Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 704: Khoảnh khắc hạnh phúc
Lệ Lôi không ngờ rằng, bao nhiêu đau khổ ngần ấy năm đều do một mình cô gánh chịu.
Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể vượt qua được những năm tháng dài đằng đẵng đó? Nếu không biết rằng Thiệu Huy vẫn còn sống, cô định sẽ chôn sâu những bí mật này trong lòng suốt đời sao?
Trái tim của Lệ Lôi như bị dao cứa.
Trên giường bệnh, Tiểu Thiệu Huy đột nhiên cử động, mở mắt ra.
Nhìn một nam một nữ ôm nhau trước giường, cậu thì thào: "Chị, Lệ thúc thúc."
Giọng nói yếu ớt của đứa nhỏ kéo cả hai trở về thực tại, Lệ Lôi miễn cưỡng buông Hạ Lăng ra, bước đến bên giường, quan tâm nhìn Thiệu Huy: “Con tỉnh rồi.” Giọng anh dịu dàng hơn bình thường.
Hạ Lăng cúi xuống trực tiếp ôm lấy đứa nhỏ. Cô áp má mình vào gò má nhỏ của Thiệu Huy, cảm nhận hơi thở tinh tế và nhiệt độ cơ thể của cậu, rất chân thật, chân thật đến nỗi cô không thể buông tay ra được.
Đứa nhỏ cũng vươn bàn tay ngắn mũm mĩm của mình ra ôm eo cô.
Ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của cô, đứa nhỏ nói: “Chị đừng khóc, em không sao mà."
Bấy giờ Hạ Lăng mới nhận ra cô đã khóc từ lúc nào, cô đã luôn tỏ ra yếu đuối trước những người mình yêu. Cô vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào khiển trách Thiệu Huy: "Sao vậy? Suýt nữa thì mất mạng có biết không? Sao chị mới đi vắng mấy ngày mà đã bất cẩn để xảy ra chuyện rồi?"
Thiệu Huy ngơ ngác nói: "Em không hiểu sao thang máy đột nhiên hỏng."
Lệ Lôi từ bên cạnh nói: "Anh đã cử người đến điều tra nguyên nhân vụ tai nạn và yêu cầu bệnh viện phải đưa ra lời giải thích."
Hạ Lăng gật đầu, những chuyện này cô vẫn chưa có thời gian quan tâm, cũng nhờ có Lệ Lôi suy nghĩ thấu đáo. Trên giường bệnh, tiểu Thiệu Huy ngọt ngào nói: "Cảm ơn Lệ thúc thúc."
Lệ Lôi nhìn Thiệu Huy, ánh mắt hơi tối lại: "Tiểu Thiệu Huy, con không nên gọi ta là Lệ thúc thúc nữa."
Đôi mắt đứa nhỏ chớp chớp hai lần, lông mi tựa như cánh bướm.
Hạ Lăng nhận ra Lệ Lôi đang định nói gì, cô nhìn anh, lại nhìn Thiệu Huy đang nằm trên giường. Cô duỗi tay ra, nắm lấy tay Lệ Lôi, từ từ đặt tay anh lên lòng bàn tay nhỏ nhắn của cậu.
Lòng bàn tay của ba người đặt lên nhau.
“Thiệu Huy!” Hạ Lăng nói: “ Ta không phải là chị con, Lệ Lôi cũng không phải chú con, bọn ta là cha và mẹ con.” Cô nói với cậu về kết quả xét nghiệm DNA.
Thiệu Huy nhỏ bé phồng to khuôn mặt mũm mĩm, trong lòng thầm nói: 'Mình biết chuyện này lâu rồi!'
Cậu biết rằng cậu được bác dẫn tới đây là để nhận bố mẹ. Bác nói số phận của mẹ hơi đặc biệt, trải qua rất nhiều đau khổ rồi mới nhận ra nhau, bác không thể giúp đỡ san sẻ gánh nặng với mẹ nên chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ nhìn nhận người thân giữa mẹ và cậu. Thiệu Huy hỏi bác, cậu nên làm thế nào mới có thể giúp mẹ vượt qua được những thảm họa đó?
Bác nói: "Bác sẽ làm một vòng tròn ma thuật để biến đổi số phận của mẹ con. Con sẽ gặp phải những tai nạn, những thảm họa về máu và ánh sáng, trông có vẻ rất nguy hiểm nhưng không hẳn là khủng khiếp." Vị quốc sư trong bộ quần áo trắng nhìn đứa cháu trai nhỏ bé kháu khỉnh của mình và hỏi: "Con có sẵn sàng chấp nhận rủi ro này không? "
Lúc đó, Tiểu Huy nhỏ bé gật đầu không chút do dự.
Bác nói đúng, lần này cậu đã rất vất vả. Tuy nhiên, mọi việc cậu làm đều xứng đáng, và mẹ cũng đã tìm ra được thân phận của cậu.
Vẻ mặt ngạc nhiên hiện ra trên khuôn mặt đứa nhỏ, sau đó là niềm vui. “Em có cha mẹ rồi!” Tiểu Thiệu Huy nở nụ cười thật tươi, “Chú ơi, chị ơi, chị là mẹ của em, chị thật đẹp, em thật hạnh phúc.” Sau đó lại nhìn Lệ Lôi, “Nếu Lệ thúc thúc là cha con, vậy con có thể đến thăm Nhị Mao thường xuyên không? "
Đứa nhỏ này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chơi.
Tiểu Lăng cảm thấy vui, hạnh phúc đến mức cô chỉ muốn cười thật to.
Lúc này, Lệ Lôi liên tục hứa: "Bất kể khi nào con muốn gặp Nhị Mao, con đều có thể đến".
Nghe đươc điều này, Tiểu Thiệu Huy liền cười vui vẻ. Cậu bé quay đầu lại, nhìn Hạ Lăng, nghiêm túc gọi: "Mẹ."
Nước mắt của Hạ Lăng lại chảy dài. Nhiều năm như vậy, cô đã suy nghĩ nhiều như vậy, ước ao được nghe con trai mình gọi cô một tiếng "mẹ". Nhưng khi hay tin con cô mất, khi đó con của cô mới được 100 ngày tuổi, cậu bé quá nhỏ nên cô hoàn toàn không thể nghe được điều đó.
Cô nghĩ rằng mình sẽ không thể có được ngày này trong đời.
Nhưng bây giờ, với một sự thay đổi, điều ước xa hoa của cô đã thành hiện thực.
Nước mắt cô rơi nhiều hơn.
Tiểu Thiệu Huy giơ tay lau nước mắt trên mặt của cô từng chút một: "Mẹ đừng khóc."
Cô sợ đứa nhỏ lo lắng nên cố gắng gạt nước mắt đi, nở một nụ cười, bộ dạng hỗn loạn nhìn rất xấu hổ, nhưng lại có một vẻ đẹp đáng yêu. “Mẹ không khóc, mẹ rất vui.” Cô nói.
Lệ Lôi bước tới và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, như để tiếp thêm sức mạnh và sự ủng hộ cho cô.
Thiệu Huy quay đầu lại nhìn cha mình, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cha ruột của mình cẩn thận như vậy. Anh vẫn nhớ khi còn sống trên núi và hỏi chú mình: [Bố là người như thế nào vậy ạ?]
Bác chế nhạo: [Là đồ ngốc.]
Nhìn thấy sự mất mát của đứa trẻ, vị Quốc sư lãnh đạm miễn cưỡng nói thêm: [Nhưng anh ta cũng rất có uy lực. Anh đã gây dựng nên một cơ nghiệp lớn và có rất nhiều cấp dưới sẵn sàng đi theo." Hạ Mặc Ngôn hiểu rằng hình ảnh một người cha cao lớn quan trọng như thế nào đối với con trai. Đó là hình mẫu tự nhiên nhất kể từ khi đứa trẻ được sinh ra, là nguồn tự hào và sức mạnh ban đầu.
Hơn nữa, ở một mức độ nào đó, cha của Thiệu Huy, thực sự, vẫn... rất tốt.
Hạ Mặc Ngôn bất đắc dĩ phải suy nghĩ về điều này.
Đứa nhỏ biết được câu trả lời như thế thì rất vui, cậu luôn ngưỡng mộ và khao khát được có cha, sau khi xuống núi, cậu lại càng tự hào hơn khi thấy cha có một con sủng vật oai vệ bên cạnh - đây là cha của mình, tốt hơn bất kì ai người khác.
Tiếng "cha" này, cậu sẵn lòng gọi.
Thiệu Huy hét lên: "Cha!", cậu không hề ngượng ngừng, và hét thêm lần thứ hai: "Cha."
Lệ Lôi cảm thấy sóng mũi cay cay, suýt chút nữa đã khóc như Hạ Lăng. Người đàn ông không được rơi lệ, nhưng tình huống này thực sự khiến anh ta cảm thấy khó chịu. Anh khẽ nhắm mắt lại, gạt đi những giọt nước mắt, lãnh đạm nói với đứa nhỏ: “Tốt.” Anh là đàn ông, cũng không nói nhiều như Hạ Lăng, nên anh chỉ ngồi cạnh giường của đứa trẻ với Hạ Lăng, vươn tay ôm đứa nhỏ vào lòng. Từ nay anh sẽ có một gia đình trọn vẹn, anh sẽ bảo vệ mẹ con cô và làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Gia đình ba người lặng lẽ tận hưởng niềm hạnh phúc dịu dàng hiếm có này.
Qua một lúc lâu, Hạ Lăng mới hỏi Thiệu Huy: "Mấy năm nay con sống như thế nào? Ai nhận nuôi con? Đối với con có tốt không?"
Thiệu Huy chớp mắt: "Bác và ông ngoại đối với con rất tốt."
Bác và ông ngoại?
Đột nhiên, Hạ Lăng như nghĩ tới điều gì đó, hơi nheo mắt lại: "Bác của con là ai?"
Cô chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, làm sao có thể vượt qua được những năm tháng dài đằng đẵng đó? Nếu không biết rằng Thiệu Huy vẫn còn sống, cô định sẽ chôn sâu những bí mật này trong lòng suốt đời sao?
Trái tim của Lệ Lôi như bị dao cứa.
Trên giường bệnh, Tiểu Thiệu Huy đột nhiên cử động, mở mắt ra.
Nhìn một nam một nữ ôm nhau trước giường, cậu thì thào: "Chị, Lệ thúc thúc."
Giọng nói yếu ớt của đứa nhỏ kéo cả hai trở về thực tại, Lệ Lôi miễn cưỡng buông Hạ Lăng ra, bước đến bên giường, quan tâm nhìn Thiệu Huy: “Con tỉnh rồi.” Giọng anh dịu dàng hơn bình thường.
Hạ Lăng cúi xuống trực tiếp ôm lấy đứa nhỏ. Cô áp má mình vào gò má nhỏ của Thiệu Huy, cảm nhận hơi thở tinh tế và nhiệt độ cơ thể của cậu, rất chân thật, chân thật đến nỗi cô không thể buông tay ra được.
Đứa nhỏ cũng vươn bàn tay ngắn mũm mĩm của mình ra ôm eo cô.
Ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của cô, đứa nhỏ nói: “Chị đừng khóc, em không sao mà."
Bấy giờ Hạ Lăng mới nhận ra cô đã khóc từ lúc nào, cô đã luôn tỏ ra yếu đuối trước những người mình yêu. Cô vội vàng lau nước mắt, nghẹn ngào khiển trách Thiệu Huy: "Sao vậy? Suýt nữa thì mất mạng có biết không? Sao chị mới đi vắng mấy ngày mà đã bất cẩn để xảy ra chuyện rồi?"
Thiệu Huy ngơ ngác nói: "Em không hiểu sao thang máy đột nhiên hỏng."
Lệ Lôi từ bên cạnh nói: "Anh đã cử người đến điều tra nguyên nhân vụ tai nạn và yêu cầu bệnh viện phải đưa ra lời giải thích."
Hạ Lăng gật đầu, những chuyện này cô vẫn chưa có thời gian quan tâm, cũng nhờ có Lệ Lôi suy nghĩ thấu đáo. Trên giường bệnh, tiểu Thiệu Huy ngọt ngào nói: "Cảm ơn Lệ thúc thúc."
Lệ Lôi nhìn Thiệu Huy, ánh mắt hơi tối lại: "Tiểu Thiệu Huy, con không nên gọi ta là Lệ thúc thúc nữa."
Đôi mắt đứa nhỏ chớp chớp hai lần, lông mi tựa như cánh bướm.
Hạ Lăng nhận ra Lệ Lôi đang định nói gì, cô nhìn anh, lại nhìn Thiệu Huy đang nằm trên giường. Cô duỗi tay ra, nắm lấy tay Lệ Lôi, từ từ đặt tay anh lên lòng bàn tay nhỏ nhắn của cậu.
Lòng bàn tay của ba người đặt lên nhau.
“Thiệu Huy!” Hạ Lăng nói: “ Ta không phải là chị con, Lệ Lôi cũng không phải chú con, bọn ta là cha và mẹ con.” Cô nói với cậu về kết quả xét nghiệm DNA.
Thiệu Huy nhỏ bé phồng to khuôn mặt mũm mĩm, trong lòng thầm nói: 'Mình biết chuyện này lâu rồi!'
Cậu biết rằng cậu được bác dẫn tới đây là để nhận bố mẹ. Bác nói số phận của mẹ hơi đặc biệt, trải qua rất nhiều đau khổ rồi mới nhận ra nhau, bác không thể giúp đỡ san sẻ gánh nặng với mẹ nên chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ nhìn nhận người thân giữa mẹ và cậu. Thiệu Huy hỏi bác, cậu nên làm thế nào mới có thể giúp mẹ vượt qua được những thảm họa đó?
Bác nói: "Bác sẽ làm một vòng tròn ma thuật để biến đổi số phận của mẹ con. Con sẽ gặp phải những tai nạn, những thảm họa về máu và ánh sáng, trông có vẻ rất nguy hiểm nhưng không hẳn là khủng khiếp." Vị quốc sư trong bộ quần áo trắng nhìn đứa cháu trai nhỏ bé kháu khỉnh của mình và hỏi: "Con có sẵn sàng chấp nhận rủi ro này không? "
Lúc đó, Tiểu Huy nhỏ bé gật đầu không chút do dự.
Bác nói đúng, lần này cậu đã rất vất vả. Tuy nhiên, mọi việc cậu làm đều xứng đáng, và mẹ cũng đã tìm ra được thân phận của cậu.
Vẻ mặt ngạc nhiên hiện ra trên khuôn mặt đứa nhỏ, sau đó là niềm vui. “Em có cha mẹ rồi!” Tiểu Thiệu Huy nở nụ cười thật tươi, “Chú ơi, chị ơi, chị là mẹ của em, chị thật đẹp, em thật hạnh phúc.” Sau đó lại nhìn Lệ Lôi, “Nếu Lệ thúc thúc là cha con, vậy con có thể đến thăm Nhị Mao thường xuyên không? "
Đứa nhỏ này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chơi.
Tiểu Lăng cảm thấy vui, hạnh phúc đến mức cô chỉ muốn cười thật to.
Lúc này, Lệ Lôi liên tục hứa: "Bất kể khi nào con muốn gặp Nhị Mao, con đều có thể đến".
Nghe đươc điều này, Tiểu Thiệu Huy liền cười vui vẻ. Cậu bé quay đầu lại, nhìn Hạ Lăng, nghiêm túc gọi: "Mẹ."
Nước mắt của Hạ Lăng lại chảy dài. Nhiều năm như vậy, cô đã suy nghĩ nhiều như vậy, ước ao được nghe con trai mình gọi cô một tiếng "mẹ". Nhưng khi hay tin con cô mất, khi đó con của cô mới được 100 ngày tuổi, cậu bé quá nhỏ nên cô hoàn toàn không thể nghe được điều đó.
Cô nghĩ rằng mình sẽ không thể có được ngày này trong đời.
Nhưng bây giờ, với một sự thay đổi, điều ước xa hoa của cô đã thành hiện thực.
Nước mắt cô rơi nhiều hơn.
Tiểu Thiệu Huy giơ tay lau nước mắt trên mặt của cô từng chút một: "Mẹ đừng khóc."
Cô sợ đứa nhỏ lo lắng nên cố gắng gạt nước mắt đi, nở một nụ cười, bộ dạng hỗn loạn nhìn rất xấu hổ, nhưng lại có một vẻ đẹp đáng yêu. “Mẹ không khóc, mẹ rất vui.” Cô nói.
Lệ Lôi bước tới và nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, như để tiếp thêm sức mạnh và sự ủng hộ cho cô.
Thiệu Huy quay đầu lại nhìn cha mình, đây là lần đầu tiên cậu nhìn cha ruột của mình cẩn thận như vậy. Anh vẫn nhớ khi còn sống trên núi và hỏi chú mình: [Bố là người như thế nào vậy ạ?]
Bác chế nhạo: [Là đồ ngốc.]
Nhìn thấy sự mất mát của đứa trẻ, vị Quốc sư lãnh đạm miễn cưỡng nói thêm: [Nhưng anh ta cũng rất có uy lực. Anh đã gây dựng nên một cơ nghiệp lớn và có rất nhiều cấp dưới sẵn sàng đi theo." Hạ Mặc Ngôn hiểu rằng hình ảnh một người cha cao lớn quan trọng như thế nào đối với con trai. Đó là hình mẫu tự nhiên nhất kể từ khi đứa trẻ được sinh ra, là nguồn tự hào và sức mạnh ban đầu.
Hơn nữa, ở một mức độ nào đó, cha của Thiệu Huy, thực sự, vẫn... rất tốt.
Hạ Mặc Ngôn bất đắc dĩ phải suy nghĩ về điều này.
Đứa nhỏ biết được câu trả lời như thế thì rất vui, cậu luôn ngưỡng mộ và khao khát được có cha, sau khi xuống núi, cậu lại càng tự hào hơn khi thấy cha có một con sủng vật oai vệ bên cạnh - đây là cha của mình, tốt hơn bất kì ai người khác.
Tiếng "cha" này, cậu sẵn lòng gọi.
Thiệu Huy hét lên: "Cha!", cậu không hề ngượng ngừng, và hét thêm lần thứ hai: "Cha."
Lệ Lôi cảm thấy sóng mũi cay cay, suýt chút nữa đã khóc như Hạ Lăng. Người đàn ông không được rơi lệ, nhưng tình huống này thực sự khiến anh ta cảm thấy khó chịu. Anh khẽ nhắm mắt lại, gạt đi những giọt nước mắt, lãnh đạm nói với đứa nhỏ: “Tốt.” Anh là đàn ông, cũng không nói nhiều như Hạ Lăng, nên anh chỉ ngồi cạnh giường của đứa trẻ với Hạ Lăng, vươn tay ôm đứa nhỏ vào lòng. Từ nay anh sẽ có một gia đình trọn vẹn, anh sẽ bảo vệ mẹ con cô và làm tròn trách nhiệm của một người cha.
Gia đình ba người lặng lẽ tận hưởng niềm hạnh phúc dịu dàng hiếm có này.
Qua một lúc lâu, Hạ Lăng mới hỏi Thiệu Huy: "Mấy năm nay con sống như thế nào? Ai nhận nuôi con? Đối với con có tốt không?"
Thiệu Huy chớp mắt: "Bác và ông ngoại đối với con rất tốt."
Bác và ông ngoại?
Đột nhiên, Hạ Lăng như nghĩ tới điều gì đó, hơi nheo mắt lại: "Bác của con là ai?"