Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 697: Đứa trẻ này rốt cuộc là ai?
Cuối cùng, cũng có người bước ra khỏi cửa.
Người đi đầu là một người đàn ông cao lớn, mặc áo gió dài, bước vội đến xe của cô, cúi xuống hỏi: " Còn đứa nhỏ thì sao?"
Hạ Lăng nhìn mặt anh ta: "Bùi Tử Hoành, làm ơn hãy giúp Thiệu Huy chữa bệnh phát ban.Tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện này. Bác sĩ Âu Dương có ở đó không?"
Bùi Tử Hoành nói, "Đừng lo lắng, anh sẽ đi cùng em đến bệnh viện. Bác sĩ Âu Dương cũng sẽ đi." Anh nói, mở cửa xe của cô, "Em ngồi ra phía sau với Thiệu Huy, anh sẽ lái xe."
Hạ Lăng vội vàng đi đến băng ghế sau xe và đón Thiệu Huy. Nhiệt độ cơ thể cậu dường như càng ngày càng nóng, phát ban phát ra nhanh chóng, nhìn rất đau.
Bác sĩ Âu Dương cũng lên xe ngồi ở ghế sau với cô, còn mang theo một bộ sơ cứu nhỏ cho đứa trẻ và nói: “Cô Diệp, đứa nhỏ bị dị ứng với thứ gì đó, vì vậy tôi phải tìm ra nguồn gốc của thứ này. Cậu bé đã được sơ cứu đơn giản và có thể đến bệnh viện kịp thời, đừng lo lắng ”.
Hạ Lăng đặt một chút đồ ăn nhẹ cho Thiệu Huy.
"Lái xe nhanh hơn một chút!". Cô nói với Bùi Tử Hoành, "Phải mất bao lâu để đến bệnh viện?"
Xe của Bùi Tử Hoành lái nhanh hơn, giọng nói của anh ta bình thản: "Gần đến nơi rồi. Anh đã yêu cầu bảo mẫu liên hệ với bệnh viện trước khi ra ngoài. Một số chuyên gia đang trên đường tới và họ có thể tư vấn cho đứa trẻ."
Cô hơi giật mình, lúc đó,cô chợt nhớ ra rằng nhà họ Bùi rất quen thuộc với các bệnh viện, có thể gọi đó là đặc quyền lớn.
Con đường giữa đêm vắng lặng, bóng tối vô tận trải dài, nhưng trong bóng tối này, lòng cô chợt lắng lại, như tìm được chỗ dựa. Chợt nhớ tới lúc còn nhỏ, Bùi Tử Hoành là vị thần đã cứu lấy cô khi cô còn là một cô nhi.
Cô ôm Thiệu Huy và tâm trạng dần bình tĩnh trở lại.
Bọn họ đến bệnh viện sớm, như Bùi Tử Hoành đã nói, bác sĩ đã sẵn sàng, nên khi Thiệu Huy được đẩy vào phòng khám, nhiều chuyên gia cũng lần lượt đến. Họ kiểm tra toàn diện cho đứa trẻ, rồi nói với Hạ Lăng: "Cô Diệp, hãy đưa đứa trẻ vào phòng vô trùng để điều trị giải dị ứng. Việc kiểm tra chất gây dị ứng sẽ mất một thời gian. Xin hãy kiên nhẫn."
Vì vậy, cô ngồi đợi ở hành lang ngoài khu.
Bùi Tử Hoành đi cùng cô, cởi áo khoác dài khoác lên vai cô. Sau đó cô mới nhận ra mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng khi đi ra ngoài, và trên hành lang, gió lạnh tới mức phải rùng mình. Cô nhìn Bùi Tử Hoành và nói: "Cảm ơn!"
Anh ta an ủi cô: "Đứa trẻ sẽ không sao đâu."
“Thiệu Huy!”. Cô nói.
Hai người đợi ngoài cửa mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi trời chuyển trắng xóa.
Bác sĩ mở cửa và nói: "Đã tìm ra nguồn gốc của chất gây dị ứng. Đó là sợi hóa học. Đây là một dạng dị ứng rất hiếm gặp. Tiếp xúc bình thường với quần áo sợi nhân tạo sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng."
Vừa nghe xong, Hạ Lăng bất chợt giật mình, giọng nói run lên: "Cái gì?"
Cô nhớ đứa con đã chết cũng bị dị ứng với sợi hóa học, sao có thể trùng hợp như vậy được?
Vẻ mặt của Bùi Tử Hoành cũng có chút thay đổi: "Dị ứng sợi hóa học, anh có thể nhầm lẫn sao?"
"Không thể sai được," bác sĩ nói, "Loại chuyện này sao có thể sai sót."
Thân thể Hạ Lăng run lên, không biết mình bị làm sao, trong lòng run rẩy, không nói nên lời.
Bùi Tử Hoành đỡ cô ngồi xuống ghế
Tim cô nhói lên đau đớn.
Bùi Tử Hoành thì khác với Hạ Lăng, anh biết rất rõ đứa con ruột của cô không chết, mà là bị Hạ Mặc Ngôn mang đi. Bùi Tử Hoành bỗng nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ nào Thiệu Huy chính là đứa trẻ ấy.
Chẳng lẽ đây chính là con ruột của cô ấy
Vẻ mặt anh ta dần tối sầm lại.
“Thiệu Huy bây giờ thế nào?”. Hạ Lăng đột nhiên hỏi.
"Tình hình khá ổn định, dị ứng đã được kiểm soát, nhưng vẫn phải theo dõi thêm.”
Hạ Lăng gật đầu.
Cô suy nghĩ, đại khái đã biết tại sao Thiệu Huy lại bị dị ứng với sợi hóa học, cô chỉ cho Thiệu Huy mặc quần áo chất liệu vải tự nhiên, ngay cả bảo mẫu cũng là mặc đồ cô chuẩn bị, không hề có một bộ vải hoá học nào.
Nhưng ngày hôm qua,....cô suy nghĩ...
Khi lên xe với Lệ Lôi, cô mới nhớ ra rằng Thiệu Huy rất thân với phóng viên Tôn, có lẽ lúc ấy cậu đã tiếp xúc với chất vải hoá học và đó là nguyên do cậu bị dị ứng.
Cô cảm thấy như loại dị ứng này rất phổ biến, và đau lòng không biết khi Thiệu Huy lớn lên, cậu sẽ phải sống thế nào.
Suy nghĩ lung tung, cô lại cho rằng đứa bé này giống với đứa con đã chết của mình như vậy, có phải là một loại duyên phận không? Có lẽ là do ông trời thấy cô quá đáng thương khi mất con, nên sai Tiểu Thiệu Huy tới an ủi cô.
Cô đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ bác sĩ chăm sóc, nói: "Tôi muốn kiểm tra nhóm máu của đứa trẻ."
Bác sĩ có chút khó hiểu: "Để làm gì vậy, cô Diệp?”
"Tôi đã nhận nuôi đứa trẻ này",Hạ Lăng nói, "Nhưng tôi vẫn chưa biết nhóm máu của nó. Tôi không biết cách sơ cứu nếu lỡ cậu bé có gặp phải nguy hiểm trong tương lai. Tốt hơn là nên tận dụng thời gian này và lấy một số dữ liệu cơ bản”
Bác sĩ cảm thấy hợp lý và nói: "Chúng tôi sẽ kiểm tra cho đứa trẻ và sẽ cho cô biết khi có kết quả."
Hạ Lăng cảm ơn bác sĩ.
Bùi Tử Hoành bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt càng trầm hơn.
Anh đi cùng cô và Thiệu Huy, một ngày sau, cậu được chuyển từ khoa vô khuẩn lên khoa tổng hợp, các vết mẩn ngứa trên người đến nhanh rồi lặn nhanh, gần như khỏi hẳn. Tuy nhiên vẫn chưa thể xuất viện và cần được theo dõi.
Hạ Lăng trằn trọc cả ngày lẫn đêm, cô không thể ngủ yên. Lúc này, thấy đứa trẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng, cuối cùng cô cũng không chống đỡ được nữa mà ngủ gục bên cạnh giường của đứa trẻ. Bùi Tử Hoành đón cô về, đặt một phòng trong khách sạn cao cấp gần bệnh viện, và lệnh cho người chăm sóc cô chu đáo.
Sau đó, anh ta quay lại hỏi bác sĩ: "Kết quả xét nghiệm máu có chưa?"
Bác sĩ nói: "Là một loại máu cực hiếm, đứa nhỏ này phải chú ý bảo vệ, nếu không sẽ khó được bổ sung kịp thời trong trường hợp mất máu quá nhiều.”
Bùi Tử Hoành sắc mặt trầm xuống,đứa trẻ này, dị ứng với sợi hóa học, nhóm máu hiếm, tuổi cũng rất phù hợp, trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Anh cảm ơn bác sĩ và nói: ”Đừng nói cho Diệp Tinh Lăng biết”.
Bác sĩ giật mình: "Nhóm máu này rất quý hiếm. Tốt hơn hết là báo cho người giám hộ biết càng sớm càng tốt."
Bùi Tử Hoành nói: "Nói cho cô ấy biết, đó là nhóm máu O."
Bác sĩ ngạc nhiên: "Thưa ngài Bùi, không thể được!”
Bùi Tử Hoành liếc nhìn, trong mắt hiện lên vô hạn áp lực: "Tôi nhớ trước mắt tôi là người tuyển chọn phó khoa tiếp theo, đúng không? Tôi nghĩ giáo sư Trần cũng nên sắp xếp chuẩn bị kỹ lưỡng cho đợt tuyển sinh này, nếu không, sẽ không đủ tư cách để trở thành một phó khoa, đúng chứ?”
Người đi đầu là một người đàn ông cao lớn, mặc áo gió dài, bước vội đến xe của cô, cúi xuống hỏi: " Còn đứa nhỏ thì sao?"
Hạ Lăng nhìn mặt anh ta: "Bùi Tử Hoành, làm ơn hãy giúp Thiệu Huy chữa bệnh phát ban.Tôi không biết tại sao lại xảy ra chuyện này. Bác sĩ Âu Dương có ở đó không?"
Bùi Tử Hoành nói, "Đừng lo lắng, anh sẽ đi cùng em đến bệnh viện. Bác sĩ Âu Dương cũng sẽ đi." Anh nói, mở cửa xe của cô, "Em ngồi ra phía sau với Thiệu Huy, anh sẽ lái xe."
Hạ Lăng vội vàng đi đến băng ghế sau xe và đón Thiệu Huy. Nhiệt độ cơ thể cậu dường như càng ngày càng nóng, phát ban phát ra nhanh chóng, nhìn rất đau.
Bác sĩ Âu Dương cũng lên xe ngồi ở ghế sau với cô, còn mang theo một bộ sơ cứu nhỏ cho đứa trẻ và nói: “Cô Diệp, đứa nhỏ bị dị ứng với thứ gì đó, vì vậy tôi phải tìm ra nguồn gốc của thứ này. Cậu bé đã được sơ cứu đơn giản và có thể đến bệnh viện kịp thời, đừng lo lắng ”.
Hạ Lăng đặt một chút đồ ăn nhẹ cho Thiệu Huy.
"Lái xe nhanh hơn một chút!". Cô nói với Bùi Tử Hoành, "Phải mất bao lâu để đến bệnh viện?"
Xe của Bùi Tử Hoành lái nhanh hơn, giọng nói của anh ta bình thản: "Gần đến nơi rồi. Anh đã yêu cầu bảo mẫu liên hệ với bệnh viện trước khi ra ngoài. Một số chuyên gia đang trên đường tới và họ có thể tư vấn cho đứa trẻ."
Cô hơi giật mình, lúc đó,cô chợt nhớ ra rằng nhà họ Bùi rất quen thuộc với các bệnh viện, có thể gọi đó là đặc quyền lớn.
Con đường giữa đêm vắng lặng, bóng tối vô tận trải dài, nhưng trong bóng tối này, lòng cô chợt lắng lại, như tìm được chỗ dựa. Chợt nhớ tới lúc còn nhỏ, Bùi Tử Hoành là vị thần đã cứu lấy cô khi cô còn là một cô nhi.
Cô ôm Thiệu Huy và tâm trạng dần bình tĩnh trở lại.
Bọn họ đến bệnh viện sớm, như Bùi Tử Hoành đã nói, bác sĩ đã sẵn sàng, nên khi Thiệu Huy được đẩy vào phòng khám, nhiều chuyên gia cũng lần lượt đến. Họ kiểm tra toàn diện cho đứa trẻ, rồi nói với Hạ Lăng: "Cô Diệp, hãy đưa đứa trẻ vào phòng vô trùng để điều trị giải dị ứng. Việc kiểm tra chất gây dị ứng sẽ mất một thời gian. Xin hãy kiên nhẫn."
Vì vậy, cô ngồi đợi ở hành lang ngoài khu.
Bùi Tử Hoành đi cùng cô, cởi áo khoác dài khoác lên vai cô. Sau đó cô mới nhận ra mình chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng khi đi ra ngoài, và trên hành lang, gió lạnh tới mức phải rùng mình. Cô nhìn Bùi Tử Hoành và nói: "Cảm ơn!"
Anh ta an ủi cô: "Đứa trẻ sẽ không sao đâu."
“Thiệu Huy!”. Cô nói.
Hai người đợi ngoài cửa mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi trời chuyển trắng xóa.
Bác sĩ mở cửa và nói: "Đã tìm ra nguồn gốc của chất gây dị ứng. Đó là sợi hóa học. Đây là một dạng dị ứng rất hiếm gặp. Tiếp xúc bình thường với quần áo sợi nhân tạo sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng."
Vừa nghe xong, Hạ Lăng bất chợt giật mình, giọng nói run lên: "Cái gì?"
Cô nhớ đứa con đã chết cũng bị dị ứng với sợi hóa học, sao có thể trùng hợp như vậy được?
Vẻ mặt của Bùi Tử Hoành cũng có chút thay đổi: "Dị ứng sợi hóa học, anh có thể nhầm lẫn sao?"
"Không thể sai được," bác sĩ nói, "Loại chuyện này sao có thể sai sót."
Thân thể Hạ Lăng run lên, không biết mình bị làm sao, trong lòng run rẩy, không nói nên lời.
Bùi Tử Hoành đỡ cô ngồi xuống ghế
Tim cô nhói lên đau đớn.
Bùi Tử Hoành thì khác với Hạ Lăng, anh biết rất rõ đứa con ruột của cô không chết, mà là bị Hạ Mặc Ngôn mang đi. Bùi Tử Hoành bỗng nhiên nghĩ tới, chẳng lẽ nào Thiệu Huy chính là đứa trẻ ấy.
Chẳng lẽ đây chính là con ruột của cô ấy
Vẻ mặt anh ta dần tối sầm lại.
“Thiệu Huy bây giờ thế nào?”. Hạ Lăng đột nhiên hỏi.
"Tình hình khá ổn định, dị ứng đã được kiểm soát, nhưng vẫn phải theo dõi thêm.”
Hạ Lăng gật đầu.
Cô suy nghĩ, đại khái đã biết tại sao Thiệu Huy lại bị dị ứng với sợi hóa học, cô chỉ cho Thiệu Huy mặc quần áo chất liệu vải tự nhiên, ngay cả bảo mẫu cũng là mặc đồ cô chuẩn bị, không hề có một bộ vải hoá học nào.
Nhưng ngày hôm qua,....cô suy nghĩ...
Khi lên xe với Lệ Lôi, cô mới nhớ ra rằng Thiệu Huy rất thân với phóng viên Tôn, có lẽ lúc ấy cậu đã tiếp xúc với chất vải hoá học và đó là nguyên do cậu bị dị ứng.
Cô cảm thấy như loại dị ứng này rất phổ biến, và đau lòng không biết khi Thiệu Huy lớn lên, cậu sẽ phải sống thế nào.
Suy nghĩ lung tung, cô lại cho rằng đứa bé này giống với đứa con đã chết của mình như vậy, có phải là một loại duyên phận không? Có lẽ là do ông trời thấy cô quá đáng thương khi mất con, nên sai Tiểu Thiệu Huy tới an ủi cô.
Cô đột nhiên đứng dậy, đi tới chỗ bác sĩ chăm sóc, nói: "Tôi muốn kiểm tra nhóm máu của đứa trẻ."
Bác sĩ có chút khó hiểu: "Để làm gì vậy, cô Diệp?”
"Tôi đã nhận nuôi đứa trẻ này",Hạ Lăng nói, "Nhưng tôi vẫn chưa biết nhóm máu của nó. Tôi không biết cách sơ cứu nếu lỡ cậu bé có gặp phải nguy hiểm trong tương lai. Tốt hơn là nên tận dụng thời gian này và lấy một số dữ liệu cơ bản”
Bác sĩ cảm thấy hợp lý và nói: "Chúng tôi sẽ kiểm tra cho đứa trẻ và sẽ cho cô biết khi có kết quả."
Hạ Lăng cảm ơn bác sĩ.
Bùi Tử Hoành bên cạnh nghe thấy, vẻ mặt càng trầm hơn.
Anh đi cùng cô và Thiệu Huy, một ngày sau, cậu được chuyển từ khoa vô khuẩn lên khoa tổng hợp, các vết mẩn ngứa trên người đến nhanh rồi lặn nhanh, gần như khỏi hẳn. Tuy nhiên vẫn chưa thể xuất viện và cần được theo dõi.
Hạ Lăng trằn trọc cả ngày lẫn đêm, cô không thể ngủ yên. Lúc này, thấy đứa trẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng, cuối cùng cô cũng không chống đỡ được nữa mà ngủ gục bên cạnh giường của đứa trẻ. Bùi Tử Hoành đón cô về, đặt một phòng trong khách sạn cao cấp gần bệnh viện, và lệnh cho người chăm sóc cô chu đáo.
Sau đó, anh ta quay lại hỏi bác sĩ: "Kết quả xét nghiệm máu có chưa?"
Bác sĩ nói: "Là một loại máu cực hiếm, đứa nhỏ này phải chú ý bảo vệ, nếu không sẽ khó được bổ sung kịp thời trong trường hợp mất máu quá nhiều.”
Bùi Tử Hoành sắc mặt trầm xuống,đứa trẻ này, dị ứng với sợi hóa học, nhóm máu hiếm, tuổi cũng rất phù hợp, trên đời này làm sao có chuyện trùng hợp như vậy?
Anh cảm ơn bác sĩ và nói: ”Đừng nói cho Diệp Tinh Lăng biết”.
Bác sĩ giật mình: "Nhóm máu này rất quý hiếm. Tốt hơn hết là báo cho người giám hộ biết càng sớm càng tốt."
Bùi Tử Hoành nói: "Nói cho cô ấy biết, đó là nhóm máu O."
Bác sĩ ngạc nhiên: "Thưa ngài Bùi, không thể được!”
Bùi Tử Hoành liếc nhìn, trong mắt hiện lên vô hạn áp lực: "Tôi nhớ trước mắt tôi là người tuyển chọn phó khoa tiếp theo, đúng không? Tôi nghĩ giáo sư Trần cũng nên sắp xếp chuẩn bị kỹ lưỡng cho đợt tuyển sinh này, nếu không, sẽ không đủ tư cách để trở thành một phó khoa, đúng chứ?”