Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 653: Sự thật
Không thể quay lại.
Bốn chữ này rơi vào lòng Lệ Lôi như một nhát búa nặng.
Cổ họng khô khốc, lòng nặng trĩu, nhưng vẫn cố chấp nói: “Anh sẽ giải thích cho em hiểu. Tiểu Lăng, đi với anh.” Anh duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô, hướng vào phòng khách mà đi.
Vào khoảnh khắc tiếp xúc thân thể, Hạ Lăng khẽ rùng mình.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô chưa bao giờ được anh níu kéo như thế này, cô vẫn nhớ như in tình cảm sâu đậm khi ấy, anh dắt tay cô đi chơi khu vui chơi, đi mua sắm, đến thủy cung xem cá heo.
Cô cố gắng hất tay anh ra, nhưng bị giữ chặt hơn.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lệ Lôi: “Buông tôi ra.”
Lệ Lôi không lên tiếng cũng không buông tay, môi mỏng mím chặt, vẫn lôi cô đi về phía trước.
"Buông tôi ra!" cô hét lên, cố gắng
thoát khỏi anh, nhưng cô không thể giải thoát cho mình. Cô giận dữ mắng anh: “Đồ khốn nạn, đồ lưu manh, đồ dối trá, buông ra.”
Một giọng nói lanh lảnh và lo lắng vang lên trong hành lang.
Tô Đường ở một bên lạnh lùng nhìn cảnh này, ngón tay xoắn chặt tua trên váy, vẻ mặt hơi lạnh. Kể từ lần biến cố đó vào 4 năm trước, Lệ Lôi dường như đã trở thành một con người khác, không còn là một thiếu gia dễ gần, sẽ dung túng cho người hay phạm tội nhỏ. Mấy năm nay anh càng ngày càng nổi nóng, phản đối cũng không được, nhìn thấy anh ai cũng phải cúi đầu kính nể, và đừng đề cập đến nữ tiện nhân trước mắt này, còn dám mắng chửi anh.
Nếu đổi người khác chắc sẽ chết lâu rồi.
Nhưng Hạ Lăng vẫn đang mắng: “Lệ Lôi, thả tôi ra, anh nghĩ anh mạnh sao, nói cho anh biết, tôi không sợ, tôi không sợ, anh có nghe thấy không, buông tay, buông tôi ra không?”
Cô khàn giọng, giãy dụa tuyệt vọng.
Đột nhiên, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi hoàn hồn lại thì phát hiện mình đã bị Lệ Lôi ép vào tường hành lang. Cơ thể cân đối và mạnh mẽ của anh áp sát vào cơ thể cô, nhốt cô trong vòng tay của anh.
Khuôn mặt đẹp trai gần trong tầm tay.
Mũi anh sộc vào mặt cô.
Hạ Lăng đột nhiên im lặng, như thể bị cơn ác mộng nào đó kìm hãm, quên mất cách di chuyển và cách vùng vẫy. Cô khẽ mở mắt và não cô trở nên trống rỗng.
Đầu anh cúi xuống, và sau đó, một nụ hôn dài và độc đoán.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy môi bị anh chặn lại, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, thô bạo tiến vào trong miệng cô mà khuấy động. Cô muốn thoát ra nhưng lại bị anh cố định không thể cử động, muốn vươn tay đẩy anh ra nhưng cô mềm nhũn đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay.
Một nụ hôn thô lỗ và kéo dài.
Cô mềm nhũn trong vòng tay của anh, cô không biết từ khi nào, dần dần dập tắt sự phản kháng của mình, và để anh tấn công. Cô cảm nhận được hơi thở của anh, đó là sự quen thuộc lặp đi lặp lại trong vô số đêm nằm mơ, cô đã từng cho rằng một vòng tay ôm như vậy chỉ có thể là xa xỉ, nhưng rốt cuộc anh đã trở về.
Đôi mắt cô bất giác đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.
Trên hành lang im lặng, Tô Đường đứng cách bọn họ vài bước, cố chấp nhìn cảnh này. Ánh sáng ban ngày dài tràn qua ô cửa kính lớn, ánh sáng vàng nhạt trong veo chiếu vào cặp người trong góc đang say đắm hôn nhau, phối hợp quá hoàn hảo.
Tuy nhiên, càng hoàn hảo, càng như cái gai trong lòng Tô Đường.
Cô nóng lòng muốn lao tới, kéo Hạ Lăng ra khỏi vòng tay của Lệ Lôi, quật ngã con chó cái đó xuống đất. Làm sao mà con khốn đó lại có Lệ Lôi, sau bao nhiêu năm còn dám vô liêm sỉ như vậy? Dụ dỗ anh giữa thanh thiên bạch nhật, sao mặt dày thế?
Tô Đường, lồng ngực tức giận điên cuồng, dùng hết sức bình sinh kiềm lại, trong lòng không khỏi hừng hực. Những ngón tay mảnh khảnh được chăm sóc cẩn thận của cô vô tình càng ngày càng chặt hơn, và những chiếc tua trên chiếc váy của cô như bị cắt ra, làm những sợi rơi trên mặt đất. Cô bảo mẫu chờ ở bên cạnh nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, cô đã biết cô Tô là người rất đáng sợ nên vội cúi đầu thấp hơn, ước gì cô không có ở đó.
Trong lòng lại âm thầm lo lắng, xem ra hậu cung thiếu gia sắp xảy ra một trận huyết chiến.
Nụ hôn giữa Lệ Lôi và Hạ Lăng vẫn tiếp tục.
Vô tình hai tay Hạ Lăng leo lên eo anh và hơi ngẩng đầu lên trong tư thế rất ngoan ngoãn.
Ánh mắt Tô Đường càng thêm ghen tị, cô đẩy con trai: “Đi, nói với ba, chúng ta phải đi.” Giọng nói không lớn, hai người hôn nhau cách đó không xa cũng không nghe thấy.
Lệ Duệ nhìn mẹ, rồi nhìn ba và Hạ Lăng.
Chợt mày khẽ nhíu lại, cậu bước tới đẩy chân Hạ Lăng: "Người phụ nữ xấu xa, tôi hận cô, tránh xa ba tôi ra!"
Hạ Lăng đắm chìm trong nụ hôn dài, đột nhiên trên bắp chân cô không biết bị vật gì đụng vào, cả người run lên. Lệ Lôi cảm nhận được ngay, ôm cô chặt hơn, cúi đầu xuống, nhìn thấy một cậu bé đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mình yêu thực sự rất phẫn uất.
Gần như trẻ nhỏ có bản năng tự nhiên và nhạy cảm với những "phụ nữ xấu", những người phá vỡ mối quan hệ cha mẹ của chúng.
Vẻ mặt của Lệ Lôi hơi nặng nề, nhưng anh không thể tấn công đứa trẻ, anh chỉ nhẹ giọng nói với Hạ Lăng: “Đi theo anh.”
Hạ Lăng bị sức đẩy của đứa trẻ đẩy lùi về thực tại, cô theo bản năng lắc đầu lùi lại sát vách. Thân hình gầy gò, bướng bỉnh không chịu đi theo Lệ Lôi.
“Em muốn anh làm gì?” Lệ Lôi trở nên lo lắng, quay người lại, một tay kẹp cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên:“Tiểu Lăng, nói cho anh biết, em muốn anh làm gì để thỏa mãn em? Khi trở lại Trung Quốc, anh không muốn kết quả này. "
“Điều tôi muốn không phải là kết quả như vậy.” Hạ Lăng không nhịn được kêu lên, trong giọng nói có chút ý muốn khóc: “Lệ Lôi, tôi không phải là người muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Bốn năm trước, anh nói đi là đi, nói bỏ tôi là bỏ, giờ anh nói anh quay về, muốn tìm tôi thì đến tìm? Anh có bao giờ quan tâm tâm trạng của tôi chưa?"
Cuối cùng, không nhịn được nước mắt cô cũng rơi: " Tôi không còn yêu anh nữa. Tôi không còn yêu anh nữa... "
"Em nói dối. "Giọng anh ta trầm đến đáng sợ.
" Tôi không nói dối! "cô khóc.
Anh ngừng nói những lời vô nghĩa với cô, bế cô đi về phía phòng khách, để lại Tô Đường và một đám người chết lặng, Lệ Lôi ôm lấy cô. Bước vào phòng tổng thống, ném cô lên chiếc giường rộng rãi.
Cô chỉ cảm thấy xương của mình như bị anh ném ra, cô hoảng sợ muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ta bắt nạt.
"Hạ Lăng, anh sẽ nói cho em biết." Trong giọng nói của anh có lửa giận, "Đời này đừng nghĩ tới việc không yêu anh. Em là người phụ nữ của anh. Lệ Duệ không phải là do Tô Đường sinh cùng anh!"
- -----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- -----------------
Liệu HL có tha thứ cho LL???
Bốn chữ này rơi vào lòng Lệ Lôi như một nhát búa nặng.
Cổ họng khô khốc, lòng nặng trĩu, nhưng vẫn cố chấp nói: “Anh sẽ giải thích cho em hiểu. Tiểu Lăng, đi với anh.” Anh duỗi tay ra, nắm lấy bàn tay trắng nõn và mềm mại của cô, hướng vào phòng khách mà đi.
Vào khoảnh khắc tiếp xúc thân thể, Hạ Lăng khẽ rùng mình.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, cô chưa bao giờ được anh níu kéo như thế này, cô vẫn nhớ như in tình cảm sâu đậm khi ấy, anh dắt tay cô đi chơi khu vui chơi, đi mua sắm, đến thủy cung xem cá heo.
Cô cố gắng hất tay anh ra, nhưng bị giữ chặt hơn.
Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lệ Lôi: “Buông tôi ra.”
Lệ Lôi không lên tiếng cũng không buông tay, môi mỏng mím chặt, vẫn lôi cô đi về phía trước.
"Buông tôi ra!" cô hét lên, cố gắng
thoát khỏi anh, nhưng cô không thể giải thoát cho mình. Cô giận dữ mắng anh: “Đồ khốn nạn, đồ lưu manh, đồ dối trá, buông ra.”
Một giọng nói lanh lảnh và lo lắng vang lên trong hành lang.
Tô Đường ở một bên lạnh lùng nhìn cảnh này, ngón tay xoắn chặt tua trên váy, vẻ mặt hơi lạnh. Kể từ lần biến cố đó vào 4 năm trước, Lệ Lôi dường như đã trở thành một con người khác, không còn là một thiếu gia dễ gần, sẽ dung túng cho người hay phạm tội nhỏ. Mấy năm nay anh càng ngày càng nổi nóng, phản đối cũng không được, nhìn thấy anh ai cũng phải cúi đầu kính nể, và đừng đề cập đến nữ tiện nhân trước mắt này, còn dám mắng chửi anh.
Nếu đổi người khác chắc sẽ chết lâu rồi.
Nhưng Hạ Lăng vẫn đang mắng: “Lệ Lôi, thả tôi ra, anh nghĩ anh mạnh sao, nói cho anh biết, tôi không sợ, tôi không sợ, anh có nghe thấy không, buông tay, buông tôi ra không?”
Cô khàn giọng, giãy dụa tuyệt vọng.
Đột nhiên, cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, khi hoàn hồn lại thì phát hiện mình đã bị Lệ Lôi ép vào tường hành lang. Cơ thể cân đối và mạnh mẽ của anh áp sát vào cơ thể cô, nhốt cô trong vòng tay của anh.
Khuôn mặt đẹp trai gần trong tầm tay.
Mũi anh sộc vào mặt cô.
Hạ Lăng đột nhiên im lặng, như thể bị cơn ác mộng nào đó kìm hãm, quên mất cách di chuyển và cách vùng vẫy. Cô khẽ mở mắt và não cô trở nên trống rỗng.
Đầu anh cúi xuống, và sau đó, một nụ hôn dài và độc đoán.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy môi bị anh chặn lại, đầu lưỡi cạy hàm răng của cô ra, thô bạo tiến vào trong miệng cô mà khuấy động. Cô muốn thoát ra nhưng lại bị anh cố định không thể cử động, muốn vươn tay đẩy anh ra nhưng cô mềm nhũn đến mức không thể nhấc nổi một ngón tay.
Một nụ hôn thô lỗ và kéo dài.
Cô mềm nhũn trong vòng tay của anh, cô không biết từ khi nào, dần dần dập tắt sự phản kháng của mình, và để anh tấn công. Cô cảm nhận được hơi thở của anh, đó là sự quen thuộc lặp đi lặp lại trong vô số đêm nằm mơ, cô đã từng cho rằng một vòng tay ôm như vậy chỉ có thể là xa xỉ, nhưng rốt cuộc anh đã trở về.
Đôi mắt cô bất giác đỏ bừng, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.
Trên hành lang im lặng, Tô Đường đứng cách bọn họ vài bước, cố chấp nhìn cảnh này. Ánh sáng ban ngày dài tràn qua ô cửa kính lớn, ánh sáng vàng nhạt trong veo chiếu vào cặp người trong góc đang say đắm hôn nhau, phối hợp quá hoàn hảo.
Tuy nhiên, càng hoàn hảo, càng như cái gai trong lòng Tô Đường.
Cô nóng lòng muốn lao tới, kéo Hạ Lăng ra khỏi vòng tay của Lệ Lôi, quật ngã con chó cái đó xuống đất. Làm sao mà con khốn đó lại có Lệ Lôi, sau bao nhiêu năm còn dám vô liêm sỉ như vậy? Dụ dỗ anh giữa thanh thiên bạch nhật, sao mặt dày thế?
Tô Đường, lồng ngực tức giận điên cuồng, dùng hết sức bình sinh kiềm lại, trong lòng không khỏi hừng hực. Những ngón tay mảnh khảnh được chăm sóc cẩn thận của cô vô tình càng ngày càng chặt hơn, và những chiếc tua trên chiếc váy của cô như bị cắt ra, làm những sợi rơi trên mặt đất. Cô bảo mẫu chờ ở bên cạnh nhìn thấy thì vô cùng sửng sốt, cô đã biết cô Tô là người rất đáng sợ nên vội cúi đầu thấp hơn, ước gì cô không có ở đó.
Trong lòng lại âm thầm lo lắng, xem ra hậu cung thiếu gia sắp xảy ra một trận huyết chiến.
Nụ hôn giữa Lệ Lôi và Hạ Lăng vẫn tiếp tục.
Vô tình hai tay Hạ Lăng leo lên eo anh và hơi ngẩng đầu lên trong tư thế rất ngoan ngoãn.
Ánh mắt Tô Đường càng thêm ghen tị, cô đẩy con trai: “Đi, nói với ba, chúng ta phải đi.” Giọng nói không lớn, hai người hôn nhau cách đó không xa cũng không nghe thấy.
Lệ Duệ nhìn mẹ, rồi nhìn ba và Hạ Lăng.
Chợt mày khẽ nhíu lại, cậu bước tới đẩy chân Hạ Lăng: "Người phụ nữ xấu xa, tôi hận cô, tránh xa ba tôi ra!"
Hạ Lăng đắm chìm trong nụ hôn dài, đột nhiên trên bắp chân cô không biết bị vật gì đụng vào, cả người run lên. Lệ Lôi cảm nhận được ngay, ôm cô chặt hơn, cúi đầu xuống, nhìn thấy một cậu bé đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mình yêu thực sự rất phẫn uất.
Gần như trẻ nhỏ có bản năng tự nhiên và nhạy cảm với những "phụ nữ xấu", những người phá vỡ mối quan hệ cha mẹ của chúng.
Vẻ mặt của Lệ Lôi hơi nặng nề, nhưng anh không thể tấn công đứa trẻ, anh chỉ nhẹ giọng nói với Hạ Lăng: “Đi theo anh.”
Hạ Lăng bị sức đẩy của đứa trẻ đẩy lùi về thực tại, cô theo bản năng lắc đầu lùi lại sát vách. Thân hình gầy gò, bướng bỉnh không chịu đi theo Lệ Lôi.
“Em muốn anh làm gì?” Lệ Lôi trở nên lo lắng, quay người lại, một tay kẹp cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên:“Tiểu Lăng, nói cho anh biết, em muốn anh làm gì để thỏa mãn em? Khi trở lại Trung Quốc, anh không muốn kết quả này. "
“Điều tôi muốn không phải là kết quả như vậy.” Hạ Lăng không nhịn được kêu lên, trong giọng nói có chút ý muốn khóc: “Lệ Lôi, tôi không phải là người muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Bốn năm trước, anh nói đi là đi, nói bỏ tôi là bỏ, giờ anh nói anh quay về, muốn tìm tôi thì đến tìm? Anh có bao giờ quan tâm tâm trạng của tôi chưa?"
Cuối cùng, không nhịn được nước mắt cô cũng rơi: " Tôi không còn yêu anh nữa. Tôi không còn yêu anh nữa... "
"Em nói dối. "Giọng anh ta trầm đến đáng sợ.
" Tôi không nói dối! "cô khóc.
Anh ngừng nói những lời vô nghĩa với cô, bế cô đi về phía phòng khách, để lại Tô Đường và một đám người chết lặng, Lệ Lôi ôm lấy cô. Bước vào phòng tổng thống, ném cô lên chiếc giường rộng rãi.
Cô chỉ cảm thấy xương của mình như bị anh ném ra, cô hoảng sợ muốn đứng dậy nhưng lại bị anh ta bắt nạt.
"Hạ Lăng, anh sẽ nói cho em biết." Trong giọng nói của anh có lửa giận, "Đời này đừng nghĩ tới việc không yêu anh. Em là người phụ nữ của anh. Lệ Duệ không phải là do Tô Đường sinh cùng anh!"
- -----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Trần Huỳnh Linh
- -----------------
Liệu HL có tha thứ cho LL???