Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 625: Sự vùng vẫy của con bướm
Thân thể của cô nhẹ và gầy yếu đến nỗi như không có chút nào sức nặng nào, là một chiếc lông vũ rất bình thường.
Nhiều lớp váy khiêu vũ bằng vải tuyn che phủ cơ thể cô, mái tóc được chải một cách tỉ mỉ xoã dài ra, trang sức bạc mạ vàng rơi trên mặt đất. Ánh mắt của cô đóng chặt lại, khiến hàng lông mi xuất hiện một bóng mờ trên mi mắt.
Ở quá gần, anh có thể ngửi thấy mùi hương hoa trên người cô.
Ánh đèn chiếu sáng cả sân khấu.
Dưới sân là một mảnh rối loạn, ầm ĩ.
Anh lại cảm thấy khoảng khắc này thật đẹp, giống như rất nhiều năm về trước, khi con bướm của anh yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay anh. Thế giới chỉ thuộc về bọn họ, chỉ có anh và cô.
Một vài nhân viên công tác lao lên, muốn đỡ lấy cô từ tay anh.
Bùi Tử Hoành tránh khỏi tay bọn họ, tự mình ôm cô lên rồi từng bước một vào hậu trường.
Đến hậu trường, chị Mạch Na cũng xông lên, lo lắng hỏi: “ Tiểu Lăng thế nào?”
Anh không trả lời, tiếp tục đi lên phía trước.
Chị Mạch Na giữ chặt anh: “ Bùi Tử Hoành! Anh muốn mang Tiểu Lăng đi nơi nào?!"
Lúc này anh mới bước chân anh mới dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chị Mạch Na: “Đây là cách các người chăm sóc cô ấy? Làm cô ấy tiêu hao thể lực hay là suy dinh dưỡng, còn có thể ở trên sân khấu bất tỉnh! Tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, tránh ra. ”
“Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện! không phiền anh!” Chị Mạch Na nói.
Sắc mặt Bùi Tử Hoành lộ ra chút mơ hồ không kiên nhẫn: “ Tôi không tin tưởng các người. ” Nói xong, anh hất tay chị Mạch Na ra rồi đi tiếp.
Chị Mạch Na bị khí thế của anh ta làm cho khựng lại, sững sốt vài giây mới hồi phục lại tinh thần—— người đàn ông này, có tư cách gì mà nói không tin tưởng họ?! Anh ra thật sự nghĩ mình là cái gì của Tiểu Lăng chứ?!
Cô tức giận dậm chân xuống đất, nhìn theo bóng lưng Bùi Tử Hoành ngày càng xa rồi nhanh chóng lôi kéo trợ lý của mình: “ Đuổi theo!”
Bên kia, Bùi Tử Hoành ôm Hạ Lăng đến bãi đỗ xe, lên chiếc Rolls-Royce của mình.
“Ông chủ, đi nơi nào?" Người lái xe hỏi.
“Biệt thự Vân Tuyền.” Bùi Tử Hoành nói. Đây là biệt thự nghỉ dưỡng của anh ở thành phố này, bên trong có núi đá, có nước chảy, sương mù và sắc cây tử đằng, còn có đầu bếp riêng và người hầu, môi trường tốt hơn khách sạn của cô không biết bao nhiêu lần.
“Không cần đi bệnh viện sao?” Người lái xe nhìn qua sắc mặt của cô gái đang bất tỉnh nằm trong lòng anh, cả gan hỏi.
Bùi Tử Hoành cúi đầu, ôn nhu nhìn xem sắc mặt tái nhợt của Hạ Lăng, một góc bên mắt của cô vệt nước mắt, trang có chút hoa mỹ, mang đến một vẻ đẹp có chút mong manh yếu ớt. “Tìm bác sĩ đến xem.” Anh nói, trong lòng biết rõ cô không bị lao lực hay dinh dưỡng không đầy đủ. Cô rõ là biết được Lệ Lôi ở cùng người khác nên bị kích thích quá độ.
Nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên thôi.
Người lái xe không lên tiếng và chuyên tâm lái xe.
Sau một lúc lâu, anh ta đột nhiên nói: “ Ông chủ, đằng sau có người đi theo chúng ta. ”
Bùi Tử Hoành nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Là một cỗ BMW, đuổi theo rất sát, nhưng vì lý do hiệu suất nên nó không thể vượt qua chiếc Rolls-Royce của anh, càng không cách nào khiến xe anh ngừng lại.
“Cắt đuôi.” Anh lời ít ý nhiều.
Người lái xe tuân lệnh, đi qua đi lại lòng vòng trong thành phố, tốn rất nhiều công sức mới có thể cắt đuôi được chiếc BMW đó.
Không bao lâu, chuông điện thoại của Bùi Tử Hoành reo lên, là một số lạ.
Anh tiếp máy, quả nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói giận dữ của chị Mạch Na: “ Bùi Tử Hoành! Anh muốn mang Tiểu Lăng đi nơi nào? Anh điên rồi!”
“Cô ấy rất an toàn.” Anh không nóng không lạnh trả lơi, thậm chí còn rất kiên nhẫn giúp cô gái trong ngực của mình sửa sang lại vài sợi tóc, “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Để vệ sĩ của Lệ Lôi cút xa một chút, đừng đến cướp người làm cho cô ấy ngột ngạt. ”
“Anh——” Chị Mạch Na còn muốn nói thêm gì nữa.
Bùi Tử Hoành trực tiếp cúp điện thoại.
Không bao lâu đã đến biệt thự Vân Tuyền, anh đưa Hạ Lăng vào phòng ngủ chính.
Bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp là một mảnh yên tĩnh, trong phòng có một con mèo Ba Tư nằm trên thảm mềm mại.
Bác sĩ anh mời đã đến, tiến hành giúp Hạ Lăng tỉ mỉ làm kiểm tra rồi nói: “Diệp tiểu thư không có trở ngại gì, chẳng qua là mấy ngày liên tiếp mệt mỏi, cộng thêm việc phải chịu kích thích quá độ nên mới ngất đi, cần ghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng đầy đủ sau đó là giúp cô ấy giải sầu là ổn rồi." Nói xong liền lấy toa thuốc đưa cho Bùi Tử Hoành.
Bác sĩ sau khi xong việc đã ra ngoài.
Anh ngồi xuống ở bên giường, nhìn khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ và trông cô suốt cả một đêm.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy mình đã trải qua một giấc mộng dài đằng đẵng và hỗn loạn, trong mơ là rất nhiều những cảnh tượng rời rạc, có Lệ Lôi, có Tô Đường, còn có Lệ lão gia cùng Cố Lâm và rất nhiều người không liên quan... Bọn họ cười nhạo và chế nhạo cô, nói cô không thể sinh được con, không phải là một phụ nữ tốt, nói cô không xứng ở bên Lệ Lôi......
Cô mơ thấy mình đang nắm lấy tay Lệ Lôi, đau khổ cầu xin anh đừng rời đi.
Thế nhưng trong mơ, Lệ Lôi một tay đẩy cô, lạnh lùng nói: “Tôi đã có Tô Đường, tôi sẽ cùng Tô Đường sinh một đứa con. ” Bàn tay anh chạm vào cái bụng lớn của Tô Đường rồi dần dần rời đi
Cô đột nhiên khóc và tỉnh lại.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh băng của một vị thần cao ngạo.
Cô nhìn rất lâu mới ý thức được anh là là ai, nói: “ Bùi Tử Hoành, đưa điện thoại cho tôi. ”
“Em vừa mới tỉnh, thân thể còn rất yếu.” Bùi Tử Hoành ấm giọng nói, “Nằm xuống một lát, anh sẽ cho người làm cháo hoa quả, em ăn trước đã. ”
Cô nói: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Anh liếc nhìn cô một cái và đưa điện thoại qua.
Cô run rẩy bấm số của Lệ Lôi, tiếng nhạc chuông cứ chạy mãi như nhưng lần trước, làm thế nào cũng không gọi được. Cô nôn nóng đứng lên, đánh số gọi cho Đàm Anh: “ Đàm Anh! Boss nhà anh bây giờ đang ở đâu?! vì sao lại không nhận điện thoại?!"
Từ khi Lệ Lôi quay về tổng bộ, Đàm Anh là người tổng phụ trách trong nước, là người luôn giữ liên lạc với tổng bộ. Hơn nửa đêm, anh nhận được điện thoại của Hạ Lăng nhưng có vẻ rất bình tĩnh: “ Diệp tiểu thư, ta đã nói rồi, boss đang làm nhiệm vụ, trong thời gian ngắn không liên lạc được là chuyện bình thường. ”
“ Anh nói dối!” Thanh âm của cô có chút thay đổi, “Tôi nghe nói Tô Đường đã mang thai, có phải là sự thật hay không?!”
Đàm Anh từ vài ngày trước đã nhận được tin, lúc này rất bình tĩnh trả lời cô: “Đúng vậy, trong trận nhiệm vụ đó là boss cùng Tô Đường đi cùng, Tô Đường cứu được mạng của Boss. Ở nơi hoang vu, cô nam quả nữ phát sinh chút gì đó đó là chuyện rất bình thường, tốt nhất là cô nên chấp nhận sự thật này. ”
Trong lòng cô chợt trầm xuống, chấp nhận? Bảo cô làm sao chấp nhận được?!
“Tin tức của bọn họ có thể truyền tới đây,” Cô miễn cưỡng bản thân tỉnh táo, hỏi: "Chứng tỏ cũng không phải không liên lạc được, Đàm Anh! Anh đem phương thức liên lạc cho tôi!”
Đàm Anh nhíu mày: “ Diệp tiểu thư, tôi không thể cho cô. Lão gia đã ra lệnh, không cho cô đi quấy rầy gia đình boss cùng Tô Đường. ” Anh cố ý dùng hai chữ "Gia đình”, cố ý làm cho cô biết khó mà lui.
Thế nhưng, cô vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh mau nói cho tôi biết!”
Đàm Anh ngắt điện thoại.
“Bỏ cuộc đi” Là âm thanh ôn nhu của Bùi Tử Hoành, "Lệ Lôi trước kia là người rất trăng hoa, trước khi gặp được em thì có vô số phụ nữ. Anh ta có thể giữ quan hệ với em lâu dài như vậy đã là kỳ tích, em cho rằng, khi em không ở bên cạnh thì anh ta có thể thủ thân như ngọc?”
Hạ Lăng bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng trừng mắt anh: “Anh ấy sẽ không phản bội tôi!”
- -----------------
Dịch: @Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -----------------
Tuần này ngày não cũng có chap nha mng!!!!
Hôm qua tui vừa kiểm tra lại tự nhiên mất hết fan cứng! Hôm nay vào lại thì thấy danh sách fan cứng có lại rồi! Nên mng cmt thử xem có chưa nha!!!!
Nhiều lớp váy khiêu vũ bằng vải tuyn che phủ cơ thể cô, mái tóc được chải một cách tỉ mỉ xoã dài ra, trang sức bạc mạ vàng rơi trên mặt đất. Ánh mắt của cô đóng chặt lại, khiến hàng lông mi xuất hiện một bóng mờ trên mi mắt.
Ở quá gần, anh có thể ngửi thấy mùi hương hoa trên người cô.
Ánh đèn chiếu sáng cả sân khấu.
Dưới sân là một mảnh rối loạn, ầm ĩ.
Anh lại cảm thấy khoảng khắc này thật đẹp, giống như rất nhiều năm về trước, khi con bướm của anh yên tĩnh nằm trong lòng bàn tay anh. Thế giới chỉ thuộc về bọn họ, chỉ có anh và cô.
Một vài nhân viên công tác lao lên, muốn đỡ lấy cô từ tay anh.
Bùi Tử Hoành tránh khỏi tay bọn họ, tự mình ôm cô lên rồi từng bước một vào hậu trường.
Đến hậu trường, chị Mạch Na cũng xông lên, lo lắng hỏi: “ Tiểu Lăng thế nào?”
Anh không trả lời, tiếp tục đi lên phía trước.
Chị Mạch Na giữ chặt anh: “ Bùi Tử Hoành! Anh muốn mang Tiểu Lăng đi nơi nào?!"
Lúc này anh mới bước chân anh mới dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chị Mạch Na: “Đây là cách các người chăm sóc cô ấy? Làm cô ấy tiêu hao thể lực hay là suy dinh dưỡng, còn có thể ở trên sân khấu bất tỉnh! Tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, tránh ra. ”
“Chúng tôi sẽ đưa cô ấy đi bệnh viện! không phiền anh!” Chị Mạch Na nói.
Sắc mặt Bùi Tử Hoành lộ ra chút mơ hồ không kiên nhẫn: “ Tôi không tin tưởng các người. ” Nói xong, anh hất tay chị Mạch Na ra rồi đi tiếp.
Chị Mạch Na bị khí thế của anh ta làm cho khựng lại, sững sốt vài giây mới hồi phục lại tinh thần—— người đàn ông này, có tư cách gì mà nói không tin tưởng họ?! Anh ra thật sự nghĩ mình là cái gì của Tiểu Lăng chứ?!
Cô tức giận dậm chân xuống đất, nhìn theo bóng lưng Bùi Tử Hoành ngày càng xa rồi nhanh chóng lôi kéo trợ lý của mình: “ Đuổi theo!”
Bên kia, Bùi Tử Hoành ôm Hạ Lăng đến bãi đỗ xe, lên chiếc Rolls-Royce của mình.
“Ông chủ, đi nơi nào?" Người lái xe hỏi.
“Biệt thự Vân Tuyền.” Bùi Tử Hoành nói. Đây là biệt thự nghỉ dưỡng của anh ở thành phố này, bên trong có núi đá, có nước chảy, sương mù và sắc cây tử đằng, còn có đầu bếp riêng và người hầu, môi trường tốt hơn khách sạn của cô không biết bao nhiêu lần.
“Không cần đi bệnh viện sao?” Người lái xe nhìn qua sắc mặt của cô gái đang bất tỉnh nằm trong lòng anh, cả gan hỏi.
Bùi Tử Hoành cúi đầu, ôn nhu nhìn xem sắc mặt tái nhợt của Hạ Lăng, một góc bên mắt của cô vệt nước mắt, trang có chút hoa mỹ, mang đến một vẻ đẹp có chút mong manh yếu ớt. “Tìm bác sĩ đến xem.” Anh nói, trong lòng biết rõ cô không bị lao lực hay dinh dưỡng không đầy đủ. Cô rõ là biết được Lệ Lôi ở cùng người khác nên bị kích thích quá độ.
Nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên thôi.
Người lái xe không lên tiếng và chuyên tâm lái xe.
Sau một lúc lâu, anh ta đột nhiên nói: “ Ông chủ, đằng sau có người đi theo chúng ta. ”
Bùi Tử Hoành nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Là một cỗ BMW, đuổi theo rất sát, nhưng vì lý do hiệu suất nên nó không thể vượt qua chiếc Rolls-Royce của anh, càng không cách nào khiến xe anh ngừng lại.
“Cắt đuôi.” Anh lời ít ý nhiều.
Người lái xe tuân lệnh, đi qua đi lại lòng vòng trong thành phố, tốn rất nhiều công sức mới có thể cắt đuôi được chiếc BMW đó.
Không bao lâu, chuông điện thoại của Bùi Tử Hoành reo lên, là một số lạ.
Anh tiếp máy, quả nhiên, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói giận dữ của chị Mạch Na: “ Bùi Tử Hoành! Anh muốn mang Tiểu Lăng đi nơi nào? Anh điên rồi!”
“Cô ấy rất an toàn.” Anh không nóng không lạnh trả lơi, thậm chí còn rất kiên nhẫn giúp cô gái trong ngực của mình sửa sang lại vài sợi tóc, “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt. Để vệ sĩ của Lệ Lôi cút xa một chút, đừng đến cướp người làm cho cô ấy ngột ngạt. ”
“Anh——” Chị Mạch Na còn muốn nói thêm gì nữa.
Bùi Tử Hoành trực tiếp cúp điện thoại.
Không bao lâu đã đến biệt thự Vân Tuyền, anh đưa Hạ Lăng vào phòng ngủ chính.
Bên ngoài cửa sổ kiểu Pháp là một mảnh yên tĩnh, trong phòng có một con mèo Ba Tư nằm trên thảm mềm mại.
Bác sĩ anh mời đã đến, tiến hành giúp Hạ Lăng tỉ mỉ làm kiểm tra rồi nói: “Diệp tiểu thư không có trở ngại gì, chẳng qua là mấy ngày liên tiếp mệt mỏi, cộng thêm việc phải chịu kích thích quá độ nên mới ngất đi, cần ghỉ ngơi và bổ sung dinh dưỡng đầy đủ sau đó là giúp cô ấy giải sầu là ổn rồi." Nói xong liền lấy toa thuốc đưa cho Bùi Tử Hoành.
Bác sĩ sau khi xong việc đã ra ngoài.
Anh ngồi xuống ở bên giường, nhìn khuôn mặt đang chìm trong giấc ngủ và trông cô suốt cả một đêm.
Hạ Lăng chỉ cảm thấy mình đã trải qua một giấc mộng dài đằng đẵng và hỗn loạn, trong mơ là rất nhiều những cảnh tượng rời rạc, có Lệ Lôi, có Tô Đường, còn có Lệ lão gia cùng Cố Lâm và rất nhiều người không liên quan... Bọn họ cười nhạo và chế nhạo cô, nói cô không thể sinh được con, không phải là một phụ nữ tốt, nói cô không xứng ở bên Lệ Lôi......
Cô mơ thấy mình đang nắm lấy tay Lệ Lôi, đau khổ cầu xin anh đừng rời đi.
Thế nhưng trong mơ, Lệ Lôi một tay đẩy cô, lạnh lùng nói: “Tôi đã có Tô Đường, tôi sẽ cùng Tô Đường sinh một đứa con. ” Bàn tay anh chạm vào cái bụng lớn của Tô Đường rồi dần dần rời đi
Cô đột nhiên khóc và tỉnh lại.
Đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh băng của một vị thần cao ngạo.
Cô nhìn rất lâu mới ý thức được anh là là ai, nói: “ Bùi Tử Hoành, đưa điện thoại cho tôi. ”
“Em vừa mới tỉnh, thân thể còn rất yếu.” Bùi Tử Hoành ấm giọng nói, “Nằm xuống một lát, anh sẽ cho người làm cháo hoa quả, em ăn trước đã. ”
Cô nói: “Đưa điện thoại cho tôi!”
Anh liếc nhìn cô một cái và đưa điện thoại qua.
Cô run rẩy bấm số của Lệ Lôi, tiếng nhạc chuông cứ chạy mãi như nhưng lần trước, làm thế nào cũng không gọi được. Cô nôn nóng đứng lên, đánh số gọi cho Đàm Anh: “ Đàm Anh! Boss nhà anh bây giờ đang ở đâu?! vì sao lại không nhận điện thoại?!"
Từ khi Lệ Lôi quay về tổng bộ, Đàm Anh là người tổng phụ trách trong nước, là người luôn giữ liên lạc với tổng bộ. Hơn nửa đêm, anh nhận được điện thoại của Hạ Lăng nhưng có vẻ rất bình tĩnh: “ Diệp tiểu thư, ta đã nói rồi, boss đang làm nhiệm vụ, trong thời gian ngắn không liên lạc được là chuyện bình thường. ”
“ Anh nói dối!” Thanh âm của cô có chút thay đổi, “Tôi nghe nói Tô Đường đã mang thai, có phải là sự thật hay không?!”
Đàm Anh từ vài ngày trước đã nhận được tin, lúc này rất bình tĩnh trả lời cô: “Đúng vậy, trong trận nhiệm vụ đó là boss cùng Tô Đường đi cùng, Tô Đường cứu được mạng của Boss. Ở nơi hoang vu, cô nam quả nữ phát sinh chút gì đó đó là chuyện rất bình thường, tốt nhất là cô nên chấp nhận sự thật này. ”
Trong lòng cô chợt trầm xuống, chấp nhận? Bảo cô làm sao chấp nhận được?!
“Tin tức của bọn họ có thể truyền tới đây,” Cô miễn cưỡng bản thân tỉnh táo, hỏi: "Chứng tỏ cũng không phải không liên lạc được, Đàm Anh! Anh đem phương thức liên lạc cho tôi!”
Đàm Anh nhíu mày: “ Diệp tiểu thư, tôi không thể cho cô. Lão gia đã ra lệnh, không cho cô đi quấy rầy gia đình boss cùng Tô Đường. ” Anh cố ý dùng hai chữ "Gia đình”, cố ý làm cho cô biết khó mà lui.
Thế nhưng, cô vẫn chưa từ bỏ ý định: “Anh mau nói cho tôi biết!”
Đàm Anh ngắt điện thoại.
“Bỏ cuộc đi” Là âm thanh ôn nhu của Bùi Tử Hoành, "Lệ Lôi trước kia là người rất trăng hoa, trước khi gặp được em thì có vô số phụ nữ. Anh ta có thể giữ quan hệ với em lâu dài như vậy đã là kỳ tích, em cho rằng, khi em không ở bên cạnh thì anh ta có thể thủ thân như ngọc?”
Hạ Lăng bỗng nhiên quay đầu, lạnh lùng trừng mắt anh: “Anh ấy sẽ không phản bội tôi!”
- -----------------
Dịch: @Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -----------------
Tuần này ngày não cũng có chap nha mng!!!!
Hôm qua tui vừa kiểm tra lại tự nhiên mất hết fan cứng! Hôm nay vào lại thì thấy danh sách fan cứng có lại rồi! Nên mng cmt thử xem có chưa nha!!!!