Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 662: Giao tiếp xã hội
Hóa ra đó là một khẩu súng đồ chơi.
Nó được làm giống như một khẩu súng thật với màu bạc cùng kết cấu kim loại nặng trĩu.
Hạ Lăng không ngờ rằng Lệ Lôi lại tặng thứ như vậy cho một đứa bé. Trong ấn tượng của cô, đây không phải là món đồ chơi mà một đứa trẻ nên có. Có lẽ, trong thế giới ngầm thì món đồ này khá bình thường, nhưng cô thực sự không muốn đưa một công cụ giết người tàn ác như vậy cho Thiệu Huy.
Thiệu Huy rất tò mò về món đồ chơi mới này, đưa tay mân mê nó.
Hạ Lăng hất tay cậu ra: "Không được động vào nó."
Thiệu Huy chưa bao giờ bị cô mắng dữ dằn như vậy, nhướng đôi mắt phủ sương nhìn cô một cách tủi thân. Hạ Lăng thầm thở dài và nhẹ giọng nói: "Đồ chơi này em không nên chơi đâu. Chị sẽ mua cho em những thứ khác, được không?"
Thiệu Huy do dự và lưu luyến nhìn khẩu súng đồ chơi trong chiếc hộp màu xanh.
Trong lòng Hạ Lăng thầm mắng Lệ Lôi năm lần bảy lượt. Cuối cùng cũng biết tại sao Lệ Duệ, người được anh nuôi nấng bên cạnh lại có tính tình xấu như vậy. Ngày nào cũng đều chơi với món đồ như này thì tính cách tốt mới là chuyện lạ.
Đột nhiên cô cảm thấy chút may mắn vì đứa nhỏ này không đi theo Lệ Lôi.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, ngay cả bản thân cô cũng có chút kinh hãi. Nếu... nếu... Thiệu Huy của cô vẫn còn sống, nếu gia đình ba người có thể hạnh phúc thì con trai cô có suốt ngày bám lấy cha, hai cha con mỗi người cầm khẩu súng trò chuyện vui vẻ không?
“Chị! Chị không vui sao?” Thiệu Huy nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cô.
Cô định thần lại, vừa vặn cười nói: “Chị không có.” Cất khẩu súng đồ chơi đi, cô quay ra nói với Thiệu Huy, “Ngày mai chị mua cho em mô hình ô tô chơi nhé, được không?"
Đứa trẻ vẫn nhìn khẩu súng một cách lưu luyến.
“Đây không phải là đồ em nên chơi.” Hạ Lăng đau đầu.
“Nhưng,” Thiệu Huệ nói, “Chị à! Chị nói cái này là do một anh trai đưa cho em. Người anh trai đó sao có thể đưa cho em đồ không tốt được?” Đôi mắt trong sáng nhìn Hạ Lăng không chớp mắt.
Hạ Lăng lại thấy có chút đau lòng.
Cô không biết trả lời đứa trẻ này như thế nào. Có lẽ mọi thứ mà Lệ Lôi đưa ra anh đều nghĩ đây là thứ tốt nhất nhưng theo cô thì nó chỉ là thứ có hại.
Cũng giống như tình yêu của họ luôn bị bỏ lỡ, chia cắt vì lý do này hay những lý do khác.
Cô đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của đứa bé nói: “Ngủ đi.” Cô gọi bảo mẫu đến mang hộp súng đồ chơi đi ra ngoài.
Thiệu Huy nhìn cô bảo mẫu biến mất ở góc hành lang.
Cậu cầm con gấu đồ chơi của mình lên, một tay ôm Hạ Lăng: "Vâng ạ. Đi ngủ thôi."
Hai người một lớn một nhỏ trở vào phòng ngủ, cậu khéo léo nép vào vòng tay cô ngủ ngon lành. Trong giấc mơ, mơ hồ thấy khẩu súng đồ chơi đó, Tiểu Thiệu Huy còn nhớ khi còn sống trên núi, cậu có lần hỏi bác của mình: "Bác ơi! Cha cháu là người như thế nào?"
Người bác trả lời cậu: "Cha của con rất giỏi, có thể quản lí tốt tập đoàn, đi đánh trận, kỹ năng thiện xạ rất chính xác."
Thiệu Huy hỏi: "Thiện xạ là gì?"
Bác nói: "Chờ con về với cha thì cha con sẽ dạy con, được không?"
Đứa trẻ nặng nề gật đầu. Trong giấc ngủ, khóe môi cậu nở một nụ cười ngọt ngào, nhè nhẹ mút ngón tay cái nhỏ nhắn, thầm nghĩ:" Bác nói rằng một ngày nào đó cha và mẹ sẽ được đoàn tụ …"
Hạ Lăng ngủ không yên.
Nước dãi của anh chàng nhỏ này đang chảy nhỏ xuống người cô, khi thức dậy vào sáng hôm sau thì quần áo cô đã dính đầy nước dãi. Cậu chàng cũng giật mình tỉnh dậy, lắc lư ngáy ngủ đi ra ngoài, trên tay vẫn ôm một chú gấu bông.
Hạ Lăng túm lấy cậu: "Em đi đâu vậy?"
“Ra vườn cho thỏ ăn.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Hạ Lăng nhìn đôi má mập mạp trăng trắng của đứa trẻ bé bỏng và chợt nghĩ, liệu cô có nuôi nó... giống một bé gái quá rồi không? Có lẽ để em ấy chơi với súng hay gì đó cũng không tệ lắm nhỉ?
……Phi (bỏ đi) ( từ 呸 /pei/ có khá nhiều nghĩa, ở đây thì tác giả dùng để phủ định là ý nghĩ bên trên).
Phi Phi Phi.
Cô không nên nuôi dạy con mình trở nên hung dữ và thô lỗ như Lệ Duệ.
Cô quyết định việc đầu tiên khi ra ngoài chính là mua một chiếc ô tô đồ chơi cho Thiệu Huy, nhân tiện còn mua mấy bộ đồ chơi khối xây dựng, mô hình máy bay.... Dù sao thì đồ chơi của các cậu bé không chỉ có súng.
Thiệu Huy không hề biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cậu trải qua một buổi sáng vui vẻ với nhiều động vật trong khu vườn nhỏ. Môi trường sinh thái trong khu biệt thự này rất tốt, xung quanh là hồ nước rộng lớn, nằm trong trung tâm thành phố với những tấc đất đắc địa. Những động vật nhỏ trong khu sinh thái rộng lớn này dường như cũng rất thích Thiệu Huy. Trong bữa sáng, Hạ Lăng thậm chí còn nhìn thấy các chú sóc chuyền nhau đưa những quả thông cho cậu.
Hạ Lăng thực sự rất bối rối...
Đứa trẻ này sẽ không bị cô nuôi nấng thành con gái chứ?
Cô suy nghĩ hồi lâu, ra lệnh cho tài xế đi đến trung tâm đồ chơi to nhất thành phố, chọn rất nhiều đồ mới cho Thiệu Huy. Rất hiếm khi có các minh tinh lớn đích thân đến đây, tất cả các chủ cửa hàng trong trung tâm đều mỉm cười, tranh thủ giới thiệu những món đồ chơi tốt nhất, thân thiện với môi trường, an toàn cho trẻ em của họ cho cô. Các khách hàng gần đó cũng đã bật chế độ người xem, đứng nhìn và liên tục sử dụng điện thoại di động để chụp ảnh cô.
Sau một lúc, những bức ảnh llan truyền mạnh trên mạng xã hội một cách nhanh chóng và đều nói rằng cô rất tốt với đứa trẻ và thậm chí còn tự tay đi chọn đồ chơi.
Khi đến công ty, Lâm Úc Nam cũng mới nhận được tin tức này, đến văn phòng tìm cô. "Có vẻ như cô đối xử với đứa trẻ đó rất tốt", anh nói, "Hiện nay, các nhận xét hầu hết đều tích cực."
"Tất nhiên," Hạ Lăng thản nhiên trả lời, cẩn thận phân loại đồ chơi mua được "Anh nói xem hai chiếc xe này, là chiếc xe điều khiển từ xa này hay chiếc lắp ráp thủ công này tốt hơn?"
Lâm Úc Nam lười giúp cô lựa chọn, khoanh tay trước ngực nói: "Nhưng mà, tiếp theo cô định làm gì? Đứa trẻ này cần được giáo dục cũng như có sự giao tiếp với xã hội. Cô không thể giấu nó ở nhà mãi được. Gửi vào trường nội trú? Hay thuê gia sư? Nên chọn bạn bè như thế nào cho nó? Cô nên nghĩ dần đi."
Hạ Lăng sững sờ trước hàng loạt câu hỏi.
Cô chợt nhận ra Thiệu Huy cô đơn biết bao nhiêu.
Có phải, vì quá cô đơn nên cậu mới thích chơi với các chú sóc nhỏ đến vậy?
“Tôi thấy tiểu tử kia rất ngốc,” Lâm Úc Nam rất hung dữ đâm một nhát dao vào lòng cô, “Nói dễ nghe một chút thì dễ thương, nói thẳng thì ngu ngốc. Cô phải giáo dục nó thật kĩ. Đừng để bêu xấu danh tiếng thiên hậu của cô. "
“Tôi có phải là thiên hậu hay không cũng không quan trọng.” Hạ Lăng phản bác lại theo bản năng, cô không muốn cái danh hiệu của mình tạo áp lực cho đứa trẻ, chỉ mong nó lớn lên khỏe mạnh và bình an. Nhưng những vấn đề mà Lâm Úc Nam đề cập quả thực là có chút khó khăn, quả thực không sai, Thiệu Huy cần được giáo dục và kết giao bạn bè.
“Tôi sẽ không gửi nó đến trường nội trú.” Cô nói. Đứa trẻ này cứ đeo bám cô, cô cũng không nỡ bỏ nó.
“Vậy?” Lâm Úc Nam hỏi, “Tìm một gia sư cho nó? Thế còn các mối quan hệ xã hội của đứa trẻ nên thế nào?”
Hạ Lăng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu: "Tôi sẽ tìm cách để nó kết giao bạn bè."
- --------------------
Dịch giả: @ Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Nguyễn Quỳnh Anh
- --------------------
Hôm nay chỉnh truyện hơi muộn nên đăng cũng muộn. Xin lỗi mọi người nha:(( Từ sau tôi sẽ cố gắng chỉnh truyện sớm để đăng sớm nhất có thể ><
Nó được làm giống như một khẩu súng thật với màu bạc cùng kết cấu kim loại nặng trĩu.
Hạ Lăng không ngờ rằng Lệ Lôi lại tặng thứ như vậy cho một đứa bé. Trong ấn tượng của cô, đây không phải là món đồ chơi mà một đứa trẻ nên có. Có lẽ, trong thế giới ngầm thì món đồ này khá bình thường, nhưng cô thực sự không muốn đưa một công cụ giết người tàn ác như vậy cho Thiệu Huy.
Thiệu Huy rất tò mò về món đồ chơi mới này, đưa tay mân mê nó.
Hạ Lăng hất tay cậu ra: "Không được động vào nó."
Thiệu Huy chưa bao giờ bị cô mắng dữ dằn như vậy, nhướng đôi mắt phủ sương nhìn cô một cách tủi thân. Hạ Lăng thầm thở dài và nhẹ giọng nói: "Đồ chơi này em không nên chơi đâu. Chị sẽ mua cho em những thứ khác, được không?"
Thiệu Huy do dự và lưu luyến nhìn khẩu súng đồ chơi trong chiếc hộp màu xanh.
Trong lòng Hạ Lăng thầm mắng Lệ Lôi năm lần bảy lượt. Cuối cùng cũng biết tại sao Lệ Duệ, người được anh nuôi nấng bên cạnh lại có tính tình xấu như vậy. Ngày nào cũng đều chơi với món đồ như này thì tính cách tốt mới là chuyện lạ.
Đột nhiên cô cảm thấy chút may mắn vì đứa nhỏ này không đi theo Lệ Lôi.
Ý nghĩ này vừa thoáng qua, ngay cả bản thân cô cũng có chút kinh hãi. Nếu... nếu... Thiệu Huy của cô vẫn còn sống, nếu gia đình ba người có thể hạnh phúc thì con trai cô có suốt ngày bám lấy cha, hai cha con mỗi người cầm khẩu súng trò chuyện vui vẻ không?
“Chị! Chị không vui sao?” Thiệu Huy nhẹ nhàng kéo ống tay áo của cô.
Cô định thần lại, vừa vặn cười nói: “Chị không có.” Cất khẩu súng đồ chơi đi, cô quay ra nói với Thiệu Huy, “Ngày mai chị mua cho em mô hình ô tô chơi nhé, được không?"
Đứa trẻ vẫn nhìn khẩu súng một cách lưu luyến.
“Đây không phải là đồ em nên chơi.” Hạ Lăng đau đầu.
“Nhưng,” Thiệu Huệ nói, “Chị à! Chị nói cái này là do một anh trai đưa cho em. Người anh trai đó sao có thể đưa cho em đồ không tốt được?” Đôi mắt trong sáng nhìn Hạ Lăng không chớp mắt.
Hạ Lăng lại thấy có chút đau lòng.
Cô không biết trả lời đứa trẻ này như thế nào. Có lẽ mọi thứ mà Lệ Lôi đưa ra anh đều nghĩ đây là thứ tốt nhất nhưng theo cô thì nó chỉ là thứ có hại.
Cũng giống như tình yêu của họ luôn bị bỏ lỡ, chia cắt vì lý do này hay những lý do khác.
Cô đưa tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của đứa bé nói: “Ngủ đi.” Cô gọi bảo mẫu đến mang hộp súng đồ chơi đi ra ngoài.
Thiệu Huy nhìn cô bảo mẫu biến mất ở góc hành lang.
Cậu cầm con gấu đồ chơi của mình lên, một tay ôm Hạ Lăng: "Vâng ạ. Đi ngủ thôi."
Hai người một lớn một nhỏ trở vào phòng ngủ, cậu khéo léo nép vào vòng tay cô ngủ ngon lành. Trong giấc mơ, mơ hồ thấy khẩu súng đồ chơi đó, Tiểu Thiệu Huy còn nhớ khi còn sống trên núi, cậu có lần hỏi bác của mình: "Bác ơi! Cha cháu là người như thế nào?"
Người bác trả lời cậu: "Cha của con rất giỏi, có thể quản lí tốt tập đoàn, đi đánh trận, kỹ năng thiện xạ rất chính xác."
Thiệu Huy hỏi: "Thiện xạ là gì?"
Bác nói: "Chờ con về với cha thì cha con sẽ dạy con, được không?"
Đứa trẻ nặng nề gật đầu. Trong giấc ngủ, khóe môi cậu nở một nụ cười ngọt ngào, nhè nhẹ mút ngón tay cái nhỏ nhắn, thầm nghĩ:" Bác nói rằng một ngày nào đó cha và mẹ sẽ được đoàn tụ …"
Hạ Lăng ngủ không yên.
Nước dãi của anh chàng nhỏ này đang chảy nhỏ xuống người cô, khi thức dậy vào sáng hôm sau thì quần áo cô đã dính đầy nước dãi. Cậu chàng cũng giật mình tỉnh dậy, lắc lư ngáy ngủ đi ra ngoài, trên tay vẫn ôm một chú gấu bông.
Hạ Lăng túm lấy cậu: "Em đi đâu vậy?"
“Ra vườn cho thỏ ăn.” Cậu nhẹ nhàng nói.
Hạ Lăng nhìn đôi má mập mạp trăng trắng của đứa trẻ bé bỏng và chợt nghĩ, liệu cô có nuôi nó... giống một bé gái quá rồi không? Có lẽ để em ấy chơi với súng hay gì đó cũng không tệ lắm nhỉ?
……Phi (bỏ đi) ( từ 呸 /pei/ có khá nhiều nghĩa, ở đây thì tác giả dùng để phủ định là ý nghĩ bên trên).
Phi Phi Phi.
Cô không nên nuôi dạy con mình trở nên hung dữ và thô lỗ như Lệ Duệ.
Cô quyết định việc đầu tiên khi ra ngoài chính là mua một chiếc ô tô đồ chơi cho Thiệu Huy, nhân tiện còn mua mấy bộ đồ chơi khối xây dựng, mô hình máy bay.... Dù sao thì đồ chơi của các cậu bé không chỉ có súng.
Thiệu Huy không hề biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Cậu trải qua một buổi sáng vui vẻ với nhiều động vật trong khu vườn nhỏ. Môi trường sinh thái trong khu biệt thự này rất tốt, xung quanh là hồ nước rộng lớn, nằm trong trung tâm thành phố với những tấc đất đắc địa. Những động vật nhỏ trong khu sinh thái rộng lớn này dường như cũng rất thích Thiệu Huy. Trong bữa sáng, Hạ Lăng thậm chí còn nhìn thấy các chú sóc chuyền nhau đưa những quả thông cho cậu.
Hạ Lăng thực sự rất bối rối...
Đứa trẻ này sẽ không bị cô nuôi nấng thành con gái chứ?
Cô suy nghĩ hồi lâu, ra lệnh cho tài xế đi đến trung tâm đồ chơi to nhất thành phố, chọn rất nhiều đồ mới cho Thiệu Huy. Rất hiếm khi có các minh tinh lớn đích thân đến đây, tất cả các chủ cửa hàng trong trung tâm đều mỉm cười, tranh thủ giới thiệu những món đồ chơi tốt nhất, thân thiện với môi trường, an toàn cho trẻ em của họ cho cô. Các khách hàng gần đó cũng đã bật chế độ người xem, đứng nhìn và liên tục sử dụng điện thoại di động để chụp ảnh cô.
Sau một lúc, những bức ảnh llan truyền mạnh trên mạng xã hội một cách nhanh chóng và đều nói rằng cô rất tốt với đứa trẻ và thậm chí còn tự tay đi chọn đồ chơi.
Khi đến công ty, Lâm Úc Nam cũng mới nhận được tin tức này, đến văn phòng tìm cô. "Có vẻ như cô đối xử với đứa trẻ đó rất tốt", anh nói, "Hiện nay, các nhận xét hầu hết đều tích cực."
"Tất nhiên," Hạ Lăng thản nhiên trả lời, cẩn thận phân loại đồ chơi mua được "Anh nói xem hai chiếc xe này, là chiếc xe điều khiển từ xa này hay chiếc lắp ráp thủ công này tốt hơn?"
Lâm Úc Nam lười giúp cô lựa chọn, khoanh tay trước ngực nói: "Nhưng mà, tiếp theo cô định làm gì? Đứa trẻ này cần được giáo dục cũng như có sự giao tiếp với xã hội. Cô không thể giấu nó ở nhà mãi được. Gửi vào trường nội trú? Hay thuê gia sư? Nên chọn bạn bè như thế nào cho nó? Cô nên nghĩ dần đi."
Hạ Lăng sững sờ trước hàng loạt câu hỏi.
Cô chợt nhận ra Thiệu Huy cô đơn biết bao nhiêu.
Có phải, vì quá cô đơn nên cậu mới thích chơi với các chú sóc nhỏ đến vậy?
“Tôi thấy tiểu tử kia rất ngốc,” Lâm Úc Nam rất hung dữ đâm một nhát dao vào lòng cô, “Nói dễ nghe một chút thì dễ thương, nói thẳng thì ngu ngốc. Cô phải giáo dục nó thật kĩ. Đừng để bêu xấu danh tiếng thiên hậu của cô. "
“Tôi có phải là thiên hậu hay không cũng không quan trọng.” Hạ Lăng phản bác lại theo bản năng, cô không muốn cái danh hiệu của mình tạo áp lực cho đứa trẻ, chỉ mong nó lớn lên khỏe mạnh và bình an. Nhưng những vấn đề mà Lâm Úc Nam đề cập quả thực là có chút khó khăn, quả thực không sai, Thiệu Huy cần được giáo dục và kết giao bạn bè.
“Tôi sẽ không gửi nó đến trường nội trú.” Cô nói. Đứa trẻ này cứ đeo bám cô, cô cũng không nỡ bỏ nó.
“Vậy?” Lâm Úc Nam hỏi, “Tìm một gia sư cho nó? Thế còn các mối quan hệ xã hội của đứa trẻ nên thế nào?”
Hạ Lăng cúi đầu suy nghĩ hồi lâu: "Tôi sẽ tìm cách để nó kết giao bạn bè."
- --------------------
Dịch giả: @ Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Nguyễn Quỳnh Anh
- --------------------
Hôm nay chỉnh truyện hơi muộn nên đăng cũng muộn. Xin lỗi mọi người nha:(( Từ sau tôi sẽ cố gắng chỉnh truyện sớm để đăng sớm nhất có thể ><