Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 535: Sợ hãi
Nước từ vòi sen vẫn còn đang nhỏ giọt. Một màn sương nhẹ lấp đầy không khí. Cô dựa lưng vào cửa, trượt xuống một chút, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, vươn tay ôm lấy mình.
Vết bầm trên cổ tay vẫn còn đó.
Hạ Lăng nhìn vào dấu vết mờ nhạt. Cơ thể cô lại bắt đầu run rẩy.
Cô và Lệ Lôi đã ở bên nhau trong một thời gian dài, cô không chán ghét sự tiếp xúc của anh. Nếu anh chỉ thỉnh thoảng có chút ép buộc cô, có lẽ cô sẽ tức giận nhưng sẽ không sợ hãi hay phẫn nộ. Tuy nhiên, anh trói cô lại bằng cà vạt.
Điều này làm cô sợ đến phát điên.
Tại sao khi cô nói không, anh lại từ chối dừng lại?
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa
"Tiểu Lăng!" giọng nói của Lệ Lôi có chút lo lắng: "Chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Em mở cửa ra đi."
Hạ Lăng không nói gì. Cô nhớ lại năm tháng ấy đã dành cả cuộc đời để yêu một người đàn ông như một con thiêu thân lao vào lửa nhưng rồi lại vô duyên vô cớ bị cầm tù, sỉ nhục và xâm hai. Kiếp này trùng sinh, cô cứ nghĩ rằng việc tìm thấy tình yêu đích thực và ở bên nhau sẽ kéo dài mãi mãi nhưng tai nạn dù lượn bất ngờ xảy ra khiến họ gần như suýt bỏ lỡ nhau mãi. Cô làm mọi việc để bảo vệ đứa con của anh nhưng đứa trẻ đã chết trước cả khi anh cứu cô. Để được chôn cất con của họ gần hơn, cô đã phải cầu xin người đàn ông kia nhưng bị từ chối làm cõi lòng cô đầy bi thương. Anh đã bỏ qua sự kháng cự, đấu tranh của cô, vạch ra nỗi buồn, vết thương đau đớn nhất của cô. Nỗi đau âm ỉ, gào hét trong lòng như sóng thần muốn nuốt chửng lấy cô.
Cô không biết tại sao mình lại phải đau khổ và khổ sở như vậy.
Là số mệnh bắt cô không bao giờ được hạnh phúc.
Cô nức nở khóc ra tiếng.
"Tiểu Lăng! Em có sao không?" Lệ Lôi đứng ngoài cửa phòng tắm nghe tiếng cô khóc vỗ nhẹ vào cửa. "Tiểu Lăng! Đừng làm anh sợ. Anh sai! Là anh sai rồi! Anh không nên như vậy! Em có thể ra ngoài không? Em mở cửa! Em mở cửa nhanh đi! "
Tuy nhiên, cô vẫn khóc.
Hai kiếp, mọi chuyện bi thương dường như đều tuôn trào ra trong lúc này. Trong một khoảnh khắc, cô muốn chết đi cho rồi. Thế là xong hết mọi chuyện. Anh trai cô nói rằng Niết bàn rồi cô sẽ được hạnh phúc lần nữa, là cô sẽ hạnh phúc hơn ở kiếp này nhưng cô có thể chịu đựng được kiếp này không..
Thế nhưng cô không thể bỏ người đàn ông đang điên cuồng đập vào cánh cửa từ bên ngoà. Phải làm gì nếu như cô quên anh ta sau khi tái sinh? Trên đời này làm gì có nếu như! Ngay cả khi cô không quên anh, anh cũng như Bùi Tử Hoành không còn yêu cô khi đã chuyển kiếp như trước. Cô nên làm gì mới phải, cô khóc òa lên.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua. Đột nhiên, có tiếng nổ từ bức tường cạnh cửa phòng tắm.
Cô ngạc nhiên, đưa đôi mắt đẫm nước mắt nhìn lên, thấy một cái lỗ lớn hình thành trên tường. Hình bóng của Lệ Lôi thấp thoáng bước ra từ cái lỗ đó, nhìn thấy cô, nửa quỳ xuống, ôm lấy cô vào trong ngực.
"Tiểu Lăng, em ổn chứ?" Giọng anh căng thẳng.
Cô khóc to hơn, thở không ra hơi: "Lệ Lôi đồ khốn! Đồ quái thú! Bắt nạt tôi! Huhuhu... "
Anh cẩn thận bao bọc cơ thể cô, cảm thấy rằng cô khóc sắp cạn cả sức lực, đau khổ, tự trách mình. Anh là người đàn ông của cô. Anh muốn bảo vệ cô thật tốt. Nhưng cuối cùng, anh ấy đã làm tổn thương cô. "Tiểu Lăng! Xin lỗi! Anh xin lỗi!" Anh dỗ dành, "Anh không như vậy nữa, là anh không tốt! Anh không tốt. "
Cô một lúc lâu sau mới ngừng khóc, có chút khô khốc do mất quá nhiều nước. Lệ Lôi cẩn thận ôm cô trở về giường, pha nước chanh mật ong để cô uống. Ở lại với cô một lúc lâu, chờ cho đến khi cảm xúc của cô nguôi ngoai nhưng vẫn không dám hỏi cô là có chuyện gì đã xảy ra. Cà vạt buộc tay thôi mà! Đó chỉ là một tình thú nhỏ, không hiểu tại sao cô lại sợ hãi như vậy?
Hạ Lăng ngẩng lên nhìn anh với khuôn mặt đẫm nước mắt: "Lệ Lôi, hãy để em ra ngoài sống vài ngày "Giọng cô khàn khàn.
Trái tim của Lệ Lôi hụt đi một nhịp: "Đó là lỗi của anh. Em không thể ra ngoài sống. Tiểu Lăng. Đừng đi! Chúng ta có sống tốt với nhau được không? Anh sẽ không bao giờ làm điều đó với em nữa."
Hạ Lăng yếu ớt lắc đầu: "Em sợ."
Giọng nói của Lệ Lôi nhẹ nhàng hơn: "Anh thực sự sẽ không làm tổn thương em nữa."
Cô vẫn lắc đầu. "Đó không phải là vấn đề." Cô suy nghĩ rất lâu, không biết phải nói gì: "Em chỉ sợ rằng ngay cả khi em biết anh chỉ là vô tình, biết rằng anh sẽ không bao giờ ràng buộc em như thế này nữa trong tương lai nhưng nỗi sợ hãi đó không thể kiểm soát được, anh có hiểu không? "
Cô nói. Nước mắt lại rơi.
Nội tâm của Lệ Lôi giống như bị hàng ngàn, hàng vạn con dao cựa quậy, chọc ngoáy đau đến nỗi anh không thể thở được. Anh nói: "Nếu em muốn chuyển đi thì chi bằng để anh chuyển đi. Tiểu Lăng, em có thể an tâm sống ở đây. Khi em không còn sợ anh nữa, anh sẽ quay lại."
Cô vẫn lắc đầu.
"Em muốn chuyển đi!" cô thì thầm, kiên quyết: "Em sợ anh! Em sợ chiếc giường này! Ngôi nhà này." Cô lau nước mắt bằng mu bàn tay: "Vừa nhắm mắt lại là thấy...."
"Thấy cái gì?", Anh khẽ hỏi.
Xiềng xích và chó ngao xuất hiện trước mắt cô, cô cố gắng kiềm chế nỗi kinh hoàng trong lòng: "Hãy để em đi." Cô nói: "Lệ Lôi! Em không giận anh. Em yêu anh nhưng điều này khiến em rất sợ anh. Em sẽ quay lại khi em không còn sợ hãi, lo lắng trong tương lai."
Lệ Lôi biết rằng là vô ích khi cố gắng thuyết phục cô. Anh cũng sợ. Anh sợ rằng bức bách cô quá chặt, anh sẽ để mất cô.
Cuối cùng, anh gật đầu, nói nhỏ: "Em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đến đó."
Hạ Lăng chọn nhà của Phượng Côn.
Những vết thương của kiếp trước đã bị bóc trần một lần nữa. Cô không dám ở một mình, cũng không muốn đến nhà Lạc Lạc để đối mặt với sự quan tâm, chăm sóc quá nhiệt tình. Cô chỉ muốn tìm một nơi yên bình và an toàn. Không phải Phượng Côn thì không còn ai tốt hơn, ngoại trừ Bùi Tử Hoành, chỉ có Phượng Côn biết kiếp trước, kiếp này và thậm chí mọi thứ về con của cô.
Cô có thể biểu lộ mọi buồn, vui ở đó. Có thể buồn đến nỗi cô không muốn ăn, muốn uống và sẽ không có ai hỏi tại sao.
Lệ Lôi không đồng ý cho cô đến nhà của một người đàn ông ngay cả khi người đó là Phượng Côn - người có tiếng tăm trong ngành. Tuy nhiên, vẻ ngoài phòng bị bây giờ của cô khiến anh đau khổ. Cuối cùng phải chịu thua.
Anh biết rằng Phượng Côn và cô là bạn tri âm giống như anh trai - em gái.
Phượng Côn đã bị sốc khi nhìn thấy cô với đôi mắt đỏ, sưng. Anh đã hỏi họ chuyện gì đã xảy ra trong khi đưa họ vào. Hạ Lăng lắc đầu không có sức lực để nói chuyện, Lệ Lôi giải thích cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói: "Cô ấy tâm trạng không tốt. Nói rằng muốn đến đây ở một vài ngày, sau khi phục hồi tinh thần sẽ trở lại chỗ tôi!"
Phượng Côn có chút hiểu rõ, Tiểu Lăng chắc đã nhớ đến vài chuyện không vui ở kiếp trước.
Vì vậy, anh nói: "Không sao! Phòng khách vốn đã chuẩn bị. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng! Lệ Lôi! Anh yên tâm!"
Lệ Lôi không vui, muốn ngay lập tức đóng gói đồ, ôm Hạ Lăng từ nhà của người khác về. Tuy nhiên, lý trí đã buộc anh phải kiềm chế mình, cảm ơn Phượng Côn: "Đã để anh thêm phiền toái, tôi vẫn sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào!"
Phượng Côn gật đầu: "Yên tâm đi!"
- ------------------#
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
Vết bầm trên cổ tay vẫn còn đó.
Hạ Lăng nhìn vào dấu vết mờ nhạt. Cơ thể cô lại bắt đầu run rẩy.
Cô và Lệ Lôi đã ở bên nhau trong một thời gian dài, cô không chán ghét sự tiếp xúc của anh. Nếu anh chỉ thỉnh thoảng có chút ép buộc cô, có lẽ cô sẽ tức giận nhưng sẽ không sợ hãi hay phẫn nộ. Tuy nhiên, anh trói cô lại bằng cà vạt.
Điều này làm cô sợ đến phát điên.
Tại sao khi cô nói không, anh lại từ chối dừng lại?
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa
"Tiểu Lăng!" giọng nói của Lệ Lôi có chút lo lắng: "Chuyện gì đã xảy ra với em vậy? Em mở cửa ra đi."
Hạ Lăng không nói gì. Cô nhớ lại năm tháng ấy đã dành cả cuộc đời để yêu một người đàn ông như một con thiêu thân lao vào lửa nhưng rồi lại vô duyên vô cớ bị cầm tù, sỉ nhục và xâm hai. Kiếp này trùng sinh, cô cứ nghĩ rằng việc tìm thấy tình yêu đích thực và ở bên nhau sẽ kéo dài mãi mãi nhưng tai nạn dù lượn bất ngờ xảy ra khiến họ gần như suýt bỏ lỡ nhau mãi. Cô làm mọi việc để bảo vệ đứa con của anh nhưng đứa trẻ đã chết trước cả khi anh cứu cô. Để được chôn cất con của họ gần hơn, cô đã phải cầu xin người đàn ông kia nhưng bị từ chối làm cõi lòng cô đầy bi thương. Anh đã bỏ qua sự kháng cự, đấu tranh của cô, vạch ra nỗi buồn, vết thương đau đớn nhất của cô. Nỗi đau âm ỉ, gào hét trong lòng như sóng thần muốn nuốt chửng lấy cô.
Cô không biết tại sao mình lại phải đau khổ và khổ sở như vậy.
Là số mệnh bắt cô không bao giờ được hạnh phúc.
Cô nức nở khóc ra tiếng.
"Tiểu Lăng! Em có sao không?" Lệ Lôi đứng ngoài cửa phòng tắm nghe tiếng cô khóc vỗ nhẹ vào cửa. "Tiểu Lăng! Đừng làm anh sợ. Anh sai! Là anh sai rồi! Anh không nên như vậy! Em có thể ra ngoài không? Em mở cửa! Em mở cửa nhanh đi! "
Tuy nhiên, cô vẫn khóc.
Hai kiếp, mọi chuyện bi thương dường như đều tuôn trào ra trong lúc này. Trong một khoảnh khắc, cô muốn chết đi cho rồi. Thế là xong hết mọi chuyện. Anh trai cô nói rằng Niết bàn rồi cô sẽ được hạnh phúc lần nữa, là cô sẽ hạnh phúc hơn ở kiếp này nhưng cô có thể chịu đựng được kiếp này không..
Thế nhưng cô không thể bỏ người đàn ông đang điên cuồng đập vào cánh cửa từ bên ngoà. Phải làm gì nếu như cô quên anh ta sau khi tái sinh? Trên đời này làm gì có nếu như! Ngay cả khi cô không quên anh, anh cũng như Bùi Tử Hoành không còn yêu cô khi đã chuyển kiếp như trước. Cô nên làm gì mới phải, cô khóc òa lên.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua. Đột nhiên, có tiếng nổ từ bức tường cạnh cửa phòng tắm.
Cô ngạc nhiên, đưa đôi mắt đẫm nước mắt nhìn lên, thấy một cái lỗ lớn hình thành trên tường. Hình bóng của Lệ Lôi thấp thoáng bước ra từ cái lỗ đó, nhìn thấy cô, nửa quỳ xuống, ôm lấy cô vào trong ngực.
"Tiểu Lăng, em ổn chứ?" Giọng anh căng thẳng.
Cô khóc to hơn, thở không ra hơi: "Lệ Lôi đồ khốn! Đồ quái thú! Bắt nạt tôi! Huhuhu... "
Anh cẩn thận bao bọc cơ thể cô, cảm thấy rằng cô khóc sắp cạn cả sức lực, đau khổ, tự trách mình. Anh là người đàn ông của cô. Anh muốn bảo vệ cô thật tốt. Nhưng cuối cùng, anh ấy đã làm tổn thương cô. "Tiểu Lăng! Xin lỗi! Anh xin lỗi!" Anh dỗ dành, "Anh không như vậy nữa, là anh không tốt! Anh không tốt. "
Cô một lúc lâu sau mới ngừng khóc, có chút khô khốc do mất quá nhiều nước. Lệ Lôi cẩn thận ôm cô trở về giường, pha nước chanh mật ong để cô uống. Ở lại với cô một lúc lâu, chờ cho đến khi cảm xúc của cô nguôi ngoai nhưng vẫn không dám hỏi cô là có chuyện gì đã xảy ra. Cà vạt buộc tay thôi mà! Đó chỉ là một tình thú nhỏ, không hiểu tại sao cô lại sợ hãi như vậy?
Hạ Lăng ngẩng lên nhìn anh với khuôn mặt đẫm nước mắt: "Lệ Lôi, hãy để em ra ngoài sống vài ngày "Giọng cô khàn khàn.
Trái tim của Lệ Lôi hụt đi một nhịp: "Đó là lỗi của anh. Em không thể ra ngoài sống. Tiểu Lăng. Đừng đi! Chúng ta có sống tốt với nhau được không? Anh sẽ không bao giờ làm điều đó với em nữa."
Hạ Lăng yếu ớt lắc đầu: "Em sợ."
Giọng nói của Lệ Lôi nhẹ nhàng hơn: "Anh thực sự sẽ không làm tổn thương em nữa."
Cô vẫn lắc đầu. "Đó không phải là vấn đề." Cô suy nghĩ rất lâu, không biết phải nói gì: "Em chỉ sợ rằng ngay cả khi em biết anh chỉ là vô tình, biết rằng anh sẽ không bao giờ ràng buộc em như thế này nữa trong tương lai nhưng nỗi sợ hãi đó không thể kiểm soát được, anh có hiểu không? "
Cô nói. Nước mắt lại rơi.
Nội tâm của Lệ Lôi giống như bị hàng ngàn, hàng vạn con dao cựa quậy, chọc ngoáy đau đến nỗi anh không thể thở được. Anh nói: "Nếu em muốn chuyển đi thì chi bằng để anh chuyển đi. Tiểu Lăng, em có thể an tâm sống ở đây. Khi em không còn sợ anh nữa, anh sẽ quay lại."
Cô vẫn lắc đầu.
"Em muốn chuyển đi!" cô thì thầm, kiên quyết: "Em sợ anh! Em sợ chiếc giường này! Ngôi nhà này." Cô lau nước mắt bằng mu bàn tay: "Vừa nhắm mắt lại là thấy...."
"Thấy cái gì?", Anh khẽ hỏi.
Xiềng xích và chó ngao xuất hiện trước mắt cô, cô cố gắng kiềm chế nỗi kinh hoàng trong lòng: "Hãy để em đi." Cô nói: "Lệ Lôi! Em không giận anh. Em yêu anh nhưng điều này khiến em rất sợ anh. Em sẽ quay lại khi em không còn sợ hãi, lo lắng trong tương lai."
Lệ Lôi biết rằng là vô ích khi cố gắng thuyết phục cô. Anh cũng sợ. Anh sợ rằng bức bách cô quá chặt, anh sẽ để mất cô.
Cuối cùng, anh gật đầu, nói nhỏ: "Em muốn đi đâu anh sẽ đưa em đến đó."
Hạ Lăng chọn nhà của Phượng Côn.
Những vết thương của kiếp trước đã bị bóc trần một lần nữa. Cô không dám ở một mình, cũng không muốn đến nhà Lạc Lạc để đối mặt với sự quan tâm, chăm sóc quá nhiệt tình. Cô chỉ muốn tìm một nơi yên bình và an toàn. Không phải Phượng Côn thì không còn ai tốt hơn, ngoại trừ Bùi Tử Hoành, chỉ có Phượng Côn biết kiếp trước, kiếp này và thậm chí mọi thứ về con của cô.
Cô có thể biểu lộ mọi buồn, vui ở đó. Có thể buồn đến nỗi cô không muốn ăn, muốn uống và sẽ không có ai hỏi tại sao.
Lệ Lôi không đồng ý cho cô đến nhà của một người đàn ông ngay cả khi người đó là Phượng Côn - người có tiếng tăm trong ngành. Tuy nhiên, vẻ ngoài phòng bị bây giờ của cô khiến anh đau khổ. Cuối cùng phải chịu thua.
Anh biết rằng Phượng Côn và cô là bạn tri âm giống như anh trai - em gái.
Phượng Côn đã bị sốc khi nhìn thấy cô với đôi mắt đỏ, sưng. Anh đã hỏi họ chuyện gì đã xảy ra trong khi đưa họ vào. Hạ Lăng lắc đầu không có sức lực để nói chuyện, Lệ Lôi giải thích cũng không rõ ràng lắm, chỉ nói: "Cô ấy tâm trạng không tốt. Nói rằng muốn đến đây ở một vài ngày, sau khi phục hồi tinh thần sẽ trở lại chỗ tôi!"
Phượng Côn có chút hiểu rõ, Tiểu Lăng chắc đã nhớ đến vài chuyện không vui ở kiếp trước.
Vì vậy, anh nói: "Không sao! Phòng khách vốn đã chuẩn bị. Tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Lăng! Lệ Lôi! Anh yên tâm!"
Lệ Lôi không vui, muốn ngay lập tức đóng gói đồ, ôm Hạ Lăng từ nhà của người khác về. Tuy nhiên, lý trí đã buộc anh phải kiềm chế mình, cảm ơn Phượng Côn: "Đã để anh thêm phiền toái, tôi vẫn sẽ thường xuyên đến thăm cô ấy. Có chuyện gì xảy ra với cô ấy có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào!"
Phượng Côn gật đầu: "Yên tâm đi!"
- ------------------#
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh