Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 682: Thật may mắn vì Người đó không phải em
Hạ Lăng về nhà tiếp tục thu âm bài hát, sau khi xong việc rồi bắt đầu trông trẻ.
Thời gian dần trôi qua, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Thỉnh thoảng, Thiệu Huy hỏi cô: "Chị ơi, chị nói khi nào chú Lệ sẽ cho dì Tô dọn ra ngoài? Em nhớ Nhị Mao, còn nhớ những món ăn do chú Lệ nấu, a a a."
Hạ Lăng khẽ cụp mắt xuống, che đi cảm xúc.
"Tuỳ vào anh ta," cô nói, "Có đuổi hay không cũng chẳng quan trọng."
Tuy nhiên, Thiệu Huy vẫn nghe ra được chút mong đợi và căng thẳng trong giọng nói của cô. Cậu nhỏ rất lo lắng, mỗi ngày đều hy vọng, cha ngốc ơi, cha ngốc à, mẹ cho cha một cơ hội, cha nhất định phải nắm lấy.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy mong ước của cậu.
Ngay sau đó thì Lệ Lôi đã đến thăm. Trong nắng thu vàng ấm áp, anh mặc chiếc áo mỏng, thấp thoáng phác họa những cơ bắp khỏe khoắn dưới lớp áo vải không tinh khiết. Mấy năm nay chiến đấu trong làn mưa đạn bão, được tôi luyện nhiều, càng khiến cho dáng người của anh hoàn mỹ hơn, ngay cả vết sẹo sắc bén trên mặt cũng tăng thêm độ nam tính.
Anh cầm một hộp quà trên tay và xuất hiện trước cửa nhà cô.
Thiệu Huy vội vàng ra mở cửa: "Chú Lệ, chú Lệ!"
Lệ Lôi cười đến lộ hàm răng trắng, cúi xuống sờ sờ đầu của cậu: "Tiểu Thiệu Huy, em có ngoan không?"
“Ngoan ạ!” Đứa nhỏ gật đầu lia lịa rồi kéo anh vào phòng “Chị gái em đang tập nhảy trong phòng. Em sẽ đi gọi chị đến!”
Cậu lại kiễng chân lên, lén ghé vào tai Lệ Lôi nói: “Chị ấy sáng nay có nói là muốn ăn bánh hạt phỉ." Cậu nói rồi ngước đôi mắt nhìn thẳng Lệ Lôi.
Lệ Lôi lập tức hiểu ra, nụ cười rạng rỡ hơn: "Chị gái em đang tập khiêu vũ nên trước tiên đừng làm phiền cô ấy, đợi khi chị kết thúc thì nói với anh. Cho anh dùng bếp một chút."
“Ừm!” Thiệu Huy vui vẻ dẫn anh vào bếp.
Hạ Lăng khiêu vũ xong, cô tắm rửa thay quần áo rồi đi xuống lầu, nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện ở phòng khách lúc nào không biết - Thiệu Huy và Lệ Lôi, tay cầm một đĩa bánh hạt phỉ lớn, nở nụ cười đợi cô xuống.
“Chị ơi, tới ăn đi, ngon lắm a.” Thiệu Huy bước tới, nắm lấy tay cô.
Cô đứng đó không nhúc nhích, khẽ hỏi: "Đã xong chưa?"
Lệ Lôi nói: "Tô Đường đã dọn ra ngoài rồi. Nhưng..."
Hạ Lăng hơi nhướng mày.
Lệ Lôi nhìn cô, cảm thấy rất căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Tiểu Duệ vẫn sống với anh. Tô Đường còn phải chăm sóc con nên không không chuyển ra quá xa." Anh nghĩ rằng Tô Đường cứng đầu sinh đứa bé này ra thì lúc dọn nhà chắc hẳn sẽ muốn đưa nó đi cùng với mình. Nhưng không như vậy, Tô Đường bảo Tiểu Duệ rất thích môi trường của biệt thự, không muốn chuyển đi nên đã để đứa trẻ lại.
Cô ta cũng nói rằng mình sẽ đến thăm đứa trẻ.
Hạ Lăng khẽ nhếch mép, cô đoán được ý của Tô Đường, nói: "Đừng nói với tôi là anh nhìn không ra ý của cô ta, Lệ Lôi, hai người làm trò như vậy có ý tứ gì thế?"
Lệ Lôi nói: "Cô ấy có ân cứu mạng đối với anh, không thể quá tàn nhẫn."
“Tôi cũng có ân cứu mạng anh!” Hạ Lăng đột nhiên kích động nhìn người đàn ông trước mặt, anh có biết cô đã trả giá bao nhiêu để cứu anh trong vụ tai nạn dù lượn không? Quay lại cơn ác mộng kiếp trước, từ trong địa ngục mà sinh ra đứa con của hai người, để rồi nhìn đứa trẻ chết thảm …
Tất cả những điều này tại sao lại xảy ra với cô?
"Có phải là vì em chưa từng cùng anh vượt qua khu rừng nguy hiểm, chưa từng trải qua nhiều gian khổ nên những tổn thương mà em phải chịu đựng, nó nhỏ hơn nhiều so với những tổn thương của cô ta sao? Em không thể mang thai nữa, vĩnh viễn không thể nữa anh có biết không?! Em không hối tiếc hy sinh bản thân mình. Vậy mà bây giờ, anh nghĩ người phụ nữ đó quá thảm thương, chê những chịu đựng của em không nhiều như cô ta ư? Anh làm những điều này để trừng phạt em, để lăng trì và làm cho em khổ sở hơn nữa sao?!"
…... Lại cãi nhau ….
Thiệu Huy ôm đầu sầu muộn.
Cha ngốc, cha giữ tên Lệ Duệ ngốc nghếch đó làm gì chứ? Dù sao cũng đã nuôi thành tính như vậy rồi, đưa đến đâu thì có gì khác nhau, trực tiếp để nó về với người mẹ kia thì tốt biết bao! Thiệu Huy bé nhỏ buồn bã cắn một miếng bánh lớn, ô….. ô …...ô…..., ăn rất ngon, có khi nào sau này không được ăn nữa không?
Ở trong lòng cậu đã tự kết án ông bố của cậu rồi.
Ai ngờ được, Lệ Lôi tiến lên vài bước, nghiêm túc nhìn Hạ Lăng: "Không phải như thế này. Tiểu Lăng, không phải như thế. Em mãi mãi là người duy nhất trong lòng anh, em biết không, thực ra anh luôn cảm thấy thật may mắn khi người gặp phải những chuyện đó trong rừng nguyên sinh không phải là em, nói những lời này có lẽ rất tàn nhẫn đối với Tô Đường, nhưng đây là ý nghĩ thật sự của anh, cũng chính ý nghĩ này đã khiến anh cảm thấy có lỗi với Tô Đường nhiều năm như vậy, không chỉ là vì ơn cứu mạng, là thật."
Nghe được những lời thật lòng của anh, cô cảm thấy bất ngờ. Hạ Lăng ngây người nhìn anh, nước mắt lưng tròng.
“Anh nói dối.” Cô nhẹ nhàng nói.
Anh đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của cô một chút, "Qua ăn bánh đi, anh cũng mang quà cho em, mở ra xem."
“Em không…….” mắt Hạ Lăng vẫn ngấn lệ, anh muốn dùng những lời ngụy biện này để khiến cô bỏ qua chuyện Lệ Duệ đang sống trong nhà anh ấy sao? Không thể nào.
Lệ Lôi rất nhẹ nhàng nói: "Đến xem."
Anh nắm tay cô và mở chiếc hộp xinh đẹp. Trong hộp, bật ra một chiếc chìa khóa rất đẹp, sáng lấp lánh ánh trắng bạc.
Hạ Lăng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Còn nhớ căn hộ chúng ta đã ở cùng nhau không? Anh đã đổi chìa khóa. Ngoại trừ em và anh, sẽ không có ai vào được, ngay cả ông nội và Tô Đường cũng không. Anh đã chuyển về căn hộ. Tiểu Lăng, hôm nay anh đến đây để mời em, em có muốn dọn đến ở cùng anh không? Tiểu Duệ thích biệt thự, nên anh để nó ở đó, dù sao cũng có người hầu và lão quản gia chăm sóc, không thể có chuyện gì được."
Anh đã trang trí lại căn hộ và đã thông ra với căn hộ bên cạnh, đủ chỗ cho anh, cô và đứa con của cô ở.
Hạ Lăng nhìn cái chìa khóa, hồi lâu không nói nên lời.
Ngay cả Tiểu Thiệu Huy đang cắn một nửa miếng bánh hạt phỉ trong miệng cũng quên nuốt xuống, không ngờ ông cha ngốc đó lại có cách khiến chị ấy xúc động không thốt nên lời.
“Tiểu Lăng, đi theo anh.” Lệ Lôi vô cùng dịu dàng.
Hạ Lăng định thần lại, hoảng hốt lùi lại một bước. “Anh để em nghĩ xem,” Cô yếu ớt nói. Hóa ra hận anh và từ chối anh nhiều như vậy, nhưng cô vẫn cảm động trước hành vi hôm nay của anh, Hạ Lăng rất sợ hãi, sợ hãi chính mình lại bị anh hạ độc, sẽ không bao giờ có thể thoát ra được nữa.
“Cho dù em có suy nghĩ bao lâu, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, chờ đợi câu trả lời của em.” Lệ Lôi nói. Mặc dù rất đau khổ nhưng anh biết rằng việc này không thể quá gấp được, anh cần cho cô thời gian. "Chúng ta thử ăn bánh hạt phỉ trước đã. Là Thiệu Huy đã cùng anh làm đấy, cũng là hương vị mà anh thường làm cho em trước đó."
Cô bước đến bàn, cầm một miếng bánh và cắn một miếng, quả thực vẫn ngon như ngày trước.
Đôi mắt cô lại có chút nóng rát.
- ----------
Thời gian dần trôi qua, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Thỉnh thoảng, Thiệu Huy hỏi cô: "Chị ơi, chị nói khi nào chú Lệ sẽ cho dì Tô dọn ra ngoài? Em nhớ Nhị Mao, còn nhớ những món ăn do chú Lệ nấu, a a a."
Hạ Lăng khẽ cụp mắt xuống, che đi cảm xúc.
"Tuỳ vào anh ta," cô nói, "Có đuổi hay không cũng chẳng quan trọng."
Tuy nhiên, Thiệu Huy vẫn nghe ra được chút mong đợi và căng thẳng trong giọng nói của cô. Cậu nhỏ rất lo lắng, mỗi ngày đều hy vọng, cha ngốc ơi, cha ngốc à, mẹ cho cha một cơ hội, cha nhất định phải nắm lấy.
Có lẽ ông trời đã nghe thấy mong ước của cậu.
Ngay sau đó thì Lệ Lôi đã đến thăm. Trong nắng thu vàng ấm áp, anh mặc chiếc áo mỏng, thấp thoáng phác họa những cơ bắp khỏe khoắn dưới lớp áo vải không tinh khiết. Mấy năm nay chiến đấu trong làn mưa đạn bão, được tôi luyện nhiều, càng khiến cho dáng người của anh hoàn mỹ hơn, ngay cả vết sẹo sắc bén trên mặt cũng tăng thêm độ nam tính.
Anh cầm một hộp quà trên tay và xuất hiện trước cửa nhà cô.
Thiệu Huy vội vàng ra mở cửa: "Chú Lệ, chú Lệ!"
Lệ Lôi cười đến lộ hàm răng trắng, cúi xuống sờ sờ đầu của cậu: "Tiểu Thiệu Huy, em có ngoan không?"
“Ngoan ạ!” Đứa nhỏ gật đầu lia lịa rồi kéo anh vào phòng “Chị gái em đang tập nhảy trong phòng. Em sẽ đi gọi chị đến!”
Cậu lại kiễng chân lên, lén ghé vào tai Lệ Lôi nói: “Chị ấy sáng nay có nói là muốn ăn bánh hạt phỉ." Cậu nói rồi ngước đôi mắt nhìn thẳng Lệ Lôi.
Lệ Lôi lập tức hiểu ra, nụ cười rạng rỡ hơn: "Chị gái em đang tập khiêu vũ nên trước tiên đừng làm phiền cô ấy, đợi khi chị kết thúc thì nói với anh. Cho anh dùng bếp một chút."
“Ừm!” Thiệu Huy vui vẻ dẫn anh vào bếp.
Hạ Lăng khiêu vũ xong, cô tắm rửa thay quần áo rồi đi xuống lầu, nhìn thấy hai bóng người một lớn một nhỏ xuất hiện ở phòng khách lúc nào không biết - Thiệu Huy và Lệ Lôi, tay cầm một đĩa bánh hạt phỉ lớn, nở nụ cười đợi cô xuống.
“Chị ơi, tới ăn đi, ngon lắm a.” Thiệu Huy bước tới, nắm lấy tay cô.
Cô đứng đó không nhúc nhích, khẽ hỏi: "Đã xong chưa?"
Lệ Lôi nói: "Tô Đường đã dọn ra ngoài rồi. Nhưng..."
Hạ Lăng hơi nhướng mày.
Lệ Lôi nhìn cô, cảm thấy rất căng thẳng, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: "Tiểu Duệ vẫn sống với anh. Tô Đường còn phải chăm sóc con nên không không chuyển ra quá xa." Anh nghĩ rằng Tô Đường cứng đầu sinh đứa bé này ra thì lúc dọn nhà chắc hẳn sẽ muốn đưa nó đi cùng với mình. Nhưng không như vậy, Tô Đường bảo Tiểu Duệ rất thích môi trường của biệt thự, không muốn chuyển đi nên đã để đứa trẻ lại.
Cô ta cũng nói rằng mình sẽ đến thăm đứa trẻ.
Hạ Lăng khẽ nhếch mép, cô đoán được ý của Tô Đường, nói: "Đừng nói với tôi là anh nhìn không ra ý của cô ta, Lệ Lôi, hai người làm trò như vậy có ý tứ gì thế?"
Lệ Lôi nói: "Cô ấy có ân cứu mạng đối với anh, không thể quá tàn nhẫn."
“Tôi cũng có ân cứu mạng anh!” Hạ Lăng đột nhiên kích động nhìn người đàn ông trước mặt, anh có biết cô đã trả giá bao nhiêu để cứu anh trong vụ tai nạn dù lượn không? Quay lại cơn ác mộng kiếp trước, từ trong địa ngục mà sinh ra đứa con của hai người, để rồi nhìn đứa trẻ chết thảm …
Tất cả những điều này tại sao lại xảy ra với cô?
"Có phải là vì em chưa từng cùng anh vượt qua khu rừng nguy hiểm, chưa từng trải qua nhiều gian khổ nên những tổn thương mà em phải chịu đựng, nó nhỏ hơn nhiều so với những tổn thương của cô ta sao? Em không thể mang thai nữa, vĩnh viễn không thể nữa anh có biết không?! Em không hối tiếc hy sinh bản thân mình. Vậy mà bây giờ, anh nghĩ người phụ nữ đó quá thảm thương, chê những chịu đựng của em không nhiều như cô ta ư? Anh làm những điều này để trừng phạt em, để lăng trì và làm cho em khổ sở hơn nữa sao?!"
…... Lại cãi nhau ….
Thiệu Huy ôm đầu sầu muộn.
Cha ngốc, cha giữ tên Lệ Duệ ngốc nghếch đó làm gì chứ? Dù sao cũng đã nuôi thành tính như vậy rồi, đưa đến đâu thì có gì khác nhau, trực tiếp để nó về với người mẹ kia thì tốt biết bao! Thiệu Huy bé nhỏ buồn bã cắn một miếng bánh lớn, ô….. ô …...ô…..., ăn rất ngon, có khi nào sau này không được ăn nữa không?
Ở trong lòng cậu đã tự kết án ông bố của cậu rồi.
Ai ngờ được, Lệ Lôi tiến lên vài bước, nghiêm túc nhìn Hạ Lăng: "Không phải như thế này. Tiểu Lăng, không phải như thế. Em mãi mãi là người duy nhất trong lòng anh, em biết không, thực ra anh luôn cảm thấy thật may mắn khi người gặp phải những chuyện đó trong rừng nguyên sinh không phải là em, nói những lời này có lẽ rất tàn nhẫn đối với Tô Đường, nhưng đây là ý nghĩ thật sự của anh, cũng chính ý nghĩ này đã khiến anh cảm thấy có lỗi với Tô Đường nhiều năm như vậy, không chỉ là vì ơn cứu mạng, là thật."
Nghe được những lời thật lòng của anh, cô cảm thấy bất ngờ. Hạ Lăng ngây người nhìn anh, nước mắt lưng tròng.
“Anh nói dối.” Cô nhẹ nhàng nói.
Anh đưa tay ra vuốt ve mái tóc dài của cô một chút, "Qua ăn bánh đi, anh cũng mang quà cho em, mở ra xem."
“Em không…….” mắt Hạ Lăng vẫn ngấn lệ, anh muốn dùng những lời ngụy biện này để khiến cô bỏ qua chuyện Lệ Duệ đang sống trong nhà anh ấy sao? Không thể nào.
Lệ Lôi rất nhẹ nhàng nói: "Đến xem."
Anh nắm tay cô và mở chiếc hộp xinh đẹp. Trong hộp, bật ra một chiếc chìa khóa rất đẹp, sáng lấp lánh ánh trắng bạc.
Hạ Lăng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Còn nhớ căn hộ chúng ta đã ở cùng nhau không? Anh đã đổi chìa khóa. Ngoại trừ em và anh, sẽ không có ai vào được, ngay cả ông nội và Tô Đường cũng không. Anh đã chuyển về căn hộ. Tiểu Lăng, hôm nay anh đến đây để mời em, em có muốn dọn đến ở cùng anh không? Tiểu Duệ thích biệt thự, nên anh để nó ở đó, dù sao cũng có người hầu và lão quản gia chăm sóc, không thể có chuyện gì được."
Anh đã trang trí lại căn hộ và đã thông ra với căn hộ bên cạnh, đủ chỗ cho anh, cô và đứa con của cô ở.
Hạ Lăng nhìn cái chìa khóa, hồi lâu không nói nên lời.
Ngay cả Tiểu Thiệu Huy đang cắn một nửa miếng bánh hạt phỉ trong miệng cũng quên nuốt xuống, không ngờ ông cha ngốc đó lại có cách khiến chị ấy xúc động không thốt nên lời.
“Tiểu Lăng, đi theo anh.” Lệ Lôi vô cùng dịu dàng.
Hạ Lăng định thần lại, hoảng hốt lùi lại một bước. “Anh để em nghĩ xem,” Cô yếu ớt nói. Hóa ra hận anh và từ chối anh nhiều như vậy, nhưng cô vẫn cảm động trước hành vi hôm nay của anh, Hạ Lăng rất sợ hãi, sợ hãi chính mình lại bị anh hạ độc, sẽ không bao giờ có thể thoát ra được nữa.
“Cho dù em có suy nghĩ bao lâu, anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, chờ đợi câu trả lời của em.” Lệ Lôi nói. Mặc dù rất đau khổ nhưng anh biết rằng việc này không thể quá gấp được, anh cần cho cô thời gian. "Chúng ta thử ăn bánh hạt phỉ trước đã. Là Thiệu Huy đã cùng anh làm đấy, cũng là hương vị mà anh thường làm cho em trước đó."
Cô bước đến bàn, cầm một miếng bánh và cắn một miếng, quả thực vẫn ngon như ngày trước.
Đôi mắt cô lại có chút nóng rát.
- ----------