Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 576: Thật đúng là không thể hiểu được cuộc sống của những phú nhị đại
Hạ Lăng không mong đợi Nam Cung Thanh Nhã sẽ phản ứng theo cách này.
" Cô ta lại lật lọng như vậy, không giữ lời hứa?" Hạ Lăng không vui “Cô có còn tí liêm sỉ nào không đấy? Cô nợ tôi tiền. Với lại nhìn cô xem như không hề giống với vẻ là một người đang gặp khó khăn tí nào.”
Các nhân viên khác xung quanh cũng tỏ vẻ mấy thiện cảm với Nam Cung tiểu thư.
Nam Cung Thanh Nhã là kẻ khơi mào vụ cá cược này, là cô ta gây chuyện với cô trước. Thậm chí còn đặt ra những điều kiện làm Hạ Lăng nhục nhã nếu cô thua cược. Và bây giờ, Nam Cung Thanh Nhã là người đã thua cược nhưng lại không muốn trả tiền. Có vẻ như uy tín và nguyên tắc của vị tiểu thư Nam Cung này cũng chỉ đáng giá 30 tỷ nhân dân tệ mà thôi.
Ê khoan, có gì đó không đúng lắm.
Các nhân viên cảm thấy hình như bản thân đã bị vị Diệp tiểu thư này và người đàn ông bên cạnh cô tẩy não mất rồi. Làm sao họ có thể nghĩ rằng đó chỉ là chút tiền - 30 tỷ nhân dân tệ ư. Như thể đó là một khoản tiền nhỏ không đáng nói tới?
Những nhân viên bán hàng bắt đầu cảm thấy vị Nam Cung tiểu thư này thật đáng thương vì đã trêu chọc nhầm người.
Trong khi đó, Hạ Lăng vẫn đang thể hiện sự bất bình của mình với Hạ Mặc Ngôn. “Tất cả đều là lỗi của cô ta. Tại sao anh lại can thiệp vào chứ? Em đã sắp lấy được 30 tỷ nhân dân tệ rồi á. Tại sao anh lại bắt cô ấy phải bồi thường thêm phí thiệt hại về tinh thần. Anh nhìn cô ta đi, có giống như có thể trả đủ không? Số tiền 30 tỷ nhân dân tệ đó đã đủ để khiến tài sản của gia đình cô ta bị mất một khoản lớn. Nhưng bây giờ cô ta thậm chí còn không thèm trả tiền luôn.”
Hạ Mặc Ngôn cảm thấy oan ức ghê gớm. “Nhưng mà với số tiền lãi ở tài sản của em cũng đủ 10 tỷ nhân dân tệ rồi.”
Các nhân viên tại đây và cả Nam Cung Thanh Nhã đều đã bị sốc sau khi nghe thấy lời anh ấy nói. Người đàn ông này vừa nói gì? 10 tỷ nhân dân tệ này có được chỉ là tiền lãi trong tài khoản của Diệp Tinh Lăng?!
Mọi người đều há hốc miệng lớn đến nỗi như muốn rớt cả hàm.
Hạ Lăng tò mò hỏi, “Thế tài khoản riêng chưa tính lãi của em hiện tại là bao nhiêu thế?”
Hạ Mặc Ngôn nói, “Anh cũng không nhớ rõ nữa nhưng anh có thể đảm bảo rằng dù làm gì đi chăng nữa em tiêu cả đời cũng không hết được đâu. Anh vừa làm tổng thống kê số liệu, em sẽ luôn nhận được tiền lãi từ nhiều nguồn khác nhau.”
Những người khác cảm thấy như được mở mang một khái niệm mới sau khi nghe anh nói. Có lẽ gọi hai người này là những người giàu có không thôi là chưa đủ, vẫn còn khiêm tốn lắm thì phải..
Họ nghi ngờ rằng liệu người đàn ông này có phóng đại quá lên không?
Họ cũng tò mò " Vậy 10 tỷ nhân dân tệ trong thẻ của cô là của ai? Anh ấy đã đưa nó cho cô ấy? Họ có mối quan hệ như thế nào và làm thế nào anh ta có thể hào phóng với cô như vậy?,...."
Nam Cung Thanh Nhã nhìn hai người đầy hoài nghi "Làm thế nào một người đàn ông có thể đưa cho một người phụ nữ nhiều tiền như thế này được?"
“Không thể, điều này là không thể....”
Mười tỷ nhân dân tệ chắc chắn có thể khiến cô ta và các chị em của mình đấu đá cào xé nhau để giành được số tiền đó. Trong khi đó, số tiền này còn không đủ cho người phụ nữ mà cô khinh thường tiêu vặt?
“Ngưng giả bộ đi, Diệp Tinh Lăng.” Nam Cung Thanh Nhã nói, “Tôi không quan tâm 10 tỷ nhân dân tệ này của cô ở đâu ra. Tôi cũng không quan tâm người đàn ông này có liên quan đến cô như thế nào. Dù trong trường hợp nào đi chăng, tôi sẽ không trả 30 tỷ nhân dân tệ cho cô đâu. Và theo tôi thấy hình như cô có vẻ thích tỏ vẻ mình là người giàu có nhỉ? Nếu cô tiếp tục đòi tiền nữa, tôi sợ rằng lớp mặt nạ giả tạo của cô sẽ rơi xuống đó.”
Hạ Lăng mỉm cười “Tôi không nghĩ là sẽ có gì xảy ra giữa sự giàu có và quyền lực của tôi để đòi hỏi những gì tôi xứng đáng được hưởng. Ngay cả khi nó chỉ là một cục xương đi chăng nữa, tôi vẫn có quyền quyết định liệu tôi có muốn cho chó ăn hay không. Quyền quyết định không thể nào là của con chó đó được, đúng không?”
Một trong những nhân viên vô tình bật cười. Đây là một phép ẩn dụ tuyệt vời, chẳng khác nào là đang đá xéo, ám chỉ vị Nam Cung tiểu thư này là chó. Nhưng đó chính xác là giống với hành động cô ta đang thể hiện. Họ thật sự không hiểu nếu đã không đủ tiền thì tại sao lại đặt cược làm gì.
Nam Cung Thanh Nhã cảm thấy nhục nhã khi nghe tiếng cười của nhân viên liền điên máu lên quát. “Diệp Tinh Lăng, cẩn thận lời nói của cô. Cô đúng là một đứa vô giáo dục mà đến cả phép lịch sự cơ bản nhất cô cũng không biết sao?”
Gương mặt Hạ Mặc Ngôn tối đi khi nghe thấy lời xúc phạm đó.
"Ai dám gọi em gái anh là kẻ vô giáo dục?"
Tiểu Lăng đã có một cuộc sống khó khăn kể từ khi cô được sinh ra. Cô đã phải gánh chịu lấy nghiệp của cả Hạ gia. Sống hai kiếp đầy đau khổ, gian nan và không thể đoàn tụ với cha, anh trai ruột hay thậm chí là con trai ruột của mình. Là người kế thừa của Hạ gia, anh luôn cảm thấy có lỗi với cô. Anh không thể nhìn em gái mình gặp nguy hiểm mà ngồi yên được. Và bây giờ, anh lại nghe thấy lời lẽ xúc phạm đến em gái của anh?
Tất cả những điều này thậm chí không phải là lỗi của Hạ Lăng.
Hơn nữa, em gái anh là một cô gái với nghị lực phi thường và một trái tim nhân hậu. Làm sao cô ta có thể xúc phạm cô như vậy?
Anh nhìn Nam Cung Thanh Nhã bằng đôi mắt đầy sát khí. “Phép lịch sự cơ bản? Chà, Nam Cung cô chắc phải nó từ sớm rồi.”
Nam Cung Thanh Nhã đờ đẫn. “Ý anh là sao?”
Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh này không khỏi khiến sống lưng cô lạnh toát. Cô ta cảm thấy sợ hãi và có cảm tưởng là bản thân không nên chống lại người đàn ông này nếu không hậu quả sẽ rất thảm.
Cô thấy người đàn ông này rất đáng sợ nhưng đơn giản là cô không thể nhượng bộ. Giả vờ kiêu ngạo, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Nam Cung gia là một gia tộc quyền lực. Sau tất cả, người đàn ông này không thể làm bất cứ điều gì tổn hại đến cô.
Hạ Mặc Ngôn không nói gì thêm. Anh nói với Hạ Lăng, “Tha cho cô ta đi.”
Hạ Lăng lẩm bẩm, “30 tỷ nhân dân tệ của em.”
Hạ Mặc Ngôn muốn bật cười thật lớn trước câu nói đó. Cô gái ngốc nghếch này là đang tiếc tiền đây.
“Em sẽ có thể nhận được 30 tỷ nhân dân tệ. Nó chỉ giống như khoản bồi thường thiệt hại về tinh thần thôi mà.” Hạ Mặc Ngôn cầm tay cô và dẫn cô ra ngoài. “Vấn đề này có gì đáng để quan tâm à?”
“Em rất lo lắng vì sao anh lại không để tâm đến số tiền’ ít ỏi ‘này đấy.” Hạ Lăng cảm thấy hơi thất vọng.
Hai người đang đi ra ngoài với tốc độ khá là chậm nên vẫn chưa đi xa lắm nên nhân viên bán hàng ở đó vẫn có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ. "Đối với họ đó chỉ là ‘một chút tiền’ thôi sao? Suy nghĩ của những người giàu họ thực sự không thể hiểu được mà(T_T)."
"À đúng rồi." Hạ Mặc Ngôn quay lại và đưa một tấm thẻ cho một nhân viên. “Tất cả các khoản tiền của em ấy hãy thanh toán chúng trên thẻ của tôi. Sau khi quần áo được đóng gói xong rồi, phiền cô giao đến địa chỉ này nhé.” Anh lấy một tờ giấy và viết một địa chỉ. Đường nét bút trông vô cùng đẹp.
Các nhân viên vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mơ hồ và tỉnh táo trở lại. Họ vô thức đồng ý theo bản năng.
Hạ Lăng đợi bên ngoài cửa hàng. “Em đã nói với anh rằng không phải trả tiền cho những thứ đó, tại sao anh lại không nghe em?”
Cô không cảm thấy đúng khi thấy anh ấy làm điều này.
Hạ Mặc Ngôn giữ thái độ bình tĩnh. "Vấn đề ai trả tiền quan trọng lắm à?"
"Quan trọng chứ sao không! Làm thế nào em có thể mặc chúng?” Cô không thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc mặc một bộ đồ lót gợi cảm được mua bởi tiền của anh trai mình. Nó sẽ vô cùng kỳ cục.
“Em thật sự sẽ mặc nó sao?”
Hạ Lăng không thể phản bác lại được. Anh trai cô nói đúng. Ngay cả khi đó là đồ từ anh mua cho cô. Có lẽ cô sẽ không muốn chạm vào bất cứ bộ đồ gì mà cô có được bằng cách tranh thi mua số lượng với người khác. "Quên đi." Cô nhún vai và thở dài. “Em muốn ăn kem, anh mua cho em với.”.
Kiếm Hiệp Hay
Hạ Mặc Ngôn lấy một cặp kính râm từ trong túi của Hạ Lăng và đeo nó lên cho cô. “Em chỉ nghĩ về kem thôi sao?” Con bé ngốc nghếch này thậm chí còn quên cả việc phải cải trang trước công chúng. Bây giờ cô ấy là một tiểu thiên hậu, nổi tiếng hơn bao giờ hết. Thật dễ dàng để mọi người trên đường có thể nhận ra cô ấy.
- ------------------------
Dịch giả: @Như ý Võ
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
" Cô ta lại lật lọng như vậy, không giữ lời hứa?" Hạ Lăng không vui “Cô có còn tí liêm sỉ nào không đấy? Cô nợ tôi tiền. Với lại nhìn cô xem như không hề giống với vẻ là một người đang gặp khó khăn tí nào.”
Các nhân viên khác xung quanh cũng tỏ vẻ mấy thiện cảm với Nam Cung tiểu thư.
Nam Cung Thanh Nhã là kẻ khơi mào vụ cá cược này, là cô ta gây chuyện với cô trước. Thậm chí còn đặt ra những điều kiện làm Hạ Lăng nhục nhã nếu cô thua cược. Và bây giờ, Nam Cung Thanh Nhã là người đã thua cược nhưng lại không muốn trả tiền. Có vẻ như uy tín và nguyên tắc của vị tiểu thư Nam Cung này cũng chỉ đáng giá 30 tỷ nhân dân tệ mà thôi.
Ê khoan, có gì đó không đúng lắm.
Các nhân viên cảm thấy hình như bản thân đã bị vị Diệp tiểu thư này và người đàn ông bên cạnh cô tẩy não mất rồi. Làm sao họ có thể nghĩ rằng đó chỉ là chút tiền - 30 tỷ nhân dân tệ ư. Như thể đó là một khoản tiền nhỏ không đáng nói tới?
Những nhân viên bán hàng bắt đầu cảm thấy vị Nam Cung tiểu thư này thật đáng thương vì đã trêu chọc nhầm người.
Trong khi đó, Hạ Lăng vẫn đang thể hiện sự bất bình của mình với Hạ Mặc Ngôn. “Tất cả đều là lỗi của cô ta. Tại sao anh lại can thiệp vào chứ? Em đã sắp lấy được 30 tỷ nhân dân tệ rồi á. Tại sao anh lại bắt cô ấy phải bồi thường thêm phí thiệt hại về tinh thần. Anh nhìn cô ta đi, có giống như có thể trả đủ không? Số tiền 30 tỷ nhân dân tệ đó đã đủ để khiến tài sản của gia đình cô ta bị mất một khoản lớn. Nhưng bây giờ cô ta thậm chí còn không thèm trả tiền luôn.”
Hạ Mặc Ngôn cảm thấy oan ức ghê gớm. “Nhưng mà với số tiền lãi ở tài sản của em cũng đủ 10 tỷ nhân dân tệ rồi.”
Các nhân viên tại đây và cả Nam Cung Thanh Nhã đều đã bị sốc sau khi nghe thấy lời anh ấy nói. Người đàn ông này vừa nói gì? 10 tỷ nhân dân tệ này có được chỉ là tiền lãi trong tài khoản của Diệp Tinh Lăng?!
Mọi người đều há hốc miệng lớn đến nỗi như muốn rớt cả hàm.
Hạ Lăng tò mò hỏi, “Thế tài khoản riêng chưa tính lãi của em hiện tại là bao nhiêu thế?”
Hạ Mặc Ngôn nói, “Anh cũng không nhớ rõ nữa nhưng anh có thể đảm bảo rằng dù làm gì đi chăng nữa em tiêu cả đời cũng không hết được đâu. Anh vừa làm tổng thống kê số liệu, em sẽ luôn nhận được tiền lãi từ nhiều nguồn khác nhau.”
Những người khác cảm thấy như được mở mang một khái niệm mới sau khi nghe anh nói. Có lẽ gọi hai người này là những người giàu có không thôi là chưa đủ, vẫn còn khiêm tốn lắm thì phải..
Họ nghi ngờ rằng liệu người đàn ông này có phóng đại quá lên không?
Họ cũng tò mò " Vậy 10 tỷ nhân dân tệ trong thẻ của cô là của ai? Anh ấy đã đưa nó cho cô ấy? Họ có mối quan hệ như thế nào và làm thế nào anh ta có thể hào phóng với cô như vậy?,...."
Nam Cung Thanh Nhã nhìn hai người đầy hoài nghi "Làm thế nào một người đàn ông có thể đưa cho một người phụ nữ nhiều tiền như thế này được?"
“Không thể, điều này là không thể....”
Mười tỷ nhân dân tệ chắc chắn có thể khiến cô ta và các chị em của mình đấu đá cào xé nhau để giành được số tiền đó. Trong khi đó, số tiền này còn không đủ cho người phụ nữ mà cô khinh thường tiêu vặt?
“Ngưng giả bộ đi, Diệp Tinh Lăng.” Nam Cung Thanh Nhã nói, “Tôi không quan tâm 10 tỷ nhân dân tệ này của cô ở đâu ra. Tôi cũng không quan tâm người đàn ông này có liên quan đến cô như thế nào. Dù trong trường hợp nào đi chăng, tôi sẽ không trả 30 tỷ nhân dân tệ cho cô đâu. Và theo tôi thấy hình như cô có vẻ thích tỏ vẻ mình là người giàu có nhỉ? Nếu cô tiếp tục đòi tiền nữa, tôi sợ rằng lớp mặt nạ giả tạo của cô sẽ rơi xuống đó.”
Hạ Lăng mỉm cười “Tôi không nghĩ là sẽ có gì xảy ra giữa sự giàu có và quyền lực của tôi để đòi hỏi những gì tôi xứng đáng được hưởng. Ngay cả khi nó chỉ là một cục xương đi chăng nữa, tôi vẫn có quyền quyết định liệu tôi có muốn cho chó ăn hay không. Quyền quyết định không thể nào là của con chó đó được, đúng không?”
Một trong những nhân viên vô tình bật cười. Đây là một phép ẩn dụ tuyệt vời, chẳng khác nào là đang đá xéo, ám chỉ vị Nam Cung tiểu thư này là chó. Nhưng đó chính xác là giống với hành động cô ta đang thể hiện. Họ thật sự không hiểu nếu đã không đủ tiền thì tại sao lại đặt cược làm gì.
Nam Cung Thanh Nhã cảm thấy nhục nhã khi nghe tiếng cười của nhân viên liền điên máu lên quát. “Diệp Tinh Lăng, cẩn thận lời nói của cô. Cô đúng là một đứa vô giáo dục mà đến cả phép lịch sự cơ bản nhất cô cũng không biết sao?”
Gương mặt Hạ Mặc Ngôn tối đi khi nghe thấy lời xúc phạm đó.
"Ai dám gọi em gái anh là kẻ vô giáo dục?"
Tiểu Lăng đã có một cuộc sống khó khăn kể từ khi cô được sinh ra. Cô đã phải gánh chịu lấy nghiệp của cả Hạ gia. Sống hai kiếp đầy đau khổ, gian nan và không thể đoàn tụ với cha, anh trai ruột hay thậm chí là con trai ruột của mình. Là người kế thừa của Hạ gia, anh luôn cảm thấy có lỗi với cô. Anh không thể nhìn em gái mình gặp nguy hiểm mà ngồi yên được. Và bây giờ, anh lại nghe thấy lời lẽ xúc phạm đến em gái của anh?
Tất cả những điều này thậm chí không phải là lỗi của Hạ Lăng.
Hơn nữa, em gái anh là một cô gái với nghị lực phi thường và một trái tim nhân hậu. Làm sao cô ta có thể xúc phạm cô như vậy?
Anh nhìn Nam Cung Thanh Nhã bằng đôi mắt đầy sát khí. “Phép lịch sự cơ bản? Chà, Nam Cung cô chắc phải nó từ sớm rồi.”
Nam Cung Thanh Nhã đờ đẫn. “Ý anh là sao?”
Người đàn ông có vẻ ngoài lạnh lùng, điềm tĩnh này không khỏi khiến sống lưng cô lạnh toát. Cô ta cảm thấy sợ hãi và có cảm tưởng là bản thân không nên chống lại người đàn ông này nếu không hậu quả sẽ rất thảm.
Cô thấy người đàn ông này rất đáng sợ nhưng đơn giản là cô không thể nhượng bộ. Giả vờ kiêu ngạo, cô nhìn thẳng vào mắt anh. Nam Cung gia là một gia tộc quyền lực. Sau tất cả, người đàn ông này không thể làm bất cứ điều gì tổn hại đến cô.
Hạ Mặc Ngôn không nói gì thêm. Anh nói với Hạ Lăng, “Tha cho cô ta đi.”
Hạ Lăng lẩm bẩm, “30 tỷ nhân dân tệ của em.”
Hạ Mặc Ngôn muốn bật cười thật lớn trước câu nói đó. Cô gái ngốc nghếch này là đang tiếc tiền đây.
“Em sẽ có thể nhận được 30 tỷ nhân dân tệ. Nó chỉ giống như khoản bồi thường thiệt hại về tinh thần thôi mà.” Hạ Mặc Ngôn cầm tay cô và dẫn cô ra ngoài. “Vấn đề này có gì đáng để quan tâm à?”
“Em rất lo lắng vì sao anh lại không để tâm đến số tiền’ ít ỏi ‘này đấy.” Hạ Lăng cảm thấy hơi thất vọng.
Hai người đang đi ra ngoài với tốc độ khá là chậm nên vẫn chưa đi xa lắm nên nhân viên bán hàng ở đó vẫn có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện của họ. "Đối với họ đó chỉ là ‘một chút tiền’ thôi sao? Suy nghĩ của những người giàu họ thực sự không thể hiểu được mà(T_T)."
"À đúng rồi." Hạ Mặc Ngôn quay lại và đưa một tấm thẻ cho một nhân viên. “Tất cả các khoản tiền của em ấy hãy thanh toán chúng trên thẻ của tôi. Sau khi quần áo được đóng gói xong rồi, phiền cô giao đến địa chỉ này nhé.” Anh lấy một tờ giấy và viết một địa chỉ. Đường nét bút trông vô cùng đẹp.
Các nhân viên vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi mơ hồ và tỉnh táo trở lại. Họ vô thức đồng ý theo bản năng.
Hạ Lăng đợi bên ngoài cửa hàng. “Em đã nói với anh rằng không phải trả tiền cho những thứ đó, tại sao anh lại không nghe em?”
Cô không cảm thấy đúng khi thấy anh ấy làm điều này.
Hạ Mặc Ngôn giữ thái độ bình tĩnh. "Vấn đề ai trả tiền quan trọng lắm à?"
"Quan trọng chứ sao không! Làm thế nào em có thể mặc chúng?” Cô không thể chịu đựng được khi nghĩ đến việc mặc một bộ đồ lót gợi cảm được mua bởi tiền của anh trai mình. Nó sẽ vô cùng kỳ cục.
“Em thật sự sẽ mặc nó sao?”
Hạ Lăng không thể phản bác lại được. Anh trai cô nói đúng. Ngay cả khi đó là đồ từ anh mua cho cô. Có lẽ cô sẽ không muốn chạm vào bất cứ bộ đồ gì mà cô có được bằng cách tranh thi mua số lượng với người khác. "Quên đi." Cô nhún vai và thở dài. “Em muốn ăn kem, anh mua cho em với.”.
Kiếm Hiệp Hay
Hạ Mặc Ngôn lấy một cặp kính râm từ trong túi của Hạ Lăng và đeo nó lên cho cô. “Em chỉ nghĩ về kem thôi sao?” Con bé ngốc nghếch này thậm chí còn quên cả việc phải cải trang trước công chúng. Bây giờ cô ấy là một tiểu thiên hậu, nổi tiếng hơn bao giờ hết. Thật dễ dàng để mọi người trên đường có thể nhận ra cô ấy.
- ------------------------
Dịch giả: @Như ý Võ
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh