Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 592: Bậc thầy vô danh
“Cha!” Nam Cung Thanh Nhã muốn nói với cha mình đừng làm điều đó, nhưng cô không thể tìm ra bất kỳ lý do chính đáng nào để thuyết phục ông.
Sau một lúc do dự, Hạ Lăng xác nhận thêm một lần nữa: “Tiền này là tiền boa cho nghệ sĩ piano, phải không?”
Nam Cung Bắc Hải nhìn cô, lại càng tỏ vẻ khinh bỉ hơn. Cô gái này thực sự chẳng khác nào gái làng chơi. Nhưng cô ta lại tỏ vẻ, muốn xây dựng cho mình hình tượng đoan trang mẫu mực. Có lẽ cô sợ dư luận sẽ nói rằng việc cô đã chấp nhận một khoản phí chia tay dĩ nhiên sẽ bị sỉ nhục, bị coi thường vì đã nhận số tiền đó”. Dù thế nào, miễn là cô ta sẵn sàng rời khỏi Lệ Lôi một cách nhanh gọn không quan trọng việc cô ta làm như thế nào. Còn số tiền này có được coi là tiền thưởng cho nghệ sĩ piano, hay là phí chia tay cũng không có vấn đề gì với ông. Vì vậy, ông khẳng định không chút ngập ngừng: “Đúng! Đó là tiền thưởng dành cho cho nghệ sĩ piano”.
Hạ Lăng duỗi những ngón tay duyên dáng và xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng nhặt tấm thẻ lên, quay lại và đưa nó cho người đàn ông vừa đi đến. “Anh nên nhanh chóng cảm ơn ông Nam Cung. Đây là một phần thưởng khá hậu hĩnh của ông dành cho anh”.
"Cái gì?!"
"À?!"
“Tôi sẽ làm như vậy!”
Hai cha con Nam Cung gia và toàn bộ đám đông kinh ngạc tột độ. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Số tiền boa khổng lồ kia không phải dành cho Diệp Tinh Lăng sao?!
Người đàn ông vừa đi đến chính là người nghệ sĩ dương cầm của câu lạc bộ Lưu Linh, anh ta chỉ vừa rời đi trong chốc lát. Bây giờ đứng trước tình cảnh này, khuôn mặt anh ngơ ngác. "Đây nghĩa là gì?"
"Ông Nam Cung đây đã rất hào phóng boa cho anh 50 triệu nhân dân tệ. Đương nhiên, một số tiền lớn như thế nhất định sẽ đi kèm với một điều kiện. Sau khi anh nhận tấm thẻ này, anh nhất định cắt đứt bất kỳ mối quan hệ, dù là minh bạch hay mập mờ, với công ty Thiên Nghệ và Lệ đại Boss. Nhưng anh có thể yên tâm”. Tiểu Lăng tinh nghịch mỉm cười. “Lệ đại Boss là người dễ tính. Tôi có thể đảm bảo với anh rằng anh ấy không có hứng thú đến đàn ông”.
Nghệ sĩ dương cầm kinh ngạc.
Đám đông cũng kinh ngạc.
“Cô….!” Nam Cung Bắc Hải dường như tức đến sắp phát điên. “Năm mươi triệu này là dành cho cô! Người cần phải cắt đứt quan hệ với Lệ Lôi chính là cô!”
“Làm sao có thể là tôi?”. Tiểu Lăng ngây thơ quay đầu lại hỏi. “Tôi thậm chí không phải là nghệ sĩ piano của câu lạc bộ. Ban nãy tôi chỉ ngẫu hứng đàn hai bản nhạc. Nếu ông không tin tôi, ông có thể hỏi người quản lý câu lạc bộ. Nghệ sĩ piano chơi ở đây là người đàn ông này chứ không phải tôi”. Vẻ mặt cô nhìn rất vô tội.
Xung quanh họ đã có những vị khách không thể nhịn được cười.
Chính xác. Làm thế nào mà cô gái mà Nhị thiếu gia họ lệ quan tâm đến có thể yếu đuối đến mức sợ hãi bởi số tiền năm mươi triệu và một số lời đe dọa? Không ngạc nhiên khi cô cố ý xác nhận chắc chắn với Nam Cung Bắc Hải rằng số tiền này là tiền boa dành cho nghệ sĩ piano. Hóa ra ngay từ đầu cô đã lên kế hoạch bẫy ông ta!
Biểu cảm của hai cha con Nam Cung gia trở nên rất khó coi.
Nam Cung Bắc Hải là một đàn ông có địa vị và quyền lực. Gia tộc của ông cũng không tầm thường. Thông thường, hầu hết tất cả mọi người sẽ kính cẩn cúi chào ông bất cứ nơi nào khi ông đi qua. Bây giờ, đứng trước tình cảnh vô cùng nhục nhã thế này, ông cực kỳ tức giận và như muốn bùng phát cơn giận dữ tại đây. “Cô Diệp Tinh Lăng, cô được lắm!”.
Lời nói đó của ông không khiến cho Hạ Lăng bận tâm. “Có rất nhiều người ở đây đã nghe ông nói rằng tiền là dành cho nghệ sĩ piano. Tôi không phải là nghệ sĩ piano. Tôi chỉ là một vị khách lên góp vui cho buổi tối này hôm nay. Ngài Nam Cung là một người có địa vị. Ngài có chắc muốn rút lại lời nói của mình chứ?”.
Khuôn mặt của Nam Cung Bắc Hải càng lúc càng đỏ ửng gay gắt vì giận dữ.
Gần đây, công việc kinh doanh của Nam Cung gia không mấy thuận lợi. Năm mươi triệu nhân dân tệ là một khoản tiền không ít đối với họ. Tuy nhiên, trong trường hợp nó được sử dụng để dàn xếp tình địch của con gái ông, nhất định là một khoản đầu tư cần thiết và xứng đáng. Nhưng đằng này, việc chi nó để boa cho một nghệ sĩ dương cầm vô danh thì quá là hoang phí.
Những vị khách xung quanh đang chứng kiến cũng không phải hạng tầm thường. Những người có thể lui đến câu lạc bộ này là những người có địa vị trong các lĩnh vực lớn kinh doanh và xã hội. Trước mặt họ, mặc dù ông rất khổ tâm, nhưng ông không thể rút lại lời nói của mình. Nếu ông rút lại lời nói, há chẳng phải ông tự hạ thấp danh tiếng của Nam cung gia, và đưa bản thân vào một vị thế rất khó xử sao.
Hạ Lăng mỉm cười nhìn ông, rồi quay qua nhìn Nam Cung Thanh Nhã.
Trái tim của Nam Cung Thanh Nhã hụt hẫng một nhịp sau khi thấy Hạ Lăng nhìn cô.
“Phải rồi, tất cả người trong Nam Cung gia đều giống nhau.”. Hạ Lăng nói mang theo ngụ ý.
Nam Cung Bắc Hải nhíu mày không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nhưng Nam Cung Thanh Nhã thì hiểu rất rõ. Nếu cha cô dám không giữ lời và không đưa ra khoản tiền năm mươi triệu, Diệp Tinh Lăng kia sẽ tiết lộ về khoản nợ ba mươi tỷ nhân dân tệ của Thanh Nhã cô.
Nam Cung Thanh Nhã thà chết còn hơn là để gia đình biết về khoản nợ ba mươi tỷ của mình. Nếu việc này lộ ra, địa vị mà cô đã cố gắng gầy dựng nên trong Nam Cung gia suốt nhiều năm qua sẽ bị hủy hoại triệt để. Cô sẽ phải nhường hết những thứ mình đang có cho những chị em khác. Loại chuyện tồi tệ này mà xảy ra, thà giết cô còn hơn...
Cô sẽ chọn cái ít nguy hiểm hơn trong hai vấn đề.
Nam Cung Thanh Nhã đã đưa ra quyết định và nhanh chóng thuyết phục cha mình: “Cha ơi, quên nó đi. Năm mươi triệu không có ý nghĩa nhiều đối với gia đình chúng ta. Chúng ta hãy coi như chúng ta thưởng cho một con chó thôi mà”.
"Sao cô có thể nói như vậy?" Trước khi Nam Cung Bắc Hải có thể trả lời, Hạ Lăng không vui, cô lên tiếng có phần gay gắt. “Cô có biết nghệ sĩ piano này giỏi và thành đạt như thế nào không? Làm thế nào cô có thể tùy ý nguyền rủa người khác như vậy? Tôi còn cho rằng một ngón tay của người còn có giá trị hơn nhiều lần so với bất thứ bộ phận nào trên cơ thể cô”. Hạ Lăng dám đảm bảo rằng nghệ sĩ piano này là một bậc thầy. Những hiểu biết của anh thật phi thường, và rất ít người trong ngành công nghiệp âm nhạc có thể đạt đến được trình độ của anh.
Người quản lý câu lạc bộ lúc này vội vã chạy qua, vẻ mặt hoảng hốt.
Anh không nghe thấy toàn bộ cuộc tranh luận của họ mà chỉ nghe được phần cuối lời nói của Hạ Lăng. Lúc này, anh cúi đầu và nói với nghệ sĩ piano: “Thầy Mộc Nam, anh ổn chứ? Tôi rất xin lỗi vì đã đến trễ và khiến anh vướng vào rắc rối này.”
Mộc Nam vẫn giữ im lặng.
Anh cũng không chắc mình có gặp rắc rối không. Giống như người quản lý, anh không nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, anh lại nghe được về số tiền năm mươi triệu nhân dân tệ.
Thoáng có chút náo động trong đám đông. Hóa ra anh ta là Mộc Nam!
Một số cũng không biết, tò mò tự hỏi. “Người nghệ sĩ họ Mộc này là ai? Tại sao anh ta được gọi là bậc thầy?”
“Mọi người không biết sao? Anh ta là bậc thầy được đánh giá cao nhất trong giới nghệ sĩ biểu diễn piano. Vé cho buổi hòa nhạc của anh ta là vô giá. Tuy nhiên, tính khí của anh ta hơi kỳ lạ, vì anh ta không thích chơi piano tại những buổi hòa nhạc và thường xuyên biểu diễn lang thang. Nếu không, anh ta có thể kiếm được hơn năm mươi triệu chỉ trong vài phút.”
"Oh…"
"Oh…"
"Oh…"
Mọi người đột nhiên nhận ra rằng nghệ sĩ dương cầm này thoạt nhìn không đáng chú ý, nhưng khi họ quan sát kỹ, anh ta thực sự có một khí chất độc đáo riêng biệt khiến anh ta khác với những người bình thường. Nó thật sự rất đặc biệt.
“Tôi chỉ biết rằng một trong những ngón tay của anh còn có giá trị hơn bất kỳ người phụ nữ xuất thân từ một gia đình thượng lưu”. Một nụ cười nở trên đôi môi Hạ Lăng, lúc này gương mặt cô tinh ranh như một chú cáo. Mặc dù cô không biết rằng anh là một bậc thầy, nhưng cô hiểu âm nhạc và biết những ngón tay kia không thể nào thay thế được.
Nghe xong những gì cô nói, Mộc Nam cũng mỉm cười. Cô gái này khá thú vị. Cô nói rằng đôi tay của anh có giá trị hơn bất kỳ người phụ nữ nào trong một gia đình quý tộc. “Giọng hát của cô cũng vậy. Tôi đã được nghe cô hát trong buổi hòa nhạc cô mới tổ chức gần đây”. Mộc Nam nói chân thành. “ Với chất giọng của cô thì giá trị của nó cũng không thể nào thấp hơn những ngón tay tôi”.
Cả hai mỉm cười. Một sự thiện cảm trào dâng trước sự hiểu biết của giữa hai người họ. Họ trân trọng giá trị, tài năng của nhau.
Mặt khác, hai người nhà Nam Cung sắp phát điên lên trong cơn giận dữ. Họ thật sự không may mắn. Ban đầu, Nam Cung Bắc Hải muốn dạy cho ngôi sao nữ này một bài học, nhưng ai biết rằng mọi việc lại diễn ra theo cách này? Mặc dù họ không biết Mộc Nam là ai, nhưng sau khi thấy những biểu hiện của đám đông, họ không dám xúc phạm nguyền rủa nữa. Chắc chắn sẽ gây ra hậu quả lớn nếu họ xúc phạm người mà họ không nên động tới.
“Thôi. Quên chuyện đó đi. Đi nào.” Nam Cung Bắc Hải quyết định nhanh chóng. Ông không muốn lấy lại năm mươi triệu. Nếu ông tiếp tục vướng vào câu chuyện này, sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Nam Cung Bắc Hải nắm lấy tay Nam Cung Thanh Nhã quay đầu và chuẩn bị rời đi.
"Hãy khoan." Tuy nhiên, Hạ Lăng không để họ đi dễ dàng như vậy. “Nam Cung Thanh Nhã tiểu thư, hình như cô chưa xin lỗi thầy Mộc Nam”.
_______________________________
Dịch giả: Nguyễn Thảo.
Đam Mỹ Sắc
Chỉnh sửa: Millie Pham
_________________________________
Sau một lúc do dự, Hạ Lăng xác nhận thêm một lần nữa: “Tiền này là tiền boa cho nghệ sĩ piano, phải không?”
Nam Cung Bắc Hải nhìn cô, lại càng tỏ vẻ khinh bỉ hơn. Cô gái này thực sự chẳng khác nào gái làng chơi. Nhưng cô ta lại tỏ vẻ, muốn xây dựng cho mình hình tượng đoan trang mẫu mực. Có lẽ cô sợ dư luận sẽ nói rằng việc cô đã chấp nhận một khoản phí chia tay dĩ nhiên sẽ bị sỉ nhục, bị coi thường vì đã nhận số tiền đó”. Dù thế nào, miễn là cô ta sẵn sàng rời khỏi Lệ Lôi một cách nhanh gọn không quan trọng việc cô ta làm như thế nào. Còn số tiền này có được coi là tiền thưởng cho nghệ sĩ piano, hay là phí chia tay cũng không có vấn đề gì với ông. Vì vậy, ông khẳng định không chút ngập ngừng: “Đúng! Đó là tiền thưởng dành cho cho nghệ sĩ piano”.
Hạ Lăng duỗi những ngón tay duyên dáng và xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng nhặt tấm thẻ lên, quay lại và đưa nó cho người đàn ông vừa đi đến. “Anh nên nhanh chóng cảm ơn ông Nam Cung. Đây là một phần thưởng khá hậu hĩnh của ông dành cho anh”.
"Cái gì?!"
"À?!"
“Tôi sẽ làm như vậy!”
Hai cha con Nam Cung gia và toàn bộ đám đông kinh ngạc tột độ. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Số tiền boa khổng lồ kia không phải dành cho Diệp Tinh Lăng sao?!
Người đàn ông vừa đi đến chính là người nghệ sĩ dương cầm của câu lạc bộ Lưu Linh, anh ta chỉ vừa rời đi trong chốc lát. Bây giờ đứng trước tình cảnh này, khuôn mặt anh ngơ ngác. "Đây nghĩa là gì?"
"Ông Nam Cung đây đã rất hào phóng boa cho anh 50 triệu nhân dân tệ. Đương nhiên, một số tiền lớn như thế nhất định sẽ đi kèm với một điều kiện. Sau khi anh nhận tấm thẻ này, anh nhất định cắt đứt bất kỳ mối quan hệ, dù là minh bạch hay mập mờ, với công ty Thiên Nghệ và Lệ đại Boss. Nhưng anh có thể yên tâm”. Tiểu Lăng tinh nghịch mỉm cười. “Lệ đại Boss là người dễ tính. Tôi có thể đảm bảo với anh rằng anh ấy không có hứng thú đến đàn ông”.
Nghệ sĩ dương cầm kinh ngạc.
Đám đông cũng kinh ngạc.
“Cô….!” Nam Cung Bắc Hải dường như tức đến sắp phát điên. “Năm mươi triệu này là dành cho cô! Người cần phải cắt đứt quan hệ với Lệ Lôi chính là cô!”
“Làm sao có thể là tôi?”. Tiểu Lăng ngây thơ quay đầu lại hỏi. “Tôi thậm chí không phải là nghệ sĩ piano của câu lạc bộ. Ban nãy tôi chỉ ngẫu hứng đàn hai bản nhạc. Nếu ông không tin tôi, ông có thể hỏi người quản lý câu lạc bộ. Nghệ sĩ piano chơi ở đây là người đàn ông này chứ không phải tôi”. Vẻ mặt cô nhìn rất vô tội.
Xung quanh họ đã có những vị khách không thể nhịn được cười.
Chính xác. Làm thế nào mà cô gái mà Nhị thiếu gia họ lệ quan tâm đến có thể yếu đuối đến mức sợ hãi bởi số tiền năm mươi triệu và một số lời đe dọa? Không ngạc nhiên khi cô cố ý xác nhận chắc chắn với Nam Cung Bắc Hải rằng số tiền này là tiền boa dành cho nghệ sĩ piano. Hóa ra ngay từ đầu cô đã lên kế hoạch bẫy ông ta!
Biểu cảm của hai cha con Nam Cung gia trở nên rất khó coi.
Nam Cung Bắc Hải là một đàn ông có địa vị và quyền lực. Gia tộc của ông cũng không tầm thường. Thông thường, hầu hết tất cả mọi người sẽ kính cẩn cúi chào ông bất cứ nơi nào khi ông đi qua. Bây giờ, đứng trước tình cảnh vô cùng nhục nhã thế này, ông cực kỳ tức giận và như muốn bùng phát cơn giận dữ tại đây. “Cô Diệp Tinh Lăng, cô được lắm!”.
Lời nói đó của ông không khiến cho Hạ Lăng bận tâm. “Có rất nhiều người ở đây đã nghe ông nói rằng tiền là dành cho nghệ sĩ piano. Tôi không phải là nghệ sĩ piano. Tôi chỉ là một vị khách lên góp vui cho buổi tối này hôm nay. Ngài Nam Cung là một người có địa vị. Ngài có chắc muốn rút lại lời nói của mình chứ?”.
Khuôn mặt của Nam Cung Bắc Hải càng lúc càng đỏ ửng gay gắt vì giận dữ.
Gần đây, công việc kinh doanh của Nam Cung gia không mấy thuận lợi. Năm mươi triệu nhân dân tệ là một khoản tiền không ít đối với họ. Tuy nhiên, trong trường hợp nó được sử dụng để dàn xếp tình địch của con gái ông, nhất định là một khoản đầu tư cần thiết và xứng đáng. Nhưng đằng này, việc chi nó để boa cho một nghệ sĩ dương cầm vô danh thì quá là hoang phí.
Những vị khách xung quanh đang chứng kiến cũng không phải hạng tầm thường. Những người có thể lui đến câu lạc bộ này là những người có địa vị trong các lĩnh vực lớn kinh doanh và xã hội. Trước mặt họ, mặc dù ông rất khổ tâm, nhưng ông không thể rút lại lời nói của mình. Nếu ông rút lại lời nói, há chẳng phải ông tự hạ thấp danh tiếng của Nam cung gia, và đưa bản thân vào một vị thế rất khó xử sao.
Hạ Lăng mỉm cười nhìn ông, rồi quay qua nhìn Nam Cung Thanh Nhã.
Trái tim của Nam Cung Thanh Nhã hụt hẫng một nhịp sau khi thấy Hạ Lăng nhìn cô.
“Phải rồi, tất cả người trong Nam Cung gia đều giống nhau.”. Hạ Lăng nói mang theo ngụ ý.
Nam Cung Bắc Hải nhíu mày không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, nhưng Nam Cung Thanh Nhã thì hiểu rất rõ. Nếu cha cô dám không giữ lời và không đưa ra khoản tiền năm mươi triệu, Diệp Tinh Lăng kia sẽ tiết lộ về khoản nợ ba mươi tỷ nhân dân tệ của Thanh Nhã cô.
Nam Cung Thanh Nhã thà chết còn hơn là để gia đình biết về khoản nợ ba mươi tỷ của mình. Nếu việc này lộ ra, địa vị mà cô đã cố gắng gầy dựng nên trong Nam Cung gia suốt nhiều năm qua sẽ bị hủy hoại triệt để. Cô sẽ phải nhường hết những thứ mình đang có cho những chị em khác. Loại chuyện tồi tệ này mà xảy ra, thà giết cô còn hơn...
Cô sẽ chọn cái ít nguy hiểm hơn trong hai vấn đề.
Nam Cung Thanh Nhã đã đưa ra quyết định và nhanh chóng thuyết phục cha mình: “Cha ơi, quên nó đi. Năm mươi triệu không có ý nghĩa nhiều đối với gia đình chúng ta. Chúng ta hãy coi như chúng ta thưởng cho một con chó thôi mà”.
"Sao cô có thể nói như vậy?" Trước khi Nam Cung Bắc Hải có thể trả lời, Hạ Lăng không vui, cô lên tiếng có phần gay gắt. “Cô có biết nghệ sĩ piano này giỏi và thành đạt như thế nào không? Làm thế nào cô có thể tùy ý nguyền rủa người khác như vậy? Tôi còn cho rằng một ngón tay của người còn có giá trị hơn nhiều lần so với bất thứ bộ phận nào trên cơ thể cô”. Hạ Lăng dám đảm bảo rằng nghệ sĩ piano này là một bậc thầy. Những hiểu biết của anh thật phi thường, và rất ít người trong ngành công nghiệp âm nhạc có thể đạt đến được trình độ của anh.
Người quản lý câu lạc bộ lúc này vội vã chạy qua, vẻ mặt hoảng hốt.
Anh không nghe thấy toàn bộ cuộc tranh luận của họ mà chỉ nghe được phần cuối lời nói của Hạ Lăng. Lúc này, anh cúi đầu và nói với nghệ sĩ piano: “Thầy Mộc Nam, anh ổn chứ? Tôi rất xin lỗi vì đã đến trễ và khiến anh vướng vào rắc rối này.”
Mộc Nam vẫn giữ im lặng.
Anh cũng không chắc mình có gặp rắc rối không. Giống như người quản lý, anh không nghe thấy toàn bộ cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, anh lại nghe được về số tiền năm mươi triệu nhân dân tệ.
Thoáng có chút náo động trong đám đông. Hóa ra anh ta là Mộc Nam!
Một số cũng không biết, tò mò tự hỏi. “Người nghệ sĩ họ Mộc này là ai? Tại sao anh ta được gọi là bậc thầy?”
“Mọi người không biết sao? Anh ta là bậc thầy được đánh giá cao nhất trong giới nghệ sĩ biểu diễn piano. Vé cho buổi hòa nhạc của anh ta là vô giá. Tuy nhiên, tính khí của anh ta hơi kỳ lạ, vì anh ta không thích chơi piano tại những buổi hòa nhạc và thường xuyên biểu diễn lang thang. Nếu không, anh ta có thể kiếm được hơn năm mươi triệu chỉ trong vài phút.”
"Oh…"
"Oh…"
"Oh…"
Mọi người đột nhiên nhận ra rằng nghệ sĩ dương cầm này thoạt nhìn không đáng chú ý, nhưng khi họ quan sát kỹ, anh ta thực sự có một khí chất độc đáo riêng biệt khiến anh ta khác với những người bình thường. Nó thật sự rất đặc biệt.
“Tôi chỉ biết rằng một trong những ngón tay của anh còn có giá trị hơn bất kỳ người phụ nữ xuất thân từ một gia đình thượng lưu”. Một nụ cười nở trên đôi môi Hạ Lăng, lúc này gương mặt cô tinh ranh như một chú cáo. Mặc dù cô không biết rằng anh là một bậc thầy, nhưng cô hiểu âm nhạc và biết những ngón tay kia không thể nào thay thế được.
Nghe xong những gì cô nói, Mộc Nam cũng mỉm cười. Cô gái này khá thú vị. Cô nói rằng đôi tay của anh có giá trị hơn bất kỳ người phụ nữ nào trong một gia đình quý tộc. “Giọng hát của cô cũng vậy. Tôi đã được nghe cô hát trong buổi hòa nhạc cô mới tổ chức gần đây”. Mộc Nam nói chân thành. “ Với chất giọng của cô thì giá trị của nó cũng không thể nào thấp hơn những ngón tay tôi”.
Cả hai mỉm cười. Một sự thiện cảm trào dâng trước sự hiểu biết của giữa hai người họ. Họ trân trọng giá trị, tài năng của nhau.
Mặt khác, hai người nhà Nam Cung sắp phát điên lên trong cơn giận dữ. Họ thật sự không may mắn. Ban đầu, Nam Cung Bắc Hải muốn dạy cho ngôi sao nữ này một bài học, nhưng ai biết rằng mọi việc lại diễn ra theo cách này? Mặc dù họ không biết Mộc Nam là ai, nhưng sau khi thấy những biểu hiện của đám đông, họ không dám xúc phạm nguyền rủa nữa. Chắc chắn sẽ gây ra hậu quả lớn nếu họ xúc phạm người mà họ không nên động tới.
“Thôi. Quên chuyện đó đi. Đi nào.” Nam Cung Bắc Hải quyết định nhanh chóng. Ông không muốn lấy lại năm mươi triệu. Nếu ông tiếp tục vướng vào câu chuyện này, sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Nam Cung Bắc Hải nắm lấy tay Nam Cung Thanh Nhã quay đầu và chuẩn bị rời đi.
"Hãy khoan." Tuy nhiên, Hạ Lăng không để họ đi dễ dàng như vậy. “Nam Cung Thanh Nhã tiểu thư, hình như cô chưa xin lỗi thầy Mộc Nam”.
_______________________________
Dịch giả: Nguyễn Thảo.
Đam Mỹ Sắc
Chỉnh sửa: Millie Pham
_________________________________