Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 612
Chương 612: Kẻ nào dám vu khống cho cô ấy sẽ phải trả giá
Các phóng viên đã chặn đường của họ để họ không thể di chuyển.
Máy ảnh lóe sáng lại nhắm vào khuôn mặt Hạ Lăng chớp bấm không ngừng. Cô không thể mở mắt nổi. Cô khóc, theo bản năng dùng tay che lại khuôn mặt thảm thương của mình lúc này. Thế nhưng các phóng viên lại hét vào mặt cô: “Cô Diệp, làm ơn hãy bỏ tay xuống! Nếu cô không làm gì sai, tại sao cô lại phải sợ hãi trốn tránh ống kính thế kia?!”
Nhiều người bày tỏ sự đồng ý với lời nói kia.
Họ muốn có được nhiều ảnh hơn cho các bài báo về tin tức của họ để họ có thể thực hiện công việc của mình và kiếm tiền.
Cô bị kéo đẩy xô qua đám đông. Mặc dù Lâm Úc Nam đang bảo vệ cô, anh ta chỉ có một, so với nhiều người ngoài kia thì khó có thể bảo vệ cô được. Đột nhiên, đám đông dần tách ra bởi một lực lượng mạnh mẽ.
Hạ Lăng cảm thấy mình bị kéo vào vòng tay vững chãi của một người đàn ông.
Người đàn ông này có một mùi hương quen thuộc của ánh sáng mặt trời và da - đó là Lệ Lôi.
Giọng nói trầm ấm của anh được truyền qua đỉnh đầu cô đến đám đông. “Ngay lập tức, ý nghĩa của việc này đối với mấy người ở đây chỉ là để bắt nạt một cô gái yếu đuối?“ Giọng anh lạnh lùng và mạnh mẽ, cả hội trường rơi vào im lặng.
Các phóng viên đã nghĩ rằng vì Quỹ từ thiện Thiên Nghệ có vụ bê bối lớn như vậy, chủ tịch Lệ Lôi sẽ cố gắng hết sức để thể hiện sự khiêm nhường. Họ không hề nghĩ rằng anh đến vào hôm nay và khiển trách tất cả bọn họ. Mọi người đều sốc.
Trong khi họ vẫn đang cố gắng lấy lại cảm giác, Lệ Lôi đã đưa Hạ Lăng đến nơi an toàn.
Anh ôm cô khi ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông phóng viên. “Bất cứ ai có câu hỏi đều có thể hướng họ đến tôi. Tôi là chủ tịch của quỹ từ thiện và có thẩm quyền lớn nhất để đưa ra bất kỳ quyết định nào. Còn với Tiểu Lăng, cô ấy chỉ là một nghệ sĩ, cô ấy thì biết được gì? Cô ấy được chọn làm người mẫu chứng thực cho tổ chức từ thiện dưới sự chỉ đạo của tôi. Cô ấy cũng được yêu cầu chụp những bức ảnh đó dưới sự chỉ huy của tôi và đưa ra những loại thuốc đó dưới sự chỉ huy của tôi. Cô ấy có biết gì về các thành phần của thuốc hay quy trình kinh doanh sao? Là một người chứng thực và người phát ngôn từ thiện, cô chỉ làm những gì trong phạm vi trách nhiệm của mình - chơi với những đứa trẻ, dạy chúng hát và nói với mọi người thông qua các phương tiện truyền thông rằng hãy giúp những đứa trẻ kém may mắn, bị thiệt thòi này. Vậy các người còn muốn cô ấy phải làm gì nữa?”
Xung quanh bắt đầu im lặng.
Tiểu Lăng sững sờ. Cô không nghĩ rằng Lệ Lôi sẽ mạnh mẽ đứng ra bảo vệ cô như vậy. Những giọt nước mắt mà cô đã cố gắng kiềm chế lại rơi một lần nữa.
Cô đã cảm thấy có gì đó rất không đúng trong toàn bộ sự việc này. Có hàng triệu đứa trẻ đã uống thuốc tẩy giun, nhưng tại sao cô lại là người không may mắn gặp phải điều gì đó rất đáng tiếc? Tuy nhiên, cô không thể nói điều này với giới truyền thông nếu không họ sẽ nghĩ cô là một người trốn tránh trách nhiệm và một người phụ nữ độc ác.
Tuy nhiên Lệ Lôi đã bảo vệ cô mà không cần quan tâm vào lúc này.
Anh ấy có biết mình đang làm gì không vậy? Đây là một cuộc khủng hoảng PR, dựa trên tất cả những gì Lâm Úc Nam đã dạy dỗ cho cô. Với kiến thức nông cạn của cô, cô vẫn có thể hiểu được đây không phải là lúc để tranh luận về ai đúng hay sai, bắt buộc cô phải đứng ra xin lỗi.
Nhưng anh đã không làm như thế.
Nếu hình ảnh của Thiên Nghệ bị tổn hại do anh cứ kiên quyết bảo vệ cô thì phải làm sao bây giờ?
Cô khẽ kéo mép áo anh.
Tuy nhiên, Lệ Lôi giữ chặt tay cô rất chắc chắn. Anh nói lại lần nữa và lần này, anh nói với các phóng viên, “Đây là trách nhiệm của Thiên Nghệ, chúng tôi sẽ điều tra rõ tại sao thuốc tẩy giun lại có chất lượng kém. Tôi đảm bảo rằng sẽ đưa cho trại trẻ mồ côi và công chúng một lời giải thích chính đáng nhất về những việc đã xảy ra. Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không liên quan gì đến Tiểu Lăng! Tiểu Lăng là một người vô tội trong toàn bộ vụ việc này. Nếu tôi thấy bất cứ ai nói xấu cô ấy trong các tin tức mấy người đưa lên, tôi sẽ cho kẻ đó phải trá giá về việc này!”
Câu cuối cùng của anh chính là lời đe dọa, cảnh báo cho những kẻ có ý đồ xấu.
Các phóng viên gần nhất với anh ta lùi lại vài bước trong sợ hãi.
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ khi anh ta tức giận.
Đám đông vẫn tiếp tục im lặng, ai ai ở đây cũng đều sốc trước cảnh này. Không ai dám xúc phạm ông chủ của Thiên Nghệ bởi thế lực ngầm sau lưng anh ta. Chỉ đến bây giờ, tất cả họ mới nhớ lại rằng Boss Lệ của Thiên Nghệ đáng sợ như thế nào, và tất cả những tin đồn về anh ta đã hiện về trong tâm trí họ.
Nhiều người cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Lôi.
Lệ Lôi thở dài lạnh lùng trước khi nhìn xuống người mình yêu trong vòng tay, ánh mắt trở nên dịu dàng. Anh nói với giọng nhỏ nhẹ, “Mình đi thôi em.” Rồi anh nắm tay cô bước ra khỏi đám đông.
Đám đông tự động tách ra chừa một con đường cho hai người đi.
Đột nhiên, một giọng nói dũng cảm vang lên. “Nếu sự cố này không liên quan gì đến Diệp Tinh Lăng, vậy tại sao lại có cuộc họp báo này chứ?” Điều này không được nói bằng một giọng đặc biệt lớn nhưng mọi người trong hội trường yên tĩnh đều nghe thấy hết.
Lệ Lôi dừng bước và quay lại nhìn đám đông
Tất cả các phóng viên đều cúi đầu và im lặng thầm rủa kẻ vừa mới lên tiếng. Nếu anh ta động chạm chọc tức Boss Lệ bây giờ, tất cả bọn họ sẽ không được yên ổn và gặp rắc rối lớn!
Kẻ mới nói chợt nhận ra mình vừa mới làm điều dại dột, hắn cảm thấy hối hận nên đã cúi đầu xuống.
Ánh mắt lạnh lùng của Lệ Lôi quét qua căn phòng một lần nữa, và anh nói bằng giọng không hề dễ chịu tí nào, “Đúng là tôi không nên cho phép mở cuộc họp báo này.” Ai là người đã đưa Tiểu Lăng vào ánh đèn sân khấu và sắp xếp cuộc họp báo này để tra tấn cô? Anh hỏi nhân viên gần anh, “Ai đã nghĩ ra ý tưởng tổ chức họp báo này đây?”
“Sếp Mike và Sếp Lâm ạ.” Một nhân viên lầm bầm.
Mike chính là phó chủ tịch của quỹ từ thiện và chịu trách nhiệm điều hành quỹ hàng ngày. Còn sếp Lâm chính là quản lý của Hạ Lăng, Lâm Úc Nam.
"Rất tốt." Lệ Lôi cười lạnh. “Thông báo cho Mike rằng anh ta đã bị sa thải! Lâm Úc Nam, anh cũng bị sa thải”
"Gì chứ?!" Lâm Úc Nam sững sờ nhìn anh.
Những người phóng viên cũng nhìn vào trong cơn sốc và đã thốt lên trong tiềm thức. Có phải Boss Lệ đã sa thải hai giám đốc điều hành quan trọng trong tích tắc chỉ để bảo vệ người yêu của mình?
Họ lại nhìn về phía Hạ Lăng. Lần này, ánh mắt của họ có vẻ như đang nhìn vào một thứ gì đó rất nguy hiểm.
Người phụ nữ này đã làm gì để ông chủ Thiên Nghệ lại bảo bọc cô ấy như thế này? Các phóng viên đã đặt các câu hỏi gay gắt gây khó xử cho cô trước đó đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Lệ Lôi không quan tâm mọi người đang nghĩ gì hay cảm thấy gì. Bây giờ anh cúi đầu và nói với cô gái của mình một cách nhẹ nhàng. "Đi thôi."
“Nhưng mà...” Hạ Lăng liếc nhìn Lâm Úc Nam một cách lo lắng. Cô nên nói gì giờ? Làm thế nào anh ta có thể bị sa thải đột ngột như vậy được chứ?
Lệ Lôi hoàn toàn không quan tâm đến điều này. Anh nắm lấy tay cô và dẫn cô đi khỏi địa điểm họp báo.
Hai người đã vào trong chiếc SUV của anh.
“Anh xin lỗi vì đã đến trễ.” Biểu cảm của Lệ Lôi trông không hề tốt. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều trong vài giờ kể từ khi vụ việc được lên báo vào sáng sớm. Lệ Lôi cảm thấy muốn đánh bản thân và Lâm Úc Nam khi nhớ lại cô đã phải rơi nước mắt bất lực như thế nào trong câu hỏi điên cuồng của phóng viên!
Tên quản lý này có phải là một thằng ngốc không?! Làm sao anh ta lại không thể bảo vệ một cô gái yếu ớt như cô chứ?!
Tay anh siết chặt trên vô lăng.
Thấy mình đang trong tâm trạng tồi tệ, Hạ Lăng cẩn thận nói, “Em không sao đâu mà.”
“Anh biết rõ rằng em có ổn hay không.”Anh vặn lại trước khi im lặng. Một lúc sau, anh nói, “Tiểu Lăng, anh rất xin lỗi. Có một vấn đề đã xảy ra trong gia đình anh vào sáng nay, và anh được ông nội anh ra lệnh triệu tập tới và mở một cuộc họp gia đình. Đó là lý do tại sao anh không có thời gian để giải quyết vấn đề của em sớm hơn.”
Gần đây, có một vấn đề phức tạp đã xảy ra trong gia đình anh ở nước ngoài.
Đây là một việc nghiêm trọng hơn nhiều so với sự cố về quỹ từ thiện.
Tuy nhiên, nếu như Lệ Lôi được tự mình quyết định, tất nhiên anh vẫn sẽ đặt vấn đề Tiểu Lăng làm ưu tiên. Có nhiều người trong gia đình anh có khả năng có thể giải quyết vấn đề này. Nhưng còn Tiểu Lăng, mặt khác, thì chỉ có mình anh.
Nhưng mà, đây là điều anh không thể tự quyết định được.
————————————
Dịch: Như Ý Võ
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
Các phóng viên đã chặn đường của họ để họ không thể di chuyển.
Máy ảnh lóe sáng lại nhắm vào khuôn mặt Hạ Lăng chớp bấm không ngừng. Cô không thể mở mắt nổi. Cô khóc, theo bản năng dùng tay che lại khuôn mặt thảm thương của mình lúc này. Thế nhưng các phóng viên lại hét vào mặt cô: “Cô Diệp, làm ơn hãy bỏ tay xuống! Nếu cô không làm gì sai, tại sao cô lại phải sợ hãi trốn tránh ống kính thế kia?!”
Nhiều người bày tỏ sự đồng ý với lời nói kia.
Họ muốn có được nhiều ảnh hơn cho các bài báo về tin tức của họ để họ có thể thực hiện công việc của mình và kiếm tiền.
Cô bị kéo đẩy xô qua đám đông. Mặc dù Lâm Úc Nam đang bảo vệ cô, anh ta chỉ có một, so với nhiều người ngoài kia thì khó có thể bảo vệ cô được. Đột nhiên, đám đông dần tách ra bởi một lực lượng mạnh mẽ.
Hạ Lăng cảm thấy mình bị kéo vào vòng tay vững chãi của một người đàn ông.
Người đàn ông này có một mùi hương quen thuộc của ánh sáng mặt trời và da - đó là Lệ Lôi.
Giọng nói trầm ấm của anh được truyền qua đỉnh đầu cô đến đám đông. “Ngay lập tức, ý nghĩa của việc này đối với mấy người ở đây chỉ là để bắt nạt một cô gái yếu đuối?“ Giọng anh lạnh lùng và mạnh mẽ, cả hội trường rơi vào im lặng.
Các phóng viên đã nghĩ rằng vì Quỹ từ thiện Thiên Nghệ có vụ bê bối lớn như vậy, chủ tịch Lệ Lôi sẽ cố gắng hết sức để thể hiện sự khiêm nhường. Họ không hề nghĩ rằng anh đến vào hôm nay và khiển trách tất cả bọn họ. Mọi người đều sốc.
Trong khi họ vẫn đang cố gắng lấy lại cảm giác, Lệ Lôi đã đưa Hạ Lăng đến nơi an toàn.
Anh ôm cô khi ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đông phóng viên. “Bất cứ ai có câu hỏi đều có thể hướng họ đến tôi. Tôi là chủ tịch của quỹ từ thiện và có thẩm quyền lớn nhất để đưa ra bất kỳ quyết định nào. Còn với Tiểu Lăng, cô ấy chỉ là một nghệ sĩ, cô ấy thì biết được gì? Cô ấy được chọn làm người mẫu chứng thực cho tổ chức từ thiện dưới sự chỉ đạo của tôi. Cô ấy cũng được yêu cầu chụp những bức ảnh đó dưới sự chỉ huy của tôi và đưa ra những loại thuốc đó dưới sự chỉ huy của tôi. Cô ấy có biết gì về các thành phần của thuốc hay quy trình kinh doanh sao? Là một người chứng thực và người phát ngôn từ thiện, cô chỉ làm những gì trong phạm vi trách nhiệm của mình - chơi với những đứa trẻ, dạy chúng hát và nói với mọi người thông qua các phương tiện truyền thông rằng hãy giúp những đứa trẻ kém may mắn, bị thiệt thòi này. Vậy các người còn muốn cô ấy phải làm gì nữa?”
Xung quanh bắt đầu im lặng.
Tiểu Lăng sững sờ. Cô không nghĩ rằng Lệ Lôi sẽ mạnh mẽ đứng ra bảo vệ cô như vậy. Những giọt nước mắt mà cô đã cố gắng kiềm chế lại rơi một lần nữa.
Cô đã cảm thấy có gì đó rất không đúng trong toàn bộ sự việc này. Có hàng triệu đứa trẻ đã uống thuốc tẩy giun, nhưng tại sao cô lại là người không may mắn gặp phải điều gì đó rất đáng tiếc? Tuy nhiên, cô không thể nói điều này với giới truyền thông nếu không họ sẽ nghĩ cô là một người trốn tránh trách nhiệm và một người phụ nữ độc ác.
Tuy nhiên Lệ Lôi đã bảo vệ cô mà không cần quan tâm vào lúc này.
Anh ấy có biết mình đang làm gì không vậy? Đây là một cuộc khủng hoảng PR, dựa trên tất cả những gì Lâm Úc Nam đã dạy dỗ cho cô. Với kiến thức nông cạn của cô, cô vẫn có thể hiểu được đây không phải là lúc để tranh luận về ai đúng hay sai, bắt buộc cô phải đứng ra xin lỗi.
Nhưng anh đã không làm như thế.
Nếu hình ảnh của Thiên Nghệ bị tổn hại do anh cứ kiên quyết bảo vệ cô thì phải làm sao bây giờ?
Cô khẽ kéo mép áo anh.
Tuy nhiên, Lệ Lôi giữ chặt tay cô rất chắc chắn. Anh nói lại lần nữa và lần này, anh nói với các phóng viên, “Đây là trách nhiệm của Thiên Nghệ, chúng tôi sẽ điều tra rõ tại sao thuốc tẩy giun lại có chất lượng kém. Tôi đảm bảo rằng sẽ đưa cho trại trẻ mồ côi và công chúng một lời giải thích chính đáng nhất về những việc đã xảy ra. Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không liên quan gì đến Tiểu Lăng! Tiểu Lăng là một người vô tội trong toàn bộ vụ việc này. Nếu tôi thấy bất cứ ai nói xấu cô ấy trong các tin tức mấy người đưa lên, tôi sẽ cho kẻ đó phải trá giá về việc này!”
Câu cuối cùng của anh chính là lời đe dọa, cảnh báo cho những kẻ có ý đồ xấu.
Các phóng viên gần nhất với anh ta lùi lại vài bước trong sợ hãi.
Người đàn ông này thật sự rất đáng sợ khi anh ta tức giận.
Đám đông vẫn tiếp tục im lặng, ai ai ở đây cũng đều sốc trước cảnh này. Không ai dám xúc phạm ông chủ của Thiên Nghệ bởi thế lực ngầm sau lưng anh ta. Chỉ đến bây giờ, tất cả họ mới nhớ lại rằng Boss Lệ của Thiên Nghệ đáng sợ như thế nào, và tất cả những tin đồn về anh ta đã hiện về trong tâm trí họ.
Nhiều người cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Lệ Lôi.
Lệ Lôi thở dài lạnh lùng trước khi nhìn xuống người mình yêu trong vòng tay, ánh mắt trở nên dịu dàng. Anh nói với giọng nhỏ nhẹ, “Mình đi thôi em.” Rồi anh nắm tay cô bước ra khỏi đám đông.
Đám đông tự động tách ra chừa một con đường cho hai người đi.
Đột nhiên, một giọng nói dũng cảm vang lên. “Nếu sự cố này không liên quan gì đến Diệp Tinh Lăng, vậy tại sao lại có cuộc họp báo này chứ?” Điều này không được nói bằng một giọng đặc biệt lớn nhưng mọi người trong hội trường yên tĩnh đều nghe thấy hết.
Lệ Lôi dừng bước và quay lại nhìn đám đông
Tất cả các phóng viên đều cúi đầu và im lặng thầm rủa kẻ vừa mới lên tiếng. Nếu anh ta động chạm chọc tức Boss Lệ bây giờ, tất cả bọn họ sẽ không được yên ổn và gặp rắc rối lớn!
Kẻ mới nói chợt nhận ra mình vừa mới làm điều dại dột, hắn cảm thấy hối hận nên đã cúi đầu xuống.
Ánh mắt lạnh lùng của Lệ Lôi quét qua căn phòng một lần nữa, và anh nói bằng giọng không hề dễ chịu tí nào, “Đúng là tôi không nên cho phép mở cuộc họp báo này.” Ai là người đã đưa Tiểu Lăng vào ánh đèn sân khấu và sắp xếp cuộc họp báo này để tra tấn cô? Anh hỏi nhân viên gần anh, “Ai đã nghĩ ra ý tưởng tổ chức họp báo này đây?”
“Sếp Mike và Sếp Lâm ạ.” Một nhân viên lầm bầm.
Mike chính là phó chủ tịch của quỹ từ thiện và chịu trách nhiệm điều hành quỹ hàng ngày. Còn sếp Lâm chính là quản lý của Hạ Lăng, Lâm Úc Nam.
"Rất tốt." Lệ Lôi cười lạnh. “Thông báo cho Mike rằng anh ta đã bị sa thải! Lâm Úc Nam, anh cũng bị sa thải”
"Gì chứ?!" Lâm Úc Nam sững sờ nhìn anh.
Những người phóng viên cũng nhìn vào trong cơn sốc và đã thốt lên trong tiềm thức. Có phải Boss Lệ đã sa thải hai giám đốc điều hành quan trọng trong tích tắc chỉ để bảo vệ người yêu của mình?
Họ lại nhìn về phía Hạ Lăng. Lần này, ánh mắt của họ có vẻ như đang nhìn vào một thứ gì đó rất nguy hiểm.
Người phụ nữ này đã làm gì để ông chủ Thiên Nghệ lại bảo bọc cô ấy như thế này? Các phóng viên đã đặt các câu hỏi gay gắt gây khó xử cho cô trước đó đã bắt đầu cảm thấy hối hận.
Lệ Lôi không quan tâm mọi người đang nghĩ gì hay cảm thấy gì. Bây giờ anh cúi đầu và nói với cô gái của mình một cách nhẹ nhàng. "Đi thôi."
“Nhưng mà...” Hạ Lăng liếc nhìn Lâm Úc Nam một cách lo lắng. Cô nên nói gì giờ? Làm thế nào anh ta có thể bị sa thải đột ngột như vậy được chứ?
Lệ Lôi hoàn toàn không quan tâm đến điều này. Anh nắm lấy tay cô và dẫn cô đi khỏi địa điểm họp báo.
Hai người đã vào trong chiếc SUV của anh.
“Anh xin lỗi vì đã đến trễ.” Biểu cảm của Lệ Lôi trông không hề tốt. Cô đã phải chịu đựng rất nhiều trong vài giờ kể từ khi vụ việc được lên báo vào sáng sớm. Lệ Lôi cảm thấy muốn đánh bản thân và Lâm Úc Nam khi nhớ lại cô đã phải rơi nước mắt bất lực như thế nào trong câu hỏi điên cuồng của phóng viên!
Tên quản lý này có phải là một thằng ngốc không?! Làm sao anh ta lại không thể bảo vệ một cô gái yếu ớt như cô chứ?!
Tay anh siết chặt trên vô lăng.
Thấy mình đang trong tâm trạng tồi tệ, Hạ Lăng cẩn thận nói, “Em không sao đâu mà.”
“Anh biết rõ rằng em có ổn hay không.”Anh vặn lại trước khi im lặng. Một lúc sau, anh nói, “Tiểu Lăng, anh rất xin lỗi. Có một vấn đề đã xảy ra trong gia đình anh vào sáng nay, và anh được ông nội anh ra lệnh triệu tập tới và mở một cuộc họp gia đình. Đó là lý do tại sao anh không có thời gian để giải quyết vấn đề của em sớm hơn.”
Gần đây, có một vấn đề phức tạp đã xảy ra trong gia đình anh ở nước ngoài.
Đây là một việc nghiêm trọng hơn nhiều so với sự cố về quỹ từ thiện.
Tuy nhiên, nếu như Lệ Lôi được tự mình quyết định, tất nhiên anh vẫn sẽ đặt vấn đề Tiểu Lăng làm ưu tiên. Có nhiều người trong gia đình anh có khả năng có thể giải quyết vấn đề này. Nhưng còn Tiểu Lăng, mặt khác, thì chỉ có mình anh.
Nhưng mà, đây là điều anh không thể tự quyết định được.
————————————
Dịch: Như Ý Võ
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh