Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 596: Những gì làm em sợ đều phải đền tiền
Nam Cung Thanh Nhã đành cam chịu nuốt nỗi bất bình vào trong lòng.
Lần đấy cũng là lần đầu tiên cô đến nơi như vậy. Lúc đấy cô ta chỉ định mua bộ đồ lót gợi cảm để quyến rũ Lệ Lôi. Ngay khi buổi hẹn hò kết thúc, cô ta định sẽ dụ Lệ Lôi uống rượu đến thần bay hồn lạc, nhất định chỉ có thể ở lại bên cô ta. Nam Cung Thanh Nhã đương nhiên vẫn còn là con gái, nếu kế hoạch thành công thì Lệ Lôi chính là lần đầu của cô ta. Chắc chắn Lệ Lôi sẽ cảm thấy cảm động vì cô ta chịu chấp nhận trao tặng lần đầu của mình cho anh và ăn năn lỗi lầm mà đồng ý với hôn sự hai người. Còn nếu Lệ Lôi vẫn cương quyết không đồng ý thì đương nhiên Lệ lão gia sẽ thay mặt anh ra mặt chịu trách nhiệm với chuyện này, khi đó Nam Cung Thanh Nhã cô sẽ đường đường chính chính trở thành Lệ nhị Phu Nhân.
Trớ trêu thay, kế hoạch của cô ta còn chưa kịp thực hiện vậy mà đã bị vạch trần một cách trắng trợn như vậy.
Bây giờ cô ta căn bản không thể nói với mọi người kế hoạch ban đầu của mình. Nam Cung Thanh Nhã chỉ biết cúi đầu nhẫn nhịn lời chỉ trách nặng lời từ cha, không thể cất tiếng giải thích dù chỉ là một chữ.
Nam Cung Bắc Hải thấy con gái không hề lên tiếng phản bác, đinh ninh toàn bộ mọi chuyện là sự thật. Ông ta không ngờ cô con gái mình nuôi nấng bấy giờ lại là một người mưu mô, xảo quyệt đến vậy. Lại còn hoang tưởng đến việc gả cho Lệ nhị thiếu gia dù mới có hẹn hò với anh vài buổi? Có thể ở nhà hành động này của cô là hết sức bình thường! Nếu kế hoạch này thực sự xảy ra ông đương nhiên sẽ dốc hết sức cũng như nguồn nhân lực của mình để con gái có thể gả cho Lệ nhị thiếu gia trở thành thông gia với Lệ gia.
“Nam Cung tiểu thư lại có thể đến một nơi như vậy, thì sao có thể gả vào Lệ gia chúng tôi đây? Ông tôi lại có yêu cầu rất khắt khe với cháu dâu mình, thật đáng tiếc!” Lệ Lôi cười mỉa nhìn hai cha con đang hết sức hoang mang.
Nam Cung Bắc Hải đã vô cùng xấu mặt vì cô con gái não tàn này rồi, nhưng vẫn ra sức bảo vệ vì con rể tương lai của ông chính là thiếu gia nhà họ Lệ đấy thôi: “Lệ nhị thiếu gia hình như cháu có chút mẫu thuẫn với nhau rồi thì phải? Cháu nói chỉ có Diệp Tinh Lăng mới xứng đáng bước chân vào cửa lớn Lệ gia, nhưng Diệp Tinh Lăng cũng đến cửa hàng đồ lót, thậm chí còn gặp Thanh Nhã rồi cùng con gái ta tranh cãi. Hẳn là có nhầm lẫn gì ở đây?”
Lệ Lôi hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Nam Cung Bắc Hải, vuốt vuốt mái tóc mềm của Hạ Lăng: “Tiểu Lăng vào đấy mua đồ lót để mặc cho tôi xem. Đừng nói với tôi Nam Cung tiểu thư đây cũng muốn mặc cho tôi xem? Vậy thì thật đáng tiếc, chúng ta chưa thân đến mức chung chăn chung giường đâu. Nam Cung tiểu thư mong cô tự trọng!”
Câu hỏi của Lệ Lôi thật khiến người ta câm nín.Nếu Nam Cung Thanh Nhã nói phải thì hẳn cô ta đã quá mưu mô, vội vàng gả cho đại gia quá rồi. Còn nếu Nam Cung Thanh Nhã nói không, thì cô ta chỉ đang ra sức bao che cho mưu đồ xấu xa, ghê tởm của mình.
Nam Cung Thanh Nhã bắt đầu cảm thấy sợ hãi đến nỗi mồ hôi lạnh toát dọc sống lưn, hoàn toàn không biết ứng xử sao cho hợp lý trong hoàn cảnh tồi tệ như này.
Hạ Lăng nhìn cô ta run sợ mà lòng đầy vui vẻ. Người kiêu ngạo, hống hách trong cửa hàng đồ lót đâu rồi? Đây mới là bộ mặt thật của Nam Cung Thanh Nhã hửm? Rốt cuộc cô ta lấy đâu ra khí phách mà muốn tranh giành Lệ Lôi với cô chứ? Nực cười!
“Nam Cung Thanh Nhã” Nam Cung Bắc Hải hiếm khi gọi con gái cả họ tên đầy đủ như vậy, không đây là lần đầu tiên mới đúng: “Còn không mau giải thích mọi việc cho Lệ nhị thiếu gia!” Tuy nói vậy nhưng ông vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn cho con gái: “Con thực sự mua mấy bộ đồ lót đó cho mình không? Hay có người nhờ con mua đồ giúp cho họ? Con không nhất thiết phải ra sức bảo vệ kẻ đó như vậy. Còn không mau đòi lại quyền lợi của mình”
Nhờ có sự cứu thế kịp thời của cha, Nam Cung Thanh Nhã cũng thuận theo câu chuyện mà trả lời: “Em ba nhờ con mua hộ cho em. Em ấy vừa mới có bạn trai mơi nên cảm thấy xấu hổ khi tự mình đi mua đồi lótt”
Hạ Lăng thật sự khâm phục hai cha con nhà Nam Cung. Chẳng phải cô ta bảo với cô rằng mua mấy bộ đồ lót đó để quyến rũ Lệ Lôi sao? Kiểu gì lại có thể thành mua hộ cho em ba? Hạ Lăng thầm tiếc thương cho cô em ba xấu số, ngây thơ lại bị đẩy vào vũng bùn mà cha với chị gái tạo ra để cứu cánh.Cô định phản bác lại, đây không phải là sự thật thì bị Lệ Lôi kéo tay lại.
Anh nheo mắt, ánh mắt đe dọa nhìn hai cha con Nam Cung: "Đây là sự thật?"
“Đây là sự thật! Tại sao tôi phải nói dối anh chứ?” Nam Cung Thanh Nhã vội vàng trấn an Lệ Lôi.
Lệ Lôi không nói gì mà trực tiếp lấy di động ra, bấm một dãy số rồi thong dong đưa lên tai nghe “Đàm Anh giúp tôi liên lạc với con gái thứ ba của Nam Cung gia. Tôi cần cô ấy xác nhận một số thông tin” Vừa dứt lời anh liền đặt điện thoại xuống bàn rồi bật loa ngoài lên cho mọi người nghe.
Nam Cung Thanh Nhã run sợ thấp thỏm không yên: “Lệ Lôi, anh đang làm gì vậy?”
“Còn gì nữa, tôi chỉ đang muốn xác nhận lại một số thông tin mà thôi. Nam Cung tiểu thư cô đang sợ sao?” Lệ Lôi nói tiếp: “Tôi chỉ thích người phụ nữ trung thực. Còn phụ nữ hay nói dối hả e là không thể rồi”
“Em này em này. Em cực kỳ trung thực nha” Hạ Lăng bên cạnh anh nhanh nhảu đáp.
Lệ Lôi mỉm cười đầy nuông chiều vuốt vuốt tóc cô một cách thích thú.
Anh muốn lấy lời nói dối này của Nam Cung Thanh Nhã để vạch trần bộ mặt của cô ta. Chẳng phải ông nội thích người phụ nữ tâm cơ này lắm sao? Anh đảm bảo cô ta sẽ mất hết lòng tin của ông và đừng có mơ tưởng hão huyền việc được trở thành phu nhân Lệ gia nữa. Đến lúc đấy Lệ Lôi có thể tự tin đứng trước mặt ông mà nói to rõ ràng rằng người phụ nữ tâm can thâm sâu như này không thể nào làm vợ của anh được.
Trong lúc đợi ông nội có thời gian để tìm kiếm người phù hợp khác thì anh sẽ có một khoảng thời gian yên bình với tiểu Lăng.
Cha con Nam Cung như đứng trên nước sôi lửa bỏng, thấp thỏm đứng ngồi không yên. Họ cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động hận không thể đập nát điện thoại ra.
Nam Cung Bắc Hải thật sự hối hận. Tại sao ông lại đi chọn cô con gái não tàn này mà không phải những người khác xinh đẹp giỏi giang hơn trong gia tộc chứ? Cô ta lại đi hủy hoại cuộc hôn nhân chính trị hoàn hảo như này! Mà ông ta chỉ có thể nhắm mắt cho qua, không thể giúp được gì.
Ông nhìn chằm chằm Nam Cung Thanh Nhã mặt mày nhăn nhó đến khó coi chỉ tiếc không thể tát vài cái để cô ta tỉnh mộng. Trong lúc đợi điện thoại, Hạ Lăng nũng nịu nhìn Lệ Lôi làm nũng: "Em đói."
“Để anh bảo phục vụ mang đồ ăn cho em ăn nha!”
“Thức ăn ở đây không ngon, thật sự rất khó nuốt”
“Vậy em muốn ăn gì?”
“Muốn ăn bánh sầu riêng anh làm cơ”
“Nhưng mùa này không có sầu riêng ngon để em ăn”
“Em không quan tâm! Em chỉ muốn ăn bánh sầu riêng thôi”
“Được rồi, ngoan, anh sẽ làm bánh sầu riêng cho em, được chưa nào”
Hạ Lăng cười thật tươi, một nụ cười đầy thỏa mãn, hài lòng rồi nép vào ngực anh như một chú mèo con.
Chứng kiến cảnh tượng này như có hàng ngàn cây kim đang từng chút đâm vào tim Nam Cung Thanh Nhã, cô ta thật không can tâm mà!
Đợi một lúc sau điện thoại cuối cùng cũng được kết nối. Lệ Lôi hỏi cô con gái thứ ba của Nam Cung gia về việc cô ta có nhờ chị gái mình mua hộ đồ lót gợi cảm cho mình hay không. Cô con gái thứ ba vốn có mâu thuẫn từ trước với Nam Cung Thanh Nhã, nên thừa dịp mắng chửi, chửi rủa Nam Cung Thanh Nhã với Lệ Lôi qua điện thoại và đinh ninh rằng cô ta đang bị vu khống, đổ vạ. Cô cũng tiết lộ ít nhiều hành động xấu xa khác của Nam Cung Thanh Nhã.
Khuôn mặt vốn đã tức giận đến méo mó của Nam Cung Thanh Nhã vì lời nói này mà càng trở nên nhăn nhó, khó chịu.
Lệ Lôi cúp máy rồi hờ hững nhìn Nam Cung Thanh Nhã: “Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điểm gì để có thể đưa cô lên vị trí Lệ nhị phu nhân này. Vừa không trung thực, lại có nhiều hành động xấu như vậy quan trọng là đến cả chị em của cô cũng có thành kiến với cô như vậy thì tôi thật không dám chắc khi trở thành vợ tôi cô có thể gây thù chuốc oán với bao nhiêu người trong gia tộc nữa”
“Lệ nhị thiếu gia, anh đừng quá đáng!” Nam Cung Bắc Hải hoàn toàn không nói được gì, ông ta biết rằng không thể nào giải quyết chuyện này tốt đẹp chỉ trong bữa ăn này. Nam Cung Bắc Hải chỉ có thể giả vờ tức giận trách móc: “Con gái của tôi sinh ra không phải để mấy người xúc phạm. Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần tiếp tục dùng bữa ăn này nữa. Tạm biệt!"
“Khoan đã” Lệ Lôi trả lời một cách đầy thờ ơ: “Nam Cung Thanh Nhã con gái ông vẫn còn đang nợ Tiểu Lăng ba mươi tỷ nhân dân tệ, cộng với khoản bồi thường tinh thần mà cô phải chịu đựng suốt thời gian qua có thể tính thêm ba mươi tỷ vào khoản nợ này. Vậy khi nào thì Nam Cung tiểu thư mới có ý định trả hết sáu mươi tỷ nhân dân tệ đây?”
Câu nói của anh nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại khiến cha con nhà Nam Cung thậm chí là Hạ Lăng sốc.
Cô đã cảm thấy thật khó tin khi anh đòi lại ba mươi tỷ nhân dân tệ từ Nam Cung Thanh Nhã rồi. Vậy mà bây giờ Lệ Lôi lại còn yêu cầu tổng cộng sáu mươi tỷ.
Nam Cung Thanh Nhã cảm thấy thật choáng váng, cô ta bắt đầu cảm thấy chao đảo, khuôn mặt nhợt nhạt rõ rệt, chân đứng không thể vững được nữa.
Nam Cung Bắc Hải phản ứng đầu tiên: “Tại sao cháu lại đi tính toán chi ly với mấy cuộc cãi nhau lẻ tẻ này của phụ nữ chứ? Bọn tôi sẽ không trả sáu mươi tỷ. Mấy người đang muốn cướp tiền người khác hả!”
“Vậy ý ông là đang nói Nam Cung không có ý định quỵt nợ sao?” Lệ Lôi bình tĩnh trả lời.
“Số tiền nợ này ở đâu anh đào đâu mà ra? Muốn sáu mươi tỷ chỉ là muốn cướp tiền chúng tôi cho con ả kia thôi!” Nam Cung Thanh Nhã run rẩy đáp lại.
“Nam Cung nói rằng tôi đang muốn cướp tiền của cô sao?” Đôi mắt của Lệ Lôi khẽ nheo lại đầy sát ý.
“Không, không. Em, ý em nói là Diệp Tinh Lăng” Nam Cung Thanh Nhã co rúm dưới cái nhìn của anh. Người đàn ông này thực sự có thể làm lạnh xương sống gây áp lực cho người khác dù chỉ là ánh mắt.
“Cô cá cược thua với tôi, chỉ cần trả những gì cô nợ tôi mà thôi” Hạ Lăng tức giận, cô không thể chấp nhận được việc nói đây là vụ tống tiền, Lệ Lôi chỉ đang giúp cô đòi nợ thôi từ khi nào cô lại thành người xấu?
- -----------------------------------------------------
Chỉnh sửa: Nguyễn Thảo
Beta: Nguyễn Khánh Huyền
- -----------------------------------------------------
Đoán xem ai còn thức. Cả nhà đọc truyện vui vẻ nha
Lần đấy cũng là lần đầu tiên cô đến nơi như vậy. Lúc đấy cô ta chỉ định mua bộ đồ lót gợi cảm để quyến rũ Lệ Lôi. Ngay khi buổi hẹn hò kết thúc, cô ta định sẽ dụ Lệ Lôi uống rượu đến thần bay hồn lạc, nhất định chỉ có thể ở lại bên cô ta. Nam Cung Thanh Nhã đương nhiên vẫn còn là con gái, nếu kế hoạch thành công thì Lệ Lôi chính là lần đầu của cô ta. Chắc chắn Lệ Lôi sẽ cảm thấy cảm động vì cô ta chịu chấp nhận trao tặng lần đầu của mình cho anh và ăn năn lỗi lầm mà đồng ý với hôn sự hai người. Còn nếu Lệ Lôi vẫn cương quyết không đồng ý thì đương nhiên Lệ lão gia sẽ thay mặt anh ra mặt chịu trách nhiệm với chuyện này, khi đó Nam Cung Thanh Nhã cô sẽ đường đường chính chính trở thành Lệ nhị Phu Nhân.
Trớ trêu thay, kế hoạch của cô ta còn chưa kịp thực hiện vậy mà đã bị vạch trần một cách trắng trợn như vậy.
Bây giờ cô ta căn bản không thể nói với mọi người kế hoạch ban đầu của mình. Nam Cung Thanh Nhã chỉ biết cúi đầu nhẫn nhịn lời chỉ trách nặng lời từ cha, không thể cất tiếng giải thích dù chỉ là một chữ.
Nam Cung Bắc Hải thấy con gái không hề lên tiếng phản bác, đinh ninh toàn bộ mọi chuyện là sự thật. Ông ta không ngờ cô con gái mình nuôi nấng bấy giờ lại là một người mưu mô, xảo quyệt đến vậy. Lại còn hoang tưởng đến việc gả cho Lệ nhị thiếu gia dù mới có hẹn hò với anh vài buổi? Có thể ở nhà hành động này của cô là hết sức bình thường! Nếu kế hoạch này thực sự xảy ra ông đương nhiên sẽ dốc hết sức cũng như nguồn nhân lực của mình để con gái có thể gả cho Lệ nhị thiếu gia trở thành thông gia với Lệ gia.
“Nam Cung tiểu thư lại có thể đến một nơi như vậy, thì sao có thể gả vào Lệ gia chúng tôi đây? Ông tôi lại có yêu cầu rất khắt khe với cháu dâu mình, thật đáng tiếc!” Lệ Lôi cười mỉa nhìn hai cha con đang hết sức hoang mang.
Nam Cung Bắc Hải đã vô cùng xấu mặt vì cô con gái não tàn này rồi, nhưng vẫn ra sức bảo vệ vì con rể tương lai của ông chính là thiếu gia nhà họ Lệ đấy thôi: “Lệ nhị thiếu gia hình như cháu có chút mẫu thuẫn với nhau rồi thì phải? Cháu nói chỉ có Diệp Tinh Lăng mới xứng đáng bước chân vào cửa lớn Lệ gia, nhưng Diệp Tinh Lăng cũng đến cửa hàng đồ lót, thậm chí còn gặp Thanh Nhã rồi cùng con gái ta tranh cãi. Hẳn là có nhầm lẫn gì ở đây?”
Lệ Lôi hoàn toàn không để tâm đến lời nói của Nam Cung Bắc Hải, vuốt vuốt mái tóc mềm của Hạ Lăng: “Tiểu Lăng vào đấy mua đồ lót để mặc cho tôi xem. Đừng nói với tôi Nam Cung tiểu thư đây cũng muốn mặc cho tôi xem? Vậy thì thật đáng tiếc, chúng ta chưa thân đến mức chung chăn chung giường đâu. Nam Cung tiểu thư mong cô tự trọng!”
Câu hỏi của Lệ Lôi thật khiến người ta câm nín.Nếu Nam Cung Thanh Nhã nói phải thì hẳn cô ta đã quá mưu mô, vội vàng gả cho đại gia quá rồi. Còn nếu Nam Cung Thanh Nhã nói không, thì cô ta chỉ đang ra sức bao che cho mưu đồ xấu xa, ghê tởm của mình.
Nam Cung Thanh Nhã bắt đầu cảm thấy sợ hãi đến nỗi mồ hôi lạnh toát dọc sống lưn, hoàn toàn không biết ứng xử sao cho hợp lý trong hoàn cảnh tồi tệ như này.
Hạ Lăng nhìn cô ta run sợ mà lòng đầy vui vẻ. Người kiêu ngạo, hống hách trong cửa hàng đồ lót đâu rồi? Đây mới là bộ mặt thật của Nam Cung Thanh Nhã hửm? Rốt cuộc cô ta lấy đâu ra khí phách mà muốn tranh giành Lệ Lôi với cô chứ? Nực cười!
“Nam Cung Thanh Nhã” Nam Cung Bắc Hải hiếm khi gọi con gái cả họ tên đầy đủ như vậy, không đây là lần đầu tiên mới đúng: “Còn không mau giải thích mọi việc cho Lệ nhị thiếu gia!” Tuy nói vậy nhưng ông vẫn cố gắng tìm cách cứu vãn cho con gái: “Con thực sự mua mấy bộ đồ lót đó cho mình không? Hay có người nhờ con mua đồ giúp cho họ? Con không nhất thiết phải ra sức bảo vệ kẻ đó như vậy. Còn không mau đòi lại quyền lợi của mình”
Nhờ có sự cứu thế kịp thời của cha, Nam Cung Thanh Nhã cũng thuận theo câu chuyện mà trả lời: “Em ba nhờ con mua hộ cho em. Em ấy vừa mới có bạn trai mơi nên cảm thấy xấu hổ khi tự mình đi mua đồi lótt”
Hạ Lăng thật sự khâm phục hai cha con nhà Nam Cung. Chẳng phải cô ta bảo với cô rằng mua mấy bộ đồ lót đó để quyến rũ Lệ Lôi sao? Kiểu gì lại có thể thành mua hộ cho em ba? Hạ Lăng thầm tiếc thương cho cô em ba xấu số, ngây thơ lại bị đẩy vào vũng bùn mà cha với chị gái tạo ra để cứu cánh.Cô định phản bác lại, đây không phải là sự thật thì bị Lệ Lôi kéo tay lại.
Anh nheo mắt, ánh mắt đe dọa nhìn hai cha con Nam Cung: "Đây là sự thật?"
“Đây là sự thật! Tại sao tôi phải nói dối anh chứ?” Nam Cung Thanh Nhã vội vàng trấn an Lệ Lôi.
Lệ Lôi không nói gì mà trực tiếp lấy di động ra, bấm một dãy số rồi thong dong đưa lên tai nghe “Đàm Anh giúp tôi liên lạc với con gái thứ ba của Nam Cung gia. Tôi cần cô ấy xác nhận một số thông tin” Vừa dứt lời anh liền đặt điện thoại xuống bàn rồi bật loa ngoài lên cho mọi người nghe.
Nam Cung Thanh Nhã run sợ thấp thỏm không yên: “Lệ Lôi, anh đang làm gì vậy?”
“Còn gì nữa, tôi chỉ đang muốn xác nhận lại một số thông tin mà thôi. Nam Cung tiểu thư cô đang sợ sao?” Lệ Lôi nói tiếp: “Tôi chỉ thích người phụ nữ trung thực. Còn phụ nữ hay nói dối hả e là không thể rồi”
“Em này em này. Em cực kỳ trung thực nha” Hạ Lăng bên cạnh anh nhanh nhảu đáp.
Lệ Lôi mỉm cười đầy nuông chiều vuốt vuốt tóc cô một cách thích thú.
Anh muốn lấy lời nói dối này của Nam Cung Thanh Nhã để vạch trần bộ mặt của cô ta. Chẳng phải ông nội thích người phụ nữ tâm cơ này lắm sao? Anh đảm bảo cô ta sẽ mất hết lòng tin của ông và đừng có mơ tưởng hão huyền việc được trở thành phu nhân Lệ gia nữa. Đến lúc đấy Lệ Lôi có thể tự tin đứng trước mặt ông mà nói to rõ ràng rằng người phụ nữ tâm can thâm sâu như này không thể nào làm vợ của anh được.
Trong lúc đợi ông nội có thời gian để tìm kiếm người phù hợp khác thì anh sẽ có một khoảng thời gian yên bình với tiểu Lăng.
Cha con Nam Cung như đứng trên nước sôi lửa bỏng, thấp thỏm đứng ngồi không yên. Họ cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại di động hận không thể đập nát điện thoại ra.
Nam Cung Bắc Hải thật sự hối hận. Tại sao ông lại đi chọn cô con gái não tàn này mà không phải những người khác xinh đẹp giỏi giang hơn trong gia tộc chứ? Cô ta lại đi hủy hoại cuộc hôn nhân chính trị hoàn hảo như này! Mà ông ta chỉ có thể nhắm mắt cho qua, không thể giúp được gì.
Ông nhìn chằm chằm Nam Cung Thanh Nhã mặt mày nhăn nhó đến khó coi chỉ tiếc không thể tát vài cái để cô ta tỉnh mộng. Trong lúc đợi điện thoại, Hạ Lăng nũng nịu nhìn Lệ Lôi làm nũng: "Em đói."
“Để anh bảo phục vụ mang đồ ăn cho em ăn nha!”
“Thức ăn ở đây không ngon, thật sự rất khó nuốt”
“Vậy em muốn ăn gì?”
“Muốn ăn bánh sầu riêng anh làm cơ”
“Nhưng mùa này không có sầu riêng ngon để em ăn”
“Em không quan tâm! Em chỉ muốn ăn bánh sầu riêng thôi”
“Được rồi, ngoan, anh sẽ làm bánh sầu riêng cho em, được chưa nào”
Hạ Lăng cười thật tươi, một nụ cười đầy thỏa mãn, hài lòng rồi nép vào ngực anh như một chú mèo con.
Chứng kiến cảnh tượng này như có hàng ngàn cây kim đang từng chút đâm vào tim Nam Cung Thanh Nhã, cô ta thật không can tâm mà!
Đợi một lúc sau điện thoại cuối cùng cũng được kết nối. Lệ Lôi hỏi cô con gái thứ ba của Nam Cung gia về việc cô ta có nhờ chị gái mình mua hộ đồ lót gợi cảm cho mình hay không. Cô con gái thứ ba vốn có mâu thuẫn từ trước với Nam Cung Thanh Nhã, nên thừa dịp mắng chửi, chửi rủa Nam Cung Thanh Nhã với Lệ Lôi qua điện thoại và đinh ninh rằng cô ta đang bị vu khống, đổ vạ. Cô cũng tiết lộ ít nhiều hành động xấu xa khác của Nam Cung Thanh Nhã.
Khuôn mặt vốn đã tức giận đến méo mó của Nam Cung Thanh Nhã vì lời nói này mà càng trở nên nhăn nhó, khó chịu.
Lệ Lôi cúp máy rồi hờ hững nhìn Nam Cung Thanh Nhã: “Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất cứ điểm gì để có thể đưa cô lên vị trí Lệ nhị phu nhân này. Vừa không trung thực, lại có nhiều hành động xấu như vậy quan trọng là đến cả chị em của cô cũng có thành kiến với cô như vậy thì tôi thật không dám chắc khi trở thành vợ tôi cô có thể gây thù chuốc oán với bao nhiêu người trong gia tộc nữa”
“Lệ nhị thiếu gia, anh đừng quá đáng!” Nam Cung Bắc Hải hoàn toàn không nói được gì, ông ta biết rằng không thể nào giải quyết chuyện này tốt đẹp chỉ trong bữa ăn này. Nam Cung Bắc Hải chỉ có thể giả vờ tức giận trách móc: “Con gái của tôi sinh ra không phải để mấy người xúc phạm. Tôi nghĩ rằng chúng ta không cần tiếp tục dùng bữa ăn này nữa. Tạm biệt!"
“Khoan đã” Lệ Lôi trả lời một cách đầy thờ ơ: “Nam Cung Thanh Nhã con gái ông vẫn còn đang nợ Tiểu Lăng ba mươi tỷ nhân dân tệ, cộng với khoản bồi thường tinh thần mà cô phải chịu đựng suốt thời gian qua có thể tính thêm ba mươi tỷ vào khoản nợ này. Vậy khi nào thì Nam Cung tiểu thư mới có ý định trả hết sáu mươi tỷ nhân dân tệ đây?”
Câu nói của anh nhẹ nhàng bâng quơ nhưng lại khiến cha con nhà Nam Cung thậm chí là Hạ Lăng sốc.
Cô đã cảm thấy thật khó tin khi anh đòi lại ba mươi tỷ nhân dân tệ từ Nam Cung Thanh Nhã rồi. Vậy mà bây giờ Lệ Lôi lại còn yêu cầu tổng cộng sáu mươi tỷ.
Nam Cung Thanh Nhã cảm thấy thật choáng váng, cô ta bắt đầu cảm thấy chao đảo, khuôn mặt nhợt nhạt rõ rệt, chân đứng không thể vững được nữa.
Nam Cung Bắc Hải phản ứng đầu tiên: “Tại sao cháu lại đi tính toán chi ly với mấy cuộc cãi nhau lẻ tẻ này của phụ nữ chứ? Bọn tôi sẽ không trả sáu mươi tỷ. Mấy người đang muốn cướp tiền người khác hả!”
“Vậy ý ông là đang nói Nam Cung không có ý định quỵt nợ sao?” Lệ Lôi bình tĩnh trả lời.
“Số tiền nợ này ở đâu anh đào đâu mà ra? Muốn sáu mươi tỷ chỉ là muốn cướp tiền chúng tôi cho con ả kia thôi!” Nam Cung Thanh Nhã run rẩy đáp lại.
“Nam Cung nói rằng tôi đang muốn cướp tiền của cô sao?” Đôi mắt của Lệ Lôi khẽ nheo lại đầy sát ý.
“Không, không. Em, ý em nói là Diệp Tinh Lăng” Nam Cung Thanh Nhã co rúm dưới cái nhìn của anh. Người đàn ông này thực sự có thể làm lạnh xương sống gây áp lực cho người khác dù chỉ là ánh mắt.
“Cô cá cược thua với tôi, chỉ cần trả những gì cô nợ tôi mà thôi” Hạ Lăng tức giận, cô không thể chấp nhận được việc nói đây là vụ tống tiền, Lệ Lôi chỉ đang giúp cô đòi nợ thôi từ khi nào cô lại thành người xấu?
- -----------------------------------------------------
Chỉnh sửa: Nguyễn Thảo
Beta: Nguyễn Khánh Huyền
- -----------------------------------------------------
Đoán xem ai còn thức. Cả nhà đọc truyện vui vẻ nha