Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 552: Vị khách không mời
Hạ Lăng bây giờ là Tiểu thiên hậu. Số lượng công việc của cô bắt đầu tăng không ngừng nghỉ. Nhóm người của cô bận rộn suốt ngày chỉ để đối phó với lượng yêu cầu đó. Nếu lúc đó Lâm Úc Nam không tham gia vào quản lí thì sau này cô vẫn phải tuyển thêm nhiều nhân viên. Sự bổ sung của anh ta giúp cho cô giảm thiểu và tránh những rắc rối không cần có.
Khả năng làm việc của Lâm Úc Nam rất tốt. Thông báo sàng lọc và mức độ quan hệ công chúng rất hoàn hảo. Chẳng bao lâu anh đã giúp cô củng cố được danh tiếng và địa vị của mình, để cô xứng với danh xưng "Tiểu thiên hậu", để bên ngoài không còn gì bất mãn với cô. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Buổi concert solo đầu tiên của cô bắt đầu chuẩn bị.
Vào cuối xuân sang đến đầu hè.
Có lẽ do sự thay đổi thời tiết hay có thể trong thời gian này công việc quá bận rộn nên khi Hạ Lăng thức dậy vào sáng sớm thường cảm thấy rất khó chịu, chóng mặt. Cô ngồi trên giường sụt sịt mũi "Chắc là cảm lạnh rồi."
"Lệ Lôi..." Cô theo bản năng xoa lưng người bên cạnh, kéo mũi anh một cách thích thú.
Lệ Lôi nắm lấy tay cô: "Xa anh chút, anh bị cảm rồi. Không muốn lây cho em."
Cô tỉnh dậy, lấy đôi mắt ngấn lệ yếu ớt nhìn anh: "Em cũng bị cảm lạnh." Giọng nói cô bực bội ý chỉ không biết ai là người lây nhiễm. Mà dù sao thì cả hai đều đã bị cảm lạnh. Cô nhích lại gần, ôm chặt Boss lớn.
Lệ Lôi không biết nên khóc hay cười, chỉ đành dỗ dành cô: "Ngoan ngoan, để anh dậy, anh sẽ đi tìm thuốc."
"Uống quá nhiều thuốc là không tốt." Giọng cô mơ hồ. Người ta nói rằng thuốc cảm lạnh là thuốc làm thuyên giảm các triệu chứng nhưng không trị tận gốc. Chỉ có thể làm giảm bớt các triệu chứng một cách hời hợt, không thể thực sự làm tốt trạng thái của cơ thể lên. Khi ở Bùi gia, cô đã xử lý cái lạnh của mình như thế nào...? Cô suy nghĩ một lúc lâu, nhắm mắt lại, lần nữa ôm Lệ Lôi, "Em muốn uống nước gừng pha đường nâu, hoặc trà chua hay lê hầm cũng được."
"Được, được, anh sẽ làm cho em." Boss nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Cô trả lời bằng giọng nhẹ nhàng rồi nhắm mắt muốn ngủ thêm chút nhưng lại đột nhiên nhớ ra rằng anh cũng bị cảm lạnh. "Không," cô nói, "Anh nằm xuống, em sẽ làm cho anh."
Lệ Lôi choáng váng. Có một sự ngọt ngào khẽ lan tỏa trong lòng anh. Tiểu Lăng là đang lo lắng cho anh, mặc dù bản thân cũng bị cảm lạnh. Như một dòng nước ấm chảy vào tim anh. Anh thực sự lại thêm phần yêu cô rồi. "Không sao đâu, anh sẽ làm. Em vụng về như vậy, đừng gây rối."
"Em không có." Hạ Lăng hất mũi lên, bò xuống giường và nặng nề kéo áo choàng đi về phía phòng bếp. Trước đây đều là Lệ Lôi chăm sóc cô. Anh lại rất hiếm khi bị ốm. Đây là cơ hội để cô đáp trả lại anh.
Hạ Lăng tìm thấy một quả lê từ giỏ trái cây. Cô vặn vòi, tuỳ tiện rửa chút, sau đó mới bắt đầu cắt. Những kỹ năng nấu ăn của cô đều là Lệ Lôi ép buộc học mà có, dù vậy thì vẫn rất thảm hại. Khi tiến hành lột vỏ quả lê cô cũng không cẩn thân có chút cắt vào phần nhân bên trong. Sau khi hoàn thành thì cơ bản chỉ còn lõi lê chẳng đáng là bao.
Hạ Lăng im lặng nhìn chằm chằm vào lõi quả lê trong tay cô.
Ở phía sau, anh nhếch miệng nở một nụ cười.
Cô quay lại, tâm trí có hơi đờ đẫn. Khi thấy một Boss chăm chú nhìn, đứng đó cô không thể không tức giận: "Hừ, cái này không làm cho anh." Nói xong, cô cẩn thận đặt quả lê vào trong miệng.
"Để anh làm." Boss nhẹ nhàng nói, lấy con dao từ tay cô và cầm một quả lê khác.
"Em sẽ làm!" Hạ Lăng không vui.
Boss để cô lấy con dao gọt và lê trong tay, còn anh thì ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hướng dẫn. "Nhìn này", anh cầm tay cô, khẽ thể hiện, "Vết cắt như thế này..."
Cô khẽ nhìn tay mình được anh hướng dẫn di chuyển. Thật kỳ diệu, chẳng mấy chốc đã cắt ra một quả lê hoàn chỉnh, đẹp đẽ.
"Tuyệt vời." Cô lẩm bẩm.
Boss cúi đầu và mỉm cười, bí mật hôn vào tai cô: "Anh sẽ nấu cho em."
"Em sẽ nấu cho anh." Cô vật lộn cãi lại.
"Vậy, chúng ta cùng làm." Giọng anh khàn khàn.
Anh giúp cô đo lượng đường, hai người cùng nấu một nồi súp lê tuyết. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không gian, vô cùng ấm áp. Thậm chí Nhị Mao và Mao Đoàn Tử cũng không thể cưỡng được sự cám dỗ của mùi hương.
"Cái này không dành cho ngươi." Lệ Lôi giúp Hạ Lăng múc súp lê tuyết vào bát, anh mỉm cười với Nhị Mao và nói, "Tiểu Lăng là làm cho ta."
Nhị Mao ném cho anh ta một cái nhìn "ấu trĩ" rồi lặng lẽ bỏ đi với Mao Đoàn Tử.
Hạ Lăng đặt chiếc bát lên bàn, kiểm tra độ nóng, đưa thìa súp đến miệng Lê Lôi: "Thử đi.
Anh nhấp một ngụm trong tay cô, rất ngọt ngào, thật sự chiếm trọn đong đầy cả trái tim anh.
"Mọi thứ em làm đều rất ngon." Anh mỉm cười ngây ngô.
"Rõ ràng là anh đã làm." Hạ Lăng khônh khỏi bối rối. Dù bị cảm lạnh nhưng tâm trí cô vẫn biết ai góp phần nhiều nhất cho món súp này "Quả thật rất ngon."
Hương vị không giống như khi cô ở nhà của Bùi Tử Hoành.
Ở đây, hương vị rất ngọt ngào và còn đáng nhớ hơn.
Hai người đang ngồi ở bàn ăn nhỏ. Sau khi ăn hết súp lê tuyết thì cả hai trông có vẻ nhiều năng lượng hơn.
"Nhớ đừng uống thuốc", Hạ Lăng nói với anh, "Em sẽ nấu cháo cho anh vào buổi tối và làm chút salad rau nữa."
"Được." Lệ Lôi nhếch mép. Thực tế, anh không có thói quen uống thuốc khi cảm lạnh. Lý do tại sao anh có thuốc cảm chỉ là vì có Tiểu Lăng sống chung nên anh phải chuẩn bị tất cả đầy đủ. Tuy nhiên, Lệ Lôi không nói chuyện này ra, anh vẫn còn rất thèm muốn cảm giác được chăm sóc nha.
Hạ Lăng rất hài lòng khi thấy anh ngoan ngoãn như thế này, cô đi xuống cầu thang và cùng anh đi đến Thiên Nghệ
Hôm nay, cô bị cảm lạnh nên không thể vào phòng thu. Cô đã xử lý một cuộc phỏng vấn với Lâm Úc Nam, lên lịch cho tháng tiếp theo và đi mua một số quần áo. Vào buổi chiều, cô nhớ là muốn nấu cho Lệ Lôi buổi tối. Vì vậy đã nhà trợ lý nhanh chóng vào hiệu sách để mua một vài cuốn sách nấu ăn và về nhà sớm, lên kế hoạch thực hành trước.
Cô vẫn có chút ốm, còn hơi lảo đảo.
Lâm Úc Nam lo lắng hỏi: "Cô có thể làm được không vậy?"
Hạ Lăng trả lời: "Bệnh nhỏ, không có trở ngại gì. Một chút sẽ qua." Thuốc sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, cả sự nhạy cảm của cổ họng sẽ giảm đi. Đó có thể là chuyện nhỏ đối với người bình thường, nhưng là cả vấn đề với cô
Lâm Úc Nam nói tiếp: "Cô không thể nấu ăn trong tình trạng này được. Tìm một người giúp việc làm đi, cô nên nằm xuống và nghỉ ngơi thật tốt."
Hạ Lăng chỉ lẳng lặng trả lời lại: "Tôi muốn làm cho Lệ Lôi." Boss thường quá mạnh mẽ và cứ như người bất khả xâm phạm - không dễ bệnh tật, không có lúc nào yếu mền, cô không thể tìm ra cơ hội nào khác để quan tâm đến anh. Ngoài ra, sự cố chôn cất đứa bé khiến cô cảm thấy có lỗi. Hiếm khi anh bị ốm nên cô muốn chăm sóc và đền bù cho anh.
Lâm Úc Nam cũng chịu thua cô, đảo mắt lên và quyết định đi cùng cô.
Anh đưa cô đến cầu thang dưới căn hộ, nhìn cô đi vào thang máy rồi mới rời đi.
Đứng yên ngoài cửa căn hộ, Lệ Lôi thường không ở nhà vào lúc này. Sao trong nhà có vẻ có tiếng người? Hạ Lăng dựa theo trí nhớ của cô, điềm nhiên mở khóa điện từ và bước vào nhà. Khi bước vào cô thấy trong căn phòng có rất nhiều người.
Ngồi ở trung tâm ghế sofa là một ông lão có mái tóc bạc trắng.
- ---------------------------------------
Dịch giả: Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: Nguyễn Quynh Anh
Khả năng làm việc của Lâm Úc Nam rất tốt. Thông báo sàng lọc và mức độ quan hệ công chúng rất hoàn hảo. Chẳng bao lâu anh đã giúp cô củng cố được danh tiếng và địa vị của mình, để cô xứng với danh xưng "Tiểu thiên hậu", để bên ngoài không còn gì bất mãn với cô. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Buổi concert solo đầu tiên của cô bắt đầu chuẩn bị.
Vào cuối xuân sang đến đầu hè.
Có lẽ do sự thay đổi thời tiết hay có thể trong thời gian này công việc quá bận rộn nên khi Hạ Lăng thức dậy vào sáng sớm thường cảm thấy rất khó chịu, chóng mặt. Cô ngồi trên giường sụt sịt mũi "Chắc là cảm lạnh rồi."
"Lệ Lôi..." Cô theo bản năng xoa lưng người bên cạnh, kéo mũi anh một cách thích thú.
Lệ Lôi nắm lấy tay cô: "Xa anh chút, anh bị cảm rồi. Không muốn lây cho em."
Cô tỉnh dậy, lấy đôi mắt ngấn lệ yếu ớt nhìn anh: "Em cũng bị cảm lạnh." Giọng nói cô bực bội ý chỉ không biết ai là người lây nhiễm. Mà dù sao thì cả hai đều đã bị cảm lạnh. Cô nhích lại gần, ôm chặt Boss lớn.
Lệ Lôi không biết nên khóc hay cười, chỉ đành dỗ dành cô: "Ngoan ngoan, để anh dậy, anh sẽ đi tìm thuốc."
"Uống quá nhiều thuốc là không tốt." Giọng cô mơ hồ. Người ta nói rằng thuốc cảm lạnh là thuốc làm thuyên giảm các triệu chứng nhưng không trị tận gốc. Chỉ có thể làm giảm bớt các triệu chứng một cách hời hợt, không thể thực sự làm tốt trạng thái của cơ thể lên. Khi ở Bùi gia, cô đã xử lý cái lạnh của mình như thế nào...? Cô suy nghĩ một lúc lâu, nhắm mắt lại, lần nữa ôm Lệ Lôi, "Em muốn uống nước gừng pha đường nâu, hoặc trà chua hay lê hầm cũng được."
"Được, được, anh sẽ làm cho em." Boss nhẹ nhàng nói.
"Ừm." Cô trả lời bằng giọng nhẹ nhàng rồi nhắm mắt muốn ngủ thêm chút nhưng lại đột nhiên nhớ ra rằng anh cũng bị cảm lạnh. "Không," cô nói, "Anh nằm xuống, em sẽ làm cho anh."
Lệ Lôi choáng váng. Có một sự ngọt ngào khẽ lan tỏa trong lòng anh. Tiểu Lăng là đang lo lắng cho anh, mặc dù bản thân cũng bị cảm lạnh. Như một dòng nước ấm chảy vào tim anh. Anh thực sự lại thêm phần yêu cô rồi. "Không sao đâu, anh sẽ làm. Em vụng về như vậy, đừng gây rối."
"Em không có." Hạ Lăng hất mũi lên, bò xuống giường và nặng nề kéo áo choàng đi về phía phòng bếp. Trước đây đều là Lệ Lôi chăm sóc cô. Anh lại rất hiếm khi bị ốm. Đây là cơ hội để cô đáp trả lại anh.
Hạ Lăng tìm thấy một quả lê từ giỏ trái cây. Cô vặn vòi, tuỳ tiện rửa chút, sau đó mới bắt đầu cắt. Những kỹ năng nấu ăn của cô đều là Lệ Lôi ép buộc học mà có, dù vậy thì vẫn rất thảm hại. Khi tiến hành lột vỏ quả lê cô cũng không cẩn thân có chút cắt vào phần nhân bên trong. Sau khi hoàn thành thì cơ bản chỉ còn lõi lê chẳng đáng là bao.
Hạ Lăng im lặng nhìn chằm chằm vào lõi quả lê trong tay cô.
Ở phía sau, anh nhếch miệng nở một nụ cười.
Cô quay lại, tâm trí có hơi đờ đẫn. Khi thấy một Boss chăm chú nhìn, đứng đó cô không thể không tức giận: "Hừ, cái này không làm cho anh." Nói xong, cô cẩn thận đặt quả lê vào trong miệng.
"Để anh làm." Boss nhẹ nhàng nói, lấy con dao từ tay cô và cầm một quả lê khác.
"Em sẽ làm!" Hạ Lăng không vui.
Boss để cô lấy con dao gọt và lê trong tay, còn anh thì ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng hướng dẫn. "Nhìn này", anh cầm tay cô, khẽ thể hiện, "Vết cắt như thế này..."
Cô khẽ nhìn tay mình được anh hướng dẫn di chuyển. Thật kỳ diệu, chẳng mấy chốc đã cắt ra một quả lê hoàn chỉnh, đẹp đẽ.
"Tuyệt vời." Cô lẩm bẩm.
Boss cúi đầu và mỉm cười, bí mật hôn vào tai cô: "Anh sẽ nấu cho em."
"Em sẽ nấu cho anh." Cô vật lộn cãi lại.
"Vậy, chúng ta cùng làm." Giọng anh khàn khàn.
Anh giúp cô đo lượng đường, hai người cùng nấu một nồi súp lê tuyết. Hương thơm ngọt ngào lan tỏa trong không gian, vô cùng ấm áp. Thậm chí Nhị Mao và Mao Đoàn Tử cũng không thể cưỡng được sự cám dỗ của mùi hương.
"Cái này không dành cho ngươi." Lệ Lôi giúp Hạ Lăng múc súp lê tuyết vào bát, anh mỉm cười với Nhị Mao và nói, "Tiểu Lăng là làm cho ta."
Nhị Mao ném cho anh ta một cái nhìn "ấu trĩ" rồi lặng lẽ bỏ đi với Mao Đoàn Tử.
Hạ Lăng đặt chiếc bát lên bàn, kiểm tra độ nóng, đưa thìa súp đến miệng Lê Lôi: "Thử đi.
Anh nhấp một ngụm trong tay cô, rất ngọt ngào, thật sự chiếm trọn đong đầy cả trái tim anh.
"Mọi thứ em làm đều rất ngon." Anh mỉm cười ngây ngô.
"Rõ ràng là anh đã làm." Hạ Lăng khônh khỏi bối rối. Dù bị cảm lạnh nhưng tâm trí cô vẫn biết ai góp phần nhiều nhất cho món súp này "Quả thật rất ngon."
Hương vị không giống như khi cô ở nhà của Bùi Tử Hoành.
Ở đây, hương vị rất ngọt ngào và còn đáng nhớ hơn.
Hai người đang ngồi ở bàn ăn nhỏ. Sau khi ăn hết súp lê tuyết thì cả hai trông có vẻ nhiều năng lượng hơn.
"Nhớ đừng uống thuốc", Hạ Lăng nói với anh, "Em sẽ nấu cháo cho anh vào buổi tối và làm chút salad rau nữa."
"Được." Lệ Lôi nhếch mép. Thực tế, anh không có thói quen uống thuốc khi cảm lạnh. Lý do tại sao anh có thuốc cảm chỉ là vì có Tiểu Lăng sống chung nên anh phải chuẩn bị tất cả đầy đủ. Tuy nhiên, Lệ Lôi không nói chuyện này ra, anh vẫn còn rất thèm muốn cảm giác được chăm sóc nha.
Hạ Lăng rất hài lòng khi thấy anh ngoan ngoãn như thế này, cô đi xuống cầu thang và cùng anh đi đến Thiên Nghệ
Hôm nay, cô bị cảm lạnh nên không thể vào phòng thu. Cô đã xử lý một cuộc phỏng vấn với Lâm Úc Nam, lên lịch cho tháng tiếp theo và đi mua một số quần áo. Vào buổi chiều, cô nhớ là muốn nấu cho Lệ Lôi buổi tối. Vì vậy đã nhà trợ lý nhanh chóng vào hiệu sách để mua một vài cuốn sách nấu ăn và về nhà sớm, lên kế hoạch thực hành trước.
Cô vẫn có chút ốm, còn hơi lảo đảo.
Lâm Úc Nam lo lắng hỏi: "Cô có thể làm được không vậy?"
Hạ Lăng trả lời: "Bệnh nhỏ, không có trở ngại gì. Một chút sẽ qua." Thuốc sẽ ảnh hưởng đến thần kinh, cả sự nhạy cảm của cổ họng sẽ giảm đi. Đó có thể là chuyện nhỏ đối với người bình thường, nhưng là cả vấn đề với cô
Lâm Úc Nam nói tiếp: "Cô không thể nấu ăn trong tình trạng này được. Tìm một người giúp việc làm đi, cô nên nằm xuống và nghỉ ngơi thật tốt."
Hạ Lăng chỉ lẳng lặng trả lời lại: "Tôi muốn làm cho Lệ Lôi." Boss thường quá mạnh mẽ và cứ như người bất khả xâm phạm - không dễ bệnh tật, không có lúc nào yếu mền, cô không thể tìm ra cơ hội nào khác để quan tâm đến anh. Ngoài ra, sự cố chôn cất đứa bé khiến cô cảm thấy có lỗi. Hiếm khi anh bị ốm nên cô muốn chăm sóc và đền bù cho anh.
Lâm Úc Nam cũng chịu thua cô, đảo mắt lên và quyết định đi cùng cô.
Anh đưa cô đến cầu thang dưới căn hộ, nhìn cô đi vào thang máy rồi mới rời đi.
Đứng yên ngoài cửa căn hộ, Lệ Lôi thường không ở nhà vào lúc này. Sao trong nhà có vẻ có tiếng người? Hạ Lăng dựa theo trí nhớ của cô, điềm nhiên mở khóa điện từ và bước vào nhà. Khi bước vào cô thấy trong căn phòng có rất nhiều người.
Ngồi ở trung tâm ghế sofa là một ông lão có mái tóc bạc trắng.
- ---------------------------------------
Dịch giả: Ân Vĩnh
Chỉnh sửa: Nguyễn Quynh Anh