Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 629: Anh ấy vẫn không đến
Cô lắc đầu: "Có nhiều người xuống máy bay như vậy, có lẽ tôi đã bỏ lỡ."
Cô gọi vào điện thoại di động của Lệ Lôi, nó vang lên vài tiếng, nhưng người trả lời cuộc gọi vẫn là ông Lệ: "Diệp Tinh Lăng đúng không? Sao cô lại âm hồn bất tán như vậy, một người phụ nữ có thể giết chết con ruột của mình như cô có tư cách ở cạnh cháu trai của tôi sao? Cháu trai và cháu dâu của tôi có con rồi, mau cút nhanh đi, thật không biết xấu hổ."
Cô thần sắc tái nhạt, thì thào: "Cháu dâu?"
Lão Lệ* cười lạnh: "Tô Đường cháu dâu của tôi, tài đức hơn cô gấp vạn lần."
(xin phép mọi người chap này ad sẽ không dùng "Lệ lão gia" vì quá tức)
Cô nói: "Bọn họ đã kết hôn?"
Ông ta chế nhạo: "Đã có con rồi thì làm sao có thể không kết hôn?"
"BANG", điện thoại của cô rơi trên mặt đất. Làm sao có thể, Lệ Lôi cùng Tô Đường chẳng những có con mà còn kết hôn. Hẳn là ông ta gạt cô, Lệ Lôi nói anh sẽ về Trung Quốc giải thích với cô mà.
Cô vội vàng cầm điện thoại, quay lại: "Ông Lệ, Lệ Lôi đang ở đâu?"
Ông ta lại mắng cô không biết xấu hổ, nữ nhân ti tiện, bảo cô chết tâm đi, liền cúp điện thoại.
Cô không hỏi được bất cứ thông tin gì, trong lòng có rất nhiều nghi vấn. Đã vậy cô còn bị xúc phạm.
Bùi Tử Hoành bên cạnh trầm như nước. Lệ Sơn Hà này, cho dù muốn loại bỏ Tiểu Lăng khỏi Lệ Lôi, cũng không nên mắng chửi cay nghiệt như vậy, đợi Tiểu Lăng về bên cạnh anh, anh nhất định sẽ cho Lệ Sơn Hà đẹp mặt.
Anh nói với Hạ Lăng: "Đi thôi, Về nhà với anh. Hà cớ gì phải ở đây chọc giận Lệ gia!" Tiểu Lăng của anh cũng là thân phận thanh tú, xuất thân quyền thế bí ẩn, từ nhỏ được anh ôm ấp trong vòng tay để sủng ái, có vô số người hâm mộ theo cô như điên. Cô ấy tốt như vậy, dựa vào cái gì phải vì Lệ gia mà nén giận?
Nhưng Hạ Lăng lại lắc đầu yếu ớt.
"Không đi?" Bùi Tử Hoành giọng đờ đẫn: "Tiểu Lăng, em nghĩ Lệ Lôi thật sự yêu em? Nếu yêu em, Tô Đường sao có thể mang thai, sao anh ta có thể kết hôn với cô ta, sao có thể cho em leo cây ở sân bay?"
"Anh ấy không cho tôi leo cây!" Hạ Lăng run rẩy kêu lên: "Bùi Tử Hoành, im lặng đi, tôi không muốn nghe anh nói! "
Bùi Tử Hoành nhìn cô thật sâu: "Anh chỉ muốn tốt cho em."
"Anh không cần làm điều đó cho tôi." Cô hét lên: "Anh cút đi đi."
Đôi môi mỏng của anh bất ngờ mím chặt, đôi mắt tối lại làm người khác kinh hãi. Người lái xe đi cùng cũng trở nên căng thẳng, trời ơi, chưa có ai dám vô lễ với ông chủ như vậy, ông chủ không phải là sắp bộc phát sao...
Nhưng Bùi Tử Hoành đã kiềm chế lại tính khí của mình.
"Xin lỗi, Tiểu Lăng!" anh nhẹ nhàng nói: "Anh là vì quá lo lắng cho em."
Cô bình tĩnh lại một chút, mới nhận ra mình vừa mắng Bùi Tử Hoành. Cô nhắm mắt lại và xin lỗi anh: "Là tôi không đúng, Bùi Tử Hoành, trong lòng tôi đang rất loạn." Cô quay đầu lại và nhìn vào sảnh tiếp tân trống rỗng bên ngoài phòng trà. Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn nghe những lời thất vọng."
Bởi vì cô sợ.
Sợ rằng những lời can ngăn đó là sự thật.
Bùi Tử Hoành đi sau cô, ngập ngừng di chuyển xung quanh và ôm cô.
Cơ thể cô cứng lại, thoáng một chút, cô liền né tránh ra.
Bùi Tử Hoành nói: "Tôi chỉ muốn làm cho em cảm thấy tốt hơn."
Cô nói: "Anh ấy sẽ trở lại. Hôm nay là vì quá gấp, ngày mai anh ấy chắc chắn sẽ trở lại."
Bùi Tử Hoành biết không thể can ngăn cô. Anh yêu cầu tài xế đi lấy chiếc ghế được lắp ráp thành chiếc giường, rồi lấy chăn từ chiếc Rolls-Royce và đặt chúng lên. "Em ngủ một giấc đi, mai mới có sức mà tiếp tục chờ."
Cô hiểu anh nói đúng, nên đi ngủ.
Anh cởi áo khoác và đắp cho cô.
"Tôi không lạnh!" cô nói.
"Ban đêm lạnh lắm, ngoan." Anh ngồi xổm xuống, nhìn cô nằm trên giường nhẹ giọng nói: "Nhớ khi còn bé, em thích ngủ dưới áo khoác của anh, nói gặp ác mộng."
Cô cũng nhớ về quá khứ nhiều năm trước.
Lúc đó, cô mới được anh nhận nuôi, lại xa lạ với Bùi gia nên thường xuyên gặp ác mộng lúc nửa đêm, ngờ rằng mọi sự sung túc, hạnh phúc như chỉ là ảo ảnh và một giấc mơ lớn. Vì vậy, cô thích ngủ dưới chiếc áo có hơi thở của anh, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.
Anh đã làm tổn thương cô.
Cô duỗi tay từ chối quần áo của anh: "Tôi không còn là con nít nữa."
"Tiểu Lăng!" anh nắm tay cô xuống, có chút buồn bực: "Em phải rõ ràng như vậy với anh sao?"
Nhìn sơ qua cô thấy sự bi thương mơ hồ trên thần sắc của Bùi Tử Hoành, cô đột nhiên trầm mặc. Bùi Tử Hoành a.... Bùi Tử Hoành. Ba từ này là lời nguyền vĩnh viễn trong cuộc sống của cô. Cho dù tình yêu không còn, cho dù hạnh phúc không còn, cô cũng sẽ không bao giờ quên được việc anh đã nắm tay cô bước ra khỏi cô nhi viện, hứa hẹn cho cô một tương lai tươi sáng.
"Em từng nói anh là cha, là anh, là người yêu của em!" Bùi Tử Hoành nhìn cô, giọng nói trầm thấp, buồn tẻ: "Hiện tại em đã yêu người khác, cũng đã tìm được gia đình, cha và anh trai, vậy em còn tính toán cái gì hả Tiểu Lăng? Để cho anh ở bên em một lúc, ít nhất là những lúc này, để anh chăm sóc cho em, đừng từ chối anh."
Cô khẽ cụp mắt xuống, ngừng nói.
Anh choàng áo khoác cho cô, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Cô thật sự mệt mỏi, đã hai ngày một đêm không chợp mắt, cuộn mình dưới lớp áo của anh, rất nhanh đã ngủ. Nhưng thật sự thì cô không ngủ quá lâu. Trong nội tâm cô vẫn nghĩ đến việc chờ đón máy bay rồi vô tình từ trong mơ tỉnh dậy. Lấy chiếc áo đang đắp ra, ngồi dậy thì thấy bầu trời bên ngoài vẫn còn tối mịt.
"Ngủ tiếp đi!" Bùi Tử Hoành nhẹ nhàng nói: "Khi chuyến bay đầu tiên đến, tôi sẽ gọi em dậy."
Cô quay đầu lại và thấy anh ở bên cạnh mình, với đôi mắt đỏ ngầu, ánh sáng mờ nhạt trên cằm. Cô giật mình, rồi hỏi: "Anh không ngủ?"
Bùi Tử Hoành nói: "Vì em ban đêm ưa đạp chăn, sợ em bị cảm lạnh."
Cô không biết nên nói gì cho phải, hai ngày nay thật sự là liên lụy đến anh, sao có thể để chủ tịch cao cao tại thượng của Đế Hoàng chật vật như vậy?
Anh mở bình nước giữ nhiệt ra rồi nói với cô: "Uống chút nước đi."
Cô im lặng uống nước, xong đứng dậy, kinh ngạc nhìn ra khung cửa sổ. Sảnh lễ tân vắng lặng yên tĩnh lúc này so với ban ngày ồn ào như là hai thế giới. Cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn. Nếu Lệ Lôi không quay lại, cô nên làm gì bây giờ?
Cùng với ý nghĩ nên làm gì, cô buộc mình phải kìm nén.
Không, anh ấy chắc chắn sẽ quay lại.
Anh nói anh muốn giải thích với cô rằng anh yêu cô rất nhiều.
Còn có cái gì mà cháu dâu, kết hôn tất cả đều là giả dối, nhất định là như vậy.
Thấy cô chưa ngủ, Bùi Tử Hoành cũng không bắt cô ngồi bên cạnh, mà đi cùng. Trời sáng dần, trong sân bay có nhiều người hơn, những chiếc máy bay cất cánh rồi hạ cánh, tấp nập người qua kẻ lại, thật là náo nhiệt.
Cô nhìn mọi người và nhìn họ cẩn thận hơn ngày hôm qua.
Không có.
Vẫn không có.
Đêm đã đến, Bùi Tử Hoành thuyết phục cô đi về một lần nữa.
Cô vẫn từ chối và ngoan cố ở lại sân bay trong ngày thứ ba. Đến ngày thứ ba, Lệ Lôi vẫn không xuất hiện, cô đành đợi đến ngày thứ tư và thứ năm.....
- ----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- ----------------
Cô gọi vào điện thoại di động của Lệ Lôi, nó vang lên vài tiếng, nhưng người trả lời cuộc gọi vẫn là ông Lệ: "Diệp Tinh Lăng đúng không? Sao cô lại âm hồn bất tán như vậy, một người phụ nữ có thể giết chết con ruột của mình như cô có tư cách ở cạnh cháu trai của tôi sao? Cháu trai và cháu dâu của tôi có con rồi, mau cút nhanh đi, thật không biết xấu hổ."
Cô thần sắc tái nhạt, thì thào: "Cháu dâu?"
Lão Lệ* cười lạnh: "Tô Đường cháu dâu của tôi, tài đức hơn cô gấp vạn lần."
(xin phép mọi người chap này ad sẽ không dùng "Lệ lão gia" vì quá tức)
Cô nói: "Bọn họ đã kết hôn?"
Ông ta chế nhạo: "Đã có con rồi thì làm sao có thể không kết hôn?"
"BANG", điện thoại của cô rơi trên mặt đất. Làm sao có thể, Lệ Lôi cùng Tô Đường chẳng những có con mà còn kết hôn. Hẳn là ông ta gạt cô, Lệ Lôi nói anh sẽ về Trung Quốc giải thích với cô mà.
Cô vội vàng cầm điện thoại, quay lại: "Ông Lệ, Lệ Lôi đang ở đâu?"
Ông ta lại mắng cô không biết xấu hổ, nữ nhân ti tiện, bảo cô chết tâm đi, liền cúp điện thoại.
Cô không hỏi được bất cứ thông tin gì, trong lòng có rất nhiều nghi vấn. Đã vậy cô còn bị xúc phạm.
Bùi Tử Hoành bên cạnh trầm như nước. Lệ Sơn Hà này, cho dù muốn loại bỏ Tiểu Lăng khỏi Lệ Lôi, cũng không nên mắng chửi cay nghiệt như vậy, đợi Tiểu Lăng về bên cạnh anh, anh nhất định sẽ cho Lệ Sơn Hà đẹp mặt.
Anh nói với Hạ Lăng: "Đi thôi, Về nhà với anh. Hà cớ gì phải ở đây chọc giận Lệ gia!" Tiểu Lăng của anh cũng là thân phận thanh tú, xuất thân quyền thế bí ẩn, từ nhỏ được anh ôm ấp trong vòng tay để sủng ái, có vô số người hâm mộ theo cô như điên. Cô ấy tốt như vậy, dựa vào cái gì phải vì Lệ gia mà nén giận?
Nhưng Hạ Lăng lại lắc đầu yếu ớt.
"Không đi?" Bùi Tử Hoành giọng đờ đẫn: "Tiểu Lăng, em nghĩ Lệ Lôi thật sự yêu em? Nếu yêu em, Tô Đường sao có thể mang thai, sao anh ta có thể kết hôn với cô ta, sao có thể cho em leo cây ở sân bay?"
"Anh ấy không cho tôi leo cây!" Hạ Lăng run rẩy kêu lên: "Bùi Tử Hoành, im lặng đi, tôi không muốn nghe anh nói! "
Bùi Tử Hoành nhìn cô thật sâu: "Anh chỉ muốn tốt cho em."
"Anh không cần làm điều đó cho tôi." Cô hét lên: "Anh cút đi đi."
Đôi môi mỏng của anh bất ngờ mím chặt, đôi mắt tối lại làm người khác kinh hãi. Người lái xe đi cùng cũng trở nên căng thẳng, trời ơi, chưa có ai dám vô lễ với ông chủ như vậy, ông chủ không phải là sắp bộc phát sao...
Nhưng Bùi Tử Hoành đã kiềm chế lại tính khí của mình.
"Xin lỗi, Tiểu Lăng!" anh nhẹ nhàng nói: "Anh là vì quá lo lắng cho em."
Cô bình tĩnh lại một chút, mới nhận ra mình vừa mắng Bùi Tử Hoành. Cô nhắm mắt lại và xin lỗi anh: "Là tôi không đúng, Bùi Tử Hoành, trong lòng tôi đang rất loạn." Cô quay đầu lại và nhìn vào sảnh tiếp tân trống rỗng bên ngoài phòng trà. Một lúc lâu sau, cô nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn nghe những lời thất vọng."
Bởi vì cô sợ.
Sợ rằng những lời can ngăn đó là sự thật.
Bùi Tử Hoành đi sau cô, ngập ngừng di chuyển xung quanh và ôm cô.
Cơ thể cô cứng lại, thoáng một chút, cô liền né tránh ra.
Bùi Tử Hoành nói: "Tôi chỉ muốn làm cho em cảm thấy tốt hơn."
Cô nói: "Anh ấy sẽ trở lại. Hôm nay là vì quá gấp, ngày mai anh ấy chắc chắn sẽ trở lại."
Bùi Tử Hoành biết không thể can ngăn cô. Anh yêu cầu tài xế đi lấy chiếc ghế được lắp ráp thành chiếc giường, rồi lấy chăn từ chiếc Rolls-Royce và đặt chúng lên. "Em ngủ một giấc đi, mai mới có sức mà tiếp tục chờ."
Cô hiểu anh nói đúng, nên đi ngủ.
Anh cởi áo khoác và đắp cho cô.
"Tôi không lạnh!" cô nói.
"Ban đêm lạnh lắm, ngoan." Anh ngồi xổm xuống, nhìn cô nằm trên giường nhẹ giọng nói: "Nhớ khi còn bé, em thích ngủ dưới áo khoác của anh, nói gặp ác mộng."
Cô cũng nhớ về quá khứ nhiều năm trước.
Lúc đó, cô mới được anh nhận nuôi, lại xa lạ với Bùi gia nên thường xuyên gặp ác mộng lúc nửa đêm, ngờ rằng mọi sự sung túc, hạnh phúc như chỉ là ảo ảnh và một giấc mơ lớn. Vì vậy, cô thích ngủ dưới chiếc áo có hơi thở của anh, điều này khiến cô cảm thấy thoải mái. Nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.
Anh đã làm tổn thương cô.
Cô duỗi tay từ chối quần áo của anh: "Tôi không còn là con nít nữa."
"Tiểu Lăng!" anh nắm tay cô xuống, có chút buồn bực: "Em phải rõ ràng như vậy với anh sao?"
Nhìn sơ qua cô thấy sự bi thương mơ hồ trên thần sắc của Bùi Tử Hoành, cô đột nhiên trầm mặc. Bùi Tử Hoành a.... Bùi Tử Hoành. Ba từ này là lời nguyền vĩnh viễn trong cuộc sống của cô. Cho dù tình yêu không còn, cho dù hạnh phúc không còn, cô cũng sẽ không bao giờ quên được việc anh đã nắm tay cô bước ra khỏi cô nhi viện, hứa hẹn cho cô một tương lai tươi sáng.
"Em từng nói anh là cha, là anh, là người yêu của em!" Bùi Tử Hoành nhìn cô, giọng nói trầm thấp, buồn tẻ: "Hiện tại em đã yêu người khác, cũng đã tìm được gia đình, cha và anh trai, vậy em còn tính toán cái gì hả Tiểu Lăng? Để cho anh ở bên em một lúc, ít nhất là những lúc này, để anh chăm sóc cho em, đừng từ chối anh."
Cô khẽ cụp mắt xuống, ngừng nói.
Anh choàng áo khoác cho cô, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi."
Cô thật sự mệt mỏi, đã hai ngày một đêm không chợp mắt, cuộn mình dưới lớp áo của anh, rất nhanh đã ngủ. Nhưng thật sự thì cô không ngủ quá lâu. Trong nội tâm cô vẫn nghĩ đến việc chờ đón máy bay rồi vô tình từ trong mơ tỉnh dậy. Lấy chiếc áo đang đắp ra, ngồi dậy thì thấy bầu trời bên ngoài vẫn còn tối mịt.
"Ngủ tiếp đi!" Bùi Tử Hoành nhẹ nhàng nói: "Khi chuyến bay đầu tiên đến, tôi sẽ gọi em dậy."
Cô quay đầu lại và thấy anh ở bên cạnh mình, với đôi mắt đỏ ngầu, ánh sáng mờ nhạt trên cằm. Cô giật mình, rồi hỏi: "Anh không ngủ?"
Bùi Tử Hoành nói: "Vì em ban đêm ưa đạp chăn, sợ em bị cảm lạnh."
Cô không biết nên nói gì cho phải, hai ngày nay thật sự là liên lụy đến anh, sao có thể để chủ tịch cao cao tại thượng của Đế Hoàng chật vật như vậy?
Anh mở bình nước giữ nhiệt ra rồi nói với cô: "Uống chút nước đi."
Cô im lặng uống nước, xong đứng dậy, kinh ngạc nhìn ra khung cửa sổ. Sảnh lễ tân vắng lặng yên tĩnh lúc này so với ban ngày ồn ào như là hai thế giới. Cô đột nhiên cảm thấy hoảng loạn. Nếu Lệ Lôi không quay lại, cô nên làm gì bây giờ?
Cùng với ý nghĩ nên làm gì, cô buộc mình phải kìm nén.
Không, anh ấy chắc chắn sẽ quay lại.
Anh nói anh muốn giải thích với cô rằng anh yêu cô rất nhiều.
Còn có cái gì mà cháu dâu, kết hôn tất cả đều là giả dối, nhất định là như vậy.
Thấy cô chưa ngủ, Bùi Tử Hoành cũng không bắt cô ngồi bên cạnh, mà đi cùng. Trời sáng dần, trong sân bay có nhiều người hơn, những chiếc máy bay cất cánh rồi hạ cánh, tấp nập người qua kẻ lại, thật là náo nhiệt.
Cô nhìn mọi người và nhìn họ cẩn thận hơn ngày hôm qua.
Không có.
Vẫn không có.
Đêm đã đến, Bùi Tử Hoành thuyết phục cô đi về một lần nữa.
Cô vẫn từ chối và ngoan cố ở lại sân bay trong ngày thứ ba. Đến ngày thứ ba, Lệ Lôi vẫn không xuất hiện, cô đành đợi đến ngày thứ tư và thứ năm.....
- ----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- ----------------