Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 567: Đối đầu
Đối phương có chút sững sờ, họ không nghĩ đến cô lại cứng rắn đến vậy.
Chàng trai trẻ hơi tỉnh trong cơn mê(edit: mình nghĩ là đang phê thuốc @@), khịt mũi: "Chỉ là một trò đùa thôi mà, không phải cô cũng chỉ hát giống như hát rong thôi sao?" Anh ta đưa bạn gái của mình vào xe rồi liền bỏ đi.
Nội tâm Hạ Lăng nhảy tán loạn, vẫn chưa hoàn hồn. "Thật là xui xẻo" Cô nuốt nước miếng quá nhanh đến khô cả miệng. May mắn thay, cô nhanh trí giả vờ gọi cảnh sát để dọa đối phương.
Cô khởi động xe nhưng không biết thế nào mà xe không khởi động được nữa. Xem ra chỉ có thể gọi xe móc đến cẩu đi thôi.
Cô bị sứt đầu mẻ trán và mất một lúc để xử lý vụ tai nạn ở đây với một số tiền không nhỏ. Cô còn phải giải trình với cảnh sát trong một thời gian dài vì gọi điện báo. Sự chậm trễ này cũng có một phần do đài truyền hình bên kia thông báo lịch trễ nên cô không thể đến kịp.
Lâm Úc Nam lái xe đến đón cô, thuận tiện mắng cô một trận.
Cô cúi đầu và im lặng nghe anh mắng, cảm thấy có chút chán nản.
Cuối cùng anh nhận ra có điều gì đó không ổn: "Có chuyện gì với cô vậy? Cô trước đây dường như không phải là một người cẩu thả như vậy?"
Hạ Lăng hỏi: "Bữa từ thiện tối qua, anh đã nghe ngóng về nó như thế nào? Đó căn bản là bữa tiệc kén vợ do Lệ lão gia tổ chức cho Lệ Lôi. Không phải là những người phụ nữ giàu có, danh giá thì không đủ điều kiện để vào. Tôi thiếu chút nữa là bị đuổi ra ngoài!"
Lâm Úc Nam nghe đến ngây người: "Cái gì cơ?"
Anh trực tiếp dừng xe ngay bên lề đường và gọi điện thoại điều tra. Cuối cùng, anh cúp điện thoại, thần sắc có phần khó coi: "Chúng ta bị Lệ lão gia chơi xỏ rồi! Ông ta tuyên bố rằng đó chỉ là bữa tiệc từ thiện. Không có rò rỉ thông tin nào về câu chuyện kén vợ bí ẩn kia. Ước chừng là cố ý gài bẫy cô, muốn cô rơi vào bẫy để nhận ra sự chênh lệch, khác biệt giữa cô và Lệ Lôi để giết bỏ hoàn toàn hy vọng của cô!"
Hạ Lăng im lặng trong chốc lát:" Tôi nghĩ không phải Lệ lão gia là người phái gửi thư mời gửi đến cho tôi!"
"Ngoại trừ ông ấy thì còn ai? " Lâm Úc Nam nói:" Không thể nào là Lệ Lôi!"
Nghĩ đến bộ dạng Lệ Lôi sáng nay, tâm trạng của Hạ Lăng càng tồi tệ hơn." Tại sao? Rõ ràng anh là người lỡ hẹn tối qua mà sáng nay anh lại nghiêm khắc trách móc cô. Trong khi đó, cô đợi anh cả đêm, bị thương, bị bệnh. Hơn nữa, cô còn đơn độc phòng ngừa Bùi Tử Hoành đột nhập vào nhà. Có phải là do cô làm vậy là không đúng?"
Đêm qua, khi vướng vào loại tình huống đó cô có thể làm gì?
Có lẽ, cô không nên tử tế với Bùi Tử Hoành như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù chia tay, cô vẫn không thể coi anh là kẻ thù. Nhiều năm ở với nhau như vậy, anh ta là ân nhân nuôi dưỡng, ân nhân cứu mạng. Há có thể phai mờ nhanh đến vây? Huống chi đêm qua anh ấy còn đến để chăm sóc cô.
Cô mong chờ Lệ Lôi nhưng Lệ Lôi đã không xuất hiện vào lúc đó.
Cô cúi đầu không nói gì, đau buồn.
Lâm Úc Nam cẩn thận hỏi cô về tất cả sự việc trong buổi tiệc tối qua. Cô nói sự thật nhưng bỏ qua tất cả các chuyện xảy ra sau buổi tiệc. Lâm Úc Nam nhẹ nhõm nhưng nói thêm: "Đây không phải là vẫn không bị đuổi ra khỏi đó ư? Không quan trọng, Lệ Lôi đã để cô nhận một người anh trai kết nghĩa. Về sau, cánh báo chí họ có thể đề cập rằng cô là em gái kết nghĩa của Đỗ Vân Phong, còn có thể nâng cao giá trị của cô.."
Trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến danh lợi của cô hơn cả. Anh không quan tâm nhiều đến thế giới tình cảm, nội tâm của cô.
Hạ Lăng từ lâu đã biết rằng anh là người như vậy nên cô không muốn tranh luận. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Anh không được đề cập đến Đỗ Vân Phong trong lúc quảng bá hình ảnh. Anh ta không thích tôi. Lúc ấy chẳng qua là vấn đề cấp bách rất có thể sau này anh ta sẽ không thừa nhận chuyện này!"
Lâm Úc Nam bật ra một câu bực tức:"Nói như vậy, bữa tiệc này, chúng ta cái gì cũng bất lợi!."
Đầu cô mơ hồ đau lên.
"Tôi đang bị bệnh. Không thoải mái, muốn ngủ một lúc!"
Lâm Úc Nam sau đó mới nhận thấy cô có vẻ xanh xao, đưa tay lên sờ trán cô: "Tôi đưa cô đến bệnh viện. Cô phải khỏe lên một chút. Buổi tối nay có buổi quảng bá hình ảnh cần cô nhất thiết thực hiện. Nếu cô muốn chết thì cô phải sống qua đêm nay mới được phép chết! "
Hạ Lăng:"... "
Mặc dù biết anh ấy đang đùa nhưng cô vẫn ở trong trạng thái tồi tệ không thôi.
Kiếp trước lúc bị bệnh, Bùi Tử Hoành hiếm khi cho cô uống thuốc tây, nói rằng uống thuốc đó không tốt đều là chậm rãi điều trị. Sau đó nếu không khỏi thì bắt cô uống thuốc Đông Y. Tuyệt đối không cho phép cô đụng vào những viên thuốc kháng sinh.
Sau này khi ở với Lệ Lôi, khi cô bệnh, anh cũng quan tâm đến cô.
Tuy nhiên, Lâm Úc Nam thì khác. Anh ấy không quan tâm đến sức khỏe của cô. Anh trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, bắt cô uống vài viên thuốc kháng sinh: "Sau khi lên xe, cô hãy ngồi ghế sau để tận dụng thời gian mà ngủ. Quảng cáo quay đêm nay cũng là từ đài truyền hình Hòa Bình. Cô đã để cho người ta leo cây một lần vào ban sáng nhưng nếu cô lại hủy buổi chụo hình vào ban đêm nữa, về sau cũng đừng có mong có cơ hội hợp tác nữa!"
Cô cứ thế gật đầu và thực sự tận dụng thời gian để ngủ trên xe.
Có lẽ là thuốc đã có tác dụng. Khi cô thức dậy, người cảm giác tràn đầy năng lượng hơn. Mặc dù đầu vẫn có chút nặng nhưng nếu không chú ý nhiều sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim.
Ở một nơi vắng vẻ, không có nhà.
Ekip đã chuẩn bị hai xe giường nằm cho cả các nghệ sĩ và nhân viên tiện nghỉ ngơi.
Với sự giúp đỡ của các nhân viên, Hạ Lăng nhanh chóng trang điểm, mặc trang phục và lấy tinh thần để chụp. Vì khả năng tập trung lúc làm việc của cô rất cao nên mặc dù cô bị bệnh nhưng hầu hết khung hình đều có thể hoàn thiện trong một lần diễn. Có một vài cảnh đã phải diễn đi diễn lại nhiều lần chỉ vì đạo diễn muốn xem từ nhiều góc độ khác nhau.
Sau đó là thay đổi bối cảnh khác.
Các nghệ sĩ và đoàn làm phim đến và đi vô cùng bận rộn, tạm thời không để tâm gì quá đến cô. Cô rút lui đến một chiếc xe gần đó để nghỉ ngơi. Khi cô vừa quay, có lẽ do trời trở lạnh khiến cơn đau đầu của cô trở nên tồi tệ hơn. Hai bên Thái Dương và đầu óc cô dường như chỉ muốn vỡ tung.
Cô chui vào xe. Bên trong tối om, chỉ có một chiếc đèn nhỏ màu vàng mờ trên bàn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Cô đi về phía chiếc đèn và muốn cầm nó lên và nhìn môi trường xung quanh. Cô nhớ là đã nhìn thấy chiếc chăn bông khi cô đang trang điểm ở đâu. Nếu cô có thể tìm thấy nó để đắp, cô sẽ cảm thấy tốt hơn.
Ai biết được, trước khi cô đi về phía đèn pin. Đột nhiên với một tiếng rít to, cánh cửa xe đóng lại.
"Ai?" Cô sợ hãi, quay lại.
Trong bóng tối phía bên kia cánh cửa, một người từ từ bước ra. Khuôn mặt và dáng người hệt như một người mẫu nam body chuẩn. Anh ta mặc chiếc áo màu tối, là Lệ Lôi. Anh nhìn cô và thì thầm: "Tiểu Lăng!"
"Anh đến đây làm gì?" Hạ Lăng bị anh dọa sợ hãi không nhỏ, trong giọng nói có chút khó chịu.
Anh bước về phía trước một bước: "Anh đến xem em có ổn không? Anh muốn hỏi em tại sao lại ở bên Bùi Tử Hoành đêm qua?" Anh chỉ bỏ cô một đêm, cô lại để Bùi Tử Hoành leo lên giường. Lệ Lôi rất đau lòng và còn có cả sự tức giận không thể kiềm chế lại được. Bây giờ anh cảm thấy tình cảm của họ trở nên thật mỏng manh.
Cho dù anh cố gắng bao nhiêu, nhiều như vậy nhưng so ra vẫn là kém hơn tình cảm của cô và Bùi Tử Hoành trong kiếp trước và cả kiếp này, còn cả đứa trẻ mà cô đã sinh ra. Vậy nên cô có thể sẽ trở về bên người đàn ông kia vào lúc nào đó sao?
Hạ Lăng nhìn anh với ánh mắt buồn bã pha chút giận dữ: "Anh ở đây chính là để hỏi em điều này phải không? Anh không giải thích hành vi tối qua của anh à? Lệ Lôi, anh có biết em đợi anh không? Vì cái gì anh lại không nghe điện thoại của em? "
"Anh không nhận được cuộc gọi nào của em. " Lệ Lôi nói: " Em gọi cho anh vào lúc nào?"
" Sau khi bữa tiệc kết thúc. " Hạ Lăng nhìn anh: "Em đã gọi rất nhiều lần. Anh làm sao mà không nhận được cuộc gọi nào? Lệ Lôi, anh không nói với em rằng anh tổ chức kén vợ. Thậm chí, anh từ chối trả lời điện thoại của em để hẹn gặp và đưa một người phụ nữ khác về nhà, anh rốt cuộc xem em là cái gì? "
- -----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- -----------------
Thật sự là không biết khi nào hai người này mới hết sóng gió nữa =)))
Chàng trai trẻ hơi tỉnh trong cơn mê(edit: mình nghĩ là đang phê thuốc @@), khịt mũi: "Chỉ là một trò đùa thôi mà, không phải cô cũng chỉ hát giống như hát rong thôi sao?" Anh ta đưa bạn gái của mình vào xe rồi liền bỏ đi.
Nội tâm Hạ Lăng nhảy tán loạn, vẫn chưa hoàn hồn. "Thật là xui xẻo" Cô nuốt nước miếng quá nhanh đến khô cả miệng. May mắn thay, cô nhanh trí giả vờ gọi cảnh sát để dọa đối phương.
Cô khởi động xe nhưng không biết thế nào mà xe không khởi động được nữa. Xem ra chỉ có thể gọi xe móc đến cẩu đi thôi.
Cô bị sứt đầu mẻ trán và mất một lúc để xử lý vụ tai nạn ở đây với một số tiền không nhỏ. Cô còn phải giải trình với cảnh sát trong một thời gian dài vì gọi điện báo. Sự chậm trễ này cũng có một phần do đài truyền hình bên kia thông báo lịch trễ nên cô không thể đến kịp.
Lâm Úc Nam lái xe đến đón cô, thuận tiện mắng cô một trận.
Cô cúi đầu và im lặng nghe anh mắng, cảm thấy có chút chán nản.
Cuối cùng anh nhận ra có điều gì đó không ổn: "Có chuyện gì với cô vậy? Cô trước đây dường như không phải là một người cẩu thả như vậy?"
Hạ Lăng hỏi: "Bữa từ thiện tối qua, anh đã nghe ngóng về nó như thế nào? Đó căn bản là bữa tiệc kén vợ do Lệ lão gia tổ chức cho Lệ Lôi. Không phải là những người phụ nữ giàu có, danh giá thì không đủ điều kiện để vào. Tôi thiếu chút nữa là bị đuổi ra ngoài!"
Lâm Úc Nam nghe đến ngây người: "Cái gì cơ?"
Anh trực tiếp dừng xe ngay bên lề đường và gọi điện thoại điều tra. Cuối cùng, anh cúp điện thoại, thần sắc có phần khó coi: "Chúng ta bị Lệ lão gia chơi xỏ rồi! Ông ta tuyên bố rằng đó chỉ là bữa tiệc từ thiện. Không có rò rỉ thông tin nào về câu chuyện kén vợ bí ẩn kia. Ước chừng là cố ý gài bẫy cô, muốn cô rơi vào bẫy để nhận ra sự chênh lệch, khác biệt giữa cô và Lệ Lôi để giết bỏ hoàn toàn hy vọng của cô!"
Hạ Lăng im lặng trong chốc lát:" Tôi nghĩ không phải Lệ lão gia là người phái gửi thư mời gửi đến cho tôi!"
"Ngoại trừ ông ấy thì còn ai? " Lâm Úc Nam nói:" Không thể nào là Lệ Lôi!"
Nghĩ đến bộ dạng Lệ Lôi sáng nay, tâm trạng của Hạ Lăng càng tồi tệ hơn." Tại sao? Rõ ràng anh là người lỡ hẹn tối qua mà sáng nay anh lại nghiêm khắc trách móc cô. Trong khi đó, cô đợi anh cả đêm, bị thương, bị bệnh. Hơn nữa, cô còn đơn độc phòng ngừa Bùi Tử Hoành đột nhập vào nhà. Có phải là do cô làm vậy là không đúng?"
Đêm qua, khi vướng vào loại tình huống đó cô có thể làm gì?
Có lẽ, cô không nên tử tế với Bùi Tử Hoành như vậy.
Tuy nhiên, mặc dù chia tay, cô vẫn không thể coi anh là kẻ thù. Nhiều năm ở với nhau như vậy, anh ta là ân nhân nuôi dưỡng, ân nhân cứu mạng. Há có thể phai mờ nhanh đến vây? Huống chi đêm qua anh ấy còn đến để chăm sóc cô.
Cô mong chờ Lệ Lôi nhưng Lệ Lôi đã không xuất hiện vào lúc đó.
Cô cúi đầu không nói gì, đau buồn.
Lâm Úc Nam cẩn thận hỏi cô về tất cả sự việc trong buổi tiệc tối qua. Cô nói sự thật nhưng bỏ qua tất cả các chuyện xảy ra sau buổi tiệc. Lâm Úc Nam nhẹ nhõm nhưng nói thêm: "Đây không phải là vẫn không bị đuổi ra khỏi đó ư? Không quan trọng, Lệ Lôi đã để cô nhận một người anh trai kết nghĩa. Về sau, cánh báo chí họ có thể đề cập rằng cô là em gái kết nghĩa của Đỗ Vân Phong, còn có thể nâng cao giá trị của cô.."
Trong đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến danh lợi của cô hơn cả. Anh không quan tâm nhiều đến thế giới tình cảm, nội tâm của cô.
Hạ Lăng từ lâu đã biết rằng anh là người như vậy nên cô không muốn tranh luận. Cô chỉ nhẹ nhàng nói: "Anh không được đề cập đến Đỗ Vân Phong trong lúc quảng bá hình ảnh. Anh ta không thích tôi. Lúc ấy chẳng qua là vấn đề cấp bách rất có thể sau này anh ta sẽ không thừa nhận chuyện này!"
Lâm Úc Nam bật ra một câu bực tức:"Nói như vậy, bữa tiệc này, chúng ta cái gì cũng bất lợi!."
Đầu cô mơ hồ đau lên.
"Tôi đang bị bệnh. Không thoải mái, muốn ngủ một lúc!"
Lâm Úc Nam sau đó mới nhận thấy cô có vẻ xanh xao, đưa tay lên sờ trán cô: "Tôi đưa cô đến bệnh viện. Cô phải khỏe lên một chút. Buổi tối nay có buổi quảng bá hình ảnh cần cô nhất thiết thực hiện. Nếu cô muốn chết thì cô phải sống qua đêm nay mới được phép chết! "
Hạ Lăng:"... "
Mặc dù biết anh ấy đang đùa nhưng cô vẫn ở trong trạng thái tồi tệ không thôi.
Kiếp trước lúc bị bệnh, Bùi Tử Hoành hiếm khi cho cô uống thuốc tây, nói rằng uống thuốc đó không tốt đều là chậm rãi điều trị. Sau đó nếu không khỏi thì bắt cô uống thuốc Đông Y. Tuyệt đối không cho phép cô đụng vào những viên thuốc kháng sinh.
Sau này khi ở với Lệ Lôi, khi cô bệnh, anh cũng quan tâm đến cô.
Tuy nhiên, Lâm Úc Nam thì khác. Anh ấy không quan tâm đến sức khỏe của cô. Anh trực tiếp đưa cô đến bệnh viện, bắt cô uống vài viên thuốc kháng sinh: "Sau khi lên xe, cô hãy ngồi ghế sau để tận dụng thời gian mà ngủ. Quảng cáo quay đêm nay cũng là từ đài truyền hình Hòa Bình. Cô đã để cho người ta leo cây một lần vào ban sáng nhưng nếu cô lại hủy buổi chụo hình vào ban đêm nữa, về sau cũng đừng có mong có cơ hội hợp tác nữa!"
Cô cứ thế gật đầu và thực sự tận dụng thời gian để ngủ trên xe.
Có lẽ là thuốc đã có tác dụng. Khi cô thức dậy, người cảm giác tràn đầy năng lượng hơn. Mặc dù đầu vẫn có chút nặng nhưng nếu không chú ý nhiều sẽ không ảnh hưởng đến việc quay phim.
Ở một nơi vắng vẻ, không có nhà.
Ekip đã chuẩn bị hai xe giường nằm cho cả các nghệ sĩ và nhân viên tiện nghỉ ngơi.
Với sự giúp đỡ của các nhân viên, Hạ Lăng nhanh chóng trang điểm, mặc trang phục và lấy tinh thần để chụp. Vì khả năng tập trung lúc làm việc của cô rất cao nên mặc dù cô bị bệnh nhưng hầu hết khung hình đều có thể hoàn thiện trong một lần diễn. Có một vài cảnh đã phải diễn đi diễn lại nhiều lần chỉ vì đạo diễn muốn xem từ nhiều góc độ khác nhau.
Sau đó là thay đổi bối cảnh khác.
Các nghệ sĩ và đoàn làm phim đến và đi vô cùng bận rộn, tạm thời không để tâm gì quá đến cô. Cô rút lui đến một chiếc xe gần đó để nghỉ ngơi. Khi cô vừa quay, có lẽ do trời trở lạnh khiến cơn đau đầu của cô trở nên tồi tệ hơn. Hai bên Thái Dương và đầu óc cô dường như chỉ muốn vỡ tung.
Cô chui vào xe. Bên trong tối om, chỉ có một chiếc đèn nhỏ màu vàng mờ trên bàn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Cô đi về phía chiếc đèn và muốn cầm nó lên và nhìn môi trường xung quanh. Cô nhớ là đã nhìn thấy chiếc chăn bông khi cô đang trang điểm ở đâu. Nếu cô có thể tìm thấy nó để đắp, cô sẽ cảm thấy tốt hơn.
Ai biết được, trước khi cô đi về phía đèn pin. Đột nhiên với một tiếng rít to, cánh cửa xe đóng lại.
"Ai?" Cô sợ hãi, quay lại.
Trong bóng tối phía bên kia cánh cửa, một người từ từ bước ra. Khuôn mặt và dáng người hệt như một người mẫu nam body chuẩn. Anh ta mặc chiếc áo màu tối, là Lệ Lôi. Anh nhìn cô và thì thầm: "Tiểu Lăng!"
"Anh đến đây làm gì?" Hạ Lăng bị anh dọa sợ hãi không nhỏ, trong giọng nói có chút khó chịu.
Anh bước về phía trước một bước: "Anh đến xem em có ổn không? Anh muốn hỏi em tại sao lại ở bên Bùi Tử Hoành đêm qua?" Anh chỉ bỏ cô một đêm, cô lại để Bùi Tử Hoành leo lên giường. Lệ Lôi rất đau lòng và còn có cả sự tức giận không thể kiềm chế lại được. Bây giờ anh cảm thấy tình cảm của họ trở nên thật mỏng manh.
Cho dù anh cố gắng bao nhiêu, nhiều như vậy nhưng so ra vẫn là kém hơn tình cảm của cô và Bùi Tử Hoành trong kiếp trước và cả kiếp này, còn cả đứa trẻ mà cô đã sinh ra. Vậy nên cô có thể sẽ trở về bên người đàn ông kia vào lúc nào đó sao?
Hạ Lăng nhìn anh với ánh mắt buồn bã pha chút giận dữ: "Anh ở đây chính là để hỏi em điều này phải không? Anh không giải thích hành vi tối qua của anh à? Lệ Lôi, anh có biết em đợi anh không? Vì cái gì anh lại không nghe điện thoại của em? "
"Anh không nhận được cuộc gọi nào của em. " Lệ Lôi nói: " Em gọi cho anh vào lúc nào?"
" Sau khi bữa tiệc kết thúc. " Hạ Lăng nhìn anh: "Em đã gọi rất nhiều lần. Anh làm sao mà không nhận được cuộc gọi nào? Lệ Lôi, anh không nói với em rằng anh tổ chức kén vợ. Thậm chí, anh từ chối trả lời điện thoại của em để hẹn gặp và đưa một người phụ nữ khác về nhà, anh rốt cuộc xem em là cái gì? "
- -----------------
Dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- -----------------
Thật sự là không biết khi nào hai người này mới hết sóng gió nữa =)))