Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 681: Chuyển ra ngoài
Cửa phòng ngủ được mở ra.
Đập vào mắt cô không phải là một chiếc giường mà là không gian rộng rãi, trải chăn dày dưới đất và thoảng mùi hoa khô. Một bức tường dài che khuất tầm nhìn của hai người.
Lệ Lôi kéo Hạ Lăng đến phía sau bức bình phong, nơi có hai cánh cửa.
Lệ Lôi chỉ vào một trong số hai cánh cửa đó và nói: “Đây là phòng ngủ của Tô Đường.” Anh lại chỉ vào cánh cửa thứ hai và nói: “Còn đây là phòng của anh.” Anh mở cửa, để lộ phòng ngủ thực sự, với chiếc giường ở giữa. Chiếc giường lớn màu đen không có vật dụng trang trí nào thêm, ngoại trừ những bức tranh lớn nhỏ khác nhau trên tường.
Một số là mẩu tin, một số là ảnh quảng cáo, một số là ảnh chụp lén không rõ nguồn gốc.
Từng bức một, đều là Hạ Lăng.
“Bao năm qua, anh vẫn luôn nhớ em.” Lệ Lôi nắm tay cô bước vào phòng “Tiểu Lăng, em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu. Không ai có thể thay đổi được chuyện này”.
Hạ Lăng kinh ngạc, thậm chí quên mất bàn tay vẫn đang bị Lệ Lôi nắm chặt.
Từng bức ảnh được sắp xếp theo thời gian, từ khi bọn họ gặp nhau, đặc biệt là trong bốn năm hai người cách nhau, có quá nhiều ảnh, thậm chí có hai bức tranh là phác thảo, đều là chân dung của Hạ Lăng. Hình ảnh của cô sống động trong những bức ký họa, với nhiều cảm xúc chứa chan ở khóe mắt và lông mày, và mỗi chi tiết đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của người họa sĩ.
Cô lùi lại hai bước.
"Bây giờ, em có thể tin anh chưa?" Lệ Lôi hỏi.
Hạ Lăng trong lòng rối bời, không biết phải làm sao, cô run run môi khẽ hỏi: “Không phải anh đã kết hôn với Tô Đường rồi sao?” Cô đã xem tin tức về đám cưới của họ ở nước ngoài.
Lệ Lôi kinh hãi.
"Ai nói cho em điều này?"
Hạ Lăng ngờ vực nhìn anh: “Phải không?Anh đã nói vậy với tờ báo nhiều năm trước.”
Vẻ mặt của Lệ Lôi trở nên ảm đạm. "Thứ gì?" Anh hỏi: "Em còn giữ tờ báo đó không?Anh sẽ khiến họ chịu trách nhiệm. Tiểu Lăng, anh không hề kết hôn với Tô Đường. Đám cưới đó là giả! Điều duy nhất anh nói với Tô Đường là nuôi dưỡng Lệ Duệ dưới danh nghĩa là con trai của anh nhưng anh chưa từng hứa sẽ cưới cô ấy.”
"Không thể nào, sao anh có thể chưa kết hôn."
"Nếu em không tin anh, em có thể kiểm tra, quốc tịch của anh là ở Trung Quốc và có thể tìm thấy hồ sơ kết hôn của anh ở cục nội vụ”. Lệ Lôi buồn bực. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Hạ Lăng lại từ chối anh như vậy, hoá ra là vì sợ anh kết hôn rồi.
Anh nhìn cô thật sâu.
"Em là người phụ nữ mà anh muốn bảo vệ cả đời."
“Sau đó chuyện gì xảy ra?” Hạ Lăng hỏi.
“Anh sẽ điều tra.” Lệ Lôi nói.
Trong lòng anh vốn đã có một tia nghi hoặc, là thủ đoạn mà Lệ lão gia cố ý dùng để cấm cản bọn họ. Anh hơi buồn, hóa ra Tiểu Lăng không dễ dàng tin tưởng anh như vậy. Tuy nhiên, bất chấp điều này, anh vẫn yêu cô sâu sắc.
Hạ Lăng im lặng hồi lâu.
Thiệu Huy đứng ởbên nhìn cô có chút lo lắng, sau đó nhìn Lệ Lôi, trong lòng nôn nao chờ mẹ tha thứ cho cha. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn mẹ dễ dàng tha thứ như vậy, cha đã bao nhiêu năm không ở bên họ nên sau này nếu hai người ở bên nhau thì cha phải biết trân trọng mẹ hơn.
“Tiểu Lăng.” Lệ Lôi ân cần gọi cô.
Hạ Lăng ngẩng đầu hỏi: "Vậy mối quan hệ giữa anh và Tô Đường là như thế nào.”
Nhìn thấy cuối cùng cô cũng quan tâm đến chuyện của mình, Lệ Lôi rất vui mừng, nhanh chóng nói: "Sau khi Tô Đường mang thai, để danh tính không bị ảnh hưởng, anh đã nhận nó là con của mình. Tuy nhiên, anh đã khẳng định chỉ là say rượu. Anh từ chối kết hôn với Tô Đường và cô ấy cũng thừa nhận đó là một sự cố, nên anh không cần phải cưới hay chịu trách nhiệm về việc này. Mối quan hệ của anh và cô ấy bây giờ rất đơn giản, chỉ là cha và mẹ của Lệ Duệ, ngoài ra không có gì khác.
Hạ Lăng thở phào nhẹ nhõm, thật tốt.
Cô chỉ đơn giản giống như bao người phụ nữ khác, không thể chịu đựng nổi khi người đàn ông mình yêu cùng người phụ nữ khác tiến vào lễ đường, ngay cả khi cô cũng chưa sẵn sàng quay lại với Lệ Lôi.
Lúc này, Hạ Lăng chợt cảm nhận được cảm xúc khó chịu của Bùi Tử Hoành khi cô mang thai con của Lệ Lôi. Hóa ra khi yêu một người quá sâu, thì sẽ có những suy nghĩ như vậy.
Cô cảm thấy vừa vui lại hơi buồn, cảm xúc lẫn lộn thật phức tạp.
Ở bên cạnh, Thiệu Huy nhẹ nhàng kéo tay cô: "Chị, nếu chú Lệ chưa kết hôn, sau này chị có thể lấy chú không? Nếu chúng ta trở thành gia đình, chú Lệ có thể nấu cơm cho chúng ta mỗi ngày, có đúng không chị.”
Cậu bé này thật là. Hạ Lăng dường như cảm thấy rất ấm áp.
Lệ Lôi nhân cơ hội, nói:” Tiểu Lăng, Thiệu Huy là một cậu bé đáng yêu phải không, và thực sự Tiểu Thiệu Huy cần một người cha để trưởng thành như một người đàn ông thực sự đấy. Em nên suy nghĩ về việc để cho Thiệu Huy có một mái ấm đầy đủ.”
Trái tim cô rung động trong giây lát, và gần như bị thuyết phục.
Nhưng nỗi thống khổ của bốn năm qua đột nhiên lại ập đến trong tâm trí cô, cô vẫn sợ bị tổn thương.
"Anh nói rằng anh và Tô Đường chỉ là cha mẹ của Lệ Duệ đơn thuần, vậy sao cô ấy lại sống trong biệt thự của anh, ngay cả trang trí và đồ đạc đều do cô ấy lo liệu."
Lệ Lôi nói: "Anh không thể cắt đứt với cô ấy ngay sau khi cô ấy sinh con, vì điều đó sẽ gây tổn thương lớn cho Lệ Duệ và Tô Đường. Tiểu Lăng, thời gian của anh dành để tìm em và tìm thời gian thích hợp để công bố rằng anh và Tô Đường chia tay. Bằng cách này, danh tiếng của tất cả sẽ đều tốt đẹp.”
Hạ Lăng cảm thấy có chút khó chịu: “Anh đã từng nghĩ tới cảm nhận của em chưa, nghĩ tới thời gian bốn năm đó của em?”
Lệ Lôi im lặng một hồi mới nói: "Anh biết."
Hạ Lăng vẫn cảm thấy không thoải mái, những đau khổ mà cô phải chịu đựng trong những năm gần đây lại có thể được tóm gọn lại bằng một sự bất bình nhẹ nhàng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, từng chữ rõ ràng nói: "Để Tô Đường rời khỏi biệt thự. Nếu không, đừng tới tìm em nữa.”
Hai mắt Lệ Lôi sáng lên, cuối cùng sự cảnh giác của cô với anh đã được nới lòng một chút.
Tốt hơn là nên thương lượng với cô ấy thật tốt.
“Anh sẽ giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.” Lệ Lôi nói.
Hạ Lăng khịt mũi, nắm lấy tay Thiệu Huy: "Đi thôi."
Thiệu Huy miễn cưỡng nhìn lại Lệ Lôi, và khi cậu đi qua phòng khách, miễn cưỡng chào tạm biệt Nhị Mao một cái. Không ngờ, Lệ Duệ cũng đang đợi bảo mẫu ở phòng khách, thấy bọn họ đi ra liền mắng: "Các người đừng tới nhà tôi nữa. Đây là biệt thự của mẹ con tôi."
Hạ Lăng thậm chí còn không quan tâm Lệ Duệ.
Thiệu Huy nghĩ một lát rồi lại do dự không nói. Từ nhỏ cậu đã được giáo dục phép tắc cẩn thận, tốt hơn hết là không nên kích thích Lệ Duệ, dù sao người sắp bị đuổi đi cũng chính là mẹ cậu ta.
- ----------
Dịch: @Khả LinhLinh
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- -‐--------
Tui chỉ muốn nói là tầm chap 701 là danh tính TH đã sáng tỏ! Mng muốn chap đó tới nhanh thì phải tương tác đều đặn rồi:(((
Đập vào mắt cô không phải là một chiếc giường mà là không gian rộng rãi, trải chăn dày dưới đất và thoảng mùi hoa khô. Một bức tường dài che khuất tầm nhìn của hai người.
Lệ Lôi kéo Hạ Lăng đến phía sau bức bình phong, nơi có hai cánh cửa.
Lệ Lôi chỉ vào một trong số hai cánh cửa đó và nói: “Đây là phòng ngủ của Tô Đường.” Anh lại chỉ vào cánh cửa thứ hai và nói: “Còn đây là phòng của anh.” Anh mở cửa, để lộ phòng ngủ thực sự, với chiếc giường ở giữa. Chiếc giường lớn màu đen không có vật dụng trang trí nào thêm, ngoại trừ những bức tranh lớn nhỏ khác nhau trên tường.
Một số là mẩu tin, một số là ảnh quảng cáo, một số là ảnh chụp lén không rõ nguồn gốc.
Từng bức một, đều là Hạ Lăng.
“Bao năm qua, anh vẫn luôn nhớ em.” Lệ Lôi nắm tay cô bước vào phòng “Tiểu Lăng, em là người phụ nữ duy nhất mà anh yêu. Không ai có thể thay đổi được chuyện này”.
Hạ Lăng kinh ngạc, thậm chí quên mất bàn tay vẫn đang bị Lệ Lôi nắm chặt.
Từng bức ảnh được sắp xếp theo thời gian, từ khi bọn họ gặp nhau, đặc biệt là trong bốn năm hai người cách nhau, có quá nhiều ảnh, thậm chí có hai bức tranh là phác thảo, đều là chân dung của Hạ Lăng. Hình ảnh của cô sống động trong những bức ký họa, với nhiều cảm xúc chứa chan ở khóe mắt và lông mày, và mỗi chi tiết đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của người họa sĩ.
Cô lùi lại hai bước.
"Bây giờ, em có thể tin anh chưa?" Lệ Lôi hỏi.
Hạ Lăng trong lòng rối bời, không biết phải làm sao, cô run run môi khẽ hỏi: “Không phải anh đã kết hôn với Tô Đường rồi sao?” Cô đã xem tin tức về đám cưới của họ ở nước ngoài.
Lệ Lôi kinh hãi.
"Ai nói cho em điều này?"
Hạ Lăng ngờ vực nhìn anh: “Phải không?Anh đã nói vậy với tờ báo nhiều năm trước.”
Vẻ mặt của Lệ Lôi trở nên ảm đạm. "Thứ gì?" Anh hỏi: "Em còn giữ tờ báo đó không?Anh sẽ khiến họ chịu trách nhiệm. Tiểu Lăng, anh không hề kết hôn với Tô Đường. Đám cưới đó là giả! Điều duy nhất anh nói với Tô Đường là nuôi dưỡng Lệ Duệ dưới danh nghĩa là con trai của anh nhưng anh chưa từng hứa sẽ cưới cô ấy.”
"Không thể nào, sao anh có thể chưa kết hôn."
"Nếu em không tin anh, em có thể kiểm tra, quốc tịch của anh là ở Trung Quốc và có thể tìm thấy hồ sơ kết hôn của anh ở cục nội vụ”. Lệ Lôi buồn bực. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Hạ Lăng lại từ chối anh như vậy, hoá ra là vì sợ anh kết hôn rồi.
Anh nhìn cô thật sâu.
"Em là người phụ nữ mà anh muốn bảo vệ cả đời."
“Sau đó chuyện gì xảy ra?” Hạ Lăng hỏi.
“Anh sẽ điều tra.” Lệ Lôi nói.
Trong lòng anh vốn đã có một tia nghi hoặc, là thủ đoạn mà Lệ lão gia cố ý dùng để cấm cản bọn họ. Anh hơi buồn, hóa ra Tiểu Lăng không dễ dàng tin tưởng anh như vậy. Tuy nhiên, bất chấp điều này, anh vẫn yêu cô sâu sắc.
Hạ Lăng im lặng hồi lâu.
Thiệu Huy đứng ởbên nhìn cô có chút lo lắng, sau đó nhìn Lệ Lôi, trong lòng nôn nao chờ mẹ tha thứ cho cha. Tuy nhiên, cậu cũng không muốn mẹ dễ dàng tha thứ như vậy, cha đã bao nhiêu năm không ở bên họ nên sau này nếu hai người ở bên nhau thì cha phải biết trân trọng mẹ hơn.
“Tiểu Lăng.” Lệ Lôi ân cần gọi cô.
Hạ Lăng ngẩng đầu hỏi: "Vậy mối quan hệ giữa anh và Tô Đường là như thế nào.”
Nhìn thấy cuối cùng cô cũng quan tâm đến chuyện của mình, Lệ Lôi rất vui mừng, nhanh chóng nói: "Sau khi Tô Đường mang thai, để danh tính không bị ảnh hưởng, anh đã nhận nó là con của mình. Tuy nhiên, anh đã khẳng định chỉ là say rượu. Anh từ chối kết hôn với Tô Đường và cô ấy cũng thừa nhận đó là một sự cố, nên anh không cần phải cưới hay chịu trách nhiệm về việc này. Mối quan hệ của anh và cô ấy bây giờ rất đơn giản, chỉ là cha và mẹ của Lệ Duệ, ngoài ra không có gì khác.
Hạ Lăng thở phào nhẹ nhõm, thật tốt.
Cô chỉ đơn giản giống như bao người phụ nữ khác, không thể chịu đựng nổi khi người đàn ông mình yêu cùng người phụ nữ khác tiến vào lễ đường, ngay cả khi cô cũng chưa sẵn sàng quay lại với Lệ Lôi.
Lúc này, Hạ Lăng chợt cảm nhận được cảm xúc khó chịu của Bùi Tử Hoành khi cô mang thai con của Lệ Lôi. Hóa ra khi yêu một người quá sâu, thì sẽ có những suy nghĩ như vậy.
Cô cảm thấy vừa vui lại hơi buồn, cảm xúc lẫn lộn thật phức tạp.
Ở bên cạnh, Thiệu Huy nhẹ nhàng kéo tay cô: "Chị, nếu chú Lệ chưa kết hôn, sau này chị có thể lấy chú không? Nếu chúng ta trở thành gia đình, chú Lệ có thể nấu cơm cho chúng ta mỗi ngày, có đúng không chị.”
Cậu bé này thật là. Hạ Lăng dường như cảm thấy rất ấm áp.
Lệ Lôi nhân cơ hội, nói:” Tiểu Lăng, Thiệu Huy là một cậu bé đáng yêu phải không, và thực sự Tiểu Thiệu Huy cần một người cha để trưởng thành như một người đàn ông thực sự đấy. Em nên suy nghĩ về việc để cho Thiệu Huy có một mái ấm đầy đủ.”
Trái tim cô rung động trong giây lát, và gần như bị thuyết phục.
Nhưng nỗi thống khổ của bốn năm qua đột nhiên lại ập đến trong tâm trí cô, cô vẫn sợ bị tổn thương.
"Anh nói rằng anh và Tô Đường chỉ là cha mẹ của Lệ Duệ đơn thuần, vậy sao cô ấy lại sống trong biệt thự của anh, ngay cả trang trí và đồ đạc đều do cô ấy lo liệu."
Lệ Lôi nói: "Anh không thể cắt đứt với cô ấy ngay sau khi cô ấy sinh con, vì điều đó sẽ gây tổn thương lớn cho Lệ Duệ và Tô Đường. Tiểu Lăng, thời gian của anh dành để tìm em và tìm thời gian thích hợp để công bố rằng anh và Tô Đường chia tay. Bằng cách này, danh tiếng của tất cả sẽ đều tốt đẹp.”
Hạ Lăng cảm thấy có chút khó chịu: “Anh đã từng nghĩ tới cảm nhận của em chưa, nghĩ tới thời gian bốn năm đó của em?”
Lệ Lôi im lặng một hồi mới nói: "Anh biết."
Hạ Lăng vẫn cảm thấy không thoải mái, những đau khổ mà cô phải chịu đựng trong những năm gần đây lại có thể được tóm gọn lại bằng một sự bất bình nhẹ nhàng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, từng chữ rõ ràng nói: "Để Tô Đường rời khỏi biệt thự. Nếu không, đừng tới tìm em nữa.”
Hai mắt Lệ Lôi sáng lên, cuối cùng sự cảnh giác của cô với anh đã được nới lòng một chút.
Tốt hơn là nên thương lượng với cô ấy thật tốt.
“Anh sẽ giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.” Lệ Lôi nói.
Hạ Lăng khịt mũi, nắm lấy tay Thiệu Huy: "Đi thôi."
Thiệu Huy miễn cưỡng nhìn lại Lệ Lôi, và khi cậu đi qua phòng khách, miễn cưỡng chào tạm biệt Nhị Mao một cái. Không ngờ, Lệ Duệ cũng đang đợi bảo mẫu ở phòng khách, thấy bọn họ đi ra liền mắng: "Các người đừng tới nhà tôi nữa. Đây là biệt thự của mẹ con tôi."
Hạ Lăng thậm chí còn không quan tâm Lệ Duệ.
Thiệu Huy nghĩ một lát rồi lại do dự không nói. Từ nhỏ cậu đã được giáo dục phép tắc cẩn thận, tốt hơn hết là không nên kích thích Lệ Duệ, dù sao người sắp bị đuổi đi cũng chính là mẹ cậu ta.
- ----------
Dịch: @Khả LinhLinh
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- -‐--------
Tui chỉ muốn nói là tầm chap 701 là danh tính TH đã sáng tỏ! Mng muốn chap đó tới nhanh thì phải tương tác đều đặn rồi:(((