Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 593: Hai lần xin lỗi
Cái gì? Còn muốn xin lỗi?
Nam Cung Thanh Nhã mang theo vài phần oán hận nhìn Hạ Lăng. Người phụ nữ này dám không để cho cô xuống dưới khán đài. Đợi sau khi cô trở thành bà chủ của Thiên Nghệ, xem xem cô sẽ xử lý cô ta thế nào!
Hạ Lăng vui vẻ cười thản nhiên: "Cô Nam Cung cũng là con nhà danh môn khuê tú, sao có thể không hiểu cách cư xử cơ bản nhất như vậy. Nếu cô mắng ai đó thì cô phải xin lỗi. Cái này cũng cần tôi nhắc nhở cô ư? "Cô luôn vô lý với người khác. Tuy nhiên nhiều năm nay cô đã thu lại tính khí này rất nhiều. Nhưng khi đối mặt với người cô không thích thì nó vẫn sẽ bộc phát.
Nam Cung Thanh Nhã hận đến nghiến răng, nhưng cũng đành bất lực.
Bên kia, Nam Cung Bác Hải nhìn vào đôi mắt của con gái mình, có chút khó chịu. Đứa con gái này thiệt là, đang yên đang lành tự nhiên mắng người làm gì. Bây giờ lại đắc tội thêm một nhân vật lớn mà lại không xin lỗi. Trong khi còn có rất nhiều khách quý đang ở đây xem. Chẳng phải giống như đang nói Nam Cung gia của họ không có giáo dục à?
Nam Cung Bác Hải bắt đầu hoài nghi việc ông ta chọn cô con gái này để tiếp cận với Lệ gia liệu có phù hợp hay không?
Nam Cung Thanh Nhã phát giác được ánh mắt không vui của cha, trái tim cô thắt lại. Cô chưa kết hôn, huống chi ngay cả khi đã kết hôn, cô vẫn phải có sự hỗ trợ của gia đình mẹ trước khi về nhà chồng. Trong mọi trường hợp, cô không thể nào để cho cha cô thất vọng.
Vì vậy, cô cố ra vẻ nhún nhường, lịch sự như một khuê nữ được nuôi dưỡng trong một gia đình gia giáo, mỉm cười với Mộc Nam lão sư và nói: "Tôi rất xin lỗi, tôi không biết quý ngài đây là một người kiệt xuất như vậy nên đã đắc tội."
Mộc Nam đại sư cũng không cùng cô chấp nhất.
Nhưng Hạ Lăng lại cười khẩy: "Nghe ý của cô Nam Cung nói, nếu người chơi đàn piano hôm nay không phải là một master, mà là một nghệ sĩ bình thường, cô có thể tùy tiện nhục mạ họ như một con chó sao?" Lời nói của cô rất hùng hổ, lại nắm được sơ hở của Nam Cung Thanh Nhã, nói từ nào có lý từ đó, làm cho mọi người không thể bác bỏ.
Trên thực tế, đây thực sự là ý nghĩ của Nam Cung Thanh Nhã, nếu hôm nay người chơi đàn piano chỉ là một người bình thường, làm sao có thể nhận được lời xin lỗi từ tiểu thư của Nam Cung gia cô đây?
Tuy nhiên, khi bị Hạ Lăng hỏi một cách thẳng thắn như vậy, cô ta không thể nói bất kì điều gì. Nếu không, cái mác "phân biệt đối xử", "vô giáo dục" và "không có tố chất" sẽ bị gắn lên người cô. Sau đó, danh tiếng của cô, cũng như danh tiếng của gia đình Nam Cung coi như thành đồ bỏ đi.
Nam Cung Thanh Nhã sắc mặc rất khó coi, miễn cưỡng nói: "Tất nhiên tôi không có ý này."
"Nhưng làm thế nào tôi có thể nghe được ý đó từ lời xin lỗi của cô? Lời đó không phải do cô nói sao?" Hạ Lăng không buông tha.
"Cô Diệp, cô đừng quá đáng." Nam Cung Bác Hải thấy con gái mình bị bắt nạt, không thể nhìn được nữa, ông tức giận nói với Hạ Lăng.
Hạ Lăng không sợ: "Tôi không hiểu như thế nào là quá đáng a. Là không biết Mộc Nam đại sư hay là mắng anh ta là một con chó, rốt cuộc là cái nào a? Có phải trong mắt Nam Cung gia các người, nhân vật lớn mắng không được liền có thể mắng người bình thường?"
"Đúng vậy..." những người khách gần đó thì thầm: "Có vẻ như Nam Cung gia thực sự thiếu giáo dục."
Những vị khách khác lặng lẽ gật đầu.
Thầy Mộc Nam, trung tâm của chủ đề, vẫn đang ở thế bị động. Thực tế, anh ta không phải là người quan tâm đến những vấn đề này. Tuy nhiên, nhìn thấy Hạ Lăng tranh cãi rất hăng say, anh vẫn đang bối rối tìm cách ngăn cô lại.
Hạ Lăng rất quyết liệt: "Các người phải thành thật xin lỗi. Nếu không người khác sẽ nói Nam Cung gia các người ỷ mạnh hiếp yếu. Nhà các người lợi hại lắm sao, lợi hại hơn cả Lệ gia ư? Lệ Lôi trên đường giẫm phải con chó con cũng biết xin lỗi. Còn các người, đã cố tình làm nhục người khác nhưng lại không chân thành, cũng không muốn xin lỗi. "
Trời đất chứng giám, cô thực sự không cố tình lấy Lệ Lôi làm ví dụ.
Cô biết rằng những đứa trẻ giàu có thường có những hạn chế nhất định, ngoại trừ những người độc tôn như Bùi Tử Hoành, danh tính ẩn giấu như Vệ Thiều Âm, hay cái loại người lăn lộn trong các quán bar như Lâm Úc Nam, làm sao cô có thể đưa ra những dẫn chứng này để làm ví dụ chứng minh luận điểm của cô được a? Chỉ đành để bạn học tiểu Lôi chịu uất ức một chút.
Một lời thì thầm khác đến từ nhóm khách: "Đúng vậy, Nam Cung gia làm sao có thể so với Lệ gia?"
"Tôi đã nhìn thấy Lệ thiếu gia, thực sự là một người có giáo dưỡng rất tốt nếu sánh đôi với Nam Cung Thanh Nhã thì thật đáng tiếc."
Nội tâm Nam Cung Thanh Nhã như muốn nhảy dựng lên. Diệp Tinh Lăng, cô ta rắp tâm để khiến cô xin lỗi, nói gần nói xa chính là muốn nói cô không xứng đáng với Lệ Lôi, là muốn thông qua dư luận để Lệ gia thấy cô không xứng đáng.
Ngàn vạn lần không thể vì nhỏ mà mất lớn.
Nghĩ thông điều này, Nam Cung Thanh Nhã vội vã thay đổi thái độ của mình. Lần này, cô ta khiêm tốn và lịch sự hơn: "Xin lỗi, tôi không nên tùy tiện mắng chửi người khác. Xin hãy tha thứ cho tôi."
Mộc Nam nói: "Không sao."
Thái độ của anh ấy rất ôn hòa và nhã nhặn, trái ngược hoàn toàn với ai kia đang khúm núm xin lỗi.
Những người khác nhìn vào và thì thầm: "Lúc trước nghe nói rằng đại tiểu thư của Nam Cung gia là một người xinh đẹp và thanh lịch, dường như những tin đồn này đều sai sự thật. Tôi nghĩ cô ta còn không thể so sánh với ngôi sao nữ tên Diệp Tinh Lăng kia."
"Đúng vậy, cô gái Diệp Tinh Lăng này đã thông minh, lại còn dám đứng lên bảo vệ công lý. Cô cũng có khả năng âm nhạc thiên phú. Vừa tài hoa, vừa tốt bụng, hoàn toàn chiến thắng áp đảo Nam Cung Thanh Nhã."
Nam Cung Thanh Nhã nghe được những lời này, khuôn mặt tức đến vặn vẹo.
Hạ Lăng giống như một con cáo nhỏ tự mãn. Chà, nhóm người xem này đúng là hiểu biết, họ nên ghi âm lại những lời nói này rồi đưa chúng cho Lệ lão gia. Biết đâu nếu ông hài lòng, ông có thể đồng ý hôn sự của cô và Lệ Lôi.
Nếu Lệ Lôi ở đây, nghe những bình luận như vậy chắc chắn sẽ dở khóc dở cười. Tiểu Lăng nhà anh, tài hoa đúng là không sai, tâm tính thuần khiết, nhưng mọi người đều hiểu lầm trí thông minh của cô. Cô chẳng qua là "lừa người" giỏi, nên tình cờ toát lên một chút thông minh.
Việc so sánh Lệ gia với Nam Cung gia đã tạo áp lực dư luận khiến mọi người nghĩ rằng Nam Cung Thanh Nhã không xứng với Lệ Lôi. Tuy nhiên, điều này thật sự cũng chỉ là vô nghĩa.
Nhưng dù thế nào, Nam Cung Thanh Nhã, cứ như vậy tức như bị bò đá, chỉ có thể cam chịu bị Hạ Lăng hạ gục.
"Đi!" Nam Cung Bác Hải ở bên cạnh cũng nghe thấy những tiếng thì thầm này, không muốn tiếp tục lúng túng ở đây, nên quay lại và đưa con gái lên lầu.
Trong thâm tâm, ông cũng có một chút thất vọng với đứa con gái đã làm ông tốn bao nhiêu tiền để nuôi dưỡng, cho ăn ngon mặt đẹp. Như thế nào lại đấu trí không lại một nữ minh tinh? Ông có chút xấu hổ và đi nhanh hơn.
Nam Cung Thanh Nhã biết rằng cha cô không vui, không dám nói gì, chỉ im lặng đi theo.
Người xem dần dần giải tán.
Mộc Nam vuốt vuốt thẻ vàng trong tay: "Cảm ơn vì tiền boa."
Hạ Lăng mỉm cười: "50 triệu này không phải của tôi."
"Đừng nói vậy, tôi đương nhiên hiểu rõ 50 triệu này thật sự là của ai." Mộc Nam đại sư khẽ cúi đầu nói: "Cô rất đặc biệt. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác trên sân khấu vào một ngày nào đó."
Hạ Lăng lần này mỉm cười hạnh phúc hơn: "Chắc chắn. Nhưng bây giờ tôi phải lên lầu rồi. Hẹn gặp lại." Cô nhẹ nhàng vẫy tay với Mộc Nam đại sư, quay người và bước lên lầu.
Ngôn Tình Ngược
Đẩy cửa phòng.
Cha con Nam Cung và Lệ Lôi trong phòng quay lại nhìn cô.
_______________________________________________________________________
Dịch giả: Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: Nguyễn Minh Châu
_______________________________________________________________________
Chắc vài chap sau Nam Cung Thanh Nhã sẽ bị bệnh đó mọi người, bệnh viêm màng túi
Nam Cung Thanh Nhã mang theo vài phần oán hận nhìn Hạ Lăng. Người phụ nữ này dám không để cho cô xuống dưới khán đài. Đợi sau khi cô trở thành bà chủ của Thiên Nghệ, xem xem cô sẽ xử lý cô ta thế nào!
Hạ Lăng vui vẻ cười thản nhiên: "Cô Nam Cung cũng là con nhà danh môn khuê tú, sao có thể không hiểu cách cư xử cơ bản nhất như vậy. Nếu cô mắng ai đó thì cô phải xin lỗi. Cái này cũng cần tôi nhắc nhở cô ư? "Cô luôn vô lý với người khác. Tuy nhiên nhiều năm nay cô đã thu lại tính khí này rất nhiều. Nhưng khi đối mặt với người cô không thích thì nó vẫn sẽ bộc phát.
Nam Cung Thanh Nhã hận đến nghiến răng, nhưng cũng đành bất lực.
Bên kia, Nam Cung Bác Hải nhìn vào đôi mắt của con gái mình, có chút khó chịu. Đứa con gái này thiệt là, đang yên đang lành tự nhiên mắng người làm gì. Bây giờ lại đắc tội thêm một nhân vật lớn mà lại không xin lỗi. Trong khi còn có rất nhiều khách quý đang ở đây xem. Chẳng phải giống như đang nói Nam Cung gia của họ không có giáo dục à?
Nam Cung Bác Hải bắt đầu hoài nghi việc ông ta chọn cô con gái này để tiếp cận với Lệ gia liệu có phù hợp hay không?
Nam Cung Thanh Nhã phát giác được ánh mắt không vui của cha, trái tim cô thắt lại. Cô chưa kết hôn, huống chi ngay cả khi đã kết hôn, cô vẫn phải có sự hỗ trợ của gia đình mẹ trước khi về nhà chồng. Trong mọi trường hợp, cô không thể nào để cho cha cô thất vọng.
Vì vậy, cô cố ra vẻ nhún nhường, lịch sự như một khuê nữ được nuôi dưỡng trong một gia đình gia giáo, mỉm cười với Mộc Nam lão sư và nói: "Tôi rất xin lỗi, tôi không biết quý ngài đây là một người kiệt xuất như vậy nên đã đắc tội."
Mộc Nam đại sư cũng không cùng cô chấp nhất.
Nhưng Hạ Lăng lại cười khẩy: "Nghe ý của cô Nam Cung nói, nếu người chơi đàn piano hôm nay không phải là một master, mà là một nghệ sĩ bình thường, cô có thể tùy tiện nhục mạ họ như một con chó sao?" Lời nói của cô rất hùng hổ, lại nắm được sơ hở của Nam Cung Thanh Nhã, nói từ nào có lý từ đó, làm cho mọi người không thể bác bỏ.
Trên thực tế, đây thực sự là ý nghĩ của Nam Cung Thanh Nhã, nếu hôm nay người chơi đàn piano chỉ là một người bình thường, làm sao có thể nhận được lời xin lỗi từ tiểu thư của Nam Cung gia cô đây?
Tuy nhiên, khi bị Hạ Lăng hỏi một cách thẳng thắn như vậy, cô ta không thể nói bất kì điều gì. Nếu không, cái mác "phân biệt đối xử", "vô giáo dục" và "không có tố chất" sẽ bị gắn lên người cô. Sau đó, danh tiếng của cô, cũng như danh tiếng của gia đình Nam Cung coi như thành đồ bỏ đi.
Nam Cung Thanh Nhã sắc mặc rất khó coi, miễn cưỡng nói: "Tất nhiên tôi không có ý này."
"Nhưng làm thế nào tôi có thể nghe được ý đó từ lời xin lỗi của cô? Lời đó không phải do cô nói sao?" Hạ Lăng không buông tha.
"Cô Diệp, cô đừng quá đáng." Nam Cung Bác Hải thấy con gái mình bị bắt nạt, không thể nhìn được nữa, ông tức giận nói với Hạ Lăng.
Hạ Lăng không sợ: "Tôi không hiểu như thế nào là quá đáng a. Là không biết Mộc Nam đại sư hay là mắng anh ta là một con chó, rốt cuộc là cái nào a? Có phải trong mắt Nam Cung gia các người, nhân vật lớn mắng không được liền có thể mắng người bình thường?"
"Đúng vậy..." những người khách gần đó thì thầm: "Có vẻ như Nam Cung gia thực sự thiếu giáo dục."
Những vị khách khác lặng lẽ gật đầu.
Thầy Mộc Nam, trung tâm của chủ đề, vẫn đang ở thế bị động. Thực tế, anh ta không phải là người quan tâm đến những vấn đề này. Tuy nhiên, nhìn thấy Hạ Lăng tranh cãi rất hăng say, anh vẫn đang bối rối tìm cách ngăn cô lại.
Hạ Lăng rất quyết liệt: "Các người phải thành thật xin lỗi. Nếu không người khác sẽ nói Nam Cung gia các người ỷ mạnh hiếp yếu. Nhà các người lợi hại lắm sao, lợi hại hơn cả Lệ gia ư? Lệ Lôi trên đường giẫm phải con chó con cũng biết xin lỗi. Còn các người, đã cố tình làm nhục người khác nhưng lại không chân thành, cũng không muốn xin lỗi. "
Trời đất chứng giám, cô thực sự không cố tình lấy Lệ Lôi làm ví dụ.
Cô biết rằng những đứa trẻ giàu có thường có những hạn chế nhất định, ngoại trừ những người độc tôn như Bùi Tử Hoành, danh tính ẩn giấu như Vệ Thiều Âm, hay cái loại người lăn lộn trong các quán bar như Lâm Úc Nam, làm sao cô có thể đưa ra những dẫn chứng này để làm ví dụ chứng minh luận điểm của cô được a? Chỉ đành để bạn học tiểu Lôi chịu uất ức một chút.
Một lời thì thầm khác đến từ nhóm khách: "Đúng vậy, Nam Cung gia làm sao có thể so với Lệ gia?"
"Tôi đã nhìn thấy Lệ thiếu gia, thực sự là một người có giáo dưỡng rất tốt nếu sánh đôi với Nam Cung Thanh Nhã thì thật đáng tiếc."
Nội tâm Nam Cung Thanh Nhã như muốn nhảy dựng lên. Diệp Tinh Lăng, cô ta rắp tâm để khiến cô xin lỗi, nói gần nói xa chính là muốn nói cô không xứng đáng với Lệ Lôi, là muốn thông qua dư luận để Lệ gia thấy cô không xứng đáng.
Ngàn vạn lần không thể vì nhỏ mà mất lớn.
Nghĩ thông điều này, Nam Cung Thanh Nhã vội vã thay đổi thái độ của mình. Lần này, cô ta khiêm tốn và lịch sự hơn: "Xin lỗi, tôi không nên tùy tiện mắng chửi người khác. Xin hãy tha thứ cho tôi."
Mộc Nam nói: "Không sao."
Thái độ của anh ấy rất ôn hòa và nhã nhặn, trái ngược hoàn toàn với ai kia đang khúm núm xin lỗi.
Những người khác nhìn vào và thì thầm: "Lúc trước nghe nói rằng đại tiểu thư của Nam Cung gia là một người xinh đẹp và thanh lịch, dường như những tin đồn này đều sai sự thật. Tôi nghĩ cô ta còn không thể so sánh với ngôi sao nữ tên Diệp Tinh Lăng kia."
"Đúng vậy, cô gái Diệp Tinh Lăng này đã thông minh, lại còn dám đứng lên bảo vệ công lý. Cô cũng có khả năng âm nhạc thiên phú. Vừa tài hoa, vừa tốt bụng, hoàn toàn chiến thắng áp đảo Nam Cung Thanh Nhã."
Nam Cung Thanh Nhã nghe được những lời này, khuôn mặt tức đến vặn vẹo.
Hạ Lăng giống như một con cáo nhỏ tự mãn. Chà, nhóm người xem này đúng là hiểu biết, họ nên ghi âm lại những lời nói này rồi đưa chúng cho Lệ lão gia. Biết đâu nếu ông hài lòng, ông có thể đồng ý hôn sự của cô và Lệ Lôi.
Nếu Lệ Lôi ở đây, nghe những bình luận như vậy chắc chắn sẽ dở khóc dở cười. Tiểu Lăng nhà anh, tài hoa đúng là không sai, tâm tính thuần khiết, nhưng mọi người đều hiểu lầm trí thông minh của cô. Cô chẳng qua là "lừa người" giỏi, nên tình cờ toát lên một chút thông minh.
Việc so sánh Lệ gia với Nam Cung gia đã tạo áp lực dư luận khiến mọi người nghĩ rằng Nam Cung Thanh Nhã không xứng với Lệ Lôi. Tuy nhiên, điều này thật sự cũng chỉ là vô nghĩa.
Nhưng dù thế nào, Nam Cung Thanh Nhã, cứ như vậy tức như bị bò đá, chỉ có thể cam chịu bị Hạ Lăng hạ gục.
"Đi!" Nam Cung Bác Hải ở bên cạnh cũng nghe thấy những tiếng thì thầm này, không muốn tiếp tục lúng túng ở đây, nên quay lại và đưa con gái lên lầu.
Trong thâm tâm, ông cũng có một chút thất vọng với đứa con gái đã làm ông tốn bao nhiêu tiền để nuôi dưỡng, cho ăn ngon mặt đẹp. Như thế nào lại đấu trí không lại một nữ minh tinh? Ông có chút xấu hổ và đi nhanh hơn.
Nam Cung Thanh Nhã biết rằng cha cô không vui, không dám nói gì, chỉ im lặng đi theo.
Người xem dần dần giải tán.
Mộc Nam vuốt vuốt thẻ vàng trong tay: "Cảm ơn vì tiền boa."
Hạ Lăng mỉm cười: "50 triệu này không phải của tôi."
"Đừng nói vậy, tôi đương nhiên hiểu rõ 50 triệu này thật sự là của ai." Mộc Nam đại sư khẽ cúi đầu nói: "Cô rất đặc biệt. Tôi hy vọng chúng ta có thể hợp tác trên sân khấu vào một ngày nào đó."
Hạ Lăng lần này mỉm cười hạnh phúc hơn: "Chắc chắn. Nhưng bây giờ tôi phải lên lầu rồi. Hẹn gặp lại." Cô nhẹ nhàng vẫy tay với Mộc Nam đại sư, quay người và bước lên lầu.
Ngôn Tình Ngược
Đẩy cửa phòng.
Cha con Nam Cung và Lệ Lôi trong phòng quay lại nhìn cô.
_______________________________________________________________________
Dịch giả: Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: Nguyễn Minh Châu
_______________________________________________________________________
Chắc vài chap sau Nam Cung Thanh Nhã sẽ bị bệnh đó mọi người, bệnh viêm màng túi