Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 577: Có phải là Bùi Tử Hoành không?
Hạ Lăng nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Đúng như anh ấy nói, có vài người đang đưa mắt nhìn cô rồi thì thầm với bạn bè kế bên của mình.
Cô sợ nhất là gặp phải tình huống này ở nơi công cộng. Chuyện này có thể gây ra một cuộc hỗn loạn. Cô nhanh chóng nắm lấy tay của Hạ Mặc Ngôn và bỏ chạy ra xe. Hạ Mặc Ngôn chở cô đến biệt thự và nói: "Em nghỉ ngơi thật tốt đi. Vài ngày sau anh sẽ đến thăm em."
"Anh đi đâu vậy?" Hạ Lăng nghe anh trai cô sắp rời đi thì buồn bã kéo góc áo. Cô không muốn anh đi.
Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng nói: "Giải quyết một số việc." Vấn đề của anh rất phức tạp và không thể nói trước được điều gì. Anh không muốn em gái mình biết quá nhiều.
Thấy anh từ chối nói, Hạ Lăng không hỏi nhiều nữa và nói với giọng đáng thương: "Giải quyết xong, anh phải về gặp em."
"Chắc chắn."
"Móc ngoéo?"
Hạ Mặc Ngôn âm thầm đưa ngón tay út ra.
Sau đó, Hạ Lăng nở một nụ cười thật tươi và móc tay với anh. "Nhất định sẽ quay lại!"
Giọng nói trong trẻo và nụ cười vui vẻ của cô khiến trái tim Hạ Mặc Nhôn thắt chặt lại. Cô đã phải cô đơn đến mức nào mà lại mong muốn được ở bên một người anh trai chỉ gặp nhau có vài lần thôi vậy?
Số phận của Phượng Hoàng...
Quá nhiều khổ nạn và khúc ngoặt cua, làm sao một cô gái nhỏ bé như cô có thể vượt qua được?
Hạ Mặc ngôn khẽ cúi đầu, che giấu cảm xúc và quay đi.
Hạ Lăng đứng ở cửa nhìn anh cho đến khi bức tường đỏ quanh co và con đường rải sỏi khuất hẳn bóng dáng mảnh khảnh của anh trai thì cô mới quay lại và bước vào cửa. Căn biệt thự lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó. Vì cô phải vội vàng chuyển đến đây, sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện nên bây giờ trong nhà hầu như không có nội thất gì nhiều.
"Thật không giống nhà..." Cô khẽ thở dài.
Trong tiềm thức, cô bất ngờ nhớ đến căn hộ của Lệ Lôi, nơi từng chứa đầy gấu bông chim cánh cụt và búp bê thỏ, cũng như các tạp chí thời trang, đồ ăn nhẹ và các bản nhạc. Không biết lúc này căn hộ trông như thế nào, có thay đổi gì không? Còn có Mao Đoàn Tử và Nhị Mao, chúng có ngoan ngoãn và nghe lời anh ấy không?
Cô sững sờ. Tâm trí cô hoàn toàn đặt trên chủ nhân của căn hộ đó.
Khuôn mặt đẹp trai, với nụ cười rạng rỡ tỏa sáng của anh.
Anh là ánh nắng của cô.
Nhưng bây giờ thì sao?
Trái tim cô đau đớn, nhớ lại sự lịch sự của anh với Nam Cung Thanh Nhã trong bữa xem mắt, kén vợ gần đây, nhớ đến đêm trong xe khi cô đang quay phim bên ngoài thành phố. Đối thủ của cô chính là một phụ nữ giàu có và được người người nịnh ngọt lấy lòng. Còn cô chỉ là một cô ca sĩ nên dễ dàng bị cô ta bắt nạt, chế giễu.
Cô không biết Lệ Lôi ấm áp, dịu dàng của cô giờ đã đi đâu rồi.
"Sao ngươi vẫn nghĩ về anh ấy?" Cô lẩm bẩm với chính mình. "Trong hai ngày qua, anh ấy thậm chí không gọi điện đến. Hạ Lăng, ngươi có ngốc qua không vậy? Đã đến nước này mà còn không bỏ cuộc đi?"
Lắc đầu, cô cố gắng không nghĩ về anh nữa nhưng trong tâm trí vẫn tràn đầy hình ảnh của anh.
Đúng lúc cô bồn chồn, chuông cửa reo lên.
Hạ Lăng nghĩ rằng anh trai đã quay lại nên nhanh chóng chạy ra mở cửa. Tuy nhiên, người bấm chuông là hai nhân viên chuyển phát nhanh, nói với cô rất lịch sự "Có phải cô Diệp không? Xin chào. Đây là tất cả những hàng hóa cô mua trong trung tâm thương mại ngày hôm nay. Chúng tôi mang chúng đến cho cô. " Hạ Lăng nhớ lại hôm nay anh trai cô đã cho người chuyển đồ qua cho cô.
Cô cho họ vào. Hai người chuyển phát nhanh đặt hàng hoá xuống, lịch sự tạm biệt cô và lái xe đi.
Truyện Khoa Huyễn
Hạ Lăng ngồi xuống phòng khách và bắt đầu mở đồ.
Có tất các loại túi xách, váy, trang sức nổi tiếng... và nhiều mặt hàng khác cô còn không biết dùng như thế nào. Cô nhìn lướt qua và thấy một túi đồ đầy áo quần lót da và ren.
Các mặt hàng gần như đầy đủ màu sắc: màu đỏ hồng, tím đậm hay đen huyền bí... Cô đột nhiên mất thăng bằng và đống hàng rơi xuống gần như nhấn chìm vóc người nhỏ nhắn của cô.
Cô giật mình phản ứng.
Cô kéo thứ phía trên đầu xuống và sững người là quần lót.
Đúng rồi. Đây là đồ cô vô tình mua khi đối địch với Nam Cung Thanh Nhã. Cô quên nói với anh trai đừng gửi nó về nhà. Cô nên làm gì với nó đây?!
Hạ Lăng rất u sầu.
Chuông cửa lại reo lên, Hạ Lăng nghĩ rằng là người chuyển phát nhanh đã để quên thứ gì đó. Tuy nhiên, khi cô vừa bước đến cửa thì sững sờ đứng lại.
Trong ánh hoàng hôn, một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đứng dưới bức tường hoa đỏ với khuôn mặt như tượng tạc và đôi mắt sâu thẩm.
Chính là Lệ Lôi.
"Lệ Lôi." Cô khẽ thì thầm. Cuối cùng anh cũng chủ động đến tìm cô khi đúng lúc cô nghĩ anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Trong thời gian này, cô đã suy nghĩ rất nhiều cứ ngỡ anh không thích cô nữa - nhưng thật may, anh đã đến.
Lệ Lôi im lặng nhìn cô một lúc. Anh đưa tay ra, đẩy hàng rào và bước vào. Hạ Lăng quay sang một bên để anh vào nhà nhưng cô quên mất một điều. Trong phòng có đầy những đồ "không ổn lắm" ở khắp mọi nơi: túi xách, quần áo, đồ trang sức, và...những món đồ lót kia nữa...
Lệ Lôi nhìn xuống đống vải ren trên mặt đất.
Hạ Lăng có chút xấu hổ: "Cái đó, em..."
"Những gì nói trên Internet là sự thật?" Giọng nói của Lệ Lôi lạnh tanh.
"Hửm, cái gì?" Hạ Lăng sững sờ. Cô đã không lên mạng cả ngày hôm nay, chẳng hiểu anh đang nói gì cả.
"Trên Internet, có người thấy em đi đến một cửa hàng đồ lót với một người đàn ông. Người đàn ông đó đã mua cho em rất nhiều đồ lót."
Họng của Hạ Lăng có chút nghẹn lại, nhớ lại lúc đó có rất nhiều người bàn tán về cô, nhưng cái này.. cũng có thể đưa lên mạng chứ?! "Em... Em không..." Cô muốn giải thích với Lệ Lôi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
"Người đàn ông đó là ai?" Lệ Lôi nhìn chằm chằm vào mắt cô. Giọng anh hơi trầm.
"Là..." Cô muốn thốt ra sự thật nhưng chột chợt nhớ rằng anh trai cô đã bảo cô đừng cho ai biết về mối quan hệ của họ. Cô không nói nên lời, toát mồ hôi lo lắng, "Đừng nghe mấy chuyện tào lao trên Internet!"
"Ồ? Vậy sao em không nói với anh là mọi thứ đều là giả đi." Lệ Lôi không ngừng lại. Giọng anh chầm chậm vang lên.
Trái tim của Hạ Lăng đập mạnh. Ngay lúc này, anh trông thật đáng sợ. Cô không thể không nhìn thấy sự tức giận ở anh, cũng không thích cái cảm giác không hiểu được anh lúc này.
"Em! Em đã không đi mua sắm với người đàn ông nào." Cô rất bối rối và nói dối một cách ngu ngốc.
"Hạ Lăng, em nghĩ anh là một kẻ ngốc sao?" Đúng như dự đoán, Lệ Lôi nhìn cô sâu sắc "Em nghĩ rằng chỉ cần nói dối là có thể đánh lừa anh sao? Nói đi! Đó có phải là Bùi Tử Hoành không?"
Chỉ có Bùi Tử Hoành - người duy nhất anh có thể nghĩ đến đi cùng cô vào một cửa hàng như vậy.
Chỉ có Bùi Tử Hoành mới có thể khơi dậy sự ghen tị trong lòng anh.
Hạ Lăng sợ hãi trước lời cáo buộc của anh, cô run rẩy nói: "Lệ Lôi! Anh, anh nghĩ em là loại người gì?"
- ---------------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ---------------------
Hết tuần sau có lẽ mng trong team chuẩn bị đi học lại rồi mng ơi!! Nên hết tuần sau có lẽ việc ra chap sẽ không đều được vì bài vở còn nhiều =(((
Nhưng mng yên tâm chỉ cần mng tương tác với page, ủng hộ team cũng như luôn theo dõi truyện thì team sẽ cố gắng sắp xếp ra nhiều chap có thể cho mng đọc nhaaaa!!!!!!
*dạo này tương tác của mng tăng lên, hp ghê á!!! nhưng lại không có nhiều time rep cmt mng đc, mng thông cảm nha!!!!*
Đúng như anh ấy nói, có vài người đang đưa mắt nhìn cô rồi thì thầm với bạn bè kế bên của mình.
Cô sợ nhất là gặp phải tình huống này ở nơi công cộng. Chuyện này có thể gây ra một cuộc hỗn loạn. Cô nhanh chóng nắm lấy tay của Hạ Mặc Ngôn và bỏ chạy ra xe. Hạ Mặc Ngôn chở cô đến biệt thự và nói: "Em nghỉ ngơi thật tốt đi. Vài ngày sau anh sẽ đến thăm em."
"Anh đi đâu vậy?" Hạ Lăng nghe anh trai cô sắp rời đi thì buồn bã kéo góc áo. Cô không muốn anh đi.
Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng nói: "Giải quyết một số việc." Vấn đề của anh rất phức tạp và không thể nói trước được điều gì. Anh không muốn em gái mình biết quá nhiều.
Thấy anh từ chối nói, Hạ Lăng không hỏi nhiều nữa và nói với giọng đáng thương: "Giải quyết xong, anh phải về gặp em."
"Chắc chắn."
"Móc ngoéo?"
Hạ Mặc Ngôn âm thầm đưa ngón tay út ra.
Sau đó, Hạ Lăng nở một nụ cười thật tươi và móc tay với anh. "Nhất định sẽ quay lại!"
Giọng nói trong trẻo và nụ cười vui vẻ của cô khiến trái tim Hạ Mặc Nhôn thắt chặt lại. Cô đã phải cô đơn đến mức nào mà lại mong muốn được ở bên một người anh trai chỉ gặp nhau có vài lần thôi vậy?
Số phận của Phượng Hoàng...
Quá nhiều khổ nạn và khúc ngoặt cua, làm sao một cô gái nhỏ bé như cô có thể vượt qua được?
Hạ Mặc ngôn khẽ cúi đầu, che giấu cảm xúc và quay đi.
Hạ Lăng đứng ở cửa nhìn anh cho đến khi bức tường đỏ quanh co và con đường rải sỏi khuất hẳn bóng dáng mảnh khảnh của anh trai thì cô mới quay lại và bước vào cửa. Căn biệt thự lại trở về với sự yên tĩnh vốn có của nó. Vì cô phải vội vàng chuyển đến đây, sau đó lại xảy ra quá nhiều chuyện nên bây giờ trong nhà hầu như không có nội thất gì nhiều.
"Thật không giống nhà..." Cô khẽ thở dài.
Trong tiềm thức, cô bất ngờ nhớ đến căn hộ của Lệ Lôi, nơi từng chứa đầy gấu bông chim cánh cụt và búp bê thỏ, cũng như các tạp chí thời trang, đồ ăn nhẹ và các bản nhạc. Không biết lúc này căn hộ trông như thế nào, có thay đổi gì không? Còn có Mao Đoàn Tử và Nhị Mao, chúng có ngoan ngoãn và nghe lời anh ấy không?
Cô sững sờ. Tâm trí cô hoàn toàn đặt trên chủ nhân của căn hộ đó.
Khuôn mặt đẹp trai, với nụ cười rạng rỡ tỏa sáng của anh.
Anh là ánh nắng của cô.
Nhưng bây giờ thì sao?
Trái tim cô đau đớn, nhớ lại sự lịch sự của anh với Nam Cung Thanh Nhã trong bữa xem mắt, kén vợ gần đây, nhớ đến đêm trong xe khi cô đang quay phim bên ngoài thành phố. Đối thủ của cô chính là một phụ nữ giàu có và được người người nịnh ngọt lấy lòng. Còn cô chỉ là một cô ca sĩ nên dễ dàng bị cô ta bắt nạt, chế giễu.
Cô không biết Lệ Lôi ấm áp, dịu dàng của cô giờ đã đi đâu rồi.
"Sao ngươi vẫn nghĩ về anh ấy?" Cô lẩm bẩm với chính mình. "Trong hai ngày qua, anh ấy thậm chí không gọi điện đến. Hạ Lăng, ngươi có ngốc qua không vậy? Đã đến nước này mà còn không bỏ cuộc đi?"
Lắc đầu, cô cố gắng không nghĩ về anh nữa nhưng trong tâm trí vẫn tràn đầy hình ảnh của anh.
Đúng lúc cô bồn chồn, chuông cửa reo lên.
Hạ Lăng nghĩ rằng anh trai đã quay lại nên nhanh chóng chạy ra mở cửa. Tuy nhiên, người bấm chuông là hai nhân viên chuyển phát nhanh, nói với cô rất lịch sự "Có phải cô Diệp không? Xin chào. Đây là tất cả những hàng hóa cô mua trong trung tâm thương mại ngày hôm nay. Chúng tôi mang chúng đến cho cô. " Hạ Lăng nhớ lại hôm nay anh trai cô đã cho người chuyển đồ qua cho cô.
Cô cho họ vào. Hai người chuyển phát nhanh đặt hàng hoá xuống, lịch sự tạm biệt cô và lái xe đi.
Truyện Khoa Huyễn
Hạ Lăng ngồi xuống phòng khách và bắt đầu mở đồ.
Có tất các loại túi xách, váy, trang sức nổi tiếng... và nhiều mặt hàng khác cô còn không biết dùng như thế nào. Cô nhìn lướt qua và thấy một túi đồ đầy áo quần lót da và ren.
Các mặt hàng gần như đầy đủ màu sắc: màu đỏ hồng, tím đậm hay đen huyền bí... Cô đột nhiên mất thăng bằng và đống hàng rơi xuống gần như nhấn chìm vóc người nhỏ nhắn của cô.
Cô giật mình phản ứng.
Cô kéo thứ phía trên đầu xuống và sững người là quần lót.
Đúng rồi. Đây là đồ cô vô tình mua khi đối địch với Nam Cung Thanh Nhã. Cô quên nói với anh trai đừng gửi nó về nhà. Cô nên làm gì với nó đây?!
Hạ Lăng rất u sầu.
Chuông cửa lại reo lên, Hạ Lăng nghĩ rằng là người chuyển phát nhanh đã để quên thứ gì đó. Tuy nhiên, khi cô vừa bước đến cửa thì sững sờ đứng lại.
Trong ánh hoàng hôn, một người đàn ông cực kỳ đẹp trai đứng dưới bức tường hoa đỏ với khuôn mặt như tượng tạc và đôi mắt sâu thẩm.
Chính là Lệ Lôi.
"Lệ Lôi." Cô khẽ thì thầm. Cuối cùng anh cũng chủ động đến tìm cô khi đúng lúc cô nghĩ anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Trong thời gian này, cô đã suy nghĩ rất nhiều cứ ngỡ anh không thích cô nữa - nhưng thật may, anh đã đến.
Lệ Lôi im lặng nhìn cô một lúc. Anh đưa tay ra, đẩy hàng rào và bước vào. Hạ Lăng quay sang một bên để anh vào nhà nhưng cô quên mất một điều. Trong phòng có đầy những đồ "không ổn lắm" ở khắp mọi nơi: túi xách, quần áo, đồ trang sức, và...những món đồ lót kia nữa...
Lệ Lôi nhìn xuống đống vải ren trên mặt đất.
Hạ Lăng có chút xấu hổ: "Cái đó, em..."
"Những gì nói trên Internet là sự thật?" Giọng nói của Lệ Lôi lạnh tanh.
"Hửm, cái gì?" Hạ Lăng sững sờ. Cô đã không lên mạng cả ngày hôm nay, chẳng hiểu anh đang nói gì cả.
"Trên Internet, có người thấy em đi đến một cửa hàng đồ lót với một người đàn ông. Người đàn ông đó đã mua cho em rất nhiều đồ lót."
Họng của Hạ Lăng có chút nghẹn lại, nhớ lại lúc đó có rất nhiều người bàn tán về cô, nhưng cái này.. cũng có thể đưa lên mạng chứ?! "Em... Em không..." Cô muốn giải thích với Lệ Lôi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
"Người đàn ông đó là ai?" Lệ Lôi nhìn chằm chằm vào mắt cô. Giọng anh hơi trầm.
"Là..." Cô muốn thốt ra sự thật nhưng chột chợt nhớ rằng anh trai cô đã bảo cô đừng cho ai biết về mối quan hệ của họ. Cô không nói nên lời, toát mồ hôi lo lắng, "Đừng nghe mấy chuyện tào lao trên Internet!"
"Ồ? Vậy sao em không nói với anh là mọi thứ đều là giả đi." Lệ Lôi không ngừng lại. Giọng anh chầm chậm vang lên.
Trái tim của Hạ Lăng đập mạnh. Ngay lúc này, anh trông thật đáng sợ. Cô không thể không nhìn thấy sự tức giận ở anh, cũng không thích cái cảm giác không hiểu được anh lúc này.
"Em! Em đã không đi mua sắm với người đàn ông nào." Cô rất bối rối và nói dối một cách ngu ngốc.
"Hạ Lăng, em nghĩ anh là một kẻ ngốc sao?" Đúng như dự đoán, Lệ Lôi nhìn cô sâu sắc "Em nghĩ rằng chỉ cần nói dối là có thể đánh lừa anh sao? Nói đi! Đó có phải là Bùi Tử Hoành không?"
Chỉ có Bùi Tử Hoành - người duy nhất anh có thể nghĩ đến đi cùng cô vào một cửa hàng như vậy.
Chỉ có Bùi Tử Hoành mới có thể khơi dậy sự ghen tị trong lòng anh.
Hạ Lăng sợ hãi trước lời cáo buộc của anh, cô run rẩy nói: "Lệ Lôi! Anh, anh nghĩ em là loại người gì?"
- ---------------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ---------------------
Hết tuần sau có lẽ mng trong team chuẩn bị đi học lại rồi mng ơi!! Nên hết tuần sau có lẽ việc ra chap sẽ không đều được vì bài vở còn nhiều =(((
Nhưng mng yên tâm chỉ cần mng tương tác với page, ủng hộ team cũng như luôn theo dõi truyện thì team sẽ cố gắng sắp xếp ra nhiều chap có thể cho mng đọc nhaaaa!!!!!!
*dạo này tương tác của mng tăng lên, hp ghê á!!! nhưng lại không có nhiều time rep cmt mng đc, mng thông cảm nha!!!!*