Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 648: Một lần nữa thăm mộ thiệu huy
Thanh âm nho nhã tràn đầy từ tính của Bùi Tử Hoành truyền đến: “Tối mai em có rảnh không?”
Hạ Lăng không biết anh ta muốn làm gì, tuy nhiên, cô không muốn tiếp tục cùng người đàn ông này dây dưa không rõ, chỉ đơn giản nói: “Không rảnh.”
“Có hẹn?”
“Hẹn gặp đối tác.”
“Chuyên nghiệp thật, đến đêm Thất tịch em cũng hẹn gặp đối tác?” Ở đầu dây bên kia, anh ta thấp giọng cười, nhẹ nhàng xuyên thủng lời nói dối của cô.
“A?” Hạ lăng ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ đêm mai quả thực là đêm Thất tịch, mỗi năm chỉ có một lần. Hiện giờ cô sống một mình cô đơn hiu quạnh biết bao, một ngày như vậy tuyệt nhiên không nhớ rõ.
Không biết lúc này Lệ Lôi đang làm gì?
Đêm mai, anh có phải hay không sẽ cùng Tô Đường trải qua Thất tịch?
Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót nồng đậm bi thương cùng khó chịu, cô không có tinh thần nói vài lời biện hộ hoa loa lấy lệ với anh ta: “Tóm lại ngày mai chính là không rảnh.” Rồi thẳng thừng ngắt điện thoại.
Ngày hôm sau quả đúng là lễ Thất tịch, khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều tổ chức các hoạt động chào mừng hết sức náo nhiệt, ở trung tâm thương mại có các chương trình giảm giá, dọc đường tràn ngập hoa hồng cùng bóng bay, vài cặp tình nhân tay trong tay quấn quít lấy nhau ngay giữa phố phường phồn hoa nhộn nhịp. Trên weibo, Bạch Mộ Dung và Lạc Lạc lại tiếp tục mở ra chế độ ngược cẩu độc thân, phát cơm chó miễn phí, bất quá lần này không có tag @Tiểu Lăng vào nữa.
Hạ Lăng cả một ngày nhốt mình trong phòng thu âm của công ty, cố gắng viết bài hát mới nhưng bất luận cô suy nghĩ thế nào cũng đều không thể tập trung. Cô ngừng hát, không thể rời mắt khỏi tin tức quốc tế trên Internet và lặng người như vậy trong một lúc lâu.
Một phóng viên đăng tải bài báo, nói rằng anh ta đã chứng kiến Lệ nhị thiếu gia đi dạo phố cùng một mỹ nhân phương Đông.
Hạ Lăng rời khỏi trang báo giải trí, trái tim âm ỉ nhói đau. Có lẽ một người phụ nữ không thể sinh con thì tư cách ở bên người đàn ông mình yêu thương cũng không có. Cô còn nhớ khi hai người còn ở bên nhau, Lệ Lôi đã nhiều lần động viên cô không được bỏ cuộc, khuyên cô đến các bệnh viện tốt nhất để điều trị, nhưng sau đó, cô lại nói họ có thể nhận con nuôi…
Cỗ hiểu rõ, anh thích trẻ con như thế nào.
Có lẽ chính bởi vì lý do này mà khi phát hiện Tô Đường mang thai, anh đã ngay lập tức bỏ rơi cô không chút do dự.
Cô càng cảm thấy đau đớn hơn, nghĩ đến đứa con trai bé bỏng của mình chỉ vừa mới chào đời được 100 ngày đã chết bất đắc kỳ tử, nếu Thiệu Huy còn sống, hiện tại phải chăng đã có thể gọi hai tiếng “baba mama”? Nếu thằng bé vẫn còn trên đời này, thì thật tốt.
Cô bất giác cảm thấy nhớ thằng bé vô cùng.
Nghĩ vậy, cô liền gọi điện cho trợ lý: “Vi Vi, lấy xe giúp chị, chị muốn đến Thương Thúy viên ở thành phố Y.”
Xe rất nhanh đã được an bài ổn thỏa, cô dẫn theo hai bảo tiêu cùng vài trợ lý, một đoàn người cùng nhau hướng đến Y thành. Trên đường đi có rất nhiều đôi tình lữ đang say sưa thể hiện nhu tình mật ý, chỉ có một mình cô đang nhắm thẳng nơi ở của người chết mà đi.
Tại nghĩa trang.
Trợ lý cùng bảo tiêu đứng đợi ở bên ngoài, Hạ Lăng một mình đi gặp Thiệu Huy.
Đã lâu rồi cô không có tới tảo mộ, nhưng phần mộ của Thiệu Huy vẫn như cũ, gọn gàng sạch sẽ, với những hàng thông xanh tỏa rộng một khoảng trời. Ở phía trước bia mộ, một bó hoa cúc trắng còn tươi được đặt ngay ngắn, trên cánh hoa đọng những giọt sương sớm long lanh.
Người quản lý nghĩa trang đích thân đi cùng cô: “Dựa theo Bùi tổng phân phó, nơi này mỗi ngày đều có chuyên viên đặc biệt túc trực, sắp xếp hoa tươi cùng tế phẩm. Cô yên tâm đi cô Diệp, cậu chủ nhỏ ở đây chưa từng chịu nửa điểm ủy khuất.”
Hạ Lăng gật đầu.
Nếu vị quản lý này không nói, cô cũng suýt chút nữa đã quên, rằng trên danh nghĩa thì Thiệu Huy chính là trưởng tử của Bùi Tử Hoành.
Cô cảm ơn quản lý nghĩa trang và nói: “Tôi muốn ở riêng với Thiệu Huy một lát.”
Người quản lý nghe vậy liền thức thời lui ra. Bốn phía an tĩnh lại, cô chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh phần mộ, từng chút một vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo. Xúc cảm cứng rắn buốt giá thấu xương truyền đến tận đáy lòng, cô vuốt ve bia mộ hồi lâu, nước mắt từng giọt trong suốt như trân châu lặng lẽ rơi xuống. “Thiệu Huy…” cô khẽ gọi, thanh âm nghẹn ngào, “Ba của con… không cần chúng ta nữa…”
Những ngày gần đây cô luôn phải đối mặt với dư luận, lớp vỏ mạnh mẽ kiên cường kia cuối cùng cũng bị đập vỡ, lộ ra sự yếu đuối chôn sâu tận đáy lòng.
Chỉ có ở nơi đây, trước linh cữu của đứa con quá cố, cô mới có thể không cần kiêng kị điều gì mà bật khóc, giãi bày những gì cô phải chịu đựng trong thời gian qua. Anh trai bên kia không thể cùng cô thường xuyên liên lạc, Lệ Lôi cũng đã bỏ rơi cô mất rồi, trên đời này, nơi cô có thể vô tư rơi nước mắt cũng chỉ có duy nhất nấm mồ nhỏ này, thật thảm thương biết bao.
Cô vùi đầu thật sâu, khóc không thành tiếng.
Ở gần đó, phía sau một gốc cây thông cổ thụ, một người đàn ông đứng trầm mặc bất động, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm lại hằn một vết sẹo dài sâu hoắm, còn chưa hoàn toàn được chữa trị, nhìn qua vô cùng dữ tợn dọa người. Tình trạng thân thể anh tựa hồ cũng không tốt, một bàn tay vịn vào thân cây, có chút nỗ lực để không ngã gục xuống.
Anh nhìn Hạ Lăng, ánh mắt tang thương cùng cực.
Mới vừa rồi, thời điểm trên khuôn mặt cô lộ ra vẻ đau đớn đến tan nát cõi lòng, anh theo bản năng bước ra muốn đến bên cô, ôm cô vào lòng mà an ủi nhưng rồi lại nghe được một câu, “Ba con không cần chúng ta nữa”, anh vốn đang tiến về phía trước liền đột ngột thu lại chân, từng bước lùi lại.
Trên bia mộ nho nhỏ, ba chữ “Bùi Thiệu Huy” cư nhiên chói mắt đến tê dại.
Tiểu Lăng của anh, trong lòng tâm tâm niệm niệm chính là cha của đứa trẻ, người đàn ông đó, mang họ Bùi.
Lệ Lôi bỗng dưng cảm thấy chính mình thật nực cười, trăm phương ngàn kế trốn khỏi gia tộc, vượt bao hiểm trở, bất chấp một thân đau đớn, thương tích đầy mình để tìm đến cô gái đặt nơi đầu quả tim, lại cố ý chọn đêm Thất tịch, muốn cho cô một cái kinh hỉ. Nhưng chính là, cô đang ở nơi nào chứ? Cô đang ngồi trước phần mộ của một đứa trẻ đã qua đời, khóc đến ruột gan đứt đoạn vì một người đàn ông khác.
Ông nội nói, Tiểu Lăng đã thay lòng đổi dạ.
Anh nguyên bản bất luận thế nào cũng không tin, đến tận khi tự mình chứng kiến khung cảnh ấy, khiến anh có muốn không tin cũng không được.
Thì ra có con và không có con lại khác biệt đến vậy, kể cả đó có là một đứa trẻ đã chết đi nữa, Bùi Tử Hoành vĩnh viễn là cha của con cô. Tiểu Lăng không thể mang thai được nữa, và Bùi Tử Hoành… sẽ luôn luôn là cha của đứa con độc nhất do cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày. Cho dù, đứa bé ấy đã chết từ lâu.
Nhìn Hạ Lăng khóc đến thê lương, thân ảnh nhỏ bé lung lay sắp đổ, Lệ Lôi chợt thấy lòng tràn ngập xót xa cùng cay đắng.
Cách đó không xa, một người đàn ông chậm rãi đi tới.
Đó là Bùi Tử Hoành, mặc một bộ vest đen lịch lãm trang trọng, thản nhiên đi đến trước mặt Hạ Lăng. Anh ta như thể vô tình liếc về nơi Lệ Lôi đang đứng nhìn thoáng qua, Lệ Lôi nhanh chóng bất động thanh sắc di chuyển ra xa hơn mà không bị phát hiện.
Bùi Tử Hoành lại như thể không có việc gì, quay đầu qua chỗ khác.
Kỳ thực, Bùi Tử Hoành rõ hơn ai hết rằng Lệ Lôi đang trốn phía sau cái cây đó. Hai ngày trước, anh ta đã nhận được tin từ lão già họ Lệ, lão ta nói rằng thằng cháu nghịch tử của lão đã trốn về nước để tìm Diệp Tinh Lăng, lão yêu cầu Bùi Tử Hoành phải yêu thương cô thật tốt, tránh cho cô và Lệ Lôi tro tàn lại cháy, gương vỡ lại lành.
Bùi Tử Hoành đương nhiên là rất yêu cô.
Anh ta cùng Lệ Lôi là tình địch không đội trời chung, tục ngữ nói, người hiểu ta nhất chính là địch nhân. Anh ta có thể đoán được ít nhiều suy nghĩ của Lệ Lôi, và anh ta đã sớm dự tính được Lệ Lôi sẽ về nước vào dịp Thất tịch để gặp Hạ Lăng, cho cô một cái kinh hỉ.
Nhưng điều đó làm sao có thể xảy ra, khi mà Bùi Tử Hoành vẫn còn ở đây chứ?
Bùi Tử Hoành vào tối ngày hôm trước đã lên kế hoạch cho cô một buổi hẹn lãng mạn nhưng cô lại từ chối thẳng thừng.
Không vấn đề gì, anh ta cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô, biết được cô đi đến Thương Thúy viên thăm mộ. Thật đúng ý anh ta, đây có lẽ là một đòn chí mạng, hiệu quả sát thương gấp vạn lần một buổi hẹn hò, đơn giản vì đứa trẻ mà cô tới thăm mang họ Bùi. Bùi Tử Hoành âm thầm cử người bí mật tiết lộ tin tức cho Lệ Lôi, và đúng như dự đoán của anh ta, Lệ Lôi đã đến.
Bùi Tử Hoành cũng đến, anh ta chính là muốn ở trước mặt Lệ Lôi ân ái, khiến cho người đàn ông đó hoàn toàn hết hi vọng.
Anh ta cởi bỏ áo khoác, thân ảnh cao lớn cúi thấp xuống và tự tay choàng áo lên vai Hạ Lăng. Hạ Lăng chợt thấy thân thể ấm áp, mờ mịt ngẩng đầu lên. Qua đôi mắt đẫm lệ đờ đẫn, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tử Hoành.
- ---------------
Dịch: @vân Nhưng
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- -----------‐---
Hạ Lăng không biết anh ta muốn làm gì, tuy nhiên, cô không muốn tiếp tục cùng người đàn ông này dây dưa không rõ, chỉ đơn giản nói: “Không rảnh.”
“Có hẹn?”
“Hẹn gặp đối tác.”
“Chuyên nghiệp thật, đến đêm Thất tịch em cũng hẹn gặp đối tác?” Ở đầu dây bên kia, anh ta thấp giọng cười, nhẹ nhàng xuyên thủng lời nói dối của cô.
“A?” Hạ lăng ngẩn ra, lúc này mới chợt nhớ đêm mai quả thực là đêm Thất tịch, mỗi năm chỉ có một lần. Hiện giờ cô sống một mình cô đơn hiu quạnh biết bao, một ngày như vậy tuyệt nhiên không nhớ rõ.
Không biết lúc này Lệ Lôi đang làm gì?
Đêm mai, anh có phải hay không sẽ cùng Tô Đường trải qua Thất tịch?
Trong lòng dâng lên một cỗ chua xót nồng đậm bi thương cùng khó chịu, cô không có tinh thần nói vài lời biện hộ hoa loa lấy lệ với anh ta: “Tóm lại ngày mai chính là không rảnh.” Rồi thẳng thừng ngắt điện thoại.
Ngày hôm sau quả đúng là lễ Thất tịch, khắp các phố lớn ngõ nhỏ đều tổ chức các hoạt động chào mừng hết sức náo nhiệt, ở trung tâm thương mại có các chương trình giảm giá, dọc đường tràn ngập hoa hồng cùng bóng bay, vài cặp tình nhân tay trong tay quấn quít lấy nhau ngay giữa phố phường phồn hoa nhộn nhịp. Trên weibo, Bạch Mộ Dung và Lạc Lạc lại tiếp tục mở ra chế độ ngược cẩu độc thân, phát cơm chó miễn phí, bất quá lần này không có tag @Tiểu Lăng vào nữa.
Hạ Lăng cả một ngày nhốt mình trong phòng thu âm của công ty, cố gắng viết bài hát mới nhưng bất luận cô suy nghĩ thế nào cũng đều không thể tập trung. Cô ngừng hát, không thể rời mắt khỏi tin tức quốc tế trên Internet và lặng người như vậy trong một lúc lâu.
Một phóng viên đăng tải bài báo, nói rằng anh ta đã chứng kiến Lệ nhị thiếu gia đi dạo phố cùng một mỹ nhân phương Đông.
Hạ Lăng rời khỏi trang báo giải trí, trái tim âm ỉ nhói đau. Có lẽ một người phụ nữ không thể sinh con thì tư cách ở bên người đàn ông mình yêu thương cũng không có. Cô còn nhớ khi hai người còn ở bên nhau, Lệ Lôi đã nhiều lần động viên cô không được bỏ cuộc, khuyên cô đến các bệnh viện tốt nhất để điều trị, nhưng sau đó, cô lại nói họ có thể nhận con nuôi…
Cỗ hiểu rõ, anh thích trẻ con như thế nào.
Có lẽ chính bởi vì lý do này mà khi phát hiện Tô Đường mang thai, anh đã ngay lập tức bỏ rơi cô không chút do dự.
Cô càng cảm thấy đau đớn hơn, nghĩ đến đứa con trai bé bỏng của mình chỉ vừa mới chào đời được 100 ngày đã chết bất đắc kỳ tử, nếu Thiệu Huy còn sống, hiện tại phải chăng đã có thể gọi hai tiếng “baba mama”? Nếu thằng bé vẫn còn trên đời này, thì thật tốt.
Cô bất giác cảm thấy nhớ thằng bé vô cùng.
Nghĩ vậy, cô liền gọi điện cho trợ lý: “Vi Vi, lấy xe giúp chị, chị muốn đến Thương Thúy viên ở thành phố Y.”
Xe rất nhanh đã được an bài ổn thỏa, cô dẫn theo hai bảo tiêu cùng vài trợ lý, một đoàn người cùng nhau hướng đến Y thành. Trên đường đi có rất nhiều đôi tình lữ đang say sưa thể hiện nhu tình mật ý, chỉ có một mình cô đang nhắm thẳng nơi ở của người chết mà đi.
Tại nghĩa trang.
Trợ lý cùng bảo tiêu đứng đợi ở bên ngoài, Hạ Lăng một mình đi gặp Thiệu Huy.
Đã lâu rồi cô không có tới tảo mộ, nhưng phần mộ của Thiệu Huy vẫn như cũ, gọn gàng sạch sẽ, với những hàng thông xanh tỏa rộng một khoảng trời. Ở phía trước bia mộ, một bó hoa cúc trắng còn tươi được đặt ngay ngắn, trên cánh hoa đọng những giọt sương sớm long lanh.
Người quản lý nghĩa trang đích thân đi cùng cô: “Dựa theo Bùi tổng phân phó, nơi này mỗi ngày đều có chuyên viên đặc biệt túc trực, sắp xếp hoa tươi cùng tế phẩm. Cô yên tâm đi cô Diệp, cậu chủ nhỏ ở đây chưa từng chịu nửa điểm ủy khuất.”
Hạ Lăng gật đầu.
Nếu vị quản lý này không nói, cô cũng suýt chút nữa đã quên, rằng trên danh nghĩa thì Thiệu Huy chính là trưởng tử của Bùi Tử Hoành.
Cô cảm ơn quản lý nghĩa trang và nói: “Tôi muốn ở riêng với Thiệu Huy một lát.”
Người quản lý nghe vậy liền thức thời lui ra. Bốn phía an tĩnh lại, cô chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh phần mộ, từng chút một vuốt ve tấm bia đá lạnh lẽo. Xúc cảm cứng rắn buốt giá thấu xương truyền đến tận đáy lòng, cô vuốt ve bia mộ hồi lâu, nước mắt từng giọt trong suốt như trân châu lặng lẽ rơi xuống. “Thiệu Huy…” cô khẽ gọi, thanh âm nghẹn ngào, “Ba của con… không cần chúng ta nữa…”
Những ngày gần đây cô luôn phải đối mặt với dư luận, lớp vỏ mạnh mẽ kiên cường kia cuối cùng cũng bị đập vỡ, lộ ra sự yếu đuối chôn sâu tận đáy lòng.
Chỉ có ở nơi đây, trước linh cữu của đứa con quá cố, cô mới có thể không cần kiêng kị điều gì mà bật khóc, giãi bày những gì cô phải chịu đựng trong thời gian qua. Anh trai bên kia không thể cùng cô thường xuyên liên lạc, Lệ Lôi cũng đã bỏ rơi cô mất rồi, trên đời này, nơi cô có thể vô tư rơi nước mắt cũng chỉ có duy nhất nấm mồ nhỏ này, thật thảm thương biết bao.
Cô vùi đầu thật sâu, khóc không thành tiếng.
Ở gần đó, phía sau một gốc cây thông cổ thụ, một người đàn ông đứng trầm mặc bất động, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến cực điểm lại hằn một vết sẹo dài sâu hoắm, còn chưa hoàn toàn được chữa trị, nhìn qua vô cùng dữ tợn dọa người. Tình trạng thân thể anh tựa hồ cũng không tốt, một bàn tay vịn vào thân cây, có chút nỗ lực để không ngã gục xuống.
Anh nhìn Hạ Lăng, ánh mắt tang thương cùng cực.
Mới vừa rồi, thời điểm trên khuôn mặt cô lộ ra vẻ đau đớn đến tan nát cõi lòng, anh theo bản năng bước ra muốn đến bên cô, ôm cô vào lòng mà an ủi nhưng rồi lại nghe được một câu, “Ba con không cần chúng ta nữa”, anh vốn đang tiến về phía trước liền đột ngột thu lại chân, từng bước lùi lại.
Trên bia mộ nho nhỏ, ba chữ “Bùi Thiệu Huy” cư nhiên chói mắt đến tê dại.
Tiểu Lăng của anh, trong lòng tâm tâm niệm niệm chính là cha của đứa trẻ, người đàn ông đó, mang họ Bùi.
Lệ Lôi bỗng dưng cảm thấy chính mình thật nực cười, trăm phương ngàn kế trốn khỏi gia tộc, vượt bao hiểm trở, bất chấp một thân đau đớn, thương tích đầy mình để tìm đến cô gái đặt nơi đầu quả tim, lại cố ý chọn đêm Thất tịch, muốn cho cô một cái kinh hỉ. Nhưng chính là, cô đang ở nơi nào chứ? Cô đang ngồi trước phần mộ của một đứa trẻ đã qua đời, khóc đến ruột gan đứt đoạn vì một người đàn ông khác.
Ông nội nói, Tiểu Lăng đã thay lòng đổi dạ.
Anh nguyên bản bất luận thế nào cũng không tin, đến tận khi tự mình chứng kiến khung cảnh ấy, khiến anh có muốn không tin cũng không được.
Thì ra có con và không có con lại khác biệt đến vậy, kể cả đó có là một đứa trẻ đã chết đi nữa, Bùi Tử Hoành vĩnh viễn là cha của con cô. Tiểu Lăng không thể mang thai được nữa, và Bùi Tử Hoành… sẽ luôn luôn là cha của đứa con độc nhất do cô mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày. Cho dù, đứa bé ấy đã chết từ lâu.
Nhìn Hạ Lăng khóc đến thê lương, thân ảnh nhỏ bé lung lay sắp đổ, Lệ Lôi chợt thấy lòng tràn ngập xót xa cùng cay đắng.
Cách đó không xa, một người đàn ông chậm rãi đi tới.
Đó là Bùi Tử Hoành, mặc một bộ vest đen lịch lãm trang trọng, thản nhiên đi đến trước mặt Hạ Lăng. Anh ta như thể vô tình liếc về nơi Lệ Lôi đang đứng nhìn thoáng qua, Lệ Lôi nhanh chóng bất động thanh sắc di chuyển ra xa hơn mà không bị phát hiện.
Bùi Tử Hoành lại như thể không có việc gì, quay đầu qua chỗ khác.
Kỳ thực, Bùi Tử Hoành rõ hơn ai hết rằng Lệ Lôi đang trốn phía sau cái cây đó. Hai ngày trước, anh ta đã nhận được tin từ lão già họ Lệ, lão ta nói rằng thằng cháu nghịch tử của lão đã trốn về nước để tìm Diệp Tinh Lăng, lão yêu cầu Bùi Tử Hoành phải yêu thương cô thật tốt, tránh cho cô và Lệ Lôi tro tàn lại cháy, gương vỡ lại lành.
Bùi Tử Hoành đương nhiên là rất yêu cô.
Anh ta cùng Lệ Lôi là tình địch không đội trời chung, tục ngữ nói, người hiểu ta nhất chính là địch nhân. Anh ta có thể đoán được ít nhiều suy nghĩ của Lệ Lôi, và anh ta đã sớm dự tính được Lệ Lôi sẽ về nước vào dịp Thất tịch để gặp Hạ Lăng, cho cô một cái kinh hỉ.
Nhưng điều đó làm sao có thể xảy ra, khi mà Bùi Tử Hoành vẫn còn ở đây chứ?
Bùi Tử Hoành vào tối ngày hôm trước đã lên kế hoạch cho cô một buổi hẹn lãng mạn nhưng cô lại từ chối thẳng thừng.
Không vấn đề gì, anh ta cho người theo dõi nhất cử nhất động của cô, biết được cô đi đến Thương Thúy viên thăm mộ. Thật đúng ý anh ta, đây có lẽ là một đòn chí mạng, hiệu quả sát thương gấp vạn lần một buổi hẹn hò, đơn giản vì đứa trẻ mà cô tới thăm mang họ Bùi. Bùi Tử Hoành âm thầm cử người bí mật tiết lộ tin tức cho Lệ Lôi, và đúng như dự đoán của anh ta, Lệ Lôi đã đến.
Bùi Tử Hoành cũng đến, anh ta chính là muốn ở trước mặt Lệ Lôi ân ái, khiến cho người đàn ông đó hoàn toàn hết hi vọng.
Anh ta cởi bỏ áo khoác, thân ảnh cao lớn cúi thấp xuống và tự tay choàng áo lên vai Hạ Lăng. Hạ Lăng chợt thấy thân thể ấm áp, mờ mịt ngẩng đầu lên. Qua đôi mắt đẫm lệ đờ đẫn, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Bùi Tử Hoành.
- ---------------
Dịch: @vân Nhưng
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- -----------‐---