Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 623: Chuyện xấu
Cô đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng tại buổi hòa nhạc này.
Như để bù đắp cho sự nổi tiếng đã mất, cô cẩn thận lựa chọn các bài hát, thử vài bộ trang phục với nhà tạo mẫu, thậm chí vũ đạo cũng mới toanh, thay đổi và sửa chữa, cuối cùng cũng hoàn thiện.
Ngày diễn ra buổi hòa nhạc rất sôi động.
Nhiều người hâm mộ đã đến tham gia, có những biểu ngữ nói "Cố lên, Tiểu Lăng!" ở khắp mọi nơi, cũng như các áp phích tương tự, biển quảng cáo và cả bóng bay đầy màu sắc
Để truyền tải sự ủng hộ của họ dành cho cô.
Vì vậy, mấy ngày nay tâm trạng của Hạ Lăng cũng tốt hơn rất nhiều.
Một nhiếp ảnh gia đã vào phòng thay đồ để chụp ảnh cho cô. Anh đang cầm chiếc máy ảnh Polaroid cổ điển đợi cô, chụp được hơn mười bức ảnh cùng một lúc. "Đây là những thứ dành cho khán giả VIP. Nào, Tiểu Lăng hãy ký tên lên nó." Nhiếp ảnh gia nói và đưa cho cô một cây bút.
Cô lưu loát ký tên vào từng bức ảnh.
Nhiếp ảnh mang theo những bức ảnh ra ngoài.
Không lâu sau, chị Mạch Na bước vào với vẻ mặt tức giận.
Hạ Lăng có chút kỳ lạ hỏi chị Mạch Na: "Sao vậy?"
"Bùi Tử Hoành này thật là...." Chị Mạch Na rất tức giận: "Sao anh ta âm hồn bất tán vậy? Vừa rồi nhân viên chụp ảnh ngồi ở ghế VIP, lại gặp anh ta!"
Bùi Tử Hoành lại đến nữa.
Đôi tay Hạ Lăng đang chải mái tóc dài hơi khựng lại, mắt cô cụp xuống.
Chị Mạch Na nói: “Chị thực sự muốn giết anh ta bằng một phát súng duy nhất.” Khi đó, cô ấy trông lạnh lùng, mặc một chiếc áo khoác da đỏ rực, giống như một nữ hoàng giết người.
Hạ Lăng khẽ chải mái tóc dài của mình.
Chị Mạch Na vẫn mất bình tĩnh: "Không phải ỷ Boss ở nước ngoài sao? Bằng không sẽ dọn dẹp anh ta trong phút chốc!"
Hạ Lăng trấn tĩnh: "Mặc kệ anh ta, chúng ta không thể đuổi anh ta ra ngoài được. Chờ anh ta chờ thêm một lúc nữa, cảm thấy nhàm chán, sẽ rời đi. "Mặc dù, cô nghĩ khả năng anh ta tự động rời đi là rất nhỏ.
Chị Mạch Na chua chát nói: "Buổi biểu diễn tiếp theo bắt đầu, chị muốn tăng giá vé của hàng ghế VIP."
Hạ Lăng cười: "Chị nghĩ anh ta không có khả năng trả?"
Chị Mạch Na: "Ghế Vip sẽ hủy và đổi thành vé miễn phí!"
Hạ Lăng: "Chị nghĩ anh ta không lấy được sao?"
Chị Mạch Na: "..."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Chị Mạch Na càng tức giận: “Tại sao em nói chuyện luôn hướng về Bùi Tử Hoành vậy? ”
“Em chỉ nói sự thật.” Hạ Lăng lại bắt đầu chải lại mái tóc dài của mình, không yên lòng. Cô chải đi chải lại nhiều lần, và đột nhiên nói: "Em có một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền bằng nhẫn bạch kim có khắc chữ bên trong. Tìm người đến khách sạn lấy cho em."
"Em?" Chị Mạch Na nhìn cô nghi ngờ.
Hạ Lăng nói: “Là do Lệ Lôi tặng cho em.” Có lẽ Bùi Tử Hoành có thể nhìn thấy và rút lui.
Dù chỉ hy vọng mong manh.
Chị Mạch Na nghe theo liền cử người đến lấy.
Không lâu sau, sợi dây chuyền mặt nhẫn bạch kim được chuyển đến. Hạ Lăng nhận lấy, tháo chiếc nhẫn ra khỏi dây chuyền, đeo vào ngón giữa bên trái của cô. Màu bạch kim lạnh lùng lấp lánh ánh kim, cô đeo vào ngón tay trắng nõn thon dài, khi đứng trên sân khấu cầm micro lên, ai cũng sẽ không bỏ qua chiếc nhẫn tinh xảo này.
Chị Mạch Na ánh mắt hơi trầm xuống.
"Tiểu Lăng, em có biết một khi đã đeo vào, sẽ không dễ dàng cởi ra?" cô hỏi. Tiểu Lăng là một ngôi sao nhỏ của công chúng, chiếc nhẫn trên ngón giữa của bàn tay trái tượng trưng cho một mối quan hệ, đính hôn, đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, chắc chắn có thể gây náo động.
“Em biết.” Hạ Lăng nói. “Các phương tiện truyền thông nhất định sẽ hỏi em đính hôn với ai, và em sẽ nói với họ rằng em cùng Lệ Lôi đã cam kết nguyện thề với nhau. Ngay cả khi Lệ Lôi không ở bên cạnh, em cũng sẽ đứng về phía anh ấy!”.
Chị Mạch Na nhìn cô thâm tình: “Nếu như tình cảm của hai người xảy ra biến cố, mọi người sẽ cười nhạo em.” Cô không còn là một cô gái nhỏ nữa, cô là một người phụ nữ đã từng kết hôn và ly hôn, mẹ của đứa con trai đã chết. Người phụ nữ này khắc nghiệt hơn nhiều so với cô gái ngây thơ, và một khi mối quan hệ của cô ấy có những khúc mắc, họ sẽ vui vẻ chế giễu cô.
“Em chỉ muốn biết, nếu em làm như vậy, có ảnh hưởng gì đến đội ngũ quản lý của em không?” Hạ Lăng nghiêm túc nhìn chị Mạch Na: “Về việc sau này em có bị tổn thương không, chị Mạch Na, đừng nghĩ tới."
Xem cô đã xác định như vậy, Mạch Na nói:" Đeo nó a, hoặc em muốn nhiều scandal ồn ào hơn để có cảm giác hiện diện, chỉ cần họ đoán nguồn gốc của chiếc nhẫn này trên tay của em, cũng sẽ mất vài ngày, sau khi Boss về, em lại thông báo đáp án, rồi ân ân ái ái, kết quả thật là viên mãn.
Sợ là không đợi được đến ngày đó thì quan hệ giữa hai người sẽ có chuyện xấu.
Chị Mạch Na đã ở Thiên Nghệ nhiều năm, nên biết rõ thủ đoạn của Lệ lão gia.
Bây giờ tưởng như mọi chuyện đã êm đềm bình lặng, nhưng ai biết được sự bình yên mong manh như vậy sẽ kéo dài được bao lâu, cô ôm Hạ Lăng một cái thật khẽ: “Cố gắng lên.”
Hạ Lăng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn.
Điện thoại reo.
Cô cầm lên và thấy số điện thoại của Lệ Lôi.
Cô vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Lệ Lôi chủ động gọi điện cho cô trong khoảng hơn một tháng trở lại đây. Cô nhớ anh quá, không biết anh đã xong chưa và có sức khỏe tốt không, khi nào trở về Trung Quốc. Cô nhấn nút trả lời: "Lệ..."
Trước khi từ "Lôi" vang lên, cô nghe thấy một giọng nói uy nghiêm và già dặn trong điện thoại. "Diệp Tinh Lăng, cô không nên cứ bám lấy cháu trai tôi không buông. Nó đã cùng Tô Đường ở cùng một chỗ!"
Cái gì?
Hạ Lăng nhất thời không phản ứng kịp, trong đầu cứ ong ong lên một tiếng, và phải mất một vài giây mới run rẩy hỏi: "Lão gia, người đang nói cái gì, đừng nói dối tôi, xin để cho Lệ Lôi nghe điện thoại."
Đầu bên kia điện thoại, Lệ lão gia hừ lạnh một tiếng: "Nó đang bận chăm sóc Tô Đường. Làm sao có thể nói chuyện với cô, rằng Tô Đường đang mang thai và sẽ sớm sinh ra một đứa cháu trai mập mạp cho nhà họ Lệ của chúng tôi, còn cô, Diệp Tinh Lăng, một người phụ nữ không có thể sinh con lần nữa, còn không có chức năng cơ bản nhất của một người phụ nữ, lấy tư cách gì mà bám lấy cháu tôi không tha, phải sớm biến đi rồi chứ? ”
Hạ Lăng cầm điện thoại, run rẩy.
Tô Đường thật sự đã mang thai đứa con của Lệ Lôi, chuyện này làm sao có thể?
Còn có, Lệ lão gia làm sao biết được cô không thể sinh con được nữa? Ngoại trừ Bùi Tử Hoành, chỉ có Lệ Lôi biết chuyện này, chẳng lẽ Lệ Lôi thật sự....
Thật không dám nghĩ tới nữa.
Miễn cưỡng ổn định tinh thần, cô nói: “Tôi muốn nói chuyện với Lệ Lôi, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”
Đằng này, Lệ lão gia khinh bỉ chửi rủa, “Thật không biết xấu hổ!”. Ông ấy cũng nói: "Tiểu Lôi đã đi cùng Tô Đường đi khám thai. Cô thực sự nên xem nó mong chờ đứa trẻ ra đời đến mức nào. Nó nói với tôi rằng nó luôn hối hận vì cô không thể sinh con được nữa, nhưng vì tình yêu nên mới không bỏ rơi cô! Tuy nhiên, bây giờ đã khác, Tô Đường có con của nó, bọn họ sẽ tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, còn cô, đừng hòng quấy rầy gia đình bọn nó. ”
Lời nói của Lệ lão gia như một nhát dao, cứa vào lòng người.
"Tôi muốn nói chuyện với Lệ Lôi!" cô lặp lại trong vô vọng.
Bên kia điện thoại, ông ta cúp máy trong tích tắc.
———————
Dịch: Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: Nguyễn Minh Châu
Như để bù đắp cho sự nổi tiếng đã mất, cô cẩn thận lựa chọn các bài hát, thử vài bộ trang phục với nhà tạo mẫu, thậm chí vũ đạo cũng mới toanh, thay đổi và sửa chữa, cuối cùng cũng hoàn thiện.
Ngày diễn ra buổi hòa nhạc rất sôi động.
Nhiều người hâm mộ đã đến tham gia, có những biểu ngữ nói "Cố lên, Tiểu Lăng!" ở khắp mọi nơi, cũng như các áp phích tương tự, biển quảng cáo và cả bóng bay đầy màu sắc
Để truyền tải sự ủng hộ của họ dành cho cô.
Vì vậy, mấy ngày nay tâm trạng của Hạ Lăng cũng tốt hơn rất nhiều.
Một nhiếp ảnh gia đã vào phòng thay đồ để chụp ảnh cho cô. Anh đang cầm chiếc máy ảnh Polaroid cổ điển đợi cô, chụp được hơn mười bức ảnh cùng một lúc. "Đây là những thứ dành cho khán giả VIP. Nào, Tiểu Lăng hãy ký tên lên nó." Nhiếp ảnh gia nói và đưa cho cô một cây bút.
Cô lưu loát ký tên vào từng bức ảnh.
Nhiếp ảnh mang theo những bức ảnh ra ngoài.
Không lâu sau, chị Mạch Na bước vào với vẻ mặt tức giận.
Hạ Lăng có chút kỳ lạ hỏi chị Mạch Na: "Sao vậy?"
"Bùi Tử Hoành này thật là...." Chị Mạch Na rất tức giận: "Sao anh ta âm hồn bất tán vậy? Vừa rồi nhân viên chụp ảnh ngồi ở ghế VIP, lại gặp anh ta!"
Bùi Tử Hoành lại đến nữa.
Đôi tay Hạ Lăng đang chải mái tóc dài hơi khựng lại, mắt cô cụp xuống.
Chị Mạch Na nói: “Chị thực sự muốn giết anh ta bằng một phát súng duy nhất.” Khi đó, cô ấy trông lạnh lùng, mặc một chiếc áo khoác da đỏ rực, giống như một nữ hoàng giết người.
Hạ Lăng khẽ chải mái tóc dài của mình.
Chị Mạch Na vẫn mất bình tĩnh: "Không phải ỷ Boss ở nước ngoài sao? Bằng không sẽ dọn dẹp anh ta trong phút chốc!"
Hạ Lăng trấn tĩnh: "Mặc kệ anh ta, chúng ta không thể đuổi anh ta ra ngoài được. Chờ anh ta chờ thêm một lúc nữa, cảm thấy nhàm chán, sẽ rời đi. "Mặc dù, cô nghĩ khả năng anh ta tự động rời đi là rất nhỏ.
Chị Mạch Na chua chát nói: "Buổi biểu diễn tiếp theo bắt đầu, chị muốn tăng giá vé của hàng ghế VIP."
Hạ Lăng cười: "Chị nghĩ anh ta không có khả năng trả?"
Chị Mạch Na: "Ghế Vip sẽ hủy và đổi thành vé miễn phí!"
Hạ Lăng: "Chị nghĩ anh ta không lấy được sao?"
Chị Mạch Na: "..."
Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.
Chị Mạch Na càng tức giận: “Tại sao em nói chuyện luôn hướng về Bùi Tử Hoành vậy? ”
“Em chỉ nói sự thật.” Hạ Lăng lại bắt đầu chải lại mái tóc dài của mình, không yên lòng. Cô chải đi chải lại nhiều lần, và đột nhiên nói: "Em có một sợi dây chuyền, mặt dây chuyền bằng nhẫn bạch kim có khắc chữ bên trong. Tìm người đến khách sạn lấy cho em."
"Em?" Chị Mạch Na nhìn cô nghi ngờ.
Hạ Lăng nói: “Là do Lệ Lôi tặng cho em.” Có lẽ Bùi Tử Hoành có thể nhìn thấy và rút lui.
Dù chỉ hy vọng mong manh.
Chị Mạch Na nghe theo liền cử người đến lấy.
Không lâu sau, sợi dây chuyền mặt nhẫn bạch kim được chuyển đến. Hạ Lăng nhận lấy, tháo chiếc nhẫn ra khỏi dây chuyền, đeo vào ngón giữa bên trái của cô. Màu bạch kim lạnh lùng lấp lánh ánh kim, cô đeo vào ngón tay trắng nõn thon dài, khi đứng trên sân khấu cầm micro lên, ai cũng sẽ không bỏ qua chiếc nhẫn tinh xảo này.
Chị Mạch Na ánh mắt hơi trầm xuống.
"Tiểu Lăng, em có biết một khi đã đeo vào, sẽ không dễ dàng cởi ra?" cô hỏi. Tiểu Lăng là một ngôi sao nhỏ của công chúng, chiếc nhẫn trên ngón giữa của bàn tay trái tượng trưng cho một mối quan hệ, đính hôn, đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, chắc chắn có thể gây náo động.
“Em biết.” Hạ Lăng nói. “Các phương tiện truyền thông nhất định sẽ hỏi em đính hôn với ai, và em sẽ nói với họ rằng em cùng Lệ Lôi đã cam kết nguyện thề với nhau. Ngay cả khi Lệ Lôi không ở bên cạnh, em cũng sẽ đứng về phía anh ấy!”.
Chị Mạch Na nhìn cô thâm tình: “Nếu như tình cảm của hai người xảy ra biến cố, mọi người sẽ cười nhạo em.” Cô không còn là một cô gái nhỏ nữa, cô là một người phụ nữ đã từng kết hôn và ly hôn, mẹ của đứa con trai đã chết. Người phụ nữ này khắc nghiệt hơn nhiều so với cô gái ngây thơ, và một khi mối quan hệ của cô ấy có những khúc mắc, họ sẽ vui vẻ chế giễu cô.
“Em chỉ muốn biết, nếu em làm như vậy, có ảnh hưởng gì đến đội ngũ quản lý của em không?” Hạ Lăng nghiêm túc nhìn chị Mạch Na: “Về việc sau này em có bị tổn thương không, chị Mạch Na, đừng nghĩ tới."
Xem cô đã xác định như vậy, Mạch Na nói:" Đeo nó a, hoặc em muốn nhiều scandal ồn ào hơn để có cảm giác hiện diện, chỉ cần họ đoán nguồn gốc của chiếc nhẫn này trên tay của em, cũng sẽ mất vài ngày, sau khi Boss về, em lại thông báo đáp án, rồi ân ân ái ái, kết quả thật là viên mãn.
Sợ là không đợi được đến ngày đó thì quan hệ giữa hai người sẽ có chuyện xấu.
Chị Mạch Na đã ở Thiên Nghệ nhiều năm, nên biết rõ thủ đoạn của Lệ lão gia.
Bây giờ tưởng như mọi chuyện đã êm đềm bình lặng, nhưng ai biết được sự bình yên mong manh như vậy sẽ kéo dài được bao lâu, cô ôm Hạ Lăng một cái thật khẽ: “Cố gắng lên.”
Hạ Lăng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn.
Điện thoại reo.
Cô cầm lên và thấy số điện thoại của Lệ Lôi.
Cô vô cùng ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên Lệ Lôi chủ động gọi điện cho cô trong khoảng hơn một tháng trở lại đây. Cô nhớ anh quá, không biết anh đã xong chưa và có sức khỏe tốt không, khi nào trở về Trung Quốc. Cô nhấn nút trả lời: "Lệ..."
Trước khi từ "Lôi" vang lên, cô nghe thấy một giọng nói uy nghiêm và già dặn trong điện thoại. "Diệp Tinh Lăng, cô không nên cứ bám lấy cháu trai tôi không buông. Nó đã cùng Tô Đường ở cùng một chỗ!"
Cái gì?
Hạ Lăng nhất thời không phản ứng kịp, trong đầu cứ ong ong lên một tiếng, và phải mất một vài giây mới run rẩy hỏi: "Lão gia, người đang nói cái gì, đừng nói dối tôi, xin để cho Lệ Lôi nghe điện thoại."
Đầu bên kia điện thoại, Lệ lão gia hừ lạnh một tiếng: "Nó đang bận chăm sóc Tô Đường. Làm sao có thể nói chuyện với cô, rằng Tô Đường đang mang thai và sẽ sớm sinh ra một đứa cháu trai mập mạp cho nhà họ Lệ của chúng tôi, còn cô, Diệp Tinh Lăng, một người phụ nữ không có thể sinh con lần nữa, còn không có chức năng cơ bản nhất của một người phụ nữ, lấy tư cách gì mà bám lấy cháu tôi không tha, phải sớm biến đi rồi chứ? ”
Hạ Lăng cầm điện thoại, run rẩy.
Tô Đường thật sự đã mang thai đứa con của Lệ Lôi, chuyện này làm sao có thể?
Còn có, Lệ lão gia làm sao biết được cô không thể sinh con được nữa? Ngoại trừ Bùi Tử Hoành, chỉ có Lệ Lôi biết chuyện này, chẳng lẽ Lệ Lôi thật sự....
Thật không dám nghĩ tới nữa.
Miễn cưỡng ổn định tinh thần, cô nói: “Tôi muốn nói chuyện với Lệ Lôi, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy.”
Đằng này, Lệ lão gia khinh bỉ chửi rủa, “Thật không biết xấu hổ!”. Ông ấy cũng nói: "Tiểu Lôi đã đi cùng Tô Đường đi khám thai. Cô thực sự nên xem nó mong chờ đứa trẻ ra đời đến mức nào. Nó nói với tôi rằng nó luôn hối hận vì cô không thể sinh con được nữa, nhưng vì tình yêu nên mới không bỏ rơi cô! Tuy nhiên, bây giờ đã khác, Tô Đường có con của nó, bọn họ sẽ tạo thành một gia đình hoàn chỉnh, còn cô, đừng hòng quấy rầy gia đình bọn nó. ”
Lời nói của Lệ lão gia như một nhát dao, cứa vào lòng người.
"Tôi muốn nói chuyện với Lệ Lôi!" cô lặp lại trong vô vọng.
Bên kia điện thoại, ông ta cúp máy trong tích tắc.
———————
Dịch: Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: Nguyễn Minh Châu