Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586: Mời quốc sư đại nhân đến
Khi hai người đang nói chuyện thì có người bước vào.
Hạ Lăng từ chỗ vườn hoa nhìn lên thấy một người đàn ông tóc trắng mặc bộ đồ Trung Quốc. Còn có một người đàn ông quen thuộc khác bên cạnh Tô Đường nhìn thẳng vào cô.
Nói chính xác là nhìn cả cô và Hạ Mặc Ngôn.
Hạ Lăng ngừng thư giãn, cô đứng thẳng người và chào hỏi lịch sự: "Lệ lão gia." Cô luôn có chút sợ hãi đối với ông. Cô không sợ quyền lực của ông, mà là do ông là ông nội của Lệ Lôi. Cô biết rằng Lệ lão gia đến đây để xem buổi hòa nhạc, nhưng nó đã kết thúc rồi, ông còn vào hậu trường làm gì? Cô có đầy những câu hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Khuôn mặt của ông vô cảm, không đáp lại gì.
Biểu cảm của Hạ Mặc Ngôn ở bên cạnh hơi lạnh lùng. Lệ lão già đang đánh giá anh và Hạ Lăng? Hình như ông ta không biết phép lịch sự tối thiểu là như nào.
Thấy có chút căng thẳng, Hạ Lăng miễn cưỡng nở một nụ cười: "Lệ lão gia ông mau ngồi đi, đây, chỗ này có hơi lộn xộn một chút." Cô lấy một bó hoa hồng lớn từ ghế ngồi và mời ông ngồi.
Biểu cảm của Hạ Mặc Ngôn thậm chí còn lạnh lùng hơn. Khi ông ta bước vào, ông ta thậm chí còn không tôn trọng anh!
Lệ lão gia gần như không để tâm tới hành động của cô, ông phớt lờ lời nói của cô. Dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Hạ Mặc Ngôn, rồi nhìn vào bó hoa hồng đỏ khổng lồ đang chờ được Hạ Lăng thả ra. Người phụ nữ này thực sự quá lẳng lơ, không biết cô ta có bao nhiêu người đàn ông bên ngoài. Tại sao đứa cháu trai ngu ngốc của ông lại bị người này mê hoặc chứ.
Ngay cả khi số mệnh cô ta không mang hoạ nhưng cô ta vẫn không xứng đáng!
Ông ta có khinh thường, lên tiếng hỏi Hạ Lăng: "Lệ Lôi đâu?"
"Lệ Lôi?" Hạ Lăng sững sờ. "Cháu không thấy anh ấy sau buổi biểu diễn." Anh có nói sẽ đến đến hậu trường tìm và đưa cô về nhà. Lần này, anh sẽ không thất hứa. Tuy nhiên, lão gia lại đến gặp cô trước, cũng phải nói, buổi hoà nhạc đã kết thúc lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy Lệ Lôi đến đây.
"Thật sao?" Ông tiếp tục hỏi, còn Tô Đường lại bày tỏ sự nghi ngờ. Tối nay, Tô Đường, mặc một bộ sườn xám với cành hoa mận đỏ trên nền trắng, thanh lịch và quý phái, với lối trang điểm tinh tế, trái ngược hoàn toàn với Hạ Lăng - mái tóc dài che phủ. Khuôn mặt hơi mệt mỏi sau buổi hòa nhạc trong hai tiếng liên tục.
Cách cô ta nói rất tao nhã nhưng lời nói thì không: "Xe của Nhị thiếu gia vẫn ở trong bãi đậu xe. Sau khi rời đi tôi có gọi cho anh ấy. Anh ấy nói sẽ đến gặp cô vậy sao cô lại trả lời không biết? Cô Diệp, chỉ cần nói thật với lão gia là được, tại sao co lại cần giấu giếm như vậy? "
Hạ Lăng muốn đáp lại, nhưng Hạ Mặc Ngôn đẩy cô ra sau người anh.
"Cô có tư cách gì nói chuyện với Tiểu Lăng như vậy?" Giọng anh lạnh lùng, nhìn Tô Đường như thể anh đang nhìn vào một con kiến không chút giá trị. Tô Đường chạm mắt với anh ta, trong lòng cô đột nhiên hoảng sợ - thật lạ, người đàn ông này trông không có gì là quyền lực, sao đôi mắt anh ta có thể toả ra một áp lực nặng nề và lạnh lẽo như vậy?
Cô thậm chí không thể chịu đựng được liền lùi lại một bước.
Ánh mắt anh hướng về Tô Đường nên Lệ lão gia này không hề cảm thấy chút áp lực nào. Ông chỉ cảm thấy rằng người đàn ông ở phía đối diện có chút khó chịu, và Tô Đường có chút sợ hãi với anh ta.
Gần đây Tô Đường đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô không thể giành được trái tim của Lệ Lôi, ngay cả cuộc đụng độ với người lạ cũng dễ dàng sợ hãi? Những thứ mà cô ta học đã vứt đi đâu hết? Nếu thế này thì làm sao có thể trở thành người đứng đầu Lệ gia trong tương lai.
Ông Lệ không hài lòng với Tô Đường, nhưng bề ngoài, ông ta vẫn bảo vệ cô: "Người của tôi, không đến lượt cậu nói nói nói."
"Người của tôi, cũng không đến lượt ông khinh." Hạ Mặc Ngôn dáp. Khi đối mặt với ông Lệ, anh không hề tỏ thái độ gì, chỉ thật bình tĩnh đáp, không để lộ ra bất kì cảm xúc nào.
Ông Lệ đã gặp vô số người trong những năm qua, ông có thể nhận ra rằng người đàn ông này thật sự không đơn giản, nhưng người này cũng chính là mối đe doạ đến ông. Ông ta sửa lại biểu cảm một chút và hỏi, "Cậu là ai?"
"Tôi?" Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng nói, "Ông không cần phải biết." Trên thế giới, có vô số người điên cuồng tìm kiếm anh. Nếu ở đây báo cáo họ tên ra thì Hạ Mặc Ngôn đừng mong có ngày được yên bình thư giản. Ba từ "Hạ Quốc Sư" sẽ không bao giờ được nói ra trừ khi cần thiết, và ba từ "Hạ Mặc Ngôn"? Chính là không thể nói cho người không đáng được biết.
Vẻ ngoài của ông Lệ thậm chí còn tức giận hơn. Ông đã sống gần hết cuộc đời này mà chưa từng có ai dám coi thường ông như thế này.
"Vô lễ". Người quản gia bên cạnh ông mắng Hạ Mặc Ngôn, "Anh có biết đang nói chuyện với ai không hả?"
"Lệ Sơn Hà đúng không? Ông nghĩ mình rất nổi tiếng sao?" Giọng của Hạ Mặc Ngôn vẫn thanh đạm nói tiếp, "Lệ gia từ thế hệ này sang thế hệ khác, không có gì e ngại." Cha anh vẫn đánh giá cao Lệ gia. Nhiều năm trước, theo yêu cầu của người đứng đầu Lệ gia thế hệ trước, cha anh đã giải quyết một thời kỳ thảm họa cho họ. Tuy nhiên, thế hệ tiếp theo của Lệ gia này thật...
Ha ha, ngay cả Phượng hoàng cao quý nhất của Hạ gia cũng dám bắt nạt?
Hạ Mặc Ngôn lười đi nói chuyện với họ, anh quay sang nói với Hạ Lăng, "Đi thôi."
"Nhưng, em đã hứa sẽ đợi Lệ Lôi..." Hạ Lăng thì thầm.
Anh im lặng nhìn cô, cô chợt nuốt lại không nói thêm gì.
Nói thật, nếu ở đây không có người ngoài thì anh đã lên tiếng mắng cô rồi. Các cô gái hướng ngoại thì không sao, nhưng cô gái ngốc nghếch này bị bắt nạt, vậy mà còn muốn chờ đợi người đàn ông này. Em ấy thực sự... đang không có vấn đề gì chứ?
Mặt mũi Hạ gia thực sự bị cô làm cho mất hoàn toàn?
Hạ Mặc Ngôn cân nhắc nghiêm túc về việc có nên cố gắng đưa cô ấy trở về với gia đình trước hay không? Còn nên tổ chức cho cô một buối kén chồng thật lớn mới được.
Anh nắm lấy tay của Hạ Lăng và bước ra khỏi phòng thay đồ.
"Dừng lại!" Người quản gia muốn ngăn họ lại.
Nhưng Hạ Mặc Ngôn vẫn đưa Hạ Lăng đi như thể anh ta chưa nghe thấy gì cả.
Sau khi cô đi, chỉ còn ba người Lệ gia đứng trong phòng thay đồ. Lệ lão gia rất tức giận, đến nỗi ông ta như điên lên, Diệp Tinh Lăng này, quá thiếu tôn trọng! Ban đầu, anh muốn đưa Lệ Lôi về nhà và tiện thể nhắc nhở cô ta tránh xa cháu trai của ông ra.
Ai biết được, chuyện chưa tới đâu đã bị dập đi.
Người đàn ông mặc đồ trắng đó là ai? Cậu ta còn liên tục bảo vệ người phụ nữ ngu ngốc đó! Là do anh ta không biết lời nguyền trên người cô ta sao? Vậy mà còn dám đến gần cô ta!
Nghĩ về điều này, tâm trạng ông cải thiện đôi chút, cứ để người phụ nữ đó bên cậu ta đi, đừng đến làm mu muội cháu nội của ông là được!
"Tôi đã yêu cầu cậu tìm kiếm dấu vết của quốc sư đại nhận. Bao lâu rồi mà sao còn chưa tìm thấy?" Ông Lệ nói với quản gia. "Tìm nhanh một chút đi!" Nếu hủy bỏ sự trói buộc của bùa hộ mệnh, ông có thể giết chết cô ta.
Nếu người phụ nữ chết tiệt đó còn tiếp tục vướng vào Lệ Lôi...
Tai nạn xe hơi, đuối nước...
Hừ, ông có đầy cách để trừng trị cô ta.
____________________________________
Dịch giả: Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: Hương Vũ
_____________________________________
Sorry mọi người nha dạo này ad bận quá hic
Bọn mik sẽ đăng bù cho các bạn sau nha
Hạ Lăng từ chỗ vườn hoa nhìn lên thấy một người đàn ông tóc trắng mặc bộ đồ Trung Quốc. Còn có một người đàn ông quen thuộc khác bên cạnh Tô Đường nhìn thẳng vào cô.
Nói chính xác là nhìn cả cô và Hạ Mặc Ngôn.
Hạ Lăng ngừng thư giãn, cô đứng thẳng người và chào hỏi lịch sự: "Lệ lão gia." Cô luôn có chút sợ hãi đối với ông. Cô không sợ quyền lực của ông, mà là do ông là ông nội của Lệ Lôi. Cô biết rằng Lệ lão gia đến đây để xem buổi hòa nhạc, nhưng nó đã kết thúc rồi, ông còn vào hậu trường làm gì? Cô có đầy những câu hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Khuôn mặt của ông vô cảm, không đáp lại gì.
Biểu cảm của Hạ Mặc Ngôn ở bên cạnh hơi lạnh lùng. Lệ lão già đang đánh giá anh và Hạ Lăng? Hình như ông ta không biết phép lịch sự tối thiểu là như nào.
Thấy có chút căng thẳng, Hạ Lăng miễn cưỡng nở một nụ cười: "Lệ lão gia ông mau ngồi đi, đây, chỗ này có hơi lộn xộn một chút." Cô lấy một bó hoa hồng lớn từ ghế ngồi và mời ông ngồi.
Biểu cảm của Hạ Mặc Ngôn thậm chí còn lạnh lùng hơn. Khi ông ta bước vào, ông ta thậm chí còn không tôn trọng anh!
Lệ lão gia gần như không để tâm tới hành động của cô, ông phớt lờ lời nói của cô. Dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn Hạ Mặc Ngôn, rồi nhìn vào bó hoa hồng đỏ khổng lồ đang chờ được Hạ Lăng thả ra. Người phụ nữ này thực sự quá lẳng lơ, không biết cô ta có bao nhiêu người đàn ông bên ngoài. Tại sao đứa cháu trai ngu ngốc của ông lại bị người này mê hoặc chứ.
Ngay cả khi số mệnh cô ta không mang hoạ nhưng cô ta vẫn không xứng đáng!
Ông ta có khinh thường, lên tiếng hỏi Hạ Lăng: "Lệ Lôi đâu?"
"Lệ Lôi?" Hạ Lăng sững sờ. "Cháu không thấy anh ấy sau buổi biểu diễn." Anh có nói sẽ đến đến hậu trường tìm và đưa cô về nhà. Lần này, anh sẽ không thất hứa. Tuy nhiên, lão gia lại đến gặp cô trước, cũng phải nói, buổi hoà nhạc đã kết thúc lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy Lệ Lôi đến đây.
"Thật sao?" Ông tiếp tục hỏi, còn Tô Đường lại bày tỏ sự nghi ngờ. Tối nay, Tô Đường, mặc một bộ sườn xám với cành hoa mận đỏ trên nền trắng, thanh lịch và quý phái, với lối trang điểm tinh tế, trái ngược hoàn toàn với Hạ Lăng - mái tóc dài che phủ. Khuôn mặt hơi mệt mỏi sau buổi hòa nhạc trong hai tiếng liên tục.
Cách cô ta nói rất tao nhã nhưng lời nói thì không: "Xe của Nhị thiếu gia vẫn ở trong bãi đậu xe. Sau khi rời đi tôi có gọi cho anh ấy. Anh ấy nói sẽ đến gặp cô vậy sao cô lại trả lời không biết? Cô Diệp, chỉ cần nói thật với lão gia là được, tại sao co lại cần giấu giếm như vậy? "
Hạ Lăng muốn đáp lại, nhưng Hạ Mặc Ngôn đẩy cô ra sau người anh.
"Cô có tư cách gì nói chuyện với Tiểu Lăng như vậy?" Giọng anh lạnh lùng, nhìn Tô Đường như thể anh đang nhìn vào một con kiến không chút giá trị. Tô Đường chạm mắt với anh ta, trong lòng cô đột nhiên hoảng sợ - thật lạ, người đàn ông này trông không có gì là quyền lực, sao đôi mắt anh ta có thể toả ra một áp lực nặng nề và lạnh lẽo như vậy?
Cô thậm chí không thể chịu đựng được liền lùi lại một bước.
Ánh mắt anh hướng về Tô Đường nên Lệ lão gia này không hề cảm thấy chút áp lực nào. Ông chỉ cảm thấy rằng người đàn ông ở phía đối diện có chút khó chịu, và Tô Đường có chút sợ hãi với anh ta.
Gần đây Tô Đường đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô không thể giành được trái tim của Lệ Lôi, ngay cả cuộc đụng độ với người lạ cũng dễ dàng sợ hãi? Những thứ mà cô ta học đã vứt đi đâu hết? Nếu thế này thì làm sao có thể trở thành người đứng đầu Lệ gia trong tương lai.
Ông Lệ không hài lòng với Tô Đường, nhưng bề ngoài, ông ta vẫn bảo vệ cô: "Người của tôi, không đến lượt cậu nói nói nói."
"Người của tôi, cũng không đến lượt ông khinh." Hạ Mặc Ngôn dáp. Khi đối mặt với ông Lệ, anh không hề tỏ thái độ gì, chỉ thật bình tĩnh đáp, không để lộ ra bất kì cảm xúc nào.
Ông Lệ đã gặp vô số người trong những năm qua, ông có thể nhận ra rằng người đàn ông này thật sự không đơn giản, nhưng người này cũng chính là mối đe doạ đến ông. Ông ta sửa lại biểu cảm một chút và hỏi, "Cậu là ai?"
"Tôi?" Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng nói, "Ông không cần phải biết." Trên thế giới, có vô số người điên cuồng tìm kiếm anh. Nếu ở đây báo cáo họ tên ra thì Hạ Mặc Ngôn đừng mong có ngày được yên bình thư giản. Ba từ "Hạ Quốc Sư" sẽ không bao giờ được nói ra trừ khi cần thiết, và ba từ "Hạ Mặc Ngôn"? Chính là không thể nói cho người không đáng được biết.
Vẻ ngoài của ông Lệ thậm chí còn tức giận hơn. Ông đã sống gần hết cuộc đời này mà chưa từng có ai dám coi thường ông như thế này.
"Vô lễ". Người quản gia bên cạnh ông mắng Hạ Mặc Ngôn, "Anh có biết đang nói chuyện với ai không hả?"
"Lệ Sơn Hà đúng không? Ông nghĩ mình rất nổi tiếng sao?" Giọng của Hạ Mặc Ngôn vẫn thanh đạm nói tiếp, "Lệ gia từ thế hệ này sang thế hệ khác, không có gì e ngại." Cha anh vẫn đánh giá cao Lệ gia. Nhiều năm trước, theo yêu cầu của người đứng đầu Lệ gia thế hệ trước, cha anh đã giải quyết một thời kỳ thảm họa cho họ. Tuy nhiên, thế hệ tiếp theo của Lệ gia này thật...
Ha ha, ngay cả Phượng hoàng cao quý nhất của Hạ gia cũng dám bắt nạt?
Hạ Mặc Ngôn lười đi nói chuyện với họ, anh quay sang nói với Hạ Lăng, "Đi thôi."
"Nhưng, em đã hứa sẽ đợi Lệ Lôi..." Hạ Lăng thì thầm.
Anh im lặng nhìn cô, cô chợt nuốt lại không nói thêm gì.
Nói thật, nếu ở đây không có người ngoài thì anh đã lên tiếng mắng cô rồi. Các cô gái hướng ngoại thì không sao, nhưng cô gái ngốc nghếch này bị bắt nạt, vậy mà còn muốn chờ đợi người đàn ông này. Em ấy thực sự... đang không có vấn đề gì chứ?
Mặt mũi Hạ gia thực sự bị cô làm cho mất hoàn toàn?
Hạ Mặc Ngôn cân nhắc nghiêm túc về việc có nên cố gắng đưa cô ấy trở về với gia đình trước hay không? Còn nên tổ chức cho cô một buối kén chồng thật lớn mới được.
Anh nắm lấy tay của Hạ Lăng và bước ra khỏi phòng thay đồ.
"Dừng lại!" Người quản gia muốn ngăn họ lại.
Nhưng Hạ Mặc Ngôn vẫn đưa Hạ Lăng đi như thể anh ta chưa nghe thấy gì cả.
Sau khi cô đi, chỉ còn ba người Lệ gia đứng trong phòng thay đồ. Lệ lão gia rất tức giận, đến nỗi ông ta như điên lên, Diệp Tinh Lăng này, quá thiếu tôn trọng! Ban đầu, anh muốn đưa Lệ Lôi về nhà và tiện thể nhắc nhở cô ta tránh xa cháu trai của ông ra.
Ai biết được, chuyện chưa tới đâu đã bị dập đi.
Người đàn ông mặc đồ trắng đó là ai? Cậu ta còn liên tục bảo vệ người phụ nữ ngu ngốc đó! Là do anh ta không biết lời nguyền trên người cô ta sao? Vậy mà còn dám đến gần cô ta!
Nghĩ về điều này, tâm trạng ông cải thiện đôi chút, cứ để người phụ nữ đó bên cậu ta đi, đừng đến làm mu muội cháu nội của ông là được!
"Tôi đã yêu cầu cậu tìm kiếm dấu vết của quốc sư đại nhận. Bao lâu rồi mà sao còn chưa tìm thấy?" Ông Lệ nói với quản gia. "Tìm nhanh một chút đi!" Nếu hủy bỏ sự trói buộc của bùa hộ mệnh, ông có thể giết chết cô ta.
Nếu người phụ nữ chết tiệt đó còn tiếp tục vướng vào Lệ Lôi...
Tai nạn xe hơi, đuối nước...
Hừ, ông có đầy cách để trừng trị cô ta.
____________________________________
Dịch giả: Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: Hương Vũ
_____________________________________
Sorry mọi người nha dạo này ad bận quá hic
Bọn mik sẽ đăng bù cho các bạn sau nha