Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 665: Ngôi sao mới nổi trên mạng xã hội
Thiệu Huy liếc mắt nhìn cả hai mẹ con bé gái kia một cái.
Trên mặt vẫn như cũ bày ra biểu cảm ngây thơ, ngơ ngác như chú nai vàng trên lá vàng khô. Thiệu Huy nhận lấy hoa, hướng tiểu nha đầu trước mặt cười ngọt ngào, thanh âm mềm như nước: “Cảm ơn cậu, mình rất thích a.”
Đó là một bông hoa nhỏ cậu không biết tên mang sắc đỏ yêu kiều. Những cánh hoa mịn màng nhẹ đu đưa trong gió, xinh đẹp.
Mẹ bé gái trước sau vẫn luôn vô cùng khẩn trương. Gia đình cô suy cho cùng cũng chỉ là một phó hiệu trưởng của một trường nhỏ mà thôi, đứng cạnh bạch phú mỹ Hạ Lăng có tài sản giá trị hàng chục tỷ nhân dân tệ căn bản là không cùng đẳng cấp. Ai mà không biết tình duyên của Hạ Lăng vẫn luôn lận đận? Đứa trẻ ngốc nghếch nhà mình lại cứ như vậy chọc trúng chỗ đau của nhân vật lớn này. Cho dù Thiệu Huy tuổi còn nhỏ, chuyện gì cũng không biết, nghe không hiểu cái gì nhưng khó mà biết Hạ Lăng có tức giận hay không.
Khách khứa cùng phóng viên xung quanh tập trung toàn bộ ánh mắt về phía ba người, chăm chú theo dõi diễn biến sự việc này, trong lòng thực sự tò mò sự việc này sẽ kết thúc ra sao.
Giữa bầu không khí yên tĩnh quỷ dị đó, Thiệu Huy cúi đầu nhìn bông hoa nhỏ trong tay. Sau đó nhấc đôi chân mập mạp ngắn ngủn của mình vui vẻ chạy đến bên Hạ Lăng, đem bông hoa đưa lên cao. “Chị ơi! Hoa này tặng chị ạ.” Giọng nói vẫn như trước thực trong trẻo, ngọt ngào, ngữ điệu không rõ ràng mang theo chút giọng điệu của trẻ thơ “Em không có cha mẹ, chỉ có chị chiếu cố. Chị là người tốt nhất trên thế giới luôn á.”
Cậu bé nói chỉ một câu, liền đem không khí gượng gạo bao phủ cả hội trường bỗng chốc bị đánh tan không còn nữa.
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở phào. Không ít người trong lòng âm thầm tán thưởng sự khôn ngoan của Thiệu Huy – vừa mới nãy nha đầu kia nói thằng nhóc không có ba, ngụ ý chính là nó có Hạ Lăng là “mama”, mà “mama” này lại không có nửa kia của chính mình. Lời này lọt vào tai người nghe lại tựa như một sự xúc phạm trắng trợn. Thế nhưng Thiệu Huy chỉ cần vừa vặn khéo léo kêu một tiếng “chị” liền trở thành tứ lượng bạt thiên cân* (bốn lạng địch ngàn cân), thực dễ dàng ném chủ đề kia vào dĩ vãng: " Chị vẫn còn rất trẻ, bàn chuyện nửa kia ư? Không vội!"
Ngay cả mấy bậc lão làng trong giới chính trị và kinh doanh cũng không nhịn được cảm thán, trong lòng thầm giơ ngón cái like với Thiệu Huy.
Đôi mắt Lệ Lôi khẽ nheo lại, sau đó có chút lười nhác mỉm cười. Tiểu Lăng thu nhận đứa trẻ này, tựa hồ không có ngốc nghếch, đáng yêu giống như vẻ bề ngoài chút nào. Ngược lại còn rất nhanh trí, thật sự là một đứa nhỏ làm người khác muốn yêu thương. .
Ngôn Tình Tổng Tài
Có điều...
Tiểu Thiệu Huy, con có “chị gái”, rất nhanh cũng sẽ có “anh trai”. Nhất định như vậy.
Khẽ rời tầm mắt, ánh nhìn sâu thẳm của Lệ Lôi rơi trên người Hạ Lăng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa phối ren sáng màu mềm mại, dáng vẻ thướt tha tựa tiên nữ giáng trần. Ánh mặt trời nhàn nhạt phủ trên người cô một tầng hào quang rực rỡ diễm lệ khiến lòng người khác không khỏi tan chảy. Cô cúi xuống, nhận lấy bông hoa từ tay Thiệu Huy và nói: “Thiệu Huy cũng là cậu bé đáng yêu nhất thế giới này nha.”
Đứa nhỏ nghe vậy liền ngây ngô nở nụ cười hạnh phúc.
Sau khi các sự việc căng thẳng đã được giải quyết êm đẹp. Ánh đèn flash của các phóng viên bắt đầu lóe sáng không ngừng. Hạ Lăng cầm trên tay bông hoa nhỏ đỏ tươi đang lay động trong làn gió, cùng các nhân vật tai to mặt lớn tùy ý hàn huyên chuyện phiếm. Bầu không khí dần khôi phục lại sự vui vẻ, thoải mái ban đầu.
Toàn bộ phóng viên đều âm thầm ở trong lòng đánh giá--
Đối với lần đầu tiên tham dự một buổi tiệc xã giao mà nói, Thiệu Huy tuổi còn nhỏ như vậy nhưng biểu hiện lại khiến cho mọi người một phen kinh ngạc. Cũng không rõ là đứa trẻ này tài năng không lộ ra ngoài hay là trời sinh bản tính trong sáng thiện lương. Vô luận là cái nào cũng đều phi thường đáng yêu mà lại rất thực, thể hiện một cách tự nhiên trước mặt mọi người, tuyệt không hổ danh “Người thừa kế khối tài sản chục tỷ”.
Bọn họ trong lòng đã dự đoán, nhận định được. Ngay giữa “thế hệ phú nhị đại*” trong giới thượng lưu sẽ xuất hiện một tân tinh sáng ngời đầy triển vọng.
*thế hệ thứ hai trong một gia đình giàu có
Ở phía bên kia, Hạ Lăng đi vòng quanh hội trường đón tiếp các khách mời một lượt. Cô bây giờ có vị thế kinh người, danh tiếng cũng không kém phần tốt đẹp. Cô đã không còn là tiểu hoa đán năm đó để cho ai cũng có thể tùy ý xem thường. Cho dù phía sau lưng vẫn có người chỉ trích cô là “dựa vào phí chia tay và lý hôn của Bùi Tử Hoành” mới có thể sở hữu khối tài sản như hiện tại. Có điều trong cái thời đại tiếu bần bất tiếu xướng* này, họ sẽ chỉ có thể tâng bốc, làm hài lòng cô, ít nhất ở ngoài mặt là như vậy.
*tiếu bần bất tiếu xướng: cười người bần nhưng không cười người xướng, xướng ở đây theo nghĩa đen thì là những người bán nhan sắc (MB,…), nhưng theo nghĩa bóng thì chỉ những người vì cuộc sống phú quý không tiếc dùng thủ đoạn, đây là câu nói chỉ về một quan điểm rất đáng buồn vào thời đại này bên Trung Quốc.
Hạ Lăng đã luyện được cách giao tiếp và kinh nghiệm từ đời trước. Các kiểu xã giao đều thành thạo, ứng phó với các loại tiệc như này không mất một chút công sức nào. Hôm nay là bữa tiệc của Thiệu Huy, cô cũng không cần quá nhiều lời, thật nhanh chóng đã tiếp tất cả khác khứa ra khỏi cửa, ngoại trừ...
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn đến người đàn ông đứng cách đó không xa.
Bóng dáng cao lớn của anh đổ trên mặt đất, đen như mực.
Người đàn ông ấy đứng dưới tán cây dâu tằm, trên tay là một ly cocktail được pha chế đặc biệt có nồng độ cồn thấp nhưng đôi mắt lại như nhuốm men say nồng đậm. Ánh nhìn của anh vẫn luôn ở trên người cô mọi lúc mọi nơi, tự hỉ tự bi* (tựa như vui mà lại tựa như buồn), khiến người ta thoạt nhìn liền cảm thấy trong lòng chao đảo gợn sóng.
Hạ Lăng trong lòng âm thầm đau đớn.
Cô nghiêng đầu đi chỗ khác, buộc mình không được nhìn anh, rời đi về hướng ngược lại.
Lệ Lôi vội vàng bước nhanh theo cô: “Tiểu Lăng!”
Gần đó có những vị khách mới tới tụm thành một tốp ba đến năm người đều nhìn về phía họ. Một số phóng viên cũng giơ cao camera trong tay, đèn flash nhấp nháy không ngừng.
Trước mặt nhiều người như vậy, tâm trạng Hạ Lăng cực kỳ không tốt, cô lạnh lùng trừng anh một cái, lại vẫn như cũ làm ra vẻ không có chút xao động, lên tiếng: “Lệ Lôi? Tôi thấy thật kì lạ, anh vì cái gì lại ở đây? Nếu tôi nhớ không nhầm thì bữa tiệc này, tôi không hề mời anh tham dự.”
Anh tựa hồ đã sớm dự đoán được cô sẽ lấy lí do này để đuổi anh đi, cũng không hề giận dữ, chỉ ôn nhu nói: “Nhớ em.”
“Vì vậy cho nên anh mang theo con trai của Tô Đường đến thăm tôi?” Giọng điệu của cô trở nên đanh thép.
“Chính em cũng biết mà, nó là con trai của Tô Đường.” Lệ Lôi trầm giọng, lại không giải thích rõ ràng, chỉ tiếp tục nói: “Tiểu Lăng, con trai cô ấy sinh ra trong hoàn cảnh nào, trong lòng em hiểu rõ. Anh không thể làm ngơ với mẹ con bọn họ. Nhưng anh cùng Tô Đường lúc ấy là hoàn toàn trong sạch. Người anh yêu từ đầu đến cuối cũng chỉ có em.”
“Thật xin lỗi, đây không phải tình yêu mà tôi muốn.” Có lẽ anh có trăm ngàn loại lý do bất đắc dĩ nhưng cô cũng có giới hạn của riêng mình. Vô luận thế nào cũng không được phép bắt cá hai tay.
“Anh có biết anh hiện tại cùng Bùi Tử Hoành rất giống nhau hay không?” Cô hướng mắt lên những đám mây trắng xa xôi trên bầu trời, có chút bi thương, “Lúc trước, vào thời điểm hắn ta cùng Vương Tịnh Uyển đính hôn. Hắn cũng nói cái gì mà trách nhiệm, cái gì mà chỉ có tôi là chân ái duy nhất một đời hắn… Haha, Lệ Lôi, tôi nếu có thể tiếp nhận một tình yêu như vậy, há còn phải chờ đợi đến tận bây giờ hay sao?”
Cô bỗng dưng quay đầu, nhìn thẳng vào anh, từng lời nói ra sắc như dao cứa vào lòng người: “Nếu tôi có thể chấp nhận thứ tình yêu đó, vậy thì lúc trước đã sớm vui vẻ cùng Bùi Tử Hoành bách niên giai lão. Làm sao sau này có thể gặp nhiều chuyện như vậy rồi gặp gỡ được anh?”
“Lệ Lôi, đừng tự mình đa tình!”
Nói xong câu cự tuyệt cuối cùng, cô xoay người bỏ đi.
Anh khẩn trương vươn tay ra giữ lấy tay cô: “Tiểu Lăng!”
“Buông ra!” Cô nhìn anh, trợn mắt cảnh cáo.
Xung quanh đã có người bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán.
Lệ Lôi còn muốn nói cái gì đó. Bỗng nhiên từ đâu đó truyền đến tiếng khóc lớn của trẻ con. Mọi người – bao gồm cả Lệ Lôi và Hạ Lăng, đều đồng loạt tập trung ánh mắt về phía đó.
Chỉ thấy ở trên thảm cỏ phía bên kia, mấy đứa nhỏ túm tụm lại một chỗ xung quanh ngồi ở giữa là một cậu nhóc cỡ năm – sáu tuổi khóc đến thương tâm. Trước mặt nó là một món đồ chơi đã bị tháo rời thành nhiều mảnh.
Bữa tiệc hôm nay có rất nhiều trẻ con. Vậy nên Hạ Lăng đã đặc biệt sai người chuẩn bị đồ chơi, trong thư mời còn ghi rõ bọn trẻ có thể mang theo đồ chơi của mình để trao đổi và cùng nhau chơi đùa. Không ít những đứa trẻ đã mang theo món đồ chơi yêu thích của mình đến. Giờ cậu bé đó lại đành trơ mắt nhìn những phụ kiện của món đồ đó bị xáo trộn, phá hủy, nhìn không ra màu sắc hay hình dạng ban đầu.
Tất cả người lớn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đều cùng nhau vây đến nơi đó.
Ba mẹ cậu bé là nhà kinh doanh bất động sản, vô cùng nóng vội, bước vội đi đến bên con trai, liền hỏi: “Bảo bối, có chuyện gì vậy?”
- ---------------------
Dịch giả: @Nhung Vân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ---------------------
Bello mọi người, để tạ lỗi up truyện muộn hôm nay, tôi sẽ kể cho mọi người một câu chuyện phiếm bên lề nghen. Truyện kể rằng đã vào thời điểm covid 19 hoành hành đã có một sự kiện lớn xảy ra trên khắp cả năm châu, xôn xao mọi mạng xã hội gần xa. Sự kiện đó không có gì là xa lạ đó là đã vào năm học mới rồi mọi người ạ. Nhiều thành viên trong một nhóm dịch vô danh ở một đất nước hình chữ S cũng vẫn đang trên con đường dùi mài kinh sử. Sáng hừng hực khí thế chiến đấu với 5 tiết học. Chiều tối có người học thêm để tăng điểm kinh nghiệm, tăng độ thực chiến để chống chọi với những kì thi cam go phía trước. Và tối bên cạnh thời gian học để đối đầu với những giờ đứng lớp kiểm tra miệng, hỏi đáp như rap battle với cô, mới có thời gian dịch truyện.......
Vậy nên mọi người thông cảm cho nhóm mình chút nha nếu bọn mình có đăng chậm hay không có chap ra vào mỗi ngày vì chúng mình sẽ up bù hoặc muộn nhé. Hứa không bùng. Nhóm đã theo bộ này khá lâu rồi và sẽ gắn bó đến cuối. Đó là chút lời xàm xí của mình mong là mọi người có buổi tối vui vẻ bên phút giây đọc truyện. Luv u
Trên mặt vẫn như cũ bày ra biểu cảm ngây thơ, ngơ ngác như chú nai vàng trên lá vàng khô. Thiệu Huy nhận lấy hoa, hướng tiểu nha đầu trước mặt cười ngọt ngào, thanh âm mềm như nước: “Cảm ơn cậu, mình rất thích a.”
Đó là một bông hoa nhỏ cậu không biết tên mang sắc đỏ yêu kiều. Những cánh hoa mịn màng nhẹ đu đưa trong gió, xinh đẹp.
Mẹ bé gái trước sau vẫn luôn vô cùng khẩn trương. Gia đình cô suy cho cùng cũng chỉ là một phó hiệu trưởng của một trường nhỏ mà thôi, đứng cạnh bạch phú mỹ Hạ Lăng có tài sản giá trị hàng chục tỷ nhân dân tệ căn bản là không cùng đẳng cấp. Ai mà không biết tình duyên của Hạ Lăng vẫn luôn lận đận? Đứa trẻ ngốc nghếch nhà mình lại cứ như vậy chọc trúng chỗ đau của nhân vật lớn này. Cho dù Thiệu Huy tuổi còn nhỏ, chuyện gì cũng không biết, nghe không hiểu cái gì nhưng khó mà biết Hạ Lăng có tức giận hay không.
Khách khứa cùng phóng viên xung quanh tập trung toàn bộ ánh mắt về phía ba người, chăm chú theo dõi diễn biến sự việc này, trong lòng thực sự tò mò sự việc này sẽ kết thúc ra sao.
Giữa bầu không khí yên tĩnh quỷ dị đó, Thiệu Huy cúi đầu nhìn bông hoa nhỏ trong tay. Sau đó nhấc đôi chân mập mạp ngắn ngủn của mình vui vẻ chạy đến bên Hạ Lăng, đem bông hoa đưa lên cao. “Chị ơi! Hoa này tặng chị ạ.” Giọng nói vẫn như trước thực trong trẻo, ngọt ngào, ngữ điệu không rõ ràng mang theo chút giọng điệu của trẻ thơ “Em không có cha mẹ, chỉ có chị chiếu cố. Chị là người tốt nhất trên thế giới luôn á.”
Cậu bé nói chỉ một câu, liền đem không khí gượng gạo bao phủ cả hội trường bỗng chốc bị đánh tan không còn nữa.
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở phào. Không ít người trong lòng âm thầm tán thưởng sự khôn ngoan của Thiệu Huy – vừa mới nãy nha đầu kia nói thằng nhóc không có ba, ngụ ý chính là nó có Hạ Lăng là “mama”, mà “mama” này lại không có nửa kia của chính mình. Lời này lọt vào tai người nghe lại tựa như một sự xúc phạm trắng trợn. Thế nhưng Thiệu Huy chỉ cần vừa vặn khéo léo kêu một tiếng “chị” liền trở thành tứ lượng bạt thiên cân* (bốn lạng địch ngàn cân), thực dễ dàng ném chủ đề kia vào dĩ vãng: " Chị vẫn còn rất trẻ, bàn chuyện nửa kia ư? Không vội!"
Ngay cả mấy bậc lão làng trong giới chính trị và kinh doanh cũng không nhịn được cảm thán, trong lòng thầm giơ ngón cái like với Thiệu Huy.
Đôi mắt Lệ Lôi khẽ nheo lại, sau đó có chút lười nhác mỉm cười. Tiểu Lăng thu nhận đứa trẻ này, tựa hồ không có ngốc nghếch, đáng yêu giống như vẻ bề ngoài chút nào. Ngược lại còn rất nhanh trí, thật sự là một đứa nhỏ làm người khác muốn yêu thương. .
Ngôn Tình Tổng Tài
Có điều...
Tiểu Thiệu Huy, con có “chị gái”, rất nhanh cũng sẽ có “anh trai”. Nhất định như vậy.
Khẽ rời tầm mắt, ánh nhìn sâu thẳm của Lệ Lôi rơi trên người Hạ Lăng. Hôm nay cô mặc một chiếc váy lụa phối ren sáng màu mềm mại, dáng vẻ thướt tha tựa tiên nữ giáng trần. Ánh mặt trời nhàn nhạt phủ trên người cô một tầng hào quang rực rỡ diễm lệ khiến lòng người khác không khỏi tan chảy. Cô cúi xuống, nhận lấy bông hoa từ tay Thiệu Huy và nói: “Thiệu Huy cũng là cậu bé đáng yêu nhất thế giới này nha.”
Đứa nhỏ nghe vậy liền ngây ngô nở nụ cười hạnh phúc.
Sau khi các sự việc căng thẳng đã được giải quyết êm đẹp. Ánh đèn flash của các phóng viên bắt đầu lóe sáng không ngừng. Hạ Lăng cầm trên tay bông hoa nhỏ đỏ tươi đang lay động trong làn gió, cùng các nhân vật tai to mặt lớn tùy ý hàn huyên chuyện phiếm. Bầu không khí dần khôi phục lại sự vui vẻ, thoải mái ban đầu.
Toàn bộ phóng viên đều âm thầm ở trong lòng đánh giá--
Đối với lần đầu tiên tham dự một buổi tiệc xã giao mà nói, Thiệu Huy tuổi còn nhỏ như vậy nhưng biểu hiện lại khiến cho mọi người một phen kinh ngạc. Cũng không rõ là đứa trẻ này tài năng không lộ ra ngoài hay là trời sinh bản tính trong sáng thiện lương. Vô luận là cái nào cũng đều phi thường đáng yêu mà lại rất thực, thể hiện một cách tự nhiên trước mặt mọi người, tuyệt không hổ danh “Người thừa kế khối tài sản chục tỷ”.
Bọn họ trong lòng đã dự đoán, nhận định được. Ngay giữa “thế hệ phú nhị đại*” trong giới thượng lưu sẽ xuất hiện một tân tinh sáng ngời đầy triển vọng.
*thế hệ thứ hai trong một gia đình giàu có
Ở phía bên kia, Hạ Lăng đi vòng quanh hội trường đón tiếp các khách mời một lượt. Cô bây giờ có vị thế kinh người, danh tiếng cũng không kém phần tốt đẹp. Cô đã không còn là tiểu hoa đán năm đó để cho ai cũng có thể tùy ý xem thường. Cho dù phía sau lưng vẫn có người chỉ trích cô là “dựa vào phí chia tay và lý hôn của Bùi Tử Hoành” mới có thể sở hữu khối tài sản như hiện tại. Có điều trong cái thời đại tiếu bần bất tiếu xướng* này, họ sẽ chỉ có thể tâng bốc, làm hài lòng cô, ít nhất ở ngoài mặt là như vậy.
*tiếu bần bất tiếu xướng: cười người bần nhưng không cười người xướng, xướng ở đây theo nghĩa đen thì là những người bán nhan sắc (MB,…), nhưng theo nghĩa bóng thì chỉ những người vì cuộc sống phú quý không tiếc dùng thủ đoạn, đây là câu nói chỉ về một quan điểm rất đáng buồn vào thời đại này bên Trung Quốc.
Hạ Lăng đã luyện được cách giao tiếp và kinh nghiệm từ đời trước. Các kiểu xã giao đều thành thạo, ứng phó với các loại tiệc như này không mất một chút công sức nào. Hôm nay là bữa tiệc của Thiệu Huy, cô cũng không cần quá nhiều lời, thật nhanh chóng đã tiếp tất cả khác khứa ra khỏi cửa, ngoại trừ...
Cô hơi ngẩng đầu, nhìn đến người đàn ông đứng cách đó không xa.
Bóng dáng cao lớn của anh đổ trên mặt đất, đen như mực.
Người đàn ông ấy đứng dưới tán cây dâu tằm, trên tay là một ly cocktail được pha chế đặc biệt có nồng độ cồn thấp nhưng đôi mắt lại như nhuốm men say nồng đậm. Ánh nhìn của anh vẫn luôn ở trên người cô mọi lúc mọi nơi, tự hỉ tự bi* (tựa như vui mà lại tựa như buồn), khiến người ta thoạt nhìn liền cảm thấy trong lòng chao đảo gợn sóng.
Hạ Lăng trong lòng âm thầm đau đớn.
Cô nghiêng đầu đi chỗ khác, buộc mình không được nhìn anh, rời đi về hướng ngược lại.
Lệ Lôi vội vàng bước nhanh theo cô: “Tiểu Lăng!”
Gần đó có những vị khách mới tới tụm thành một tốp ba đến năm người đều nhìn về phía họ. Một số phóng viên cũng giơ cao camera trong tay, đèn flash nhấp nháy không ngừng.
Trước mặt nhiều người như vậy, tâm trạng Hạ Lăng cực kỳ không tốt, cô lạnh lùng trừng anh một cái, lại vẫn như cũ làm ra vẻ không có chút xao động, lên tiếng: “Lệ Lôi? Tôi thấy thật kì lạ, anh vì cái gì lại ở đây? Nếu tôi nhớ không nhầm thì bữa tiệc này, tôi không hề mời anh tham dự.”
Anh tựa hồ đã sớm dự đoán được cô sẽ lấy lí do này để đuổi anh đi, cũng không hề giận dữ, chỉ ôn nhu nói: “Nhớ em.”
“Vì vậy cho nên anh mang theo con trai của Tô Đường đến thăm tôi?” Giọng điệu của cô trở nên đanh thép.
“Chính em cũng biết mà, nó là con trai của Tô Đường.” Lệ Lôi trầm giọng, lại không giải thích rõ ràng, chỉ tiếp tục nói: “Tiểu Lăng, con trai cô ấy sinh ra trong hoàn cảnh nào, trong lòng em hiểu rõ. Anh không thể làm ngơ với mẹ con bọn họ. Nhưng anh cùng Tô Đường lúc ấy là hoàn toàn trong sạch. Người anh yêu từ đầu đến cuối cũng chỉ có em.”
“Thật xin lỗi, đây không phải tình yêu mà tôi muốn.” Có lẽ anh có trăm ngàn loại lý do bất đắc dĩ nhưng cô cũng có giới hạn của riêng mình. Vô luận thế nào cũng không được phép bắt cá hai tay.
“Anh có biết anh hiện tại cùng Bùi Tử Hoành rất giống nhau hay không?” Cô hướng mắt lên những đám mây trắng xa xôi trên bầu trời, có chút bi thương, “Lúc trước, vào thời điểm hắn ta cùng Vương Tịnh Uyển đính hôn. Hắn cũng nói cái gì mà trách nhiệm, cái gì mà chỉ có tôi là chân ái duy nhất một đời hắn… Haha, Lệ Lôi, tôi nếu có thể tiếp nhận một tình yêu như vậy, há còn phải chờ đợi đến tận bây giờ hay sao?”
Cô bỗng dưng quay đầu, nhìn thẳng vào anh, từng lời nói ra sắc như dao cứa vào lòng người: “Nếu tôi có thể chấp nhận thứ tình yêu đó, vậy thì lúc trước đã sớm vui vẻ cùng Bùi Tử Hoành bách niên giai lão. Làm sao sau này có thể gặp nhiều chuyện như vậy rồi gặp gỡ được anh?”
“Lệ Lôi, đừng tự mình đa tình!”
Nói xong câu cự tuyệt cuối cùng, cô xoay người bỏ đi.
Anh khẩn trương vươn tay ra giữ lấy tay cô: “Tiểu Lăng!”
“Buông ra!” Cô nhìn anh, trợn mắt cảnh cáo.
Xung quanh đã có người bắt đầu chỉ trỏ, bàn tán.
Lệ Lôi còn muốn nói cái gì đó. Bỗng nhiên từ đâu đó truyền đến tiếng khóc lớn của trẻ con. Mọi người – bao gồm cả Lệ Lôi và Hạ Lăng, đều đồng loạt tập trung ánh mắt về phía đó.
Chỉ thấy ở trên thảm cỏ phía bên kia, mấy đứa nhỏ túm tụm lại một chỗ xung quanh ngồi ở giữa là một cậu nhóc cỡ năm – sáu tuổi khóc đến thương tâm. Trước mặt nó là một món đồ chơi đã bị tháo rời thành nhiều mảnh.
Bữa tiệc hôm nay có rất nhiều trẻ con. Vậy nên Hạ Lăng đã đặc biệt sai người chuẩn bị đồ chơi, trong thư mời còn ghi rõ bọn trẻ có thể mang theo đồ chơi của mình để trao đổi và cùng nhau chơi đùa. Không ít những đứa trẻ đã mang theo món đồ chơi yêu thích của mình đến. Giờ cậu bé đó lại đành trơ mắt nhìn những phụ kiện của món đồ đó bị xáo trộn, phá hủy, nhìn không ra màu sắc hay hình dạng ban đầu.
Tất cả người lớn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, đều cùng nhau vây đến nơi đó.
Ba mẹ cậu bé là nhà kinh doanh bất động sản, vô cùng nóng vội, bước vội đi đến bên con trai, liền hỏi: “Bảo bối, có chuyện gì vậy?”
- ---------------------
Dịch giả: @Nhung Vân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ---------------------
Bello mọi người, để tạ lỗi up truyện muộn hôm nay, tôi sẽ kể cho mọi người một câu chuyện phiếm bên lề nghen. Truyện kể rằng đã vào thời điểm covid 19 hoành hành đã có một sự kiện lớn xảy ra trên khắp cả năm châu, xôn xao mọi mạng xã hội gần xa. Sự kiện đó không có gì là xa lạ đó là đã vào năm học mới rồi mọi người ạ. Nhiều thành viên trong một nhóm dịch vô danh ở một đất nước hình chữ S cũng vẫn đang trên con đường dùi mài kinh sử. Sáng hừng hực khí thế chiến đấu với 5 tiết học. Chiều tối có người học thêm để tăng điểm kinh nghiệm, tăng độ thực chiến để chống chọi với những kì thi cam go phía trước. Và tối bên cạnh thời gian học để đối đầu với những giờ đứng lớp kiểm tra miệng, hỏi đáp như rap battle với cô, mới có thời gian dịch truyện.......
Vậy nên mọi người thông cảm cho nhóm mình chút nha nếu bọn mình có đăng chậm hay không có chap ra vào mỗi ngày vì chúng mình sẽ up bù hoặc muộn nhé. Hứa không bùng. Nhóm đã theo bộ này khá lâu rồi và sẽ gắn bó đến cuối. Đó là chút lời xàm xí của mình mong là mọi người có buổi tối vui vẻ bên phút giây đọc truyện. Luv u