Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 632: Siêu cấp bạch phú mỹ
Người hâm mộ rất quan tâm đến cô.
Họ rối rít để lại lời nhắn qua các phương tiện liên lạc khác nhau để hỏi cô về kế hoạch sau này.
Hạ Lăng ở lì trong nhà, tiến hành sàng lọc tất cả các công ty giải trí và nhận thấy rằng Bùi Tử Hoành đã đúng. Ngoại trừ giải trí Đế Hoàng và Thiên Nghệ, tất cả những nơi khác đều quá nhỏ để có thể cung cấp cho cô một môi trường tốt.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô thành lập một công ty của riêng mình.
Suy nghĩ này bất chợt này nhanh chóng lan ra như cỏ dại.
Nếu cô có công ty riêng, cô sẽ không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai, dư luận cũng sẽ không còn chỉ trích cô dựa vào cơ thể mà trèo cao – họ luôn luôn không khách khí với cô, phê phán cô không chỉ có xuất thân tầm thường mà còn dây dưa không rõ với ông chủ của hai công ty hàng đầu ngành giải trí. Đây thật sự là một hiểu lầm vô cùng nghiêm trọng.
Cô đã chịu đựng những điều đó quá đủ rồi.
Trong đêm thu, những vì sao mờ dần và trở nên thưa thớt, tiếng côn trùng khẽ ngâm nga những giai điệu không tên vang lên từ khu vườn nhỏ.
Hạ Lăng tự rót cho mình một ly rượu sake, say mê ngắm nhìn những tinh tú trên bầu trời. Làn gió nhẹ thoảng qua, khẽ thổi bay tà áo và làm loạn mái tóc rối của cô, những bông hoa nở rộ một cách xinh đẹp, cảnh đêm thanh bình, lưu niên như ca* (năm tháng trôi qua như khúc ca), vạn sự như ý.
Nếu cô thật sự muốn mở một công ty, tại sao lại không tận dụng thời khắc này.
Nhân lúc tài năng vẫn còn đó, nhân lúc hùng tâm tráng chí còn chưa bị tình yêu vùi dập.
Nhân lúc vừa vặn có cả rượu và thơ.
Hạ Lăng mời Lâm Úc Nam đến biệt thự và nói với anh về ý tưởng này.
Lâm Úc Nam vẫn khoác trên mình chiếc áo sơ mi trông thật bẩn thỉu, hàng cúc áo cài khuy lệch rất nhếch nhác. Anh cầm một chai bia trên tay, ngửa cổ dốc vào miệng rồi cười chế nhạo: “Sao tự dưng lại tìm đến tôi? Người muốn nâng đỡ, khen ngợi cô nhiều không đếm xuể, sao lại mời một kẻ đã bị cô bỏ rơi đến hai lần?”
Dám chắc rằng người đàn ông này là mang hận mà tới.
Hạ Lăng biết người này cứng miệng nhưng mềm lòng, nếu như đối với cô không có hứng thú thì cũng sẽ không đồng ý lời mời lúc nửa đêm mà vượt đường xá xa xôi đến biệt thự gặp cô. Thấy anh làm bộ làm tịch gây khó dễ, cô híp mắt cười vô lại: “Lần thứ nhất, tôi từ Đông Nhạc chuyển tới Đế Hoàng, đó là do người quản lý như anh không đủ năng lực, không cản được công ty chuyển công tác cho tôi; lần thứ hai là bị Lệ Lôi đuổi việc, đơn thuần là do anh làm việc không hợp ý đại boss nên mới bị trừng phạt, những chuyện này cùng tôi có quan hệ gì đâu?”
“Ồ, có một chút” Lâm Úc Nam cầm cái chai lên và lắc đầu: “Mấy ngày không gặp cô, có tiến bộ a, còn dám trêu chọc ông đây, loại chuyện không chính đáng như thế cũng nói ra được?”
“Nói tóm lại là tôi muốn mở công ty, anh có đến hay không?” Hạ Lăng cũng lười nói nhảm với anh.
“Đến chứ!”, Lâm Úc Nam khẳng định: “Bất quá, tôi có điều kiện”. Cô là một ca sĩ kỳ tài trăm năm khó gặp, cho dù cô có đưa ra những yêu cầu phiền toái rất khó phục tùng, anh vẫn không nguyện ý từ bỏ.
“Điều kiện gì?” Hạ Lăng hỏi.
Lâm Úc Nam hơi nghiêng người về phía trước: “Tôi muốn ký hợp đồng môi giới độc quyền với cô, kỳ hạn cả đời. Cô đời này đừng hòng tìm người mới! Còn nữa, tôi muốn giữ trong tay một số cổ phần của công ty, như vậy còn ai muốn đuổi tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Lần đó bị Lệ Lôi sa thải, e rằng Lâm Úc Nam bị tổn thương rồi.
Hạ Lăng nhướn mày: “Được a, tôi sẽ chia cho anh 30% cổ phần danh nghĩa* (cổ phần không góp vốn mà vẫn được chia lãi), anh thấy 30% thế nào?” Cái giá này không chỉ đơn thuần là hào phóng, mà còn hào phóng đến tường nghiêng vách đổ. Nếu một đại tài phiệt như Lệ Lôi hay Bùi Tử Hoành có mặt ở đây, họ nhất định sẽ bị hành vi phá của này của cô làm cho tức chết. 30% cổ phần, điên rồi sao?!
Ai ngờ, Lâm Úc Nam còn thấy chưa hài lòng: “Tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cô, sẽ không đoạt lấy số cổ phần danh nghĩa đó. Hai chúng ta cùng nhau góp vốn, cô giữ 51% cổ phần còn tôi 49%.” Anh biết nếu Tiểu Lăng muốn tự mở công ty, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai, 51% cổ phần chính là cơ sở bảo đảm điều đó. Về việc anh nắm giữ 49% còn lại, số cổ phần này sẽ giữ vững cho anh một địa vị xứng tầm và trở thành một người có tiếng nói quan trọng trong công ty.
Hạ lăng ngẩn người. “Sao, không vui?” Lâm Úc Nam thân sắc dữ tợn.
“Không phải...” Thực ra thì cô căn bản không hiểu bất cứ thứ gì về cổ phiếu, cũng không có nhiều hứng thú với việc kinh doanh. Cô dựng nên công ty này chỉ đơn giản là để có thể tự do ca hát. Chia cho Lâm Úc Nam 30% hay 49% cổ phần đối với cô chẳng có gì khác biệt. Điểm khác biệt duy nhất là ở chỗ...
“Anh nói không lấy cổ phần mà dùng tiền chính mình góp vốn mua cổ phiếu?” Cô xác nhận.
“Đúng vậy, tôi làm sao có thể lợi dụng phụ nữ?” Lâm Úc Nam nói như thể đó là chuyện hết sức đương nhiên, “Bổn đại gia đây dù gì cũng là một trong những người thừa kế của Lâm thị, thứ không thiếu nhất chính là tiền. Nói đi, cô định đầu tư bao nhiêu vốn chủ sở hữu? Tôi tính riêng tôi đã là 49% rót vào công ty cô rồi.”
Hạ Lăng yếu ớt nhìn anh, nếu như cô nói 10 tỉ, có phải hay không sẽ bị đánh chết?
Cô từ đầu đến cuối chưa từng có khái niệm gì về việc thành lập một công ty, cô chỉ biết trong tay mình hiện có 10 tỉ tiền mặt, dù sao cũng chỉ để đó không làm gì, vậy chi bằng đầu tư mở công ty thì tốt hơn.
“Sao cô không nói gì?” Lâm Úc Nam có chút mất kiên nhẫn, “Cô không đủ tiền cũng không sao, tôi có thể cho cô mượn. Công ty quy mô nhỏ một chút cũng không thành vấn đề, đáng ngại ở chỗ chúng ta sẽ phải khởi nghiệp từ con số 0 đi lên, cái cốt lõi để phát triển hoạt động chính của công ty cũng chẳng phải tiền, mà là giọng hát của cô.”
“Không phải.”
“Không phải cái gì?” Lâm Úc Nam hung hăng trừng cô, “Cô không nên khinh thường giọng hát của chính mình!”
“Tôi không phải nói cái này...” Hạ Lăng nhỏ giọng nói.
“Vậy thì rốt cuộc cô muốn nói cái gì?!” Lâm Úc Nam thật sự đã mất hết kiên nhẫn, “Cô có thể đừng úp úp mở mở như vậy nữa hay không!”
Được rồi...
Hạ Lăng hít sâu một hơi rồi nói: “Thực ra thì tôi có 10 tỉ. Nếu 10 tỉ này quy đổi thành 51% cổ phần, vậy thì 49% của anh có phải sẽ lên đến hơn 900 triệu?” Bị đánh chết thì đánh chết luôn đi, dù sao anh ta cũng cần nghe sự thật.
“M... Cái gì?! Mười tỉ?!” Lần này Lâm Úc Nam gần như phát điên rồi, “Không thể nào, bà cô của tôi ơi, cô vừa nói gì vậy? Bao nhiêu? Có phải tôi hiểu sai rồi không? Thực tế thì cô không nói 10 tỉ, là 1 triệu, 1 triệu đúng không?”
“Anh không có nghe nhầm, chính là 10 tỉ.” Đã đến nước này, Hạ Lăng cũng không còn nể nang gì nữa, “Anh yên tâm, lai lịch của khoản tiền này hoàn toàn trong sạch, không có bất cứ vấn đề gì, tôi thích xài thế nào cũng được, trích ra một phần đưa cho anh cũng thỏa đáng, như vậy anh có thể giàu lên ngay trong một đêm.”
“Quá ****** con mẹ nó qua một đêm chợt giàu! Đây không phải trọng điểm!” Lâm Úc Nam trợn mắt nhìn cô như nhìn một thứ quái vật nào đó, trước đây anh như thế nào cũng không hề biết, cô gái thoạt nhìn yếu ớt, ngoài ca hát ra thì không nhìn ra điểm gì nổi bật hóa ra lại thân tàng bất lộ, là một siêu cấp bạch phú mỹ?
Anh chỉ thiếu điều quỳ xuống dưới chân cô, 10 tỉ, còn hơn một nửa số tài sản của Lâm gia đó!
“49% vốn chủ sở hữu... tôi còn chưa nói...” Lâm Úc Nam mặt ỉu xìu, chấp nhận sự thật, “Tôi sẽ đưa cho cô nhiều nhất 150 triệu...” Anh có thể góp vốn, tính tới tính lui trong tay cũng chỉ có 150 triệu mà thôi...
“Được.” Hạ Lăng cũng không bận tâm lắm, dù sao số dư 10 tỉ cô có trong tài khoản cũng đã vượt quá mức độ nhận biết của cô, thật sự là một con số trên trời. Dù là 10 tỉ 150 triệu hay 20 tỉ, hai con số này với cô mà nói đều như nhau.
Lâm Úc Nam trong lòng âm thầm rỉ máu, 49% vốn chủ sở hữu của anh đó! Chẳng lẽ cứ như vậy bay luôn?!
Mất mặt, quá mất mặt! Cô gái nhỏ này hứa sẽ đáp ứng cho anh 49% vốn, giờ mọi chuyện được quyết định xong xuôi, anh lại chẳng góp ra được bao nhiêu đồng! Lâm Úc Nam thật sự vô cùng hối hận, tại sao trước khi muốn góp vốn, anh lại không tìm hiểu xem trong tay ca sĩ của anh có bao nhiêu tiền?!
“Cô nhiều tiền như vậy, tại sao lúc đầu lại tới Thiên Nghệ?!” Lâm Úc Nam chỉ đơn giản muốn tố cáo, đừng nói với anh, cô đi Thiên Nghệ chính là để cưa trai đi?
Hạ Lăng ngoan ngoãn nói: “Bởi vì Lệ Lôi ở đó a.”
Lâm Úc Nam: “...”
- ------------------
Dịch: @vân Nhung
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- ------------------
Họ rối rít để lại lời nhắn qua các phương tiện liên lạc khác nhau để hỏi cô về kế hoạch sau này.
Hạ Lăng ở lì trong nhà, tiến hành sàng lọc tất cả các công ty giải trí và nhận thấy rằng Bùi Tử Hoành đã đúng. Ngoại trừ giải trí Đế Hoàng và Thiên Nghệ, tất cả những nơi khác đều quá nhỏ để có thể cung cấp cho cô một môi trường tốt.
Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô thành lập một công ty của riêng mình.
Suy nghĩ này bất chợt này nhanh chóng lan ra như cỏ dại.
Nếu cô có công ty riêng, cô sẽ không cần phụ thuộc vào bất kỳ ai, dư luận cũng sẽ không còn chỉ trích cô dựa vào cơ thể mà trèo cao – họ luôn luôn không khách khí với cô, phê phán cô không chỉ có xuất thân tầm thường mà còn dây dưa không rõ với ông chủ của hai công ty hàng đầu ngành giải trí. Đây thật sự là một hiểu lầm vô cùng nghiêm trọng.
Cô đã chịu đựng những điều đó quá đủ rồi.
Trong đêm thu, những vì sao mờ dần và trở nên thưa thớt, tiếng côn trùng khẽ ngâm nga những giai điệu không tên vang lên từ khu vườn nhỏ.
Hạ Lăng tự rót cho mình một ly rượu sake, say mê ngắm nhìn những tinh tú trên bầu trời. Làn gió nhẹ thoảng qua, khẽ thổi bay tà áo và làm loạn mái tóc rối của cô, những bông hoa nở rộ một cách xinh đẹp, cảnh đêm thanh bình, lưu niên như ca* (năm tháng trôi qua như khúc ca), vạn sự như ý.
Nếu cô thật sự muốn mở một công ty, tại sao lại không tận dụng thời khắc này.
Nhân lúc tài năng vẫn còn đó, nhân lúc hùng tâm tráng chí còn chưa bị tình yêu vùi dập.
Nhân lúc vừa vặn có cả rượu và thơ.
Hạ Lăng mời Lâm Úc Nam đến biệt thự và nói với anh về ý tưởng này.
Lâm Úc Nam vẫn khoác trên mình chiếc áo sơ mi trông thật bẩn thỉu, hàng cúc áo cài khuy lệch rất nhếch nhác. Anh cầm một chai bia trên tay, ngửa cổ dốc vào miệng rồi cười chế nhạo: “Sao tự dưng lại tìm đến tôi? Người muốn nâng đỡ, khen ngợi cô nhiều không đếm xuể, sao lại mời một kẻ đã bị cô bỏ rơi đến hai lần?”
Dám chắc rằng người đàn ông này là mang hận mà tới.
Hạ Lăng biết người này cứng miệng nhưng mềm lòng, nếu như đối với cô không có hứng thú thì cũng sẽ không đồng ý lời mời lúc nửa đêm mà vượt đường xá xa xôi đến biệt thự gặp cô. Thấy anh làm bộ làm tịch gây khó dễ, cô híp mắt cười vô lại: “Lần thứ nhất, tôi từ Đông Nhạc chuyển tới Đế Hoàng, đó là do người quản lý như anh không đủ năng lực, không cản được công ty chuyển công tác cho tôi; lần thứ hai là bị Lệ Lôi đuổi việc, đơn thuần là do anh làm việc không hợp ý đại boss nên mới bị trừng phạt, những chuyện này cùng tôi có quan hệ gì đâu?”
“Ồ, có một chút” Lâm Úc Nam cầm cái chai lên và lắc đầu: “Mấy ngày không gặp cô, có tiến bộ a, còn dám trêu chọc ông đây, loại chuyện không chính đáng như thế cũng nói ra được?”
“Nói tóm lại là tôi muốn mở công ty, anh có đến hay không?” Hạ Lăng cũng lười nói nhảm với anh.
“Đến chứ!”, Lâm Úc Nam khẳng định: “Bất quá, tôi có điều kiện”. Cô là một ca sĩ kỳ tài trăm năm khó gặp, cho dù cô có đưa ra những yêu cầu phiền toái rất khó phục tùng, anh vẫn không nguyện ý từ bỏ.
“Điều kiện gì?” Hạ Lăng hỏi.
Lâm Úc Nam hơi nghiêng người về phía trước: “Tôi muốn ký hợp đồng môi giới độc quyền với cô, kỳ hạn cả đời. Cô đời này đừng hòng tìm người mới! Còn nữa, tôi muốn giữ trong tay một số cổ phần của công ty, như vậy còn ai muốn đuổi tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Lần đó bị Lệ Lôi sa thải, e rằng Lâm Úc Nam bị tổn thương rồi.
Hạ Lăng nhướn mày: “Được a, tôi sẽ chia cho anh 30% cổ phần danh nghĩa* (cổ phần không góp vốn mà vẫn được chia lãi), anh thấy 30% thế nào?” Cái giá này không chỉ đơn thuần là hào phóng, mà còn hào phóng đến tường nghiêng vách đổ. Nếu một đại tài phiệt như Lệ Lôi hay Bùi Tử Hoành có mặt ở đây, họ nhất định sẽ bị hành vi phá của này của cô làm cho tức chết. 30% cổ phần, điên rồi sao?!
Ai ngờ, Lâm Úc Nam còn thấy chưa hài lòng: “Tôi sẽ không chiếm tiện nghi của cô, sẽ không đoạt lấy số cổ phần danh nghĩa đó. Hai chúng ta cùng nhau góp vốn, cô giữ 51% cổ phần còn tôi 49%.” Anh biết nếu Tiểu Lăng muốn tự mở công ty, vậy thì cô tuyệt đối sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai, 51% cổ phần chính là cơ sở bảo đảm điều đó. Về việc anh nắm giữ 49% còn lại, số cổ phần này sẽ giữ vững cho anh một địa vị xứng tầm và trở thành một người có tiếng nói quan trọng trong công ty.
Hạ lăng ngẩn người. “Sao, không vui?” Lâm Úc Nam thân sắc dữ tợn.
“Không phải...” Thực ra thì cô căn bản không hiểu bất cứ thứ gì về cổ phiếu, cũng không có nhiều hứng thú với việc kinh doanh. Cô dựng nên công ty này chỉ đơn giản là để có thể tự do ca hát. Chia cho Lâm Úc Nam 30% hay 49% cổ phần đối với cô chẳng có gì khác biệt. Điểm khác biệt duy nhất là ở chỗ...
“Anh nói không lấy cổ phần mà dùng tiền chính mình góp vốn mua cổ phiếu?” Cô xác nhận.
“Đúng vậy, tôi làm sao có thể lợi dụng phụ nữ?” Lâm Úc Nam nói như thể đó là chuyện hết sức đương nhiên, “Bổn đại gia đây dù gì cũng là một trong những người thừa kế của Lâm thị, thứ không thiếu nhất chính là tiền. Nói đi, cô định đầu tư bao nhiêu vốn chủ sở hữu? Tôi tính riêng tôi đã là 49% rót vào công ty cô rồi.”
Hạ Lăng yếu ớt nhìn anh, nếu như cô nói 10 tỉ, có phải hay không sẽ bị đánh chết?
Cô từ đầu đến cuối chưa từng có khái niệm gì về việc thành lập một công ty, cô chỉ biết trong tay mình hiện có 10 tỉ tiền mặt, dù sao cũng chỉ để đó không làm gì, vậy chi bằng đầu tư mở công ty thì tốt hơn.
“Sao cô không nói gì?” Lâm Úc Nam có chút mất kiên nhẫn, “Cô không đủ tiền cũng không sao, tôi có thể cho cô mượn. Công ty quy mô nhỏ một chút cũng không thành vấn đề, đáng ngại ở chỗ chúng ta sẽ phải khởi nghiệp từ con số 0 đi lên, cái cốt lõi để phát triển hoạt động chính của công ty cũng chẳng phải tiền, mà là giọng hát của cô.”
“Không phải.”
“Không phải cái gì?” Lâm Úc Nam hung hăng trừng cô, “Cô không nên khinh thường giọng hát của chính mình!”
“Tôi không phải nói cái này...” Hạ Lăng nhỏ giọng nói.
“Vậy thì rốt cuộc cô muốn nói cái gì?!” Lâm Úc Nam thật sự đã mất hết kiên nhẫn, “Cô có thể đừng úp úp mở mở như vậy nữa hay không!”
Được rồi...
Hạ Lăng hít sâu một hơi rồi nói: “Thực ra thì tôi có 10 tỉ. Nếu 10 tỉ này quy đổi thành 51% cổ phần, vậy thì 49% của anh có phải sẽ lên đến hơn 900 triệu?” Bị đánh chết thì đánh chết luôn đi, dù sao anh ta cũng cần nghe sự thật.
“M... Cái gì?! Mười tỉ?!” Lần này Lâm Úc Nam gần như phát điên rồi, “Không thể nào, bà cô của tôi ơi, cô vừa nói gì vậy? Bao nhiêu? Có phải tôi hiểu sai rồi không? Thực tế thì cô không nói 10 tỉ, là 1 triệu, 1 triệu đúng không?”
“Anh không có nghe nhầm, chính là 10 tỉ.” Đã đến nước này, Hạ Lăng cũng không còn nể nang gì nữa, “Anh yên tâm, lai lịch của khoản tiền này hoàn toàn trong sạch, không có bất cứ vấn đề gì, tôi thích xài thế nào cũng được, trích ra một phần đưa cho anh cũng thỏa đáng, như vậy anh có thể giàu lên ngay trong một đêm.”
“Quá ****** con mẹ nó qua một đêm chợt giàu! Đây không phải trọng điểm!” Lâm Úc Nam trợn mắt nhìn cô như nhìn một thứ quái vật nào đó, trước đây anh như thế nào cũng không hề biết, cô gái thoạt nhìn yếu ớt, ngoài ca hát ra thì không nhìn ra điểm gì nổi bật hóa ra lại thân tàng bất lộ, là một siêu cấp bạch phú mỹ?
Anh chỉ thiếu điều quỳ xuống dưới chân cô, 10 tỉ, còn hơn một nửa số tài sản của Lâm gia đó!
“49% vốn chủ sở hữu... tôi còn chưa nói...” Lâm Úc Nam mặt ỉu xìu, chấp nhận sự thật, “Tôi sẽ đưa cho cô nhiều nhất 150 triệu...” Anh có thể góp vốn, tính tới tính lui trong tay cũng chỉ có 150 triệu mà thôi...
“Được.” Hạ Lăng cũng không bận tâm lắm, dù sao số dư 10 tỉ cô có trong tài khoản cũng đã vượt quá mức độ nhận biết của cô, thật sự là một con số trên trời. Dù là 10 tỉ 150 triệu hay 20 tỉ, hai con số này với cô mà nói đều như nhau.
Lâm Úc Nam trong lòng âm thầm rỉ máu, 49% vốn chủ sở hữu của anh đó! Chẳng lẽ cứ như vậy bay luôn?!
Mất mặt, quá mất mặt! Cô gái nhỏ này hứa sẽ đáp ứng cho anh 49% vốn, giờ mọi chuyện được quyết định xong xuôi, anh lại chẳng góp ra được bao nhiêu đồng! Lâm Úc Nam thật sự vô cùng hối hận, tại sao trước khi muốn góp vốn, anh lại không tìm hiểu xem trong tay ca sĩ của anh có bao nhiêu tiền?!
“Cô nhiều tiền như vậy, tại sao lúc đầu lại tới Thiên Nghệ?!” Lâm Úc Nam chỉ đơn giản muốn tố cáo, đừng nói với anh, cô đi Thiên Nghệ chính là để cưa trai đi?
Hạ Lăng ngoan ngoãn nói: “Bởi vì Lệ Lôi ở đó a.”
Lâm Úc Nam: “...”
- ------------------
Dịch: @vân Nhung
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- ------------------