Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 616: Hồ Điệp đã chết
Cô nhìn xuống tay anh.
Mỗi một khớp và đường vân đều rất rõ ràng và quen thuộc. Nếu như là kiếp trước, cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng hai người họ sẽ có lúc xa lạ như bây giờ.
"Bùi Tử Hoành!", giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức như có thể biến mất trong gió, "Đừng như vậy."
"Đừng thế nào?" Trước mặt cô, sự kiên nhẫn của anh đã luôn rất tốt, nhưng giờ lại tốt hơn, chỉ vì muốn kéo dài thêm thời gian và có thể nói chuyện với cô nhiều hơn. Giống như đứng trước mặt cô, ở gần bên cô, chạm vào cơ thể cô, trong phần lớn thời gian còn lại của anh, có lẽ sẽ trở nên rất xa vời.
Hạ Lăng rút tay ra một chút và bình tĩnh nói. "Tôi đã nói rồi, anh ấy sẽ không vui." Hạ Lăng không nói anh ấy là ai, nhưng cả hai đều hiểu.
"Em rất... để ý hắn ta?" Cái từ yêu ấy anh không dám nói ra, dù sao anh cũng không muốn sử dụng nó để thể hiện mối quan hệ của cô với Lệ Lôi. Chỉ dám nói hai chữ "để ý" ở phía sau, anh cũng đã nhanh chóng đổi chủ đề, "Cho anh một chữ ký thôi, khó khăn vậy sao?"
Anh không muốn nghe cô trả lời hai chữ "để ý" kia.
"Nếu tôi ký thì anh sẽ rời đi sao?", Cô muốn xác nhận hỏi.
"Nếu em muốn giữ anh lại thì không còn gì tốt hơn." Giọng anh vẫn trầm.
Hạ Lăng lấy cây bút từ trợ lý rồi nhìn xuống và từng chút viết ba chữ "Diệp Tinh Lăng" vào bàn tay của anh. Chữ viết tay rất duyên dáng, có đôi chút giống với anh - thư pháp của cô, ban đầu là do chính anh dạy.
Đêm hè rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy được từng tiếng thở dài của anh.
Nét chữ "Lăng" cuối cùng kéo rất dài, sắp uốn khúc đến cổ tay anh. Tầm mắt cô lại rơi trên chiếc Patek Philippe bị hỏng. Cô nhớ chiếc đồng hồ đó là món quà sinh nhật mà cô đã đặt riêng cho anh năm đó. Sau thời điểm cô trọng sinh, khi rơi xuống nước, anh ấy vì tìm lại chiếc đồng hồ này mà đã định bỏ mặc cô.
Con hồ điệp đã chết.
Cô trả lại cây bút cho trợ lý và ngước nhìn Bùi Tử Hoành: "Đừng lãng phí thời gian cho tôi, hãy tìm một người phụ nữ yêu anh và dành cả cuộc đời cho anh."
Nói xong, cô quay lại và rời đi mà không ngoảnh lại.
Bùi Tử Hoành một mình đứng trong gió đêm se lạnh, nhìn cô cứ đi rồi cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
Một địa điểm gần đó, bản nhạc của cô mơ hồ vang lên "Nếu năm đó chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, kết thúc có thể sẽ khác không..."
Chưa bao giờ gặp.
Sao có thể chưa bao giờ gặp nhau?
Anh trong làn gió ngẩng đầu lên, Tiểu Lăng, có rất nhiều người muốn chia tách em và Lệ Lôi, em nghĩ bản thân có thể chịu được bao lâu? Em nghĩ rằng lần này Lệ Lôi ra nước ngoài chỉ là tình cờ? Mạng lưới đã được rải rác khắp nơi, cả em và anh ta đều không thể thoát ra.
Lệ lão gia muốn cháu trai của mình.
Còn anh, anh muốn con bướm của mình.
Hạ Lăng trở về khách sạn tắm rửa và trèo lên giường bật laptop để đọc tin tức. Sự cố thuốc tẩy giun còn đang tiếp tục nổi lên. Cảnh sát đã công bố kết quả điều tra và xác định đó là một tai nạn. Nhà sản xuất đã vô tình vận chuyển chỗ thuốc hết hạn ấy như một sản phẩm đủ tiêu chuẩn.
Cô nhớ những gì Lệ Lôi đã nói, đây hoàn toàn không phải là một tai nạn, mà là sự trả thù có chủ ý của kẻ thù chống lại Thiên Nghệ.
Tại sao cảnh sát không tra đến?
Cô cảm thấy rất bất bình cho Lệ Lôi và ngay lập tức gọi Đàm Anh: "Đàm Anh, tại sao sự cố tẩy giun kết thúc như vậy? Vẫn còn một tấm màn đêm bên trong sự việc cơ mà? Anh có thể gây áp lực cho cảnh sát để họ đưa ra một kết quả công chính nhất? Không thể để hung thủ bên ngoài vòng pháp luật như vậy? "
Đàm Anh mỉm cười cay đắng.
Đại Boss là người rất khôn ngoan, nhưng cô gái anh ấy thích lại ngây thơ đến thế. Cô không biết rằng kết thúc này đã là kết quả do sự can thiệp của Thiên Nghệ và đó cũng là kết thúc tốt nhất cho cô và Thiên Nghệ. Nếu tiếp tục đào sâu hơn sẽ tra ra Cố gia và Nam Cung Thanh Nhã trả thù cô, đem tội danh không kiểm tra kĩ thuốc khiến trại trẻ nhiễm bệnh lên người cô.
Dư luận rất khủng khiếp, công chúng đều theo dõi mọi việc một cách mù quáng.
Họ sẽ không quan tâm cô có phải là nạn nhân hay không. Chỉ nói rằng vì cô mà hai đứa trẻ vô tội đã chết. Danh tiếng của cô sẽ giảm mạnh, thậm chí trở thành một vết nhơ không thể gột rửa trong suốt cuộc đời.
Cô ấy liệu có biết rằng đại Boss đã bảo vệ cô không?
Đàm Anh trong lòng phàn nàn nhưng vẫn an ủi cô: "Đây là kết quả mà Boss muốn. Anh ấy sẽ có những cân nhắc của mình, cô Diệp đừng lo lắng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Boss."
Hạ Lăng nghi ngờ cúp máy.
Tiếp tục xem tin tức, người phát ngôn bên quan hệ công chúng của Thiên Nghệ chân thành xin lỗi toàn xã hội và biểu đạt sự áy náy, công bố là lần đầu làm từ thiện và do thiếu kinh nghiệm nên mới xảy ra sự cố này, về sau sẽ cố gắng học tập và cẩn thận hơn. Cũng nói rằng sẽ chôn cất những đứa trẻ đã chết đàng hoàng, dành những khoản trợ cấp hào phóng cho trại trẻ mồ côi và làm tất cả những gì tốt nhất cho những đứa trẻ bị nhiễm độc khác. Khi chúng lớn lên sẽ được ưu tiên làm việc tại Thiên Nghệ.
Việc xử lý tất cả các khía cạnh là rất chu đáo.
Cơn giận dữ của cộng đồng đã dịu đi đôi chút, nhưng nhiều người bất mãn cho rằng xin lỗi chẳng được gì? Người chết sẽ không bao giờ sống dậy được. Còn có người nói, Diệp Tinh Lăng đâu, cô ấy là người đưa thuốc cho bọn trẻ mà vẫn không xuất đầu lộ diện? Người phát ngôn quan hệ công chúng của Thiên Nghệ đã xin lỗi rồi, tại sao cô ấy không xin lỗi?!
Tin tức của ngày hôm đó cũng bị đào lại.
Là tin tức buổi họp báo hôm đó cô đã đi được nửa chặng đường nhưng bị Lệ Lôi chặn lại và tuyên bố cô không cần chịu trách nhiệm cho vụ việc này.
Internet hiện giờ rất hỗn loạn, một số người nói rằng Tiểu Lăng không chịu trách nhiệm. Một số người lại nói cô rất thích vinh quang khi trở thành đại sứ từ thiện, bây giờ xảy ra chuyện liền trốn sau lưng đàn ông? Đây là bán thân mình để lấy danh tiếng sao?
Một mớ hỗn độn.
Hạ Lăng đã xem một số diễn đàn, số nước bọt đem đi mắng chửi cô cũng đủ để khiến cô chết đuối rồi. Vì việc này mà chuyện cũ của cô cũng bị đào lại lên, năm đó cô bị Lệ gia đuổi ra khỏi tổng bộ, kết hôn và ly dị với Bùi Tử Hoành, đứa con trai đã chết, còn nói tại lúc Bùi gia khó khăn nhất đã đến ôm đùi của Lệ Lôi... Rất nhiều loại từ ngữ, những lời trách mắng đặc biệt khó nghe.
Còn có người nói: [Hai đứa trẻ vừa mới chết ngày hôm qua mà hôm nay Diệp Tinh Lăng có thể có đi lưu diễn như bình thường, mấy người đã xem chưa? Cô ta mỉm cười rất rạng rỡ, khuôn mặt không hề có chút đau buồn nào. ]
Bài viết phía dưới lại mắng cô lòng dạ rắn rết, ác độc, thấp hèn...
Cô không nhịn được chuyển qua tài khoản nặc danh khác nhắn: "Không phải như thế này..."
Vô số người thậm chí còn la mắng cô, nói rằng cô là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Diệp Tinh, não tàn, đầu óc có bệnh.
Cô uỷ khuất muốn khóc, lặng lẽ tắt máy tính đi.
Điện thoại reo lên, cô nhấc máy. Đó là Bùi Tử Hoành.
Giọng nói của người đàn ông trên điện thoại rất ấm áp: "Tâm tình không tốt?"
"Không có." Cô theo phản xạ nói.
"Nói dối!", anh có phần dịu dàng hơn, "Anh nghe thấy tiếng em khóc."
"Đó không phải việc của anh." Cô khó khăn nói, nhìn vào thành phố thịnh vượng bên ngoài cửa sổ, từ sàn đến trần của khách sạn, những chấm sáng rực rỡ, lộng lẫy đến kỳ lạ, thế giới này rõ ràng trông rất đẹp, tại sao, thế giới của cô lại là những tiếng mắng lời doạ? Những người công chúng, họ không thể cho cô một chút lòng tốt sao?
Cô lại sụt sịt.
Bùi Tử Hoành lúc này lại nói: "Mở cửa đi."
Hạ Lăng bị bất ngờ: "Hả?"
"Anh đang ở trước cửa phòng trọ của em, mở cửa ra."
- -----------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -----------------
BTH quá mù quáng, mù quáng đến mức đáng thương hơn là đáng trách =(((
Mỗi một khớp và đường vân đều rất rõ ràng và quen thuộc. Nếu như là kiếp trước, cô sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng hai người họ sẽ có lúc xa lạ như bây giờ.
"Bùi Tử Hoành!", giọng cô rất nhẹ, nhẹ đến mức như có thể biến mất trong gió, "Đừng như vậy."
"Đừng thế nào?" Trước mặt cô, sự kiên nhẫn của anh đã luôn rất tốt, nhưng giờ lại tốt hơn, chỉ vì muốn kéo dài thêm thời gian và có thể nói chuyện với cô nhiều hơn. Giống như đứng trước mặt cô, ở gần bên cô, chạm vào cơ thể cô, trong phần lớn thời gian còn lại của anh, có lẽ sẽ trở nên rất xa vời.
Hạ Lăng rút tay ra một chút và bình tĩnh nói. "Tôi đã nói rồi, anh ấy sẽ không vui." Hạ Lăng không nói anh ấy là ai, nhưng cả hai đều hiểu.
"Em rất... để ý hắn ta?" Cái từ yêu ấy anh không dám nói ra, dù sao anh cũng không muốn sử dụng nó để thể hiện mối quan hệ của cô với Lệ Lôi. Chỉ dám nói hai chữ "để ý" ở phía sau, anh cũng đã nhanh chóng đổi chủ đề, "Cho anh một chữ ký thôi, khó khăn vậy sao?"
Anh không muốn nghe cô trả lời hai chữ "để ý" kia.
"Nếu tôi ký thì anh sẽ rời đi sao?", Cô muốn xác nhận hỏi.
"Nếu em muốn giữ anh lại thì không còn gì tốt hơn." Giọng anh vẫn trầm.
Hạ Lăng lấy cây bút từ trợ lý rồi nhìn xuống và từng chút viết ba chữ "Diệp Tinh Lăng" vào bàn tay của anh. Chữ viết tay rất duyên dáng, có đôi chút giống với anh - thư pháp của cô, ban đầu là do chính anh dạy.
Đêm hè rất yên tĩnh, cô có thể nghe thấy được từng tiếng thở dài của anh.
Nét chữ "Lăng" cuối cùng kéo rất dài, sắp uốn khúc đến cổ tay anh. Tầm mắt cô lại rơi trên chiếc Patek Philippe bị hỏng. Cô nhớ chiếc đồng hồ đó là món quà sinh nhật mà cô đã đặt riêng cho anh năm đó. Sau thời điểm cô trọng sinh, khi rơi xuống nước, anh ấy vì tìm lại chiếc đồng hồ này mà đã định bỏ mặc cô.
Con hồ điệp đã chết.
Cô trả lại cây bút cho trợ lý và ngước nhìn Bùi Tử Hoành: "Đừng lãng phí thời gian cho tôi, hãy tìm một người phụ nữ yêu anh và dành cả cuộc đời cho anh."
Nói xong, cô quay lại và rời đi mà không ngoảnh lại.
Bùi Tử Hoành một mình đứng trong gió đêm se lạnh, nhìn cô cứ đi rồi cuối cùng biến mất không còn bóng dáng.
Một địa điểm gần đó, bản nhạc của cô mơ hồ vang lên "Nếu năm đó chúng ta chưa bao giờ gặp nhau, kết thúc có thể sẽ khác không..."
Chưa bao giờ gặp.
Sao có thể chưa bao giờ gặp nhau?
Anh trong làn gió ngẩng đầu lên, Tiểu Lăng, có rất nhiều người muốn chia tách em và Lệ Lôi, em nghĩ bản thân có thể chịu được bao lâu? Em nghĩ rằng lần này Lệ Lôi ra nước ngoài chỉ là tình cờ? Mạng lưới đã được rải rác khắp nơi, cả em và anh ta đều không thể thoát ra.
Lệ lão gia muốn cháu trai của mình.
Còn anh, anh muốn con bướm của mình.
Hạ Lăng trở về khách sạn tắm rửa và trèo lên giường bật laptop để đọc tin tức. Sự cố thuốc tẩy giun còn đang tiếp tục nổi lên. Cảnh sát đã công bố kết quả điều tra và xác định đó là một tai nạn. Nhà sản xuất đã vô tình vận chuyển chỗ thuốc hết hạn ấy như một sản phẩm đủ tiêu chuẩn.
Cô nhớ những gì Lệ Lôi đã nói, đây hoàn toàn không phải là một tai nạn, mà là sự trả thù có chủ ý của kẻ thù chống lại Thiên Nghệ.
Tại sao cảnh sát không tra đến?
Cô cảm thấy rất bất bình cho Lệ Lôi và ngay lập tức gọi Đàm Anh: "Đàm Anh, tại sao sự cố tẩy giun kết thúc như vậy? Vẫn còn một tấm màn đêm bên trong sự việc cơ mà? Anh có thể gây áp lực cho cảnh sát để họ đưa ra một kết quả công chính nhất? Không thể để hung thủ bên ngoài vòng pháp luật như vậy? "
Đàm Anh mỉm cười cay đắng.
Đại Boss là người rất khôn ngoan, nhưng cô gái anh ấy thích lại ngây thơ đến thế. Cô không biết rằng kết thúc này đã là kết quả do sự can thiệp của Thiên Nghệ và đó cũng là kết thúc tốt nhất cho cô và Thiên Nghệ. Nếu tiếp tục đào sâu hơn sẽ tra ra Cố gia và Nam Cung Thanh Nhã trả thù cô, đem tội danh không kiểm tra kĩ thuốc khiến trại trẻ nhiễm bệnh lên người cô.
Dư luận rất khủng khiếp, công chúng đều theo dõi mọi việc một cách mù quáng.
Họ sẽ không quan tâm cô có phải là nạn nhân hay không. Chỉ nói rằng vì cô mà hai đứa trẻ vô tội đã chết. Danh tiếng của cô sẽ giảm mạnh, thậm chí trở thành một vết nhơ không thể gột rửa trong suốt cuộc đời.
Cô ấy liệu có biết rằng đại Boss đã bảo vệ cô không?
Đàm Anh trong lòng phàn nàn nhưng vẫn an ủi cô: "Đây là kết quả mà Boss muốn. Anh ấy sẽ có những cân nhắc của mình, cô Diệp đừng lo lắng, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của Boss."
Hạ Lăng nghi ngờ cúp máy.
Tiếp tục xem tin tức, người phát ngôn bên quan hệ công chúng của Thiên Nghệ chân thành xin lỗi toàn xã hội và biểu đạt sự áy náy, công bố là lần đầu làm từ thiện và do thiếu kinh nghiệm nên mới xảy ra sự cố này, về sau sẽ cố gắng học tập và cẩn thận hơn. Cũng nói rằng sẽ chôn cất những đứa trẻ đã chết đàng hoàng, dành những khoản trợ cấp hào phóng cho trại trẻ mồ côi và làm tất cả những gì tốt nhất cho những đứa trẻ bị nhiễm độc khác. Khi chúng lớn lên sẽ được ưu tiên làm việc tại Thiên Nghệ.
Việc xử lý tất cả các khía cạnh là rất chu đáo.
Cơn giận dữ của cộng đồng đã dịu đi đôi chút, nhưng nhiều người bất mãn cho rằng xin lỗi chẳng được gì? Người chết sẽ không bao giờ sống dậy được. Còn có người nói, Diệp Tinh Lăng đâu, cô ấy là người đưa thuốc cho bọn trẻ mà vẫn không xuất đầu lộ diện? Người phát ngôn quan hệ công chúng của Thiên Nghệ đã xin lỗi rồi, tại sao cô ấy không xin lỗi?!
Tin tức của ngày hôm đó cũng bị đào lại.
Là tin tức buổi họp báo hôm đó cô đã đi được nửa chặng đường nhưng bị Lệ Lôi chặn lại và tuyên bố cô không cần chịu trách nhiệm cho vụ việc này.
Internet hiện giờ rất hỗn loạn, một số người nói rằng Tiểu Lăng không chịu trách nhiệm. Một số người lại nói cô rất thích vinh quang khi trở thành đại sứ từ thiện, bây giờ xảy ra chuyện liền trốn sau lưng đàn ông? Đây là bán thân mình để lấy danh tiếng sao?
Một mớ hỗn độn.
Hạ Lăng đã xem một số diễn đàn, số nước bọt đem đi mắng chửi cô cũng đủ để khiến cô chết đuối rồi. Vì việc này mà chuyện cũ của cô cũng bị đào lại lên, năm đó cô bị Lệ gia đuổi ra khỏi tổng bộ, kết hôn và ly dị với Bùi Tử Hoành, đứa con trai đã chết, còn nói tại lúc Bùi gia khó khăn nhất đã đến ôm đùi của Lệ Lôi... Rất nhiều loại từ ngữ, những lời trách mắng đặc biệt khó nghe.
Còn có người nói: [Hai đứa trẻ vừa mới chết ngày hôm qua mà hôm nay Diệp Tinh Lăng có thể có đi lưu diễn như bình thường, mấy người đã xem chưa? Cô ta mỉm cười rất rạng rỡ, khuôn mặt không hề có chút đau buồn nào. ]
Bài viết phía dưới lại mắng cô lòng dạ rắn rết, ác độc, thấp hèn...
Cô không nhịn được chuyển qua tài khoản nặc danh khác nhắn: "Không phải như thế này..."
Vô số người thậm chí còn la mắng cô, nói rằng cô là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Diệp Tinh, não tàn, đầu óc có bệnh.
Cô uỷ khuất muốn khóc, lặng lẽ tắt máy tính đi.
Điện thoại reo lên, cô nhấc máy. Đó là Bùi Tử Hoành.
Giọng nói của người đàn ông trên điện thoại rất ấm áp: "Tâm tình không tốt?"
"Không có." Cô theo phản xạ nói.
"Nói dối!", anh có phần dịu dàng hơn, "Anh nghe thấy tiếng em khóc."
"Đó không phải việc của anh." Cô khó khăn nói, nhìn vào thành phố thịnh vượng bên ngoài cửa sổ, từ sàn đến trần của khách sạn, những chấm sáng rực rỡ, lộng lẫy đến kỳ lạ, thế giới này rõ ràng trông rất đẹp, tại sao, thế giới của cô lại là những tiếng mắng lời doạ? Những người công chúng, họ không thể cho cô một chút lòng tốt sao?
Cô lại sụt sịt.
Bùi Tử Hoành lúc này lại nói: "Mở cửa đi."
Hạ Lăng bị bất ngờ: "Hả?"
"Anh đang ở trước cửa phòng trọ của em, mở cửa ra."
- -----------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @Trần Duyên
- -----------------
BTH quá mù quáng, mù quáng đến mức đáng thương hơn là đáng trách =(((