Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 609
Chương 609: Cuộc khủng hoảng bất ngờ
Nhân viên tại trại trẻ mồ côi nói: “Đó không phải vấn đề về tiền”.
Họ nói với Hạ Lăng: “Kể từ lần cuối cùng cô dạy bọn trẻ hát, bọn trẻ bắt đầu ngưỡng mộ cô, hy vọng được gặp lại cô và nghe cô hát. Ngày mai, Quỹ từ thiện Thiên Nghệ sẽ gửi một lô vật tư đến trại trẻ mồ côi. Cô Diệp lại đến nhé?” Các nhân viên mời cô.
"Ngày mai?" Tiểu Lăng ngập ngừng.
Ban đầu, cô dự định ngủ vào ngày mai để điều chỉnh lại trạng thái của mình. Ngày hôm sau, cô sẽ lên đường đến thành phố khác để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn hòa nhạc của mình. Nhưng vì lời mời nhiệt tình của trại trẻ mồ côi, cô đã hủy kế hoạch của mình và hứa sẽ đến trại trẻ mồ côi một lần nữa để thăm bọn trẻ.
Ngày hôm sau.
Bầu trời thoáng đản không mây. Hạ Lăng mặc một chiếc váy màu trắng nhạt với mái tóc dài được buộc lỏng lẻo, cô đeo một vòng tay hoa nhài quanh cổ tay. Cô đến trại trẻ mồ côi một cách giản dị nhất nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Khi những đứa trẻ nhìn thấy cô, chúng đã rất phấn khởi và vui vẻ. Bọn trẻ tụ tập vậy quanh cô cười đùa và tạo dáng chụp ảnh cùng cô.
Cô cũng thích tiếp xúc với bọn trẻ và dạy chúng hát. Cô thích chơi trò chơi với chúng, nó rất vui vẻ.
Vào buổi chiều, một giáo viên đến để phân phát thuốc và nói với bọn trẻ: ”Đây là loại thuốc chống giun được cung cấp bởi một tổ chức từ thiện, mỗi người hai viên, và các em hãy uống ngay bây giờ”.
Bọn trẻ xếp hàng lấy thuốc.
Hạ Lăng nhìn những viên thuốc màu trắng một cách tò mò và hỏi giáo viên phân phát: “Thuốc chống giun (Anthelmintic)?”
Cô giáo mỉm cười nói: “Vâng, những đứa trẻ dễ bị ký sinh trùng trong ruột. Tốt nhất là tẩy giun thường xuyên cho chúng mỗi năm một lần. Trại trẻ mồ côi rất eo hẹp về kinh phí và chúng tôi đã không tẩy giun cho chúng trong năm nay. Nhờ Quỹ từ thiện của Thiên Nghệ, chúng tôi đã có thể nhận được thuốc. Cô Diệp, cô và Ông Lệ là những người rất tốt bụng và tuyệt vời”.
Hạ Lăng có tâm trạng tốt và nói một vài lời khiêm tốn.
Mặt khác, một nhiếp ảnh gia từ Thiên Nghệ đã đến và thấy cô ấy nói chuyện với giáo viên. Nhiếp ảnh gia nói: “Cô Diệp, cô là đại sứ của chúng tôi. Cô hãy đưa một vài viên thuốc cho các em, để tôi chụp một vài bức ảnh, và sẽ đăng lên báo chí như một thông báo tốt đẹp. Đây cũng là yêu cầu của nhà cung cấp thuốc tẩy giun. Họ nghe nói rằng họ đang làm từ thiện và sẵn sàng cung cấp thuốc miễn phí, với hy vọng cô Diệp Tinh Lăng sẽ tăng khả năng quảng cáo về thương hiệu cho các sản phẩm của họ”.
Nhà cung cấp nói thêm rằng nếu nó không tiện thì họ sẽ không ép buộc. Như một hành động bình thường, những người của tổ chức từ thiện hứa sẽ cố gắng. Mọi điều có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô Diệp có thể đồng ý chụp ảnh, nó sẽ rất tuyệt”. Có vẻ như họ khá may mắn vì cô không từ chối.
Cô lấy thuốc từ tay giáo viên và phân phát cho các em.
Làn gió nhẹ thổi mái tóc dài của cô bay bay. Cô hơi cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh ở nhiều góc độ. Dưới ánh sáng mặt trời, cô trông thuần khiết như một thiên thần. Một số cô gái được mọi người yêu thích nhờ nét đẹp tự nhiên. Bất kể ngoại hình, cô sở hữu một nét quyến rũ nhất định mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhiếp ảnh gia cảm thấy rằng để cô Diệp là đại sứ của tổ chức từ thiện là điều thật sự đúng đắn. Cô tự nhiên là một người chứng thực tốt vì cô chân thật và không giả dối. Mỗi bước đi đều toát lên phong thái của cái đẹp.
Vào buổi chiều cùng ngày, bộ ảnh này đã được tải lên mạng. Vô số người hâm mộ đã chia sẻ chúng và thích chúng. Ngay cả nhiều người không phải là người hâm mộ của cô cũng cảm động trước lòng tốt của cô. Họ nói: “Cho dù đó là lòng trắc ẩn thực sự đối với trẻ mồ côi hay chương trình, xã hội cần nhiều người như cô ấy chăm sóc cho những người thiệt thòi”.
Sự nổi tiếng của cô lại tăng vọt.
Hạ Lăng và các em đã có một ngày vui vẻ. Họ chia tay vào buổi tối và cô trở về nhà.
Biệt thự lớn của cô trống rỗng, nó yên ắng không có một âm thanh nào. Đột nhiên, cô cảm thấy hơi cô đơn. Cô cũng không biết Lệ Lôi đang làm gì bây giờ. Cô rút điện thoại ra và gọi cho anh.
“Không có gì cả, chỉ là em nhớ anh thôi”. Qua điện thoại, giọng cô dịu dàng thật khẽ.
Ở đầu kia, Lệ Lôi khẽ mỉm cười: “Anh cũng nhớ em. Hôm nay, anh xem bản tin và thấy em trên đó. Em rất đẹp."
Sau khi được người mình yêu khen ngợi, cô thậm chí còn hạnh phúc hơn. Cô nằm trên chiếc giường êm ái với chiếc điện thoại của mình và nói: Những đứa trẻ cũng rất dễ thương. Hôm nay, em chơi trò chơi với chúng. Anh có biết không chúng ….”.Cô đã kể cho anh mọi chuyện xảy ra.
Anh nghe một nụ cười vui vẻ trong điện thoại ở đầu dây bên kia. Cuối cùng, anh nói với cô lời chúc ngủ ngon. "Ngủ sớm."
Thức dậy vào sáng sớm, cô bị sốc khi nhìn vào chiếc điện thoại rung trên bàn cạnh giường ngủ. Trong sự bàng hoàng, cô nhớ rằng mình đã vô tình tắt tiếng chuông điện thoại hôm qua. Cô cũng không biết ai đã gọi mình vào sáng sớm như vậy.
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng rải rác trên giường cô.
Cô với lấy điện thoại và sững sờ. Khi cô mở nhật ký cuộc gọi, cô đã bị sốc. 15 cuộc gọi nhỡ từ Lệ Lôi, 12 cuộc từ Chị Mạch Na và 10 cuộc gọi từ Lâm Úc Nam. Bao gồm Vệ Thiều Âm, Phượng Côn và Lạc Lạc…. Cô đã có tổng cộng 100 cuộc gọi nhỡ.
Đó có phải là ngày tận thế?
Cô sợ hãi đến nỗi tỉnh giấc trong khi còn ngái ngủ và gọi lại từ cuộc gọi nhỡ gần nhất. Đó là từ Lâm Úc Nam.
Điều đầu tiên Lâm Úc Nam làm là mắng cô: “Cô đã là một ngôi sao nổi tiếng có kinh nghiệm, một Thiên hậu! Làm thế nào cô có thể liều lĩnh như một người mới? Tại sao cô không mang theo người quản lý của mình khi cô tham gia các hoạt động công cộng? Cô không chỉ không mang theo người quản lý của mình mà còn cho phép người khác chụp ảnh cô? Cô có điên không khi cô cho phép chụp ảnh của mình khi đưa thuốc? Tuyệt quá! Bây giờ, những viên thuốc đó có vấn đề rồi; vì tất cả trẻ em trong trại trẻ mồ côi đều bị nhiễm độc. Cô có biết có bao nhiêu người trên mạng đang mắng chửi cô không? Họ nói rằng cô là một người ngốc! Vô não! Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Một số người thậm chí còn nói rằng cô xấu xa và thiếu đạo đức! Họ hỏi sao cô không xuống địa ngục và hỏi tại sao cô không chết đi!”.
Giọng của anh như đấm vào tai cô.
Hạ Lăng lắng nghe trong hoang mang và không nắm được ý chính: “ Ý anh là có vấn đề với lô thuốc chống giun mà trại trẻ mồ côi đưa ra ngày hôm qua? Bọn trẻ đều bị nhiễm độc? Cô lo lắng ngồi dậy trên giường. Giọng cô run rẩy. Bọn trẻ có ổn không?”.
“Cô nên quan tâm đến bản thân mình trước! Lâm Úc Nam rất tức giận. Nhanh chóng đứng dậy và thay một bộ đồ thể hiện sự trang trọng. Một giờ sau, chúng ta có một cuộc họp báo khẩn cấp. Cô phải xin lỗi trước truyền thông và công chúng! Một sự việc xấu xảy ra như vậy. Cho dù đó có phải là lỗi của cô hay không, theo luật quan hệ công chúng khủng hoảng, cô phải là người xin lỗi trước tiên”.
“Nếu không, hình ảnh cô là nhân vật của công chúng sẽ bị hủy hoại”.
“Tôi đã gửi thông báo báo chí cho cô. Cô tốt nhất nên ghi nhớ nó”. Lâm Úc Nam nói rất nhanh. “Nhà của cô bị bao vây bởi các phóng viên xung quanh, vì vậy đừng lái chiếc Porsche của cô ra ngoài. Tôi đã gửi một chiếc xe để đón cô. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn chờ ở nhà”.
"Được." cô trả lời, Hạ Lăng vội đi tìm quần áo, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến lũ trẻ. “Tình hình trong trại trẻ mồ côi như thế nào? Hãy nói cho tôi biết”.
Lâm Úc Nam lại nổi giận một lần nữa, tự hỏi tại sao cô vẫn giả vờ là một nữ thần trong lúc khủng hoảng này. Nhưng sau tất cả mọi việc cô vẫn còn lo lắng, để cô có thể cùng tham gia cuộc họp báo suôn sẻ sau đó, anh vẫn nói: “Hai đứa trẻ đã chết, 19 đứa đang trong tình trạng nghiêm trọng và 56 đứa trẻ nhập viện để theo dõi. Những đứa trẻ khác may mắn hơn và vẫn ổn sau khi kiểm tra”.
Trái tim Hạ Lăng như thắt lại. Hai đứa trẻ đã chết?!
_____________________
Dịch: Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
_____________________
Sorry mọi người vì mình nhận chỉnh chap này mà lại quên mất để mọi người đợi lâu rồi TT
Nhân viên tại trại trẻ mồ côi nói: “Đó không phải vấn đề về tiền”.
Họ nói với Hạ Lăng: “Kể từ lần cuối cùng cô dạy bọn trẻ hát, bọn trẻ bắt đầu ngưỡng mộ cô, hy vọng được gặp lại cô và nghe cô hát. Ngày mai, Quỹ từ thiện Thiên Nghệ sẽ gửi một lô vật tư đến trại trẻ mồ côi. Cô Diệp lại đến nhé?” Các nhân viên mời cô.
"Ngày mai?" Tiểu Lăng ngập ngừng.
Ban đầu, cô dự định ngủ vào ngày mai để điều chỉnh lại trạng thái của mình. Ngày hôm sau, cô sẽ lên đường đến thành phố khác để chuẩn bị cho chuyến lưu diễn hòa nhạc của mình. Nhưng vì lời mời nhiệt tình của trại trẻ mồ côi, cô đã hủy kế hoạch của mình và hứa sẽ đến trại trẻ mồ côi một lần nữa để thăm bọn trẻ.
Ngày hôm sau.
Bầu trời thoáng đản không mây. Hạ Lăng mặc một chiếc váy màu trắng nhạt với mái tóc dài được buộc lỏng lẻo, cô đeo một vòng tay hoa nhài quanh cổ tay. Cô đến trại trẻ mồ côi một cách giản dị nhất nhưng vẫn rất xinh đẹp.
Khi những đứa trẻ nhìn thấy cô, chúng đã rất phấn khởi và vui vẻ. Bọn trẻ tụ tập vậy quanh cô cười đùa và tạo dáng chụp ảnh cùng cô.
Cô cũng thích tiếp xúc với bọn trẻ và dạy chúng hát. Cô thích chơi trò chơi với chúng, nó rất vui vẻ.
Vào buổi chiều, một giáo viên đến để phân phát thuốc và nói với bọn trẻ: ”Đây là loại thuốc chống giun được cung cấp bởi một tổ chức từ thiện, mỗi người hai viên, và các em hãy uống ngay bây giờ”.
Bọn trẻ xếp hàng lấy thuốc.
Hạ Lăng nhìn những viên thuốc màu trắng một cách tò mò và hỏi giáo viên phân phát: “Thuốc chống giun (Anthelmintic)?”
Cô giáo mỉm cười nói: “Vâng, những đứa trẻ dễ bị ký sinh trùng trong ruột. Tốt nhất là tẩy giun thường xuyên cho chúng mỗi năm một lần. Trại trẻ mồ côi rất eo hẹp về kinh phí và chúng tôi đã không tẩy giun cho chúng trong năm nay. Nhờ Quỹ từ thiện của Thiên Nghệ, chúng tôi đã có thể nhận được thuốc. Cô Diệp, cô và Ông Lệ là những người rất tốt bụng và tuyệt vời”.
Hạ Lăng có tâm trạng tốt và nói một vài lời khiêm tốn.
Mặt khác, một nhiếp ảnh gia từ Thiên Nghệ đã đến và thấy cô ấy nói chuyện với giáo viên. Nhiếp ảnh gia nói: “Cô Diệp, cô là đại sứ của chúng tôi. Cô hãy đưa một vài viên thuốc cho các em, để tôi chụp một vài bức ảnh, và sẽ đăng lên báo chí như một thông báo tốt đẹp. Đây cũng là yêu cầu của nhà cung cấp thuốc tẩy giun. Họ nghe nói rằng họ đang làm từ thiện và sẵn sàng cung cấp thuốc miễn phí, với hy vọng cô Diệp Tinh Lăng sẽ tăng khả năng quảng cáo về thương hiệu cho các sản phẩm của họ”.
Nhà cung cấp nói thêm rằng nếu nó không tiện thì họ sẽ không ép buộc. Như một hành động bình thường, những người của tổ chức từ thiện hứa sẽ cố gắng. Mọi điều có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô Diệp có thể đồng ý chụp ảnh, nó sẽ rất tuyệt”. Có vẻ như họ khá may mắn vì cô không từ chối.
Cô lấy thuốc từ tay giáo viên và phân phát cho các em.
Làn gió nhẹ thổi mái tóc dài của cô bay bay. Cô hơi cúi đầu, mỉm cười nhẹ nhàng và xinh đẹp.
Nhiếp ảnh gia đã chụp ảnh ở nhiều góc độ. Dưới ánh sáng mặt trời, cô trông thuần khiết như một thiên thần. Một số cô gái được mọi người yêu thích nhờ nét đẹp tự nhiên. Bất kể ngoại hình, cô sở hữu một nét quyến rũ nhất định mà ai cũng ngưỡng mộ. Nhiếp ảnh gia cảm thấy rằng để cô Diệp là đại sứ của tổ chức từ thiện là điều thật sự đúng đắn. Cô tự nhiên là một người chứng thực tốt vì cô chân thật và không giả dối. Mỗi bước đi đều toát lên phong thái của cái đẹp.
Vào buổi chiều cùng ngày, bộ ảnh này đã được tải lên mạng. Vô số người hâm mộ đã chia sẻ chúng và thích chúng. Ngay cả nhiều người không phải là người hâm mộ của cô cũng cảm động trước lòng tốt của cô. Họ nói: “Cho dù đó là lòng trắc ẩn thực sự đối với trẻ mồ côi hay chương trình, xã hội cần nhiều người như cô ấy chăm sóc cho những người thiệt thòi”.
Sự nổi tiếng của cô lại tăng vọt.
Hạ Lăng và các em đã có một ngày vui vẻ. Họ chia tay vào buổi tối và cô trở về nhà.
Biệt thự lớn của cô trống rỗng, nó yên ắng không có một âm thanh nào. Đột nhiên, cô cảm thấy hơi cô đơn. Cô cũng không biết Lệ Lôi đang làm gì bây giờ. Cô rút điện thoại ra và gọi cho anh.
“Không có gì cả, chỉ là em nhớ anh thôi”. Qua điện thoại, giọng cô dịu dàng thật khẽ.
Ở đầu kia, Lệ Lôi khẽ mỉm cười: “Anh cũng nhớ em. Hôm nay, anh xem bản tin và thấy em trên đó. Em rất đẹp."
Sau khi được người mình yêu khen ngợi, cô thậm chí còn hạnh phúc hơn. Cô nằm trên chiếc giường êm ái với chiếc điện thoại của mình và nói: Những đứa trẻ cũng rất dễ thương. Hôm nay, em chơi trò chơi với chúng. Anh có biết không chúng ….”.Cô đã kể cho anh mọi chuyện xảy ra.
Anh nghe một nụ cười vui vẻ trong điện thoại ở đầu dây bên kia. Cuối cùng, anh nói với cô lời chúc ngủ ngon. "Ngủ sớm."
Thức dậy vào sáng sớm, cô bị sốc khi nhìn vào chiếc điện thoại rung trên bàn cạnh giường ngủ. Trong sự bàng hoàng, cô nhớ rằng mình đã vô tình tắt tiếng chuông điện thoại hôm qua. Cô cũng không biết ai đã gọi mình vào sáng sớm như vậy.
Ánh sáng ban mai nhẹ nhàng rải rác trên giường cô.
Cô với lấy điện thoại và sững sờ. Khi cô mở nhật ký cuộc gọi, cô đã bị sốc. 15 cuộc gọi nhỡ từ Lệ Lôi, 12 cuộc từ Chị Mạch Na và 10 cuộc gọi từ Lâm Úc Nam. Bao gồm Vệ Thiều Âm, Phượng Côn và Lạc Lạc…. Cô đã có tổng cộng 100 cuộc gọi nhỡ.
Đó có phải là ngày tận thế?
Cô sợ hãi đến nỗi tỉnh giấc trong khi còn ngái ngủ và gọi lại từ cuộc gọi nhỡ gần nhất. Đó là từ Lâm Úc Nam.
Điều đầu tiên Lâm Úc Nam làm là mắng cô: “Cô đã là một ngôi sao nổi tiếng có kinh nghiệm, một Thiên hậu! Làm thế nào cô có thể liều lĩnh như một người mới? Tại sao cô không mang theo người quản lý của mình khi cô tham gia các hoạt động công cộng? Cô không chỉ không mang theo người quản lý của mình mà còn cho phép người khác chụp ảnh cô? Cô có điên không khi cô cho phép chụp ảnh của mình khi đưa thuốc? Tuyệt quá! Bây giờ, những viên thuốc đó có vấn đề rồi; vì tất cả trẻ em trong trại trẻ mồ côi đều bị nhiễm độc. Cô có biết có bao nhiêu người trên mạng đang mắng chửi cô không? Họ nói rằng cô là một người ngốc! Vô não! Đây chỉ là phần nổi của tảng băng chìm. Một số người thậm chí còn nói rằng cô xấu xa và thiếu đạo đức! Họ hỏi sao cô không xuống địa ngục và hỏi tại sao cô không chết đi!”.
Giọng của anh như đấm vào tai cô.
Hạ Lăng lắng nghe trong hoang mang và không nắm được ý chính: “ Ý anh là có vấn đề với lô thuốc chống giun mà trại trẻ mồ côi đưa ra ngày hôm qua? Bọn trẻ đều bị nhiễm độc? Cô lo lắng ngồi dậy trên giường. Giọng cô run rẩy. Bọn trẻ có ổn không?”.
“Cô nên quan tâm đến bản thân mình trước! Lâm Úc Nam rất tức giận. Nhanh chóng đứng dậy và thay một bộ đồ thể hiện sự trang trọng. Một giờ sau, chúng ta có một cuộc họp báo khẩn cấp. Cô phải xin lỗi trước truyền thông và công chúng! Một sự việc xấu xảy ra như vậy. Cho dù đó có phải là lỗi của cô hay không, theo luật quan hệ công chúng khủng hoảng, cô phải là người xin lỗi trước tiên”.
“Nếu không, hình ảnh cô là nhân vật của công chúng sẽ bị hủy hoại”.
“Tôi đã gửi thông báo báo chí cho cô. Cô tốt nhất nên ghi nhớ nó”. Lâm Úc Nam nói rất nhanh. “Nhà của cô bị bao vây bởi các phóng viên xung quanh, vì vậy đừng lái chiếc Porsche của cô ra ngoài. Tôi đã gửi một chiếc xe để đón cô. Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn chờ ở nhà”.
"Được." cô trả lời, Hạ Lăng vội đi tìm quần áo, nhưng cô vẫn rất quan tâm đến lũ trẻ. “Tình hình trong trại trẻ mồ côi như thế nào? Hãy nói cho tôi biết”.
Lâm Úc Nam lại nổi giận một lần nữa, tự hỏi tại sao cô vẫn giả vờ là một nữ thần trong lúc khủng hoảng này. Nhưng sau tất cả mọi việc cô vẫn còn lo lắng, để cô có thể cùng tham gia cuộc họp báo suôn sẻ sau đó, anh vẫn nói: “Hai đứa trẻ đã chết, 19 đứa đang trong tình trạng nghiêm trọng và 56 đứa trẻ nhập viện để theo dõi. Những đứa trẻ khác may mắn hơn và vẫn ổn sau khi kiểm tra”.
Trái tim Hạ Lăng như thắt lại. Hai đứa trẻ đã chết?!
_____________________
Dịch: Nguyễn Thảo
Chỉnh sửa: Trần Huỳnh Linh
_____________________
Sorry mọi người vì mình nhận chỉnh chap này mà lại quên mất để mọi người đợi lâu rồi TT