Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 698: Cánh cổng ma quái bị đóng lại
Trái tim của giáo sư Trần run lên..
Anh biết rất rõ khả năng của Bùi Tử Hoành, và biết rằng người đàn ông trước mặt anh có toàn quyền quyết định kết quả tuyển chọn. Vì cái gọi là công bằng và công lý, từ bỏ một tương lai tốt ư, xúc phạm đến một người đàn ông cấp cao thì không phải là việc hay ho nên làm, vì thế anh ta cũng không suy nghĩ quá lâu, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Ngài Bùi, đừng lo lắng, tôi biết phải làm sao!"
Bùi Tử Hoành tỏ vẻ tán thành.
Anh bước vào phòng và nhìn xuống cậu bé đang ngái ngủ với một chiếc lọ đang truyền thuốc trên đầu giường.
Vẻ ngoài của đứa trẻ rất kháu khỉnh, hai má mập mạp, mềm mại. Nếu nhìn kỹ, thực sự có một chút đường nét của Hạ Lăng, đôi lông mày thanh tú giống nhau, chiếc mũi tròn nhỏ và cả đôi tai nữa. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, ngay cả đường nét của Lệ Lôi cũng có phần trên gương mặt nhỏ này, mặc dù không rõ ràng cho lắm.
Bùi Tử Hoành thầm lo lắng trong lòng, không biết khi nào Hạ Lăng mới phát hiện ra sự thật.
Đèn báo màu đỏ trên lọ thuốc nhấp nháy cho biết lọ thuốc đã gần hết. Bùi Tử Hoành về phía công tắc, trong tiềm thức đang chuẩn bị tắt đường ống truyền dịch, đột nhiên, tay anh ta hơi dừng lại. Nếu không tắt ống truyền này thì khi truyền thuốc xong, không khí sẽ đi vào mạch máu của cậu bé, và cậu nhóc sẽ tử vong.
Cách giết người này rất vô tình, có thể nói là một sự cố y khoa.
Đầu óc anh ta dần trở nên u ám, nhìn từng giọt từng giọt thuốc chảy xuống.
Tuy nhiên, khuôn mặt khi ngủ của Thiệu Huy rất đáng yêu, trong sáng như một thiên thần nhỏ. Đột nhiên, anh ta có chút không thể tưởng tượng nổi, khi không khí xâm nhập vào huyết quản, đứa trẻ này tử vong, trên mặt Tiểu Lăng sẽ xuất hiện biểu cảm đau đớn như thế nào, chỉ nghĩ đến đây thôi, trong lòng anh đã cảm thấy đau như dao cắt.
Từng giọt một rơi xuống và lọ thuốc càng ngày càng ít.
Bùi Tử Hoành ngơ ngác nhìn Thiệu Huy, đây là thời cơ tốt nhất để giết cậu bé, nếu không phải lần này thì sau này sẽ không tiện gây ra những tai nạn tương tự như vậy. Bùi Tử Hoành biết rất rõ huyết thống của đứa trẻ này là nhà họ Hạ, và đó là một dòng họ bí ẩn đáng sợ, nếu đứa trẻ này chết một cách quá kỳ lạ, nhà họ Hạ sẽ truy đuổi đến cùng, ngay cả nhà họ Bùi cũng không thể thoát khỏi nghi can.
Giết hay không giết
Không còn nhiều thời gian cho anh ta cân nhắc nữa.
Một giọt, hai giọt, ba giọt.
Những giọt thuốc cuối cùng lặng lẽ rơi xuống.
Vào giây phút cuối cùng này, Bùi Tử Hoành đưa tay ra và ấn tắt đường ống truyền dịch.
“Có lẽ ông trời không muốn thấy kết cục như vậy.” Anh ta trầm giọng nói với đứa nhỏ trên giường, giống như đang nói với chính mình, xoay người rời đi khỏi phòng bệnh. Cả cuộc đời này anh ta chưa trực tiếp giết ai, đứng trên đỉnh cao như anh, tay nào cũng không phải dính máu, dù sao đối mặt với đứa nhỏ này, anh vẫn không làm được.
Có lẽ anh đang nghĩ đến đứa bé đang cười với anh hạnh phúc nhiều năm trước; có lẽ đó là cảm giác ngây ngất trong một giấc mơ khi Tiểu Lăng nói với anh tin mang thai với một chút nhút nhát; Hoặc có thể chỉ là một khám phá ra lương tâm đơn giản của chính bản thân mình.
Sau cùng, anh đã bỏ đi mà không hề ngoái lại.
Trong phòng, sự trống trải lại được khôi phục. Tiểu Thiệu Huy không biết từ lúc nào đã mở mắt ra nhìn ống truyền dịch mà Bùi Tử Hoành đã lặng lẽ đóng lại, có chút mất hứng.
Vào buổi tối, Hạ Lăng đến gặp cậu.
"Thiệu Huy, chị rất xin lỗi," cô nói với đứa trẻ,” Chị chỉ muốn chợp mắt một lúc, nhưng đã ngủ quên mất tới giờ, em vẫn ổn chứ?"
Thiệu Huy ngoan ngoãn gật đầu: “Tốt hơn rồi, chị đừng lo.” Cậu không nói cho chị gái ngốc nghếch này chuyện đã xảy ra khi cô ngủ quên trước đó.
Lúc đó, cậu đã đi tới đi lui trong cánh cổng ma quái.
Hạ Lăng gọt trái cây cho cậu ăn nhưng cô làm rất vụng về.
Cô nhận được một cuộc gọi từ Lệ Lôi, và anh hỏi cô ấy đang ở đâu, nói rằng anh đã mang trái cây tươi và rau quả từ biệt thự đến cho cô ấy. Hạ Lăng lo lắng cho Thiệu Huy, và chỉ đơn giản nói với anh ấy về bệnh tình của cậu bé: " Không cần mang trái cây và rau quả, tôi không có tâm trạng để dùng những thứ này.”
Sau đó Lệ Lôi mới phát hiện ra chuyện lớn như vậy đã xảy ra mà anh không hề biết.
Anh hỏi Hạ Lăng: "Bệnh viện nào vậy?”
Hạ Lăng không muốn nói, nhưng Thiệu Huy bên cạnh đã hét lên: “Con muốn chú Lệ đến gặp con.” Hạ Lăng liếc nhìn đứa trẻ rồi báo địa chỉ bệnh viện cho Lệ Lôi.
Lệ Lôi nhanh chóng đến và mang theo một vài hộp đồ ăn ngon.
"Những thứ này được làm bằng nguyên liệu tươi từ biệt thự". Anh nói:" Thiệu Huy không được khỏe. Nên ăn một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng."
Thiệu Huy rất thích những chiếc hộp này, chúng được trang trí tuyệt đẹp cùng với đồ ăn ngon bên trong, vì vậy cậu đã kéo Hạ Lăng để cô mở nó ra.
Ba người để đồ ăn ra một cái bàn trong phòng, đang ăn thì Bùi Tử Hoành bước vào. Người đàn ông cao lớn cũng cầm bữa ăn trong tay, liếc nhìn cảnh tượng đang diễn ra, có phần tự giễu: "Hình như tôi đến muộn."
Hạ Lăng nhớ rằng Thiệu Huy đã bị ốm hơn một ngày, và nhớ đến lịch trình bận rộn của Bùi Tử Hoành ngày hôm đó, cảm thấy rất áy náy. Cô có chút do dự, sau đó ngập ngừng hỏi: "Anh có muốn dùng bữa chung với chúng tôi không?”
Bùi Tử Hoành cười nhẹ: "Được."
Giây sau, anh ta kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh Hạ Lăng.
Lệ Lôi cau mày. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung thoang thoảng mùi thuốc súng và tia lửa. Nhưng không có chuyện gì xảy ra, Bùi Tử Hoành nhẹ giọng hỏi Hạ Lăng: "Nửa đêm hôm qua tình trạng của Tiểu Thiệu Huy thế nào rồi, em mặc đồ ngủ đi gặp anh vào nửa đêm, thật là đáng lo."
Lệ Lôi nhíu mày, mặc bộ đồ ngủ đi tìm Bùi Tử Hoành vào lúc nửa đêm.
Anh đưa tay đặt một chiếc đũa lớn vào bát của Hạ Lăng: "Anh không biết tại sao Thiệu Huy lại gọi điện cho anh vào lúc nửa đêm. Tiểu Lăng, hãy sống với anh, để anh chăm sóc nó."
Hạ Lăng đau đầu, hai người này lại ở đây cùng nhau, nhất thời lại không nhịn được, tiếp tục đấu với nhau.
Cô nghiến răng: “Im lặng và ăn đi.” m thanh ám chỉ hoặc là ăn cơm hoặc là ra khỏi phòng.
Hai ông lớn đều ngoan ngoãn ngậm miệng, đừng nhìn thấy bọn họ oai phong khi ở bên ngoài, thế nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ nhắn Hạ Lăng thì lại ngoan ngoãn, không ai muốn để cô gái mình yêu ở cùng với tình địch.
Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng..
Thiệu Huy hơi kén ăn, chỉ lấy phần lá mềm và thịt mềm nhất để ăn, má nhỏ phồng lên ăn rất tập trung. Lệ Lôi không thể chịu nổi, gắp lấy miếng ăn từ đũa của anh chàng nhỏ đưa cho Hạ Lăng, anh còn không quên dạy cậu: "Con là đàn ông, phải nhường cho chị gái con một chút, biết không.”
Thiệu Huy cảm thấy hơi buồn, ôi, hai người đàn ông chăm sóc cho một cô gái và bỏ rơi cậu ư? Vậy cậu chỉ có thể tự lo cho mình thôi.
Hạ Lăng nhìn chằm chằm Lệ Lôi, lên tiếng bảo vệ cậu: “Thiệu Huy còn đang là bệnh nhân"
Bùi Tử Hoành cười nhạt, nhanh chóng giúp cô chăm sóc Thiệu Huy: "Con chỉ cần ăn một ít và đợi khi xuất viện, bác Bùi sẽ cho con ăn thoả mãn những món con thích."
Lệ Lôi lại nhìn anh ta với ánh mắt không dễ chịu.
Bùi Tử Hoành bình tĩnh nhìn ngược lại Lệ Lôi.
- ---------
Anh biết rất rõ khả năng của Bùi Tử Hoành, và biết rằng người đàn ông trước mặt anh có toàn quyền quyết định kết quả tuyển chọn. Vì cái gọi là công bằng và công lý, từ bỏ một tương lai tốt ư, xúc phạm đến một người đàn ông cấp cao thì không phải là việc hay ho nên làm, vì thế anh ta cũng không suy nghĩ quá lâu, nhanh chóng đưa ra quyết định: "Ngài Bùi, đừng lo lắng, tôi biết phải làm sao!"
Bùi Tử Hoành tỏ vẻ tán thành.
Anh bước vào phòng và nhìn xuống cậu bé đang ngái ngủ với một chiếc lọ đang truyền thuốc trên đầu giường.
Vẻ ngoài của đứa trẻ rất kháu khỉnh, hai má mập mạp, mềm mại. Nếu nhìn kỹ, thực sự có một chút đường nét của Hạ Lăng, đôi lông mày thanh tú giống nhau, chiếc mũi tròn nhỏ và cả đôi tai nữa. Nhưng khi nhìn kỹ hơn, ngay cả đường nét của Lệ Lôi cũng có phần trên gương mặt nhỏ này, mặc dù không rõ ràng cho lắm.
Bùi Tử Hoành thầm lo lắng trong lòng, không biết khi nào Hạ Lăng mới phát hiện ra sự thật.
Đèn báo màu đỏ trên lọ thuốc nhấp nháy cho biết lọ thuốc đã gần hết. Bùi Tử Hoành về phía công tắc, trong tiềm thức đang chuẩn bị tắt đường ống truyền dịch, đột nhiên, tay anh ta hơi dừng lại. Nếu không tắt ống truyền này thì khi truyền thuốc xong, không khí sẽ đi vào mạch máu của cậu bé, và cậu nhóc sẽ tử vong.
Cách giết người này rất vô tình, có thể nói là một sự cố y khoa.
Đầu óc anh ta dần trở nên u ám, nhìn từng giọt từng giọt thuốc chảy xuống.
Tuy nhiên, khuôn mặt khi ngủ của Thiệu Huy rất đáng yêu, trong sáng như một thiên thần nhỏ. Đột nhiên, anh ta có chút không thể tưởng tượng nổi, khi không khí xâm nhập vào huyết quản, đứa trẻ này tử vong, trên mặt Tiểu Lăng sẽ xuất hiện biểu cảm đau đớn như thế nào, chỉ nghĩ đến đây thôi, trong lòng anh đã cảm thấy đau như dao cắt.
Từng giọt một rơi xuống và lọ thuốc càng ngày càng ít.
Bùi Tử Hoành ngơ ngác nhìn Thiệu Huy, đây là thời cơ tốt nhất để giết cậu bé, nếu không phải lần này thì sau này sẽ không tiện gây ra những tai nạn tương tự như vậy. Bùi Tử Hoành biết rất rõ huyết thống của đứa trẻ này là nhà họ Hạ, và đó là một dòng họ bí ẩn đáng sợ, nếu đứa trẻ này chết một cách quá kỳ lạ, nhà họ Hạ sẽ truy đuổi đến cùng, ngay cả nhà họ Bùi cũng không thể thoát khỏi nghi can.
Giết hay không giết
Không còn nhiều thời gian cho anh ta cân nhắc nữa.
Một giọt, hai giọt, ba giọt.
Những giọt thuốc cuối cùng lặng lẽ rơi xuống.
Vào giây phút cuối cùng này, Bùi Tử Hoành đưa tay ra và ấn tắt đường ống truyền dịch.
“Có lẽ ông trời không muốn thấy kết cục như vậy.” Anh ta trầm giọng nói với đứa nhỏ trên giường, giống như đang nói với chính mình, xoay người rời đi khỏi phòng bệnh. Cả cuộc đời này anh ta chưa trực tiếp giết ai, đứng trên đỉnh cao như anh, tay nào cũng không phải dính máu, dù sao đối mặt với đứa nhỏ này, anh vẫn không làm được.
Có lẽ anh đang nghĩ đến đứa bé đang cười với anh hạnh phúc nhiều năm trước; có lẽ đó là cảm giác ngây ngất trong một giấc mơ khi Tiểu Lăng nói với anh tin mang thai với một chút nhút nhát; Hoặc có thể chỉ là một khám phá ra lương tâm đơn giản của chính bản thân mình.
Sau cùng, anh đã bỏ đi mà không hề ngoái lại.
Trong phòng, sự trống trải lại được khôi phục. Tiểu Thiệu Huy không biết từ lúc nào đã mở mắt ra nhìn ống truyền dịch mà Bùi Tử Hoành đã lặng lẽ đóng lại, có chút mất hứng.
Vào buổi tối, Hạ Lăng đến gặp cậu.
"Thiệu Huy, chị rất xin lỗi," cô nói với đứa trẻ,” Chị chỉ muốn chợp mắt một lúc, nhưng đã ngủ quên mất tới giờ, em vẫn ổn chứ?"
Thiệu Huy ngoan ngoãn gật đầu: “Tốt hơn rồi, chị đừng lo.” Cậu không nói cho chị gái ngốc nghếch này chuyện đã xảy ra khi cô ngủ quên trước đó.
Lúc đó, cậu đã đi tới đi lui trong cánh cổng ma quái.
Hạ Lăng gọt trái cây cho cậu ăn nhưng cô làm rất vụng về.
Cô nhận được một cuộc gọi từ Lệ Lôi, và anh hỏi cô ấy đang ở đâu, nói rằng anh đã mang trái cây tươi và rau quả từ biệt thự đến cho cô ấy. Hạ Lăng lo lắng cho Thiệu Huy, và chỉ đơn giản nói với anh ấy về bệnh tình của cậu bé: " Không cần mang trái cây và rau quả, tôi không có tâm trạng để dùng những thứ này.”
Sau đó Lệ Lôi mới phát hiện ra chuyện lớn như vậy đã xảy ra mà anh không hề biết.
Anh hỏi Hạ Lăng: "Bệnh viện nào vậy?”
Hạ Lăng không muốn nói, nhưng Thiệu Huy bên cạnh đã hét lên: “Con muốn chú Lệ đến gặp con.” Hạ Lăng liếc nhìn đứa trẻ rồi báo địa chỉ bệnh viện cho Lệ Lôi.
Lệ Lôi nhanh chóng đến và mang theo một vài hộp đồ ăn ngon.
"Những thứ này được làm bằng nguyên liệu tươi từ biệt thự". Anh nói:" Thiệu Huy không được khỏe. Nên ăn một số thực phẩm bổ sung dinh dưỡng."
Thiệu Huy rất thích những chiếc hộp này, chúng được trang trí tuyệt đẹp cùng với đồ ăn ngon bên trong, vì vậy cậu đã kéo Hạ Lăng để cô mở nó ra.
Ba người để đồ ăn ra một cái bàn trong phòng, đang ăn thì Bùi Tử Hoành bước vào. Người đàn ông cao lớn cũng cầm bữa ăn trong tay, liếc nhìn cảnh tượng đang diễn ra, có phần tự giễu: "Hình như tôi đến muộn."
Hạ Lăng nhớ rằng Thiệu Huy đã bị ốm hơn một ngày, và nhớ đến lịch trình bận rộn của Bùi Tử Hoành ngày hôm đó, cảm thấy rất áy náy. Cô có chút do dự, sau đó ngập ngừng hỏi: "Anh có muốn dùng bữa chung với chúng tôi không?”
Bùi Tử Hoành cười nhẹ: "Được."
Giây sau, anh ta kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh Hạ Lăng.
Lệ Lôi cau mày. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa không trung thoang thoảng mùi thuốc súng và tia lửa. Nhưng không có chuyện gì xảy ra, Bùi Tử Hoành nhẹ giọng hỏi Hạ Lăng: "Nửa đêm hôm qua tình trạng của Tiểu Thiệu Huy thế nào rồi, em mặc đồ ngủ đi gặp anh vào nửa đêm, thật là đáng lo."
Lệ Lôi nhíu mày, mặc bộ đồ ngủ đi tìm Bùi Tử Hoành vào lúc nửa đêm.
Anh đưa tay đặt một chiếc đũa lớn vào bát của Hạ Lăng: "Anh không biết tại sao Thiệu Huy lại gọi điện cho anh vào lúc nửa đêm. Tiểu Lăng, hãy sống với anh, để anh chăm sóc nó."
Hạ Lăng đau đầu, hai người này lại ở đây cùng nhau, nhất thời lại không nhịn được, tiếp tục đấu với nhau.
Cô nghiến răng: “Im lặng và ăn đi.” m thanh ám chỉ hoặc là ăn cơm hoặc là ra khỏi phòng.
Hai ông lớn đều ngoan ngoãn ngậm miệng, đừng nhìn thấy bọn họ oai phong khi ở bên ngoài, thế nhưng khi đối mặt với cô gái nhỏ nhắn Hạ Lăng thì lại ngoan ngoãn, không ai muốn để cô gái mình yêu ở cùng với tình địch.
Mỗi người đều có một suy nghĩ riêng..
Thiệu Huy hơi kén ăn, chỉ lấy phần lá mềm và thịt mềm nhất để ăn, má nhỏ phồng lên ăn rất tập trung. Lệ Lôi không thể chịu nổi, gắp lấy miếng ăn từ đũa của anh chàng nhỏ đưa cho Hạ Lăng, anh còn không quên dạy cậu: "Con là đàn ông, phải nhường cho chị gái con một chút, biết không.”
Thiệu Huy cảm thấy hơi buồn, ôi, hai người đàn ông chăm sóc cho một cô gái và bỏ rơi cậu ư? Vậy cậu chỉ có thể tự lo cho mình thôi.
Hạ Lăng nhìn chằm chằm Lệ Lôi, lên tiếng bảo vệ cậu: “Thiệu Huy còn đang là bệnh nhân"
Bùi Tử Hoành cười nhạt, nhanh chóng giúp cô chăm sóc Thiệu Huy: "Con chỉ cần ăn một ít và đợi khi xuất viện, bác Bùi sẽ cho con ăn thoả mãn những món con thích."
Lệ Lôi lại nhìn anh ta với ánh mắt không dễ chịu.
Bùi Tử Hoành bình tĩnh nhìn ngược lại Lệ Lôi.
- ---------