Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 709: Tôi có thể cho anh tiền
Thiệu Huy né khỏi những con ngựa đang sợ hãi, không màng những nguy hiểm sắp đến và chạy tới chỗ chú ngựa con đang bị thương.
Chú ngựa con bị thương và ngã xuống đất, nhìn cậu chủ nhỏ của mình với đôi mắt ướt át và lo lắng thấp thỏm. Nó đang cố gắng nói với cậu chủ nhỏ của nó <Đi nhanh lên, ở đây nguy hiểm lắm, đừng chần chừ nữa>.
Tuy nhiên, Thiệu Huy vẫn không rời đi, cậu bé cố gắng kéo con ngựa, nhưng với sức lực ít ỏi, cậu không thể di chuyển con ngựa được. Cậu bé hoang mang, phải làm sao đây? Lúc này cậu bé Thiệu Huy đã bật khóc, cậu không muốn con ngựa con chết. Thân hình nhỏ bé của cậu đứng chắn trước mặt ngựa con, vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé, cố gắng điều khiển những con ngựa lao về phía con ngựa con đang nằm trên mặt đất.
Nhìn một đứa trẻ múa may trông thật kỳ cục và nực cười.
Trước hành động của Thiệu Huy, chú ngựa con ở phía sau cũng đang dõi theo bóng dáng của cậu, giọt nước mắt bất giác chảy xuống.
Cuối cùng, những con ngựa hoảng sợ kia cũng bình tĩnh trở lại, cỏ cây dưới đất lộn xộn, vài con ngựa con bị thương không biết sống chết cũng nằm la liệt trên bãi cỏ. Một số con ngựa vì quá sợ hãi nên đã bỏ chạy, trong khi những con khác vẫn giữ nguyên vị trí, lặng lẽ đứng bên cạnh chủ của chúng.
Thiệu Huy thấy thế thì an tâm hơn, cậu quỳ xuống bên cạnh ngựa con, vừa khóc vừa nói: "Ngựa con ngựa con, cậu nhất định phải cố lên, mình sẽ lập tức tìm bác sĩ giúp cậu."
Thiệu Huy không có điện thoại di động, vì vậy cậu nhìn xung quanh và thấy rằng đứa trẻ lớn hơn đã dẫn cậu đến nơi an toàn đang gọi điện. Cậu liền chạy lại và nói với đứa trẻ lớn đó: "Anh ơi, anh có thể cho em mượn điện thoại một chút được không, em đang có việc gấp."
Đứa lớn vừa nhìn thấy Thiệu Huy, tức giận nói: “Mọi người ở đây ai cũng vội vàng.” Vừa nói xong thì điện thoại vang lên, đứa lớn trả lời điện thoại, “Đúng vậy, ở núi Thanh Viễn.” Gần lùm cây bên cạnh suối, có tổng cộng bảy đứa nhỏ đi cùng tôi, hầu hết đều bị thương, ngoài ra còn gọi thêm bác sĩ thú y nữa, mấy con ngựa cũng bị thương nặng. ” Đứa trẻ lớn hơn có vẻ đã quen với việc ra lệnh, và trong giọng nói có sự cứng rắn và kiên quyết.
Thiệu Huy thở ra nhẹ nhàng khi nghe người anh lớn này đã gọi bác sĩ thú y đến.
Cậu nhóc háo hức nhìn người anh lớn đang tiếp tục nói chuyện qua điện thoại: “Lạc Lạc đi theo ngã xuống ngay lập tức, hình như bị gãy xương và không thể đứng dậy được. Phi Ngọc đã bất tỉnh, còn Tiểu Mộ Dung thì nôn ra máu. A Cường và Lam Vĩ, trên người bê bết máu, không biết có bị thương không". Anh ta nói nhanh, người đối thoại dường như có chút phản hồi, liếc nhìn Tiểu Thiệu Huy bên cạnh, sau đó nói vào điện thoại:" Đúng vậy, chỉ là đồ ngốc một chút, đám ngựa đang lao ra khỏi rừng và chúng không nhìn thấy có chướng ngại phía trước, bị bất ngờ nên lũ ngựa đã hoảng sợ vì thế mới bị thương thế này ”.
Anh ta nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Nhìn xuống tên ngốc nhỏ đang chảy nước mắt bên cạnh: "Này…!”, anh ta cởi áo ra, đi đến định băng vết thương cho đứa nhỏ, máu từ vết thương không ngừng chảy ra.
Thiệu Huy ngẩng mặt lên nói: "Cho em mượn điện thoại trước."
Đứa lớn rất cáu kỉnh, giờ là lúc nào rồi mà đứa nhỏ ngốc này còn đang mặc cả với anh, thằng nhóc này có biết quý sinh mệnh không?! “Mau băng bó vết thương cho hắn đã nào!” Anh ta hung dữ với Thiệu Huy.
Thiệu Huy cắn môi, không nói lời nào, chạy lại ngựa con, cởi áo khoác của mình và băng bó vết thương cho chú ngựa con.
Cậu bé lớn sửng sốt, tiểu tử ngốc này... thật sự là tiểu tử ngốc mà! Con ngựa rẻ tiền của hắn ta trị giá bao nhiêu chứ? Vết thương của nó quan trọng hơn mạng sống của bản thân hắn sao?! Nếu có chuyện gì xảy ra với những đứa trẻ đang nằm trên mặt đất kia thì tên ngốc nhỏ đó sẽ phải trả giá bằng mạng sống của nó!
“Ngựa con ngựa con, cậu nhất định phải cố gắng lên.” Thiệu Huy lẩm bẩm nói. Không phải cậu tàn nhẫn và có thể vô tình nhìn đứa trẻ kia chảy máu, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống cùng người bác nơi hoang dã, vết thương của đứa trẻ đó không nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy chỉ cần cầm máu cho cậu ta là được.
Nhưng còn về con ngựa con thì sao?
Nếu cậu không quan tâm, thì sẽ không ai quan tâm.
Thiệu Huy phớt lờ những ánh nhìn giận dữ và khinh thường từ đứa trẻ lớn hơn và chăm chú chăm sóc chú ngựa con.
Đội ngũ y tế đã nhanh chóng đến để chăm sóc những đứa trẻ. Tất cả những đứa trẻ có thể đua trong câu lạc bộ này đều thuộc những gia đình giàu có, va chạm nhau đã là chuyện lớn rồi, huống chi là tai nạn lớn như vậy.
Bác sĩ thú y và bố mẹ của những đứa trẻ cũng nhanh chóng đến.
Một người trong đó cáu kỉnh: "Cái quái gì đang xảy ra vậy? Nghe nói có một thằng khốn nạn ngáng đường khiến lũ ngựa hoảng sợ? Thằng khốn nạn đó ở đâu vậy?!"
Những đứa trẻ không bị thương nặng hướng mắt về phía Thiệu Huy.
Ông ta đang la hét thì nhìn thấy đứa trẻ bê bết bùn đất, mặt mũi lấm lem, không khỏi choáng váng và hỏi người đi cùng: "Con của ai đây?"
Người đi bên cạnh lắc đầu: “Chu tổng, đứa nhỏ này không đi cùng với thiếu gia nhà họ Đỗ, chúng tôi chưa từng thấy cậu bé ấy.” Lần này mấy vị thiếu gia, đứng đầu là do nhà họ Đỗ, cùng nhau tụ tập chơi đùa và đi tham quan núi rừng. Vì có các cậu nhóc còn nhỏ nên cũng có nhiều người lớn trong gia đình cũng đi theo.
Nhưng đứa trẻ trước mặt rõ ràng không nằm trong nhóm của họ.
Mọi người thầm xì xào bàn tán, đứa nhỏ này từ đâu ra thế?
Thiệu Huy không có thời gian để ý tới những ánh mắt đang nhìn cậu. Cậu nhóc vội chạy tới bác sĩ thú y, cầm lấy góc quần áo của bác sĩ thú y: "Bác ơi, tới xem ngựa con của con xem. Nó sắp chết rồi."
Trong khi nói, nước mắt của tiểu Huy cũng thi nhau rơi xuống.
Bác sĩ thú y nhìn theo ánh mắt của đứa trẻ và thấy rằng con ngựa con ngã trên mặt đất hóa ra là một con ngựa kém cỏi thuộc dòng dõi hỗn tạp, vô cùng khác biệt giữa một bầy ngựa thuần chủng đang bị thương.
Chủ tịch Chu cười chế nhạo.
Ban đầu ông ta hơi do dự, sợ rằng đứa trẻ kỳ lạ này có lai lịch đặc biệt gì, nhưng bây giờ anh có thể yên tâm – một đứa trẻ chỉ có thể cưỡi một con ngựa kém chất lượng như vậy, nó có thể xuất thân từ gia đình như thế nào? Ước chừng đó chỉ là một gia tộc hạng ba, chắc là đã phải bỏ ra nhiều công sức mới thu được một ít tiền để thỉnh thoảng đến Câu lạc bộ Nam Sơn vui chơi.
Ông ta sải bước về phía trước và kéo bác sĩ thú y đi, nói lớn: "Quá nhiều con ngựa thuần chủng bị thương và anh không cần phải đi điều trị cho một con ngựa thấp kém. Cái giá để trả cho việc chăm sóc một con ngựa kém cỏi ở đây là gì? Nếu những con ngựa thuần chủng không được điều trị kịp thời, nếu như có chuyện gì xảy ra với chúng, anh có đủ khả năng để chịu trách nhiệm không? ”
Bác sĩ thú y sững sờ, quả nhiên là nên như Chu tổng nói.
Có rất nhiều bác sĩ thú y trong câu lạc bộ Nam Sơn và người trước mặt Thiệu Huy không phải là một trong những người đã chữa trị cho con ngựa con lúc sáng, anh ta không biết đó là con ngựa mà Lệ Lôi mua cho đứa trẻ. Giống như lão Chu, trong tiềm thức anh nghĩ rằng đứa trẻ trước mặt mình rất nghèo, không xuất thân từ gia đình quyền thế giàu có nên anh không cần quá coi trọng.
Anh ta xin lỗi đứa trẻ: "Tôi sẽ đi xem những con ngựa khác trước, cậu có thể đợi."
Sau đó quay đầu và bỏ đi.
Thiệu Huy tức giận đến mức rơi lệ, vì vậy cậu chỉ muốn hỏi đứa lớn cho mượn điện thoại để thực hiện một cuộc gọi, biết rằng trong tình huống hỗn loạn như vậy, bác sĩ thú y sẽ không nhất thiết phải chữa trị cho ngựa con của mình trước. Cậu đã rất lo lắng, trong khi tất cả người lớn và trẻ em đang bận rộn điều trị, cậu ấy là người duy nhất yêu cầu bác sĩ thú y ngay lập tức điều trị cho chú ngựa của mình, không ngờ rằng cậu cũng bị bỏ quên…
Tiểu Thiệu Huy ngửa mặt lên và năn nỉ: "Con ngựa của con bị thương nặng nhất, hãy xem cho nó trước. Con có thể cho chú tiền, rất nhiều tiền."
- --------
Chú ngựa con bị thương và ngã xuống đất, nhìn cậu chủ nhỏ của mình với đôi mắt ướt át và lo lắng thấp thỏm. Nó đang cố gắng nói với cậu chủ nhỏ của nó <Đi nhanh lên, ở đây nguy hiểm lắm, đừng chần chừ nữa>.
Tuy nhiên, Thiệu Huy vẫn không rời đi, cậu bé cố gắng kéo con ngựa, nhưng với sức lực ít ỏi, cậu không thể di chuyển con ngựa được. Cậu bé hoang mang, phải làm sao đây? Lúc này cậu bé Thiệu Huy đã bật khóc, cậu không muốn con ngựa con chết. Thân hình nhỏ bé của cậu đứng chắn trước mặt ngựa con, vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé, cố gắng điều khiển những con ngựa lao về phía con ngựa con đang nằm trên mặt đất.
Nhìn một đứa trẻ múa may trông thật kỳ cục và nực cười.
Trước hành động của Thiệu Huy, chú ngựa con ở phía sau cũng đang dõi theo bóng dáng của cậu, giọt nước mắt bất giác chảy xuống.
Cuối cùng, những con ngựa hoảng sợ kia cũng bình tĩnh trở lại, cỏ cây dưới đất lộn xộn, vài con ngựa con bị thương không biết sống chết cũng nằm la liệt trên bãi cỏ. Một số con ngựa vì quá sợ hãi nên đã bỏ chạy, trong khi những con khác vẫn giữ nguyên vị trí, lặng lẽ đứng bên cạnh chủ của chúng.
Thiệu Huy thấy thế thì an tâm hơn, cậu quỳ xuống bên cạnh ngựa con, vừa khóc vừa nói: "Ngựa con ngựa con, cậu nhất định phải cố lên, mình sẽ lập tức tìm bác sĩ giúp cậu."
Thiệu Huy không có điện thoại di động, vì vậy cậu nhìn xung quanh và thấy rằng đứa trẻ lớn hơn đã dẫn cậu đến nơi an toàn đang gọi điện. Cậu liền chạy lại và nói với đứa trẻ lớn đó: "Anh ơi, anh có thể cho em mượn điện thoại một chút được không, em đang có việc gấp."
Đứa lớn vừa nhìn thấy Thiệu Huy, tức giận nói: “Mọi người ở đây ai cũng vội vàng.” Vừa nói xong thì điện thoại vang lên, đứa lớn trả lời điện thoại, “Đúng vậy, ở núi Thanh Viễn.” Gần lùm cây bên cạnh suối, có tổng cộng bảy đứa nhỏ đi cùng tôi, hầu hết đều bị thương, ngoài ra còn gọi thêm bác sĩ thú y nữa, mấy con ngựa cũng bị thương nặng. ” Đứa trẻ lớn hơn có vẻ đã quen với việc ra lệnh, và trong giọng nói có sự cứng rắn và kiên quyết.
Thiệu Huy thở ra nhẹ nhàng khi nghe người anh lớn này đã gọi bác sĩ thú y đến.
Cậu nhóc háo hức nhìn người anh lớn đang tiếp tục nói chuyện qua điện thoại: “Lạc Lạc đi theo ngã xuống ngay lập tức, hình như bị gãy xương và không thể đứng dậy được. Phi Ngọc đã bất tỉnh, còn Tiểu Mộ Dung thì nôn ra máu. A Cường và Lam Vĩ, trên người bê bết máu, không biết có bị thương không". Anh ta nói nhanh, người đối thoại dường như có chút phản hồi, liếc nhìn Tiểu Thiệu Huy bên cạnh, sau đó nói vào điện thoại:" Đúng vậy, chỉ là đồ ngốc một chút, đám ngựa đang lao ra khỏi rừng và chúng không nhìn thấy có chướng ngại phía trước, bị bất ngờ nên lũ ngựa đã hoảng sợ vì thế mới bị thương thế này ”.
Anh ta nói thêm vài câu rồi cúp máy.
Nhìn xuống tên ngốc nhỏ đang chảy nước mắt bên cạnh: "Này…!”, anh ta cởi áo ra, đi đến định băng vết thương cho đứa nhỏ, máu từ vết thương không ngừng chảy ra.
Thiệu Huy ngẩng mặt lên nói: "Cho em mượn điện thoại trước."
Đứa lớn rất cáu kỉnh, giờ là lúc nào rồi mà đứa nhỏ ngốc này còn đang mặc cả với anh, thằng nhóc này có biết quý sinh mệnh không?! “Mau băng bó vết thương cho hắn đã nào!” Anh ta hung dữ với Thiệu Huy.
Thiệu Huy cắn môi, không nói lời nào, chạy lại ngựa con, cởi áo khoác của mình và băng bó vết thương cho chú ngựa con.
Cậu bé lớn sửng sốt, tiểu tử ngốc này... thật sự là tiểu tử ngốc mà! Con ngựa rẻ tiền của hắn ta trị giá bao nhiêu chứ? Vết thương của nó quan trọng hơn mạng sống của bản thân hắn sao?! Nếu có chuyện gì xảy ra với những đứa trẻ đang nằm trên mặt đất kia thì tên ngốc nhỏ đó sẽ phải trả giá bằng mạng sống của nó!
“Ngựa con ngựa con, cậu nhất định phải cố gắng lên.” Thiệu Huy lẩm bẩm nói. Không phải cậu tàn nhẫn và có thể vô tình nhìn đứa trẻ kia chảy máu, nhưng dựa vào kinh nghiệm sống cùng người bác nơi hoang dã, vết thương của đứa trẻ đó không nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy chỉ cần cầm máu cho cậu ta là được.
Nhưng còn về con ngựa con thì sao?
Nếu cậu không quan tâm, thì sẽ không ai quan tâm.
Thiệu Huy phớt lờ những ánh nhìn giận dữ và khinh thường từ đứa trẻ lớn hơn và chăm chú chăm sóc chú ngựa con.
Đội ngũ y tế đã nhanh chóng đến để chăm sóc những đứa trẻ. Tất cả những đứa trẻ có thể đua trong câu lạc bộ này đều thuộc những gia đình giàu có, va chạm nhau đã là chuyện lớn rồi, huống chi là tai nạn lớn như vậy.
Bác sĩ thú y và bố mẹ của những đứa trẻ cũng nhanh chóng đến.
Một người trong đó cáu kỉnh: "Cái quái gì đang xảy ra vậy? Nghe nói có một thằng khốn nạn ngáng đường khiến lũ ngựa hoảng sợ? Thằng khốn nạn đó ở đâu vậy?!"
Những đứa trẻ không bị thương nặng hướng mắt về phía Thiệu Huy.
Ông ta đang la hét thì nhìn thấy đứa trẻ bê bết bùn đất, mặt mũi lấm lem, không khỏi choáng váng và hỏi người đi cùng: "Con của ai đây?"
Người đi bên cạnh lắc đầu: “Chu tổng, đứa nhỏ này không đi cùng với thiếu gia nhà họ Đỗ, chúng tôi chưa từng thấy cậu bé ấy.” Lần này mấy vị thiếu gia, đứng đầu là do nhà họ Đỗ, cùng nhau tụ tập chơi đùa và đi tham quan núi rừng. Vì có các cậu nhóc còn nhỏ nên cũng có nhiều người lớn trong gia đình cũng đi theo.
Nhưng đứa trẻ trước mặt rõ ràng không nằm trong nhóm của họ.
Mọi người thầm xì xào bàn tán, đứa nhỏ này từ đâu ra thế?
Thiệu Huy không có thời gian để ý tới những ánh mắt đang nhìn cậu. Cậu nhóc vội chạy tới bác sĩ thú y, cầm lấy góc quần áo của bác sĩ thú y: "Bác ơi, tới xem ngựa con của con xem. Nó sắp chết rồi."
Trong khi nói, nước mắt của tiểu Huy cũng thi nhau rơi xuống.
Bác sĩ thú y nhìn theo ánh mắt của đứa trẻ và thấy rằng con ngựa con ngã trên mặt đất hóa ra là một con ngựa kém cỏi thuộc dòng dõi hỗn tạp, vô cùng khác biệt giữa một bầy ngựa thuần chủng đang bị thương.
Chủ tịch Chu cười chế nhạo.
Ban đầu ông ta hơi do dự, sợ rằng đứa trẻ kỳ lạ này có lai lịch đặc biệt gì, nhưng bây giờ anh có thể yên tâm – một đứa trẻ chỉ có thể cưỡi một con ngựa kém chất lượng như vậy, nó có thể xuất thân từ gia đình như thế nào? Ước chừng đó chỉ là một gia tộc hạng ba, chắc là đã phải bỏ ra nhiều công sức mới thu được một ít tiền để thỉnh thoảng đến Câu lạc bộ Nam Sơn vui chơi.
Ông ta sải bước về phía trước và kéo bác sĩ thú y đi, nói lớn: "Quá nhiều con ngựa thuần chủng bị thương và anh không cần phải đi điều trị cho một con ngựa thấp kém. Cái giá để trả cho việc chăm sóc một con ngựa kém cỏi ở đây là gì? Nếu những con ngựa thuần chủng không được điều trị kịp thời, nếu như có chuyện gì xảy ra với chúng, anh có đủ khả năng để chịu trách nhiệm không? ”
Bác sĩ thú y sững sờ, quả nhiên là nên như Chu tổng nói.
Có rất nhiều bác sĩ thú y trong câu lạc bộ Nam Sơn và người trước mặt Thiệu Huy không phải là một trong những người đã chữa trị cho con ngựa con lúc sáng, anh ta không biết đó là con ngựa mà Lệ Lôi mua cho đứa trẻ. Giống như lão Chu, trong tiềm thức anh nghĩ rằng đứa trẻ trước mặt mình rất nghèo, không xuất thân từ gia đình quyền thế giàu có nên anh không cần quá coi trọng.
Anh ta xin lỗi đứa trẻ: "Tôi sẽ đi xem những con ngựa khác trước, cậu có thể đợi."
Sau đó quay đầu và bỏ đi.
Thiệu Huy tức giận đến mức rơi lệ, vì vậy cậu chỉ muốn hỏi đứa lớn cho mượn điện thoại để thực hiện một cuộc gọi, biết rằng trong tình huống hỗn loạn như vậy, bác sĩ thú y sẽ không nhất thiết phải chữa trị cho ngựa con của mình trước. Cậu đã rất lo lắng, trong khi tất cả người lớn và trẻ em đang bận rộn điều trị, cậu ấy là người duy nhất yêu cầu bác sĩ thú y ngay lập tức điều trị cho chú ngựa của mình, không ngờ rằng cậu cũng bị bỏ quên…
Tiểu Thiệu Huy ngửa mặt lên và năn nỉ: "Con ngựa của con bị thương nặng nhất, hãy xem cho nó trước. Con có thể cho chú tiền, rất nhiều tiền."
- --------