Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 650: Đây là Lệ Duệ
Năm tháng trôi qua thật nhanh. Bất giác, đã bốn năm kể từ khi Lệ Lôi ra nước ngoài.
Đôi khi Hạ Lăng tự hỏi, liệu cuộc gặp gỡ với người đàn ông đó có phải là một giấc mơ không? Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, mọi thứ đã tan biến. Cô đã quen với những ngày không có anh ở bên, buổi sáng cô thức dậy, tự mình tập hát, ăn bánh mì và sữa do cô bảo mẫu chuẩn bị trong phòng ăn yên tĩnh, sau đó ra ngoài thu âm bài hát, vội vàng xem thông báo rồi về nhà ngủ.
Cuộc sống đơn giản, lặp đi lặp lại.
Vậy nên, ngay cả những phương tiện truyền thông kỳ vọng cô và Bùi Tử Hoành sẽ tái hợp với nhau cũng đã từ bỏ việc theo dõi cuộc sống riêng tư của cô. Cuộc sống của cô với Bùi Tử Hoành quá buồn tẻ, Bùi Tử Hoành tổ chức họp mặt, gặp mặt hàng ngày, thỉnh thoảng anh dành thời gian rảnh để đến thăm lớp của cô, ghé qua đón cô, tuy nhiên, mọi chuyện chẳng có gì tiến triển thêm.
Họ được coi là "cặp đôi" kém lãng mạn nhất trong lịch sử.
Ngay cả từ "cặp đôi" cũng được đặt trong dấu ngoặc kép, bởi vì Hạ Lăng đã nhiều lần tuyên bố rằng cô và Bùi Tử Hoành chỉ là bạn bè bình thường. Đáng tiếc, nó vô dụng, giới giải trí luôn có đúng và sai, cộng với sự chỉ dẫn bí mật và chủ ý của Bùi Tử Hoành về tình cảm giữa hai người họ vẫn khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.
Hạ Lăng thực sự không bận tâm đến những ý kiến trái chiều.
Dù sao, hiện tại cô ấy chỉ ở một mình, và không có lý do gì để làm rõ.
Cứ tiếp tục như thế này không có đen trắng.
Tuy nhiên, hàng năm vào cuối mùa xuân và đầu mùa hè, cô ấy sẽ đến sân bay thành phố S.
Sân bay ở thành phố S rất đẹp, với một đường băng dài dựng trên mực nước biển xanh, mỗi chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh, đều tao nhã như một phong cảnh dài.
Cô luôn đặt một phòng khách sạn hướng biển gần sân bay, ngồi một mình trên bãi cát ven biển, lắng nghe làn gió ấm áp, thủy triều vỗ bờ, từ xa nhìn dòng máy bay bất tận, say sưa. Bốn năm trước, cô đã ở đây vất vả đợi Lệ Lôi một tuần, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa xuất hiện.
Hạ Lăng không biết tại sao cô ấy lại đợi ở đây.
Có lẽ, nó đã trở thành thói quen, giống như Vệ Thiều Âm khử trùng phòng làm việc của mình ba lần một tuần, nếu cô ấy không đến đây hằng năm, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến.
Cô nhìn trời, lặng lẽ suy nghĩ miên man.
Cách đó không xa, có tiếng la hét của trẻ con, và giọng nói mơ hồ "chậm lại, chậm lại" từ người lớn nào đó. Hạ Lăng không để tâm, đây là bãi biển riêng của khách sạn, khách không ở đây thì không vào được, khách sạn này rất cao cấp, hệ thống thành viên, sẽ không thể ở nếu bản thân không có hàng trăm triệu.
Sẽ không có người hâm mộ ngôi sao ở đây.
Vì vậy, Hạ Lăng rất thoải mái, vẫn ngẩn ngơ nhìn về phương trời xa.
Cho đến khi một quả bóng dừng lại dưới chân cô.
Một cậu bé chạy tới, hình như chỉ ba bốn tuổi, đường nét trên khuôn mặt rất rõ nét, có một vài nét lai giữa hai dòng máu, thân hình sạch sẽ, trang phục được may và chỉnh chu. Cậu ta phải xuất thân từ một gia đình giàu có. Cậu bé nhìn Hạ Lăng bằng một đôi mắt sáng và có phần xoi mói, không nói cũng không nhúc nhích.
Hạ Lăng luôn thích trẻ con, khi nhìn thấy cậu bé, cô nhẹ nhàng nói với cậu: “Quả bóng của cậu à?”
Cô chỉ vào quả bóng dưới chân mình.
Cậu bé chưa kịp nói thì đã thấy một người phụ nữ trông giống như bảo mẫu đang đuổi theo cậu: " Thiếu gia, xin ngài đợi 1 chút, đừng chạy lung tung, ngộ nhỡ làm mất nó thì phải làm sao?
Khi đến gần hơn, cô ấy hơi sửng sốt khi nhìn thấy Hạ Lăng.
Cô gái trẻ trung và tao nhã này trông như thế nào lại rất quen mắt?
Cô trông trẻ cũng không nhớ đã từng nhìn thấy ở đâu, khi nghe Hạ Lăng hỏi cô: “Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi? Thật đáng yêu.”
Giọng nói tuyệt đẹp, giống như âm thanh từ thiên nhiên.
Như thể đang bối rối, bảo mẫu nói: “Cảm ơn vì lời khen của cô.” Nhưng không trả lời câu hỏi của cô ấy. Những người trông trẻ của các gia đình lớn đã được đào tạo nghiêm ngặt, và thông tin về con cái của chủ nhà sẽ không dễ bị tiết lộ ra thế giới bên ngoài.
Hạ Lăng khi còn nhỏ không lớn lên trong gia đình giàu có, có một số thứ chưa nghe quen tai chưa nhìn quen mắt, cũng không biết những khúc quanh co trong đó. Thấy cô bảo mẫu không có ý nói chuyện, và cậu bé nhìn cô một cách kiên định, cô lại tiếp tục trêu chọc cậu bé, "bạn nhỏ, tên cậu là gì?"
“ Thiếu gia, bây giờ chúng ta nên đi rồi, mẹ người đang lo lắng chờ.” Bảo mẫu thúc giục đứa trẻ.
Đứa trẻ phớt lờ người trông trẻ và chỉ vào quả bóng dưới chân Hạ Lăng: “Cô đưa nó cho ta.” Giọng điệu rất kiêu ngạo và độc đoán, nghe thì thấy được cưng chiều từ nhỏ, mặt trăng bị lu mờ bởi các vì sao.
Hạ Lăng không để bụng, đối với trẻ con, cô ấy luôn rất bao dung.
Cô ấy cúi xuống, nhẹ nhàng đẩy quả bóng về phía trước cậu.
Ai ngờ, đứa trẻ lại nói: “Ta đã nói là cô đưa cho ta.” Vừa nói, nó vừa đá quả bóng về phía Hạ Lăng, trúng vào mắt cá chân của cô, tức thì, một vết bùn in trên mắt cá chân trắng nõn của cô.
Hạ Lăng khẽ cau mày, cô không ngờ đứa trẻ nói "đưa cho anh ta" thì phải "cầm lấy" cho cậu ta, dùng tay đẩy hay chân đá, đều không được. Đứa trẻ này có vẻ được nuông chiều, chắc là được người khác chiều quá thành hư rồi, quá tự cao và không biết lễ phép.
Tuy nhiên, cô ấy không định so đo tính toán với một đứa trẻ, chẳng hề tức giận.
Bảo mẫu xin lỗi hết lần này đến lần khác: " Tiểu thư, thật xin lỗi, Thiếu gia là người tính tình như vậy, xin đừng mất lòng. Cô bị thương ở đâu? Có thể để lại thông tin liên lạc cho tôi, tôi sẽ yêu cầu người quản gia thanh toán chi phí y tế cho cô. "Lời xin lỗi này rất khéo léo. Xem ra đây không phải là lần đầu tiên xử lý tình huống như vậy." Hạ Lăng dở khóc dở cười lắc đầu: “Không cần.”
Tính đứng dậy rời đi, đứa trẻ ra lệnh: “Cầm bóng đưa cho ta! “
Người trông trẻ liên tục nói: “Tôi đi lấy nó, tôi đi lấy nó.” bước đến bên chân Hạ Lăng, cầm lấy quả bóng, và kính cẩn cúi xuống đứa trẻ và đưa nó.
Đứa trẻ đã đẩy quả bóng đi, và lần này, nó đập vào chân của Hạ Lăng rất nặng. Cô bất ngờ choáng váng, cúi đầu xuống, trên chân cô nhìn thấy một mảng xanh lớn.
Đứa trẻ này khỏe thật. “Ta bảo cô cầm bóng đưa cho ta” Đứa trẻ rất bướng bỉnh.
Cho dù Hạ Lăng thích trẻ con, lúc này cô cũng có chút không vui. Cô khẽ nhíu mày, đứng dậy định rời đi. Ở bên cạnh, bảo mẫu thuyết phục cậu bé bằng những lời chân thành: “ Thiếu gia, cô này không phải là người hầu của chúng ta, người không thể đối xử với cô ấy như vậy, để tôi nhặt bóng cho cậu.”
Có chuyện gì vậy? Một giọng nữ khác phát ra từ phía trước.
Trái tim Hạ Lăng đột nhiên nhảy dựng, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ thanh lịch trong chiếc váy dài thêu hoa oải hương đang bước tới, trang điểm thanh lịch, mái tóc dài buông xõa cẩn thận, hóa ra là Tô Đường!
Lâu rồi không gặp.
Trái tim cô ấy đập mạnh, tại sao Tô Đường lại ở đây? Cô ấy về nước rồi?! Nếu cô ấy ở đây, có phải là Lệ Lôi cũng đã trở lại?
Nhất thời có rất nhiều suy nghĩ trong đầu Hạ Lăng, phức tạp đến mức cô thậm chí không biết phải phản ứng thế nào.
Nhìn thấy cô, Tô Đường sửng sốt một hồi, sau đó cúi đầu nói với đứa trẻ: "Con chạy lung tung làm gì? Nếu bị kẻ xấu ức hiếp thì phải làm sao?" Giọng cô lạnh lùng và nghiêm nghị.
Hạ Lăng càng cảm thấy khó chịu, cô ta nói ai là kẻ xấu?
Đang suy nghĩ miên man, Tô Đường đã ngẩng đầu lên, mỉm cười tao nhã với cô; "Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp. Đúng rồi, tôi chưa giới thiệu với cô, Đây là Lệ Duệ, con trai tôi và Lệ Lôi."
—————————
Dịch: Mai Trang
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
Đôi khi Hạ Lăng tự hỏi, liệu cuộc gặp gỡ với người đàn ông đó có phải là một giấc mơ không? Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, mọi thứ đã tan biến. Cô đã quen với những ngày không có anh ở bên, buổi sáng cô thức dậy, tự mình tập hát, ăn bánh mì và sữa do cô bảo mẫu chuẩn bị trong phòng ăn yên tĩnh, sau đó ra ngoài thu âm bài hát, vội vàng xem thông báo rồi về nhà ngủ.
Cuộc sống đơn giản, lặp đi lặp lại.
Vậy nên, ngay cả những phương tiện truyền thông kỳ vọng cô và Bùi Tử Hoành sẽ tái hợp với nhau cũng đã từ bỏ việc theo dõi cuộc sống riêng tư của cô. Cuộc sống của cô với Bùi Tử Hoành quá buồn tẻ, Bùi Tử Hoành tổ chức họp mặt, gặp mặt hàng ngày, thỉnh thoảng anh dành thời gian rảnh để đến thăm lớp của cô, ghé qua đón cô, tuy nhiên, mọi chuyện chẳng có gì tiến triển thêm.
Họ được coi là "cặp đôi" kém lãng mạn nhất trong lịch sử.
Ngay cả từ "cặp đôi" cũng được đặt trong dấu ngoặc kép, bởi vì Hạ Lăng đã nhiều lần tuyên bố rằng cô và Bùi Tử Hoành chỉ là bạn bè bình thường. Đáng tiếc, nó vô dụng, giới giải trí luôn có đúng và sai, cộng với sự chỉ dẫn bí mật và chủ ý của Bùi Tử Hoành về tình cảm giữa hai người họ vẫn khơi dậy trí tưởng tượng của mọi người.
Hạ Lăng thực sự không bận tâm đến những ý kiến trái chiều.
Dù sao, hiện tại cô ấy chỉ ở một mình, và không có lý do gì để làm rõ.
Cứ tiếp tục như thế này không có đen trắng.
Tuy nhiên, hàng năm vào cuối mùa xuân và đầu mùa hè, cô ấy sẽ đến sân bay thành phố S.
Sân bay ở thành phố S rất đẹp, với một đường băng dài dựng trên mực nước biển xanh, mỗi chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh, đều tao nhã như một phong cảnh dài.
Cô luôn đặt một phòng khách sạn hướng biển gần sân bay, ngồi một mình trên bãi cát ven biển, lắng nghe làn gió ấm áp, thủy triều vỗ bờ, từ xa nhìn dòng máy bay bất tận, say sưa. Bốn năm trước, cô đã ở đây vất vả đợi Lệ Lôi một tuần, nhưng đến bây giờ anh vẫn chưa xuất hiện.
Hạ Lăng không biết tại sao cô ấy lại đợi ở đây.
Có lẽ, nó đã trở thành thói quen, giống như Vệ Thiều Âm khử trùng phòng làm việc của mình ba lần một tuần, nếu cô ấy không đến đây hằng năm, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến.
Cô nhìn trời, lặng lẽ suy nghĩ miên man.
Cách đó không xa, có tiếng la hét của trẻ con, và giọng nói mơ hồ "chậm lại, chậm lại" từ người lớn nào đó. Hạ Lăng không để tâm, đây là bãi biển riêng của khách sạn, khách không ở đây thì không vào được, khách sạn này rất cao cấp, hệ thống thành viên, sẽ không thể ở nếu bản thân không có hàng trăm triệu.
Sẽ không có người hâm mộ ngôi sao ở đây.
Vì vậy, Hạ Lăng rất thoải mái, vẫn ngẩn ngơ nhìn về phương trời xa.
Cho đến khi một quả bóng dừng lại dưới chân cô.
Một cậu bé chạy tới, hình như chỉ ba bốn tuổi, đường nét trên khuôn mặt rất rõ nét, có một vài nét lai giữa hai dòng máu, thân hình sạch sẽ, trang phục được may và chỉnh chu. Cậu ta phải xuất thân từ một gia đình giàu có. Cậu bé nhìn Hạ Lăng bằng một đôi mắt sáng và có phần xoi mói, không nói cũng không nhúc nhích.
Hạ Lăng luôn thích trẻ con, khi nhìn thấy cậu bé, cô nhẹ nhàng nói với cậu: “Quả bóng của cậu à?”
Cô chỉ vào quả bóng dưới chân mình.
Cậu bé chưa kịp nói thì đã thấy một người phụ nữ trông giống như bảo mẫu đang đuổi theo cậu: " Thiếu gia, xin ngài đợi 1 chút, đừng chạy lung tung, ngộ nhỡ làm mất nó thì phải làm sao?
Khi đến gần hơn, cô ấy hơi sửng sốt khi nhìn thấy Hạ Lăng.
Cô gái trẻ trung và tao nhã này trông như thế nào lại rất quen mắt?
Cô trông trẻ cũng không nhớ đã từng nhìn thấy ở đâu, khi nghe Hạ Lăng hỏi cô: “Đứa nhỏ này bao nhiêu tuổi? Thật đáng yêu.”
Giọng nói tuyệt đẹp, giống như âm thanh từ thiên nhiên.
Như thể đang bối rối, bảo mẫu nói: “Cảm ơn vì lời khen của cô.” Nhưng không trả lời câu hỏi của cô ấy. Những người trông trẻ của các gia đình lớn đã được đào tạo nghiêm ngặt, và thông tin về con cái của chủ nhà sẽ không dễ bị tiết lộ ra thế giới bên ngoài.
Hạ Lăng khi còn nhỏ không lớn lên trong gia đình giàu có, có một số thứ chưa nghe quen tai chưa nhìn quen mắt, cũng không biết những khúc quanh co trong đó. Thấy cô bảo mẫu không có ý nói chuyện, và cậu bé nhìn cô một cách kiên định, cô lại tiếp tục trêu chọc cậu bé, "bạn nhỏ, tên cậu là gì?"
“ Thiếu gia, bây giờ chúng ta nên đi rồi, mẹ người đang lo lắng chờ.” Bảo mẫu thúc giục đứa trẻ.
Đứa trẻ phớt lờ người trông trẻ và chỉ vào quả bóng dưới chân Hạ Lăng: “Cô đưa nó cho ta.” Giọng điệu rất kiêu ngạo và độc đoán, nghe thì thấy được cưng chiều từ nhỏ, mặt trăng bị lu mờ bởi các vì sao.
Hạ Lăng không để bụng, đối với trẻ con, cô ấy luôn rất bao dung.
Cô ấy cúi xuống, nhẹ nhàng đẩy quả bóng về phía trước cậu.
Ai ngờ, đứa trẻ lại nói: “Ta đã nói là cô đưa cho ta.” Vừa nói, nó vừa đá quả bóng về phía Hạ Lăng, trúng vào mắt cá chân của cô, tức thì, một vết bùn in trên mắt cá chân trắng nõn của cô.
Hạ Lăng khẽ cau mày, cô không ngờ đứa trẻ nói "đưa cho anh ta" thì phải "cầm lấy" cho cậu ta, dùng tay đẩy hay chân đá, đều không được. Đứa trẻ này có vẻ được nuông chiều, chắc là được người khác chiều quá thành hư rồi, quá tự cao và không biết lễ phép.
Tuy nhiên, cô ấy không định so đo tính toán với một đứa trẻ, chẳng hề tức giận.
Bảo mẫu xin lỗi hết lần này đến lần khác: " Tiểu thư, thật xin lỗi, Thiếu gia là người tính tình như vậy, xin đừng mất lòng. Cô bị thương ở đâu? Có thể để lại thông tin liên lạc cho tôi, tôi sẽ yêu cầu người quản gia thanh toán chi phí y tế cho cô. "Lời xin lỗi này rất khéo léo. Xem ra đây không phải là lần đầu tiên xử lý tình huống như vậy." Hạ Lăng dở khóc dở cười lắc đầu: “Không cần.”
Tính đứng dậy rời đi, đứa trẻ ra lệnh: “Cầm bóng đưa cho ta! “
Người trông trẻ liên tục nói: “Tôi đi lấy nó, tôi đi lấy nó.” bước đến bên chân Hạ Lăng, cầm lấy quả bóng, và kính cẩn cúi xuống đứa trẻ và đưa nó.
Đứa trẻ đã đẩy quả bóng đi, và lần này, nó đập vào chân của Hạ Lăng rất nặng. Cô bất ngờ choáng váng, cúi đầu xuống, trên chân cô nhìn thấy một mảng xanh lớn.
Đứa trẻ này khỏe thật. “Ta bảo cô cầm bóng đưa cho ta” Đứa trẻ rất bướng bỉnh.
Cho dù Hạ Lăng thích trẻ con, lúc này cô cũng có chút không vui. Cô khẽ nhíu mày, đứng dậy định rời đi. Ở bên cạnh, bảo mẫu thuyết phục cậu bé bằng những lời chân thành: “ Thiếu gia, cô này không phải là người hầu của chúng ta, người không thể đối xử với cô ấy như vậy, để tôi nhặt bóng cho cậu.”
Có chuyện gì vậy? Một giọng nữ khác phát ra từ phía trước.
Trái tim Hạ Lăng đột nhiên nhảy dựng, nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ thanh lịch trong chiếc váy dài thêu hoa oải hương đang bước tới, trang điểm thanh lịch, mái tóc dài buông xõa cẩn thận, hóa ra là Tô Đường!
Lâu rồi không gặp.
Trái tim cô ấy đập mạnh, tại sao Tô Đường lại ở đây? Cô ấy về nước rồi?! Nếu cô ấy ở đây, có phải là Lệ Lôi cũng đã trở lại?
Nhất thời có rất nhiều suy nghĩ trong đầu Hạ Lăng, phức tạp đến mức cô thậm chí không biết phải phản ứng thế nào.
Nhìn thấy cô, Tô Đường sửng sốt một hồi, sau đó cúi đầu nói với đứa trẻ: "Con chạy lung tung làm gì? Nếu bị kẻ xấu ức hiếp thì phải làm sao?" Giọng cô lạnh lùng và nghiêm nghị.
Hạ Lăng càng cảm thấy khó chịu, cô ta nói ai là kẻ xấu?
Đang suy nghĩ miên man, Tô Đường đã ngẩng đầu lên, mỉm cười tao nhã với cô; "Diệp tiểu thư, đã lâu không gặp. Đúng rồi, tôi chưa giới thiệu với cô, Đây là Lệ Duệ, con trai tôi và Lệ Lôi."
—————————
Dịch: Mai Trang
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh