Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 620: Làm sao anh có thể nhẫn tâm với em?
Anh ta đứng dưới ánh đèn vàng mờ mờ ở hành lang, mặc chiếc áo sáng màu đơn giản. Trông hắn rất có vẻ đáng tin cậy và tử tế.
Cô nói với anh ta qua cánh cửa gỗ, “Bùi Tử Hoành, không cần đến đây nữa. Tôi đã nói với anh rồi, nếu anh cứ tiếp tục thế này anh ấy sẽ không vui.”
“Vậy hắn ta có quan tâm là tâm trạng của em có vui vẻ hay không bao giờ chưa?” Bùi Tử Hoành bình tĩnh đáp lại cô. “Tôi đã nghe nói rằng có một sự cố xảy ra tại buổi hòa nhạc nên tôi đến ở đây để xem em thế nào rồi thôi.”
Hạ Lăng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.
Cô nhớ đến việc gọi điện cho Lệ Lôi vào lúc nãy - anh đã không bắt máy trả lời. Anh ấy thực sự rất bận và vì vậy không thể nhận cuộc gọi của cô, phải không? Cô không nên nhắn tin làm phiền với anh trong một thời điểm nhạy cảm như vậy được.
"Anh đi đi." Cô nói với hắn, sau đó rời đi, trở về phòng ngủ.
Bên ngoài cửa phòng khách sạn đã im ắng trở lại. Có vẻ như Bùi Tử Hoành đã đi rồi.
Hạ Lăng cảm thấy trống rỗng và cô đơn vì cô không có ai để nói chuyện và dựa dẫm trong một thời điểm khó khăn như thế này. Cô tìm thấy một cây bút và tờ giấy và bắt đầu viết một bài hát. Cô muốn viết một bài hát dành tặng cho hai đứa trẻ đã mất kia. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi viết nó.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trước khi cô biết điều đó, đó là sáng hôm sau.
Chị Mạch Na đến gặp cô với vẻ mặt tồi tệ hơn hôm qua. Sau đó, “Tiểu Lăng, em cần phải đặc biệt cẩn thận về bất cứ điều gì em sẽ phát ngôn hoặc đăng lên mạng xã hội. Và em cũng cần phải hỏi qua chị trước khi làm bất cứ điều gì. Tình hình tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng chúng ta. Chị nghĩ có ai đó đang nhắm vào em.”
Hạ Lăng hỏi chị. “Hiện tại đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Chị Mạch Na trả lời, “Em có thể tự mình xem thử tờ báo này” Chị đưa tờ báo cho Hạ Lăng xem.
Hạ Lăng nhận lấy tờ báo từ chị, thấy một tấm ảnh. Hóa ra đó là "nhân viên" đã lên sân khấu hôm qua để tặng cô bó hoa kia. Đứng trước ống kính chả giới truyền thông, cô ta trông có vẻ đang tức giận và biểu cảm như kiểu không thể chịu đựng được, đã nói. “Tôi nghe nói rằng có một cuộc nói chuyện giữa các khán giả ở đó và biết được rằng hai người đang bị đánh bởi fan cuồng của cô ta. Tôi muốn nói với Diệp Tinh Lăng về chuyện đó bằng cách tặng hoa cho cô ấy trên sân khấu, hy vọng rằng cô ấy sẽ nói điều gì đó để ngăn cuộc chiến kia. Những kẻ gây lộn kia đều là những người hâm mộ của cô ta, nên tất nhiên, miễn là bất cứ điều gì cô ta nói, tôi chắc chắn bọn họ sẽ lắng nghe cô ta thôi. Nhưng cô ta đã không nói lời nào cả. Ả tiếp tục hát như không có chuyện gì xảy ra! Cô ta sẵn sàng hy sinh hai sinh mạng chỉ để buổi biểu diễn được diễn ra suôn sẻ! Tôi chưa từng thấy một ca sĩ nào lại ích kỉ và độc ác như cô ta hết!”
Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào bài báo.
Cô có chút lo lắng, hướng về phía chị Mạch Na nói: “Không phải như thế, ngày hôm qua trên sân khấu có người tặng hoa cho em, nhưng cô ấy nói với em là có người tuột huyết áp nên ngất đi, bảo em cứ an tâm ca hát. Căn bản không nói về việc ẩu đả gì cả!”
Lúc ấy cô còn trên sân khấu, tiếng âm nhạc quá lớn, căn bản không biết phía dưới đang xảy ra chuyện gì.
Mạch Na tỷ nói: “Chị đương nhiên sẽ tin tưởng em. Thế nhưng, phía truyền thông cùng công chúng không nghĩ vậy. Tiểu Lăng, chị nghĩ chuyện này chắc hẳn là có âm mưu, có người ở phía sau ra tay muốn huỷ hoại em.”
“Là ai?” Cô hỏi.
“Hiện giờ có quá nhiều đối tượng hiềm nghi.” Chị Mạch Na trầm ngâm, “Ví dụ như Lệ lão gia. Ông ấy muốn khiến em thân bại danh liệt để dễ dàng chia rẽ em và boss. Cũng có thể là Cố gia hoặc Bùi Tử Hoành. ”
“Bùi Tử Hoành?” Hô hấp của Hạ Lăng như nghẹn lại, nhớ tới khoảng thời gian gần đây, người đàn ông đó hỏi han cô rất ân cần.
Nếu thật sự là anh ta thì tâm tư anh ta cũng quá sâu rồi, thật đáng sợ.
Đáy lòng của cô có chút lạnh.
Chị Mạch Na nhận thấy sắc mặt của cô liền quan tâm: “Làm sao vậy?”
Cô lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Chị cảm thấy trong ba người trong đó, ai có khả năng lớn nhất?”
Chị Mạch Na liếc nhìn cô một cái: “Bất kể là ai, em đều phải tránh xa một chút, trong khoảng thời gian này đừng tiếp xúc với họ.” Trong lòng cô có hoài nghi một người, nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Nếu mà vô ý nói ra lại làm cho Tiểu Lăng khổ sở. Đều là phụ nữ, cô có thể cảm giác được Tiểu Lăng đối người kia có tình cảm rất đặc thù. Mặc dù cô không biết tình cảm đó là gì.
“Là Bùi Tử Hoành, đúng không?” Âm thanh của Hạ Lăng vẫn như cũ, rất nhẹ, “Lệ lão gia hiện giờ đang đặt tâm tư ở nước ngoài, lo cho bản thân còn không nổi, làm gì dư sức lực đi hãm hại em chứ. Còn Cố Lâm thì không có lý do để làm vậy. Chỉ còn Bùi Tử Hoành, có tâm cơ cũng có năng lực. Hơn nữa, tại buổi hòa nhạc, anh ta ở ngay hiện trường. ”
Chị Mạch Na thoáng trầm mặc: “Không có chứng cứ, vẫn chưa thể kết luận. ”
“Anh ta sẽ lưu lại chứng cứ gì chứ?” Hạ Lăng cười lạnh một tiếng. Trong nội tâm rất đau, cô không hy vọng là người đàn ông đó, không hy vọng những kí ức tốt đẹp còn lại với anh sẽ vơi đi lần nữa. Nhưng cô rất chắc chắn, Bùi Tử Hoành có thể làm được ra chuyện như vậy, vì đạt được mục đích, anh có thể không từ thủ đoạn.
Chị Mạch Na an ủi cô: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi thứ rồi cũng đâu vào đấy. ”
Mặc dù chị Mạch Na liên tục an ủi nhưng cũng không thể khiến cho Hạ Lăng dễ chịu hơn.
Phía dư luận thì vẫn tiếp tục mắng chửi cô.
Ngay cả những chiếc xe mà cô đỗ trong nhà xe của khách sạn cũng bị phun lên những câu chửi thề.
Cùng lúc đó Lệ Lôi gọi đến, anh vẫn chỉ nói vội vài lời rồi cúp máy. Luôn có những âm thanh ồn ào phát ra ở phía sau, đôi khi là tiếng súng, đôi khi là tiếng trực thăng nổ, thậm chí có một lần là tiếng thét thót tim. Lệ Lôi an ủi cô: “Anh rất an toàn. Anh là chỉ huy nên không cần xông lên tiền tuyến, chỉ cần chỉ huy mọi người thôi.”
Cô dặn dò anh chăm sóc thật tốt thân thể.
Anh liền khẽ cười: “ Ừ, anh biết rồi. Em cũng nhớ chăm sóc chính mình thật tốt. Anh còn có một con báo dũng mãnh theo anh ra nước ngoài, là trợ lý kiêm cả vệ sĩ. Em đừng quá lo lắng cho anh."
Anh dùng một tay nhẹ nhàng vuốt đầu Nhị Mao, rồi lại vuốt nhẹ bộ lông mềm mại trên cổ. Con báo lười biếng nằm trên mặt đất ngáp một cái.
Hạ Lăng nghe thấy tiếng ngáp, cô muốn nói chuyện với Nhị Mao. Lệ Lôi đem điện thoại để bên cái tai bồng mượt của nó. Hạ Lăng nói: “Nhị Mao, ngươi phải ngoan ngoãn, bảo vệ chủ nhân nhà ngươi thật tốt, không nên lười biếng chỉ biết ăn như vậy. ”
Lệ Lôi lại cười nhẹ, "Nó biết rõ mà." Anh không có nói cho cô biết, Nhị Mao gần đây là ăn thịt người mới béo lên, người muốn giết anh cứ như từng đợt sóng ập đến, nếu như không có Nhị Mao thì có lẽ anh đã sớm chết rồi.
Anh ấm áp nói với cô: “Còn em, có ăn cơm đầy đủ không? Có mập lên chưa?". “ Em mập lên rất nhiều, đến độ xấu mà không dám đứng trước máy quay nữa.” Cô giả vờ phàn nàn. Ánh mắt rơi vào cổ tay gầy trơ cả xương của mình, hôm qua mới gọi trợ lý giúp cô mua một cái vòng tay, nhưng lại quá lớn, không đeo vừa cổ tay. “Lệ Lôi......” Cô không nhịn được hỏi, "Anh khi nào thì quay về?”
Lệ Lôi nhìn cách đó không xa, một số chiến sĩ được trang bị đầy đủ đang gỡ mìn, đột nhiên lúc đó có một vụ nổ, một nửa thân thể của chiến sĩ bị thổi bay lên trời.
Cơn mưa máu rơi xuống cùng với xác chết.
“Anh sẽ mau chóng quay về" Anh nói. “Nhưng bây giờ còn chưa biết thời gian chính xác. Chờ anh trở lại sẽ mang cho em đặc sản bên này.” Tay của anh vuốt vuốt lỗ tai của Nhị Mao, trong lòng suy nghĩ, ở đây thì có đặc sản gì chứ? Những bông hoa khô bên rừng nhiệt đới cũng quá khó coi rồi? Ngoại trừ cái đó thì chỉ còn chiến lợi phẩm từ những người chết và kim cương máu. Ở chỗ này, không có thứ đồ vật nào sạch sẽ.
Anh thấy rất may mắn vì Tiểu Lăng ở trong nước, không nhìn thấy tất cả những điều này.
Hai người lại hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại. Bọn họ rất ăn ý, không ai yêu cầu mở video trò chuyện, anh không muốn cô thấy bộ dáng tiều tụy của mình, cả cô cũng như vậy.
Hạ Lăng vẫn như cũ một mình đối mặt với tất cả áp lực từ dư luận.
Người bên ngoài kêu gọi cô từ bỏ buổi hòa nhạc, nói cô không xứng đáng tiếp tục biểu diễn.
Chị Mạch Na và những người khác khẩn cấp thương lượng đối sách. Chuyện này không phải điểm mạnh của Hạ Lăng nên cô không tham dự quyết định đối sách, mỗi ngày chỉ ở trong phòng khách sạn sáng tác bài hát cho hai cô nhi đã chết, thời gian còn lại chính là ngẩn người.
Thỉnh thoảng, cô sẽ đến tiểu hoa viên để giải sầu và thư giản.
Tiểu hoa viên đó chỉ mở cửa cho các khách 'phòng cho tổng thống' nên rất ít người, rất yên tĩnh.
Nhưng ngày hôm nay, cô bất ngờ gặp Bùi Tử Hoành trong tiểu hoa viên.
Cuối hè và đầu thu, trong không khí có mang theo chút mùi hương hoa mục nát. Người đàn ông đó vẫn quen thuộc như vậy. Anh ta mặc một bộ áo sơ mi cũ nhưng tinh xảo, nhìn rất trầm tĩnh và thanh lịch.
Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt: “Tiểu Lăng, em gầy đi rồi.”
Cô nói: “Bùi Tử Hoành, có phải là anh không?”
“Hửm?" Anh phát ra âm thanh từ mũi, tỏ ra nghi hoặc khó hiểu.
Hạ Lăng cười lạnh: “Bùi Tử Hoành, anh đừng giả vờ nữa, anti fan làm loạn trong buổi hoà nhạc, còn có người nhân viên giả mạo lên sân khấu để tặng hoa cho tôi có phải là do anh sắp đặt không?”
“Vậy ra, con người anh trong lòng em chính là như vậy?” Đôi mắt của anh hiện lên một tia bi thương.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Cô hơi hơi ngửa đầu, nói chuyện rất không khách khí, “Bùi Tử Hoành, trừ anh ra, tôi thật sự không nghĩ được còn có ai khác có thể làm chuyện tàn nhẫn đến như vậy."
“Anh sẽ không làm tổn thương em." Anh trầm thấp nói.
Cô như nghe được một chuyện nực cười: “Ha, anh cảm giác bản thân anh chưa tổn thương tôi?”
Anh khẽ nhíu mày: “Tiểu Lăng, anh thừa nhận anh từng có lỗi với em, nhưng lần thứ nhất tổn thương em là bởi vì em giết Vương Tịnh Uyển. Vài lần sau là do anh không biết em trùng sinh. Còn chuyện lần trước là bởi vì em gạt anh, muốn sinh con trai của người đàn ông khác. Tiểu Lăng, anh sao có thể vô cớ làm tổn thương em? Em là người anh nhận nuôi từ cô nhi viện, một tay nuôi lớn, làm sao anh có thể nhẫn tâm hủy hoại thanh danh của em?”
- --------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- -------------
chap của hôm nay hết rồi nha mng!
Cô nói với anh ta qua cánh cửa gỗ, “Bùi Tử Hoành, không cần đến đây nữa. Tôi đã nói với anh rồi, nếu anh cứ tiếp tục thế này anh ấy sẽ không vui.”
“Vậy hắn ta có quan tâm là tâm trạng của em có vui vẻ hay không bao giờ chưa?” Bùi Tử Hoành bình tĩnh đáp lại cô. “Tôi đã nghe nói rằng có một sự cố xảy ra tại buổi hòa nhạc nên tôi đến ở đây để xem em thế nào rồi thôi.”
Hạ Lăng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình.
Cô nhớ đến việc gọi điện cho Lệ Lôi vào lúc nãy - anh đã không bắt máy trả lời. Anh ấy thực sự rất bận và vì vậy không thể nhận cuộc gọi của cô, phải không? Cô không nên nhắn tin làm phiền với anh trong một thời điểm nhạy cảm như vậy được.
"Anh đi đi." Cô nói với hắn, sau đó rời đi, trở về phòng ngủ.
Bên ngoài cửa phòng khách sạn đã im ắng trở lại. Có vẻ như Bùi Tử Hoành đã đi rồi.
Hạ Lăng cảm thấy trống rỗng và cô đơn vì cô không có ai để nói chuyện và dựa dẫm trong một thời điểm khó khăn như thế này. Cô tìm thấy một cây bút và tờ giấy và bắt đầu viết một bài hát. Cô muốn viết một bài hát dành tặng cho hai đứa trẻ đã mất kia. Có lẽ cô sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi viết nó.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Trước khi cô biết điều đó, đó là sáng hôm sau.
Chị Mạch Na đến gặp cô với vẻ mặt tồi tệ hơn hôm qua. Sau đó, “Tiểu Lăng, em cần phải đặc biệt cẩn thận về bất cứ điều gì em sẽ phát ngôn hoặc đăng lên mạng xã hội. Và em cũng cần phải hỏi qua chị trước khi làm bất cứ điều gì. Tình hình tồi tệ hơn nhiều so với tưởng tượng chúng ta. Chị nghĩ có ai đó đang nhắm vào em.”
Hạ Lăng hỏi chị. “Hiện tại đã xảy ra chuyện gì rồi ạ?”
Chị Mạch Na trả lời, “Em có thể tự mình xem thử tờ báo này” Chị đưa tờ báo cho Hạ Lăng xem.
Hạ Lăng nhận lấy tờ báo từ chị, thấy một tấm ảnh. Hóa ra đó là "nhân viên" đã lên sân khấu hôm qua để tặng cô bó hoa kia. Đứng trước ống kính chả giới truyền thông, cô ta trông có vẻ đang tức giận và biểu cảm như kiểu không thể chịu đựng được, đã nói. “Tôi nghe nói rằng có một cuộc nói chuyện giữa các khán giả ở đó và biết được rằng hai người đang bị đánh bởi fan cuồng của cô ta. Tôi muốn nói với Diệp Tinh Lăng về chuyện đó bằng cách tặng hoa cho cô ấy trên sân khấu, hy vọng rằng cô ấy sẽ nói điều gì đó để ngăn cuộc chiến kia. Những kẻ gây lộn kia đều là những người hâm mộ của cô ta, nên tất nhiên, miễn là bất cứ điều gì cô ta nói, tôi chắc chắn bọn họ sẽ lắng nghe cô ta thôi. Nhưng cô ta đã không nói lời nào cả. Ả tiếp tục hát như không có chuyện gì xảy ra! Cô ta sẵn sàng hy sinh hai sinh mạng chỉ để buổi biểu diễn được diễn ra suôn sẻ! Tôi chưa từng thấy một ca sĩ nào lại ích kỉ và độc ác như cô ta hết!”
Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào bài báo.
Cô có chút lo lắng, hướng về phía chị Mạch Na nói: “Không phải như thế, ngày hôm qua trên sân khấu có người tặng hoa cho em, nhưng cô ấy nói với em là có người tuột huyết áp nên ngất đi, bảo em cứ an tâm ca hát. Căn bản không nói về việc ẩu đả gì cả!”
Lúc ấy cô còn trên sân khấu, tiếng âm nhạc quá lớn, căn bản không biết phía dưới đang xảy ra chuyện gì.
Mạch Na tỷ nói: “Chị đương nhiên sẽ tin tưởng em. Thế nhưng, phía truyền thông cùng công chúng không nghĩ vậy. Tiểu Lăng, chị nghĩ chuyện này chắc hẳn là có âm mưu, có người ở phía sau ra tay muốn huỷ hoại em.”
“Là ai?” Cô hỏi.
“Hiện giờ có quá nhiều đối tượng hiềm nghi.” Chị Mạch Na trầm ngâm, “Ví dụ như Lệ lão gia. Ông ấy muốn khiến em thân bại danh liệt để dễ dàng chia rẽ em và boss. Cũng có thể là Cố gia hoặc Bùi Tử Hoành. ”
“Bùi Tử Hoành?” Hô hấp của Hạ Lăng như nghẹn lại, nhớ tới khoảng thời gian gần đây, người đàn ông đó hỏi han cô rất ân cần.
Nếu thật sự là anh ta thì tâm tư anh ta cũng quá sâu rồi, thật đáng sợ.
Đáy lòng của cô có chút lạnh.
Chị Mạch Na nhận thấy sắc mặt của cô liền quan tâm: “Làm sao vậy?”
Cô lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: “Chị cảm thấy trong ba người trong đó, ai có khả năng lớn nhất?”
Chị Mạch Na liếc nhìn cô một cái: “Bất kể là ai, em đều phải tránh xa một chút, trong khoảng thời gian này đừng tiếp xúc với họ.” Trong lòng cô có hoài nghi một người, nhưng lại không có chứng cứ xác thực. Nếu mà vô ý nói ra lại làm cho Tiểu Lăng khổ sở. Đều là phụ nữ, cô có thể cảm giác được Tiểu Lăng đối người kia có tình cảm rất đặc thù. Mặc dù cô không biết tình cảm đó là gì.
“Là Bùi Tử Hoành, đúng không?” Âm thanh của Hạ Lăng vẫn như cũ, rất nhẹ, “Lệ lão gia hiện giờ đang đặt tâm tư ở nước ngoài, lo cho bản thân còn không nổi, làm gì dư sức lực đi hãm hại em chứ. Còn Cố Lâm thì không có lý do để làm vậy. Chỉ còn Bùi Tử Hoành, có tâm cơ cũng có năng lực. Hơn nữa, tại buổi hòa nhạc, anh ta ở ngay hiện trường. ”
Chị Mạch Na thoáng trầm mặc: “Không có chứng cứ, vẫn chưa thể kết luận. ”
“Anh ta sẽ lưu lại chứng cứ gì chứ?” Hạ Lăng cười lạnh một tiếng. Trong nội tâm rất đau, cô không hy vọng là người đàn ông đó, không hy vọng những kí ức tốt đẹp còn lại với anh sẽ vơi đi lần nữa. Nhưng cô rất chắc chắn, Bùi Tử Hoành có thể làm được ra chuyện như vậy, vì đạt được mục đích, anh có thể không từ thủ đoạn.
Chị Mạch Na an ủi cô: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, mọi thứ rồi cũng đâu vào đấy. ”
Mặc dù chị Mạch Na liên tục an ủi nhưng cũng không thể khiến cho Hạ Lăng dễ chịu hơn.
Phía dư luận thì vẫn tiếp tục mắng chửi cô.
Ngay cả những chiếc xe mà cô đỗ trong nhà xe của khách sạn cũng bị phun lên những câu chửi thề.
Cùng lúc đó Lệ Lôi gọi đến, anh vẫn chỉ nói vội vài lời rồi cúp máy. Luôn có những âm thanh ồn ào phát ra ở phía sau, đôi khi là tiếng súng, đôi khi là tiếng trực thăng nổ, thậm chí có một lần là tiếng thét thót tim. Lệ Lôi an ủi cô: “Anh rất an toàn. Anh là chỉ huy nên không cần xông lên tiền tuyến, chỉ cần chỉ huy mọi người thôi.”
Cô dặn dò anh chăm sóc thật tốt thân thể.
Anh liền khẽ cười: “ Ừ, anh biết rồi. Em cũng nhớ chăm sóc chính mình thật tốt. Anh còn có một con báo dũng mãnh theo anh ra nước ngoài, là trợ lý kiêm cả vệ sĩ. Em đừng quá lo lắng cho anh."
Anh dùng một tay nhẹ nhàng vuốt đầu Nhị Mao, rồi lại vuốt nhẹ bộ lông mềm mại trên cổ. Con báo lười biếng nằm trên mặt đất ngáp một cái.
Hạ Lăng nghe thấy tiếng ngáp, cô muốn nói chuyện với Nhị Mao. Lệ Lôi đem điện thoại để bên cái tai bồng mượt của nó. Hạ Lăng nói: “Nhị Mao, ngươi phải ngoan ngoãn, bảo vệ chủ nhân nhà ngươi thật tốt, không nên lười biếng chỉ biết ăn như vậy. ”
Lệ Lôi lại cười nhẹ, "Nó biết rõ mà." Anh không có nói cho cô biết, Nhị Mao gần đây là ăn thịt người mới béo lên, người muốn giết anh cứ như từng đợt sóng ập đến, nếu như không có Nhị Mao thì có lẽ anh đã sớm chết rồi.
Anh ấm áp nói với cô: “Còn em, có ăn cơm đầy đủ không? Có mập lên chưa?". “ Em mập lên rất nhiều, đến độ xấu mà không dám đứng trước máy quay nữa.” Cô giả vờ phàn nàn. Ánh mắt rơi vào cổ tay gầy trơ cả xương của mình, hôm qua mới gọi trợ lý giúp cô mua một cái vòng tay, nhưng lại quá lớn, không đeo vừa cổ tay. “Lệ Lôi......” Cô không nhịn được hỏi, "Anh khi nào thì quay về?”
Lệ Lôi nhìn cách đó không xa, một số chiến sĩ được trang bị đầy đủ đang gỡ mìn, đột nhiên lúc đó có một vụ nổ, một nửa thân thể của chiến sĩ bị thổi bay lên trời.
Cơn mưa máu rơi xuống cùng với xác chết.
“Anh sẽ mau chóng quay về" Anh nói. “Nhưng bây giờ còn chưa biết thời gian chính xác. Chờ anh trở lại sẽ mang cho em đặc sản bên này.” Tay của anh vuốt vuốt lỗ tai của Nhị Mao, trong lòng suy nghĩ, ở đây thì có đặc sản gì chứ? Những bông hoa khô bên rừng nhiệt đới cũng quá khó coi rồi? Ngoại trừ cái đó thì chỉ còn chiến lợi phẩm từ những người chết và kim cương máu. Ở chỗ này, không có thứ đồ vật nào sạch sẽ.
Anh thấy rất may mắn vì Tiểu Lăng ở trong nước, không nhìn thấy tất cả những điều này.
Hai người lại hàn huyên vài câu rồi cúp điện thoại. Bọn họ rất ăn ý, không ai yêu cầu mở video trò chuyện, anh không muốn cô thấy bộ dáng tiều tụy của mình, cả cô cũng như vậy.
Hạ Lăng vẫn như cũ một mình đối mặt với tất cả áp lực từ dư luận.
Người bên ngoài kêu gọi cô từ bỏ buổi hòa nhạc, nói cô không xứng đáng tiếp tục biểu diễn.
Chị Mạch Na và những người khác khẩn cấp thương lượng đối sách. Chuyện này không phải điểm mạnh của Hạ Lăng nên cô không tham dự quyết định đối sách, mỗi ngày chỉ ở trong phòng khách sạn sáng tác bài hát cho hai cô nhi đã chết, thời gian còn lại chính là ngẩn người.
Thỉnh thoảng, cô sẽ đến tiểu hoa viên để giải sầu và thư giản.
Tiểu hoa viên đó chỉ mở cửa cho các khách 'phòng cho tổng thống' nên rất ít người, rất yên tĩnh.
Nhưng ngày hôm nay, cô bất ngờ gặp Bùi Tử Hoành trong tiểu hoa viên.
Cuối hè và đầu thu, trong không khí có mang theo chút mùi hương hoa mục nát. Người đàn ông đó vẫn quen thuộc như vậy. Anh ta mặc một bộ áo sơ mi cũ nhưng tinh xảo, nhìn rất trầm tĩnh và thanh lịch.
Anh đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mặt: “Tiểu Lăng, em gầy đi rồi.”
Cô nói: “Bùi Tử Hoành, có phải là anh không?”
“Hửm?" Anh phát ra âm thanh từ mũi, tỏ ra nghi hoặc khó hiểu.
Hạ Lăng cười lạnh: “Bùi Tử Hoành, anh đừng giả vờ nữa, anti fan làm loạn trong buổi hoà nhạc, còn có người nhân viên giả mạo lên sân khấu để tặng hoa cho tôi có phải là do anh sắp đặt không?”
“Vậy ra, con người anh trong lòng em chính là như vậy?” Đôi mắt của anh hiện lên một tia bi thương.
“Chẳng lẽ không phải sao?” Cô hơi hơi ngửa đầu, nói chuyện rất không khách khí, “Bùi Tử Hoành, trừ anh ra, tôi thật sự không nghĩ được còn có ai khác có thể làm chuyện tàn nhẫn đến như vậy."
“Anh sẽ không làm tổn thương em." Anh trầm thấp nói.
Cô như nghe được một chuyện nực cười: “Ha, anh cảm giác bản thân anh chưa tổn thương tôi?”
Anh khẽ nhíu mày: “Tiểu Lăng, anh thừa nhận anh từng có lỗi với em, nhưng lần thứ nhất tổn thương em là bởi vì em giết Vương Tịnh Uyển. Vài lần sau là do anh không biết em trùng sinh. Còn chuyện lần trước là bởi vì em gạt anh, muốn sinh con trai của người đàn ông khác. Tiểu Lăng, anh sao có thể vô cớ làm tổn thương em? Em là người anh nhận nuôi từ cô nhi viện, một tay nuôi lớn, làm sao anh có thể nhẫn tâm hủy hoại thanh danh của em?”
- --------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- -------------
chap của hôm nay hết rồi nha mng!