Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 538: Vô minh là hạnh phúc nhất
Cô không bao giờ biết rằng anh ấy đã làm điều này cho cô. Đó là kỷ niệm đẹp nhất của cô sau khi chết. Vô thức, nước mắt cô lại bắt đầu rơi.
Phượng Côn đưa cho cô một chiếc khăn: "Ban đầu, anh không muốn để em nghe vì sợ em sẽ buồn. Cuối cùng, em là vẫn khóc.."
Cô nghẹn ngào và nói: "Phượng Côn! Cảm ơn."
Anh vỗ vai cô như một người anh trai luôn kề bên mỗi khi cô cần.
Hạ Lăng hỏi: "Tại sao anh đột nhiên nói cho em nghe điều này??"
"Đĩa này được gọi là 'kiệt tác' ( đúng nghĩa nhất là 'một không hai')"
Cô nhìn anh khó hiểu.
Truyện Linh Dị
Đôi mắt anh lặng lẽ và xa xăm: "Tiểu Lăng! Nếu để em hát bài của Hạ Lăng ngay lúc này, em vẫn có thể hát với cảm xúc ban đầu chứ?"
Cô sững người và lắc đầu. Giọng hát hiện tại của cô đã không còn tốt như trước, ngay cả trạng thái, tâm trạng của cô ấy cũng rất khác so với trước đây. Bây giờ, cô đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Sau khi trải qua những thăng trầm của hai kiếp, cô không bao giờ có thể hát được theo cách như vậy nữa.
Anh nói tiếp: "Nếu Diệp Tinh Lăng hôm nay chết, em nghĩ bài hát nào có thể được coi là 'Kiệt tác' của em?"
Cô im lặng trong lòng một lúc lâu.
"Anh đã nghe tất cả các bài hát em đã hát trong những năm vừa qua. Tất cả đều mang phong cách của Vệ Thiều Âm chứ không phải phong cách của Diệp Tinh Lăng. Tiểu Lăng! Lý do vì sao em làm việc với A Vệ rất ổn định chính là vì em đã quá ép bản thân. Em đang kìm nén và không muốn thể hiện chính mình ra bên ngoài. Nhưng với kinh nghiệm và kỹ năng của em, em có thể làm tốt hơn dù cho bản thân có như thế nào. Do đó, ngay cả khi em nhạy bén như A Vệ cũng không thể phát hiện ra rằng mình đang gượng ép. Nếu anh không phải là quá quen thuộc với em, anh cũng sẽ không phát hiện ra. "
"Em đang kìm nén bản thân mình?" Cô lẩm bẩm với chính mình. Ngay cả cô cũng không nhận ra vấn đề này.
"Trong vài năm qua, em hầu như không sáng tác bất kỳ bài hát nào. Ngoại trừ "Con bướm không thể bay ra biển" gần đây thì chỉ có bài hát "Con mèo đi lạc" của hơn một năm trước. "Con bướm không thể bay ra biển" là do anh chỉnh sửa nên không nhắc đến. Chúng ta sẽ tập trung vào "Con mèo đi lạc". Nhưng với bài hát này, những người trong ngành dù có mắt nhắm mắt mở cũng nhận ra đây đều là do A Vệ sắp xếp. Phong cách cá nhân của anh ấy quá mạnh mẽ. Em có thể coi đó là phong cách của em không? Còn chưa kể đến các bài hát khác."
"Tiểu Lăng, khi làm việc cùng với A Vệ, bao gồm cả những người của Đông Dương* (???), em đã bao giờ đưa ra bất kỳ ý kiến sáng tạo nào mà được thông qua chưa? Khi có bất đồng với A Vệ, em có kiên trì không? Em chỉ thụ động hợp tác và thực hiện. Ngay cả khi có một chút cảm hứng, em vẫn cố gắng thích ứng với phong cách của người khác." Anh lại tiếp lời " Tiểu Lăng, anh dám khẳng định rằng những đĩa đơn phát hành trên thị trường đều là ý tưởng của A Vệ và những người khác."
Thật vậy, Phượng Côn đã đúng, trước mặt anh, cô không có gì để che giấu.
Phượng Côn chăm chú nhìn cô: "Hạ Lăng là một huyền thoại. Cô ấy là một báu vật, kiệt tác có một không hai. Đối với Diệp Tinh Lăng, em muốn đạt đến mức độ nào?"
Hạ Lăng im lặng một lúc rồi mới nói, "Em không dám."
Phượng Côn nhướn mày.
Hạ Lăng cúi đầu: "Em không dám phát hành nhạc hoàn toàn do chính mình viết. Em sợ rằng phong cách của em quá giống kiếp trước và khiến mọi người nghĩ là em đang bắt chước Hạ Lăng, cũng sợ phải sống cuộc sống như trước kia."
Giọng của Phượng Côn nhẹ nhàng, đều đều: "Thật ra, bây giờ em cũng không thể hát nhưng bài hát năm ấy mang lại cảm giác trọn vẹn như Hạ Lăng. Hạ Lăng trong quá khứ cũng sẽ không thể truyền đạt cảm xúc hiện tại của em. Tiểu Lăng, vì trạng thái tâm trí của em đã thay đổi, phong cách cũng vì đó mà biến đổi theo. Ngay cả khi em có những điểm tương đồng với Hạ Lăng thì cũng không thể giống hệt nhau."
"Em..." Cô biết nhưng vẫn có một số cảm xúc không thể kiểm soát được. Cô không cố tình kìm nén bản thân. Thay vào đó, cô sợ. Giống như Lệ Lôi đã ở trên giường ngày hôm đó, anh chỉ buộc cô bằng một chiếc cà vạt rất nhẹ nhàng. Nhưng cô giống như một con chim bất ngờ cảm giác như bị bắt vào lồng cho đến nay cũng không dám quay trở lại căn hộ.
Phượng Côn nói: "Anh biết điều đó thật khó khăn với em vì có rất nhiều nỗi đau chôn vùi trong tim. Tuy nhiên, Tiểu Lăng, em chỉ có thể làm giảm nỗi đau của chính mình bằng cách vượt qua nó. Nếu có thể vượt qua rào cản này, em sẽ là ca sĩ hàng đầu... và em có thể thực sự hạnh phúc bên Lệ Lôi." Anh từ lâu đã nhận thấy vấn đề của cô và Lệ Lôi. Khi có chuyện xảy ra, cô đã luôn bỏ trốn. Phượng Côn đang cố gắng khuyên bảo cô thông qua âm nhạc.
Hạ Lăng nói: "Để em suy nghĩ."
Những lời nói của Phượng Côn khiến cô suy nghĩ rất lâu. Có lẽ cô thực sự không nên lảng tránh kiếp trước quá nhiều. Cô nên chấp nhận phong cách hát tự nhiên của mình và tích hợp nó vào một phong cách độc đáo mới để hoàn thiện bản thân. Cô không thực sự là Diệp Tinh Lăng vì cô có suy nghĩ của Hạ Lăng, phần này là không thể phủ nhận."
Một phần của cuộc sống.
"A Côn! Cảm ơn anh," Hạ Lăng nói, "Em sẽ làm việc thật chăm chỉ."
Khi Vệ Thiều Âm trở lại, Hạ Lăng đã cãi nhau với anh trong buổi hội thảo. Cô muốn thay đổi một số điểm trong bản nhạc nhưng Vệ Thiều Âm lại cứ kiên quyết nói rằng chúng thừa thãi. Hạ Lăng khăng khăng không nghe khiến cho Vệ Thiều Âm rất tức giận. Anh hỏi có phải cô là bị Phượng Côn tác động đến không.
Lúc đó, trùng hợp Phượng Côn tình cờ mang cà phê vào, anh nụ cười trên khuôn mặt thật chân thành và ngây thơ: "Tôi thề rằng tôi đã không đề cập nửa lời nào về bài hát "Đối thủ mạnh mẽ". Thực tế, tôi thậm chí còn không đọc được bản nhạc đó."
Vệ Thiều Âm hơi nghi ngờ anh.
Phượng Côn cười nói thêm: "Ngay cả khi anh không tin tôi, anh cũng nên tin vào đạo đức nghề nghiệp của Tiểu Lăng." Anh đến từ Đế Hoàng, còn cô và Vệ Thiều Âm đến từ Thiên Nghệ. Dù thế nào đi chăng nữa, cô không nên cho anh ta xem bản nhạc từ công ty của mình.
Vệ Thiều Âm rõ ràng nhận ra điều này, chợt cứng người: "Tất nhiên tôi tin Tiểu Lăng." Anh ta quay đầu lại và nhìn lên bầu trời một cách kiêu ngạo.
Hạ Lăng thở dài, Phượng Côn không bao giờ bị yếu thế khi nói chuyện. Vâng! Anh không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về bài hát "Đối thủ mạnh mẽ", nhưng anh bày tỏ ý kiến một cách rất tuyệt vời về phong cách hát của cô. Người khuấy động cô chống lại Vệ Thiều Âm chính là anh.
Tuy nhiên, Vệ Thiều Âm thực sự đã bị anh ta lừa.
Tại sao trước đây Hạ Lăng không phát hiện ra, Vệ Thiều thực chất là người rất đơn giản?
Phượng Côn mỉm cười thản nhiên, đặt ly cà phê xuống và rời đi.
Hạ Lăng ngẫm một lúc và nghĩ rằng đã đến lúc nhắc nhở Vệ Thiều Âm: "A Vệ, trước mặt Phượng Côn nên nói cẩn thận một chút. Anh ấy..." Cô không biết cách mô tả sự ranh mãnh và ý định của Phượng Côn, không muốn bôi nhọ người bạn thân hơn một thập kỷ của mình. Khi cô đang suy nghĩ về cách cô nên diễn đạt nó như thế nào, Vệ Thiều Âm đã khịt mũi.
"Anh chàng đó, ngoài nghề thủ công pha cà phê, còn có gì khác để làm không?"
Hạ Lăng lặng lẽ nhìn anh. Thấy anh thưởng thức cà phê, cô lại nghĩ về nó và quyết định đổi ý. A Vệ, dù sao anh cũng uống đồ của người ta rồi, cũng nên cho chút lãi nhỉ? Để Phượng Côn trêu chọc anh chút chắc cũng không lỗ. Mà anh, tốt hơn là không nên biết sự thật.
Rốt cuộc, vô minh (không biết gì) là hạnh phúc nhất...
Vì bài hát này, Hạ Lăng và Về Thiều Âm đã cãi nhau cả ngày lẫn đêm. May mắn là kết quả vẫn rất hài lòng. Mặc dù cô ấy không thể thể hiện đầy đủ cá tính bản thân nhưng ít nhất cô đã phát hành một bài hát thể hiện phong cách của cô nhiều hơn các bài hát trước đây. Sau cuộc thảo luận khó khăn, cuối cùng phong cách của cô đã được tích hợp tốt vào bài hát gốc.
- -------------------------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Phượng Côn đưa cho cô một chiếc khăn: "Ban đầu, anh không muốn để em nghe vì sợ em sẽ buồn. Cuối cùng, em là vẫn khóc.."
Cô nghẹn ngào và nói: "Phượng Côn! Cảm ơn."
Anh vỗ vai cô như một người anh trai luôn kề bên mỗi khi cô cần.
Hạ Lăng hỏi: "Tại sao anh đột nhiên nói cho em nghe điều này??"
"Đĩa này được gọi là 'kiệt tác' ( đúng nghĩa nhất là 'một không hai')"
Cô nhìn anh khó hiểu.
Truyện Linh Dị
Đôi mắt anh lặng lẽ và xa xăm: "Tiểu Lăng! Nếu để em hát bài của Hạ Lăng ngay lúc này, em vẫn có thể hát với cảm xúc ban đầu chứ?"
Cô sững người và lắc đầu. Giọng hát hiện tại của cô đã không còn tốt như trước, ngay cả trạng thái, tâm trạng của cô ấy cũng rất khác so với trước đây. Bây giờ, cô đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần. Sau khi trải qua những thăng trầm của hai kiếp, cô không bao giờ có thể hát được theo cách như vậy nữa.
Anh nói tiếp: "Nếu Diệp Tinh Lăng hôm nay chết, em nghĩ bài hát nào có thể được coi là 'Kiệt tác' của em?"
Cô im lặng trong lòng một lúc lâu.
"Anh đã nghe tất cả các bài hát em đã hát trong những năm vừa qua. Tất cả đều mang phong cách của Vệ Thiều Âm chứ không phải phong cách của Diệp Tinh Lăng. Tiểu Lăng! Lý do vì sao em làm việc với A Vệ rất ổn định chính là vì em đã quá ép bản thân. Em đang kìm nén và không muốn thể hiện chính mình ra bên ngoài. Nhưng với kinh nghiệm và kỹ năng của em, em có thể làm tốt hơn dù cho bản thân có như thế nào. Do đó, ngay cả khi em nhạy bén như A Vệ cũng không thể phát hiện ra rằng mình đang gượng ép. Nếu anh không phải là quá quen thuộc với em, anh cũng sẽ không phát hiện ra. "
"Em đang kìm nén bản thân mình?" Cô lẩm bẩm với chính mình. Ngay cả cô cũng không nhận ra vấn đề này.
"Trong vài năm qua, em hầu như không sáng tác bất kỳ bài hát nào. Ngoại trừ "Con bướm không thể bay ra biển" gần đây thì chỉ có bài hát "Con mèo đi lạc" của hơn một năm trước. "Con bướm không thể bay ra biển" là do anh chỉnh sửa nên không nhắc đến. Chúng ta sẽ tập trung vào "Con mèo đi lạc". Nhưng với bài hát này, những người trong ngành dù có mắt nhắm mắt mở cũng nhận ra đây đều là do A Vệ sắp xếp. Phong cách cá nhân của anh ấy quá mạnh mẽ. Em có thể coi đó là phong cách của em không? Còn chưa kể đến các bài hát khác."
"Tiểu Lăng, khi làm việc cùng với A Vệ, bao gồm cả những người của Đông Dương* (???), em đã bao giờ đưa ra bất kỳ ý kiến sáng tạo nào mà được thông qua chưa? Khi có bất đồng với A Vệ, em có kiên trì không? Em chỉ thụ động hợp tác và thực hiện. Ngay cả khi có một chút cảm hứng, em vẫn cố gắng thích ứng với phong cách của người khác." Anh lại tiếp lời " Tiểu Lăng, anh dám khẳng định rằng những đĩa đơn phát hành trên thị trường đều là ý tưởng của A Vệ và những người khác."
Thật vậy, Phượng Côn đã đúng, trước mặt anh, cô không có gì để che giấu.
Phượng Côn chăm chú nhìn cô: "Hạ Lăng là một huyền thoại. Cô ấy là một báu vật, kiệt tác có một không hai. Đối với Diệp Tinh Lăng, em muốn đạt đến mức độ nào?"
Hạ Lăng im lặng một lúc rồi mới nói, "Em không dám."
Phượng Côn nhướn mày.
Hạ Lăng cúi đầu: "Em không dám phát hành nhạc hoàn toàn do chính mình viết. Em sợ rằng phong cách của em quá giống kiếp trước và khiến mọi người nghĩ là em đang bắt chước Hạ Lăng, cũng sợ phải sống cuộc sống như trước kia."
Giọng của Phượng Côn nhẹ nhàng, đều đều: "Thật ra, bây giờ em cũng không thể hát nhưng bài hát năm ấy mang lại cảm giác trọn vẹn như Hạ Lăng. Hạ Lăng trong quá khứ cũng sẽ không thể truyền đạt cảm xúc hiện tại của em. Tiểu Lăng, vì trạng thái tâm trí của em đã thay đổi, phong cách cũng vì đó mà biến đổi theo. Ngay cả khi em có những điểm tương đồng với Hạ Lăng thì cũng không thể giống hệt nhau."
"Em..." Cô biết nhưng vẫn có một số cảm xúc không thể kiểm soát được. Cô không cố tình kìm nén bản thân. Thay vào đó, cô sợ. Giống như Lệ Lôi đã ở trên giường ngày hôm đó, anh chỉ buộc cô bằng một chiếc cà vạt rất nhẹ nhàng. Nhưng cô giống như một con chim bất ngờ cảm giác như bị bắt vào lồng cho đến nay cũng không dám quay trở lại căn hộ.
Phượng Côn nói: "Anh biết điều đó thật khó khăn với em vì có rất nhiều nỗi đau chôn vùi trong tim. Tuy nhiên, Tiểu Lăng, em chỉ có thể làm giảm nỗi đau của chính mình bằng cách vượt qua nó. Nếu có thể vượt qua rào cản này, em sẽ là ca sĩ hàng đầu... và em có thể thực sự hạnh phúc bên Lệ Lôi." Anh từ lâu đã nhận thấy vấn đề của cô và Lệ Lôi. Khi có chuyện xảy ra, cô đã luôn bỏ trốn. Phượng Côn đang cố gắng khuyên bảo cô thông qua âm nhạc.
Hạ Lăng nói: "Để em suy nghĩ."
Những lời nói của Phượng Côn khiến cô suy nghĩ rất lâu. Có lẽ cô thực sự không nên lảng tránh kiếp trước quá nhiều. Cô nên chấp nhận phong cách hát tự nhiên của mình và tích hợp nó vào một phong cách độc đáo mới để hoàn thiện bản thân. Cô không thực sự là Diệp Tinh Lăng vì cô có suy nghĩ của Hạ Lăng, phần này là không thể phủ nhận."
Một phần của cuộc sống.
"A Côn! Cảm ơn anh," Hạ Lăng nói, "Em sẽ làm việc thật chăm chỉ."
Khi Vệ Thiều Âm trở lại, Hạ Lăng đã cãi nhau với anh trong buổi hội thảo. Cô muốn thay đổi một số điểm trong bản nhạc nhưng Vệ Thiều Âm lại cứ kiên quyết nói rằng chúng thừa thãi. Hạ Lăng khăng khăng không nghe khiến cho Vệ Thiều Âm rất tức giận. Anh hỏi có phải cô là bị Phượng Côn tác động đến không.
Lúc đó, trùng hợp Phượng Côn tình cờ mang cà phê vào, anh nụ cười trên khuôn mặt thật chân thành và ngây thơ: "Tôi thề rằng tôi đã không đề cập nửa lời nào về bài hát "Đối thủ mạnh mẽ". Thực tế, tôi thậm chí còn không đọc được bản nhạc đó."
Vệ Thiều Âm hơi nghi ngờ anh.
Phượng Côn cười nói thêm: "Ngay cả khi anh không tin tôi, anh cũng nên tin vào đạo đức nghề nghiệp của Tiểu Lăng." Anh đến từ Đế Hoàng, còn cô và Vệ Thiều Âm đến từ Thiên Nghệ. Dù thế nào đi chăng nữa, cô không nên cho anh ta xem bản nhạc từ công ty của mình.
Vệ Thiều Âm rõ ràng nhận ra điều này, chợt cứng người: "Tất nhiên tôi tin Tiểu Lăng." Anh ta quay đầu lại và nhìn lên bầu trời một cách kiêu ngạo.
Hạ Lăng thở dài, Phượng Côn không bao giờ bị yếu thế khi nói chuyện. Vâng! Anh không bày tỏ bất kỳ ý kiến nào về bài hát "Đối thủ mạnh mẽ", nhưng anh bày tỏ ý kiến một cách rất tuyệt vời về phong cách hát của cô. Người khuấy động cô chống lại Vệ Thiều Âm chính là anh.
Tuy nhiên, Vệ Thiều Âm thực sự đã bị anh ta lừa.
Tại sao trước đây Hạ Lăng không phát hiện ra, Vệ Thiều thực chất là người rất đơn giản?
Phượng Côn mỉm cười thản nhiên, đặt ly cà phê xuống và rời đi.
Hạ Lăng ngẫm một lúc và nghĩ rằng đã đến lúc nhắc nhở Vệ Thiều Âm: "A Vệ, trước mặt Phượng Côn nên nói cẩn thận một chút. Anh ấy..." Cô không biết cách mô tả sự ranh mãnh và ý định của Phượng Côn, không muốn bôi nhọ người bạn thân hơn một thập kỷ của mình. Khi cô đang suy nghĩ về cách cô nên diễn đạt nó như thế nào, Vệ Thiều Âm đã khịt mũi.
"Anh chàng đó, ngoài nghề thủ công pha cà phê, còn có gì khác để làm không?"
Hạ Lăng lặng lẽ nhìn anh. Thấy anh thưởng thức cà phê, cô lại nghĩ về nó và quyết định đổi ý. A Vệ, dù sao anh cũng uống đồ của người ta rồi, cũng nên cho chút lãi nhỉ? Để Phượng Côn trêu chọc anh chút chắc cũng không lỗ. Mà anh, tốt hơn là không nên biết sự thật.
Rốt cuộc, vô minh (không biết gì) là hạnh phúc nhất...
Vì bài hát này, Hạ Lăng và Về Thiều Âm đã cãi nhau cả ngày lẫn đêm. May mắn là kết quả vẫn rất hài lòng. Mặc dù cô ấy không thể thể hiện đầy đủ cá tính bản thân nhưng ít nhất cô đã phát hành một bài hát thể hiện phong cách của cô nhiều hơn các bài hát trước đây. Sau cuộc thảo luận khó khăn, cuối cùng phong cách của cô đã được tích hợp tốt vào bài hát gốc.
- -------------------------------
Dịch: @Vĩnh Ân
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh