Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 614: Buổi hoà nhạc đầu tiên
Lệ Lôi nhẹ nhàng an ủi cô một lúc lâu.
Máy bay đã đến Thành phố Y. Vì việc của quỹ từ thiện, sự kiện đón người hâm mộ và quảng bá truyền thông theo lịch trình đã bị hủy bỏ. Chỉ có hai nhiếp ảnh gia từ Thiên Nghệ đến chụp một vài bức ảnh của cô và Lệ Lôi.
Trên bầu trời mưa phùn bay mịt mờ.
Khi đến khách sạn, chị Mạch Na đã đợi sẵn ở đó. Cô ấy đi lên phía trước, ôm cô rồi nói: "Vất vả rồi, cứ cố gắng làm tốt buổi hoà nhạc, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, còn có Boss của chúng ta."
Mũi của Hạ Lăng cay cay, dùng sức gật đầu một cái.
Cô cùng với các nhân viên công tác đối chiếu lịch trình, đến địa điểm điều chỉnh lại thiết bị và diễn tập.
Lệ Lôi đi cùng cô. Khi cô đang diễn tập trên sân khấu, anh không ngừng gọi điện thoại, phái người điều tra kỹ lưỡng thủ phạm thực sự của sự cố thuốc tẩy giun. Kết quả được đưa ra vào tối hôm đó, hóa ra chính là Cố Lâm. Cô ta làm việc đê tiện này dưới sự xúi giục của Nam Cung Thanh Nhã.
Lệ Lôi ngay lập tức hiểu rằng họ đang ngắm đến Tiểu Lăng, muốn Tiểu Lăng phải thân bại danh liệt.
"Boss, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Đàm Anh, người phụ trách vấn đề này hỏi anh qua điện thoại.
"Vốn muốn để cho Nam Cung Thanh Nhã một con đường sống, vậy mà cô ta lại tự tìm đường chết." Giọng nói của Lệ Lôi hơi trầm xuống, "Thủ lĩnh tổ chức Hellhound của Italy, không phải anh ta luôn thích cô ta sao?"
Trái tim của Đàm Anh nhảy dựng lên, cung kính trả lời "Vâng".
Thủ lĩnh của tổ chức Hellhound rất tàn nhẫn, vô số cô gái đã bị hắn đùa giỡn đến chết, hắn ta sớm đã thích dung mạo của Nam Cung Thanh Nhã. Chỉ tiếc là địa vị Nam Cung gia quá lớn khiến hắn ta không thể đắc thủ. Về sau, mặc dù Nam Cung gia sụp đổ nhưng thủ lĩnh của tổ chức Hellhound nghe tin rằng Nam Cung Thanh Nhã đã bị huỷ dung nên từ đó cũng thấy mất hứng.
"Khuôn mặt của cô ta, nhanh chóng chữa trị đi", Lệ Lôi nhẹ nhàng nói.
"... Vâng." Đàm Anh một bên nói chuyện điện thoại, một bên nhìn ra cửa sổ, những cảnh đêm bất tận trải dài trong thành thị. Trên thế giới này, ám dạ (đêm tối, dịch ra mất hay nên để nguyên) có quy luật của ám dạ.
"Đợi khuôn mặt của cô ta được chữa khỏi sẽ được gửi cho người khác, vì vậy đừng làm mất cảm giác ngon miệng."
"Vâng." Đàm Anh gác máy. Thế giới này chính là vậy, mạnh được yếu thua. Giống như Nam Cung Thanh Nhã có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của hai đứa trẻ, Lệ Lôi có thể dễ dàng thống trị sự sống và cái chết của cô.
Muốn trách thì trách bản thân cô ta, gây chuyện với ai không tốt, hết lần này tới lần khác trêu chọc bảo bối tâm can của đại Boss.
Đàm Anh gọi một nhóm người đến rồi bắt đầu làm việc.
Sân khấu thành phố Y.
Kết thúc buổi tập, Hạ Lăng đến thính phòng để tìm Lệ Lôi. "Có chuyện gì vậy, sắc mặt anh không được tốt lắm?" Cô lo lắng hỏi Lệ Lôi.
Lệ Lôi cất điện thoại, cũng thu hồi tầng sương lạnh trong mắt anh, nhìn cô và khẽ mỉm cười: "Anh không sao."
Cô không tin điều đó: "Vẫn còn xử lý chuyện của quỹ từ thiện?"
Anh im lặng, đứng dậy, lấy chiếc khăn choàng từ bên cạnh và khoác nó lên người cô. "Ban đêm trời lạnh, em ăn mặc ít thế sao được? Đi thôi, anh sẽ đưa em trở về, nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai là buổi hoà nhạc rồi."
Cô ngước lên nhìn anh: "Việc của quỹ từ thiện thế nào? Em luôn cảm thấy rất khó chịu, hai đứa trẻ đó..." Cô khẽ cúi đầu và cắn chặt môi: "Chúng vô tội. Có phải là em ngay cả một người xa lạ cũng khắc? "
"Em đang nói về chuyện gì vậy?" Giọng nói của Lệ Lôi ôn nhu, "Thật ra, anh đã tìm ra được hung thủ. Anh sợ rằng em lo lắng nên vẫn chưa nói chuyện đó. Đó là kẻ thù của anh, là nhắm đến Thiên Nghệ, không liên quan gì đến em."
"Kẻ thù của anh?" Hạ Lăng thực sự lo lắng, "Ai vậy?"
"Một lực lượng ở nước ngoài, không thể gây ra bất kì sóng gió nào cả." Lệ Lôi nói nhỏ, "Họ không thể làm tổn thương anh, vì vậy đã chọn những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Đừng lo, anh đã phái người giải quyết chuyện này. Về sau sẽ không phát sinh ra tình huống như vậy nữa."
"Những người này thực sự đáng chết." Hạ Lăng khó chịu: "Trẻ con cũng không buông tha"
Anh nói: "Anh sẽ trả thù cho bọn nhỏ."
Cô vẫn hơi lo lắng: "Anh sẽ ổn chứ?"
"Nói gì thì nói, họ chỉ không tìm thấy cơ hội tấn công anh nên đã giết bọn trẻ." Giọng nói của Lệ Lôi nhẹ nhàng hơn, "Anh sẽ ổn thôi."
Cô hơi nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn không thể che giấu sự lo lắng.
Lệ Lộ dẫn cô ra ngoài.
Khi đến cửa, cô bất ngờ hỏi: "Có thật là băng đảng xã hội đen luôn phải đối mặt với sự sống và cái chết không?"
Anh bàng hoàng. Chỉ sau đó mới nhớ tới, lần đầu tiên khi gặp Tiểu Lăng anh là một doanh nhân bạch đạo. Có lẽ theo quan điểm của cô, anh không khác gì Cố gia và Bùi Tử Hoành cả. Cho dù cô có biết rõ bối cảnh hắc đạo thế nào đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ là bối cảnh, xa xôi mà không chân thật, giống như một giấc ảo mộng.
Nhưng bây giờ, sự thật đẫm máu của vụ giết người đột nhiên lan ra trước mắt cô.
Tiểu Lăng có sợ không?
- --------------------
Dịch: @Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- -------------------
Sao lâu được 1000 like vậy ta????
Máy bay đã đến Thành phố Y. Vì việc của quỹ từ thiện, sự kiện đón người hâm mộ và quảng bá truyền thông theo lịch trình đã bị hủy bỏ. Chỉ có hai nhiếp ảnh gia từ Thiên Nghệ đến chụp một vài bức ảnh của cô và Lệ Lôi.
Trên bầu trời mưa phùn bay mịt mờ.
Khi đến khách sạn, chị Mạch Na đã đợi sẵn ở đó. Cô ấy đi lên phía trước, ôm cô rồi nói: "Vất vả rồi, cứ cố gắng làm tốt buổi hoà nhạc, những chuyện khác không cần suy nghĩ nhiều, còn có Boss của chúng ta."
Mũi của Hạ Lăng cay cay, dùng sức gật đầu một cái.
Cô cùng với các nhân viên công tác đối chiếu lịch trình, đến địa điểm điều chỉnh lại thiết bị và diễn tập.
Lệ Lôi đi cùng cô. Khi cô đang diễn tập trên sân khấu, anh không ngừng gọi điện thoại, phái người điều tra kỹ lưỡng thủ phạm thực sự của sự cố thuốc tẩy giun. Kết quả được đưa ra vào tối hôm đó, hóa ra chính là Cố Lâm. Cô ta làm việc đê tiện này dưới sự xúi giục của Nam Cung Thanh Nhã.
Lệ Lôi ngay lập tức hiểu rằng họ đang ngắm đến Tiểu Lăng, muốn Tiểu Lăng phải thân bại danh liệt.
"Boss, chúng ta nên làm gì tiếp theo?" Đàm Anh, người phụ trách vấn đề này hỏi anh qua điện thoại.
"Vốn muốn để cho Nam Cung Thanh Nhã một con đường sống, vậy mà cô ta lại tự tìm đường chết." Giọng nói của Lệ Lôi hơi trầm xuống, "Thủ lĩnh tổ chức Hellhound của Italy, không phải anh ta luôn thích cô ta sao?"
Trái tim của Đàm Anh nhảy dựng lên, cung kính trả lời "Vâng".
Thủ lĩnh của tổ chức Hellhound rất tàn nhẫn, vô số cô gái đã bị hắn đùa giỡn đến chết, hắn ta sớm đã thích dung mạo của Nam Cung Thanh Nhã. Chỉ tiếc là địa vị Nam Cung gia quá lớn khiến hắn ta không thể đắc thủ. Về sau, mặc dù Nam Cung gia sụp đổ nhưng thủ lĩnh của tổ chức Hellhound nghe tin rằng Nam Cung Thanh Nhã đã bị huỷ dung nên từ đó cũng thấy mất hứng.
"Khuôn mặt của cô ta, nhanh chóng chữa trị đi", Lệ Lôi nhẹ nhàng nói.
"... Vâng." Đàm Anh một bên nói chuyện điện thoại, một bên nhìn ra cửa sổ, những cảnh đêm bất tận trải dài trong thành thị. Trên thế giới này, ám dạ (đêm tối, dịch ra mất hay nên để nguyên) có quy luật của ám dạ.
"Đợi khuôn mặt của cô ta được chữa khỏi sẽ được gửi cho người khác, vì vậy đừng làm mất cảm giác ngon miệng."
"Vâng." Đàm Anh gác máy. Thế giới này chính là vậy, mạnh được yếu thua. Giống như Nam Cung Thanh Nhã có thể dễ dàng lấy đi mạng sống của hai đứa trẻ, Lệ Lôi có thể dễ dàng thống trị sự sống và cái chết của cô.
Muốn trách thì trách bản thân cô ta, gây chuyện với ai không tốt, hết lần này tới lần khác trêu chọc bảo bối tâm can của đại Boss.
Đàm Anh gọi một nhóm người đến rồi bắt đầu làm việc.
Sân khấu thành phố Y.
Kết thúc buổi tập, Hạ Lăng đến thính phòng để tìm Lệ Lôi. "Có chuyện gì vậy, sắc mặt anh không được tốt lắm?" Cô lo lắng hỏi Lệ Lôi.
Lệ Lôi cất điện thoại, cũng thu hồi tầng sương lạnh trong mắt anh, nhìn cô và khẽ mỉm cười: "Anh không sao."
Cô không tin điều đó: "Vẫn còn xử lý chuyện của quỹ từ thiện?"
Anh im lặng, đứng dậy, lấy chiếc khăn choàng từ bên cạnh và khoác nó lên người cô. "Ban đêm trời lạnh, em ăn mặc ít thế sao được? Đi thôi, anh sẽ đưa em trở về, nghỉ ngơi thật tốt. Ngày mai là buổi hoà nhạc rồi."
Cô ngước lên nhìn anh: "Việc của quỹ từ thiện thế nào? Em luôn cảm thấy rất khó chịu, hai đứa trẻ đó..." Cô khẽ cúi đầu và cắn chặt môi: "Chúng vô tội. Có phải là em ngay cả một người xa lạ cũng khắc? "
"Em đang nói về chuyện gì vậy?" Giọng nói của Lệ Lôi ôn nhu, "Thật ra, anh đã tìm ra được hung thủ. Anh sợ rằng em lo lắng nên vẫn chưa nói chuyện đó. Đó là kẻ thù của anh, là nhắm đến Thiên Nghệ, không liên quan gì đến em."
"Kẻ thù của anh?" Hạ Lăng thực sự lo lắng, "Ai vậy?"
"Một lực lượng ở nước ngoài, không thể gây ra bất kì sóng gió nào cả." Lệ Lôi nói nhỏ, "Họ không thể làm tổn thương anh, vì vậy đã chọn những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi. Đừng lo, anh đã phái người giải quyết chuyện này. Về sau sẽ không phát sinh ra tình huống như vậy nữa."
"Những người này thực sự đáng chết." Hạ Lăng khó chịu: "Trẻ con cũng không buông tha"
Anh nói: "Anh sẽ trả thù cho bọn nhỏ."
Cô vẫn hơi lo lắng: "Anh sẽ ổn chứ?"
"Nói gì thì nói, họ chỉ không tìm thấy cơ hội tấn công anh nên đã giết bọn trẻ." Giọng nói của Lệ Lôi nhẹ nhàng hơn, "Anh sẽ ổn thôi."
Cô hơi nhẹ nhõm, nhưng vẻ mặt vẫn không thể che giấu sự lo lắng.
Lệ Lộ dẫn cô ra ngoài.
Khi đến cửa, cô bất ngờ hỏi: "Có thật là băng đảng xã hội đen luôn phải đối mặt với sự sống và cái chết không?"
Anh bàng hoàng. Chỉ sau đó mới nhớ tới, lần đầu tiên khi gặp Tiểu Lăng anh là một doanh nhân bạch đạo. Có lẽ theo quan điểm của cô, anh không khác gì Cố gia và Bùi Tử Hoành cả. Cho dù cô có biết rõ bối cảnh hắc đạo thế nào đi nữa thì chẳng qua cũng chỉ là bối cảnh, xa xôi mà không chân thật, giống như một giấc ảo mộng.
Nhưng bây giờ, sự thật đẫm máu của vụ giết người đột nhiên lan ra trước mắt cô.
Tiểu Lăng có sợ không?
- --------------------
Dịch: @Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: @Nguyễn minh Châu
- -------------------
Sao lâu được 1000 like vậy ta????