Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 544: Giọng hát bên bờ sông
Hạ Lăng cảm thấy khó chịu và nằm lên giường. Chẳng mấy chốc, cô ngủ thiếp đi.
Cô ngủ từ buổi chiều và thức dậy khi đã là lúc 9:00 tối. Khi cô mở mắt ra, cô thấy Lệ Lôi trên giường, nhìn cô bằng đôi mắt buồn, lặng lẽ. Hạ Lăng nhích tới gần anh và hỏi Lệ Lôi, “Anh đang làm gì thế?”
Lệ Lôi mỉm cười dịu dàng. Nỗi buồn trong mắt anh biến mất. “Không có gì, chỉ là ngắm em ngủ rất ngon. Chắc em đã mệt lắm.” Anh lại nói, “Muốn dậy ăn tối không?”
Hạ Lăng trả lời, “Em chưa muốn ăn.”
“Vậy em nằm xuống nghỉ thêm một lúc đi.” Lệ Lôi không hề ép buộc cô.
Tất nhiên, Hạ Lăng nằm trên giường một lúc. Đó là thời gian ban đêm ở vùng ngoại ô. Bên ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng không rõ tên đang kêu vo ve, có cả tiếng trẻ con đang chơi đùa. Cô chăm chú lắng nghe, lại nhớ đến đứa con đã chết của mình. Mắt cô dần hoe đỏ, rưng rưng nước mắt.
Nhìn cô, Lệ Lôi đưa tay ôm lấy cô.
Cơ thể cô hơi cứng. Cảnh cô bước ra từ nghĩa địa lóe lên trong tâm trí anh. Sau đó, cô cảm thấy sự thoải mái ở anh không còn như lúc đầu nữa.
Cô tự nhủ rằng mình không nên đưa ra cho Lệ Lôi một yêu cầu như vậy. Cô chỉ là muốn giấu mọi thứ vì cô không muốn anh bị tổn thương.
Tuy nhiên, khi anh bị xem như người ngoài, trái tim cô cảm thấy trống rỗng.
Cô nhẹ nhàng tách ra khỏi cái ôm của anh và ngồi dậy. "Em đi ăn đây."
Lệ Lôi nhìn cô rời khỏi giường rồi nhìn vòng tay trống rỗng của mình. Anh đau đớn.
Anh cũng mệt mỏi sau khi ngồi cùng cô trên chuyến xe kéo dài năm tiếng đồng hồ. Về nhà, dọn dẹp và nhờ đầu bếp chuẩn bị những món ăn yêu thích của cô. Anh cũng không thể mất bình tĩnh trước mặt Bùi Tử Hoành. Anh nên tấn công anh ta một cách tình cờ, bất ngờ. Lệ Lôi đi cùng cô đến khu vực ăn uống để ăn vài miếng rồi ngủ một giấc thật sâu vào ban đêm.
Khi anh thức dậy vào buổi sáng, Hạ Lăng không còn ở đó nữa. Ga giường bên cạnh cơ thể anh hơi nhăn nheo, không có hơi ấm nào cả.
Cô dường như đã thức dậy rất sớm.
Lệ Lôi nhanh chóng đứng dậy, vội vã tắm rửa, hỏi người tài xế đang dọn sân. “Cô Diệp đang ở đâu?”
“Cô Diệp đi ra ngoài vào sáng sớm và nói rằng cô sẽ đi một mình. A Hứa và A Tứ đang đi theo cô ấy trong bí mật.” Tài xế nói. “Boss, ngài nên ăn sáng trước.”
"Không cần." Lệ Lôi hỏi cô đi về hướng nào và đi ra ngoài.
Không khí trong lành vào buổi sáng sớm của vùng quê. Trời xanh tươi và bờ sông vắng lặng nhưng Lệ Lôi không có tâm trạng để chiêm ngưỡng nó mà vội vã tìm kiếm cô trong một khoảng thời gian dài. Ánh nắng vàng nổi lên từ phía đông. Theo ánh sáng mặt trời, anh tìm thấy cô ở bờ sông.
Cô quay lại đối mặt với anh, ngồi trên một tảng đá lớn được bao quanh bởi những đứa trẻ.
Trong làn gió thơm mùi dừa, tiếng hát cô du dương, trong trẻo như giọng ca của thiên sứ vậy.
“Chị ơi, chị hát rất hay.”
“Chị ơi, đúng rồi, chị! Hát một bài hát khác nữa đi.”
Những đứa trẻ đang đứng hoặc ngồi, nhìn cô với vẻ háo hức.
Thấy thế, Hạ Lăng dịu dàng nói, ngay “Được thôi.” Cô lại hát. Giọng hát của cô ấy rất bình yên mà không có bất kì cái gì quá hoa mỹ, phù phiếm. Cô hát cho mấy đứa trẻ những bài hát dân gian đơn giản nhất: < Ngày xuân>, và <ngôi nhà="" của="" tôi="" ở="" vùng="" đồng="" cỏ="">.
Những đứa trẻ đều chăm chú nghe.
Lệ Lôi cũng bị cô mê hoặc. Anh đi chậm lại, lặng lẽ nấp sau một cây liễu lớn và nhìn về phía cô. Gò má cô trắng như ngọc, có một chút ánh sáng vàng mờ nhạt do ánh mặt trời buổi sáng vương lên. Cô ấy hát rất hay. Đôi mắt cô dịu dàng. Mọi người không thể không ngừng yêu thích cô hát.
Cô hát hết bài này đến bài khác.
Một đứa trẻ nói với cô ấy, “Chị ơi chị, em nghĩ rằng nếu chị có em bé trong tương lai. Ắt hẳn em ấy chắc sẽ rất may mắn, hạnh phúc vì có thể nghe mẹ hát những bài hát hay như vậy mỗi ngày.”
"Đúng thế." Những đứa trẻ khác đồng ý.
Cô mỉm cười cay đắng.
Cách đó không xa, một cặp vợ chồng gọi các con về ăn sáng. Các em chào tạm biệt Hạ Lăng và dọn dẹp chỗ chơi của bản thân. Bờ sông trở nên yên tĩnh như ban đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc.
Hạ Lăng ngồi lặng lẽ trên tảng đá lớn. Cô nhìn dòng sông lấp lánh với vẻ mặt ảm đạm.
Lệ Lôi bước ra từ phía sau cái cây, ngồi bên cạnh cô.
Cô để ý thấy ai đó đã ngồi xuống bên cạnh và quay lại nhìn. Thấy người đó là anh, cô lặng lẽ quay đầu nhìn dòng sông lần nữa.
“Khi chúng ta trở lại thành phố, anh sẽ liên lạc với một vài bệnh viện lớn để điều trị cho em. Có lẽ em vẫn có thể có con trong tương lai.”
“Anh muốn có con sao?”
“Anh có thể thấy rằng em thực sự thích trẻ con.”
Hạ Lăng không đáp lại và cúi đầu nhìn vào ngón chân của cô. Cô không có tư cách để làm một người mẹ vì cô thậm chí không thể bảo vệ con mình. Bây giờ, làm thế nào cô ấy có thể vội vàng được điều trị để cô có thể có một đứa con khác khi Thiệu Huy mới được chôn cất xong?
“Không ai có thể thay thế Thiệu Huy trong lòng em được.” Hạ Lăng nói.
Chưa kể, cô không còn khả năng sinh sản nữa. Ngay cả khi cô có thể sinh ra được một đứa trẻ khác thì mọi đứa trẻ đều là độc nhất và không ai có thể thay thế người đã chết.
Lệ Lôi im lặng một lúc, sau đó anh nói, “Đi thôi em. Ngồi bên sông lạnh lắm. Chúng ta trở về ăn sáng. Sau đó đến nghĩa trang thăm Thiệu Huy.”
Tiểu Lăng gật đầu và ngoan ngoãn đi theo anh.
Ăn xong bữa sáng, anh đưa cô đến nghĩa trang. Hôm nay không phải là ngày tang lễ Thiệu Huy, không cần phải lau dọn phần mộ. Có một vài thành viên trong gia đình khác đã đến để viếng thăm những người thân đã khuất của họ. Vợ đi cùng chồng, còn người già thì có con đi cùng.Trông họ thật buồn.
Lệ Lôi nhẹ nhàng cầm tay Hạ Lăng.
Hạ Lăng đấu tranh tư tưởng một chút trước khi đi với anh.
Lệ Lôi ôm cô chặt hơn để có thể thoải mái hơn chút. Anh có chút cảm giác rằng anh và Tiểu Lăng giống như một cặp vợ chồng đúng nghĩa. Họ đến thăm con như một cặp vợ chồng bình thường.
Điều đó nếu là thật thì thật tốt.
Khi họ đến trước ngôi mộ đứa trẻ, chữ "Bùi" được khắc trên bia mộ giống như một cái gai đâm vào trái tim Lệ Lôi. Tuy nhiên, anh không để tâm trong lòng vì đó là con của cô.
Anh nghe Hạ Lăng hỏi, “Tại sao có hoa ở đây?”
Trước bia mộ, có một bó hoa cúc trắng tươi với những cánh hoa ấp úng phủ đầy sương sớm.
Đây là một ngôi mộ VIP rất nhiều nhân viên đi cùng với họ khi họ đến thăm. Lúc này, nhân viên kính cẩn nói với cô, “Ngài Bùi bảo rằng chúng tôi đặt chúng ở đó ngày hôm qua. Ngài ấy muốn chúng tôi gửi cho đứa trẻ một bó hoa mới mỗi ngày trong 365 ngày mà không bị gián đoạn ngày nào.”
Bùi Tử Hoành đã biết rằng cô sẽ đến thăm đứa trẻ khi anh không ở đó. Vì anh không thể ngăn chặn nó. Anh đã cố gắng quan tâm phần mộ hơn để bất cứ khi nào cô đến, cô sẽ cảm thấy rằng anh đối xử tốt với cô và con trai cô. Anh muốn hình bóng của anh luôn ở trong cô tim mãi mãi.
truyện đam mỹ
Hạ Lăng không ngờ Bùi Tử Hoành lại ân cần đến thế. Đây không phải là con anh,l nhưng anh ta lại quan tâm đến đứa trẻ và tặng cho đứa bé bó hoa tươi mỗi ngày.
Lệ Lôi nhíu mày. Tại sao người đàn ông này luôn có mặt ở khắp mọi nơi?!
Anh cúi xuống, đặt một vài đồ chơi, trái cây và đồ ăn nhẹ mà anh đã mua trước tấm bia mộ trẻ con. Anh ấy nói, “Thiệu Huy à, con phải sống tốt trên Thiên đàng. Như vậy, mẹ con mới có thể sống hạnh phúc và khỏe mạnh.”
- ----------------------
Dịch: @Như ý
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh</ngôi>
Cô ngủ từ buổi chiều và thức dậy khi đã là lúc 9:00 tối. Khi cô mở mắt ra, cô thấy Lệ Lôi trên giường, nhìn cô bằng đôi mắt buồn, lặng lẽ. Hạ Lăng nhích tới gần anh và hỏi Lệ Lôi, “Anh đang làm gì thế?”
Lệ Lôi mỉm cười dịu dàng. Nỗi buồn trong mắt anh biến mất. “Không có gì, chỉ là ngắm em ngủ rất ngon. Chắc em đã mệt lắm.” Anh lại nói, “Muốn dậy ăn tối không?”
Hạ Lăng trả lời, “Em chưa muốn ăn.”
“Vậy em nằm xuống nghỉ thêm một lúc đi.” Lệ Lôi không hề ép buộc cô.
Tất nhiên, Hạ Lăng nằm trên giường một lúc. Đó là thời gian ban đêm ở vùng ngoại ô. Bên ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng không rõ tên đang kêu vo ve, có cả tiếng trẻ con đang chơi đùa. Cô chăm chú lắng nghe, lại nhớ đến đứa con đã chết của mình. Mắt cô dần hoe đỏ, rưng rưng nước mắt.
Nhìn cô, Lệ Lôi đưa tay ôm lấy cô.
Cơ thể cô hơi cứng. Cảnh cô bước ra từ nghĩa địa lóe lên trong tâm trí anh. Sau đó, cô cảm thấy sự thoải mái ở anh không còn như lúc đầu nữa.
Cô tự nhủ rằng mình không nên đưa ra cho Lệ Lôi một yêu cầu như vậy. Cô chỉ là muốn giấu mọi thứ vì cô không muốn anh bị tổn thương.
Tuy nhiên, khi anh bị xem như người ngoài, trái tim cô cảm thấy trống rỗng.
Cô nhẹ nhàng tách ra khỏi cái ôm của anh và ngồi dậy. "Em đi ăn đây."
Lệ Lôi nhìn cô rời khỏi giường rồi nhìn vòng tay trống rỗng của mình. Anh đau đớn.
Anh cũng mệt mỏi sau khi ngồi cùng cô trên chuyến xe kéo dài năm tiếng đồng hồ. Về nhà, dọn dẹp và nhờ đầu bếp chuẩn bị những món ăn yêu thích của cô. Anh cũng không thể mất bình tĩnh trước mặt Bùi Tử Hoành. Anh nên tấn công anh ta một cách tình cờ, bất ngờ. Lệ Lôi đi cùng cô đến khu vực ăn uống để ăn vài miếng rồi ngủ một giấc thật sâu vào ban đêm.
Khi anh thức dậy vào buổi sáng, Hạ Lăng không còn ở đó nữa. Ga giường bên cạnh cơ thể anh hơi nhăn nheo, không có hơi ấm nào cả.
Cô dường như đã thức dậy rất sớm.
Lệ Lôi nhanh chóng đứng dậy, vội vã tắm rửa, hỏi người tài xế đang dọn sân. “Cô Diệp đang ở đâu?”
“Cô Diệp đi ra ngoài vào sáng sớm và nói rằng cô sẽ đi một mình. A Hứa và A Tứ đang đi theo cô ấy trong bí mật.” Tài xế nói. “Boss, ngài nên ăn sáng trước.”
"Không cần." Lệ Lôi hỏi cô đi về hướng nào và đi ra ngoài.
Không khí trong lành vào buổi sáng sớm của vùng quê. Trời xanh tươi và bờ sông vắng lặng nhưng Lệ Lôi không có tâm trạng để chiêm ngưỡng nó mà vội vã tìm kiếm cô trong một khoảng thời gian dài. Ánh nắng vàng nổi lên từ phía đông. Theo ánh sáng mặt trời, anh tìm thấy cô ở bờ sông.
Cô quay lại đối mặt với anh, ngồi trên một tảng đá lớn được bao quanh bởi những đứa trẻ.
Trong làn gió thơm mùi dừa, tiếng hát cô du dương, trong trẻo như giọng ca của thiên sứ vậy.
“Chị ơi, chị hát rất hay.”
“Chị ơi, đúng rồi, chị! Hát một bài hát khác nữa đi.”
Những đứa trẻ đang đứng hoặc ngồi, nhìn cô với vẻ háo hức.
Thấy thế, Hạ Lăng dịu dàng nói, ngay “Được thôi.” Cô lại hát. Giọng hát của cô ấy rất bình yên mà không có bất kì cái gì quá hoa mỹ, phù phiếm. Cô hát cho mấy đứa trẻ những bài hát dân gian đơn giản nhất: < Ngày xuân>, và <ngôi nhà="" của="" tôi="" ở="" vùng="" đồng="" cỏ="">.
Những đứa trẻ đều chăm chú nghe.
Lệ Lôi cũng bị cô mê hoặc. Anh đi chậm lại, lặng lẽ nấp sau một cây liễu lớn và nhìn về phía cô. Gò má cô trắng như ngọc, có một chút ánh sáng vàng mờ nhạt do ánh mặt trời buổi sáng vương lên. Cô ấy hát rất hay. Đôi mắt cô dịu dàng. Mọi người không thể không ngừng yêu thích cô hát.
Cô hát hết bài này đến bài khác.
Một đứa trẻ nói với cô ấy, “Chị ơi chị, em nghĩ rằng nếu chị có em bé trong tương lai. Ắt hẳn em ấy chắc sẽ rất may mắn, hạnh phúc vì có thể nghe mẹ hát những bài hát hay như vậy mỗi ngày.”
"Đúng thế." Những đứa trẻ khác đồng ý.
Cô mỉm cười cay đắng.
Cách đó không xa, một cặp vợ chồng gọi các con về ăn sáng. Các em chào tạm biệt Hạ Lăng và dọn dẹp chỗ chơi của bản thân. Bờ sông trở nên yên tĩnh như ban đầu, chỉ có thể nghe thấy tiếng lá xào xạc.
Hạ Lăng ngồi lặng lẽ trên tảng đá lớn. Cô nhìn dòng sông lấp lánh với vẻ mặt ảm đạm.
Lệ Lôi bước ra từ phía sau cái cây, ngồi bên cạnh cô.
Cô để ý thấy ai đó đã ngồi xuống bên cạnh và quay lại nhìn. Thấy người đó là anh, cô lặng lẽ quay đầu nhìn dòng sông lần nữa.
“Khi chúng ta trở lại thành phố, anh sẽ liên lạc với một vài bệnh viện lớn để điều trị cho em. Có lẽ em vẫn có thể có con trong tương lai.”
“Anh muốn có con sao?”
“Anh có thể thấy rằng em thực sự thích trẻ con.”
Hạ Lăng không đáp lại và cúi đầu nhìn vào ngón chân của cô. Cô không có tư cách để làm một người mẹ vì cô thậm chí không thể bảo vệ con mình. Bây giờ, làm thế nào cô ấy có thể vội vàng được điều trị để cô có thể có một đứa con khác khi Thiệu Huy mới được chôn cất xong?
“Không ai có thể thay thế Thiệu Huy trong lòng em được.” Hạ Lăng nói.
Chưa kể, cô không còn khả năng sinh sản nữa. Ngay cả khi cô có thể sinh ra được một đứa trẻ khác thì mọi đứa trẻ đều là độc nhất và không ai có thể thay thế người đã chết.
Lệ Lôi im lặng một lúc, sau đó anh nói, “Đi thôi em. Ngồi bên sông lạnh lắm. Chúng ta trở về ăn sáng. Sau đó đến nghĩa trang thăm Thiệu Huy.”
Tiểu Lăng gật đầu và ngoan ngoãn đi theo anh.
Ăn xong bữa sáng, anh đưa cô đến nghĩa trang. Hôm nay không phải là ngày tang lễ Thiệu Huy, không cần phải lau dọn phần mộ. Có một vài thành viên trong gia đình khác đã đến để viếng thăm những người thân đã khuất của họ. Vợ đi cùng chồng, còn người già thì có con đi cùng.Trông họ thật buồn.
Lệ Lôi nhẹ nhàng cầm tay Hạ Lăng.
Hạ Lăng đấu tranh tư tưởng một chút trước khi đi với anh.
Lệ Lôi ôm cô chặt hơn để có thể thoải mái hơn chút. Anh có chút cảm giác rằng anh và Tiểu Lăng giống như một cặp vợ chồng đúng nghĩa. Họ đến thăm con như một cặp vợ chồng bình thường.
Điều đó nếu là thật thì thật tốt.
Khi họ đến trước ngôi mộ đứa trẻ, chữ "Bùi" được khắc trên bia mộ giống như một cái gai đâm vào trái tim Lệ Lôi. Tuy nhiên, anh không để tâm trong lòng vì đó là con của cô.
Anh nghe Hạ Lăng hỏi, “Tại sao có hoa ở đây?”
Trước bia mộ, có một bó hoa cúc trắng tươi với những cánh hoa ấp úng phủ đầy sương sớm.
Đây là một ngôi mộ VIP rất nhiều nhân viên đi cùng với họ khi họ đến thăm. Lúc này, nhân viên kính cẩn nói với cô, “Ngài Bùi bảo rằng chúng tôi đặt chúng ở đó ngày hôm qua. Ngài ấy muốn chúng tôi gửi cho đứa trẻ một bó hoa mới mỗi ngày trong 365 ngày mà không bị gián đoạn ngày nào.”
Bùi Tử Hoành đã biết rằng cô sẽ đến thăm đứa trẻ khi anh không ở đó. Vì anh không thể ngăn chặn nó. Anh đã cố gắng quan tâm phần mộ hơn để bất cứ khi nào cô đến, cô sẽ cảm thấy rằng anh đối xử tốt với cô và con trai cô. Anh muốn hình bóng của anh luôn ở trong cô tim mãi mãi.
truyện đam mỹ
Hạ Lăng không ngờ Bùi Tử Hoành lại ân cần đến thế. Đây không phải là con anh,l nhưng anh ta lại quan tâm đến đứa trẻ và tặng cho đứa bé bó hoa tươi mỗi ngày.
Lệ Lôi nhíu mày. Tại sao người đàn ông này luôn có mặt ở khắp mọi nơi?!
Anh cúi xuống, đặt một vài đồ chơi, trái cây và đồ ăn nhẹ mà anh đã mua trước tấm bia mộ trẻ con. Anh ấy nói, “Thiệu Huy à, con phải sống tốt trên Thiên đàng. Như vậy, mẹ con mới có thể sống hạnh phúc và khỏe mạnh.”
- ----------------------
Dịch: @Như ý
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh</ngôi>