Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 654: Cậu bé
Cô im lặng ngay lập tức.
Anh nói rằng Lệ Duệ không phải con của anh.
Đáp án này như sấm sét nổ tung trong lòng, sau vài giây, nó đã biến thành bầu trời đầy pháo hoa. Hạnh phúc đến quá đột ngột, đột nhiên cô không biết phải phản ứng thế nào, cô ngây người nhìn anh, cô không nhận ra hơi thở của mình đang trì trệ.
Anh nói: "Em tin anh đi."
Làm sao cô không tin anh, nhưng, chuyện gì đang xảy ra.
Anh ngừng nói, cúi người, hôn lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, rồi đưa tay lên cởi áo của cô.
Hàng cúc ngọc trai trên vạt áo rơi vãi, chiếc áo cánh bằng lụa sa tanh nhẹ và mịn nhạt nhòa trên làn da trắng của cô, để lộ một vùng bờ vai mịn màng và sáng bóng. Sau đó cô mới chợt tỉnh táo lại, kéo váy áo theo phản xạ, nói với Lệ Lôi: "Đừng như vậy."
Anh dùng một đôi mắt mờ mịt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: "Tiểu Lăng! Những năm này, anh rất nhớ em. "
Nhìn vào mắt anh, cô chợt cảm thấy bối rối, không nhịn được vươn tay muốn đẩy anh ra, xấu hổ ngồi dậy từ trên giường. Mấy năm nay cô không phải không muốn anh nhưng....
không phải kiểu như này.
Có điều, không thể quay lại.
"Lệ Lôi!" cô quay đầu, phớt lờ ánh mắt của anh: "Anh có thể đi. Đứa trẻ đó có phải của anh hay không, điều đó không còn quan trọng nữa. Tôi đã tự nhủ hơn bốn năm qua, Tiểu Lăng, mạnh mẽ lên, không có tình yêu thì vẫn có thể sống được, một mình cũng có thể sống tốt. "
Cô nhìn đại dương xanh ngắt rộng lớn bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp, giọng nói rất nhẹ nhàng, như một người trong mộng lẩm bẩm:" Anh biết em bây giờ là gì không? " Đã là thiên hậu của ngày hôm nay rồi, có hàng chục nghìn fan cuồng theo dõi, hàng ngày cô nhận được vô số lời mời. Thậm chí, cô còn thành lập một đội rất lớn để giúp cô giải quyết công việc hàng ngày. .
truyện kiếm hiệp hay
"Mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Cuộc sống của tôi rất bình yên, tôi không muốn gây sóng gió nữa, hãy để nó trôi qua nếu đã là quá khứ."
Câu nói cuối cùng như vắt kiệt hết sức bình sinh của cô. Hai kiếp này cô đã trải qua quá nhiều sóng gió bão táp, tất cả những gì cô mong muốn là một cuộc sống bình yên.
Và tình yêu là một thứ xa xỉ đối với những con bướm đêm chiến đấu với ngọn lửa.
Cô đã tự làm tổn thương cô nghiêm trọng một lần trong kiếp trước, và một lần nữa trong kiếp này. Vì vậy, ngay cả khi trông lộng lẫy và xinh đẹp, cô sẽ không bị lừa lần thứ ba. Đó không phải là thứ cô có thể mua được.
"Tôi đi đây, anh..." Cô im lặng hồi lâu: "Bảo trọng."
Dáng người nhỏ nhắn bước ra khỏi phòng tổng thống.
Lệ Lôi nhìn cô biến mất ở cửa, cả căn phòng đều là nắng, nhưng anh lúc này chỉ cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo.
Hạ Lăng không muốn ở trong khách sạn nữa, cô cảm thấy khó thở ở nơi anh ở. Cô trả phòng và lái chiếc Porsche của mình về biệt thự.
Bùi Tử Hoành đợi cô ở lối vào biệt thự.
Trong số những bông hoa hồng vào mùa hè, anh ta trông nhẹ nhàng, duyên dáng và tao nhã.
Hạ Lăng dừng chiếc Porsche lại và hạ cửa kính xe xuống: "Tại sao anh lại ở đây?"
Bùi Tử Hoành nói: "Hôm nay anh bàn công việc kinh doanh với một khách hàng lớn. Nó kết thúc sớm hơn dự kiến nên anh đến xem và muốn mời em ăn tối." Mấy năm nay anh và cô ấy khá hợp nhau, anh ấy là người rất giỏi thu phục lòng người, nếu muốn thì anh ấy có thể khiến ai cũng cảm thấy như gió xuân.
Đặc biệt, vì cô mà đã nỗ lực rất nhiều.
Lúc đầu cô vừa ghét vừa sợ anh vô cùng, nhưng giờ cô sống yên ổn lúc nào không biết.
Tuy nhiên, lần này, cô nói: "Tôi đang cảm thấy rất tệ."
Bùi Tử Hoành không ngạc nhiên, trong ngày, anh nhận được cuộc gọi từ Lệ lão gia, nói rằng đó là việc đầu tiên mà Lệ Lôi làm sau khi người đàn ông này trở về Trung Quốc là anh ta phải tìm Tiểu Lăng. Họ đã gặp nhau rồi.
Giọng của Bùi Tử Hoành rất dịu dàng: "Nếu tâm trạng không tốt, em nên ăn chút gì đó cho thoải mái."
Cô lắc đầu: "Tôi thực sự không có tâm trạng." Cô xuống xe rồi đi thẳng vào biệt thự.
Bùi Tử Hoành nhìn hướng cô rời đi hồi lâu, xem ra trong lòng cô, Lệ Lôi vẫn còn rất nặng, nếu không thì khi người đàn ông đó trở về nước sao có thể khiến cô như người mất hồn vậy.
Tình huống có chút không ổn...
Hạ Lăng ngủ ở nhà suốt một ngày, đắp chăn, sắc trời âm u. Trong mộng những thứ quấy rầy lẫn nhau vẫn là mấy năm qua, cái này cái khác đều là Lệ Lôi.
Khi cô tỉnh dậy, cô cảm thấy mất mát.
Cô đứng dậy trong chiếc áo choàng và đi dạo trong khu vườn nhỏ gần đó.
Khu vườn nhỏ này dành cho người của khu biệt thự, an ninh rất tốt, người bên ngoài không vào được nên không có nhiều khách du lịch, chỉ có vài ba tốp người và họ sẽ mỉm cười chào khi nhìn thấy cô. Những người hàng xóm này dù giàu có hay phú quý, sau bao nhiêu năm thân nhau, ai cũng quen từ lâu.
Hạ Lăng đi dọc theo con đường ván gỗ bên mặt nước một lúc lâu, cô dần dần đi đến một bóng cây lớn. Tiếng khóc của một đứa trẻ phát ra từ sâu trong rừng, ngắt quãng, không lớn lắm nhưng khiến lòng cô quặn thắt không thể giải thích được.
Cô tăng tốc trong tiềm thức và đi tìm đứa trẻ.
Sau vài phút tìm kiếm, cô đã tìm thấy nó dưới một cây đa cổ thụ rất lớn.
Đó là một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, người lấm lem đất khắp người, như thể vừa lăn trong bùn. Cậu ngồi xổm bên gốc cây, không để ý đến sự xuất hiện của cô, vẫn khóc một mình, đau lòng, có một chú sóc lông nâu đỏ nhỏ cọ vào chân cậu bé, như để an ủi cậu.
Hạ Lăng đi lên ba bước hai bước, con sóc sợ hãi bỏ chạy. Không quan tâm đến sự bẩn thỉu của cậu bé, cô ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ: "Cậu bé, sao con lại ở đây một mình?"
Đứa trẻ nức nở ngẩng đầu nhìn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng bị bẩn, với vài vết bùn trên đó, nhìn không ra khuôn mặt ban đầu. Cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai má phồng lên có chút mỡ con và đôi mắt ngấn nước rất dễ thương.
Ngay lúc đó, trái tim Hạ Lăng nhói lên, không biết tại sao.
Giọng cô nhẹ nhàng hơn: "Con sao vậy?"
Đứa nhỏ ngừng khóc tò mò nhìn cô, tựa hồ không có chút đề phòng nào, trong mắt mơ màng đều là vẻ bối rối. Một lúc lâu sau, cậu nghẹn ngào nói: "Lạc...lạc... đường..."
Lời không rõ lắm nhưng nghe êm tai.
Hạ Lăng trong lòng bị cảm hóa, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Ba mẹ con sống ở gia đình nào nói với cô, cô đưa con về." Tuy không còn trẻ lắm, mới ngoài hai mươi nhưng cô là người đã từng sinh con, gặp một cậu bé nhỏ như vậy, đều tự xưng mình là cô.
Cậu bé nghẹn ngào, vẫn chưa nói rõ lời: "Oa.. oa con không có bố mẹ.." miệng cậu bụm lại như sắp khóc.
Hóa ra là một đứa trẻ tội nghiệp.
Hạ Lăng đau lòng, cô kiên nhẫn hơn với cậu bé: "Ai đưa cháu đi chơi vậy ông nội, ông ngoại, bà nội, bà ngoại?"
"Bác...Bác!" cậu bé nói. Lần này không bị nghẹn nhiều nữa và nói mạch lạc hơn: "Bác nói đưa cháu ra ngoài tìm mẹ, rồi bác biến mất".
- -------------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -------------------
Như mng cũng biết cái truyện này nó ngược như thế nào rồi ha!!!! Thôi buồn vài chap thôi, mấy chap sau Thiệu Huy dễ thương lắm mấy bà ôiii!
Anh nói rằng Lệ Duệ không phải con của anh.
Đáp án này như sấm sét nổ tung trong lòng, sau vài giây, nó đã biến thành bầu trời đầy pháo hoa. Hạnh phúc đến quá đột ngột, đột nhiên cô không biết phải phản ứng thế nào, cô ngây người nhìn anh, cô không nhận ra hơi thở của mình đang trì trệ.
Anh nói: "Em tin anh đi."
Làm sao cô không tin anh, nhưng, chuyện gì đang xảy ra.
Anh ngừng nói, cúi người, hôn lên môi cô như chuồn chuồn lướt nước, rồi đưa tay lên cởi áo của cô.
Hàng cúc ngọc trai trên vạt áo rơi vãi, chiếc áo cánh bằng lụa sa tanh nhẹ và mịn nhạt nhòa trên làn da trắng của cô, để lộ một vùng bờ vai mịn màng và sáng bóng. Sau đó cô mới chợt tỉnh táo lại, kéo váy áo theo phản xạ, nói với Lệ Lôi: "Đừng như vậy."
Anh dùng một đôi mắt mờ mịt nhìn cô, giọng nói nhàn nhạt: "Tiểu Lăng! Những năm này, anh rất nhớ em. "
Nhìn vào mắt anh, cô chợt cảm thấy bối rối, không nhịn được vươn tay muốn đẩy anh ra, xấu hổ ngồi dậy từ trên giường. Mấy năm nay cô không phải không muốn anh nhưng....
không phải kiểu như này.
Có điều, không thể quay lại.
"Lệ Lôi!" cô quay đầu, phớt lờ ánh mắt của anh: "Anh có thể đi. Đứa trẻ đó có phải của anh hay không, điều đó không còn quan trọng nữa. Tôi đã tự nhủ hơn bốn năm qua, Tiểu Lăng, mạnh mẽ lên, không có tình yêu thì vẫn có thể sống được, một mình cũng có thể sống tốt. "
Cô nhìn đại dương xanh ngắt rộng lớn bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp, giọng nói rất nhẹ nhàng, như một người trong mộng lẩm bẩm:" Anh biết em bây giờ là gì không? " Đã là thiên hậu của ngày hôm nay rồi, có hàng chục nghìn fan cuồng theo dõi, hàng ngày cô nhận được vô số lời mời. Thậm chí, cô còn thành lập một đội rất lớn để giúp cô giải quyết công việc hàng ngày. .
truyện kiếm hiệp hay
"Mọi thứ vẫn hoạt động bình thường. Cuộc sống của tôi rất bình yên, tôi không muốn gây sóng gió nữa, hãy để nó trôi qua nếu đã là quá khứ."
Câu nói cuối cùng như vắt kiệt hết sức bình sinh của cô. Hai kiếp này cô đã trải qua quá nhiều sóng gió bão táp, tất cả những gì cô mong muốn là một cuộc sống bình yên.
Và tình yêu là một thứ xa xỉ đối với những con bướm đêm chiến đấu với ngọn lửa.
Cô đã tự làm tổn thương cô nghiêm trọng một lần trong kiếp trước, và một lần nữa trong kiếp này. Vì vậy, ngay cả khi trông lộng lẫy và xinh đẹp, cô sẽ không bị lừa lần thứ ba. Đó không phải là thứ cô có thể mua được.
"Tôi đi đây, anh..." Cô im lặng hồi lâu: "Bảo trọng."
Dáng người nhỏ nhắn bước ra khỏi phòng tổng thống.
Lệ Lôi nhìn cô biến mất ở cửa, cả căn phòng đều là nắng, nhưng anh lúc này chỉ cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo.
Hạ Lăng không muốn ở trong khách sạn nữa, cô cảm thấy khó thở ở nơi anh ở. Cô trả phòng và lái chiếc Porsche của mình về biệt thự.
Bùi Tử Hoành đợi cô ở lối vào biệt thự.
Trong số những bông hoa hồng vào mùa hè, anh ta trông nhẹ nhàng, duyên dáng và tao nhã.
Hạ Lăng dừng chiếc Porsche lại và hạ cửa kính xe xuống: "Tại sao anh lại ở đây?"
Bùi Tử Hoành nói: "Hôm nay anh bàn công việc kinh doanh với một khách hàng lớn. Nó kết thúc sớm hơn dự kiến nên anh đến xem và muốn mời em ăn tối." Mấy năm nay anh và cô ấy khá hợp nhau, anh ấy là người rất giỏi thu phục lòng người, nếu muốn thì anh ấy có thể khiến ai cũng cảm thấy như gió xuân.
Đặc biệt, vì cô mà đã nỗ lực rất nhiều.
Lúc đầu cô vừa ghét vừa sợ anh vô cùng, nhưng giờ cô sống yên ổn lúc nào không biết.
Tuy nhiên, lần này, cô nói: "Tôi đang cảm thấy rất tệ."
Bùi Tử Hoành không ngạc nhiên, trong ngày, anh nhận được cuộc gọi từ Lệ lão gia, nói rằng đó là việc đầu tiên mà Lệ Lôi làm sau khi người đàn ông này trở về Trung Quốc là anh ta phải tìm Tiểu Lăng. Họ đã gặp nhau rồi.
Giọng của Bùi Tử Hoành rất dịu dàng: "Nếu tâm trạng không tốt, em nên ăn chút gì đó cho thoải mái."
Cô lắc đầu: "Tôi thực sự không có tâm trạng." Cô xuống xe rồi đi thẳng vào biệt thự.
Bùi Tử Hoành nhìn hướng cô rời đi hồi lâu, xem ra trong lòng cô, Lệ Lôi vẫn còn rất nặng, nếu không thì khi người đàn ông đó trở về nước sao có thể khiến cô như người mất hồn vậy.
Tình huống có chút không ổn...
Hạ Lăng ngủ ở nhà suốt một ngày, đắp chăn, sắc trời âm u. Trong mộng những thứ quấy rầy lẫn nhau vẫn là mấy năm qua, cái này cái khác đều là Lệ Lôi.
Khi cô tỉnh dậy, cô cảm thấy mất mát.
Cô đứng dậy trong chiếc áo choàng và đi dạo trong khu vườn nhỏ gần đó.
Khu vườn nhỏ này dành cho người của khu biệt thự, an ninh rất tốt, người bên ngoài không vào được nên không có nhiều khách du lịch, chỉ có vài ba tốp người và họ sẽ mỉm cười chào khi nhìn thấy cô. Những người hàng xóm này dù giàu có hay phú quý, sau bao nhiêu năm thân nhau, ai cũng quen từ lâu.
Hạ Lăng đi dọc theo con đường ván gỗ bên mặt nước một lúc lâu, cô dần dần đi đến một bóng cây lớn. Tiếng khóc của một đứa trẻ phát ra từ sâu trong rừng, ngắt quãng, không lớn lắm nhưng khiến lòng cô quặn thắt không thể giải thích được.
Cô tăng tốc trong tiềm thức và đi tìm đứa trẻ.
Sau vài phút tìm kiếm, cô đã tìm thấy nó dưới một cây đa cổ thụ rất lớn.
Đó là một cậu bé khoảng ba bốn tuổi, người lấm lem đất khắp người, như thể vừa lăn trong bùn. Cậu ngồi xổm bên gốc cây, không để ý đến sự xuất hiện của cô, vẫn khóc một mình, đau lòng, có một chú sóc lông nâu đỏ nhỏ cọ vào chân cậu bé, như để an ủi cậu.
Hạ Lăng đi lên ba bước hai bước, con sóc sợ hãi bỏ chạy. Không quan tâm đến sự bẩn thỉu của cậu bé, cô ngồi xổm xuống trước mặt đứa trẻ: "Cậu bé, sao con lại ở đây một mình?"
Đứa trẻ nức nở ngẩng đầu nhìn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu cũng bị bẩn, với vài vết bùn trên đó, nhìn không ra khuôn mặt ban đầu. Cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy hai má phồng lên có chút mỡ con và đôi mắt ngấn nước rất dễ thương.
Ngay lúc đó, trái tim Hạ Lăng nhói lên, không biết tại sao.
Giọng cô nhẹ nhàng hơn: "Con sao vậy?"
Đứa nhỏ ngừng khóc tò mò nhìn cô, tựa hồ không có chút đề phòng nào, trong mắt mơ màng đều là vẻ bối rối. Một lúc lâu sau, cậu nghẹn ngào nói: "Lạc...lạc... đường..."
Lời không rõ lắm nhưng nghe êm tai.
Hạ Lăng trong lòng bị cảm hóa, giọng nói nhẹ nhàng hơn: "Ba mẹ con sống ở gia đình nào nói với cô, cô đưa con về." Tuy không còn trẻ lắm, mới ngoài hai mươi nhưng cô là người đã từng sinh con, gặp một cậu bé nhỏ như vậy, đều tự xưng mình là cô.
Cậu bé nghẹn ngào, vẫn chưa nói rõ lời: "Oa.. oa con không có bố mẹ.." miệng cậu bụm lại như sắp khóc.
Hóa ra là một đứa trẻ tội nghiệp.
Hạ Lăng đau lòng, cô kiên nhẫn hơn với cậu bé: "Ai đưa cháu đi chơi vậy ông nội, ông ngoại, bà nội, bà ngoại?"
"Bác...Bác!" cậu bé nói. Lần này không bị nghẹn nhiều nữa và nói mạch lạc hơn: "Bác nói đưa cháu ra ngoài tìm mẹ, rồi bác biến mất".
- -------------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -------------------
Như mng cũng biết cái truyện này nó ngược như thế nào rồi ha!!!! Thôi buồn vài chap thôi, mấy chap sau Thiệu Huy dễ thương lắm mấy bà ôiii!