Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 571: Sự trả thù tận gốc, diệt rễ
Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng đẩy xích đu cho cô một lần nữa.
"Tiểu Lăng, em có biết số mệnh là gì không? Cha nói với anh rằng số mệnh chính là biển rộng. Cho dù em có đoán trước được dòng chảy của nó nhưng em sẽ không bao giờ có thể thay đổi được dòng chảy. Khi em biết rằng có cơn bão đang đến, em sẽ chỉ có thể tránh nó trong khả năng của em mà thôi. Cuối cùng quyết định việc em sống hay chết lại là do ông trời."
"Em không hiểu. " Hạ Lăng nhìn anh nói.
Hạ Mặc Ngôn dịu dàng nhìn cô: "Người em thích và người thích em có số phận riêng. Em cũng vậy,Tiểu Lăng. Ông trời đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả. Em ở với ai, bất hòa với ai không phải ai cũng có thể thay đổi được. Em không cần phải lo lắng quá nhiều!"
"Ông trời sẽ sắp xếp cho em và Lệ Lôi ở cùng nhau sao?"
"Nha đầu ngốc!" Hạ Mặc Ngôn mỉm cười. Anh và cô có chung huyết thống nhưng anh không thể nhìn rõ số phận cô sẽ đi về đâu, phán quyết ông trời về cô như thế nào, thậm chí, anh còn không thể thấy số phận của một số người xung quanh cô.
Trong đó có Lệ Lôi.
Điều anh thấy càng chỉ ra rằng họ có tình cảm sâu đậm với nhau.
Nhưng những lời này, anh không có ý định nói với Hạ Lăng. Ai muốn biết qua về vận mệnh của mình sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Cuộc sống của cô hiện tại nhấp nhô như vậy, nếu cô biết quá nhiều nó sẽ càng không tốt.
"Ngày mai anh có thể cùng em đi chơi, em muốn làm gì?" anh nói.
Hạ Lăng cảm thấy trái tim cô dường như có gì đó ấm áp. Hóa ra anh trai cô thực sự đã đi đến tận đây chỉ vì muốn làm cô vui. Cô cảm thấy xấu hổ. Trước đó, cô còn tự suy đoán rằng anh trai cô không muốn thân thiết với cô. Nhưng thực tế, anh là người thân gần gũi với cô nhất hơn bất kỳ ai.
Cô vui vẻ, mỉm cười nói: "Em muốn đi mua sắm!"
"Mua sắm?" Hạ Mặc Ngôn nói: "Được rồi! Tại sao khi phụ nữ không vui lại đều giống nhau như thế?"
"Còn có người phụ nữ nào khác nữa hả anh?" Hạ Lăng tò mò hỏi.
"Là mẹ." Hạ Mặc Ngôn nói, thoáng một chút đau đớn trên khuôn mặt mà anh chưa bao giờ thể hiện ra. "Cha không kiên nhẫn đi mua sắm với mẹ và luôn tìm ra cái cớ gì đó để trốn tránh. Chỉ có anh và Trân Châu là đau khổ chấp nhận a~.Trân Châu là con mèo Ba Tư mà mẹ nuôi dưỡng. Mỗi lần đi mua sắm anh đúng như là người hầu của bà mà!"
Nụ cười của Hạ Lăng thậm chí còn ngọt ngào hơn. Cô cảm thấy như thể cô rất gần gũi với mẹ mình - người cô chưa bao giờ gặp mặt.
"Em cũng có một con mèo!", cô nói, "Tên nó là Mao Đoàn Tử. Nó rất thân thiết với em nha"
Cô nói với anh trai về Cục Bông (Mao Đàon Tử)Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng lắng nghe, đi theo cô rời xích đu và trở về biệt thự. Anh pha một liều thuốc cho cô và nói: "Cái này có thể giúp đổ mồ hôi, em đi ngủ sớm chút. Ngày mai em tỉnh dậy bệnh có thể sẽ tốt hơn và chúng ta sẽ đi mua sắm."
Hạ Lăng nhìn vào nứơc thuốc trong bát một cách tò mò. Nó có màu xanh đậm còn có cả những vụn cỏ.
"Đây là cái gì?" Cô hỏi.
"Đây là quả của hai cây trúc trong niết bàn của em.", Hạ Mặc Ngôn nói: "Người ta nói rằng phượng hoàng không nên ăn trúc nhưng em thỉnh thoảng phải ăn vài quả trúc nó sẽ rất tốt cho em."
Hạ Lăng: "..."
Thỉnh thoảng ăn trúc là có ý gì? Em là Phượng hoàng mà anh ơi. Anh lại nỡ coi em như gấu trúc như vậy ư?
Cô âm thầm phản đối trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc. Mặc dù màu sắc của bát thuốc này trông rất tệ nhưng hương vị nó lại dễ uống đến mức làm cô kinh ngạc. Một chút ngọt ngào thấm vào tim gan. Ngay lập tức,bcô cảm thấy đầu mình không còn đau, cảm mạo gần như đã giảm đi một nửa.
"Nó thật thần kỳ!" cô nói.
"Điều kỳ diệu hơn còn ở phía trước." Hạ Mặc Ngôn nói.
Nha đầu ngốc này chắc nghĩ rằng hai cây trúc này rất dễ tìm. Cây trúc chỉ nở hoa và đơi trái một lần trong đời. Hơn nữa, thời kỳ ra hoa của nó không thể đoán trước. Hai cây trúc này cũng phải phù hợp với tuổi Niết Bàn của cô. Sau khi biết về cái chết của cô, cả anh và cha mình đã đi du lịch khắp nơi trên thế giới để đi tìm. Mãi đến khi từ một khu rừng sâu, hai người mới tìm thấy cây trúc này.
Nó đã vốn không dễ tìm được đã thế còn phải dựa theo công thức cổ xưa để pha chế liều thuốc này.
Làm thế nào có thể chỉ chữa mỗi cảm lạnh?
"Còn thần kỳ chỗ nào nữa?" Hạ Lăng hỏi.
Hạ Mặc Ngôn nói: "Em sẽ sớm biết thôi."
Thấy anh không chịu nói, Hạ Lăng không tiếp tục đặt câu hỏi, ngoan ngoãn đặt bát xuống và lên lầu nghỉ ngơi. Giấc ngủ này là quả một giấc ngủ ngon. Khi cô thức dậy, sắc trời đã sáng rõ. Đầu không còn choáng váng. Cả người tinh thần sảng khoái như thể cô chưa bao giờ bị cảm lạnh vậy.
Anh trai vẫn là tốt nhất.
Cô rất hạnh phúc, chạy nhanh xuống cầu thang và ôm anh trai mình. Hạ Mặc Ngôn đang cắt tỉa một vài cái cây trong sân, hơi sững sờ nhưng rồi cũng ôm lấy cô thật nhẹ nhàng.
Cô và mẹ cô thực sự là có chút giống nhau a. Cả hai đều trong sáng, thuần khiết làm cho người ta dễ mến mà.
"Anh ơi, anh đang làm gì vậy?" Hạ Lăng tò mò quan sát khi anh đang cắt tỉa cây.
"Phong thủy trong sân hơi lộn xộn. Anh sẽ giúp em xử lý." Anh không nói nhiều. Ít nhất anh có thể làm một điều gì đó cho em gái trong khả năng của mình. Trên thực tế, số mệnh của Hạ Lăng vẫn rất tồi tệ, đầy thăng trầm. Ngay cả khi phong thủy của sân được đặt hoàn hảo. Nó cũng không thể giải quyết quá nhiều. Nhưng có chút ít còn hơn là không có gì.
Hạ Lăng lại cười đến rạng rỡ: "Anh trai là người lợi hại nhất."
"Bùa hộ mệnh em nên đeo trên cổ cẩn thận." Hạ Mặc Ngôn căn dặn cô.
"Người được Lệ Lôi đưa đi...." cô rút bùa hộ mệnh ra khỏi cổ: "Đeo nó ư? Anh ấy nói cái gì mà thiên trường địa cửu, mãi mãi bên nhau, san sẻ. Tất cả đều là nói dối. Anh ấy bắt nạt em khi bố mẹ và anh không ở cạnh em...."
Cô nói, đôi mắt hơi đỏ.
Hạ Mặc Ngôn biết đại khái những gì đã xảy ra gần đây. Lệ gia tổ chức một bữa tiệc xem mắt, kén vợ cho Lệ Lôi. Hôm đó, Lệ Lôi đã đưa Nam Cung Thanh Nhã về nhà vào giữa đêm. Thân là người nhà ruột thịt của Tiểu Lăng. Giờ đây anh cảm thấy rất tồi tệ về người em rể tương lai này. Phải cẩn thận xem xét liệu có nên đề nghị em gái mình thay đổi người khác hay không?
"Mặc dù Lệ Lôi có thể là Ngô đồng mộc của em...", Hạ Mặc Ngôn nói: "Nhưng Ngô đồng mộc như thế trên thế giới này không phải là duy nhất. Anh ta dám làm em ủy khuất vì bất cứ lí do gì. Anh sẽ giúp em trả thù anh ta!"
" Anh ấy không làm gì đó đâu, ý... em... là.... " Hạ Lăng có chút sốt ruột, nói năng lộn xộn:" Đừng trả thù anh ấy."
Hạ Mặc Ngôn chậm rãi nhìn cô:" Em đau lòng? "
" Em không đau lòng!" Hạ Lăng tức giận.
"Vậy trả thù một chút là ổn rồi!" Hạ Mặc Ngôn hạ mắt xuống và tiếp tục cắt tỉa cây. Dạ Lan Hương và hoa Thanh Đằng có hình dáng vốn đẹp đẽ lại càng trở nên thanh tao hơn trong tay anh. Như thể chúng có một sự rung cảm sống động.
Hạ Lăng hỏi: "Trả thù một chút là làm gì?"
"Rất đơn giản!", Hạ Mặc Ngôn tiếp tục di chuyển tay và nói nhẹ trong miệng: "Hãy để anh ta bị tai nạn xe hơi hoặc làm cho công ty anh ta phá sản cũng được. Lệ lão gia cũng đã già, vài năm nữa sẽ chết. Mặc dù có chút đau đớn nhưng không phải không thể giải quyết được. "
" Anh ơi... " Hạ Lăng thoáng sợ hãi:"Đây là sự trả thù một chút mà anh đã nói.... "
" Đúng vậy a..." Hạ Mặc Ngôn vẫn nói khá bình tĩnh, như nói điều gì đó đơn giản như ăn một miếng bánh.
Hạ Lăng cảm thấy thật điên rồ: "Sẽ thế nào nếu đó là một cuộc trả thù tận gốc, diệt rễ?"
"Một cuộc trả thù tận gốc...." Lần này, Hạ Mặc Ngôn dừng tay đang tỉa cành hoa và suy nghĩ thêm hai giây nữa: "Như vậy phong thủy bày trận sẽ rất phức tạp, vẫn còn nhiều thứ cần chuẩn bị. Nếu muốn em phải cho anh một chút thời gian. Về lý thuyết mà nói, Lệ gia sẽ tan cửa nát nhà, vạn kiếp không thể cứu vớt. Nam thì làm người hầu, nữ thì làm kỹ nữ. Và thậm chí là làm người ăn xin. Một gia tộc trọn đời không thể thoát khỏi kiếp bần hàn!"
Hạ Lăng nhìn anh trai mình đờ đẫn. Cô hiện tại xem như đã được khai thông. Cô bây giờ mới hiểu vì điều gì mà nhiều người kính trọng anh, thậm chí là sợ anh đến như vậy.
- --------------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Hương Vũ
- --------------------
1 lần nữa sorry mng vì hôm qua tui quên lịch =))))
Đọc tới đây cảm giác yên tâm truyện sẽ HE 1 cách hoàn mỹ rồu ha mấy bà =)))) mặc dù chuẩn bị ngược tiếp =))
"Tiểu Lăng, em có biết số mệnh là gì không? Cha nói với anh rằng số mệnh chính là biển rộng. Cho dù em có đoán trước được dòng chảy của nó nhưng em sẽ không bao giờ có thể thay đổi được dòng chảy. Khi em biết rằng có cơn bão đang đến, em sẽ chỉ có thể tránh nó trong khả năng của em mà thôi. Cuối cùng quyết định việc em sống hay chết lại là do ông trời."
"Em không hiểu. " Hạ Lăng nhìn anh nói.
Hạ Mặc Ngôn dịu dàng nhìn cô: "Người em thích và người thích em có số phận riêng. Em cũng vậy,Tiểu Lăng. Ông trời đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả. Em ở với ai, bất hòa với ai không phải ai cũng có thể thay đổi được. Em không cần phải lo lắng quá nhiều!"
"Ông trời sẽ sắp xếp cho em và Lệ Lôi ở cùng nhau sao?"
"Nha đầu ngốc!" Hạ Mặc Ngôn mỉm cười. Anh và cô có chung huyết thống nhưng anh không thể nhìn rõ số phận cô sẽ đi về đâu, phán quyết ông trời về cô như thế nào, thậm chí, anh còn không thể thấy số phận của một số người xung quanh cô.
Trong đó có Lệ Lôi.
Điều anh thấy càng chỉ ra rằng họ có tình cảm sâu đậm với nhau.
Nhưng những lời này, anh không có ý định nói với Hạ Lăng. Ai muốn biết qua về vận mệnh của mình sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Cuộc sống của cô hiện tại nhấp nhô như vậy, nếu cô biết quá nhiều nó sẽ càng không tốt.
"Ngày mai anh có thể cùng em đi chơi, em muốn làm gì?" anh nói.
Hạ Lăng cảm thấy trái tim cô dường như có gì đó ấm áp. Hóa ra anh trai cô thực sự đã đi đến tận đây chỉ vì muốn làm cô vui. Cô cảm thấy xấu hổ. Trước đó, cô còn tự suy đoán rằng anh trai cô không muốn thân thiết với cô. Nhưng thực tế, anh là người thân gần gũi với cô nhất hơn bất kỳ ai.
Cô vui vẻ, mỉm cười nói: "Em muốn đi mua sắm!"
"Mua sắm?" Hạ Mặc Ngôn nói: "Được rồi! Tại sao khi phụ nữ không vui lại đều giống nhau như thế?"
"Còn có người phụ nữ nào khác nữa hả anh?" Hạ Lăng tò mò hỏi.
"Là mẹ." Hạ Mặc Ngôn nói, thoáng một chút đau đớn trên khuôn mặt mà anh chưa bao giờ thể hiện ra. "Cha không kiên nhẫn đi mua sắm với mẹ và luôn tìm ra cái cớ gì đó để trốn tránh. Chỉ có anh và Trân Châu là đau khổ chấp nhận a~.Trân Châu là con mèo Ba Tư mà mẹ nuôi dưỡng. Mỗi lần đi mua sắm anh đúng như là người hầu của bà mà!"
Nụ cười của Hạ Lăng thậm chí còn ngọt ngào hơn. Cô cảm thấy như thể cô rất gần gũi với mẹ mình - người cô chưa bao giờ gặp mặt.
"Em cũng có một con mèo!", cô nói, "Tên nó là Mao Đoàn Tử. Nó rất thân thiết với em nha"
Cô nói với anh trai về Cục Bông (Mao Đàon Tử)Hạ Mặc Ngôn nhẹ nhàng lắng nghe, đi theo cô rời xích đu và trở về biệt thự. Anh pha một liều thuốc cho cô và nói: "Cái này có thể giúp đổ mồ hôi, em đi ngủ sớm chút. Ngày mai em tỉnh dậy bệnh có thể sẽ tốt hơn và chúng ta sẽ đi mua sắm."
Hạ Lăng nhìn vào nứơc thuốc trong bát một cách tò mò. Nó có màu xanh đậm còn có cả những vụn cỏ.
"Đây là cái gì?" Cô hỏi.
"Đây là quả của hai cây trúc trong niết bàn của em.", Hạ Mặc Ngôn nói: "Người ta nói rằng phượng hoàng không nên ăn trúc nhưng em thỉnh thoảng phải ăn vài quả trúc nó sẽ rất tốt cho em."
Hạ Lăng: "..."
Thỉnh thoảng ăn trúc là có ý gì? Em là Phượng hoàng mà anh ơi. Anh lại nỡ coi em như gấu trúc như vậy ư?
Cô âm thầm phản đối trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn uống thuốc. Mặc dù màu sắc của bát thuốc này trông rất tệ nhưng hương vị nó lại dễ uống đến mức làm cô kinh ngạc. Một chút ngọt ngào thấm vào tim gan. Ngay lập tức,bcô cảm thấy đầu mình không còn đau, cảm mạo gần như đã giảm đi một nửa.
"Nó thật thần kỳ!" cô nói.
"Điều kỳ diệu hơn còn ở phía trước." Hạ Mặc Ngôn nói.
Nha đầu ngốc này chắc nghĩ rằng hai cây trúc này rất dễ tìm. Cây trúc chỉ nở hoa và đơi trái một lần trong đời. Hơn nữa, thời kỳ ra hoa của nó không thể đoán trước. Hai cây trúc này cũng phải phù hợp với tuổi Niết Bàn của cô. Sau khi biết về cái chết của cô, cả anh và cha mình đã đi du lịch khắp nơi trên thế giới để đi tìm. Mãi đến khi từ một khu rừng sâu, hai người mới tìm thấy cây trúc này.
Nó đã vốn không dễ tìm được đã thế còn phải dựa theo công thức cổ xưa để pha chế liều thuốc này.
Làm thế nào có thể chỉ chữa mỗi cảm lạnh?
"Còn thần kỳ chỗ nào nữa?" Hạ Lăng hỏi.
Hạ Mặc Ngôn nói: "Em sẽ sớm biết thôi."
Thấy anh không chịu nói, Hạ Lăng không tiếp tục đặt câu hỏi, ngoan ngoãn đặt bát xuống và lên lầu nghỉ ngơi. Giấc ngủ này là quả một giấc ngủ ngon. Khi cô thức dậy, sắc trời đã sáng rõ. Đầu không còn choáng váng. Cả người tinh thần sảng khoái như thể cô chưa bao giờ bị cảm lạnh vậy.
Anh trai vẫn là tốt nhất.
Cô rất hạnh phúc, chạy nhanh xuống cầu thang và ôm anh trai mình. Hạ Mặc Ngôn đang cắt tỉa một vài cái cây trong sân, hơi sững sờ nhưng rồi cũng ôm lấy cô thật nhẹ nhàng.
Cô và mẹ cô thực sự là có chút giống nhau a. Cả hai đều trong sáng, thuần khiết làm cho người ta dễ mến mà.
"Anh ơi, anh đang làm gì vậy?" Hạ Lăng tò mò quan sát khi anh đang cắt tỉa cây.
"Phong thủy trong sân hơi lộn xộn. Anh sẽ giúp em xử lý." Anh không nói nhiều. Ít nhất anh có thể làm một điều gì đó cho em gái trong khả năng của mình. Trên thực tế, số mệnh của Hạ Lăng vẫn rất tồi tệ, đầy thăng trầm. Ngay cả khi phong thủy của sân được đặt hoàn hảo. Nó cũng không thể giải quyết quá nhiều. Nhưng có chút ít còn hơn là không có gì.
Hạ Lăng lại cười đến rạng rỡ: "Anh trai là người lợi hại nhất."
"Bùa hộ mệnh em nên đeo trên cổ cẩn thận." Hạ Mặc Ngôn căn dặn cô.
"Người được Lệ Lôi đưa đi...." cô rút bùa hộ mệnh ra khỏi cổ: "Đeo nó ư? Anh ấy nói cái gì mà thiên trường địa cửu, mãi mãi bên nhau, san sẻ. Tất cả đều là nói dối. Anh ấy bắt nạt em khi bố mẹ và anh không ở cạnh em...."
Cô nói, đôi mắt hơi đỏ.
Hạ Mặc Ngôn biết đại khái những gì đã xảy ra gần đây. Lệ gia tổ chức một bữa tiệc xem mắt, kén vợ cho Lệ Lôi. Hôm đó, Lệ Lôi đã đưa Nam Cung Thanh Nhã về nhà vào giữa đêm. Thân là người nhà ruột thịt của Tiểu Lăng. Giờ đây anh cảm thấy rất tồi tệ về người em rể tương lai này. Phải cẩn thận xem xét liệu có nên đề nghị em gái mình thay đổi người khác hay không?
"Mặc dù Lệ Lôi có thể là Ngô đồng mộc của em...", Hạ Mặc Ngôn nói: "Nhưng Ngô đồng mộc như thế trên thế giới này không phải là duy nhất. Anh ta dám làm em ủy khuất vì bất cứ lí do gì. Anh sẽ giúp em trả thù anh ta!"
" Anh ấy không làm gì đó đâu, ý... em... là.... " Hạ Lăng có chút sốt ruột, nói năng lộn xộn:" Đừng trả thù anh ấy."
Hạ Mặc Ngôn chậm rãi nhìn cô:" Em đau lòng? "
" Em không đau lòng!" Hạ Lăng tức giận.
"Vậy trả thù một chút là ổn rồi!" Hạ Mặc Ngôn hạ mắt xuống và tiếp tục cắt tỉa cây. Dạ Lan Hương và hoa Thanh Đằng có hình dáng vốn đẹp đẽ lại càng trở nên thanh tao hơn trong tay anh. Như thể chúng có một sự rung cảm sống động.
Hạ Lăng hỏi: "Trả thù một chút là làm gì?"
"Rất đơn giản!", Hạ Mặc Ngôn tiếp tục di chuyển tay và nói nhẹ trong miệng: "Hãy để anh ta bị tai nạn xe hơi hoặc làm cho công ty anh ta phá sản cũng được. Lệ lão gia cũng đã già, vài năm nữa sẽ chết. Mặc dù có chút đau đớn nhưng không phải không thể giải quyết được. "
" Anh ơi... " Hạ Lăng thoáng sợ hãi:"Đây là sự trả thù một chút mà anh đã nói.... "
" Đúng vậy a..." Hạ Mặc Ngôn vẫn nói khá bình tĩnh, như nói điều gì đó đơn giản như ăn một miếng bánh.
Hạ Lăng cảm thấy thật điên rồ: "Sẽ thế nào nếu đó là một cuộc trả thù tận gốc, diệt rễ?"
"Một cuộc trả thù tận gốc...." Lần này, Hạ Mặc Ngôn dừng tay đang tỉa cành hoa và suy nghĩ thêm hai giây nữa: "Như vậy phong thủy bày trận sẽ rất phức tạp, vẫn còn nhiều thứ cần chuẩn bị. Nếu muốn em phải cho anh một chút thời gian. Về lý thuyết mà nói, Lệ gia sẽ tan cửa nát nhà, vạn kiếp không thể cứu vớt. Nam thì làm người hầu, nữ thì làm kỹ nữ. Và thậm chí là làm người ăn xin. Một gia tộc trọn đời không thể thoát khỏi kiếp bần hàn!"
Hạ Lăng nhìn anh trai mình đờ đẫn. Cô hiện tại xem như đã được khai thông. Cô bây giờ mới hiểu vì điều gì mà nhiều người kính trọng anh, thậm chí là sợ anh đến như vậy.
- --------------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @Hương Vũ
- --------------------
1 lần nữa sorry mng vì hôm qua tui quên lịch =))))
Đọc tới đây cảm giác yên tâm truyện sẽ HE 1 cách hoàn mỹ rồu ha mấy bà =)))) mặc dù chuẩn bị ngược tiếp =))