Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 624: Nếu như là Một giấc mơ
Hạ Lăng không từ bỏ ý định, gọi lại, giọng lo lắng.
Chị Mạch Na nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, quan tâm hỏi: “Tiểu Lăng, em sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cô không trả lời, tay run run. Cô không tin Lệ Lôi yêu cô nhiều như vậy, tại sao mới đi nước ngoài vài tháng, đã nói thay lòng đổi dạ, thậm chí là có con. Không đúng, trong quá trình đó hẳn là có hiểu lầm gì đó, cô nhất định phải tìm ra. Các suy nghĩ dồn dập ập đến, cô đang trong một mớ hỗn độn.
Chị Mạch Na nói: “Tiểu Lăng, đừng làm chị sợ, có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của cô còn đáng sợ hơn, giống như một người bị bệnh, lung lay sắp ngã và có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, cô vẫn không nói một lời. Cô không còn sức lực để trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Bên ngoài, một nhân viên công tác đến thúc giục: “Cô Diệp, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cô hãy chuẩn bị, nó sẽ bắt đầu trong một phút nữa.”
Cô bàng hoàng.
Chị Mạch Na đỡ cô: “Em như thế này mà lên sân khấu sao?”
Cô nhận ra bên cạnh mình còn có một người khác, ánh mắt khó tập trung, cô nhìn chị Mạch Na nói nhỏ: “Em không sao đâu.” Cô định đi ra ngoài.
Chị Mạch Na nói: “Em đứng còn không vững nữa mà?”
Nhân viên bên ngoài lại thúc giục.
Hạ Lăng miễn cưỡng bình tĩnh lại, ép mình hít thở sâu và ổn định cơ thể. Cô mở miệng và dùng chút sức lực cuối cùng nói với Chị Mạch Na: "Em thực sự không sao. Đó là buổi mở màn, vì vậy em không thể hủy bỏ nó."
"Em!" Chị Mạch Na lo lắng về cô, nhưng cũng biết cô nói đúng. Buổi hòa nhạc lớn như vậy, cũng không phải là một buổi biểu diễn tầm thường, không phải trò đùa, không thể để khán giả thất vọng.
Ngây người một lúc, Hạ Lăng rời khỏi tay cô, bước từng bước lên sân khấu.
Ánh sáng mạnh mẽ từ sân khấu chiếu vào cô, đâm vào khiến người ta không thể mở mắt.
Hạ Lăng trở thành ca sĩ đã hai đời, đã quen với loại ánh sáng này từ lâu, nhưng lúc này lại có một loại xấu hổ, không có gì để che giấu. Trong tâm trí của cô, cô suy nghĩ về cuộc gọi điện thoại lúc nãy, Lệ lão gia đã nói, cô thậm chí còn không có những thứ cơ bản nhất của một người phụ nữ, làm gì có tư cách để bên cạnh cháu trai của ông?
Tư cách gì?
Cô cảm thấy độ chói của ánh đèn thật chướng, khiến cô muốn rơi nước mắt.
Dưới sân khấu, tiếng hò reo tràn ngập, gọi tên cô:
"Diệp Tinh Lăng! Diệp Tinh Lăng!".
Người hâm mộ giơ biểu ngữ:"I love you!" và "Cố lên!", những cây lighstick (gậy ánh sáng) lấp lánh thành những ngôi sao.
Thật là một khung cảnh quen thuộc.
Cô sống đã vài chục năm, cô với sân khấu như cá gặp nước, giống như nó là một phần của cuộc đời cô. Mọi lần, cô đều thoải mái đứng ở đây, nhưng lần này, cô đột nhiên không rõ, thậm chí cô còn quên mất cách hát.
Giai điệu dạo đầu vang lên.
Tay cô đỡ chân đế micro mảnh mai. Ngón giữa bên trái có màu bạch kim sáng chói, đó là một chiếc nhẫn. Cô đã mua một cặp nhẫn đôi khi đi mua sắm với Lệ Lôi cách đây rất lâu.
Không, không đúng.
Chùm ánh sáng xoay tròn, âm thanh của phần đệm như ảo mộng.
Cô chợt nhớ ra rằng chiếc nhẫn gốc đã bị Bùi Tử Hoành nung chảy từ lâu, chiếc nhẫn trên tay cô là đồ giả mà cô đã lén làm lại vì sợ Lệ Lôi sau khi phát hiện sẽ buồn.
Mặc dù trông giống hệt nhau, nhưng trên thực tế, nó đã thay đổi.
Liệu tình cảm của họ có giống như chiếc nhẫn này không? Đã bị phai nhạt từ lâu?
Nhạc đệm đã trôi qua một lúc lâu, cô đứng trên sân khấu, cầm micro, tinh thần hoảng hốt, không nói nên lời.
Trong sân vận động có vô số người đang cổ vũ, bỗng trở nên yên tĩnh.
Vô số người nhìn cô một cách kỳ lạ, tự hỏi tại sao cô vẫn không hát. Nhìn thấy nửa bài hát đã trôi qua cô vẫn không nhúc nhích, dưới kháng đài có tiếng xì xào bàn tán. Tiếng ồn trở nên to hơn, và dần dần phát triển thành một khẩu hiệu:
"Tiểu Lăng! Hát đi!",
"Tiểu Lăng! Hát đi!",
"Tiểu Lăng! Hát đi!".
Cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại và đột nhiên nhận ra rằng nhạc đệm đã qua gần hết, vì vậy cô vội vã tìm lại giai điệu, gấp gáp mà cất tiếng hát: "Cưỡi trên cánh sao tìm thần hoa hồng; nếu còn yêu em, anh sẽ không quên em..." nước mắt cô rơi không báo trước.
Ban đầu, đám đông không nhận ra cô đang khóc.
Nghe cô ấy hát, có một tràng pháo tay và tiếng hoan hô vang dội.
Cô hát quá hay, thật đẹp và thật bi thương, hoàn toàn khác với những phiên bản khác của Sao Chi Dực. Chắc chắn rồi, xem buổi hòa nhạc trực tiếp thật là đúng đắn. Ca khúc cũng sẽ được cô thể hiện theo một phong cách hoàn toàn khác.
Nhiều fan đã hạ quyết tâm, mấy tour sau chắc chắn phải theo.
Chỉ có Bùi Tử Hoành đang ngồi trên ghế VIP chắp tay, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay cô với vẻ mặt ảm đạm. Lệ lão gia vừa gửi một tin nhắn, và ông đã nói với Tiểu Lăng về việc Lệ Lôi và Tô Đường đang ở bên nhau. Tại sao, ngay cả trong trường hợp này, cô vẫn đeo nhẫn một cách tuyệt vọng, trước sự la hét của người hâm mộ.
Chỉ có anh mới để ý đến những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
Khóc đi, Tiểu Lăng, tôi muốn xem em có thể chống cự được bao lâu.
Bùi Tử Hoành gõ nhẹ ngón tay, khẽ thì thầm: “Nếu em còn yêu anh, trong tim em sẽ không quên đoá hoa hồng.”
Trên sân khấu, tiếng hát của Hạ Lăng dần trở nên sôi động.
Tâm trạng của cô hôm nay cực kỳ không tốt, nhưng lại bộc phát ra tiềm năng vô cùng lớn, giọng hát như là tiếng than của đỗ quyên, cùng với âm thanh cá heo dần dần khôi phục, tiếng hát vô cùng kinh ngạc.
Cả khán đài sôi sục, la hét đến khàn cả cổ, thậm chí có người còn quỳ xuống thờ lạy: "Trời ơi, âm thanh cá heo, đúng là âm thanh cá heo. Tiểu Lăng bé bỏng của chúng ta có âm thanh cá heo, và cô ấy hát quá hoàn hảo. Nữ thần là nữ thần của tôi."
Như si như cuồng.
Cô ngẩng đầu trong ánh đèn sân khấu gay gắt đến mức không thể mở mắt, hát to hơn bao giờ hết, như thể đang bay đến vũ trụ tối tăm vô tận. Phải không? Nếu cô đến đó, nếu cô đi đến tận sâu đáy biển, sẽ không còn đau đớn nữa và cô sẽ không bao giờ nhận được một cuộc gọi như vậy nữa.
Nếu cuộc gọi vừa rồi chỉ là một giấc mơ và là một ảo giác, nó sẽ như thế nào.
Dần dần, cô không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.
Hiện tại khi hát nốt cao nhất, cô chỉ cảm thấy mình chìm trong bóng tối và bất tỉnh.
"Tiểu Lăng!"
"Tiểu Lăng!"
Đám đông hỗn loạn, vô số người la hét và chen lấn về phía trước, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với cô.
Ngồi trên ghế VIP hàng ghế đầu, Bùi Tử Hoành thấy rõ thân hình nhỏ nhắn của cô, như chim gãy cánh, mềm nhũn ngã xuống đất. Anh đầu tiên đứng lên và lao ra sân khấu.
Đây gần như là một bản năng.
Nhân viên ở mép sân khấu muốn ngăn cản hắn, hắn dùng một đôi mắt lạnh lùng như ẩn chứa sấm sét nhìn chằm chằm bọn họ: “Đừng cản đường.”
Nhân viên run lên, người này thật kinh người.
Vô ý thức mà cho anh qua.
Bùi Tử Hoành đi ba bước thì chỉ đi hai bước là đến sân khấu, cúi người, cẩn thận bế cô lên.
—————————
Dịch: Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
Chị Mạch Na nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, quan tâm hỏi: “Tiểu Lăng, em sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cô không trả lời, tay run run. Cô không tin Lệ Lôi yêu cô nhiều như vậy, tại sao mới đi nước ngoài vài tháng, đã nói thay lòng đổi dạ, thậm chí là có con. Không đúng, trong quá trình đó hẳn là có hiểu lầm gì đó, cô nhất định phải tìm ra. Các suy nghĩ dồn dập ập đến, cô đang trong một mớ hỗn độn.
Chị Mạch Na nói: “Tiểu Lăng, đừng làm chị sợ, có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt của cô còn đáng sợ hơn, giống như một người bị bệnh, lung lay sắp ngã và có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, cô vẫn không nói một lời. Cô không còn sức lực để trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Bên ngoài, một nhân viên công tác đến thúc giục: “Cô Diệp, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cô hãy chuẩn bị, nó sẽ bắt đầu trong một phút nữa.”
Cô bàng hoàng.
Chị Mạch Na đỡ cô: “Em như thế này mà lên sân khấu sao?”
Cô nhận ra bên cạnh mình còn có một người khác, ánh mắt khó tập trung, cô nhìn chị Mạch Na nói nhỏ: “Em không sao đâu.” Cô định đi ra ngoài.
Chị Mạch Na nói: “Em đứng còn không vững nữa mà?”
Nhân viên bên ngoài lại thúc giục.
Hạ Lăng miễn cưỡng bình tĩnh lại, ép mình hít thở sâu và ổn định cơ thể. Cô mở miệng và dùng chút sức lực cuối cùng nói với Chị Mạch Na: "Em thực sự không sao. Đó là buổi mở màn, vì vậy em không thể hủy bỏ nó."
"Em!" Chị Mạch Na lo lắng về cô, nhưng cũng biết cô nói đúng. Buổi hòa nhạc lớn như vậy, cũng không phải là một buổi biểu diễn tầm thường, không phải trò đùa, không thể để khán giả thất vọng.
Ngây người một lúc, Hạ Lăng rời khỏi tay cô, bước từng bước lên sân khấu.
Ánh sáng mạnh mẽ từ sân khấu chiếu vào cô, đâm vào khiến người ta không thể mở mắt.
Hạ Lăng trở thành ca sĩ đã hai đời, đã quen với loại ánh sáng này từ lâu, nhưng lúc này lại có một loại xấu hổ, không có gì để che giấu. Trong tâm trí của cô, cô suy nghĩ về cuộc gọi điện thoại lúc nãy, Lệ lão gia đã nói, cô thậm chí còn không có những thứ cơ bản nhất của một người phụ nữ, làm gì có tư cách để bên cạnh cháu trai của ông?
Tư cách gì?
Cô cảm thấy độ chói của ánh đèn thật chướng, khiến cô muốn rơi nước mắt.
Dưới sân khấu, tiếng hò reo tràn ngập, gọi tên cô:
"Diệp Tinh Lăng! Diệp Tinh Lăng!".
Người hâm mộ giơ biểu ngữ:"I love you!" và "Cố lên!", những cây lighstick (gậy ánh sáng) lấp lánh thành những ngôi sao.
Thật là một khung cảnh quen thuộc.
Cô sống đã vài chục năm, cô với sân khấu như cá gặp nước, giống như nó là một phần của cuộc đời cô. Mọi lần, cô đều thoải mái đứng ở đây, nhưng lần này, cô đột nhiên không rõ, thậm chí cô còn quên mất cách hát.
Giai điệu dạo đầu vang lên.
Tay cô đỡ chân đế micro mảnh mai. Ngón giữa bên trái có màu bạch kim sáng chói, đó là một chiếc nhẫn. Cô đã mua một cặp nhẫn đôi khi đi mua sắm với Lệ Lôi cách đây rất lâu.
Không, không đúng.
Chùm ánh sáng xoay tròn, âm thanh của phần đệm như ảo mộng.
Cô chợt nhớ ra rằng chiếc nhẫn gốc đã bị Bùi Tử Hoành nung chảy từ lâu, chiếc nhẫn trên tay cô là đồ giả mà cô đã lén làm lại vì sợ Lệ Lôi sau khi phát hiện sẽ buồn.
Mặc dù trông giống hệt nhau, nhưng trên thực tế, nó đã thay đổi.
Liệu tình cảm của họ có giống như chiếc nhẫn này không? Đã bị phai nhạt từ lâu?
Nhạc đệm đã trôi qua một lúc lâu, cô đứng trên sân khấu, cầm micro, tinh thần hoảng hốt, không nói nên lời.
Trong sân vận động có vô số người đang cổ vũ, bỗng trở nên yên tĩnh.
Vô số người nhìn cô một cách kỳ lạ, tự hỏi tại sao cô vẫn không hát. Nhìn thấy nửa bài hát đã trôi qua cô vẫn không nhúc nhích, dưới kháng đài có tiếng xì xào bàn tán. Tiếng ồn trở nên to hơn, và dần dần phát triển thành một khẩu hiệu:
"Tiểu Lăng! Hát đi!",
"Tiểu Lăng! Hát đi!",
"Tiểu Lăng! Hát đi!".
Cô cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại và đột nhiên nhận ra rằng nhạc đệm đã qua gần hết, vì vậy cô vội vã tìm lại giai điệu, gấp gáp mà cất tiếng hát: "Cưỡi trên cánh sao tìm thần hoa hồng; nếu còn yêu em, anh sẽ không quên em..." nước mắt cô rơi không báo trước.
Ban đầu, đám đông không nhận ra cô đang khóc.
Nghe cô ấy hát, có một tràng pháo tay và tiếng hoan hô vang dội.
Cô hát quá hay, thật đẹp và thật bi thương, hoàn toàn khác với những phiên bản khác của Sao Chi Dực. Chắc chắn rồi, xem buổi hòa nhạc trực tiếp thật là đúng đắn. Ca khúc cũng sẽ được cô thể hiện theo một phong cách hoàn toàn khác.
Nhiều fan đã hạ quyết tâm, mấy tour sau chắc chắn phải theo.
Chỉ có Bùi Tử Hoành đang ngồi trên ghế VIP chắp tay, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn bạch kim trên ngón tay cô với vẻ mặt ảm đạm. Lệ lão gia vừa gửi một tin nhắn, và ông đã nói với Tiểu Lăng về việc Lệ Lôi và Tô Đường đang ở bên nhau. Tại sao, ngay cả trong trường hợp này, cô vẫn đeo nhẫn một cách tuyệt vọng, trước sự la hét của người hâm mộ.
Chỉ có anh mới để ý đến những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
Khóc đi, Tiểu Lăng, tôi muốn xem em có thể chống cự được bao lâu.
Bùi Tử Hoành gõ nhẹ ngón tay, khẽ thì thầm: “Nếu em còn yêu anh, trong tim em sẽ không quên đoá hoa hồng.”
Trên sân khấu, tiếng hát của Hạ Lăng dần trở nên sôi động.
Tâm trạng của cô hôm nay cực kỳ không tốt, nhưng lại bộc phát ra tiềm năng vô cùng lớn, giọng hát như là tiếng than của đỗ quyên, cùng với âm thanh cá heo dần dần khôi phục, tiếng hát vô cùng kinh ngạc.
Cả khán đài sôi sục, la hét đến khàn cả cổ, thậm chí có người còn quỳ xuống thờ lạy: "Trời ơi, âm thanh cá heo, đúng là âm thanh cá heo. Tiểu Lăng bé bỏng của chúng ta có âm thanh cá heo, và cô ấy hát quá hoàn hảo. Nữ thần là nữ thần của tôi."
Như si như cuồng.
Cô ngẩng đầu trong ánh đèn sân khấu gay gắt đến mức không thể mở mắt, hát to hơn bao giờ hết, như thể đang bay đến vũ trụ tối tăm vô tận. Phải không? Nếu cô đến đó, nếu cô đi đến tận sâu đáy biển, sẽ không còn đau đớn nữa và cô sẽ không bao giờ nhận được một cuộc gọi như vậy nữa.
Nếu cuộc gọi vừa rồi chỉ là một giấc mơ và là một ảo giác, nó sẽ như thế nào.
Dần dần, cô không thể phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.
Hiện tại khi hát nốt cao nhất, cô chỉ cảm thấy mình chìm trong bóng tối và bất tỉnh.
"Tiểu Lăng!"
"Tiểu Lăng!"
Đám đông hỗn loạn, vô số người la hét và chen lấn về phía trước, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra với cô.
Ngồi trên ghế VIP hàng ghế đầu, Bùi Tử Hoành thấy rõ thân hình nhỏ nhắn của cô, như chim gãy cánh, mềm nhũn ngã xuống đất. Anh đầu tiên đứng lên và lao ra sân khấu.
Đây gần như là một bản năng.
Nhân viên ở mép sân khấu muốn ngăn cản hắn, hắn dùng một đôi mắt lạnh lùng như ẩn chứa sấm sét nhìn chằm chằm bọn họ: “Đừng cản đường.”
Nhân viên run lên, người này thật kinh người.
Vô ý thức mà cho anh qua.
Bùi Tử Hoành đi ba bước thì chỉ đi hai bước là đến sân khấu, cúi người, cẩn thận bế cô lên.
—————————
Dịch: Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh