Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 659: Chuyện cũ trong rừng nguyên sinh
Bước chân Hạ Lăng khựng lại.
Người đại diện, vệ sĩ cùng trợ lý đứng bên cạnh và đám người vây xung quanh cô vì thế cũng đồng loạt dừng lại.
Người đàn ông kia tựa như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, ánh mắt âm u sâu thẳm chợt lóe lên, rất nhanh liền dừng trên người cô. “Tiểu Lăng.” Anh nhỏ giọng gọi, âm thanh khàn khàn.
Hạ Lăng không muốn gặp anh.
Cô hơi cúi đầu, nghiêng người sang một bên và nhanh chóng lướt qua anh.
Nhưng anh đã bắt được cánh tay của cô.
“Anh đang làm gì vậy?!” Cô trừng mắt nhìn anh.
Khuôn mặt Lệ Lôi ảm đạm: “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói nữa.” Cô thẳng thừng từ chối yêu cầu của anh, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng. Giải thích mọi thứ đã là chuyện của bốn năm trước, nếu lúc đó anh đã không quan tâm cô, vậy thì dựa vào cái gì hiện tại cô phải tha thứ cho anh?
Chuyện đã qua, rốt cuộc cũng đã bỏ lỡ mất rồi.
Hai vệ sĩ bên cạnh cô tiến lên phía trước, hai bên trái phải giữ lấy tay Lệ Lôi kéo đi: “Vị tiên sinh này, mong ngài đừng làm phiền Diệp tiểu thư.” Thế nhưng kéo mấy lần cũng không thể kéo nổi.
Lệ Lôi không quan tâm đến đám vệ sĩ đang lôi lôi kéo kéo hai bên, ánh mắt vẫn như cũ dán trên người Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, nếu em thật sự đối với anh một chút cảm giác đều không có, vậy thì cần gì phải trốn tránh anh?”
“Tôi không có trốn tránh anh!” Hạ Lăng trợn mắt phản bác.
“Vậy, nếu như anh muốn mượn một chút thời gian của em thì thế nào?” Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. Từ phía sau, vệ sĩ của anh không biết từ đâu xuất hiện, cùng người của cô đối đầu, bất luận là về nhân số hay khí thế, anh đều triệt để áp đảo cô.
Tình thế này chính là mạnh mẽ ép buộc cô vào thế bị động.
Hạ Lăng oán hận trừng anh một cái, bất đắc dĩ phân phó: “Mấy người đều chờ ở đây.”
Lâm Úc Nam hung hăng đe dọa: “Lệ Lôi, cậu đừng kiêu ngạo, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lệ Lôi lạnh nhạt hừ một tiếng, phẩy tay: “Tùy anh.” Anh kéo Hạ Lăng đến một nơi vắng vẻ.
Gió đêm nhẹ nhàng thoảng qua.
Dưới gốc cổ thụ cao lớn, Hạ Lăng dùng sức hất cánh tay anh ra, thanh âm cực kỳ lãnh đạm: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lệ Lôi bi thương nhìn cô, bốn năm không gặp, hiện giờ anh và một người xa lạ đối với cô căn bản không khác gì nhau. Giọng nói của anh không còn sự cứng rắn như vừa rồi, còn mang theo một ít khẩn trương cùng thận trọng: “Anh nghe nói, em nhận nuôi một đứa trẻ?”
“Lệ đại boss lặn lội đến tận đây, chỉ để hỏi tôi chuyện này?” Hạ Lăng vẫn như trước, giọng nói không có nửa điểm để tâm.
“Em... Anh...” Lệ Lôi bỗng có chút nói năng lộn xộn, trước mặt người con gái anh yêu, tất cả những lí do mà anh nghĩ ra trước khi xuất phát đều có vẻ yếu ớt vô lực. Có vẻ từ khi bắt đầu nhận thức được tình yêu với cô đến nay, kỹ năng hấp dẫn phụ nữ của anh đã bị rớt hạng thê thảm, và hiện giờ nó gần như chỉ còn một con số không tròn trĩnh. Anh tựa như một cậu nam sinh trong mối tình đầu ngây ngô nơi trường học, chần chừ mất nửa ngày, anh lấy từ trong túi ra một món quà nhỏ: “Cho em.”
“Không cần.” Hạ Lăng đến cả nhìn cũng không liếc mắt lấy một cái.
“Không phải cho em.” Lời của Lệ Lôi lại càng không rõ ý tứ.
Hạ Lăng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Lệ Lôi thật vất vả sắp xếp lại suy nghĩ, một hồi lâu mới ngập ngừng: “Đây là dành cho Thiệu Huy... Đứa trẻ mà em nhận nuôi, hẳn là kêu tên này đi?”
Vẻ mặt cô trong nháy mắt liền dịu đi không ít, sống mũi có chút chua xót.
Thiệu Huy...
Thiệu Huy.
Đây là lần đầu tiên, cô được nghe chính miệng anh gọi ra cái tên ấy.
Chỉ tiếc, Thiệu Huy này lại không phải Thiệu Huy kia, không phải đứa trẻ mang giọt máu của hai người...
“Em là lần đầu tiên nhận nuôi một đứa trẻ,” Lệ Lôi bắt đầu dẫn dắt câu chuyện, lời nói cùng suy nghĩ cũng trôi chảy hơn một chút, “Một mình nuôi con, rất vất vả. Anh lo rằng em còn thiếu kinh nghiệm, liền chọn một món quà, cậu bé đó hẳn là sẽ thích.”
“Anh có kinh nghiệm sao?” Cô bỗng nhiên hỏi.
“Hả?”
“A phải rồi,” Cô cười tự giễu, trầm giọng nói, “Những năm này anh nuôi nấng Lệ Duệ, nhất định là có rất nhiều kinh nghiệm.” Mặc kệ Lệ Duệ có phải con trai ruột của anh hay không, chuyện thằng bé được anh dưỡng dục là sự thật không thể chối cãi. Bốn năm nay cô bị tin tức về một nhà ba người hạnh phúc của bọn họ giày vò đến mất ngủ, đêm đêm trằn trọc, nhưng đối với anh mà nói, hết thảy những điều đó chỉ là “kinh nghiệm nuôi dạy con cái” để khoe khoang trước mặt cô.
Ngữ điệu của cô khiến Lệ Lôi cảm thấy lo lắng.
“Tiểu Lăng, ý của anh không phải như vậy.”
“Vậy thì là ý gì?” Cô ngẩng đầu lên, quật cường nhìn anh, “Lệ Lôi, tôi nuôi con ra sao không cần anh phải bận tâm. Tôi thu dưỡng Thiệu Huy, đó là bởi vì thằng bé không có nơi nương tựa, không phải giống như anh có sở thích nuôi con cho người khác!” Lời nói của cô bén nhọn như dao.
Lệ Lôi không nghĩ tới cô lại nói như vậy, thoáng trầm mặc.
“Thực xin lỗi,” Anh khẽ nói, “Chuyện này, anh nên sớm giải thích tất cả với em.” Bốn năm trước, anh từng trở về Trung Quốc một lần, chính là muốn đến tìm cô, cùng cô nói rõ chuyện Tô Đường và Lệ Duệ. Nhưng cũng chính ngày hôm đó, anh thấy cô khóc đau đớn đến tan nát cõi lòng trước mộ của Bùi Thiệu Huy, lại luôn miệng nói thương nhớ cha của đứa trẻ đó...
Lệ Lôi tâm tàn ý lạnh, một lần nữa bỏ đi biệt xứ.
Anh tự thề với mình, bản thân phải so với Bùi Tử Hoành làm tốt hơn gấp vạn lần, cho Tiểu Lăng một chỗ dựa thật sự an toàn và đáng tin cậy. Trong suốt bốn năm qua, anh không có lúc nào không theo phương hướng này mà cố gắng, chỉnh đốn hơn một nửa Lệ gia, thế lực của anh so với Lệ Phong vượt xa cả dặm, thậm chí còn có thể ngang hàng với Lệ lão gia tử trước khi về nước.
Chỉ cần cô nguyện ý trở lại bên anh, anh sẽ không giống như năm đó, bất lực để cho lão nhân gia tùy tiện chia rẽ bọn họ.
Nhưng là, ngày hôm nay, cô ngay cả nghe một câu giải thích của anh cũng không muốn.
Điều này làm anh vô cùng hoảng loạn.
Hạ Lăng khí định thần nhàn* (bình tĩnh nhàn nhã) nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: “Sớm giải thích? Những lời này anh nói ra thật nhẹ nhàng. Lệ Lôi anh nếu đã không làm được, hiện tại cũng không cần ở trước mặt tôi giả mù sa mưa, bày ra dáng vẻ ân hận!”
“Tô Đường có ân cứu mạng với anh.” Lệ Lôi bỗng nhiên nói.
Hạ Lăng sững sờ.
Lệ Lôi chậm rãi tiếp tục: “Bốn năm trước, cuộc giao tranh giữa Lệ gia và bang phái đối nghịch đột nhiên trở nên cực kỳ khốc liệt, trong đó có một trận chiến can hệ đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Lệ gia. Anh dẫn đầu một đội quân nhỏ, ở sâu trong rừng rậm Nam Phi cùng địch nhân đấu một trận đẫm máu, tiêu diệt được vô số quân của kẻ thù, thành công bảo toàn gia tộc. Nhưng là, đội quân của anh thương vong cũng vô cùng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều tử trận, bất kể là lính đánh thuê, tư binh của Lệ gia hay đồng minh... Người duy nhất sống sót, chỉ có một mình anh. Bất quá, lúc ấy, anh cũng đã trọng thương đến sắp mất mạng, sau đó liền bất tỉnh.”
Anh không đợi cô phản ứng, vẫn tiếp tục câu chuyện kinh tâm động phách này, rất sợ chỉ cần dừng lại một chút thôi liền sẽ bị cô cắt ngang, rất sợ cô sẽ không nghe anh giải thích nữa...
“Khi đó, Tô Đường hỗ trợ ông nội trấn giữ ở đại bản doanh tại trụ sở chính Lệ gia.”
“Chiến trận nguy cấp, địch nhân từ bốn phương tám hướng bao vây đánh vào trụ sở. Đội quân do anh lãnh đạo, tất cả đều đã tiêm các thiết bị theo dõi vào da trước khi khởi hành, và vào thời điểm đó, toàn bộ các thiết bị này đều mất tín hiệu – kể cả anh. Đó là dấu hiệu của sự toàn vong* (tử vong toàn bộ).”
“Bọn họ đều cho rằng anh đã chết.”
“Kể cả ông nội, ông ấy đã từ bỏ anh. Là Lệ lão gia chủ, ông phải lấy thế trận chung làm ưu tiên hàng đầu. Sau ba ngày mất liên lạc, họ quyết định rút lui. Điều này đồng nghĩa với việc, anh bị bỏ lại trong rừng nguyên sinh, giữa hàng đàn dã thú và kẻ địch trùng trùng, không có ai cứu giúp, không có thuốc men hay thức ăn, cái gì cũng không có.”
“Chỉ có Tô Đường, dù can ngăn thế nào cũng không từ bỏ.”
“Cô ấy không chịu rời đi cùng với đại quân, còn xin ông nội vật chất tiếp tế cho một người, tự mình đi vào rừng nguyên thủy để tìm tung tích của anh. Tiểu Lăng, em biết điều đó có nghĩa là gì không? Nghĩa là một đi không trở lại, chính là đâm đầu vào chỗ chết không thể nghi ngờ, hết thảy mọi người đều sẽ coi cô ấy từ một người đang sống sờ sờ thành một kẻ đã chết.”
“Nhưng là, cô ấy vô luận ra sao cũng vẫn đi, không hề do dự.”
- --------------
Dịch: @vân Nhung
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- ---------------
Do hôm qua chap có lỗi tui chưa up được nên nay up sớm nè mng!!!!
Người đại diện, vệ sĩ cùng trợ lý đứng bên cạnh và đám người vây xung quanh cô vì thế cũng đồng loạt dừng lại.
Người đàn ông kia tựa như cảm nhận được điều gì, quay đầu lại, ánh mắt âm u sâu thẳm chợt lóe lên, rất nhanh liền dừng trên người cô. “Tiểu Lăng.” Anh nhỏ giọng gọi, âm thanh khàn khàn.
Hạ Lăng không muốn gặp anh.
Cô hơi cúi đầu, nghiêng người sang một bên và nhanh chóng lướt qua anh.
Nhưng anh đã bắt được cánh tay của cô.
“Anh đang làm gì vậy?!” Cô trừng mắt nhìn anh.
Khuôn mặt Lệ Lôi ảm đạm: “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Giữa chúng ta không có gì để nói nữa.” Cô thẳng thừng từ chối yêu cầu của anh, cố gắng đè nén cơn giận trong lòng. Giải thích mọi thứ đã là chuyện của bốn năm trước, nếu lúc đó anh đã không quan tâm cô, vậy thì dựa vào cái gì hiện tại cô phải tha thứ cho anh?
Chuyện đã qua, rốt cuộc cũng đã bỏ lỡ mất rồi.
Hai vệ sĩ bên cạnh cô tiến lên phía trước, hai bên trái phải giữ lấy tay Lệ Lôi kéo đi: “Vị tiên sinh này, mong ngài đừng làm phiền Diệp tiểu thư.” Thế nhưng kéo mấy lần cũng không thể kéo nổi.
Lệ Lôi không quan tâm đến đám vệ sĩ đang lôi lôi kéo kéo hai bên, ánh mắt vẫn như cũ dán trên người Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, nếu em thật sự đối với anh một chút cảm giác đều không có, vậy thì cần gì phải trốn tránh anh?”
“Tôi không có trốn tránh anh!” Hạ Lăng trợn mắt phản bác.
“Vậy, nếu như anh muốn mượn một chút thời gian của em thì thế nào?” Anh nhìn sâu vào đôi mắt cô. Từ phía sau, vệ sĩ của anh không biết từ đâu xuất hiện, cùng người của cô đối đầu, bất luận là về nhân số hay khí thế, anh đều triệt để áp đảo cô.
Tình thế này chính là mạnh mẽ ép buộc cô vào thế bị động.
Hạ Lăng oán hận trừng anh một cái, bất đắc dĩ phân phó: “Mấy người đều chờ ở đây.”
Lâm Úc Nam hung hăng đe dọa: “Lệ Lôi, cậu đừng kiêu ngạo, tôi sẽ báo cảnh sát!”
Lệ Lôi lạnh nhạt hừ một tiếng, phẩy tay: “Tùy anh.” Anh kéo Hạ Lăng đến một nơi vắng vẻ.
Gió đêm nhẹ nhàng thoảng qua.
Dưới gốc cổ thụ cao lớn, Hạ Lăng dùng sức hất cánh tay anh ra, thanh âm cực kỳ lãnh đạm: “Nói đi, có chuyện gì?”
Lệ Lôi bi thương nhìn cô, bốn năm không gặp, hiện giờ anh và một người xa lạ đối với cô căn bản không khác gì nhau. Giọng nói của anh không còn sự cứng rắn như vừa rồi, còn mang theo một ít khẩn trương cùng thận trọng: “Anh nghe nói, em nhận nuôi một đứa trẻ?”
“Lệ đại boss lặn lội đến tận đây, chỉ để hỏi tôi chuyện này?” Hạ Lăng vẫn như trước, giọng nói không có nửa điểm để tâm.
“Em... Anh...” Lệ Lôi bỗng có chút nói năng lộn xộn, trước mặt người con gái anh yêu, tất cả những lí do mà anh nghĩ ra trước khi xuất phát đều có vẻ yếu ớt vô lực. Có vẻ từ khi bắt đầu nhận thức được tình yêu với cô đến nay, kỹ năng hấp dẫn phụ nữ của anh đã bị rớt hạng thê thảm, và hiện giờ nó gần như chỉ còn một con số không tròn trĩnh. Anh tựa như một cậu nam sinh trong mối tình đầu ngây ngô nơi trường học, chần chừ mất nửa ngày, anh lấy từ trong túi ra một món quà nhỏ: “Cho em.”
“Không cần.” Hạ Lăng đến cả nhìn cũng không liếc mắt lấy một cái.
“Không phải cho em.” Lời của Lệ Lôi lại càng không rõ ý tứ.
Hạ Lăng không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Lệ Lôi thật vất vả sắp xếp lại suy nghĩ, một hồi lâu mới ngập ngừng: “Đây là dành cho Thiệu Huy... Đứa trẻ mà em nhận nuôi, hẳn là kêu tên này đi?”
Vẻ mặt cô trong nháy mắt liền dịu đi không ít, sống mũi có chút chua xót.
Thiệu Huy...
Thiệu Huy.
Đây là lần đầu tiên, cô được nghe chính miệng anh gọi ra cái tên ấy.
Chỉ tiếc, Thiệu Huy này lại không phải Thiệu Huy kia, không phải đứa trẻ mang giọt máu của hai người...
“Em là lần đầu tiên nhận nuôi một đứa trẻ,” Lệ Lôi bắt đầu dẫn dắt câu chuyện, lời nói cùng suy nghĩ cũng trôi chảy hơn một chút, “Một mình nuôi con, rất vất vả. Anh lo rằng em còn thiếu kinh nghiệm, liền chọn một món quà, cậu bé đó hẳn là sẽ thích.”
“Anh có kinh nghiệm sao?” Cô bỗng nhiên hỏi.
“Hả?”
“A phải rồi,” Cô cười tự giễu, trầm giọng nói, “Những năm này anh nuôi nấng Lệ Duệ, nhất định là có rất nhiều kinh nghiệm.” Mặc kệ Lệ Duệ có phải con trai ruột của anh hay không, chuyện thằng bé được anh dưỡng dục là sự thật không thể chối cãi. Bốn năm nay cô bị tin tức về một nhà ba người hạnh phúc của bọn họ giày vò đến mất ngủ, đêm đêm trằn trọc, nhưng đối với anh mà nói, hết thảy những điều đó chỉ là “kinh nghiệm nuôi dạy con cái” để khoe khoang trước mặt cô.
Ngữ điệu của cô khiến Lệ Lôi cảm thấy lo lắng.
“Tiểu Lăng, ý của anh không phải như vậy.”
“Vậy thì là ý gì?” Cô ngẩng đầu lên, quật cường nhìn anh, “Lệ Lôi, tôi nuôi con ra sao không cần anh phải bận tâm. Tôi thu dưỡng Thiệu Huy, đó là bởi vì thằng bé không có nơi nương tựa, không phải giống như anh có sở thích nuôi con cho người khác!” Lời nói của cô bén nhọn như dao.
Lệ Lôi không nghĩ tới cô lại nói như vậy, thoáng trầm mặc.
“Thực xin lỗi,” Anh khẽ nói, “Chuyện này, anh nên sớm giải thích tất cả với em.” Bốn năm trước, anh từng trở về Trung Quốc một lần, chính là muốn đến tìm cô, cùng cô nói rõ chuyện Tô Đường và Lệ Duệ. Nhưng cũng chính ngày hôm đó, anh thấy cô khóc đau đớn đến tan nát cõi lòng trước mộ của Bùi Thiệu Huy, lại luôn miệng nói thương nhớ cha của đứa trẻ đó...
Lệ Lôi tâm tàn ý lạnh, một lần nữa bỏ đi biệt xứ.
Anh tự thề với mình, bản thân phải so với Bùi Tử Hoành làm tốt hơn gấp vạn lần, cho Tiểu Lăng một chỗ dựa thật sự an toàn và đáng tin cậy. Trong suốt bốn năm qua, anh không có lúc nào không theo phương hướng này mà cố gắng, chỉnh đốn hơn một nửa Lệ gia, thế lực của anh so với Lệ Phong vượt xa cả dặm, thậm chí còn có thể ngang hàng với Lệ lão gia tử trước khi về nước.
Chỉ cần cô nguyện ý trở lại bên anh, anh sẽ không giống như năm đó, bất lực để cho lão nhân gia tùy tiện chia rẽ bọn họ.
Nhưng là, ngày hôm nay, cô ngay cả nghe một câu giải thích của anh cũng không muốn.
Điều này làm anh vô cùng hoảng loạn.
Hạ Lăng khí định thần nhàn* (bình tĩnh nhàn nhã) nhìn anh, đột nhiên nở nụ cười: “Sớm giải thích? Những lời này anh nói ra thật nhẹ nhàng. Lệ Lôi anh nếu đã không làm được, hiện tại cũng không cần ở trước mặt tôi giả mù sa mưa, bày ra dáng vẻ ân hận!”
“Tô Đường có ân cứu mạng với anh.” Lệ Lôi bỗng nhiên nói.
Hạ Lăng sững sờ.
Lệ Lôi chậm rãi tiếp tục: “Bốn năm trước, cuộc giao tranh giữa Lệ gia và bang phái đối nghịch đột nhiên trở nên cực kỳ khốc liệt, trong đó có một trận chiến can hệ đến sinh tử tồn vong của toàn bộ Lệ gia. Anh dẫn đầu một đội quân nhỏ, ở sâu trong rừng rậm Nam Phi cùng địch nhân đấu một trận đẫm máu, tiêu diệt được vô số quân của kẻ thù, thành công bảo toàn gia tộc. Nhưng là, đội quân của anh thương vong cũng vô cùng nghiêm trọng, tất cả mọi người đều tử trận, bất kể là lính đánh thuê, tư binh của Lệ gia hay đồng minh... Người duy nhất sống sót, chỉ có một mình anh. Bất quá, lúc ấy, anh cũng đã trọng thương đến sắp mất mạng, sau đó liền bất tỉnh.”
Anh không đợi cô phản ứng, vẫn tiếp tục câu chuyện kinh tâm động phách này, rất sợ chỉ cần dừng lại một chút thôi liền sẽ bị cô cắt ngang, rất sợ cô sẽ không nghe anh giải thích nữa...
“Khi đó, Tô Đường hỗ trợ ông nội trấn giữ ở đại bản doanh tại trụ sở chính Lệ gia.”
“Chiến trận nguy cấp, địch nhân từ bốn phương tám hướng bao vây đánh vào trụ sở. Đội quân do anh lãnh đạo, tất cả đều đã tiêm các thiết bị theo dõi vào da trước khi khởi hành, và vào thời điểm đó, toàn bộ các thiết bị này đều mất tín hiệu – kể cả anh. Đó là dấu hiệu của sự toàn vong* (tử vong toàn bộ).”
“Bọn họ đều cho rằng anh đã chết.”
“Kể cả ông nội, ông ấy đã từ bỏ anh. Là Lệ lão gia chủ, ông phải lấy thế trận chung làm ưu tiên hàng đầu. Sau ba ngày mất liên lạc, họ quyết định rút lui. Điều này đồng nghĩa với việc, anh bị bỏ lại trong rừng nguyên sinh, giữa hàng đàn dã thú và kẻ địch trùng trùng, không có ai cứu giúp, không có thuốc men hay thức ăn, cái gì cũng không có.”
“Chỉ có Tô Đường, dù can ngăn thế nào cũng không từ bỏ.”
“Cô ấy không chịu rời đi cùng với đại quân, còn xin ông nội vật chất tiếp tế cho một người, tự mình đi vào rừng nguyên thủy để tìm tung tích của anh. Tiểu Lăng, em biết điều đó có nghĩa là gì không? Nghĩa là một đi không trở lại, chính là đâm đầu vào chỗ chết không thể nghi ngờ, hết thảy mọi người đều sẽ coi cô ấy từ một người đang sống sờ sờ thành một kẻ đã chết.”
“Nhưng là, cô ấy vô luận ra sao cũng vẫn đi, không hề do dự.”
- --------------
Dịch: @vân Nhung
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- ---------------
Do hôm qua chap có lỗi tui chưa up được nên nay up sớm nè mng!!!!