Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 584: Ôm đoá hoa hồng
Hạ Lăng cầm bông hồng trên tay, cô mỉm cười và nói lời cảm ơn đến Vương Đào.
Giọng nói ngọt ngào của cô qua micro vang khắp khán đài, làm ngây ngất đến những người đang nghe.
Ngoài Lệ Lôi ra, bên trong tầng hai cũng có một khuôn mặt đang tối sầm lại - chính là Lệ lão gia. Ông không thích người phụ nữ này, nhưng cháu trai ông thì có. Đã thế cô ta lại còn có mối quan hệ mập mờ với người đàn ông khác như vậy? "Thật là một người phụ nữ lăng nhăng!" Lệ lão gia tức giận nói.
Tô Đường thầm vui vẻ, cô nhẹ nhàng an ủi ông: "Đây cũng là chuyện tốt mà lão gia. Có thể để nhị thiếu gia nhìn kĩ bộ mặt thật của cô ta mà biết đường buông xuôi."
Ông vẫn tức giận: "Ta nghĩ Lệ Lôi chính là bị ám ảnh bởi cô ta rồi! Người phụ nữ này không những đã ly dị mà còn có một đứa con với chồng trước. Vậy mà nó vẫn còn yêu cô ta như vậy?"
Tô Đường không nói gì. Đúng vậy, không có cách nào ngăn cản nhị thiếu gia yêu Diệp Tinh Lăng, và tình yêu này là thứ mà cô rất ghen tị.
Lệ lão gia quay đầu, lại lên tiếng mắng Tô Đường: "Khi nó vừa trở về nhà ta đã bảo cháu hãy chăm sóc cho nó? Còn cháu đã làm gì, Tô Đường, ta đã cho cháu cơ hội trở thành con dâu của Lệ gia, nhưng cháu lại không nắm bắt được nó! "
Tô Đường khẽ cắn môi, có phải cô không muốn cưới nhị thiếu gia đâu? Khi cô đang mong chờ vào tình yêu của anh, nhị thiếu gia đã yêu một người phụ nữ khác. Cô có quyền gì để lên tiếng trong chuyện này? Cô đã thử mọi cách, thậm chí là kéo Lệ lão gia vào cuộc, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là lời trách mắng của anh?
Ông lại tiếp tục: "Ngay cả một người phụ nữ đã ly dị, ngoại hình thì bình thường mà cũng có thể giữ được trái tim của Lệ Lôi. Thế thì tại sao cháu không thể nắm bắt được? Cháu đã theo Lệ Lôi bao nhiêu năm rồi?"
Tô Đường cúi thấp đầu xuống khi nghe những lời đó, nó như mũi dao đâm vào trái tim cô.
Cô hối hận một chút. Việc đưa Lệ lão gia trở về từ nước ngoài là một sai lầm, ông vừa về đã tổ chức một bữa tiệc để tìm vợ cho nhị thiếu gia, điều này càng làm giảm cơ hội của cô hơn nữa. Cô cảm thấy thật đau khổ - tất cả công sức trong những năm cô phục vụ nhị thiếu gia đã không còn gì, không còn ai coi trọng hay đánh giá cao cô! Có vẻ như Lệ lão gia cũng không đứng về phía cô nữa, việc này cô phải tự mình xử lý rồi.
Bề ngoài, cô dịu dàng nói với ông: "Cháu đã biết sai rồi. Cháu sẽ cố gắng hết sức để giành được thiếu chủ."
Biểu cảm của Lệ lão gia dịu đi đôi chút. Lệ gia không cần tiền hay quyền lực, tất cả những gì Lệ lão gia hy vọng là Lệ Lôi có thể lấy Tô Đường làm vợ. Tô Đường đã ở bên cạnh anh từ khi anh còn nhỏ, cô đã luôn trung thành với anh. Hơn nữa, cô thông minh và nhạy bén, một người hoàn hảo cho Lệ Lôi.
Ông đã quyết định chọn Tô Đường, đơn giản chỉ vì cô là người ông yêu thích.
Ông đã kỳ vọng rất nhiều vào cô.
Không giống như cô gái trông đơn giản trên sân khấu kia, đôi mắt trong veo, ông còn nghe nói rằng cô rất kiêu ngạo và tự kiêu, nhưng thật chất có hơi ngốc nghếch và đơn giản. Thật sự không hợp với Lệ Lôi
Trên sân khấu, Hạ Lăng cầm bông hồng trên tay và tiếp tục hát. Cô đã hát rất nhiều bài nhưng dường như không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Trong thực tế, giọng hát của cô càng trở nên tốt và mạnh mẽ hơn, thậm chí còn lôi cuốn hơn trước. Trong ánh đèn sân khấu, cô là người đẹp hơn tất cả.
Lệ Lôi cầm một bó hoa hồng đỏ thậm chí còn lớn hơn trước và đi về phía cô.
Hạ Lăng ban đầu hoàn toàn đắm chìm trong bài hát, nhưng khi cô thấy anh đến gần, cô như dần quên mất lời hát.
Cái quái gì vậy, Boss, đôi mắt của anh, còn cầm theo bó hoa hồng này nữa, anh muốn gì? Từng bước đi của anh khiến cô phải cẩn thận...
Sau đó, cô thực sự quên mất lời bài hát và đứng ngây người trên sân khấu, nhìn anh từng bước đi tới. Anh - trong bộ đồ tối nửa đêm, có thể khiến bất kỳ cô gái nào hét lên vì sợ sự lịch lãm, với một bó hoa hồng lớn trên tay, khung cảnh có cảm giác như một ảo mộng hoàn hảo.
Kỹ sư ánh sáng chỉnh đèn sân khấu mờ dần, chỉ có hai chùm ánh sáng duy nhất chiếu vào cô và anh.
Nhiều người hâm mộ đã lập tức nhận ra khuôn mặt của anh và hét lên: "Lệ Lôi! Là lệ Lôi!"
"Ôi chúa ơi, đó là đại Boss của Thiên Nghệ - Lệ Lôi!"
"Anh ấy tặng hoa cho Diệp Tinh Lăng!"
"Có thực là không có gì giữa họ không vậy?"
"Lúc nãy, Diệp Tinh Lăng đã đề cập rằng có một người rất quan trọng hiện có mặt ở đây. Chẳng lẽ cô ấy đang nhắc đến đại Boss?"
Các fan trên sân khấu sôi sục trở lại, những tiếng "Lệ Lôi! Lệ Lôi!" hay "Diệp Tinh Lăng!! Diệp Tinh Lăng!" đang vang khắp khán đài.
Hạ Lăng cúi người xuống một chút và đặt hoa của Vương Đào trên đất. Cô tiến lên một bước và nhận bó hoa lớn từ Lệ Lôi. Mùi hương rất thơm và tuyệt vời.
Lúc này Lệ Lôi vẫn không bước xuống sân khấu. Anh tiếp tục bước về phía trước và ôm lấy cô.
Hạ Lăng cảm thấy hơi thú vị và buồn cười. Anh ấy thực sự đã gửi một bó hoa còn lớn hơn của Vương Đào. Chưa kể, anh thậm chí còn đi đến ôm cô. Đây là muốn thể hiện với Vương Đào sao?
Tận dụng cái ôm, cô khẽ hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Em không được nhận hoa từ người khác nữa." Anh nói thật chắc chắn nhưng lặng lẽ nên không ai nghe thấy câu này ngoài cô.
Cô cười khúc khích, trả lời: "Được."
Anh dường như còn muốn nữa: "Quay lại cho người hâm mộ có một góc chụp ảnh thật đẹp nào".
Hạ Lăng hơi xoay người về phía máy ảnh, khi cô vẫn ở trong vòng tay anh. Trong một bộ trang phục không tay, ôm sát, cô được anh bao bọc khiến bản thân trông có vẻ nhỏ nhắn hơn. Sự khác biệt về chiều cao của họ cũng rất hoàn hảo, trông giống như những cặp đôi trong bức ảnh tình yêu.
Có một chút ngọt ngào lan toả trong trái tim cô.
Bây giờ, Lệ lão gia không chấp nhận mối quan hệ của họ và buộc Lệ Lôi phải tham gia các buổi xem mắt, anh không thể công khai rằng cô là bạn gái của mình. Tuy nhiên, thỉnh thoảng những hành động mơ hồ và đầy khêu khích của anh cũng đủ để khiến người hâm mộ phát điên.
Dưới sân khấu, những tiếng reo hò bắt đầu lại lần nữa vang vọng những tiếng "Diệp Tinh Lăng! Diệp Tinh Lăng!" "Lệ Lôi! Lệ Lôi!"
Theo thời gian, tiếng hô vang ầm ầm thay đổi, "Diệp Tinh Lăng! Lệ Lôi!" "Lệ Lôi! Diệp Tinh Lăng!" "Ở cùng nhau! Ở cùng nhau!" "Hãnh phúc! hạnh phúc!"
Cuối cùng Lệ Lôi cũng vừa lòng, anh nhẹ nhàng buông cô ra và bước xuống.
Hạ Lăng giơ micro lên, giọng cô thậm chí còn ngọt ngào hơn trước: "Nếu anh yêu em, anh sẽ không quên em. Nếu anh yêu em, anh sẽ nhớ đến bông hồng trong tim em..."
Sự lãng mạn thổi phồng lên trong đêm.
Buổi hòa nhạc kết thúc với một nốt cao với rất nhiều sự phấn khích từ người hâm mộ hét lên. Trong phần encore ( là idol sẽ diễn lại một bài để tạm biệt fan), Hạ Lăng đã hát hai bài hát khác, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Với sự cổ vũ cuồng nhiệt từ khán giả, Hạ Lăng đã thêm một bài hát cuối cùng vào phút cuối trước khi kết thúc buổi biểu diễn của mình.
Dù đã kết thúc nhưng sự nhiệt tình ban đầu vẫn còn. Những người hâm mộ không ngừng bàn tán về buổi hoà nhạc này.
____________________________
Dịch giả: Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: Hương Vũ
_________________________
Mặc dù ad đã đi học nma vẫn sẽ cố ra chương đều đều nha^^
Bật mí với các bạn là hôm nay sẽ có bão nhẹ nhé
Chúc mấy bẹn đọc truyện zui zẻ
Giọng nói ngọt ngào của cô qua micro vang khắp khán đài, làm ngây ngất đến những người đang nghe.
Ngoài Lệ Lôi ra, bên trong tầng hai cũng có một khuôn mặt đang tối sầm lại - chính là Lệ lão gia. Ông không thích người phụ nữ này, nhưng cháu trai ông thì có. Đã thế cô ta lại còn có mối quan hệ mập mờ với người đàn ông khác như vậy? "Thật là một người phụ nữ lăng nhăng!" Lệ lão gia tức giận nói.
Tô Đường thầm vui vẻ, cô nhẹ nhàng an ủi ông: "Đây cũng là chuyện tốt mà lão gia. Có thể để nhị thiếu gia nhìn kĩ bộ mặt thật của cô ta mà biết đường buông xuôi."
Ông vẫn tức giận: "Ta nghĩ Lệ Lôi chính là bị ám ảnh bởi cô ta rồi! Người phụ nữ này không những đã ly dị mà còn có một đứa con với chồng trước. Vậy mà nó vẫn còn yêu cô ta như vậy?"
Tô Đường không nói gì. Đúng vậy, không có cách nào ngăn cản nhị thiếu gia yêu Diệp Tinh Lăng, và tình yêu này là thứ mà cô rất ghen tị.
Lệ lão gia quay đầu, lại lên tiếng mắng Tô Đường: "Khi nó vừa trở về nhà ta đã bảo cháu hãy chăm sóc cho nó? Còn cháu đã làm gì, Tô Đường, ta đã cho cháu cơ hội trở thành con dâu của Lệ gia, nhưng cháu lại không nắm bắt được nó! "
Tô Đường khẽ cắn môi, có phải cô không muốn cưới nhị thiếu gia đâu? Khi cô đang mong chờ vào tình yêu của anh, nhị thiếu gia đã yêu một người phụ nữ khác. Cô có quyền gì để lên tiếng trong chuyện này? Cô đã thử mọi cách, thậm chí là kéo Lệ lão gia vào cuộc, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là lời trách mắng của anh?
Ông lại tiếp tục: "Ngay cả một người phụ nữ đã ly dị, ngoại hình thì bình thường mà cũng có thể giữ được trái tim của Lệ Lôi. Thế thì tại sao cháu không thể nắm bắt được? Cháu đã theo Lệ Lôi bao nhiêu năm rồi?"
Tô Đường cúi thấp đầu xuống khi nghe những lời đó, nó như mũi dao đâm vào trái tim cô.
Cô hối hận một chút. Việc đưa Lệ lão gia trở về từ nước ngoài là một sai lầm, ông vừa về đã tổ chức một bữa tiệc để tìm vợ cho nhị thiếu gia, điều này càng làm giảm cơ hội của cô hơn nữa. Cô cảm thấy thật đau khổ - tất cả công sức trong những năm cô phục vụ nhị thiếu gia đã không còn gì, không còn ai coi trọng hay đánh giá cao cô! Có vẻ như Lệ lão gia cũng không đứng về phía cô nữa, việc này cô phải tự mình xử lý rồi.
Bề ngoài, cô dịu dàng nói với ông: "Cháu đã biết sai rồi. Cháu sẽ cố gắng hết sức để giành được thiếu chủ."
Biểu cảm của Lệ lão gia dịu đi đôi chút. Lệ gia không cần tiền hay quyền lực, tất cả những gì Lệ lão gia hy vọng là Lệ Lôi có thể lấy Tô Đường làm vợ. Tô Đường đã ở bên cạnh anh từ khi anh còn nhỏ, cô đã luôn trung thành với anh. Hơn nữa, cô thông minh và nhạy bén, một người hoàn hảo cho Lệ Lôi.
Ông đã quyết định chọn Tô Đường, đơn giản chỉ vì cô là người ông yêu thích.
Ông đã kỳ vọng rất nhiều vào cô.
Không giống như cô gái trông đơn giản trên sân khấu kia, đôi mắt trong veo, ông còn nghe nói rằng cô rất kiêu ngạo và tự kiêu, nhưng thật chất có hơi ngốc nghếch và đơn giản. Thật sự không hợp với Lệ Lôi
Trên sân khấu, Hạ Lăng cầm bông hồng trên tay và tiếp tục hát. Cô đã hát rất nhiều bài nhưng dường như không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Trong thực tế, giọng hát của cô càng trở nên tốt và mạnh mẽ hơn, thậm chí còn lôi cuốn hơn trước. Trong ánh đèn sân khấu, cô là người đẹp hơn tất cả.
Lệ Lôi cầm một bó hoa hồng đỏ thậm chí còn lớn hơn trước và đi về phía cô.
Hạ Lăng ban đầu hoàn toàn đắm chìm trong bài hát, nhưng khi cô thấy anh đến gần, cô như dần quên mất lời hát.
Cái quái gì vậy, Boss, đôi mắt của anh, còn cầm theo bó hoa hồng này nữa, anh muốn gì? Từng bước đi của anh khiến cô phải cẩn thận...
Sau đó, cô thực sự quên mất lời bài hát và đứng ngây người trên sân khấu, nhìn anh từng bước đi tới. Anh - trong bộ đồ tối nửa đêm, có thể khiến bất kỳ cô gái nào hét lên vì sợ sự lịch lãm, với một bó hoa hồng lớn trên tay, khung cảnh có cảm giác như một ảo mộng hoàn hảo.
Kỹ sư ánh sáng chỉnh đèn sân khấu mờ dần, chỉ có hai chùm ánh sáng duy nhất chiếu vào cô và anh.
Nhiều người hâm mộ đã lập tức nhận ra khuôn mặt của anh và hét lên: "Lệ Lôi! Là lệ Lôi!"
"Ôi chúa ơi, đó là đại Boss của Thiên Nghệ - Lệ Lôi!"
"Anh ấy tặng hoa cho Diệp Tinh Lăng!"
"Có thực là không có gì giữa họ không vậy?"
"Lúc nãy, Diệp Tinh Lăng đã đề cập rằng có một người rất quan trọng hiện có mặt ở đây. Chẳng lẽ cô ấy đang nhắc đến đại Boss?"
Các fan trên sân khấu sôi sục trở lại, những tiếng "Lệ Lôi! Lệ Lôi!" hay "Diệp Tinh Lăng!! Diệp Tinh Lăng!" đang vang khắp khán đài.
Hạ Lăng cúi người xuống một chút và đặt hoa của Vương Đào trên đất. Cô tiến lên một bước và nhận bó hoa lớn từ Lệ Lôi. Mùi hương rất thơm và tuyệt vời.
Lúc này Lệ Lôi vẫn không bước xuống sân khấu. Anh tiếp tục bước về phía trước và ôm lấy cô.
Hạ Lăng cảm thấy hơi thú vị và buồn cười. Anh ấy thực sự đã gửi một bó hoa còn lớn hơn của Vương Đào. Chưa kể, anh thậm chí còn đi đến ôm cô. Đây là muốn thể hiện với Vương Đào sao?
Tận dụng cái ôm, cô khẽ hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
"Em không được nhận hoa từ người khác nữa." Anh nói thật chắc chắn nhưng lặng lẽ nên không ai nghe thấy câu này ngoài cô.
Cô cười khúc khích, trả lời: "Được."
Anh dường như còn muốn nữa: "Quay lại cho người hâm mộ có một góc chụp ảnh thật đẹp nào".
Hạ Lăng hơi xoay người về phía máy ảnh, khi cô vẫn ở trong vòng tay anh. Trong một bộ trang phục không tay, ôm sát, cô được anh bao bọc khiến bản thân trông có vẻ nhỏ nhắn hơn. Sự khác biệt về chiều cao của họ cũng rất hoàn hảo, trông giống như những cặp đôi trong bức ảnh tình yêu.
Có một chút ngọt ngào lan toả trong trái tim cô.
Bây giờ, Lệ lão gia không chấp nhận mối quan hệ của họ và buộc Lệ Lôi phải tham gia các buổi xem mắt, anh không thể công khai rằng cô là bạn gái của mình. Tuy nhiên, thỉnh thoảng những hành động mơ hồ và đầy khêu khích của anh cũng đủ để khiến người hâm mộ phát điên.
Dưới sân khấu, những tiếng reo hò bắt đầu lại lần nữa vang vọng những tiếng "Diệp Tinh Lăng! Diệp Tinh Lăng!" "Lệ Lôi! Lệ Lôi!"
Theo thời gian, tiếng hô vang ầm ầm thay đổi, "Diệp Tinh Lăng! Lệ Lôi!" "Lệ Lôi! Diệp Tinh Lăng!" "Ở cùng nhau! Ở cùng nhau!" "Hãnh phúc! hạnh phúc!"
Cuối cùng Lệ Lôi cũng vừa lòng, anh nhẹ nhàng buông cô ra và bước xuống.
Hạ Lăng giơ micro lên, giọng cô thậm chí còn ngọt ngào hơn trước: "Nếu anh yêu em, anh sẽ không quên em. Nếu anh yêu em, anh sẽ nhớ đến bông hồng trong tim em..."
Sự lãng mạn thổi phồng lên trong đêm.
Buổi hòa nhạc kết thúc với một nốt cao với rất nhiều sự phấn khích từ người hâm mộ hét lên. Trong phần encore ( là idol sẽ diễn lại một bài để tạm biệt fan), Hạ Lăng đã hát hai bài hát khác, nhưng vẫn cảm thấy không đủ. Với sự cổ vũ cuồng nhiệt từ khán giả, Hạ Lăng đã thêm một bài hát cuối cùng vào phút cuối trước khi kết thúc buổi biểu diễn của mình.
Dù đã kết thúc nhưng sự nhiệt tình ban đầu vẫn còn. Những người hâm mộ không ngừng bàn tán về buổi hoà nhạc này.
____________________________
Dịch giả: Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: Hương Vũ
_________________________
Mặc dù ad đã đi học nma vẫn sẽ cố ra chương đều đều nha^^
Bật mí với các bạn là hôm nay sẽ có bão nhẹ nhé
Chúc mấy bẹn đọc truyện zui zẻ