Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 580: Năm trăm vạn (Năm triệu nhân dân tệ)
Hạ Lăng còn tưởng rằng Lệ Lôi sẽ ra sức mà dỗ dành cô.
Đáng tiếc lại để bạn học Tiểu Lăng thất vọng rồi. Trước con mắt ngỡ ngàng của cô, Lệ Lôi không chút do dự cắn một miếng kẹo bông to rồi cười xấu xa: “Em không ăn à? Nếu không ăn thì để anh ăn hộ em vậy! Phải rồi sao em không cho anh lời giải thích thích đáng cho bộ đồ gợi cảm này chứ tiểu Lăng?”.
Hạ Lăng lườm anh một cái: ”Thật nhiều chuyện! Sao anh lại có thể ăn kẹo bông của em chứ?”
Cô chộp lấy kẹo bông từ tay anh và cắn một miếng thật to, vừa tức giận vừa lẩm bẩm: “Tại sao em phải giải thích cho anh chứ? Rõ ràng anh ăn kẹo bông của em mà” Hạ Lặng bĩu môi giận dỗi trừng mắt nhìn anh.
Lệ Lôi im lặng nhìn kẹo bông trong tay bị cô cướp mất nhưng trong lòng lại sắp xếp mưu toan xong. Anh đương nhiên hiểu tiểu Lăng của anh rồi! Cô rất thích ăn, đặc biệt là lúc có đồ ăn cô thích, mọi cảnh giác cũng như phòng thủ của cô đều theo đồ ăn mà bay sạch. Vì vậy nhân cơ hội này anh cẩn thận thăm dò lần nữa, anh cười cười nhìn cô rồi nói: “ Tiểu Lăng nếu bây giờ em nói cho anh biết rốt cuộc em đã ở với ai thì anh hứa anh sẽ cho em ăn kẹo bông đến thoả mãn được không?” Lệ Lôi anh thật đúng là một con sói xấu xa đang toan tính lừa bé thỏ tiểu Lăng đáng thương mà
Hạ Lăng đương nhiên bị mất cảnh giác mà lỡ lời: “Anh ấy là…”
Cô giật mình lấy lại tỉnh táo, nuốt xuống miếng kẹo bông cuối cùng, quyết không để lộ bí mật: “Lệ Lôi em xin lỗi em thật sự không thể tiết lộ thân phận của anh ấy” Biểu cảm trên gương mặt Lệ Lôi dần dần tối lại, cô vội vàng nói thêm: “Không phải là em không muốn nói với anh nhưng mà em đã hứa với anh ấy sẽ giữ bí mật. Anh ấy nói rằng giữ bí mật này cũng là vì lợi ích của em”.
“Vì lợi ích của em?” Giọng điệu của Lệ Lôi có chút ngờ vực. Có vẻ như Hạ Lăng rất gần gũi với người đàn ông này và hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Từ lúc nào lại có một người đàn ông khác quan trọng hơn anh xuất hiện trong cuộc sống của tiểu Lăng? Tại sao anh lại không hề hay biết?
Hạ Lăng cảm thấy hơi ngượng ngùng, hơi co mình lại: “Em thực sự cũng không hiểu ý anh ấy là gì. Em nhất định sẽ hỏi rõ vấn đề này vào lần gặp tiếp theo của bọn em”
“Lần sau em gặp anh ta?”. Biểu hiện của Lệ Lôi càng trở nên tồi tệ hơn: “Vẫn còn gặp nhau sao? Lần này anh ta tốt bụng tặng đồ lót gợi cảm như vậy cho em. Thế lần sau anh ta muốn tặng gì em? Muốn làm gì em? Tiểu Lăng rốt cuộc em có chút cảnh giác nào không vậy?”
“Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu Lệ Lôi” Hạ Lăng thật sự bất lực vì cô không biết phải giải thích việc này như thế nào: “Người em gặp ở cửa hàng đồ lót là Nam Cung Thanh Nhã, em chỉ mua rất nhiều đồ lót để chọc tức cô ấy mà thôi! Anh ấy chỉ đơn thuần là giúp em trả tiền đống đồ đấy”.
Lời giải thích này cũng không giúo bầu không khí bớt u ám hơn.
Lệ Lôi đang đấu tranh với việc rốt cuộc có nên nổi cáu với cô hay không? Làm sao mà cô có thể tự do để một người đàn ông khác trả tiền cho chứ? Cuối cùng Lệ Lôi ngẫm nghĩ thật kỹ, nổi cáu cũng không thể giúp mọi chuyện tốt đẹp hơn thậm chí còn khiến hai người khó xử. Anh có thể làm gì với Tiểu Lăng đây? Không nhẽ hai người lại tiếp tục cãi vã rồi anh lại phải mua cây kẹo bông khác cho cô sao?
“Anh sẽ gửi tiền vào tài khoản của em mỗi tháng” Đây là cách duy nhất Lệ Lôi có thể nghĩ ra lúc này: “ Nên em tuyệt đối không được để người đàn ông khác ngoài anh thanh toán cho em!”
“Em có tiền của mình, em có thể tự trả mà” Hạ Lăng phản bác.
“Số tiền ít ỏi mà em kiếm được không thể mua được bất cứ thứ gì!” Lệ Lôi bực tức không thể giữ được bình tĩnh mà to tiếng: “Tại sao em liên tục từ chối mỗi khi anh muốn gửi tiền cho em?” Bây giờ anh thực sự chỉ muốn tiểu Lăng giống như những cô gái bình thường, lúc nào cũng mong muốn tiêu và nhận tiền của anh để anh có thể có lý do níu giữ cô lại.
Truyện Full
Lệ Lôi cảm thấy thật khó chịu: “Tại sao em lại không ham muốn vật chất, tiền tài của anh như những người khác?”
“Em …” Hạ Lăng do dự, nghĩ liệu cô có nên nói với anh về mười tỷ nhân dân tệ mà cô có trong tài khoản ngân hàng của mình hay không.
"Cứ quyết định như thế đi!" Lệ Lôi quyết không cho cô cơ hội giải thích hay từ chối anh: “Mỗi tháng anh sẽ gửi cho em năm triệu nhân dân tệ. Em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn. Nếu nó không đủ, em cứ nói với anh, anh sẽ gửi thêm cho em. Dù là trong trường hợp nào, anh cấm em tuyệt đối không được sử dụng tiền của người đàn ông khác!”.
Hạ Lăng đành nuốt lại những lời cô định nói với anh.
Điều này làm cô phải vắt óc suy nghĩ xem cô phải đợt bao nhiêu tháng để đủ 10 tỷ nhân dân tệ trong khi Lệ Lôi chỉ đưa cô có 5 triệu nhân dân tệ. Dù cô có ngốc ngếch đến mức nào thì cô cũng hiểu được rằng đàn ông rất kiêu hãnh mỗi khi có người nhiều tiền hơn họ, cô chỉ cảm thấy việc nói ra số tiền mà mình có sẽ chỉ khiến Lệ Lôi bị kích động hơn mà thôi.
Cô không thích sử dụng tiền của anh, chỉ đơn giản là vì những vết thương trong quá khứ giữa cô và Bùi Tử Hoành khiến cô bị tổn thương sâu sắc. Cô biết rằng nếu cô quá dựa dẫm vào một người thì cô lại không thể rời xa người đó và cuối cùng người bị tổn thương luôn là cô. Hạ Mặc Ngôn đưa cho cô 10 tỷ nhân dân tệ, số tiền đó là tích góp của cha mẹ và anh trai cô suốt thời gian qua.
Cô sẽ tiết kiệm tất cả số tiền mà Lệ Lôi đã đưa cho cô. Dù sao, mười tỷ mà anh trai đưa cho cô cũng đủ để cô tiêu xài lãng phí đến cuối đời. Cô sẽ để Lệ Lôi nghĩ rằng cô đang tiêu tiền của anh.
“ Được rồi” Cô miễn cưỡng đồng ý.
Lệ Lôi vẫn không vui: “Tại sao em lại có thể dửng dưng như vậy khi anh đưa tiền cho em tiêu?”
“Em thấy thật sự khó khăn để trở thành Thiên Hậu” Cô lầm bầm: “Em thậm chí còn không kiếm đủ tiền để tự tổ chức buổi biễn diễn cho riêng mình”
Lệ Lôi cười nói: “Anh có đủ khả năng để giúp em mở một buổi biểu diễn”
”Không." Hạ Lăng không phải là người lùi bước: “Anh không được ủng hộ em, phải để em tự cố gắng”
Bây giờ cô đã có mười tỷ trong tay, quá đủ để cung cấp các chi phí hàng ngày của hai người.
Lệ Lôi còn tưởng rằng cô đang nói đùa: “Được rồi, anh sẽ đợi em kiếm được thật nhiều tiền”
Hạ Lăng không giải thích thêm và nhanh chóng đổi sang một chủ đề khác: “Em định sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc vào tuần tới. Anh nhớ đến xem em đấy”
“Tất nhiên anh sẽ đến" Hạ Lăng đã thông báo thời gian buổi biểu diễn của cô cho anh. Vì lý do này mà anh và ông nội đã cãi vã một trận lớn. Ông nội chọn ngay ngày hôm đấy để buộc anh cùng ông đến thăm Nam Cung gia, nhưng lại bị anh từ chối kịch liệt. Anh nói: “Ông nội, cháu đã đồng ý gặp những cô gái mà ông yêu cầu trong buổi kén vợ đấy. Ông cũng cần phải cho cháu và Tiểu Lăng có không gian riêng chứ. Nếu ông cứ cố gắng dồn một con thú vào đường cùng, nó chắc chắn sẽ quay lại cắn ông để tự vệ. Nếu ông cứ tiếp tục thúc ép như vậy, cháu tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp lại Nam Cung Thanh Nhã nữa”
Lệ lão gia rất tức giận, nhưng hoang toàn không biết làm gì để thay đổi suy nghĩ của Lệ Lôi.
Cả hai bên đều cẩn thận cân nhắc, chú ý rất các điểm mấu chốt về vấn đề hôn nhân này, liên tục xảy ra các cuộc cãi vã liên hồi. Nhưng lần này, Lệ lão gia hoàn toàn bại trận.
Ông tức giận, trừng mắt tuyên bố rằng ông sẽ đuổi Hạ Lăng ra khỏi Thiên Nghệ.
Lệ Lôi cười đầy vẻ chiến thắng: “Ông nội, ông đây là đang muốn can thiệp vào việc kinh doanh của cháu sao?” Lệ Lôi đang quản lý hai doanh nghiệp lớn - một là doanh nghiệl từ nước ngoài và cũng là của Lệ gia, doanh nghiệp còn lại chính là cơ ngơi mà anh xây dựng được trong nước. Lệ Gia luôn có một quy luật bất thành văn - nếu ai đó xây dựng doanh nghiệp của riêng họ, doanh nghiệp đó chắc chắn là của mình họ. Không một ai có thể can thiệp vào doanh ghiệp đó. Cho dù đó là người có quyền lực cao nhất trong gia tộc hay người đứng đầu gia tộc đấy.
Lệ lão gia không thể phản bác.
Lệ Lôi đưa cho ông một vé xem buổi hòa nhạc: “Đây là một vé VIP. Ông à, Tiểu Lăng thực sự là rất có tài và cô ấy thực sự rất tốt. Nếu ông rảnh cháu mong rằng ông có thể đến nghe cô ấy hát”
Lệ lão gia rất tức giận đến nỗi suýt chút như đánh Lệ Lôi: "Ông tuyệt đối sẽ không đi!".
Lệ Lôi đặt tấm vé lên bàn không nói gì rồi rời đi.
Anh nói với Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, em cần phải biểu diễn thật tốt vào hôm đó. Ông nội sẽ đến xem em”.
Hạ Lăng thật sự rất sốc, lắp bắp trả lời: “Lệ lão gia? Ông ấy không phải rất ghét em à?”.
Lệ Lôi cười: “Ông tuy có hơi hung dữ, nhưng ông là một người tốt. Mặc dù ông có thành kiến với em nhưng ông không ghét em. Ông thậm chí còn chuẩn bị để đến xem buổi hòa nhạc của em”.
Đây là sự thật sao?
Lệ Lôi cũng hiểu rõ ông nội của mình. Ông nội biết rằng Lệ Lôi chắc chắn sẽ đi đến buổi hòa nhạc, và đương nhiên để ngăn anh bị thu hút bởi màn trình diễn của Hạ Lăng, ông sẽ theo dõi sát sao Lệ Lôi. Hơn thế nữa, Ông Lệ cũng rất muốn biết thêm về Hạ Lăng, tìm hiểu cô rốt cuộc đã dùng cách gì để quyến rũ được trái tim của cháu trai yêu dấu của mình.
Ông chắc chắn sẽ đi tìm hiểu kỹ thêm về kẻ thù của mình.
Tuy nhiên, Lệ Lôi rất tự tin về hào quang của Tiểu Lăng trên sân khấu. Lúc cô đứng trên sân khấu, người cô tỏa ra ánh hoà quang cực kỳ mê hoặc. Tất cả mọi người theo dõi cô sẽ yêu vẻ đẹp của cô, sự quyến rũ của cô chính là bùa ngải không thể tránh.
Ông nhất định sẽ thay đổi cách nhìn về cô thôi.
- ---------------
Dịch: @Nguyễn thảo
Chỉnh sửa: @nguyễn Khánh Huyền
- --------------
Chap này tối qua có trễ mà quên up mng ơi!!!!!!
Chap hôm nay đang chỉnh sửa tối up nha mng!!!
Đáng tiếc lại để bạn học Tiểu Lăng thất vọng rồi. Trước con mắt ngỡ ngàng của cô, Lệ Lôi không chút do dự cắn một miếng kẹo bông to rồi cười xấu xa: “Em không ăn à? Nếu không ăn thì để anh ăn hộ em vậy! Phải rồi sao em không cho anh lời giải thích thích đáng cho bộ đồ gợi cảm này chứ tiểu Lăng?”.
Hạ Lăng lườm anh một cái: ”Thật nhiều chuyện! Sao anh lại có thể ăn kẹo bông của em chứ?”
Cô chộp lấy kẹo bông từ tay anh và cắn một miếng thật to, vừa tức giận vừa lẩm bẩm: “Tại sao em phải giải thích cho anh chứ? Rõ ràng anh ăn kẹo bông của em mà” Hạ Lặng bĩu môi giận dỗi trừng mắt nhìn anh.
Lệ Lôi im lặng nhìn kẹo bông trong tay bị cô cướp mất nhưng trong lòng lại sắp xếp mưu toan xong. Anh đương nhiên hiểu tiểu Lăng của anh rồi! Cô rất thích ăn, đặc biệt là lúc có đồ ăn cô thích, mọi cảnh giác cũng như phòng thủ của cô đều theo đồ ăn mà bay sạch. Vì vậy nhân cơ hội này anh cẩn thận thăm dò lần nữa, anh cười cười nhìn cô rồi nói: “ Tiểu Lăng nếu bây giờ em nói cho anh biết rốt cuộc em đã ở với ai thì anh hứa anh sẽ cho em ăn kẹo bông đến thoả mãn được không?” Lệ Lôi anh thật đúng là một con sói xấu xa đang toan tính lừa bé thỏ tiểu Lăng đáng thương mà
Hạ Lăng đương nhiên bị mất cảnh giác mà lỡ lời: “Anh ấy là…”
Cô giật mình lấy lại tỉnh táo, nuốt xuống miếng kẹo bông cuối cùng, quyết không để lộ bí mật: “Lệ Lôi em xin lỗi em thật sự không thể tiết lộ thân phận của anh ấy” Biểu cảm trên gương mặt Lệ Lôi dần dần tối lại, cô vội vàng nói thêm: “Không phải là em không muốn nói với anh nhưng mà em đã hứa với anh ấy sẽ giữ bí mật. Anh ấy nói rằng giữ bí mật này cũng là vì lợi ích của em”.
“Vì lợi ích của em?” Giọng điệu của Lệ Lôi có chút ngờ vực. Có vẻ như Hạ Lăng rất gần gũi với người đàn ông này và hoàn toàn tin tưởng anh ta.
Từ lúc nào lại có một người đàn ông khác quan trọng hơn anh xuất hiện trong cuộc sống của tiểu Lăng? Tại sao anh lại không hề hay biết?
Hạ Lăng cảm thấy hơi ngượng ngùng, hơi co mình lại: “Em thực sự cũng không hiểu ý anh ấy là gì. Em nhất định sẽ hỏi rõ vấn đề này vào lần gặp tiếp theo của bọn em”
“Lần sau em gặp anh ta?”. Biểu hiện của Lệ Lôi càng trở nên tồi tệ hơn: “Vẫn còn gặp nhau sao? Lần này anh ta tốt bụng tặng đồ lót gợi cảm như vậy cho em. Thế lần sau anh ta muốn tặng gì em? Muốn làm gì em? Tiểu Lăng rốt cuộc em có chút cảnh giác nào không vậy?”
“Mọi chuyện không như anh nghĩ đâu Lệ Lôi” Hạ Lăng thật sự bất lực vì cô không biết phải giải thích việc này như thế nào: “Người em gặp ở cửa hàng đồ lót là Nam Cung Thanh Nhã, em chỉ mua rất nhiều đồ lót để chọc tức cô ấy mà thôi! Anh ấy chỉ đơn thuần là giúp em trả tiền đống đồ đấy”.
Lời giải thích này cũng không giúo bầu không khí bớt u ám hơn.
Lệ Lôi đang đấu tranh với việc rốt cuộc có nên nổi cáu với cô hay không? Làm sao mà cô có thể tự do để một người đàn ông khác trả tiền cho chứ? Cuối cùng Lệ Lôi ngẫm nghĩ thật kỹ, nổi cáu cũng không thể giúp mọi chuyện tốt đẹp hơn thậm chí còn khiến hai người khó xử. Anh có thể làm gì với Tiểu Lăng đây? Không nhẽ hai người lại tiếp tục cãi vã rồi anh lại phải mua cây kẹo bông khác cho cô sao?
“Anh sẽ gửi tiền vào tài khoản của em mỗi tháng” Đây là cách duy nhất Lệ Lôi có thể nghĩ ra lúc này: “ Nên em tuyệt đối không được để người đàn ông khác ngoài anh thanh toán cho em!”
“Em có tiền của mình, em có thể tự trả mà” Hạ Lăng phản bác.
“Số tiền ít ỏi mà em kiếm được không thể mua được bất cứ thứ gì!” Lệ Lôi bực tức không thể giữ được bình tĩnh mà to tiếng: “Tại sao em liên tục từ chối mỗi khi anh muốn gửi tiền cho em?” Bây giờ anh thực sự chỉ muốn tiểu Lăng giống như những cô gái bình thường, lúc nào cũng mong muốn tiêu và nhận tiền của anh để anh có thể có lý do níu giữ cô lại.
Truyện Full
Lệ Lôi cảm thấy thật khó chịu: “Tại sao em lại không ham muốn vật chất, tiền tài của anh như những người khác?”
“Em …” Hạ Lăng do dự, nghĩ liệu cô có nên nói với anh về mười tỷ nhân dân tệ mà cô có trong tài khoản ngân hàng của mình hay không.
"Cứ quyết định như thế đi!" Lệ Lôi quyết không cho cô cơ hội giải thích hay từ chối anh: “Mỗi tháng anh sẽ gửi cho em năm triệu nhân dân tệ. Em có thể mua bất cứ thứ gì em muốn. Nếu nó không đủ, em cứ nói với anh, anh sẽ gửi thêm cho em. Dù là trong trường hợp nào, anh cấm em tuyệt đối không được sử dụng tiền của người đàn ông khác!”.
Hạ Lăng đành nuốt lại những lời cô định nói với anh.
Điều này làm cô phải vắt óc suy nghĩ xem cô phải đợt bao nhiêu tháng để đủ 10 tỷ nhân dân tệ trong khi Lệ Lôi chỉ đưa cô có 5 triệu nhân dân tệ. Dù cô có ngốc ngếch đến mức nào thì cô cũng hiểu được rằng đàn ông rất kiêu hãnh mỗi khi có người nhiều tiền hơn họ, cô chỉ cảm thấy việc nói ra số tiền mà mình có sẽ chỉ khiến Lệ Lôi bị kích động hơn mà thôi.
Cô không thích sử dụng tiền của anh, chỉ đơn giản là vì những vết thương trong quá khứ giữa cô và Bùi Tử Hoành khiến cô bị tổn thương sâu sắc. Cô biết rằng nếu cô quá dựa dẫm vào một người thì cô lại không thể rời xa người đó và cuối cùng người bị tổn thương luôn là cô. Hạ Mặc Ngôn đưa cho cô 10 tỷ nhân dân tệ, số tiền đó là tích góp của cha mẹ và anh trai cô suốt thời gian qua.
Cô sẽ tiết kiệm tất cả số tiền mà Lệ Lôi đã đưa cho cô. Dù sao, mười tỷ mà anh trai đưa cho cô cũng đủ để cô tiêu xài lãng phí đến cuối đời. Cô sẽ để Lệ Lôi nghĩ rằng cô đang tiêu tiền của anh.
“ Được rồi” Cô miễn cưỡng đồng ý.
Lệ Lôi vẫn không vui: “Tại sao em lại có thể dửng dưng như vậy khi anh đưa tiền cho em tiêu?”
“Em thấy thật sự khó khăn để trở thành Thiên Hậu” Cô lầm bầm: “Em thậm chí còn không kiếm đủ tiền để tự tổ chức buổi biễn diễn cho riêng mình”
Lệ Lôi cười nói: “Anh có đủ khả năng để giúp em mở một buổi biểu diễn”
”Không." Hạ Lăng không phải là người lùi bước: “Anh không được ủng hộ em, phải để em tự cố gắng”
Bây giờ cô đã có mười tỷ trong tay, quá đủ để cung cấp các chi phí hàng ngày của hai người.
Lệ Lôi còn tưởng rằng cô đang nói đùa: “Được rồi, anh sẽ đợi em kiếm được thật nhiều tiền”
Hạ Lăng không giải thích thêm và nhanh chóng đổi sang một chủ đề khác: “Em định sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc vào tuần tới. Anh nhớ đến xem em đấy”
“Tất nhiên anh sẽ đến" Hạ Lăng đã thông báo thời gian buổi biểu diễn của cô cho anh. Vì lý do này mà anh và ông nội đã cãi vã một trận lớn. Ông nội chọn ngay ngày hôm đấy để buộc anh cùng ông đến thăm Nam Cung gia, nhưng lại bị anh từ chối kịch liệt. Anh nói: “Ông nội, cháu đã đồng ý gặp những cô gái mà ông yêu cầu trong buổi kén vợ đấy. Ông cũng cần phải cho cháu và Tiểu Lăng có không gian riêng chứ. Nếu ông cứ cố gắng dồn một con thú vào đường cùng, nó chắc chắn sẽ quay lại cắn ông để tự vệ. Nếu ông cứ tiếp tục thúc ép như vậy, cháu tuyệt đối sẽ không bao giờ gặp lại Nam Cung Thanh Nhã nữa”
Lệ lão gia rất tức giận, nhưng hoang toàn không biết làm gì để thay đổi suy nghĩ của Lệ Lôi.
Cả hai bên đều cẩn thận cân nhắc, chú ý rất các điểm mấu chốt về vấn đề hôn nhân này, liên tục xảy ra các cuộc cãi vã liên hồi. Nhưng lần này, Lệ lão gia hoàn toàn bại trận.
Ông tức giận, trừng mắt tuyên bố rằng ông sẽ đuổi Hạ Lăng ra khỏi Thiên Nghệ.
Lệ Lôi cười đầy vẻ chiến thắng: “Ông nội, ông đây là đang muốn can thiệp vào việc kinh doanh của cháu sao?” Lệ Lôi đang quản lý hai doanh nghiệp lớn - một là doanh nghiệl từ nước ngoài và cũng là của Lệ gia, doanh nghiệp còn lại chính là cơ ngơi mà anh xây dựng được trong nước. Lệ Gia luôn có một quy luật bất thành văn - nếu ai đó xây dựng doanh nghiệp của riêng họ, doanh nghiệp đó chắc chắn là của mình họ. Không một ai có thể can thiệp vào doanh ghiệp đó. Cho dù đó là người có quyền lực cao nhất trong gia tộc hay người đứng đầu gia tộc đấy.
Lệ lão gia không thể phản bác.
Lệ Lôi đưa cho ông một vé xem buổi hòa nhạc: “Đây là một vé VIP. Ông à, Tiểu Lăng thực sự là rất có tài và cô ấy thực sự rất tốt. Nếu ông rảnh cháu mong rằng ông có thể đến nghe cô ấy hát”
Lệ lão gia rất tức giận đến nỗi suýt chút như đánh Lệ Lôi: "Ông tuyệt đối sẽ không đi!".
Lệ Lôi đặt tấm vé lên bàn không nói gì rồi rời đi.
Anh nói với Hạ Lăng: “Tiểu Lăng, em cần phải biểu diễn thật tốt vào hôm đó. Ông nội sẽ đến xem em”.
Hạ Lăng thật sự rất sốc, lắp bắp trả lời: “Lệ lão gia? Ông ấy không phải rất ghét em à?”.
Lệ Lôi cười: “Ông tuy có hơi hung dữ, nhưng ông là một người tốt. Mặc dù ông có thành kiến với em nhưng ông không ghét em. Ông thậm chí còn chuẩn bị để đến xem buổi hòa nhạc của em”.
Đây là sự thật sao?
Lệ Lôi cũng hiểu rõ ông nội của mình. Ông nội biết rằng Lệ Lôi chắc chắn sẽ đi đến buổi hòa nhạc, và đương nhiên để ngăn anh bị thu hút bởi màn trình diễn của Hạ Lăng, ông sẽ theo dõi sát sao Lệ Lôi. Hơn thế nữa, Ông Lệ cũng rất muốn biết thêm về Hạ Lăng, tìm hiểu cô rốt cuộc đã dùng cách gì để quyến rũ được trái tim của cháu trai yêu dấu của mình.
Ông chắc chắn sẽ đi tìm hiểu kỹ thêm về kẻ thù của mình.
Tuy nhiên, Lệ Lôi rất tự tin về hào quang của Tiểu Lăng trên sân khấu. Lúc cô đứng trên sân khấu, người cô tỏa ra ánh hoà quang cực kỳ mê hoặc. Tất cả mọi người theo dõi cô sẽ yêu vẻ đẹp của cô, sự quyến rũ của cô chính là bùa ngải không thể tránh.
Ông nhất định sẽ thay đổi cách nhìn về cô thôi.
- ---------------
Dịch: @Nguyễn thảo
Chỉnh sửa: @nguyễn Khánh Huyền
- --------------
Chap này tối qua có trễ mà quên up mng ơi!!!!!!
Chap hôm nay đang chỉnh sửa tối up nha mng!!!