Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 652: Tái ngộ
Bốn năm qua, tất cả những gì cô mong ngóng ngày đêm chỉ là nghe anh giải thích.
Tuy nhiên, khi anh thực sự muốn nói, cô đột nhiên bối rối. Anh còn có thể giải thích gì nữa? Nếu lời giải thích đó quá gượng ép nó chỉ khiến hai người càng thêm khó chịu, và khiến cô cảm thấy bao nhiêu năm đau khổ và chờ đợi đều không đáng có. Nếu lời giải thích có thể làm cô chấp nhận thì như thế nào...
Cô sẽ tha thứ cho anh ư?
Thậm chí cô còn không biết câu trả lời.
“Anh đừng nói nữa!" Hồi lâu, cô quay mặt đi chỗ khác nói: “Tôi không muốn nghe.”
Đồng tử anh hơi co lại, không ngờ cô sẽ trả lời như thế này. Bốn năm trước, người con gái không ngừng gọi điện cho anh, giục anh giải thích anh đã đi đâu. Đột nhiên, anh chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa. Nó như một đại dương bao la, trải dài và ảm đạm.
Sự thay đổi này khiến anh sợ hãi.
“Tiểu Lăng!” Giọng anh hơi chùng xuống.
Hạ Lăng đứng dậy rời khỏi giường, đi chân trần đến bên cạnh cái cửa sổ kiểu Pháp đầy nắng. Cửa sổ hướng ra bờ biển lung linh huyền ảo, đường băng sân bay dài đến tận chân trời, máy bay thì vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp.
Cô đã đợi anh ở đây bốn năm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chuyện này đã trở thành thói quen. Có lẽ, chỉ là thói quen: “Lệ Lôi!” cô nhẹ nhàng nói: “Đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi, hãy để những chuyện đã qua trôi qua đi.”
“Tiểu Lăng!” Lời nói đó khiến Lệ Lôi hoảng sợ tột độ, hơn cả khi đối mặt với làn mưa đạn. Một cảm giác kinh hoàng chưa từng có trước đây. Anh bước lên phía trước và hỏi một cách vội vàng: "Tại sao chứ Tiểu Lăng? Mọi thứ không như em nghĩ, đứa trẻ đó, nó không phải là..."
"Dừng lại đi!" Hạ Lăng đột nhiên lớn giọng cắt ngang lời anh.
"Lệ Lôi, tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó, và tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Tô Đường. Tôi chỉ cầu xin anh đừng đến tìm tôi nữa, làm ơn, đừng đến..." Khi cô nói thanh âm như muốn khóc, nhưng cô nhanh chóng nuốt nó trở lại, cô dùng một tay đẩy mạnh anh và chạy ra ngoài.
"Tiểu Lăng!" anh đuổi theo cô ra ngoài.
Cô cúi đầu, loạng choạng chạy dọc hành lang, cô không biết mình bị làm sao, cô cảm thấy tâm trí quá hoảng loạn, cô đợi câu trả lời suốt 4 năm trời, giờ nó gần như ở trước mắt vậy mà cô lại đẩy anh ra.
Tiếng kêu lo lắng của Lệ Lôi vang lên từ phía sau: "Tiểu Lăng!".
Hạ Lăng chạy nhanh hơn, đầu đụng phải thứ gì đó, một cơn đau nhói truyền đến rồi cô ngã xuống đất.
"A!" một giọng nói hét lên.
Hạ Lăng đập trán vào tường đau đến nỗi đầu cứ ong ong, sau đó cô cảm thấy nước mắt trào ra. Rất đau, phải, đau cô mới khóc, chứ không phải rơi thêm một giọt nước mắt nào vì người đàn ông này.
"Tiểu thiếu gia, ngài có sao không?" giọng nói hoảng hốt của cô bảo mẫu truyền đến.
Sau đó Hạ Lăng mới thấy đó là một cậu bé bị cô đụng ngã, trông chừng ba bốn tuổi và là con trai của Lệ Lôi - Lệ Duệ. Cậu bé có vẻ không bị ngã nghiêm trọng. Sau vài lần vùng vẫy cũng đứng dậy được, khuôn mặt cậu ta giận dữ và đá vào người cô ngay khi cậu vừa nhấc chân: “Đã bảo cô tránh xa tôi ra rồi mà!” Thằng nhóc còn sức lắm, ăn vạ không biết gì. Nó đá vào chỗ xương chân trần vốn dĩ đã bị thương bầm dập của cô, cơn đau khiến cô co rút lại.
Lệ Duệ càng tức giận và đá tiếp cú đá thứ hai.
"Làm càn!" Đột nhiên, với một tiếng gầm giận dữ, cùng một lực rất lớn đẩy đứa trẻ ra để bảo vệ cô khỏi cú đá. Lệ Lôi ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Lăng và lo lắng kiểm tra vết thương của cô: "Tiểu Lăng, em có sao không? Vết thương có sao không? Có đau không?"
Một loạt diễn biến này diễn ra quá nhanh. Hạ Lăng ngây người nhìn anh. Đứa trẻ tóc xám đó ở trên tấm thảm cách đó không xa cũng không nói nên lời.
“Tiểu Duệ!” đột nhiên, một cánh cửa phòng khách gần đó được mở ra, Tô Đường vội vàng chạy ra ôm lấy Lệ Duệ đau khổ: “Tiểu Duệ, con sao rồi?”
Đứa trẻ sững sờ. Một lúc sau, nó mới kêu lên.
"Oa oa, ba đánh con", cậu ta khóc dữ dội, như thể cậu nhận lấy sự ủy khuất của trời cao.
Tô Đường nhìn bọn họ như thế mới phát hiện Lệ Lôi cùng Hạ Lặng ở bên cạnh. Trên khuôn mặt ban đầu được trang điểm nhẹ nhàng và tinh tế, mang bộ dạng ủy khuất như chịu đựng sự bất bình. Cô ta trầm giọng nói: "Cô Diệp, nếu đứa nhỏ có chuyện gì không đúng, tôi sẽ bồi thường cho cô. Cô đừng làm khó nó có được không?."
Hạ Lăng bực mình, rốt cuộc là ai làm khó ai.
"Đứa trẻ khóc vài tiếng thì có quyền nói lí lẽ ư?" Cô bị Lệ Duệ đánh mắng mấy lần, tính tình tốt thế nào thì Hạ Lăng cũng cảm thấy tức giận, hơn nữa hiện tại cô đang khó chịu, lại bị Tô Đường kích động nên không khách sáo.
Tô Đường lẳng lặng liếc nhìn Lệ Lôi, cúi đầu xuống, tựa hồ bị oan ức. Đứa nhỏ kêu lên: “Là con bị người phụ nữ xấu xa này đánh trước.”
“Lệ Duệ!” Lệ Lôi đột nhiên nổi giận.
Đứa nhỏ đột nhiên hoảng sợ. Ngày thường ba không quan tâm đến nó, dù cho nó có nóng nảy như thế nào cũng sẽ mặc kệ. Tuy nhiên, một khi nó bị gọi bằng họ và tên thì tức là ba thật sự tức giận. Ba tức giận rất kinh khủng, ngay cả mẹ và ông nội cũng không dám chọc giận.
Lệ Duệ co người lại theo bản năng.
Tô Đường lại bảo vệ nó: "Lệ Lôi!" từ khi sinh đứa trẻ, cô không còn gọi anh là "Thiếu gia", để cho đứa trẻ một môi trường gia đình lành mạnh, Lệ Lôi cho phép cô gọi tên anh.
Tuy nhiên, sự thay đổi tên gọi tinh vi này đã bị Hạ Lăng bắt được và cảm thấy vô cùng chói tai.
"Lệ Lôi!" Tô Đường thì thào nói nhỏ, "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, em sai rồi, để nó vô lễ với cô ấy. Đừng trách nó. Vừa rồi nó bị ngã, bản tính trẻ con mất bình tĩnh. Nếu trách thì cứ trách em, do em không chăm sóc nó tốt, để nó chạy ra ngoài hành lang. Cô Diệp, tôi thật sự xin lỗi.”
Dường như lời xin lỗi này lộ rõ mùi vị nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Hạ Lăng đã ở bên đóa hoa sen trắng Hạ Vũ lâu như vậy, cho dù cô có ngu ngốc đến đâu cũng có thể nhìn thấu những thủ đoạn này. Cô đột nhiên cảm thấy thất vọng, họ dạy con trai họ thì có liên quan gì đến cô.
Cô khập khiễng đứng dậy, dựa vào tường, chậm rãi đi về phía trước.
"Tiểu Lăng!" Lệ Lôi đi theo sau vài bước và giúp cô: "Nghe anh giải thích, được không?"
"Lệ Lôi!" Cô dừng bước, nhìn anh thật sâu: "Đã muộn rồi, đã muộn rồi anh hiểu chưa? Chúng ta không thể quay lại." Bốn chữ cuối cùng nhẹ như tiếng thở dài.
Có lẽ, anh đã quên mất cô đã lấy bao nhiêu dũng khí để được ở bên anh, và đã quên hết những đêm cô vật lộn với tình yêu kiếp trước. Khi tái sinh, cô đã thề sẽ không yêu ai, bởi vì cô không bao giờ muốn bị tổn thương một lần nữa. Nhưng sau đó, cô yêu anh.
Điều đó đã vượt qua sự can đảm mà cô có.
Nhưng rồi lại một lần nữa cô bị tổn thương.
Bây giờ, tất cả sức mạnh đó đã cạn kiệt rồi.
Cô sợ đến mức không dám đối mặt với lời giải thích của anh, cô sợ sau khi biết câu trả lời, cô sẽ không thể chịu nổi mà tha thứ cho anh, cùng anh nối lại tình xưa. Rồi biết đâu một ngày nào đó, cô sẽ lại thương tích đầy mình.
- -----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- -----------------
Buồn quá =(((
Tuy nhiên, khi anh thực sự muốn nói, cô đột nhiên bối rối. Anh còn có thể giải thích gì nữa? Nếu lời giải thích đó quá gượng ép nó chỉ khiến hai người càng thêm khó chịu, và khiến cô cảm thấy bao nhiêu năm đau khổ và chờ đợi đều không đáng có. Nếu lời giải thích có thể làm cô chấp nhận thì như thế nào...
Cô sẽ tha thứ cho anh ư?
Thậm chí cô còn không biết câu trả lời.
“Anh đừng nói nữa!" Hồi lâu, cô quay mặt đi chỗ khác nói: “Tôi không muốn nghe.”
Đồng tử anh hơi co lại, không ngờ cô sẽ trả lời như thế này. Bốn năm trước, người con gái không ngừng gọi điện cho anh, giục anh giải thích anh đã đi đâu. Đột nhiên, anh chỉ cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa. Nó như một đại dương bao la, trải dài và ảm đạm.
Sự thay đổi này khiến anh sợ hãi.
“Tiểu Lăng!” Giọng anh hơi chùng xuống.
Hạ Lăng đứng dậy rời khỏi giường, đi chân trần đến bên cạnh cái cửa sổ kiểu Pháp đầy nắng. Cửa sổ hướng ra bờ biển lung linh huyền ảo, đường băng sân bay dài đến tận chân trời, máy bay thì vẽ ra một vòng cung tuyệt đẹp.
Cô đã đợi anh ở đây bốn năm.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chuyện này đã trở thành thói quen. Có lẽ, chỉ là thói quen: “Lệ Lôi!” cô nhẹ nhàng nói: “Đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi, hãy để những chuyện đã qua trôi qua đi.”
“Tiểu Lăng!” Lời nói đó khiến Lệ Lôi hoảng sợ tột độ, hơn cả khi đối mặt với làn mưa đạn. Một cảm giác kinh hoàng chưa từng có trước đây. Anh bước lên phía trước và hỏi một cách vội vàng: "Tại sao chứ Tiểu Lăng? Mọi thứ không như em nghĩ, đứa trẻ đó, nó không phải là..."
"Dừng lại đi!" Hạ Lăng đột nhiên lớn giọng cắt ngang lời anh.
"Lệ Lôi, tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra với đứa trẻ đó, và tôi không quan tâm chuyện gì đã xảy ra giữa anh và Tô Đường. Tôi chỉ cầu xin anh đừng đến tìm tôi nữa, làm ơn, đừng đến..." Khi cô nói thanh âm như muốn khóc, nhưng cô nhanh chóng nuốt nó trở lại, cô dùng một tay đẩy mạnh anh và chạy ra ngoài.
"Tiểu Lăng!" anh đuổi theo cô ra ngoài.
Cô cúi đầu, loạng choạng chạy dọc hành lang, cô không biết mình bị làm sao, cô cảm thấy tâm trí quá hoảng loạn, cô đợi câu trả lời suốt 4 năm trời, giờ nó gần như ở trước mắt vậy mà cô lại đẩy anh ra.
Tiếng kêu lo lắng của Lệ Lôi vang lên từ phía sau: "Tiểu Lăng!".
Hạ Lăng chạy nhanh hơn, đầu đụng phải thứ gì đó, một cơn đau nhói truyền đến rồi cô ngã xuống đất.
"A!" một giọng nói hét lên.
Hạ Lăng đập trán vào tường đau đến nỗi đầu cứ ong ong, sau đó cô cảm thấy nước mắt trào ra. Rất đau, phải, đau cô mới khóc, chứ không phải rơi thêm một giọt nước mắt nào vì người đàn ông này.
"Tiểu thiếu gia, ngài có sao không?" giọng nói hoảng hốt của cô bảo mẫu truyền đến.
Sau đó Hạ Lăng mới thấy đó là một cậu bé bị cô đụng ngã, trông chừng ba bốn tuổi và là con trai của Lệ Lôi - Lệ Duệ. Cậu bé có vẻ không bị ngã nghiêm trọng. Sau vài lần vùng vẫy cũng đứng dậy được, khuôn mặt cậu ta giận dữ và đá vào người cô ngay khi cậu vừa nhấc chân: “Đã bảo cô tránh xa tôi ra rồi mà!” Thằng nhóc còn sức lắm, ăn vạ không biết gì. Nó đá vào chỗ xương chân trần vốn dĩ đã bị thương bầm dập của cô, cơn đau khiến cô co rút lại.
Lệ Duệ càng tức giận và đá tiếp cú đá thứ hai.
"Làm càn!" Đột nhiên, với một tiếng gầm giận dữ, cùng một lực rất lớn đẩy đứa trẻ ra để bảo vệ cô khỏi cú đá. Lệ Lôi ngồi xổm xuống bên cạnh Hạ Lăng và lo lắng kiểm tra vết thương của cô: "Tiểu Lăng, em có sao không? Vết thương có sao không? Có đau không?"
Một loạt diễn biến này diễn ra quá nhanh. Hạ Lăng ngây người nhìn anh. Đứa trẻ tóc xám đó ở trên tấm thảm cách đó không xa cũng không nói nên lời.
“Tiểu Duệ!” đột nhiên, một cánh cửa phòng khách gần đó được mở ra, Tô Đường vội vàng chạy ra ôm lấy Lệ Duệ đau khổ: “Tiểu Duệ, con sao rồi?”
Đứa trẻ sững sờ. Một lúc sau, nó mới kêu lên.
"Oa oa, ba đánh con", cậu ta khóc dữ dội, như thể cậu nhận lấy sự ủy khuất của trời cao.
Tô Đường nhìn bọn họ như thế mới phát hiện Lệ Lôi cùng Hạ Lặng ở bên cạnh. Trên khuôn mặt ban đầu được trang điểm nhẹ nhàng và tinh tế, mang bộ dạng ủy khuất như chịu đựng sự bất bình. Cô ta trầm giọng nói: "Cô Diệp, nếu đứa nhỏ có chuyện gì không đúng, tôi sẽ bồi thường cho cô. Cô đừng làm khó nó có được không?."
Hạ Lăng bực mình, rốt cuộc là ai làm khó ai.
"Đứa trẻ khóc vài tiếng thì có quyền nói lí lẽ ư?" Cô bị Lệ Duệ đánh mắng mấy lần, tính tình tốt thế nào thì Hạ Lăng cũng cảm thấy tức giận, hơn nữa hiện tại cô đang khó chịu, lại bị Tô Đường kích động nên không khách sáo.
Tô Đường lẳng lặng liếc nhìn Lệ Lôi, cúi đầu xuống, tựa hồ bị oan ức. Đứa nhỏ kêu lên: “Là con bị người phụ nữ xấu xa này đánh trước.”
“Lệ Duệ!” Lệ Lôi đột nhiên nổi giận.
Đứa nhỏ đột nhiên hoảng sợ. Ngày thường ba không quan tâm đến nó, dù cho nó có nóng nảy như thế nào cũng sẽ mặc kệ. Tuy nhiên, một khi nó bị gọi bằng họ và tên thì tức là ba thật sự tức giận. Ba tức giận rất kinh khủng, ngay cả mẹ và ông nội cũng không dám chọc giận.
Lệ Duệ co người lại theo bản năng.
Tô Đường lại bảo vệ nó: "Lệ Lôi!" từ khi sinh đứa trẻ, cô không còn gọi anh là "Thiếu gia", để cho đứa trẻ một môi trường gia đình lành mạnh, Lệ Lôi cho phép cô gọi tên anh.
Tuy nhiên, sự thay đổi tên gọi tinh vi này đã bị Hạ Lăng bắt được và cảm thấy vô cùng chói tai.
"Lệ Lôi!" Tô Đường thì thào nói nhỏ, "Đứa nhỏ không hiểu chuyện, em sai rồi, để nó vô lễ với cô ấy. Đừng trách nó. Vừa rồi nó bị ngã, bản tính trẻ con mất bình tĩnh. Nếu trách thì cứ trách em, do em không chăm sóc nó tốt, để nó chạy ra ngoài hành lang. Cô Diệp, tôi thật sự xin lỗi.”
Dường như lời xin lỗi này lộ rõ mùi vị nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Hạ Lăng đã ở bên đóa hoa sen trắng Hạ Vũ lâu như vậy, cho dù cô có ngu ngốc đến đâu cũng có thể nhìn thấu những thủ đoạn này. Cô đột nhiên cảm thấy thất vọng, họ dạy con trai họ thì có liên quan gì đến cô.
Cô khập khiễng đứng dậy, dựa vào tường, chậm rãi đi về phía trước.
"Tiểu Lăng!" Lệ Lôi đi theo sau vài bước và giúp cô: "Nghe anh giải thích, được không?"
"Lệ Lôi!" Cô dừng bước, nhìn anh thật sâu: "Đã muộn rồi, đã muộn rồi anh hiểu chưa? Chúng ta không thể quay lại." Bốn chữ cuối cùng nhẹ như tiếng thở dài.
Có lẽ, anh đã quên mất cô đã lấy bao nhiêu dũng khí để được ở bên anh, và đã quên hết những đêm cô vật lộn với tình yêu kiếp trước. Khi tái sinh, cô đã thề sẽ không yêu ai, bởi vì cô không bao giờ muốn bị tổn thương một lần nữa. Nhưng sau đó, cô yêu anh.
Điều đó đã vượt qua sự can đảm mà cô có.
Nhưng rồi lại một lần nữa cô bị tổn thương.
Bây giờ, tất cả sức mạnh đó đã cạn kiệt rồi.
Cô sợ đến mức không dám đối mặt với lời giải thích của anh, cô sợ sau khi biết câu trả lời, cô sẽ không thể chịu nổi mà tha thứ cho anh, cùng anh nối lại tình xưa. Rồi biết đâu một ngày nào đó, cô sẽ lại thương tích đầy mình.
- -----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- -----------------
Buồn quá =(((