Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 531: Mỹ nhân ác độc
Đó là một cây lan rất đẹp được Tần Tử Phong nhanh chóng, cẩn thận giao cho cô sau khi kết thúc Lễ hội âm nhạc. Anh cũng đưa ra một cuốn hướng dẫn chăm sóc rất chi tiết, nói với cô rất long trọng: "Đây là một loài hoa tuyệt vời. Hoa lan cánh sen là một cực phẩm, em phải chăm sóc chúng cẩn thận. "
Hạ Lăng nửa tin nửa ngờ nhận lấy nó.
Nhìn vào sự thiếu hiểu biết của cô, Tần Tử Phong sợ rằng cô sẽ làm hỏng kho báu quý giá. Tuy nhiên, đại trượng phu một lời đã nói ra không thể thu lại. Cho dù anh muốn đổi ý cũng không kịp, anh chỉ có thể khóc trong lòng. Dặn đi dặn lại nhiều lần, cuối cùng miễn cưỡng rời đi.
Hạ Lăng đặt cây lan trong phòng khách. Trong không gian yên tĩnh, những bông hoa lan giống như cánh bướm tinh tế. Những bông hoa màu trắng ngọc bích rất tinh tế, tuyệt đẹp, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Đó thực sự là một cây hoa quý.
Cô nằm trên ghế ngắm nhìn cây lan.
Nhị Mao nằm bên cạnh cô, cũnh lặng lẽ nhìn cây lan. Nó cố gắng vươn ra, gãi chân.
"Đừng di chuyển." Hạ Lăng vỗ nhẹ vào bàn chân của Nhị Mao, dạy nó "Nó rất đắt tiền, mày biết không? Coi chừng Tần Tử Phong quay lại liều mạng tìm mày xử." Nghĩ đến cảmh Tần Tử Phong đau lòng trước khi rời đi, cô cảm thấy có chút tội lỗi. Thực sự cô cũng nghi hoặc liệu mình có thể nuôi hoa không? Có thể nuôi nó được lâu dài không?
Nhị Mao ngoan ngoãn không di chuyển. Nó có chút ủy khuất mà liếm bàn chân của chính mình.
Lệ Lôi mở cửa, bước vào. Thứ anh nhìn thấy là dáng vẻ ngớ ngẩn của người phụ nữ của anh và cây lan xinh đẹp trên bàn. "Tần Tử Phong gửi tới?" Mặc dù anh không xem thi đấu nhưng anh rất chú ý đến động tĩnh của cô và sớm biết về cây lan.
"Ừ!" Hạ Lăng có chút do dự: "Dường như rất đắt."
Lệ Lôi có hiểu biết rộng. Trong nháy mắt anh nhận ra đó là loài hoa thượng phẩm. Nội tâm không khỏi tự hỏi rằng Tần Tử Phong đã đưa nó cho một cô gái như vậy là có ý tứ gì?
Lọ giấm lại đổ lần nữa lên đầu bạn học Lệ. Anh khẽ dỗ dành Hạ Lăng:: " Đắt cũng không có đắt bao nhiêu! Nếu em thích, anh sẽ mua cho em mười chậu."
Hạ Lăng ném cho anh một cái nhìn xem thường. Tại sao người nhà giàu đều như vậy, không chú ý thưởng thức, không hiểu giá trị: "Em muốn mua bằng tiền của chính mình." Cô từ trước đến nay không thích sử dụng tiền của anh vào đồ quá đắt tiền. Cô cũng không muốn dựa vào anh quá nhiều mà sống. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền rất tức giận: "Lệ Lôi! Từ khi nào anh giúp em để thêm tiền vào trong thẻ tín dụng. Lại còn tin nhắn thông báo trên điện thoại di động của em. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Lệ Lôi liền ngu ngốc mà cười.
Lần trước cô đi mua sắm quần áo, cô đã dùng gần hết tiền trong thẻ tín dụng và anh đã bí mật giúp cô thêm vào. Lúc này, khi cô hỏi anh, anh lại giả vờ ngu ngốc: "Cây lan này trông hơi thiếu nước. Em có muốn tưới nước không?"
Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào anh, nhặt một chiếc gối dựa trên tấm thảm lông dài, ném nó vào anh: "Anh làm việc xấu sau lưng em. Anh đụnh chạm vào thẻ tín dụng của em mà lại hứa sẽ để em độc lập!"
"Được rồi. Kẻ xấu là anh." Lệ Lôi đưa tay ra bắt lấy gối. Trong người khá hài lòng, bị đánh đập, mắng vài lần cũng cảm thấy hạnh phúc: "Là con gái, đừng quá thô lỗ. Trong tương lai không gả được, chỉ có anh mới chịu lấy em!"
"Anh ghét em vì đã thô lỗ?" Hạ Lăng bực bội, lên án mà nhìn anh tiếp tục dùng gối đánh anh.
"Anh sẽ cưới em a.." Lệ Lôi một bên chật vật né tránh, một bên cười nói.
Cô hung hăng đập anh vài cái mới hả giận.
Những chiếc lông trong gối rơi lả tả trên đất.
Cô hơi mệt, ngồi trong một đống lông vẫn vô thức nhìn chằm chằm vào hoa lan. Lệ Lôi đứng lên thảm lông dài, âu yếm ôm lấy cô.
Vụng trộm hôn cô một phát: "Em thích hoa lan?"
"Em không biết nuôi chúng." Cô ngại ngùng.
"Anh sẽ giúp em tìm người biết nuôi nó."
"Không cần! Có một cuốn sách hướng dân nhỏ ở đây." Hạ Lăng duỗi những ngón tay thon dài, trắng trẻo của mình và chỉ vào tập sách mà Tần Tử Phong đưa trên thảm cách đó không xa: "Anh giúp em nuôi nó!"
Tiểu Lệ chỉ biết khóc.
Anh xưa nay luôn thiếu kiên nhẫn với những thứ tinh tế này, vật lộn với cái chết còn dễ dàng hơn: "Không phải em nói rằng em muốn độc lập sao?"
Tiểu Hạ Lăng nhặt chiếc gối lên, đánh anh một lần nữa. Những chiếc lông vũ bay tứ tung lên không trung: "Lúc này, mới nhớ em muốn độc lập. Khốn khiếp! Đồ lưu manh! Em không quan tâm, anh phải giúp em nuôi nó!"
" Được rồi, anh giúp em nuôi nó!", bị bạo lực gia đình bạn học Tiểu Lệ chỉ biết đầu hàng mà mếu máo.
Hạ Lăng dừng tay hài lòng.
Ngày hôm sau, quên chuyện cây lan đi, Hạ Lăng vui vẻ đi đến phòng thu âm.
Để lại bạn học Tiểu Lệ im lặng ngồi nhìn chậu hoa tinh tế kia.
Anh nhìn vào chậu hoa, nhìn sang trái, nhìn sang phải thấy nó không vừa mắt anh. Nghĩ về việc nó là của một người đàn ông khác đưa cho cô bé nhà anh. Anh tức giận. Anh bấm điện thoại di động của mình, gọi cho Tô Đường: "Mua cho tôi một chậu hoa lan cánh sen. Nó phải trông giống hệt cái chậu ở nhà tôi."
Từ lần trước đến tìm Hạ Lăng xin lỗi thất bại, bây giờ Tô Đường thực sự đã làm mọi thứ anh ấy muốn, miễn là có thể ở lại bên cạnh Lệ Lôi. Lệ Lôi đã đưa ra ba điều luật cho cô: " Không được làm khó Tiểu Lăng! Không được làm khó Tiểu Lăng! Không được làm khó Tiểu Lăng." (*chuyện quan trọng phải nói ba lần)
Tô Đường đồng ý chịu đựng nó.
Cô có tài nghệ thuật xuất sắc, thành thạo cả hội họa, vẽ tranh và thư pháp. Lúc này, cô nhìn vào những bông lan đang nở rộ trên bàn: "Hoa lan cánh sen là một báu vật. Thiếu gia! Làm sao có thể kiếm một cây giống hệt như vậy được? "
Lệ Lôi: "Vậy tìm một chậu không khác biệt lắm. "Dù sao đi nữa, Tiểu Lăng rất ngốc, cô ấy sẽ không nhận thấy sự khác biệt. Anh chỉ vào chậu hoa trước mặt, "Cái chậu này, bỏ đi!"
Bỏ đi?
"Phải làm gì, thưa thiếu chủ?" Tô Đường hạ thấp lông mày của mình, chờ đợi thiếu gia của mình chỉ bảo.
Lệ Lôi có chút cáu kỉnh: "Cô có thể giữ nó hoặc gửi nó đến một bảo tàng cây cối hay một khu vườn thực vật. Đâu cũng được!"
Tô Đường chào hành lễ: "Được!". Cô lấy đi chậu hoa. Cô biết rất rõ nó lai lịch của nó đến từ đâu từ và cả mỗi bước đi, tin tức của Diệp Tinh Lăng, biết rằng nó được gửi bởi Tần Tử Phong. Bởi nó đã được đưa trên tin tức.
Cô mang nó trở về phòng, đóng cửa lại.
Nhìn nó một lúc lâu, đôi môi cô bỗng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Cô đứng dậy, bật điện thoại di động, chụp một vài bức ảnh về chậu hoa. Tiếp theo, Tô Đường đặt điện thoại xuống, đưa tay ra với bông hoa vốn được bảo vệ, giật, xé những cánh hoa bằng những móng tay được vẽ bằng sơn màu lục lam nhạt. Cánh hoa kia nhẹ nhàng lặng lẽ rơi xuống.
Cô nhặt bông hoa lên, nghiền nát nó, đập vỡ lọ hoa một lần nữa. Hoa và lá bị hủy hoại. Ngôi nhà rơi vào tình trạng lộn xộn.
Cô mỉm cười, nhấc điện thoại lên và chụp thêm một vài bức ảnh nữa, giữ chúng cẩn thận.
Những bức ảnh này không thể được sử dụng ngay bây giờ. Thiếu gia sẽ dễ dàng nghĩ đến việc ai đó đã làm việc này và đang giá họa lên đầu Diệp Tinh Lăng. Tuy nhiên, không thành vấn đề. Cô đã lưu lại trước. Một ngày nào đó có thể được sử dụng. Không phải rất tốt sao?
Hoa lan quý báu thì làm sao?.
Truyện mới cập nhật
Chỉ trách cây lan quý giá đã rơi vào sai người.
Cô mang cây chổi, quét chậu hoa lan trị giá hàng triệu đô la vào thùng rác.
- ----------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ---------------------
Hạ Lăng nửa tin nửa ngờ nhận lấy nó.
Nhìn vào sự thiếu hiểu biết của cô, Tần Tử Phong sợ rằng cô sẽ làm hỏng kho báu quý giá. Tuy nhiên, đại trượng phu một lời đã nói ra không thể thu lại. Cho dù anh muốn đổi ý cũng không kịp, anh chỉ có thể khóc trong lòng. Dặn đi dặn lại nhiều lần, cuối cùng miễn cưỡng rời đi.
Hạ Lăng đặt cây lan trong phòng khách. Trong không gian yên tĩnh, những bông hoa lan giống như cánh bướm tinh tế. Những bông hoa màu trắng ngọc bích rất tinh tế, tuyệt đẹp, tỏa ra hương thơm nhè nhẹ. Đó thực sự là một cây hoa quý.
Cô nằm trên ghế ngắm nhìn cây lan.
Nhị Mao nằm bên cạnh cô, cũnh lặng lẽ nhìn cây lan. Nó cố gắng vươn ra, gãi chân.
"Đừng di chuyển." Hạ Lăng vỗ nhẹ vào bàn chân của Nhị Mao, dạy nó "Nó rất đắt tiền, mày biết không? Coi chừng Tần Tử Phong quay lại liều mạng tìm mày xử." Nghĩ đến cảmh Tần Tử Phong đau lòng trước khi rời đi, cô cảm thấy có chút tội lỗi. Thực sự cô cũng nghi hoặc liệu mình có thể nuôi hoa không? Có thể nuôi nó được lâu dài không?
Nhị Mao ngoan ngoãn không di chuyển. Nó có chút ủy khuất mà liếm bàn chân của chính mình.
Lệ Lôi mở cửa, bước vào. Thứ anh nhìn thấy là dáng vẻ ngớ ngẩn của người phụ nữ của anh và cây lan xinh đẹp trên bàn. "Tần Tử Phong gửi tới?" Mặc dù anh không xem thi đấu nhưng anh rất chú ý đến động tĩnh của cô và sớm biết về cây lan.
"Ừ!" Hạ Lăng có chút do dự: "Dường như rất đắt."
Lệ Lôi có hiểu biết rộng. Trong nháy mắt anh nhận ra đó là loài hoa thượng phẩm. Nội tâm không khỏi tự hỏi rằng Tần Tử Phong đã đưa nó cho một cô gái như vậy là có ý tứ gì?
Lọ giấm lại đổ lần nữa lên đầu bạn học Lệ. Anh khẽ dỗ dành Hạ Lăng:: " Đắt cũng không có đắt bao nhiêu! Nếu em thích, anh sẽ mua cho em mười chậu."
Hạ Lăng ném cho anh một cái nhìn xem thường. Tại sao người nhà giàu đều như vậy, không chú ý thưởng thức, không hiểu giá trị: "Em muốn mua bằng tiền của chính mình." Cô từ trước đến nay không thích sử dụng tiền của anh vào đồ quá đắt tiền. Cô cũng không muốn dựa vào anh quá nhiều mà sống. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền rất tức giận: "Lệ Lôi! Từ khi nào anh giúp em để thêm tiền vào trong thẻ tín dụng. Lại còn tin nhắn thông báo trên điện thoại di động của em. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
Lệ Lôi liền ngu ngốc mà cười.
Lần trước cô đi mua sắm quần áo, cô đã dùng gần hết tiền trong thẻ tín dụng và anh đã bí mật giúp cô thêm vào. Lúc này, khi cô hỏi anh, anh lại giả vờ ngu ngốc: "Cây lan này trông hơi thiếu nước. Em có muốn tưới nước không?"
Hạ Lăng nhìn chằm chằm vào anh, nhặt một chiếc gối dựa trên tấm thảm lông dài, ném nó vào anh: "Anh làm việc xấu sau lưng em. Anh đụnh chạm vào thẻ tín dụng của em mà lại hứa sẽ để em độc lập!"
"Được rồi. Kẻ xấu là anh." Lệ Lôi đưa tay ra bắt lấy gối. Trong người khá hài lòng, bị đánh đập, mắng vài lần cũng cảm thấy hạnh phúc: "Là con gái, đừng quá thô lỗ. Trong tương lai không gả được, chỉ có anh mới chịu lấy em!"
"Anh ghét em vì đã thô lỗ?" Hạ Lăng bực bội, lên án mà nhìn anh tiếp tục dùng gối đánh anh.
"Anh sẽ cưới em a.." Lệ Lôi một bên chật vật né tránh, một bên cười nói.
Cô hung hăng đập anh vài cái mới hả giận.
Những chiếc lông trong gối rơi lả tả trên đất.
Cô hơi mệt, ngồi trong một đống lông vẫn vô thức nhìn chằm chằm vào hoa lan. Lệ Lôi đứng lên thảm lông dài, âu yếm ôm lấy cô.
Vụng trộm hôn cô một phát: "Em thích hoa lan?"
"Em không biết nuôi chúng." Cô ngại ngùng.
"Anh sẽ giúp em tìm người biết nuôi nó."
"Không cần! Có một cuốn sách hướng dân nhỏ ở đây." Hạ Lăng duỗi những ngón tay thon dài, trắng trẻo của mình và chỉ vào tập sách mà Tần Tử Phong đưa trên thảm cách đó không xa: "Anh giúp em nuôi nó!"
Tiểu Lệ chỉ biết khóc.
Anh xưa nay luôn thiếu kiên nhẫn với những thứ tinh tế này, vật lộn với cái chết còn dễ dàng hơn: "Không phải em nói rằng em muốn độc lập sao?"
Tiểu Hạ Lăng nhặt chiếc gối lên, đánh anh một lần nữa. Những chiếc lông vũ bay tứ tung lên không trung: "Lúc này, mới nhớ em muốn độc lập. Khốn khiếp! Đồ lưu manh! Em không quan tâm, anh phải giúp em nuôi nó!"
" Được rồi, anh giúp em nuôi nó!", bị bạo lực gia đình bạn học Tiểu Lệ chỉ biết đầu hàng mà mếu máo.
Hạ Lăng dừng tay hài lòng.
Ngày hôm sau, quên chuyện cây lan đi, Hạ Lăng vui vẻ đi đến phòng thu âm.
Để lại bạn học Tiểu Lệ im lặng ngồi nhìn chậu hoa tinh tế kia.
Anh nhìn vào chậu hoa, nhìn sang trái, nhìn sang phải thấy nó không vừa mắt anh. Nghĩ về việc nó là của một người đàn ông khác đưa cho cô bé nhà anh. Anh tức giận. Anh bấm điện thoại di động của mình, gọi cho Tô Đường: "Mua cho tôi một chậu hoa lan cánh sen. Nó phải trông giống hệt cái chậu ở nhà tôi."
Từ lần trước đến tìm Hạ Lăng xin lỗi thất bại, bây giờ Tô Đường thực sự đã làm mọi thứ anh ấy muốn, miễn là có thể ở lại bên cạnh Lệ Lôi. Lệ Lôi đã đưa ra ba điều luật cho cô: " Không được làm khó Tiểu Lăng! Không được làm khó Tiểu Lăng! Không được làm khó Tiểu Lăng." (*chuyện quan trọng phải nói ba lần)
Tô Đường đồng ý chịu đựng nó.
Cô có tài nghệ thuật xuất sắc, thành thạo cả hội họa, vẽ tranh và thư pháp. Lúc này, cô nhìn vào những bông lan đang nở rộ trên bàn: "Hoa lan cánh sen là một báu vật. Thiếu gia! Làm sao có thể kiếm một cây giống hệt như vậy được? "
Lệ Lôi: "Vậy tìm một chậu không khác biệt lắm. "Dù sao đi nữa, Tiểu Lăng rất ngốc, cô ấy sẽ không nhận thấy sự khác biệt. Anh chỉ vào chậu hoa trước mặt, "Cái chậu này, bỏ đi!"
Bỏ đi?
"Phải làm gì, thưa thiếu chủ?" Tô Đường hạ thấp lông mày của mình, chờ đợi thiếu gia của mình chỉ bảo.
Lệ Lôi có chút cáu kỉnh: "Cô có thể giữ nó hoặc gửi nó đến một bảo tàng cây cối hay một khu vườn thực vật. Đâu cũng được!"
Tô Đường chào hành lễ: "Được!". Cô lấy đi chậu hoa. Cô biết rất rõ nó lai lịch của nó đến từ đâu từ và cả mỗi bước đi, tin tức của Diệp Tinh Lăng, biết rằng nó được gửi bởi Tần Tử Phong. Bởi nó đã được đưa trên tin tức.
Cô mang nó trở về phòng, đóng cửa lại.
Nhìn nó một lúc lâu, đôi môi cô bỗng nở một nụ cười đầy ẩn ý. Cô đứng dậy, bật điện thoại di động, chụp một vài bức ảnh về chậu hoa. Tiếp theo, Tô Đường đặt điện thoại xuống, đưa tay ra với bông hoa vốn được bảo vệ, giật, xé những cánh hoa bằng những móng tay được vẽ bằng sơn màu lục lam nhạt. Cánh hoa kia nhẹ nhàng lặng lẽ rơi xuống.
Cô nhặt bông hoa lên, nghiền nát nó, đập vỡ lọ hoa một lần nữa. Hoa và lá bị hủy hoại. Ngôi nhà rơi vào tình trạng lộn xộn.
Cô mỉm cười, nhấc điện thoại lên và chụp thêm một vài bức ảnh nữa, giữ chúng cẩn thận.
Những bức ảnh này không thể được sử dụng ngay bây giờ. Thiếu gia sẽ dễ dàng nghĩ đến việc ai đó đã làm việc này và đang giá họa lên đầu Diệp Tinh Lăng. Tuy nhiên, không thành vấn đề. Cô đã lưu lại trước. Một ngày nào đó có thể được sử dụng. Không phải rất tốt sao?
Hoa lan quý báu thì làm sao?.
Truyện mới cập nhật
Chỉ trách cây lan quý giá đã rơi vào sai người.
Cô mang cây chổi, quét chậu hoa lan trị giá hàng triệu đô la vào thùng rác.
- ----------------------
Người dịch: @Dương Thị Nhã Bình
Chỉnh sửa: @nguyễn Quynh Anh
- ---------------------