Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 537: Có một không hai
Phượng Côn nhìn họ với sự thích thú.
Sau khi suy nghĩ gì đó, anh bình tĩnh nói với Vệ Thiều Âm: "Anh muốn đưa Tiểu Lăng đi. Cũng được. Hãy nhớ cho cô ấy đo nhiệt độ mỗi ngày vào lúc 6 giờ sáng, 12 giờ trưa và 8 giờ tối rồi đưa cho cô ấy thuốc hạ sốt. Ăn ba bữa mỗi ngày, uống hai viên thuốc một giờ sau bữa ăn. Nhớ uống chúng với nước ấm ở nhiệt độ khoảng 43 độ. Ngoài ra, bệnh nhân không thể sấy tóc hoặc bị cảm lạnh. Khi tắm, anh phải xem thời tiết bên ngoài và nhiệt độ nước tắm một lúc. Cứ được một lúc, anh cần gọi cô ấy để đảm bảo cô ấy không bị ngất trong đó. Chế độ ăn uống cũng phải nhẹ nhàng, chú ý kết hợp, bữa sáng tốt nhất là canh rau và cháo trắng. Cháo trắng nên được đun sôi từ từ trong ba giờ. Ví dụ khi nấu cá nước ngọt, anh nên chú ý mua giống không có gai. Trứng và món hầm cũng ổn. Tôi sẽ đưa cho anh một danh sách các món cho mỗi bữa. Những thứ cô ấy không nên ăn không được ăn quá nhiều như thịt bò, thịt cừu, tôm biển, mực...."
" Dừng lại! " Vệ Thiều Âm sắc mặt khó coi.
Phượng Côn thần sắc rất điềm nhiên: "Có chuyện gì sao?"
Vệ Thiều Âm giận dữ chỉ vào Hạ Lăng trên giường: "Tại sao tiểu tổ tông này lại khó phục vụ đến vậy?"
"Hỏi Boss của anh đi!" Phượng Côn nói một cách vô trách nhiệm.
Hạ Lăng muốn phản kháng nói rằng chính mình không thực sự bị Lệ Lôi làm hư nhưng nhìn vào vẻ mặt cau có của Vệ Thiều Âm mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vệ Thiều Âm bối rối: "Nhưng mà Tiểu Lăng không chịu quay trở lại thì....Studio đằng kia thì sao..."
Phượng Cô cười rất nhẹ nhàng: "Anh có thể thường xuyên tìm cô ấy. Tôi cho mượn nơi làm việc."
Đề xuất này làm cho Hạ Lăng hơi ngạc nhiên. Mọi nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc đều coi trọng nơi làm việc độc lập của riêng mình. Đó là không gian riêng tư-nơi mà sự sáng tạo và cảm hứng sáng tác của họ được tạo ra. Anh nói là cho mượn. Nó đáng kinh ngạc như được tham quan phòng làm việc của nhà văn hay họa sĩ vậy.
Vệ Thiều Âm cũng sửng sốt một lúc, rồi nói: "Ai nói muốn sử dụng nơi làm việc của anh? "
"Vậy sao! Thật đáng tiếc. Tôi vừa mới đổi loa nyx r-series vào tháng trước."
"Đợi đã! Nó là bản giới hạn trên thế giới. Tôi nghe nói rằng chỉ có một bộ ở Trung Quốc. Hóa ra là anh. "
"Đó là tôi. Tôi đã mất rất nhiều nỗ lực để có được nó."
"Cứ vậy đi! Anh có thể cho tôi sử dụng nó trong phòng làm việc của anh. Đừng đổi ý."
Hạ Lăng nhìn vào cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông, không nói gì. Làm thế nào có thể dễ dàng lừa A Vệ như vậy?
Nhà của Phượng Côn trở thành phòng thu tạm thời.
Vệ Thiều Âm đã đến thăm hàng ngày, dành thời gian làm nhạc ở đây. Anh là muốn cùng Hạ Lăng làm việc đẩy nhanh tiến độ.
Nhờ làm việc với anh mà Hạ Lăng cuối cùng đã tìm lại được sự vui thú. Ngay khi cô bận rộn, cô đã quên đi tất cả bệnh tật, những vết thương đen tối, đáng sợ từ kiếp trước. Cơ thể và tinh thần cô được cải thiện từng ngày.
Phượng Côn, người chịu trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân và Lệ Lôi, người thỉnh thoảng đến thăm cũng rất vui mừng. Vài người nói: "May mắn thay, có A Vệ, nếu không cô ấy sẽ không nhanh khỏi như vậy." Người khác nói, "Chà, đã đến lúc A Vệ được tăng tiền lương. "
Ngày hôm nay, Phượng Côn rót một cốc nước ấm cho Hạ Lăng, cảm khái.
Hạ Lăng đang buồn rầu suy nghĩ một cách đau khổ về giai điệu và xem xét chi tiết nhiều lần rồi mới nhớ đến Phượng Côn nói: "Đúng như anh thấy, anh ta là một người nghiện công việc."
"Vệ biến thái" -biệt danh kì lạ này không phải là hư danh. Gần đây, anh ấy đã sửa đổi mạnh mẽ phần hợp xướng mà cô đã hát với Bạch Mộ Dung và thay đổi nó ngoài sự mong đợi. Hai ngày trước, anh tự hào đưa nhạc phổ cho Hạ Lăng và nói với Hạ Lăng rằng cuối cùng cô cũng có thể miễn cưỡng hát. Anh yêu cầu cô thử nó.
Phải thừa nhận rằng tài năng của Vệ Thiều Âm là tuyệt vời, thay đổi nhạc phổ không chỉ giữ lại bản chất ban đầu, mà còn mang lại cho nó một vẻ đẹp mới. Nhưng Hạ Lăng cảm thấy rằng nếu Bạch Mộ Dung thấy bản chỉnh sửa, anh sẽ khóc sau khi thấy bản gốc của anh đã bị chỉnh đi như thế nào. Sự kiểm soát các chi tiết quá cao, vô cùng quan trọng và không thể hát nó một cách hời hợt được. Trong hai ngày qua, ngoại trừ ăn và ngủ, Hạ Lăng đã dành toàn bộ thời gian để suy ngẫm về bài hát này.
Tại thời điểm này, vẫn còn một số suy nghĩ chưa tỏ
Phượng Côn ngồi xuống bên cạnh cô: "Trước đây ở Đế Hoàng, anh chưa thấy em lo lắng về bài hát như thế này."
"Có thể giống như khi đó ư?" Cô nói.
"Như thế nào lại không thể giống lúc trước?" Phượng Côn hỏi.
"Lúc đó..." cô im lặng. Vào thời điểm đó, được Bùi Tử Hoành sủng ái, cô liều lĩnh, thoải mái chiếm tiện nghi hơn. Khi cô muốn hát, cô có thể ghi bảy, tám bài trong một lần thu. Khi cô không muốn hát, một năm hay nửa năm không ra album mới cũng không ai dám chỉ trích. Nhưng bây giờ, cô không muốn trở thành một con chim hoàng yến, một vật trưng bày chỉ được nuông chiều bên cạnh Lệ Lôi. Cô không muốn dựa vào anh ấy để sử dụng quá nhiều đặc quyền. Cô phải học cách bắt kịp, hòa nhập với những người khác. Chẳng hạn như liên tục đi thảo luận bài hát thay vì để mọi người tự đến chỗ cô.
"Có lẽ vì em không quen hát với người khác..", Hạ Lăng thở dài: "Em đã từng hát một mình nhưng giờ có thêm một người khác hát chung, em cảm thấy không tự do."
Phượng Côn cười: "Em thỉnh thoảng vẫn có thể hát song ca trên sân khấu nhưng thực sự rất khó để thu âm một bài hát với người khác một cách nghiêm túc.Tiểu Lăng, phong cách cá nhân của em quá mạnh mẽ. Vì vậy không phù hợp để hợp tác với người khác. "
Nói về điều này, Hạ Lăng không đồng ý: "Phong cách hiện tại của em là đã được tổng hợp, trau chuốt và thay đổi rất nhiều. Anh thấy đấy, tại lễ hội âm nhạc, em đã hát khá phối hợp với Bạch Mộ Dung, Tần Tử Phong."
Phượng Côn đan tay lại vào nhau: "Tiểu Lăng, em có nghĩ đó chính là vấn đề không? "
"Cái gì?"Cô giật mình.
"Em và Bạch Mộ Dung hợp tác quá tốt nhưng phải nói rằng là em hợp tác với Vệ Thiều Âm và mọi người quá tốt đi. Em đã bao giờ nghĩ làm thế nào có thể sử dụng lại giọng hát độc đáo riêng của mình, phù hợp với một phong cách khác chưa?" Phượng Côn nói.
"Đó là bởi vì bây giờ em khác với trước đây và phong cách cũng không quá độc đáo, đặc biệt." Sau khi nói xong, cô đột nhiên nhận ra vấn đề. Cô sững sờ, toát mồ hôi lạnh.
Phượng Côn nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, biết rằng cô đã nhận thức được, đứng dậy và đưa tay ra vỗ vai cô: "Đến đây, anh sẽ đưa em đi xem thứ này."
Anh đưa cô đến phòng làm việc, lấy ra một hộp gỗ đàn hương từ tủ trong cùng. Mở nắp ba lớp trên cùng. Bên trong nó là một chiếc đĩa thu được bọc một lớp lụa trắng. Trên giấy nhãn đơn giản, chỉ có dòng được viết bằng tay: "Có một không hai."
Hạ Lăng có một chút tò mò. Cô không biết nó là đĩa gì, lại để anh ấy có sự quan tâm đặc biệt đến nó như vậy.
Anh cẩn thận lấy đĩa ra và đưa vào máy ghi âm.
Đó là một đĩa nhạc thuần túy, không có tiếng hát. Khởi đầu là một giai điệu du dương, mê hoặc nhưng ẩn chứa sự kiêu ngạo, dữ dội. Dần dần, nó trở nên tráng lệ, sôi sục, kinh diễm mờ ảo, làm cho người hát nếu hát sẽ phải bài trừ hơi thở, thở không ra hơi.
Hạ Lăng bị sốc khi nghe giai điệu. Cô không thể tin Phượng Côn, thậm chí đã biên soạn tất cả các đoạn nhạc rời rạc mà họ đã không hoàn thành trong mười năm hợp tác ở kiếp trước vào một đĩa. Đây chủ yếu là một tia sáng nảy qua trong các cuộc thảo luận thông thường của họ hay cũng có thể là một sự thay thế cho vài bản nhạc phòng khi cần. Ngay cả trước khi Bùi Tử Hoành cầm tù cô, hai bài hát họ ghi mới được một nửa cũng có trong này.
Anh sắp xếp chúng nhưng không hoàn thành chúng.
Từng âm thanh đều là sự tái tạo chân thực nhất từ những suy nghĩ của họ tại thời điểm đó.
- ---------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Sau khi suy nghĩ gì đó, anh bình tĩnh nói với Vệ Thiều Âm: "Anh muốn đưa Tiểu Lăng đi. Cũng được. Hãy nhớ cho cô ấy đo nhiệt độ mỗi ngày vào lúc 6 giờ sáng, 12 giờ trưa và 8 giờ tối rồi đưa cho cô ấy thuốc hạ sốt. Ăn ba bữa mỗi ngày, uống hai viên thuốc một giờ sau bữa ăn. Nhớ uống chúng với nước ấm ở nhiệt độ khoảng 43 độ. Ngoài ra, bệnh nhân không thể sấy tóc hoặc bị cảm lạnh. Khi tắm, anh phải xem thời tiết bên ngoài và nhiệt độ nước tắm một lúc. Cứ được một lúc, anh cần gọi cô ấy để đảm bảo cô ấy không bị ngất trong đó. Chế độ ăn uống cũng phải nhẹ nhàng, chú ý kết hợp, bữa sáng tốt nhất là canh rau và cháo trắng. Cháo trắng nên được đun sôi từ từ trong ba giờ. Ví dụ khi nấu cá nước ngọt, anh nên chú ý mua giống không có gai. Trứng và món hầm cũng ổn. Tôi sẽ đưa cho anh một danh sách các món cho mỗi bữa. Những thứ cô ấy không nên ăn không được ăn quá nhiều như thịt bò, thịt cừu, tôm biển, mực...."
" Dừng lại! " Vệ Thiều Âm sắc mặt khó coi.
Phượng Côn thần sắc rất điềm nhiên: "Có chuyện gì sao?"
Vệ Thiều Âm giận dữ chỉ vào Hạ Lăng trên giường: "Tại sao tiểu tổ tông này lại khó phục vụ đến vậy?"
"Hỏi Boss của anh đi!" Phượng Côn nói một cách vô trách nhiệm.
Hạ Lăng muốn phản kháng nói rằng chính mình không thực sự bị Lệ Lôi làm hư nhưng nhìn vào vẻ mặt cau có của Vệ Thiều Âm mà ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Vệ Thiều Âm bối rối: "Nhưng mà Tiểu Lăng không chịu quay trở lại thì....Studio đằng kia thì sao..."
Phượng Cô cười rất nhẹ nhàng: "Anh có thể thường xuyên tìm cô ấy. Tôi cho mượn nơi làm việc."
Đề xuất này làm cho Hạ Lăng hơi ngạc nhiên. Mọi nhạc sĩ, nhà sản xuất âm nhạc đều coi trọng nơi làm việc độc lập của riêng mình. Đó là không gian riêng tư-nơi mà sự sáng tạo và cảm hứng sáng tác của họ được tạo ra. Anh nói là cho mượn. Nó đáng kinh ngạc như được tham quan phòng làm việc của nhà văn hay họa sĩ vậy.
Vệ Thiều Âm cũng sửng sốt một lúc, rồi nói: "Ai nói muốn sử dụng nơi làm việc của anh? "
"Vậy sao! Thật đáng tiếc. Tôi vừa mới đổi loa nyx r-series vào tháng trước."
"Đợi đã! Nó là bản giới hạn trên thế giới. Tôi nghe nói rằng chỉ có một bộ ở Trung Quốc. Hóa ra là anh. "
"Đó là tôi. Tôi đã mất rất nhiều nỗ lực để có được nó."
"Cứ vậy đi! Anh có thể cho tôi sử dụng nó trong phòng làm việc của anh. Đừng đổi ý."
Hạ Lăng nhìn vào cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông, không nói gì. Làm thế nào có thể dễ dàng lừa A Vệ như vậy?
Nhà của Phượng Côn trở thành phòng thu tạm thời.
Vệ Thiều Âm đã đến thăm hàng ngày, dành thời gian làm nhạc ở đây. Anh là muốn cùng Hạ Lăng làm việc đẩy nhanh tiến độ.
Nhờ làm việc với anh mà Hạ Lăng cuối cùng đã tìm lại được sự vui thú. Ngay khi cô bận rộn, cô đã quên đi tất cả bệnh tật, những vết thương đen tối, đáng sợ từ kiếp trước. Cơ thể và tinh thần cô được cải thiện từng ngày.
Phượng Côn, người chịu trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân và Lệ Lôi, người thỉnh thoảng đến thăm cũng rất vui mừng. Vài người nói: "May mắn thay, có A Vệ, nếu không cô ấy sẽ không nhanh khỏi như vậy." Người khác nói, "Chà, đã đến lúc A Vệ được tăng tiền lương. "
Ngày hôm nay, Phượng Côn rót một cốc nước ấm cho Hạ Lăng, cảm khái.
Hạ Lăng đang buồn rầu suy nghĩ một cách đau khổ về giai điệu và xem xét chi tiết nhiều lần rồi mới nhớ đến Phượng Côn nói: "Đúng như anh thấy, anh ta là một người nghiện công việc."
"Vệ biến thái" -biệt danh kì lạ này không phải là hư danh. Gần đây, anh ấy đã sửa đổi mạnh mẽ phần hợp xướng mà cô đã hát với Bạch Mộ Dung và thay đổi nó ngoài sự mong đợi. Hai ngày trước, anh tự hào đưa nhạc phổ cho Hạ Lăng và nói với Hạ Lăng rằng cuối cùng cô cũng có thể miễn cưỡng hát. Anh yêu cầu cô thử nó.
Phải thừa nhận rằng tài năng của Vệ Thiều Âm là tuyệt vời, thay đổi nhạc phổ không chỉ giữ lại bản chất ban đầu, mà còn mang lại cho nó một vẻ đẹp mới. Nhưng Hạ Lăng cảm thấy rằng nếu Bạch Mộ Dung thấy bản chỉnh sửa, anh sẽ khóc sau khi thấy bản gốc của anh đã bị chỉnh đi như thế nào. Sự kiểm soát các chi tiết quá cao, vô cùng quan trọng và không thể hát nó một cách hời hợt được. Trong hai ngày qua, ngoại trừ ăn và ngủ, Hạ Lăng đã dành toàn bộ thời gian để suy ngẫm về bài hát này.
Tại thời điểm này, vẫn còn một số suy nghĩ chưa tỏ
Phượng Côn ngồi xuống bên cạnh cô: "Trước đây ở Đế Hoàng, anh chưa thấy em lo lắng về bài hát như thế này."
"Có thể giống như khi đó ư?" Cô nói.
"Như thế nào lại không thể giống lúc trước?" Phượng Côn hỏi.
"Lúc đó..." cô im lặng. Vào thời điểm đó, được Bùi Tử Hoành sủng ái, cô liều lĩnh, thoải mái chiếm tiện nghi hơn. Khi cô muốn hát, cô có thể ghi bảy, tám bài trong một lần thu. Khi cô không muốn hát, một năm hay nửa năm không ra album mới cũng không ai dám chỉ trích. Nhưng bây giờ, cô không muốn trở thành một con chim hoàng yến, một vật trưng bày chỉ được nuông chiều bên cạnh Lệ Lôi. Cô không muốn dựa vào anh ấy để sử dụng quá nhiều đặc quyền. Cô phải học cách bắt kịp, hòa nhập với những người khác. Chẳng hạn như liên tục đi thảo luận bài hát thay vì để mọi người tự đến chỗ cô.
"Có lẽ vì em không quen hát với người khác..", Hạ Lăng thở dài: "Em đã từng hát một mình nhưng giờ có thêm một người khác hát chung, em cảm thấy không tự do."
Phượng Côn cười: "Em thỉnh thoảng vẫn có thể hát song ca trên sân khấu nhưng thực sự rất khó để thu âm một bài hát với người khác một cách nghiêm túc.Tiểu Lăng, phong cách cá nhân của em quá mạnh mẽ. Vì vậy không phù hợp để hợp tác với người khác. "
Nói về điều này, Hạ Lăng không đồng ý: "Phong cách hiện tại của em là đã được tổng hợp, trau chuốt và thay đổi rất nhiều. Anh thấy đấy, tại lễ hội âm nhạc, em đã hát khá phối hợp với Bạch Mộ Dung, Tần Tử Phong."
Phượng Côn đan tay lại vào nhau: "Tiểu Lăng, em có nghĩ đó chính là vấn đề không? "
"Cái gì?"Cô giật mình.
"Em và Bạch Mộ Dung hợp tác quá tốt nhưng phải nói rằng là em hợp tác với Vệ Thiều Âm và mọi người quá tốt đi. Em đã bao giờ nghĩ làm thế nào có thể sử dụng lại giọng hát độc đáo riêng của mình, phù hợp với một phong cách khác chưa?" Phượng Côn nói.
"Đó là bởi vì bây giờ em khác với trước đây và phong cách cũng không quá độc đáo, đặc biệt." Sau khi nói xong, cô đột nhiên nhận ra vấn đề. Cô sững sờ, toát mồ hôi lạnh.
Phượng Côn nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, biết rằng cô đã nhận thức được, đứng dậy và đưa tay ra vỗ vai cô: "Đến đây, anh sẽ đưa em đi xem thứ này."
Anh đưa cô đến phòng làm việc, lấy ra một hộp gỗ đàn hương từ tủ trong cùng. Mở nắp ba lớp trên cùng. Bên trong nó là một chiếc đĩa thu được bọc một lớp lụa trắng. Trên giấy nhãn đơn giản, chỉ có dòng được viết bằng tay: "Có một không hai."
Hạ Lăng có một chút tò mò. Cô không biết nó là đĩa gì, lại để anh ấy có sự quan tâm đặc biệt đến nó như vậy.
Anh cẩn thận lấy đĩa ra và đưa vào máy ghi âm.
Đó là một đĩa nhạc thuần túy, không có tiếng hát. Khởi đầu là một giai điệu du dương, mê hoặc nhưng ẩn chứa sự kiêu ngạo, dữ dội. Dần dần, nó trở nên tráng lệ, sôi sục, kinh diễm mờ ảo, làm cho người hát nếu hát sẽ phải bài trừ hơi thở, thở không ra hơi.
Hạ Lăng bị sốc khi nghe giai điệu. Cô không thể tin Phượng Côn, thậm chí đã biên soạn tất cả các đoạn nhạc rời rạc mà họ đã không hoàn thành trong mười năm hợp tác ở kiếp trước vào một đĩa. Đây chủ yếu là một tia sáng nảy qua trong các cuộc thảo luận thông thường của họ hay cũng có thể là một sự thay thế cho vài bản nhạc phòng khi cần. Ngay cả trước khi Bùi Tử Hoành cầm tù cô, hai bài hát họ ghi mới được một nửa cũng có trong này.
Anh sắp xếp chúng nhưng không hoàn thành chúng.
Từng âm thanh đều là sự tái tạo chân thực nhất từ những suy nghĩ của họ tại thời điểm đó.
- ---------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh