Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 534: Cà vạt
Hai người trở về nhà.
Mao Đoàn Tử kêu meo meo khi nó cọ vào chân cô. Còn Nhị Mao vẫn ở trong tư thế lười biếng vẫn thói quen sửơi nắng trên ban công dưới ánh mặt trời. Hạ Lăng cuối cùng mới được thư giãn sau cả ngày, cảm thấy kiệt sức trên cả quãng đường trở về sau khi đối mặt với Bùi Tử Hoành. Cô không muốn bị làm phiền, đi về phía phòng ngủ.
“Tiểu Lăng”. Lệ Lôi gọi cô.
"Vâng?" Hạ Lăng quay lại.
"Em buồn ngủ rồi à?" Lệ Lôi nói, “Em hãy tắm rửa trước cái đã rồi hẵng ngủ. Đi cả ngày nay rồi, bụi bẩn bám lên người sẽ rất khó chịu.”
Tiểu Lăng nói yếu ớt, “Em không có sức để tắm nữa. Em rất muốn ngủ."
Giọng nói của Lệ Lôi trầm xuống “Để anh giúp em tắm.” Vừa nãy, hình ảnh Bùi Tử Hoành nhẹ nhàng vuốt tóc cô như một chiếc gai nhỏ đâm vào trái tim anh, rất khó chịu. Làm thế nào anh có thể chịu đựng khi nhìn thấy một người đàn ông khác đụng chạm đến cô gái của mình?
Hạ Lăng không biết gì về suy nghĩ của anh nhưng vì cô vốn ưa sạch sẽ, cũng muốn t tắm trước khi ngủ. Cô không nghĩ gì gật đầu đồng ý. Bây giờ, cô ngủ cùng trên một chiếc giường với Lệ Lôi. Tất cả những việc mà cô và anh nên làm khi ở với nhau cũng đã làm hết rồi. Vì vậy việc anh giúp cô đi tắm là chuyện không có gì đáng to tát, ngại ngùng cả.
Lệ Lôi mắt sáng lên, vui vẻ. Anh đi chuẩn bị nước tắm xong mới gọi cô đi vào.
Hôm nay, Hạ Lăng mặc một chiếc áo cánh trơn với tay áo cánh bướm trông rất thanh lịch, nhẹ nhàng. Lệ Lôi đứng đằng sau cô, chậm rãi cởi những nút áo mỏng manh trên lưng áo. Làn da trắng muốt của cô từ từ hiện ra trước mắt anh. Cả xương bả vai mỏng manh, sắc sảo bên dưới quần áo cũng lộ rõ mồn một.
ngôn tình ngược
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể cô nhưng mỗi lần anh nhìn thấy đều cảm thấy rằng cô vô cùng xinh đẹp.
Lệ Lôi khẽ cúi xuống, hôn sau gáy cô, không ngừng đưa tay dọc theo những đường cong tuyệt đẹp.
Hạ Lăng nhận thấy hơi thở nặng nề của anh, biết rằng anh đang nổi lên dục vọng nhưng hôm nay cô thực sự mệt mỏi và không có tâm trạng để làm chuyện đó với anh. “Hôm nay, anh mà ăn em sẽ rất rắc rối.” Cô khẽ thì thầm với anh, nắm tay anh để ngăn anh chạm vào eo cô. “Nếu không, em sẽ tự tắm.”
Lệ Lôi nhanh chóng dừng lại. "Anh giúp em."
Sau đó, anh thực sự tập trung vào việc cởi quần áo của cô, không làm bất kỳ hành động quá đáng nào khác.
Quần áo của cô đã được cởi bỏ. Tất cả những đường cong tinh tế, xinh đẹp của cô được phơi bày trước mắt anh. Mặc dù anh đã nhìn thấy chúng vô số lần trên giường nhưng đối diện trước khung cảnh này anh khó có thể kiềm chế được. Ánh chiều dịu dàng rọi qua tấm kính và lặng lẽ rơi trên cơ thể cân đối của cô. Cô ấy là một vũ công, một ca sĩ. Tất nhiên sẽ có một đường cong đẹp không thể diễn tả hết bằng lời, vô cùng hoàn mỹ và hài hòa.
Tầm nhìn của anh, rơi xuống cơ thể cô, không hề dịch chuyển. Nhịp tim và dòng chảy trong người anh dần tăng lên, bên dưới cũng có phản ứng. Tuy nhiên, vì cô đã bảo không muốn, Lệ Lôi thận trọng kiềm chế dục vọng của bản thân, bế cô vào bồn tắm, tập trung vào việc tắm cho cô.
Hạ Lăng nằm ngửa trong bồn tắm. Dòng nước nhẹ nhàng chảy như một giai điệu. Những cánh hoa hồng, bọt sữa tắm mỏng manh bao quanh cô. Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được anh đang nhẹ nhàng gội đầu cho. Anh thậm chí còn mát xa cho cô một cách khéo léo.
Dần dần, cô gần như chìm vào giấc mộng, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy thứ gì đó mềm mại phủ lên đôi môi mình một lúc lâu cho đến khi cô cảm thấy không thể thoải mái được nữa. Có đôi tay bắt đầu lần mò, chạm vào cơ thể cô. Mới đầu, nó khiến cô cảm giác cơ thể nhẹ bẫng đi nhưng dần dần, lại thấy bản thân hoàn toàn như đang ở giữa không trung. Là Lệ Lôi đang bế cô lên, sau đó đặt cô lên chiếc giường êm ái và thoải mái.
Một cơ thể nặng nề đè cô xuống.
Hạ Lăng cuối cùng đã nhận ra với chuyện gì đang xảy ra và dần tỉnh táo. Hôm nay cô đã kiệt sức và mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.
Lệ Lôi hôn cô, giọng anh khàn khàn, “Tiểu Lăng, em có thể tiếp tục nằm. Anh sẽ tự làm.” Anh không thể chấp nhận khi người đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của mình, đặc biệt là Bùi Tử Hoành. Hôm nay, hình ảnh đó đã kích động anh rất nhiều và anh nhận ra rằng chỉ hôn thôi là không đủ. Anh không thể chờ đợi được đánh dấu khẳng định cô là của anh.
Tuy nhiên, Hạ Lăng không muốn làm chuyện này chút nào. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Anh khẽ nắm lấy cổ tay cô. "Ngoan nào."
"Không." Cô lẩm bẩm, có chút không vui. Đây không phải là vì không thể di chuyển, nằm yên mà là tâm trạng chán nản của cô ấy khi biết việc chôn cất đứa con của mình. Làm thế nào cô có thể vui vẻ, tận hưởng làm điều này vào lúc này? Nhưng mà, giọng nói của cô quá mềm mại, nghe như thể cô đang làm nũng với anh vậy.
Lệ Lôi tiếp tục giữ chặt cổ tay cô. Anh cúi xuống và bắt đầu hôn lên cơ thể cô.
“Lệ Lôi!” Bây giờ cô thực sự bị kích động và cố gắng thoát ra, cử động của cô vẫn yếu ớt như trước.
Anh giống như không để đến sự phản kháng của cô. Đứng thẳng người, Lệ Lôi thấy một chiếc cà vạt đang ở trên chiếc bàn cạnh giường, anh với lấy nó và cột quanh cổ tay cô. Anh xuất thân từ hắc đạo và đã là lính đánh thuê trong nhiều năm. Vì vậy anh trói cổ tay cô rất thành thạo mà không làm tổn thương cô hoặc để Hạ Lăng di chuyển thoát ra được.
Hạ Lăng vùng vẫy một lúc và nhận ra cổ tay mình đang bị trói. Lần này, cô thật sự đã tỉnh táo hoàn toàn.
“Thả em ra!” Giọng cô hơi thay đổi khi cô cố gắng đứng dậy. Ánh sáng trăng nhàn nhạt chiếu bên ngoài cửa sổ trải lên chiếc giường rộng rãi. Trong bóng tối, người đàn ông trước mặt cô dường như trùng lặp với một người trong ký ức kiếp trước của cô. Ở kiếp trước, cũng từng có một người đàn ông thích trói cô lại, phớt lờ nỗi đau và sự chống cự của cô khi anh ta ép cô làm việc đó. Những ký ức kinh hoàng lại ùa về trong tâm trí Hạ Lăng.
Cô bắt đầu vùng vẫy dữ dội. “Lệ Lôi, không được! Em không muốn!”
Môi cô bị anh chặn lại. Nụ hôn đầy dịu dàng và không có chút tàn bạo nào. Lúc trước,cô luôn hưởng ứng nó nhưng hôm nay, cô chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi. Hạ Lăng thực sự sợ hãi nhưng cô không thể phản kháng được tiếng nào. Cô như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển trong cơn bão lớn đang kéo đến. Đau đớn, kinh hoàng, tủi nhục..... Những cảm xúc đen tối này lại trào ra như từng đợt sóng lớn vỗ vào thuyền. Hạ Lăng yếu ớt chống cự trong làn nước mắt, cô ngất đi.
Khi cô tỉnh dậy, Lệ Lôi đang ngồi cạnh cô.
Cái cà vạt trói quanh cổ tay cô đã được tháo bỏ. Giờ nơi đó, chỉ còn một vết bầm nông sẽ dần mờ đi trong vài giờ nữa, không còn một dấu vết nào. Kỹ năng trói người của Lệ Lôi thực sự rất tốt.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình ngất đi và tức giận. Cô lườm anh, hét lên khàn khàn, “Lệ Lôi! Anh đúng là điên rồi!” Cơ thể cô đau nhói. Trái tim cô còn đau đớn hơn nữa như thể nó lại bị đâm bởi vô số mũi dao nhọn, rạch ra những vết thương mới, chọc ngoái vào vết thương cũ. Cô loạng choạng bước ra khỏi giường, đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen và tự tắm.
Lệ Lôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong thực tế, anh đã dần lấy lại được sự bình tĩnh sau khi cô ngất đi và biết rằng có điều gì đó không ổn. Anh nghĩ rằng anh đã không hành động cẩu thả, mạnh bạo vì Lệ Lôi luôn cẩn thận không làm tổn thương cô trong mỗi lần di chuyển. Nhưng, tại sao phản ứng của cô lại kịch liệt phản kháng như vậy? Anh đi theo cô vào phòng tắm và đứng cạnh cửa phòng tắm, nhìn cô. “Tiểu Lăng! Anh...”
"Anh im đi!" Cô rít lên và đóng sầm cửa phòng tắm.
—-
Người dịch: Như Ý
Chỉnh sửa; Nguyen Quynh Anh
Ngày đăng;29-3-2020
Mao Đoàn Tử kêu meo meo khi nó cọ vào chân cô. Còn Nhị Mao vẫn ở trong tư thế lười biếng vẫn thói quen sửơi nắng trên ban công dưới ánh mặt trời. Hạ Lăng cuối cùng mới được thư giãn sau cả ngày, cảm thấy kiệt sức trên cả quãng đường trở về sau khi đối mặt với Bùi Tử Hoành. Cô không muốn bị làm phiền, đi về phía phòng ngủ.
“Tiểu Lăng”. Lệ Lôi gọi cô.
"Vâng?" Hạ Lăng quay lại.
"Em buồn ngủ rồi à?" Lệ Lôi nói, “Em hãy tắm rửa trước cái đã rồi hẵng ngủ. Đi cả ngày nay rồi, bụi bẩn bám lên người sẽ rất khó chịu.”
Tiểu Lăng nói yếu ớt, “Em không có sức để tắm nữa. Em rất muốn ngủ."
Giọng nói của Lệ Lôi trầm xuống “Để anh giúp em tắm.” Vừa nãy, hình ảnh Bùi Tử Hoành nhẹ nhàng vuốt tóc cô như một chiếc gai nhỏ đâm vào trái tim anh, rất khó chịu. Làm thế nào anh có thể chịu đựng khi nhìn thấy một người đàn ông khác đụng chạm đến cô gái của mình?
Hạ Lăng không biết gì về suy nghĩ của anh nhưng vì cô vốn ưa sạch sẽ, cũng muốn t tắm trước khi ngủ. Cô không nghĩ gì gật đầu đồng ý. Bây giờ, cô ngủ cùng trên một chiếc giường với Lệ Lôi. Tất cả những việc mà cô và anh nên làm khi ở với nhau cũng đã làm hết rồi. Vì vậy việc anh giúp cô đi tắm là chuyện không có gì đáng to tát, ngại ngùng cả.
Lệ Lôi mắt sáng lên, vui vẻ. Anh đi chuẩn bị nước tắm xong mới gọi cô đi vào.
Hôm nay, Hạ Lăng mặc một chiếc áo cánh trơn với tay áo cánh bướm trông rất thanh lịch, nhẹ nhàng. Lệ Lôi đứng đằng sau cô, chậm rãi cởi những nút áo mỏng manh trên lưng áo. Làn da trắng muốt của cô từ từ hiện ra trước mắt anh. Cả xương bả vai mỏng manh, sắc sảo bên dưới quần áo cũng lộ rõ mồn một.
ngôn tình ngược
Đây không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cơ thể cô nhưng mỗi lần anh nhìn thấy đều cảm thấy rằng cô vô cùng xinh đẹp.
Lệ Lôi khẽ cúi xuống, hôn sau gáy cô, không ngừng đưa tay dọc theo những đường cong tuyệt đẹp.
Hạ Lăng nhận thấy hơi thở nặng nề của anh, biết rằng anh đang nổi lên dục vọng nhưng hôm nay cô thực sự mệt mỏi và không có tâm trạng để làm chuyện đó với anh. “Hôm nay, anh mà ăn em sẽ rất rắc rối.” Cô khẽ thì thầm với anh, nắm tay anh để ngăn anh chạm vào eo cô. “Nếu không, em sẽ tự tắm.”
Lệ Lôi nhanh chóng dừng lại. "Anh giúp em."
Sau đó, anh thực sự tập trung vào việc cởi quần áo của cô, không làm bất kỳ hành động quá đáng nào khác.
Quần áo của cô đã được cởi bỏ. Tất cả những đường cong tinh tế, xinh đẹp của cô được phơi bày trước mắt anh. Mặc dù anh đã nhìn thấy chúng vô số lần trên giường nhưng đối diện trước khung cảnh này anh khó có thể kiềm chế được. Ánh chiều dịu dàng rọi qua tấm kính và lặng lẽ rơi trên cơ thể cân đối của cô. Cô ấy là một vũ công, một ca sĩ. Tất nhiên sẽ có một đường cong đẹp không thể diễn tả hết bằng lời, vô cùng hoàn mỹ và hài hòa.
Tầm nhìn của anh, rơi xuống cơ thể cô, không hề dịch chuyển. Nhịp tim và dòng chảy trong người anh dần tăng lên, bên dưới cũng có phản ứng. Tuy nhiên, vì cô đã bảo không muốn, Lệ Lôi thận trọng kiềm chế dục vọng của bản thân, bế cô vào bồn tắm, tập trung vào việc tắm cho cô.
Hạ Lăng nằm ngửa trong bồn tắm. Dòng nước nhẹ nhàng chảy như một giai điệu. Những cánh hoa hồng, bọt sữa tắm mỏng manh bao quanh cô. Cô khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận được anh đang nhẹ nhàng gội đầu cho. Anh thậm chí còn mát xa cho cô một cách khéo léo.
Dần dần, cô gần như chìm vào giấc mộng, mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy thứ gì đó mềm mại phủ lên đôi môi mình một lúc lâu cho đến khi cô cảm thấy không thể thoải mái được nữa. Có đôi tay bắt đầu lần mò, chạm vào cơ thể cô. Mới đầu, nó khiến cô cảm giác cơ thể nhẹ bẫng đi nhưng dần dần, lại thấy bản thân hoàn toàn như đang ở giữa không trung. Là Lệ Lôi đang bế cô lên, sau đó đặt cô lên chiếc giường êm ái và thoải mái.
Một cơ thể nặng nề đè cô xuống.
Hạ Lăng cuối cùng đã nhận ra với chuyện gì đang xảy ra và dần tỉnh táo. Hôm nay cô đã kiệt sức và mệt mỏi về cả thể chất lẫn tinh thần.
Lệ Lôi hôn cô, giọng anh khàn khàn, “Tiểu Lăng, em có thể tiếp tục nằm. Anh sẽ tự làm.” Anh không thể chấp nhận khi người đàn ông khác chạm vào người phụ nữ của mình, đặc biệt là Bùi Tử Hoành. Hôm nay, hình ảnh đó đã kích động anh rất nhiều và anh nhận ra rằng chỉ hôn thôi là không đủ. Anh không thể chờ đợi được đánh dấu khẳng định cô là của anh.
Tuy nhiên, Hạ Lăng không muốn làm chuyện này chút nào. Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy anh ra.
Anh khẽ nắm lấy cổ tay cô. "Ngoan nào."
"Không." Cô lẩm bẩm, có chút không vui. Đây không phải là vì không thể di chuyển, nằm yên mà là tâm trạng chán nản của cô ấy khi biết việc chôn cất đứa con của mình. Làm thế nào cô có thể vui vẻ, tận hưởng làm điều này vào lúc này? Nhưng mà, giọng nói của cô quá mềm mại, nghe như thể cô đang làm nũng với anh vậy.
Lệ Lôi tiếp tục giữ chặt cổ tay cô. Anh cúi xuống và bắt đầu hôn lên cơ thể cô.
“Lệ Lôi!” Bây giờ cô thực sự bị kích động và cố gắng thoát ra, cử động của cô vẫn yếu ớt như trước.
Anh giống như không để đến sự phản kháng của cô. Đứng thẳng người, Lệ Lôi thấy một chiếc cà vạt đang ở trên chiếc bàn cạnh giường, anh với lấy nó và cột quanh cổ tay cô. Anh xuất thân từ hắc đạo và đã là lính đánh thuê trong nhiều năm. Vì vậy anh trói cổ tay cô rất thành thạo mà không làm tổn thương cô hoặc để Hạ Lăng di chuyển thoát ra được.
Hạ Lăng vùng vẫy một lúc và nhận ra cổ tay mình đang bị trói. Lần này, cô thật sự đã tỉnh táo hoàn toàn.
“Thả em ra!” Giọng cô hơi thay đổi khi cô cố gắng đứng dậy. Ánh sáng trăng nhàn nhạt chiếu bên ngoài cửa sổ trải lên chiếc giường rộng rãi. Trong bóng tối, người đàn ông trước mặt cô dường như trùng lặp với một người trong ký ức kiếp trước của cô. Ở kiếp trước, cũng từng có một người đàn ông thích trói cô lại, phớt lờ nỗi đau và sự chống cự của cô khi anh ta ép cô làm việc đó. Những ký ức kinh hoàng lại ùa về trong tâm trí Hạ Lăng.
Cô bắt đầu vùng vẫy dữ dội. “Lệ Lôi, không được! Em không muốn!”
Môi cô bị anh chặn lại. Nụ hôn đầy dịu dàng và không có chút tàn bạo nào. Lúc trước,cô luôn hưởng ứng nó nhưng hôm nay, cô chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi. Hạ Lăng thực sự sợ hãi nhưng cô không thể phản kháng được tiếng nào. Cô như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển trong cơn bão lớn đang kéo đến. Đau đớn, kinh hoàng, tủi nhục..... Những cảm xúc đen tối này lại trào ra như từng đợt sóng lớn vỗ vào thuyền. Hạ Lăng yếu ớt chống cự trong làn nước mắt, cô ngất đi.
Khi cô tỉnh dậy, Lệ Lôi đang ngồi cạnh cô.
Cái cà vạt trói quanh cổ tay cô đã được tháo bỏ. Giờ nơi đó, chỉ còn một vết bầm nông sẽ dần mờ đi trong vài giờ nữa, không còn một dấu vết nào. Kỹ năng trói người của Lệ Lôi thực sự rất tốt.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi mình ngất đi và tức giận. Cô lườm anh, hét lên khàn khàn, “Lệ Lôi! Anh đúng là điên rồi!” Cơ thể cô đau nhói. Trái tim cô còn đau đớn hơn nữa như thể nó lại bị đâm bởi vô số mũi dao nhọn, rạch ra những vết thương mới, chọc ngoái vào vết thương cũ. Cô loạng choạng bước ra khỏi giường, đi vào phòng tắm, bật vòi hoa sen và tự tắm.
Lệ Lôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Trong thực tế, anh đã dần lấy lại được sự bình tĩnh sau khi cô ngất đi và biết rằng có điều gì đó không ổn. Anh nghĩ rằng anh đã không hành động cẩu thả, mạnh bạo vì Lệ Lôi luôn cẩn thận không làm tổn thương cô trong mỗi lần di chuyển. Nhưng, tại sao phản ứng của cô lại kịch liệt phản kháng như vậy? Anh đi theo cô vào phòng tắm và đứng cạnh cửa phòng tắm, nhìn cô. “Tiểu Lăng! Anh...”
"Anh im đi!" Cô rít lên và đóng sầm cửa phòng tắm.
—-
Người dịch: Như Ý
Chỉnh sửa; Nguyen Quynh Anh
Ngày đăng;29-3-2020