngựa khác?
Thân là một người lặn lội trên chiến trường nhiều năm, anh sớm đã không còn cái tư tưởng gọi là thánh mẫu nữa rồi, trong tình huống tài nguyên hữu hạn, nhất định sẽ cứu người của mình trước.
Mà Thiệu Huy không hổ là con của anh, rất nhanh liền hiểu được ý của anh.
“Cảm ơn Lệ thúc thúc.” Cậu nói.
Nói xong liền vui vẻ chạy về phía ngựa con, đi chăm sóc nó.
Còn lại một mình Lệ Lôi, mặt đối mặt với Chu Tổng và Đỗ Tranh.
Lệ Lôi hỏi Đỗ Tranh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh và Đỗ gia quen biết đã lâu, biết rõ Đỗ Tranh là một đứa nhóc đầu óc sáng suốt.
Đỗ Tranh nói: “Con dẫn đám A Cường đi cưỡi ngựa, thời tiết đẹp, tình hình giao thông cũng tốt nên mới chạy nhanh hơn chút. Ai ngờ ngay lúc chạy ra khỏi rừng cây, liền gặp phải tên ngốc… Thiệu Huy ở bên đường, ngựa của Lam Lam bị doạ sợ, làm cho cả đoàn ngựa phía sau cũng đều bị doạ sợ, ngựa của A Cường bị mất khống chế đâm về phía Thiệu Huy, đứa nhóc ngốc nghếch này…”
Đỗ Tranh nói đến đây thì ngừng lại đột, mất bò mới lo làm chuồng: “Ừm, ý con là nói A Cường ngốc.” Thực ra, cậu là muốn nói Thiệu Huy ngốc, nhưng vì ái ngại Lệ Lôi nên cũng miễn cưỡng sửa lại.
Chu Tổng: “…”
Lệ Lôi: “…”
“Nói tiếp đi.” Lệ Lôi nhìn Đỗ Tranh.
Vậy nên Đỗ Tranh lại nói tiếp: “Thiệu Huy không kịp tránh đi, là con ngựa nhỏ đó cứu cậu nhóc, ngay tại thời điểm mấu chốt đẩy cậu ra, ngựa nhỏ đã nhận hết thương tích về mình.”
Lệ Lôi hơi nheo mắt: “A Cường? Là con cái nhà nào?”
Đỗ Tranh liếc nhìn Chu Tổng.
Sắc mặt Chu Tổng vừa tốt lên được một chút lại lập tức mồ hôi chảy như mưa: “Là tôi, là thằng nhóc vô dụng nhà tôi. Lệ thiếu, ngài là người lớn đừng chấp trẻ nhỏ, ngài xem thằng nhóc còn nhỏ, đừng so đo với nó được không?”
Lệ Lôi nhàn nhạt nói: “Quả thật không cần so đo.”
Nói xong liền đi về phía Thiệu Huy và ngựa nhỏ.
Chu Tổng đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cậu, ra sức lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Thư ký ở bên vỗ vỗ ngực nói: “Ôi mẹ ơi, đúng là doạ tôi chết khiếp mà, cũng may Lệ thiếu dễ nói chuyện, không thật sự tính toán chi li với ngài.”
“Xem ra khuôn mặt già này của ta trên giang hồ cũng tính là có mấy phần địa vị.” Chu Tổng ngạc nhiên, thậm chí có chút dương dương tự đắc, đắc tội Lệ thiếu gia xong mà vẫn có thể bình an vô sự, khắp thiên hạ e rằng cũng chỉ có mình ông.
Đám nhân viên theo sau cũng phụ hoạ sôi nổi, liên tục vuốt mông ngựa* Chu Tổng.
*Vuốt mông ngựa: ý chỉ hành động nịnh hót, nịnh bợ, lấy lòng người khác.
Đỗ Tranh bên kia có chút thương hại nhìn ông: “Nể tình coi như cũng có phần quen biết với A Cường, bác Chu, đừng trách con không nhắc nhở bác, con người Lệ thúc thúc a, ngoài mặt nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã đắc tội, lại còn khiến chú ấy hời hợt như này… gia tộc kia đến giờ vẫn còn đang lưu lạc đầu đường ăn xin thì phải?”
“Cái… cái gì?!” Chu Tổng cực kỳ kinh hãi.
Đỗ Tranh nói: "Chú ba của tôi từng nói chú Lệ sẽ chỉ khinh người vô nghĩa khi thực sự tức giận. Bởi vì không cần nói gì về một gia đình sắp biến mất."
Ông Chu chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, “Không, không đến mức đó chứ?” Sắc mặt ông tái nhợt, bất đắc dĩ nở một nụ cười, “Đỗ thiếu gia, sẽ không phải là ngài đang nói giỡn với tôi đó chứ?”
“Tất cả đều ở đây, tin hay không tuỳ bác.” Đỗ Tranh buông xuống câu nói này, quay đầu bước đi. Anh ta không có thói quen dọn dẹp đống hỗn độn cho những kẻ đầu óc thấp kém này, tốt nhất có thể nhắc nhở anh ta rằng anh ta đã làm hết sức mình, còn việc có cứu được Chu Tổng hay không thì chỉ phụ thuộc vào vận may của chính Chu Tổng.
Ông Chu đứng trong tình thế khó xử.
Lệ Lôi cười đầy dụng ý: “Không chỉ quen biết mà còn rất quen thuộc. Đúng rồi, giới thiệu cho mọi người một chút, đây là Diệp Thiệu Huy, người giám hộ của cậu là Diệp Tinh Lăng.”
Lần này, không chỉ Chu Tổng mà nhiều người khác đã chế giễu Thiệu Huy cũng toát mồ hôi lạnh. Bọn họ không phải là sợ Diệp Tinh Lăng, nhưng scandal giữa cô và Lệ Lôi sớm đã nổi lên khắp nơi rồi, tuy giới giải trí trước giờ luôn là thật giả lẫn lộn, nhưng không có lửa làm sao có khói, nói giữa cô và Lệ Lôi không có nửa điểm ái muội, bọn họ mới không tin.
Đắc tội con của nữ nhân mà Lệ thiếu quan tâm…
Mối quan hệ này tuy có chút rắc rối, nhưng vẫn rất đáng sợ.
Chu Tổng vội vàng giải thích: “Lệ thiếu, tôi chỉ nói đùa với cậu nhóc thôi, ngài đừng để tâm.”
“Ồ!? Nói đùa?” Lệ Lôi cười nhạt, vết thương sắc nhọn trên má dưới ánh mặt trời làm anh trông càng đáng sợ. “Tôi cũng đùa với anh nhé? Quỳ xuống, dập đầu 3 cái xin lỗi đi.”
Chu Tổng thần sắc gượng gạo, ông là một người cực kỳ coi trọng thể diện, muốn ông dập đầu quỳ trước đám đông, còn là trước một thằng nhóc nhỏ như vậy, quả thật khó chịu như muốn lấy mạng ông. Ông ngập ngà ngập ngừng: “Cái này, Lệ thiếu… ngài đừng làm khó tôi nữa…”
“Làm khó?” Lệ Lôi vẫn cười nhạt, “Cũng đúng, tôi trước giờ không phải là người thích làm khó người khác. Chuyện dập đầu coi như bỏ qua đi.”
“Cảm ơn Lệ thiếu, cảm ơn Lệ thiếu.” Chu Tổng lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra Lệ thiếu lại dễ nói chuyện như vậy, hừ, ông còn tưởng địa vị của tiểu tạp chủng đó trong Lệ thiếu phải cao bao nhiêu, hoá ra cũng chỉ đến vậy, xem ra, Lệ thiếu đối với Diệp Tinh Lăng cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Nghĩ vậy, ông liền nhẹ nhõm hơn không ít.
Lệ Lôi không để ý đến ông ta nữa, cúi đầu nhìn Thiệu Huy: “Tiểu Thiệu Huy, con không sao chứ?” Thanh âm rất dịu dàng, so với dáng vẻ u ám tàn nhẫn vừa nãy quả thật cứ như hai người khác nhau.
Ngay khi anh vừa đến, Thiệu Huy liền thò đầu ra quan sát xung quanh phía sau anh, một lòng tìm kiếm bác sĩ thú y để cứu lấy con ngựa nhỏ của mình. Nhìn trước nhìn sau, nửa người cũng tìm không thấy, nhưng khi quay đầu lại, cậu phát hiện bác sĩ thú y ban nãy từ chối khám chữa cho con ngựa nhỏ của cậu, bấy giờ đang quỳ cạnh ngựa nhỏ, hết sức chăm chú chữa trị cho nó.
“Là Lệ thúc thúc gọi điện bảo chú bác sĩ kia khám bệnh cho ngựa nhỏ ạ?” Đứa nhỏ rất thông minh, thoáng cái liền đoán ra.
Lệ Lôi cười, xoa xoa đầu cậu: “Đứa nhỏ ngốc, nếu như chú gọi điện bảo bác sĩ khác qua đây, làm gì có sẵn bác sĩ mà qua nhanh được?” Anh vừa đặt điện thoại xuống liền đi hỏi thăm tình hình bên phía câu lạc bộ, biết được bên này vừa xảy ra một vụ tai nạn, mà hiện trường có sẵn bác sĩ thú y, liền trực tiếp chưng dụng.
Còn về sống chết của những con ngựa khác?
Thân là một người lặn lội trên chiến trường nhiều năm, anh sớm đã không còn cái tư tưởng gọi là thánh mẫu nữa rồi, trong tình huống tài nguyên hữu hạn, nhất định sẽ cứu người của mình trước.
Mà Thiệu Huy không hổ là con của anh, rất nhanh liền hiểu được ý của anh.
“Cảm ơn Lệ thúc thúc.” Cậu nói.
Nói xong liền vui vẻ chạy về phía ngựa con, đi chăm sóc nó.
Còn lại một mình Lệ Lôi, mặt đối mặt với Chu Tổng và Đỗ Tranh.
Lệ Lôi hỏi Đỗ Tranh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Anh và Đỗ gia quen biết đã lâu, biết rõ Đỗ Tranh là một đứa nhóc đầu óc sáng suốt.
Đỗ Tranh nói: “Con dẫn đám A Cường đi cưỡi ngựa, thời tiết đẹp, tình hình giao thông cũng tốt nên mới chạy nhanh hơn chút. Ai ngờ ngay lúc chạy ra khỏi rừng cây, liền gặp phải tên ngốc… Thiệu Huy ở bên đường, ngựa của Lam Lam bị doạ sợ, làm cho cả đoàn ngựa phía sau cũng đều bị doạ sợ, ngựa của A Cường bị mất khống chế đâm về phía Thiệu Huy, đứa nhóc ngốc nghếch này…”
Đỗ Tranh nói đến đây thì ngừng lại đột, mất bò mới lo làm chuồng: “Ừm, ý con là nói A Cường ngốc.” Thực ra, cậu là muốn nói Thiệu Huy ngốc, nhưng vì ái ngại Lệ Lôi nên cũng miễn cưỡng sửa lại.
Chu Tổng: “…”
Lệ Lôi: “…”
“Nói tiếp đi.” Lệ Lôi nhìn Đỗ Tranh.
Vậy nên Đỗ Tranh lại nói tiếp: “Thiệu Huy không kịp tránh đi, là con ngựa nhỏ đó cứu cậu nhóc, ngay tại thời điểm mấu chốt đẩy cậu ra, ngựa nhỏ đã nhận hết thương tích về mình.”
Lệ Lôi hơi nheo mắt: “A Cường? Là con cái nhà nào?”
Đỗ Tranh liếc nhìn Chu Tổng.
Sắc mặt Chu Tổng vừa tốt lên được một chút lại lập tức mồ hôi chảy như mưa: “Là tôi, là thằng nhóc vô dụng nhà tôi. Lệ thiếu, ngài là người lớn đừng chấp trẻ nhỏ, ngài xem thằng nhóc còn nhỏ, đừng so đo với nó được không?”
Lệ Lôi nhàn nhạt nói: “Quả thật không cần so đo.”
Nói xong liền đi về phía Thiệu Huy và ngựa nhỏ.
Chu Tổng đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cậu, ra sức lau đi mồ hôi lạnh trên trán. Thư ký ở bên vỗ vỗ ngực nói: “Ôi mẹ ơi, đúng là doạ tôi chết khiếp mà, cũng may Lệ thiếu dễ nói chuyện, không thật sự tính toán chi li với ngài.”
“Xem ra khuôn mặt già này của ta trên giang hồ cũng tính là có mấy phần địa vị.” Chu Tổng ngạc nhiên, thậm chí có chút dương dương tự đắc, đắc tội Lệ thiếu gia xong mà vẫn có thể bình an vô sự, khắp thiên hạ e rằng cũng chỉ có mình ông.
Đám nhân viên theo sau cũng phụ hoạ sôi nổi, liên tục vuốt mông ngựa* Chu Tổng.
*Vuốt mông ngựa: ý chỉ hành động nịnh hót, nịnh bợ, lấy lòng người khác.
Đỗ Tranh bên kia có chút thương hại nhìn ông: “Nể tình coi như cũng có phần quen biết với A Cường, bác Chu, đừng trách con không nhắc nhở bác, con người Lệ thúc thúc a, ngoài mặt nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã đắc tội, lại còn khiến chú ấy hời hợt như này… gia tộc kia đến giờ vẫn còn đang lưu lạc đầu đường ăn xin thì phải?”
“Cái… cái gì?!” Chu Tổng cực kỳ kinh hãi.
Đỗ Tranh nói: "Chú ba của tôi từng nói chú Lệ sẽ chỉ khinh người vô nghĩa khi thực sự tức giận. Bởi vì không cần nói gì về một gia đình sắp biến mất."
Ông Chu chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, “Không, không đến mức đó chứ?” Sắc mặt ông tái nhợt, bất đắc dĩ nở một nụ cười, “Đỗ thiếu gia, sẽ không phải là ngài đang nói giỡn với tôi đó chứ?”
“Tất cả đều ở đây, tin hay không tuỳ bác.” Đỗ Tranh buông xuống câu nói này, quay đầu bước đi. Anh ta không có thói quen dọn dẹp đống hỗn độn cho những kẻ đầu óc thấp kém này, tốt nhất có thể nhắc nhở anh ta rằng anh ta đã làm hết sức mình, còn việc có cứu được Chu Tổng hay không thì chỉ phụ thuộc vào vận may của chính Chu Tổng.
Ông Chu đứng trong tình thế khó xử.