Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 583: Cô ca sĩ có thể hiên ngang đứng trên rất nhiều người
Tô Đường nhìn người phụ nữ đẹp đẽ trong cỗ xe ngựa cổ tích, bộ dang vô cùng thong dong, khuôn mặt thanh tú nhưng kiêu ngạo.
Cô ta khẽ rùng mình, Diệp Tinh Lăng này còn đáng sợ hơn nhiều so với Nam Cung Thanh Nhã và Cố Lâm, cô ta cũng vì lý do này mà gửi thư mời giả cho Diệp Tinh Lăng vào buổi kén vợ hôm đó. Cô ta chỉ đơn giản muốn mượn tay mấy tiểu thư xinh đẹp quyền quý trà khử hộ cái gai trong mắt này.
Nhưng thật đáng tiếc Nam Cung Thanh Nhã gần như không gây ra ảnh hưởng gì tới chuyện này. Tô Đường chỉ có thể tạo ra một hiểu lầm nhỏ giữa đại Boss và Diệp Tinh Lăng, nhưng căn bản họ lại nhanh chóng làm hoà hơn cô ta tưởng. Nhất định phải nghĩ cách khác, cơ thể Tô Đường bất động, trầm ngâm suy tư mưu kế xảo trá.
Buổi lễ thảm đỏ cuối cùng cũng kết thúc. Hạ Lăng được hai đứa bé gái mặc váy công chúa cầm giỏ hoa nâng tay đỡ xuống, cẩn thận kéo váy dài xuống xe ngựa rồi tao nhã bước vào trong. Người hâm mộ cũng theo đó mà lần lượt đi vào, chẳng mấy chốc, khán đài bên trong đã chật ních chỗ ngồi.
Nhạc nền mơ màng vang lên, người dẫn chương trình nhẹ nhàng trình bày bài phát biểu.
Không khí cũng rất ấm áp.
Hạ Lăng mặc một chiếc áo vest nhỏ với những hại sequin sáng bóng được đính tinh xảo. Cô hiếm khi mặc đồ sexy nóng bỏng như vậy, tiếng la hét cũng vì cô mà trở nên to hơn. Cô đứng trên sân kh dưới ánh đèn chiếu rọi như ánh trăng.
Cô nghe tiếng reo hò xung quanh, nhìn những bóng đèn đang phát sáng lung linh trong bóng tối. Có một cảm giác gì đó rất đỗi quen thuộc và chân thật.
Ở kiếp trước, buổi hòa nhạc kỷ niệm mười năm của cô cũng ở tại địa điểm này, cũng chính là ngày cô rời xa thân xác Hạ Lăng để trở thành Diệp Tinh Lăng.
Nhưng ngày đó có nhiều người hơn và ngoạn mục hơn nhiều- mái vò được mở ra, sân khấu vươn cao với các bức tường xung quanh được tháo gỡ, tạo thành một quảng trường lớn có thể chứa tới 100.000 người. Đó là cực điểm kiếp trước của cô, thời khắc tuyệt đẹp và rực rỡ nhất của một con bướm. Cũng chính tại nơi này, cô bị người khác đâm từ sau lưng đến tận trái tim và bị đẩy ra khỏi sân khấu đến chết xương tan thịt nát.
Cô vô thức liếc nhìn phía sau.
Vẫn rất tối, không có gì cả.
Ai đã giết cô ngày hôm đó? Cô hoàn toàn không biết.
Dưới sân khấu, những tiếng reo hò liên tục vang lên khiến cô dần lấy lại bình tĩnh. Một cánh tay của cô khẽ giơ cao, cằm hơi hướng lên, vẻ mặt thật kiêu ngạo.
Pháo hoa đã đến.
Đá khô, sương mù.
Cầu vòng đầy màu sắc.
Mọi thứ được thắp sáng theo những cử chỉ của cô.
Hạ Lăng bắt đầu ca khúc với một nốt cao, cao đến mức chính cô cũng giật mình. Nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, cảm thấy cuộc sống như dần hoà hợp lại, tạo nên một bản nhạc thật đặc sắc.
Giai đoạn này là sự kết thúc của kiếp trước đầy bi thảm, cũng chính là khởi đầu của kiếp này.
Phượng hoàng Niết bàn, số mệnh cô độc, Phượng hoàng tung bay chỉ dừng lại bên cây Ngô Đồng, mà Lệ Lôi cũng chính là cây Ngô Đồng của cô. Chính là đời này kiếp này bên nhau.
"Ôi trời, chắc hẳn tâm trạng hôm này của Diệp Tinh Lăng rất tốt" một nhà phê bình nói với người ngồi bên cạnh: "Anh có nhận ra sự khác biệt của cô ấy không? Ban đầu hát cao hơn hai độ, tôi đã nghĩ rằng cô ấy đang lo lắng nên mới có sai sót này. Nhưng giờ nhìn kĩ lại, cô ấy thậm chí không hề hoảng loạn hay có ý định hạ thấp âm điệu xuống để khắc phục, chỉ đơn giản là đi theo âm điệu đó. Thậm chí bài hát này là còn hay hơn cả bình thường! "
Cao độ của âm vực có nghĩa là quy mô của toàn bộ bài hát sẽ được chuyển lên. Ví dụ, khi một bài hát gốc có ý nghĩa cho một giọng nữ cao thì người hát phải điều chỉnh theo giọng nữ cao ( Cũng hiểu ý câu này, chắc đại khái là chị mở đầu bài hát cao hơn 2 nốt thì những âm sau cũng phải tăng lên 2 nốt), đó là một thách thức rất lớn đối với ca sĩ.
"Thật không khoa học" một nhà bình luận khác gật đầu đồng ý: "Trong ngành âm nhạc, cô ấy không nổi tiếng với những nốt cao, nhưng vì biểu cảm tuyệt đối của cô thu hút rất nhiều người nghe... Nói chung, những ca sĩ như vậy sẽ không thành công như họ tưởng, nhưng anh có nghe thấy nốt cao của cô ấy không? Quyến rũ hơn gia điệu thông thường nhiều, giống như... "
"Giống như một con cá heo!"
Hai nhà phê bình âm nhạc hơi sốc liếc nhìn nhau. Phải biết rằng, falsetto là một tài năng bẩm sinh và cực kỳ hiếm người có thể học được thông qua những nỗ lực có được. Nhìn khắp thế giới, các ca sĩ có được falsetto rất hiếm, ở khắp Đông Nam Á, kể từ khi Thiên Hậu Hạ Lăng qua đời, chưa ai có thể thay thế được cô.
Ngày lúc này, giọng hát cao vút của Diệp Tinh Lăng...Thật khó để nói đó là hầu họng hay fasetto!
"Cô ấy chắc hẳn đã rất nỗ lực để có thể thực hiện hầu họng đến mức này." Nhà phê bình bắt đầu nói tiếp. Giọng hầu họng là một phương pháp hát cao độ mà các ca sĩ không thể hát falsetto có thể luyện tập. Tuy nhiên, so với cao độ, mức độ và kết cấu của falsetto thì còn thua rất xa.
Nhà phê bình bên cạnh anh gật đầu tán thành: "Anh nói đúng, tối nay tôi phải công khai nhận xét cô ấy thật tốt mới được" Nhà phê bình khác lại có chút kén chọn: "Phải nghe hết xem đã, chúng ta phải xem xét thật kĩ càng để đưa ra lời nhận xét tốt nhất. Ngoài ra, tôi hơi lo lắng cô ấy luyện tập quá sức, có thể gây hại cho cổ họng. Tệ hơn nữa là cô ấy có thể bị mất giọng trước lúc kết thúc buổi hoà nhạc này"
"Chẳng phải ca sĩ này đang rất lãng phí sao?" Các nhà phê bình đều rất ngạc nhiên "Điều này có thể ảnh hưởng sự nghiệp sau này của cô ấy! Ai lại ngu ngốc như vậy?!"
"Ai biết được, có nhiều người muốn một bước lên mây, vì vậy mà sau này cô ấy có thể sẽ không tổ chức được những buổi hoà nhạc khác."
Cả hai nhìn nhau, trông có vẻ rất lo lắng. Họ thực sự không muốn nhìn một ca sĩ giỏi rơi vào sự theo đuổi mù quáng mà đánh mất giọng hát.
Trên sân khấu, Hạ Lăng hát từng tiếng một.
Tình huống mà hai nhà phê bình âm nhạc lo lắng hoàn toàn không xảy ra. Thay vào đó, tình hình càng ngày càng tốt hơn, giọng hát truyền cảm và điên rồ hơn trước.
Hạ Lăng không biết đã có chuyện gì với cô. Dường như có một ai đó đang thúc giục cô phải hát hay hơn, tốt hơn. Cô đoán rằng đó có thể là do Lệ lão gia đang ở đây - Lệ Lôi từ lâu đã nói với cô ấy, rằng lão gia đang ngồi bên trong tầng hai ngay đối diện sân khấu, cô muốn hát hết mình và nói với ông ấy rằng cô không vô dụng như ông nói và cô hoàn toàn có tài năng...
Cô xứng đáng đứng ngang vớ Lệ Lôi.
Lệ Lôi cũng ngồi dưới sân khấu, hàng ghế VIP mở đầu tiên.
Đôi mắt sáng, dịu dàng của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, hướng về cô với sự tự hào vô tận.
Bài hát thứ năm kết thúc.
Cô hướng về hàng ghế đầu tiên giọng đầy dịu dàng nói: "Tôi rất vui khi có mặt ở đây hôm nay. Một người rất quan trọng với tôi cũng đến đây. Tôi hy vọng giọng hát của mình sẽ không làm anh ấy thất vọng."
"Làm sao anh có thể thất vọng với em." Lệ Lôi thì thầm nở một nụ cười.
Tiếng reo hò và la hét điên cuồng vang lên từ khán giả, xen lẫn với những tiếng reo hồ là câu hỏi "Ai vậy?", "Ai vậy?!" liên tục văng lên. Nhìn lên sân khấu, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, và giai điệu của bài hát thứ sáu vang lên, "Wings of Stars" -
"Leo lên đôi cánh của những ngôi sao và bay cùng người mình yêu..."
Bài hát thanh tao và du dương, vang vọng khắp mọi nơi.
Lúc này bỗng có một người lên sân khấu trao hoa.
Chàng trai trẻ rất đẹp trai, mặc bộ đồ rèn màu trắng bạc, tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Hạ Lăng nhìn anh cùng những bông hoa trên tay, cô mỉm cười bất lực. Nhưng không hề có ý bất mãn, cô cầm lấy bông hồng đỏ, cũng nhận ra anh - là Vương Đào, con thứ 3 của Vương gia mà cô gặp trong bữa tiệc từ thiện cách đây không lâu.
Anh đã đưa cô ấy về nhà tối hôm đó. Cô đương nhiên cũng đã đồng ý cho anh một vé Vip.
Nhưng không ngờ là, chàng công tử này thật biết cách chơi trội. Còn tặng cô một bó hoa hồng lớn như vậy.
Lệ Lôi vẫn lặng im ngồi dưới sân khấu.
Tiếng hét thậm chí còn to hơn, nhiều người hâm mộ nghĩ rằng "người quan trọng" mà Hạ Lăng nói có thể là người đàn ông đẹp trai này.
Khuôn mặt của Lệ Lôi cũng theo đó mà càng lúc càng tối hơn.
- ------------------
Edit: Ân Vĩnh
Beta: Nguyễn Khánh Huyền
- -----------------
Sr các bạn vì hôm qua chưa đăng truyện nha ^^
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè
Cô ta khẽ rùng mình, Diệp Tinh Lăng này còn đáng sợ hơn nhiều so với Nam Cung Thanh Nhã và Cố Lâm, cô ta cũng vì lý do này mà gửi thư mời giả cho Diệp Tinh Lăng vào buổi kén vợ hôm đó. Cô ta chỉ đơn giản muốn mượn tay mấy tiểu thư xinh đẹp quyền quý trà khử hộ cái gai trong mắt này.
Nhưng thật đáng tiếc Nam Cung Thanh Nhã gần như không gây ra ảnh hưởng gì tới chuyện này. Tô Đường chỉ có thể tạo ra một hiểu lầm nhỏ giữa đại Boss và Diệp Tinh Lăng, nhưng căn bản họ lại nhanh chóng làm hoà hơn cô ta tưởng. Nhất định phải nghĩ cách khác, cơ thể Tô Đường bất động, trầm ngâm suy tư mưu kế xảo trá.
Buổi lễ thảm đỏ cuối cùng cũng kết thúc. Hạ Lăng được hai đứa bé gái mặc váy công chúa cầm giỏ hoa nâng tay đỡ xuống, cẩn thận kéo váy dài xuống xe ngựa rồi tao nhã bước vào trong. Người hâm mộ cũng theo đó mà lần lượt đi vào, chẳng mấy chốc, khán đài bên trong đã chật ních chỗ ngồi.
Nhạc nền mơ màng vang lên, người dẫn chương trình nhẹ nhàng trình bày bài phát biểu.
Không khí cũng rất ấm áp.
Hạ Lăng mặc một chiếc áo vest nhỏ với những hại sequin sáng bóng được đính tinh xảo. Cô hiếm khi mặc đồ sexy nóng bỏng như vậy, tiếng la hét cũng vì cô mà trở nên to hơn. Cô đứng trên sân kh dưới ánh đèn chiếu rọi như ánh trăng.
Cô nghe tiếng reo hò xung quanh, nhìn những bóng đèn đang phát sáng lung linh trong bóng tối. Có một cảm giác gì đó rất đỗi quen thuộc và chân thật.
Ở kiếp trước, buổi hòa nhạc kỷ niệm mười năm của cô cũng ở tại địa điểm này, cũng chính là ngày cô rời xa thân xác Hạ Lăng để trở thành Diệp Tinh Lăng.
Nhưng ngày đó có nhiều người hơn và ngoạn mục hơn nhiều- mái vò được mở ra, sân khấu vươn cao với các bức tường xung quanh được tháo gỡ, tạo thành một quảng trường lớn có thể chứa tới 100.000 người. Đó là cực điểm kiếp trước của cô, thời khắc tuyệt đẹp và rực rỡ nhất của một con bướm. Cũng chính tại nơi này, cô bị người khác đâm từ sau lưng đến tận trái tim và bị đẩy ra khỏi sân khấu đến chết xương tan thịt nát.
Cô vô thức liếc nhìn phía sau.
Vẫn rất tối, không có gì cả.
Ai đã giết cô ngày hôm đó? Cô hoàn toàn không biết.
Dưới sân khấu, những tiếng reo hò liên tục vang lên khiến cô dần lấy lại bình tĩnh. Một cánh tay của cô khẽ giơ cao, cằm hơi hướng lên, vẻ mặt thật kiêu ngạo.
Pháo hoa đã đến.
Đá khô, sương mù.
Cầu vòng đầy màu sắc.
Mọi thứ được thắp sáng theo những cử chỉ của cô.
Hạ Lăng bắt đầu ca khúc với một nốt cao, cao đến mức chính cô cũng giật mình. Nhưng hôm nay tâm trạng cô rất tốt, cảm thấy cuộc sống như dần hoà hợp lại, tạo nên một bản nhạc thật đặc sắc.
Giai đoạn này là sự kết thúc của kiếp trước đầy bi thảm, cũng chính là khởi đầu của kiếp này.
Phượng hoàng Niết bàn, số mệnh cô độc, Phượng hoàng tung bay chỉ dừng lại bên cây Ngô Đồng, mà Lệ Lôi cũng chính là cây Ngô Đồng của cô. Chính là đời này kiếp này bên nhau.
"Ôi trời, chắc hẳn tâm trạng hôm này của Diệp Tinh Lăng rất tốt" một nhà phê bình nói với người ngồi bên cạnh: "Anh có nhận ra sự khác biệt của cô ấy không? Ban đầu hát cao hơn hai độ, tôi đã nghĩ rằng cô ấy đang lo lắng nên mới có sai sót này. Nhưng giờ nhìn kĩ lại, cô ấy thậm chí không hề hoảng loạn hay có ý định hạ thấp âm điệu xuống để khắc phục, chỉ đơn giản là đi theo âm điệu đó. Thậm chí bài hát này là còn hay hơn cả bình thường! "
Cao độ của âm vực có nghĩa là quy mô của toàn bộ bài hát sẽ được chuyển lên. Ví dụ, khi một bài hát gốc có ý nghĩa cho một giọng nữ cao thì người hát phải điều chỉnh theo giọng nữ cao ( Cũng hiểu ý câu này, chắc đại khái là chị mở đầu bài hát cao hơn 2 nốt thì những âm sau cũng phải tăng lên 2 nốt), đó là một thách thức rất lớn đối với ca sĩ.
"Thật không khoa học" một nhà bình luận khác gật đầu đồng ý: "Trong ngành âm nhạc, cô ấy không nổi tiếng với những nốt cao, nhưng vì biểu cảm tuyệt đối của cô thu hút rất nhiều người nghe... Nói chung, những ca sĩ như vậy sẽ không thành công như họ tưởng, nhưng anh có nghe thấy nốt cao của cô ấy không? Quyến rũ hơn gia điệu thông thường nhiều, giống như... "
"Giống như một con cá heo!"
Hai nhà phê bình âm nhạc hơi sốc liếc nhìn nhau. Phải biết rằng, falsetto là một tài năng bẩm sinh và cực kỳ hiếm người có thể học được thông qua những nỗ lực có được. Nhìn khắp thế giới, các ca sĩ có được falsetto rất hiếm, ở khắp Đông Nam Á, kể từ khi Thiên Hậu Hạ Lăng qua đời, chưa ai có thể thay thế được cô.
Ngày lúc này, giọng hát cao vút của Diệp Tinh Lăng...Thật khó để nói đó là hầu họng hay fasetto!
"Cô ấy chắc hẳn đã rất nỗ lực để có thể thực hiện hầu họng đến mức này." Nhà phê bình bắt đầu nói tiếp. Giọng hầu họng là một phương pháp hát cao độ mà các ca sĩ không thể hát falsetto có thể luyện tập. Tuy nhiên, so với cao độ, mức độ và kết cấu của falsetto thì còn thua rất xa.
Nhà phê bình bên cạnh anh gật đầu tán thành: "Anh nói đúng, tối nay tôi phải công khai nhận xét cô ấy thật tốt mới được" Nhà phê bình khác lại có chút kén chọn: "Phải nghe hết xem đã, chúng ta phải xem xét thật kĩ càng để đưa ra lời nhận xét tốt nhất. Ngoài ra, tôi hơi lo lắng cô ấy luyện tập quá sức, có thể gây hại cho cổ họng. Tệ hơn nữa là cô ấy có thể bị mất giọng trước lúc kết thúc buổi hoà nhạc này"
"Chẳng phải ca sĩ này đang rất lãng phí sao?" Các nhà phê bình đều rất ngạc nhiên "Điều này có thể ảnh hưởng sự nghiệp sau này của cô ấy! Ai lại ngu ngốc như vậy?!"
"Ai biết được, có nhiều người muốn một bước lên mây, vì vậy mà sau này cô ấy có thể sẽ không tổ chức được những buổi hoà nhạc khác."
Cả hai nhìn nhau, trông có vẻ rất lo lắng. Họ thực sự không muốn nhìn một ca sĩ giỏi rơi vào sự theo đuổi mù quáng mà đánh mất giọng hát.
Trên sân khấu, Hạ Lăng hát từng tiếng một.
Tình huống mà hai nhà phê bình âm nhạc lo lắng hoàn toàn không xảy ra. Thay vào đó, tình hình càng ngày càng tốt hơn, giọng hát truyền cảm và điên rồ hơn trước.
Hạ Lăng không biết đã có chuyện gì với cô. Dường như có một ai đó đang thúc giục cô phải hát hay hơn, tốt hơn. Cô đoán rằng đó có thể là do Lệ lão gia đang ở đây - Lệ Lôi từ lâu đã nói với cô ấy, rằng lão gia đang ngồi bên trong tầng hai ngay đối diện sân khấu, cô muốn hát hết mình và nói với ông ấy rằng cô không vô dụng như ông nói và cô hoàn toàn có tài năng...
Cô xứng đáng đứng ngang vớ Lệ Lôi.
Lệ Lôi cũng ngồi dưới sân khấu, hàng ghế VIP mở đầu tiên.
Đôi mắt sáng, dịu dàng của anh cứ nhìn chằm chằm vào cô, hướng về cô với sự tự hào vô tận.
Bài hát thứ năm kết thúc.
Cô hướng về hàng ghế đầu tiên giọng đầy dịu dàng nói: "Tôi rất vui khi có mặt ở đây hôm nay. Một người rất quan trọng với tôi cũng đến đây. Tôi hy vọng giọng hát của mình sẽ không làm anh ấy thất vọng."
"Làm sao anh có thể thất vọng với em." Lệ Lôi thì thầm nở một nụ cười.
Tiếng reo hò và la hét điên cuồng vang lên từ khán giả, xen lẫn với những tiếng reo hồ là câu hỏi "Ai vậy?", "Ai vậy?!" liên tục văng lên. Nhìn lên sân khấu, cô chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, và giai điệu của bài hát thứ sáu vang lên, "Wings of Stars" -
"Leo lên đôi cánh của những ngôi sao và bay cùng người mình yêu..."
Bài hát thanh tao và du dương, vang vọng khắp mọi nơi.
Lúc này bỗng có một người lên sân khấu trao hoa.
Chàng trai trẻ rất đẹp trai, mặc bộ đồ rèn màu trắng bạc, tay cầm một bó hoa hồng đỏ rực.
Hạ Lăng nhìn anh cùng những bông hoa trên tay, cô mỉm cười bất lực. Nhưng không hề có ý bất mãn, cô cầm lấy bông hồng đỏ, cũng nhận ra anh - là Vương Đào, con thứ 3 của Vương gia mà cô gặp trong bữa tiệc từ thiện cách đây không lâu.
Anh đã đưa cô ấy về nhà tối hôm đó. Cô đương nhiên cũng đã đồng ý cho anh một vé Vip.
Nhưng không ngờ là, chàng công tử này thật biết cách chơi trội. Còn tặng cô một bó hoa hồng lớn như vậy.
Lệ Lôi vẫn lặng im ngồi dưới sân khấu.
Tiếng hét thậm chí còn to hơn, nhiều người hâm mộ nghĩ rằng "người quan trọng" mà Hạ Lăng nói có thể là người đàn ông đẹp trai này.
Khuôn mặt của Lệ Lôi cũng theo đó mà càng lúc càng tối hơn.
- ------------------
Edit: Ân Vĩnh
Beta: Nguyễn Khánh Huyền
- -----------------
Sr các bạn vì hôm qua chưa đăng truyện nha ^^
Mọi người đọc truyện vui vẻ nè